Trở Về Tuổi Mười Bảy
-
Chương 21
Ngọn lửa màu xanh lam tối sầm xuống, Cố Cảnh Ngôn không đốt thuốc, Lâm Hành nhếch miệng cười tự giễu. Anh dựa vào ghế sô pha lấy ra một điếu thuốc, nhen lửa.
“Em thích anh.”
Tay Lâm Hành cứng đờ, khói tan vào trong không khí, anh ngước mắt nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn.
“Anh Lâm.” Cố Cảnh Ngôn cắn răng, điếu thuốc không nhen lửa bị giày vò đứt đoạn, “Em —— ”
“Căng thẳng hay là chán ghét?” Lâm Hành nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn.
“Không có chán ghét.” Cố Cảnh Ngôn lắc đầu, “Em không có.”
Lâm Hành không muốn tiếp tục hút thuốc nữa, anh dập tắt thuốc, vươn tay lấy nửa điếu còn lại trên tay Cố Cảnh Ngôn, “Thân mật với người khác nhất là tới mức nào?”
“Không có người khác.” Cố Cảnh Ngôn nói.
Lâm Hành đứng dậy định xoa đầu Cố Cảnh Ngôn, tay đến nửa đường liền dừng lại, “Thôi, tôi đi về trước.”
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Lâm Hành quay đầu lại, Cố Cảnh Ngôn nói, “Anh giận à?”
“Tôi giận cái gì?” Lâm Hành cười lên hơi lưu manh, kéo dài âm cuối, “Không hôn được em thì giận à?”
Cổ Cố Cảnh Ngôn nóng lên, vẫn còn nắm chặt tay Lâm Hành. Lâm Hành rũ mắt xuống, nhìn tay cậu, “Hay là em lại muốn hôn? Hay là tiến thêm một bước?” echkidieu2029.wordpress.com
“Anh muốn không?” Cố Cảnh Ngôn nhìn anh chăm chú.
Lâm Hành nhất định là muốn, anh đã muốn mười mấy năm rồi.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp ở trường.” Lâm Hành nhặt cặp lên, đè nén ý niệm tà ác xuống, thái độ đêm nay của Cố Cảnh Ngôn làm cho anh nghĩ tới buổi tối rất lâu về trước. Đó là khi hiểu lầm của bọn họ bắt đầu, hiểu lầm tách mỗi người đi một ngả, kết thành thù hận.
Cố Cảnh Ngôn ngơ ngác nhìn Lâm Hành, Lâm Hành đã đi ra cửa, đồng thời đóng cửa phòng. Cố Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, xoa mặt một cái ngồi trở lại đi lấy điếu thuốc ra ngậm, lúc châm lửa tay cứ run mãi. Nửa ngày cũng không châm được, Cố Cảnh Ngôn nhíu mày vò điếu thuốc ném vào thùng rác.
Cậu lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: “Có thể đừng đi không?”
Lúc gửi đi liền cấp tốc cắt bỏ, đổi thành, “Em muốn nói chuyện với anh.”
Cuối cùng cũng không gửi, Cố Cảnh Ngôn lại lấy ra một điếu thuốc, mùi thuốc lá quen thuộc làm cảm xúc căng thẳng của cậu vơi bớt. “Lâm Hành, em nhớ anh —— ”
Cuối cùng vẫn là không gửi, Cố Cảnh Ngôn ném điện thoại lên bàn, ngả người ra sau dựa vào ghế salon. Giơ tay che trán, cậu không biết mình có phải gay hay không, nhưng cậu biết mình thích Lâm Hành.
Thích đến nỗi mỗi khi nhắc đến cái tên này, tim Cố Cảnh Ngôn liền run lên.
Điện thoại vang lên, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên cầm điện thoại di động lên bắt máy, “Alo?”
“Mấy ngày này ba mẹ em sẽ không qua đấy đúng không?”
“Ừm.” Đầu óc Cố Cảnh Ngôn trống rỗng.
“Hôm nay tôi không mang quần áo, ngày mai đến ở nhà em, để cho tôi một phòng.”
Cố Cảnh Ngôn xoa xoa mũi, “Ừm.”
“Lúc em thân mật với con gái thì có thích ứng được không?”
“Em chưa từng thân mật với con gái.” Cố Cảnh Ngôn nghẹn ngào, “Em không có mà.”
“Sáng sớm ngày mai tôi tới đón em, đi ngủ sớm một chút.”
“Ừm.”
Bên kia không cúp máy ngay, Cố Cảnh Ngôn siết chặt điện thoại, sau một hồi, cậu nghe thấy đầu bên kia điện thoại than thở, “Đến khi nào mới được hôn kiểu Pháp với em đây?”
Tay Cố Cảnh Ngôn run một cái, cúp điện thoại.
Lâm Hành nắm điện thoại, Cố Cảnh Ngôn không giống như đang đùa giỡn anh. Nhưng mỗi khi hôn thì cực kỳ căng thẳng, cái phản ứng này của Cố Cảnh Ngôn có phải là hơi quá khích rồi không?
Lâm Hành cũng chưa từng hôn người khác, nên không hiểu rõ lắm.
Lâm Hành đón xe về nhà, trên đường không nghĩ thông được vấn đề này, nhớ ra liền gọi đến nhà Đổng Hải, người nhận điện thoại chính là mẹ Đổng Hải, “Alo? Cậu tìm ai?”
“Đổng Hải có ở nhà không ạ? Con là bạn học của cậu ấy.”
“Có, con chờ chút.”
Mẹ Đổng Hải la lên một tiếng, ngay sau đó Đổng Hải bắt máy, hắn hung dữ rống lên, “Ai đó?”
“Bố mày.” Lâm Hành tức giận nói, “Đi ra gặp mặt, hỏi mày một chuyện.”
Điện thoại bàn nên phụ huynh có thể nghe trộm, Lâm Hành khống muốn người lớn phát hiện ra chuyện này.
“Ở đâu vậy anh?”
“Nhà tao.” Lâm Hành nói, “Mau tới đây, thưởng cho mày một gói thuốc lá.”
“Em đi liền.” Đổng Hải rất vui mừng cúp điện thoại, Lâm Hành cầm máy nhắn tin, để lên cằm một lúc. Đổng Hải từng hẹn hò rồi, hẳn phải biết một chút chứ nhỉ?
Lâm Hành ở dưới lầu mua hai chai bia trong tạp hóa rồi mới lên, không tới năm phút Đổng Hải đã đến, chạy cả đầu đầy mồ hôi, “Anh Lâm, người triệu hoán tiểu nhân làm gì?”
Lâm Hành ném bia cho hắn, chân dài kéo cái ghế qua rồi ngồi bên cửa sổ, “Ngồi đi.”
“Gọi em làm gì thế?” Ánh mắt Đổng Hải nhìn xung quanh, nói: “Thuốc lá đâu?”
Lâm Hành lấy từ trong ba lô ra một hộp thuốc lá ném cho Đổng Hải, uống một hớp rượu, “Cái con bé mày quen dạo này thế nào rồi? Còn quen không?”
“Chia tay lâu rồi, con bé kia cực kỳ dính người, ai hơi đâu quen.” Đổng Hải nói xong mới cảm thấy kì kì, cười hì hì, dí khuôn mặt xấu quắc lại gần, “Anh Lâm, anh thông suốt rồi hả? Có cần em giới thiệu cho anh mấy em không? Anh ngon như vậy, các em gái chờ anh lâu rồi đó.”
“Cút.” Lâm Hành vừa nghe là thấy buồn nôn, trút hết nửa chai bia mới nói: “Mày với mấy con nhỏ kia làm cái chuyện đó chưa.”
“Chuyện gì? Chịch?”
Lâm Hành suy nghĩ một chút, “Hôn trước đã, mày với nó hôn chưa?”
“Anh hỏi thừa? Ai mà chưa hôn, không hôn thì yêu đương mẹ gì?”
“Mấy nhỏ có căng thẳng không?”
“Anh đừng nói là tới giờ anh vẫn chưa hôn ai nha?” Đổng Hải nhìn về phía Lâm Hành, càng nghĩ càng cảm thấy cũng đúng, khà khà cười quái dị, “Anh Lâm, đến giờ anh vẫn còn là trai tân á?”
Lâm Hành: “…”
“Anh thích kiểu thanh thuần thẹn thùng hay là nóng bỏng buông thả, thực ra anh đừng có thấy mấy em nóng bóng là lẳng lơ, chiếm được rồi á hả, hăng hái lắm, chơi ghiền cực luôn.”
Lâm Hành: “…”
“Mẹ mày đừng có xả cho tao nghe.” Lâm Hành nâng chai uống hết, không biết Cố Cảnh Ngôn ở trên giường là kiểu gì, nếu như cậu ấy là loại nóng bỏng, Lâm Hành sợ là sẽ vì chảy máu mũi mà mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê. “Vậy nếu như là kiểu ngây thơ, lúc hôn môi đối phương có căng thẳng đến nỗi phát run không?”
“Giả bộ thôi, có một câu thành ngữ nói thế nào ta? Dục cự hoàn nghênh (*). Anh cứ đè nhỏ xuống, còn run gì nữa, khoái chết mẹ luôn. Coi như lên giường thật, thì cũng chỉ là rụt rè lúc đầu thôi.” Đổng Hải nói xong không biết lại nghĩ tới điều gì, nhếch môi cười xấu xa, “Em nói anh nghe, mỗi lần em chịch mấy nhỏ đó, vừa mới bắt đầu thì có thể căng thẳng. Lên giường một cái là phóng túng—— ”
(*) dục cự hoàn nghênh: từ chối để tăng thêm tình thú và kích thích cho đối phương (Nguồn: WordPress Diệp Gia)
Đổng Hải bị Lâm Hành đạp ra cửa, Đổng Hải cầm bia trong tay, “Anh Lâm, sao anh còn lắm chuyện hơn bọn con gái nữa vậy, anh kêu em tới đây giờ lại đuổi em đi?”
“Cút.”
Lâm Hành uống hết chai bia, vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh.
Sáng hôm sau Lâm Hành năm giờ rưỡi đã tỉnh rồi, mua bữa sáng chạy thẳng đến khu Thiên Thịnh. Anh không đến tận nơi, gọi điện thoại chưa tới hai phút, Cố Cảnh Ngôn đã cầm cặp đi ra rồi. Cậu thích mặc quần áo màu nhạt, vừa thanh tú vừa anh tuấn. Mái tóc đen mềm mại nằm trên làn da trắng nõn và đôi mắt đen láy.
Lâm Hành chống khuỷu tay trên tay lái xe công thức một, huýt sáo với Cố Cảnh Ngôn.
“Bạn học Tiểu Cố.”
Mặt Cố Cảnh Ngôn đỏ ửng rõ rệt, bước nhanh đi tới, Lâm Hành đưa bữa sáng cho cậu, “Chào buổi sáng.”
Sáng sớm bầu không khí man mát, đường phố yên tĩnh, xa xa còn có tiếng chim chóc lanh lảnh.
“Cảm ơn.” Cố Cảnh Ngôn nhận bữa sáng, ngồi trên yên sau xe Lâm Hành, “Ăn đồ ăn của anh rồi, thì sẽ là người của anh, không cần nói cảm ơn.”
Cố Cảnh Ngôn lập tức bị sặc.
Lâm Hành phanh xe, xoay người lại nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Không sao chứ?”
Cố Cảnh Ngôn uống một hớp sữa đậu nành, lắc đầu, “Không sao.”
Nghe cậu nói không sao Lâm Hành mới tiếp tục đạp xe, “Yên sau là chỗ ngồi anh chuẩn bị cho vợ anh đó, ngồi sau xe đạp anh thì chính là vợ của anh.”
Cố Cảnh Ngôn thiếu chút nữa ngã từ trên xe xuống.
“Chịu không? Bạn học Cố?”
Cố Cảnh Ngôn yên lặng nuốt bánh bao xuống, ngẩng đầu nhìn gáy Lâm Hành. Tóc Lâm Hành rất ngắn, đường nét ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, nhìn rất dự dằn.
“Anh cảm thấy Khoa học kỹ thuật Thịnh Giai thế nào?” Cố Cảnh Ngôn cưỡng ép nói sang chuyện khác.
Lâm Hành nhớ tới một cái tên, “Anh muốn mua Vinh Ích.”
Cố Cảnh Ngôn ngẩn ra, “Công ty này không đáng tin.”
“Trong thời gian ngắn hạn thì công ty này nổi nhanh nhất, trước khi thu mua cũng có thể kiếm được một khoản. Thịnh Giai quá vững vàng, trong thời gian ngắn không thể kiếm được con số mình muốn.”
Cố Cảnh Ngôn ngược lại không nghĩ tới Vinh Ích, Vinh Ích tồn tại quá ngắn ngủi trên thị trường chứng khoán. Mới vừa lợi dụng được phía truyền thông để nổi lên, thì suy yếu thần tốc, chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.
Nhưng trong thời gian ngắn thì quả thật thu nhập là cao nhất.
Khoa học kỹ thuật Thịnh Giai cũng kiếm ra tiền, nhưng cần thời gian.
Cố Cảnh Ngôn vò giấy gói, ngồi suy tư, Lâm Hành là một người không chơi cổ phiếu, vậy mà chuyện này còn rõ hơn cả cậu.
“Sẽ có rủi ro nhất định.”
“Rủi ro và lợi nhuận cùng tồn tại.” Ngón tay thon dài của Lâm Hành gõ gõ lên tay lái, quay đầu lại liếc nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Đánh cược một lần.”
Tư duy của dân cờ bạc, lịch sử làm giàu của Lâm Hành toàn là đánh cược.
“Thua thì sao?”
“Sẽ không thua.” Ngữ khí của Lâm Hành tự tin đến ngông cuồng, Cố Cảnh Ngôn có thể thấy được hình ảnh Lâm tổng tương lai trong cơ thể trẻ trung này, người này dù ở thời điểm nào cũng giống nhau.
“Buổi chiều tan học đến sàn chứng khoán.”
Ngày đầu tiên khai giảng được phát đồng phục mới, là áo ngắn tay trắng xanh đan xen và quần dài màu xanh dương. Mắt tối sầm lại, Lâm Hành nhét quần áo vào cặp, lấy sách vật lý ra. Buổi chiều có bài kiểm tra lý.
“Quần áo cho em đi.”
Lâm Hành quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn, nhướng mày cười đùa giỡn với cậu, “Làm sao? Muốn ôm quần áo của anh đi ngủ à?”
Hi vọng Lâm Hành đứng đắn, trừ phi trời đổ cơn mưa đỏ!
Cố Cảnh Ngôn đỏ mặt, sau đó lấy quần áo Lâm Hành đã vò nát, mở ra gấp gọn chỉnh tề cất vào cặp sách, đặt cùng chỗ với đồ của mình, “Giặt sạch rồi mang đến cho anh.”
Lâm Hành còn tưởng mình nghe lầm, “Cái gì?”
Cố Cảnh Ngôn vùi đầu làm bài thi, “Không có gì, ngày mai em mang đến cho anh là được.”
Lâm Hành nghe rõ, dạng chân dài, cánh tay vắt ngang trước mặt Cố Cảnh Ngôn, nằm nhoài trên cánh tay nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn. Giọng vừa nhỏ vừa chậm rãi nói, “Sao hiền dịu thế bạn học Tiểu Cố, anh muốn lấy em về nhà.”
Hơi thở của Lâm Hành phả vào cánh tay Cố Cảnh Ngôn, cả người Cố Cảnh Ngôn như bị thiêu cháy, “Anh ngồi đàng hoàng đi.”
“Nhưng mà, anh nhớ tối hôm qua hình như anh có nói với em, tối nay anh sẽ đến nhà em ở, quần áo để trong cặp đều là mang đến nhà em.” Lâm Hành rất thích dáng vẻ Cố Cảnh Ngôn thẹn thùng, hàng lông mi của cậu vừa đen vừa dài, cực kì đẹp đẽ.
“Anh Lâm!” Đổng Hải ở phía trước lao đến bàn Lâm Hành như tên bắn, thiếu chút nữa đụng ngã rớt sách Lâm Hành, Lâm Hành thâm trầm ngước mắt, “Muốn chết hả?”
Đổng Hải thở hổn hển dí sát vào lỗ tai Lâm Hành, bỉ ổi nói: “Tối hôm qua không phải anh hỏi mấy con nhỏ em quen là kiểu gì sao? Đêm nay có một bữa quẩy, em dẫn anh đi trải nghiệm cuộc sống.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Hành: Mỗi ngày đều muốn đánh chết đám ngớ ngẩn này!
“Em thích anh.”
Tay Lâm Hành cứng đờ, khói tan vào trong không khí, anh ngước mắt nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn.
“Anh Lâm.” Cố Cảnh Ngôn cắn răng, điếu thuốc không nhen lửa bị giày vò đứt đoạn, “Em —— ”
“Căng thẳng hay là chán ghét?” Lâm Hành nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn.
“Không có chán ghét.” Cố Cảnh Ngôn lắc đầu, “Em không có.”
Lâm Hành không muốn tiếp tục hút thuốc nữa, anh dập tắt thuốc, vươn tay lấy nửa điếu còn lại trên tay Cố Cảnh Ngôn, “Thân mật với người khác nhất là tới mức nào?”
“Không có người khác.” Cố Cảnh Ngôn nói.
Lâm Hành đứng dậy định xoa đầu Cố Cảnh Ngôn, tay đến nửa đường liền dừng lại, “Thôi, tôi đi về trước.”
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Lâm Hành quay đầu lại, Cố Cảnh Ngôn nói, “Anh giận à?”
“Tôi giận cái gì?” Lâm Hành cười lên hơi lưu manh, kéo dài âm cuối, “Không hôn được em thì giận à?”
Cổ Cố Cảnh Ngôn nóng lên, vẫn còn nắm chặt tay Lâm Hành. Lâm Hành rũ mắt xuống, nhìn tay cậu, “Hay là em lại muốn hôn? Hay là tiến thêm một bước?” echkidieu2029.wordpress.com
“Anh muốn không?” Cố Cảnh Ngôn nhìn anh chăm chú.
Lâm Hành nhất định là muốn, anh đã muốn mười mấy năm rồi.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp ở trường.” Lâm Hành nhặt cặp lên, đè nén ý niệm tà ác xuống, thái độ đêm nay của Cố Cảnh Ngôn làm cho anh nghĩ tới buổi tối rất lâu về trước. Đó là khi hiểu lầm của bọn họ bắt đầu, hiểu lầm tách mỗi người đi một ngả, kết thành thù hận.
Cố Cảnh Ngôn ngơ ngác nhìn Lâm Hành, Lâm Hành đã đi ra cửa, đồng thời đóng cửa phòng. Cố Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, xoa mặt một cái ngồi trở lại đi lấy điếu thuốc ra ngậm, lúc châm lửa tay cứ run mãi. Nửa ngày cũng không châm được, Cố Cảnh Ngôn nhíu mày vò điếu thuốc ném vào thùng rác.
Cậu lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: “Có thể đừng đi không?”
Lúc gửi đi liền cấp tốc cắt bỏ, đổi thành, “Em muốn nói chuyện với anh.”
Cuối cùng cũng không gửi, Cố Cảnh Ngôn lại lấy ra một điếu thuốc, mùi thuốc lá quen thuộc làm cảm xúc căng thẳng của cậu vơi bớt. “Lâm Hành, em nhớ anh —— ”
Cuối cùng vẫn là không gửi, Cố Cảnh Ngôn ném điện thoại lên bàn, ngả người ra sau dựa vào ghế salon. Giơ tay che trán, cậu không biết mình có phải gay hay không, nhưng cậu biết mình thích Lâm Hành.
Thích đến nỗi mỗi khi nhắc đến cái tên này, tim Cố Cảnh Ngôn liền run lên.
Điện thoại vang lên, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên cầm điện thoại di động lên bắt máy, “Alo?”
“Mấy ngày này ba mẹ em sẽ không qua đấy đúng không?”
“Ừm.” Đầu óc Cố Cảnh Ngôn trống rỗng.
“Hôm nay tôi không mang quần áo, ngày mai đến ở nhà em, để cho tôi một phòng.”
Cố Cảnh Ngôn xoa xoa mũi, “Ừm.”
“Lúc em thân mật với con gái thì có thích ứng được không?”
“Em chưa từng thân mật với con gái.” Cố Cảnh Ngôn nghẹn ngào, “Em không có mà.”
“Sáng sớm ngày mai tôi tới đón em, đi ngủ sớm một chút.”
“Ừm.”
Bên kia không cúp máy ngay, Cố Cảnh Ngôn siết chặt điện thoại, sau một hồi, cậu nghe thấy đầu bên kia điện thoại than thở, “Đến khi nào mới được hôn kiểu Pháp với em đây?”
Tay Cố Cảnh Ngôn run một cái, cúp điện thoại.
Lâm Hành nắm điện thoại, Cố Cảnh Ngôn không giống như đang đùa giỡn anh. Nhưng mỗi khi hôn thì cực kỳ căng thẳng, cái phản ứng này của Cố Cảnh Ngôn có phải là hơi quá khích rồi không?
Lâm Hành cũng chưa từng hôn người khác, nên không hiểu rõ lắm.
Lâm Hành đón xe về nhà, trên đường không nghĩ thông được vấn đề này, nhớ ra liền gọi đến nhà Đổng Hải, người nhận điện thoại chính là mẹ Đổng Hải, “Alo? Cậu tìm ai?”
“Đổng Hải có ở nhà không ạ? Con là bạn học của cậu ấy.”
“Có, con chờ chút.”
Mẹ Đổng Hải la lên một tiếng, ngay sau đó Đổng Hải bắt máy, hắn hung dữ rống lên, “Ai đó?”
“Bố mày.” Lâm Hành tức giận nói, “Đi ra gặp mặt, hỏi mày một chuyện.”
Điện thoại bàn nên phụ huynh có thể nghe trộm, Lâm Hành khống muốn người lớn phát hiện ra chuyện này.
“Ở đâu vậy anh?”
“Nhà tao.” Lâm Hành nói, “Mau tới đây, thưởng cho mày một gói thuốc lá.”
“Em đi liền.” Đổng Hải rất vui mừng cúp điện thoại, Lâm Hành cầm máy nhắn tin, để lên cằm một lúc. Đổng Hải từng hẹn hò rồi, hẳn phải biết một chút chứ nhỉ?
Lâm Hành ở dưới lầu mua hai chai bia trong tạp hóa rồi mới lên, không tới năm phút Đổng Hải đã đến, chạy cả đầu đầy mồ hôi, “Anh Lâm, người triệu hoán tiểu nhân làm gì?”
Lâm Hành ném bia cho hắn, chân dài kéo cái ghế qua rồi ngồi bên cửa sổ, “Ngồi đi.”
“Gọi em làm gì thế?” Ánh mắt Đổng Hải nhìn xung quanh, nói: “Thuốc lá đâu?”
Lâm Hành lấy từ trong ba lô ra một hộp thuốc lá ném cho Đổng Hải, uống một hớp rượu, “Cái con bé mày quen dạo này thế nào rồi? Còn quen không?”
“Chia tay lâu rồi, con bé kia cực kỳ dính người, ai hơi đâu quen.” Đổng Hải nói xong mới cảm thấy kì kì, cười hì hì, dí khuôn mặt xấu quắc lại gần, “Anh Lâm, anh thông suốt rồi hả? Có cần em giới thiệu cho anh mấy em không? Anh ngon như vậy, các em gái chờ anh lâu rồi đó.”
“Cút.” Lâm Hành vừa nghe là thấy buồn nôn, trút hết nửa chai bia mới nói: “Mày với mấy con nhỏ kia làm cái chuyện đó chưa.”
“Chuyện gì? Chịch?”
Lâm Hành suy nghĩ một chút, “Hôn trước đã, mày với nó hôn chưa?”
“Anh hỏi thừa? Ai mà chưa hôn, không hôn thì yêu đương mẹ gì?”
“Mấy nhỏ có căng thẳng không?”
“Anh đừng nói là tới giờ anh vẫn chưa hôn ai nha?” Đổng Hải nhìn về phía Lâm Hành, càng nghĩ càng cảm thấy cũng đúng, khà khà cười quái dị, “Anh Lâm, đến giờ anh vẫn còn là trai tân á?”
Lâm Hành: “…”
“Anh thích kiểu thanh thuần thẹn thùng hay là nóng bỏng buông thả, thực ra anh đừng có thấy mấy em nóng bóng là lẳng lơ, chiếm được rồi á hả, hăng hái lắm, chơi ghiền cực luôn.”
Lâm Hành: “…”
“Mẹ mày đừng có xả cho tao nghe.” Lâm Hành nâng chai uống hết, không biết Cố Cảnh Ngôn ở trên giường là kiểu gì, nếu như cậu ấy là loại nóng bỏng, Lâm Hành sợ là sẽ vì chảy máu mũi mà mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê. “Vậy nếu như là kiểu ngây thơ, lúc hôn môi đối phương có căng thẳng đến nỗi phát run không?”
“Giả bộ thôi, có một câu thành ngữ nói thế nào ta? Dục cự hoàn nghênh (*). Anh cứ đè nhỏ xuống, còn run gì nữa, khoái chết mẹ luôn. Coi như lên giường thật, thì cũng chỉ là rụt rè lúc đầu thôi.” Đổng Hải nói xong không biết lại nghĩ tới điều gì, nhếch môi cười xấu xa, “Em nói anh nghe, mỗi lần em chịch mấy nhỏ đó, vừa mới bắt đầu thì có thể căng thẳng. Lên giường một cái là phóng túng—— ”
(*) dục cự hoàn nghênh: từ chối để tăng thêm tình thú và kích thích cho đối phương (Nguồn: WordPress Diệp Gia)
Đổng Hải bị Lâm Hành đạp ra cửa, Đổng Hải cầm bia trong tay, “Anh Lâm, sao anh còn lắm chuyện hơn bọn con gái nữa vậy, anh kêu em tới đây giờ lại đuổi em đi?”
“Cút.”
Lâm Hành uống hết chai bia, vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh.
Sáng hôm sau Lâm Hành năm giờ rưỡi đã tỉnh rồi, mua bữa sáng chạy thẳng đến khu Thiên Thịnh. Anh không đến tận nơi, gọi điện thoại chưa tới hai phút, Cố Cảnh Ngôn đã cầm cặp đi ra rồi. Cậu thích mặc quần áo màu nhạt, vừa thanh tú vừa anh tuấn. Mái tóc đen mềm mại nằm trên làn da trắng nõn và đôi mắt đen láy.
Lâm Hành chống khuỷu tay trên tay lái xe công thức một, huýt sáo với Cố Cảnh Ngôn.
“Bạn học Tiểu Cố.”
Mặt Cố Cảnh Ngôn đỏ ửng rõ rệt, bước nhanh đi tới, Lâm Hành đưa bữa sáng cho cậu, “Chào buổi sáng.”
Sáng sớm bầu không khí man mát, đường phố yên tĩnh, xa xa còn có tiếng chim chóc lanh lảnh.
“Cảm ơn.” Cố Cảnh Ngôn nhận bữa sáng, ngồi trên yên sau xe Lâm Hành, “Ăn đồ ăn của anh rồi, thì sẽ là người của anh, không cần nói cảm ơn.”
Cố Cảnh Ngôn lập tức bị sặc.
Lâm Hành phanh xe, xoay người lại nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Không sao chứ?”
Cố Cảnh Ngôn uống một hớp sữa đậu nành, lắc đầu, “Không sao.”
Nghe cậu nói không sao Lâm Hành mới tiếp tục đạp xe, “Yên sau là chỗ ngồi anh chuẩn bị cho vợ anh đó, ngồi sau xe đạp anh thì chính là vợ của anh.”
Cố Cảnh Ngôn thiếu chút nữa ngã từ trên xe xuống.
“Chịu không? Bạn học Cố?”
Cố Cảnh Ngôn yên lặng nuốt bánh bao xuống, ngẩng đầu nhìn gáy Lâm Hành. Tóc Lâm Hành rất ngắn, đường nét ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, nhìn rất dự dằn.
“Anh cảm thấy Khoa học kỹ thuật Thịnh Giai thế nào?” Cố Cảnh Ngôn cưỡng ép nói sang chuyện khác.
Lâm Hành nhớ tới một cái tên, “Anh muốn mua Vinh Ích.”
Cố Cảnh Ngôn ngẩn ra, “Công ty này không đáng tin.”
“Trong thời gian ngắn hạn thì công ty này nổi nhanh nhất, trước khi thu mua cũng có thể kiếm được một khoản. Thịnh Giai quá vững vàng, trong thời gian ngắn không thể kiếm được con số mình muốn.”
Cố Cảnh Ngôn ngược lại không nghĩ tới Vinh Ích, Vinh Ích tồn tại quá ngắn ngủi trên thị trường chứng khoán. Mới vừa lợi dụng được phía truyền thông để nổi lên, thì suy yếu thần tốc, chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.
Nhưng trong thời gian ngắn thì quả thật thu nhập là cao nhất.
Khoa học kỹ thuật Thịnh Giai cũng kiếm ra tiền, nhưng cần thời gian.
Cố Cảnh Ngôn vò giấy gói, ngồi suy tư, Lâm Hành là một người không chơi cổ phiếu, vậy mà chuyện này còn rõ hơn cả cậu.
“Sẽ có rủi ro nhất định.”
“Rủi ro và lợi nhuận cùng tồn tại.” Ngón tay thon dài của Lâm Hành gõ gõ lên tay lái, quay đầu lại liếc nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Đánh cược một lần.”
Tư duy của dân cờ bạc, lịch sử làm giàu của Lâm Hành toàn là đánh cược.
“Thua thì sao?”
“Sẽ không thua.” Ngữ khí của Lâm Hành tự tin đến ngông cuồng, Cố Cảnh Ngôn có thể thấy được hình ảnh Lâm tổng tương lai trong cơ thể trẻ trung này, người này dù ở thời điểm nào cũng giống nhau.
“Buổi chiều tan học đến sàn chứng khoán.”
Ngày đầu tiên khai giảng được phát đồng phục mới, là áo ngắn tay trắng xanh đan xen và quần dài màu xanh dương. Mắt tối sầm lại, Lâm Hành nhét quần áo vào cặp, lấy sách vật lý ra. Buổi chiều có bài kiểm tra lý.
“Quần áo cho em đi.”
Lâm Hành quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn, nhướng mày cười đùa giỡn với cậu, “Làm sao? Muốn ôm quần áo của anh đi ngủ à?”
Hi vọng Lâm Hành đứng đắn, trừ phi trời đổ cơn mưa đỏ!
Cố Cảnh Ngôn đỏ mặt, sau đó lấy quần áo Lâm Hành đã vò nát, mở ra gấp gọn chỉnh tề cất vào cặp sách, đặt cùng chỗ với đồ của mình, “Giặt sạch rồi mang đến cho anh.”
Lâm Hành còn tưởng mình nghe lầm, “Cái gì?”
Cố Cảnh Ngôn vùi đầu làm bài thi, “Không có gì, ngày mai em mang đến cho anh là được.”
Lâm Hành nghe rõ, dạng chân dài, cánh tay vắt ngang trước mặt Cố Cảnh Ngôn, nằm nhoài trên cánh tay nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn. Giọng vừa nhỏ vừa chậm rãi nói, “Sao hiền dịu thế bạn học Tiểu Cố, anh muốn lấy em về nhà.”
Hơi thở của Lâm Hành phả vào cánh tay Cố Cảnh Ngôn, cả người Cố Cảnh Ngôn như bị thiêu cháy, “Anh ngồi đàng hoàng đi.”
“Nhưng mà, anh nhớ tối hôm qua hình như anh có nói với em, tối nay anh sẽ đến nhà em ở, quần áo để trong cặp đều là mang đến nhà em.” Lâm Hành rất thích dáng vẻ Cố Cảnh Ngôn thẹn thùng, hàng lông mi của cậu vừa đen vừa dài, cực kì đẹp đẽ.
“Anh Lâm!” Đổng Hải ở phía trước lao đến bàn Lâm Hành như tên bắn, thiếu chút nữa đụng ngã rớt sách Lâm Hành, Lâm Hành thâm trầm ngước mắt, “Muốn chết hả?”
Đổng Hải thở hổn hển dí sát vào lỗ tai Lâm Hành, bỉ ổi nói: “Tối hôm qua không phải anh hỏi mấy con nhỏ em quen là kiểu gì sao? Đêm nay có một bữa quẩy, em dẫn anh đi trải nghiệm cuộc sống.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Hành: Mỗi ngày đều muốn đánh chết đám ngớ ngẩn này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook