Cố Cảnh Ngôn đang hoảng hốt thì nghe thấy Lâm Hành cười nhẹ, “Hôn thêm mấy lần nữa sẽ miễn dịch ngay.”

Cả đầu Cố Cảnh Ngôn chỉ toàn hai chữ: Tiêu rồi.

Lâm Hành hôn đến lần thứ ba đột nhiên thả Cố Cảnh Ngôn ra đứng dậy, nhanh chân đi vào vào phòng vệ sinh, tắm nước lạnh xong mới quay lại. Cố Cảnh Ngôn thò ra nửa cái đầu từ trong chăn, đôi mắt đen láy trong vắt nhìn anh, Lâm Hành tắt đèn lên giường, “Ngủ đi.”

Yên lặng nghiến răng, lần sau anh sẽ không nhịn nữa.

Lâm Hành có thể nhịn được, anh không nỡ lòng nào ép uổng Cố Cảnh Ngôn. Nhịn mười ba năm rồi, mấy ngày này có tính là gì.

Hôm sau Lâm Hành đạp xe chở Cố Cảnh Ngôn tới trường, không biết Bạch Kỳ Kỳ tuyên truyền kiểu gì mà cả trường giờ đang đồn ầm lên. Tiết đầu vừa kết thúc, Lâm Hành đi vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý, đi được một nửa nghe bên ngoài có nam sinh thấp giọng nói với người khác: “Cố Cảnh Ngôn hình như thích đàn ông, cám dỗ anh Lâm đấy.”

Đối với cái từ “gay”, vào lúc này vẫn chưa được phổ cập. Đồng tính luyến ái dường như cách bọn họ xa xôi lắm, đàn ông thích đàn ông là thể loại gì chứ?

“Gớm thế?”

“Vậy sau này đi vệ sinh chung có phải buồn nôn lắm không? Thích đàn ông thì rốt cuộc phụ nữ để làm gì?” Nam sinh đang nói chuyện đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh băng, quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Lâm Hành, cậu ta sửng sốt một chút. Lâm Hành ấn cậu ta lên tường, đôi mắt âm u trừng cậu ta, “Mày mới vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào.”

“Anh Lâm? Em —— ”

Lâm Hành tung một quyền vào bụng cậu ta, ánh mắt dữ tợn, giọng nói chầm chậm lạnh nhạt, “Tao bảo mày lặp lại lần nữa, nghe không hiểu à?”

Lúc Lâm Hành trở về phòng học có không ít người nhìn lại, anh chỉnh lại đồng phục, thu lại vẻ dữ dằn đi vào kéo ghế ra ngồi xuống. Cố Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn anh, tiếp tục viết viết.

Lâm Hành xoa xoa tay, kéo ghế xích vào, ngồi đàng hoàng, “Đang làm gì đấy?”

Cố Cảnh Ngôn giơ sách trong tay lên, “Tô những phần trọng điểm.”

“Em mà cũng cần tô trọng điểm?” Lâm Hành lắc lắc chân, ánh mắt không tự chủ được cứ nhìn vào Cố Cảnh Ngôn. Cổ tay Cố Cảnh Ngôn có khớp xương rõ nét, đường cong mượt mà.

“Tô cho anh.” Cố Cảnh Ngôn không nhìn Lâm Hành, nghĩ đến tối hôm qua cậu liền không nhịn được mặt đỏ tới mang tai.

Lâm Hành vui vẻ, tới gần cười nói, “Tri kỉ thế? Đau lòng anh à?”

Cố Cảnh Ngôn nghiêng người tránh né hơi thở Lâm Hành, tim đập nhanh hơn.

“Trốn cái gì?”

Cố Cảnh Ngôn không tiếp tục được nữa, để bút xuống, buông tay quay đầu nhìn Lâm Hành, “Lát nữa có kiểm tra.”

“Kiểm tra cái gì?”

“Toán.”

Lâm Hành ủ rũ, đôi tai kiêu ngạo cũng sụp xuống, “Nhân loại tại sao lại phải phát minh ra toán học làm gì?”

Nhân loại phát minh ra toán học chính là vì để cho anh có năm phút yên tĩnh, Lâm Hành cứ đùa giỡn hoài, Cố Cảnh Ngôn chẳng học nổi.

Tiết thứ hai là Tiếng Anh, nhưng người bước vào là Lưu Vũ, Lưu Vũ đứng trên bục giảng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào Lâm Hành, “Lâm Hành, em ra đây.”

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên quay đầu, lúc Lâm Hành đứng dậy còn nháy mắt với Cố Cảnh Ngôn một cái, tiêu sái đi ra ngoài. Lâm Hành đi ra khỏi phòng học, Lưu Vũ đưa lưng về phía anh, “Vào văn phòng nói chuyện.”

Lâm Hành nhún vai, cùng Lưu Vũ đi vào văn phòng, Lưu Vũ đóng cửa lại rồi mới đi tới, “Em lại đi đánh nhau à?”

“Dạ đúng rồi.”

Tóc Lưu Vũ muốn dựng lên, “Giáo viên chủ nhiệm của lớp 11/7 đến tìm tôi đây này, em có thể giành cho thầy chút mặt mũi được không hả?”

“Hay em giành tiền thưởng cho thầy ha?” Lâm Hành nói, “Cái này dễ hơn.”

“Em ——” Lưu Vũ chỉ vào Lâm Hành lại không biết phải nói gì, tay liền bỏ xuống, đi tới trước bàn làm việc uống một hớp trà nóng, quay đầu lại, “Đánh nhau không thấy mất mặt sao? Có khó coi không hả?”

“Vậy lần sau em sẽ không làm mất mặt nữa.”

“Còn có lần sau?” Lưu Vũ rất muốn ném ấm nước vào mặt Lâm Hành.

“Không có lần sau, em bảo đảm.” Lâm Hành nói, “Thầy kêu em tới chỉ vì chút chuyện này thôi à?”

“Một số giáo viên đã phản hồi rằng gần đây thái độ học tập của em rất tích cực.”

“Em tỉnh ngộ rồi, muốn học tập cho giỏi.”

“Dẹp đi, ai mà tin chuyện hoang đường của em chứ?”

Lâm Hành: “…”

“Em và bạn Cố Cảnh Ngôn rất thân à?”

“Chăm sóc bạn học mới, là em làm tròn trách nhiệm.”

“Hay là em với Từ Phi đổi chỗ đi?”

Lâm Hành ngước mắt, “Cái gì?”

“Em hoặc là Cố Cảnh Ngôn, chọn đi?”

Lâm Hành dừng lại rồi mới nói, “Đệt mợ, thầy Lưu không phải chứ? Rốt cuộc thầy nghe được tin đồn kì quái gì rồi?”

“Em không cần quan tâm thầy nghe được cái gì, em chỉ cần nói em chọn cái nào?”

Lâm Hành cau mày, “Em không chọn cái nào cả?”

“Vậy thầy không thể bao che cho em được nữa.” Lưu Vũ nói, “Em đánh nhau ẩu đả trốn học hút thuốc chép bài, đủ cho em rời khỏi Anh Tài.”

“Em chọn đổi chỗ ngồi.” Lâm Hành cười nhạo, “Thật biết điều.”

Ánh mắt Lưu Vũ chìm xuống, nhìn chằm chằm Lâm Hành.

“Để Cố Cảnh Ngôn ngồi hàng trước đi, em ngồi trước sẽ chặn tầm mắt người khác.” Lâm Hành tự chủ trương thay đổi điều kiện.

“Vậy em đi nói đi.”

“Đi thì đi.”

Lâm Hành đi tới cửa, Lưu Vũ mở miệng, “Em vẫn nên bớt lại một chút đi, không ai nghĩ đến phương diện đó đâu, đùa giỡn vài ngày rồi thôi. Xã hội bây giờ, độ khoan dung không có cao như vậy.”

Lâm Hành quay đầu lại, Lưu Vũ nói, “Tối hôm qua thầy gặp hai em trên đường Bình Hải.”

“Em đi đi.”

Lúc Lâm Hành đi tới sân luyện tập còn quay đầu lại liếc nhìn cửa sổ văn phòng Lưu Vũ, Lưu Vũ dĩ nhiên không nghĩ đến tình anh em, ông này hiểu không ít đâu. Mới hôn trán một cái mà đã có thể nhìn ra được nhiều vậy rồi sao?

Trai thẳng chơi đùa với nhau, những hành vi quá phận hơn cũng có, cũng không ai đoán như vậy.

Lâm Hành trở lại phòng học, thầy đang phát bài kiểm tra, anh đi vào từ cửa sau kéo ghế ra ngồi xuống, Cố Cảnh Ngôn gọt xong bút chì đặt trước mặt Lâm Hành.

Lâm Hành nhìn ngón tay Cố Cảnh Ngôn, tim lại đau một chút, một lúc sau mới dời mắt bắt đầu làm bài. Nghỉ giữa giờ, đa số mọi người đều chạy ra ngoài chơi, Lâm Hành dựa vào ghế lấy một điếu thuốc ngậm, ánh mắt nhìn vào phía trước. Trước mặt công chúng không thể hút thuốc, anh là học sinh ba tốt.

Cố Cảnh Ngôn đi vào phòng vệ sinh trở về đem một bình nước đặt trước mặt Lâm Hành.

Lâm Hành quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn nhìn lại Lâm Hành lấy bật lửa ra đưa tới trước mặt Lâm Hành.

“Anh ngồi ở đây có ảnh hưởng đến việc học của em không?” Lâm Hành lấy điếu thuốc xuống ném lên bàn.

Cố Cảnh Ngôn nhíu mày, trả bật lửa lại, lắc đầu.

“Em muốn ngồi hàng đầu không?”

Cố Cảnh Ngôn cúi đầu, trước mặt Lâm Hành cậu không có tự tin. Cố Cảnh Ngôn im lặng nửa ngày, mở miệng, “Anh Lâm?”

“Em với Từ Phi đổi chỗ nhé?”

Ngay lập tức sắc mặt Cố Cảnh Ngôn trắng bệch, bình tĩnh nhìn Lâm Hành. Lồng ngực của cậu thắt lại, đôi môi mím thành đường chỉ. Hôm qua hôn xong, Lâm Hành đổi ý rồi sao? Có phải là do mình làm chưa đủ tốt không?

“Anh muốn làm gì em cũng có thể phối hợp, em có thể chịu —— ”

Một tay Lâm Hành bịt miệng Cố Cảnh Ngôn, cấp tốc quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện không ai chú ý mới mở miệng, “Không phải cái này, em đừng có đoán bậy.”

Lâm Hành thì không ngại, không muốn che giấu tính hướng của mình. Anh chẳng để ý tới bất kì chuyện gì, người đời nói gì mặc người, Lâm Hành sống tự do tự tại. Nhưng nếu có người sỉ nhục Cố Cảnh Ngôn thì Lâm Hành sẽ không chấp nhận được, lời của Lưu Vũ anh từng nghĩ qua, độ bao dung của xã hội này cũng không có mạnh như vậy.

Lâm Hành cảm nhận được Cố Cảnh Ngôn đang căng thẳng, Cố Cảnh Ngôn là sợ thật, Lâm Hành không biết cậu đang sợ cái gì, thật ra chuyện này không phải chuyện lớn, “Hôm nay anh đánh nhau với người ta, thầy Lưu cảm thấy cho chúng ta đổi chỗ sẽ tốt hơn, là vấn đề của anh. Em ngồi hàng đầu trước đi đã, qua mấy ngày anh sẽ nghĩ cách đổi về.”

Lúc này hàng lông mi run rẩy của Cố Cảnh mới yên tĩnh, gật đầu.

Lâm Hành thả miệng Cố Cảnh Ngôn ra, hơi đau lòng, cười cười, “Không phải chuyện gì lớn, đừng lo lắng.”

“Ừm.”

Tiết thứ ba Cố Cảnh Ngôn đổi lên hàng hai, Từ Phi nơm nớp lo sợ ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành. Lâm Hành dứt khoát ngồi hẳn hoi, rất có khí chất làm tổng. Từ Phi cẩn thận, không dám thở mạnh.

Tiết buổi sáng kết thúc, Từ Phi lao ra ngoài như tên bắn.

Lâm Hành: “…”

Điện thoại vang lên, Lâm Hành cầm lên bắt máy, trong điện thoại là giọng nói quen thuộc, “Tôi là Chu Phi.”

Lâm Hành giẫm chân lên mặt đất, ngả ra sau dựa vào tường, “Ồ? Ông chủ Chu.”

“Có rảnh không? Chúng ta gặp mặt đi?”

“Buổi trưa.” Lâm Hành nói, “Buổi chiều tôi còn phải đi học.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, “Cậu nghiêm túc thật à?”

Lâm Hành nở nụ cười, tay dài khoác lên bàn, “Nhà hàng Hạnh Hoa, mười hai giờ rưỡi tôi đến.”

“Vậy tôi chờ cậu.”

Lâm Hành cúp điện thoại thu chân lại xách ra ba lô lên bỏ bản kế hoạch vào, vừa đứng dậy thì va vào Cố Cảnh Ngôn. Lâm Hành giơ tay xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn, ôm gáy Cố Cảnh Ngôn đi ra ngoài, “Đi ăn cơm nào.”

Cố Cảnh Ngôn quay đầu, “Anh muốn ra ngoài sao?”

“Đi bàn chút chuyện.” Lâm Hành vươn tay lấy chìa khóa xe đạp từ trong túi Cố Cảnh Ngôn, ngón tay thô ráp lướt qua da đùi Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn nóng cháy người, tay chân cứng ngắc theo Lâm Hành ra ngoài.

“Buổi chiều có đi học không?”

“Hai giờ anh về, buổi chiều có tiết của thầy Lưu, phẫn nộ dog, không học tiết ổng ổng lại đánh cho.”

Ra cửa lớp, xung quanh có người nhìn lại, Lâm Hành tằng hắng một tiếng buông tay ra, “Đừng ăn cay, đối xử tốt với dạ dày của em một chút.”

Cố Cảnh Ngôn gật đầu, Lâm Hành chợt dừng bước quay đầu lại nhìn Cố Cảnh Ngôn. Lâm Hành cao một mét tám lăm, mặc đồng phục rộng rãi nhìn rất có khí thế bề trên. Một tay anh đút túi, hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú Cố Cảnh Ngôn một lúc lâu, ngũ quan lạnh lùng anh tuấn có phần hiền hòa hơn: “Em đau bụng thì anh đau lòng.”

Cố Cảnh Ngôn nóng như bị thiêu, Lâm Hành giơ tay giúp Cố Cảnh Ngôn sửa cổ áo, ngón tay lướt lên lướt xuống hầu kết Cố Cảnh Ngôn, “Anh đi đây.”

Đầu óc Cố Cảnh Ngôn trống rỗng, muốn nghẹt thở, lúc lấy lại tinh thần thì Lâm Hành đã không thấy đâu. echkidieu2029.wordpress.com

Cố Cảnh Ngôn đứng một lúc, nâng tay sờ sờ cái cổ, nhếch miệng lên, độ ấm trên tay Lâm Hành dường như vẫn còn ở đó.

Bạch Kỳ Kỳ đi tới, lúc đi ngang qua Cố Cảnh Ngôn cô cố ý tránh né, bịt mũi. Cố Cảnh Ngôn nhìn cô một cái, ánh mắt liền khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, cậu quay người xuống lầu, cũng không có đến căng tin, cậu đi đến góc sân không có người gọi điện thoại cho Cố Trường Minh.

“Cảnh Ngôn, con cân nhắc thế nào rồi?” Thái độ của Cố Trường Minh rất nịnh nọt, Cố Cảnh Ngôn nghĩ đến thái độ của ông ta kiếp trước cao cao tại thượng sai mẹ con cậu như sai chó, trong lòng cười lạnh. Nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, cậu nâng cái cằm mảnh mai, “Tôi có thể vào công ty giúp ông, nhưng tôi có một điều kiện.”

Cố Trường Minh uất ức, rất muốn ném điện thoại đi, nào có đứa con trai như vậy chứ? Nhưng với tình hình công ty bây giờ, đứa con trai nuôi thả này là cành cỏ cứu mạng duy nhất. “… Con nói đi.”

“Giúp tôi giới thiệu bản thân.” Cố Cảnh Ngôn nói.

Cố Trường Minh thở ra một hơi, cười nói, “Sao không nói sớm, con muốn gặp ai? Ba đi sắp xếp?”

“Nhà họ Lý.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Tôi muốn mảnh đất ở bờ sông.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng chốc lát, Cố Trường Minh nói, “Mảnh đất kia lão Bạch đang gặm rồi, không dễ lấy đâu, không phải con đang làm trò chơi sao? Sao lại nghĩ tới chuyện này?”

“Không làm được à?” Ngón tay thanh mảnh của Cố Cảnh Ngôn dưới ánh nắng hiện ra nét lạnh băng, Bạch Kỳ Kỳ tìm đường chết đúng không? Vậy thì cậu phải giải quyết tận gốc, thuận tiện cướp miếng đất cho người đàn ông của cậu. “Vậy tôi tìm người khác hợp tác.”
Các bạn đọc từ Ôn Mộc Thành Lâm sang bộ này cũng biết là mình có thể thay đổi cách xưng hô dù ngay ở trong một câu, để cho hợp với tình huống chứ không phải quên hay nhầm gì đâu nhe, kiểu như lúc tức giận thì phải thế nào, nói móc thì phải thế nào, nhưng đôi lúc là do nhầm thiệt:)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương