Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi
-
Chương 26: Ghen
Trên đường đến núi Tích Sơn, Tiền Thiên Thiên lại trở thành tâm điểm vì sự xuất hiện của Cha Tiền.
Tiền Thiên Thiên ban đầu ngồi cùng Lâm Khả, nhưng các nữ sinh khác lần lượt tán gẫu với cô, cô ấy không thể không đổi chỗ ngồi với Khúc Thiên Nguyên.
Chỗ này an tịnh.
Không ai dám đến gần Tần Việt.
Tần Việt đeo tai nghe nghe nhạc, cảm thấy động tĩnh bên người, mở mắt ra, nhìn thấy là Tiền Thiên Thiên, sau đó lại nhắm mắt lại.
“Tần Việt không nói gì, ngầm đồng ý cho Thiên Thiên ngồi xuống. Xem ra bọn họ thật sự thành đôi.”
“Bội phục Thiên Thiên, có thể thu phục được Tần Việt trong thời gian ngắn.”
“Không phải, cô ấy không sợ sao? Mỗi lần nhìn thấy Tần Việt, trong lòng tớ đều cảm thấy bồn chồn.”
…
Khi Tiền Thiên Thiên nghe thấy những lời này, cô lập tức liếc nhìn Tần Việt: Khi cô đã nhìn thấy vẻ ngoài dịu dàng của anh, cho dù anh có hung dữ đến đâu, cũng sẽ không sợ.
Lái xe đến núi Dương Tây mất một giờ, Tiền Thiên Thiên không quấy rầy Tần Việt đang ngủ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khi cô quay đầu lại, Tần Việt đang nhắm mắt liền mở mắt.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt cô qua cửa kính xe, tạo nên ánh sáng vàng nhạt trên bóng dáng cô, trong đầu anh chợt lóe lên bốn chữ “Năm tháng tĩnh lặng”.
Một bên tai bị ngứa, Tiền Thiên Thiên giật mình, có tiếng nhạc nhẹ nhàng đang phát ra, quay đầu lại, phát hiện Tần Việt vẫn ở tư thế trước đó, chỉ là một cái tai nghe chạy tới bên tai cô.
Cúi đầu xuống, cô cười ngọt ngào.
Tần Việt mơi hé mắt ra, khóe miệng câu lên: đồ ngốc.
****
“Dậy đi.” Tiền Thiên Thiên kinh ngạc nhìn lên, lúc này mới phát hiện mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, tựa đầu vào vai Tần Việt.
Nghe thấy giọng điệu hung ác của Tần Việt: “Chảy nước miếng trên vai lão tử rồi.”
Cả lớp bật cười, cô đưa tay sờ khóe miệng, làm gì có.
Tiền Thiên Thiên: “…”
Một nhóm người leo đến đích bắt đầu nhóm lửa, Tiền Thiên Thiên và Lâm Khả cùng nhau đi nhặt cành cây.
Ở đằng xa, Khúc Thiên Nguyên đang cãi nhau ầm ĩ với một nữ sinh, Lâm Khả nhìn thấy, hừ một tiếng, một lúc sau, nữ sinh đó bỏ chạy, Lâm Khả liếc một cái, chân vừa chuyển, nhìn Tiền Thiên Thiên do dự.
“Đi thôi.” Tiền Thiên Thiên khuyến khích cô.
Lâm Khả đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Tớ đâu có đi tòm cậu ấy!”
Cuối cùng, Lâm Khả chạy về phía Khúc Thiên Nguyên, Tiền Thiên Thiên đang nhặt cành cây một mình, đầu bị thứ gì đó đập vào.
“Ai da.” Cô che đầu quay lại, phía sau không có ai.
Trên đầu có tiếng sột soạt, Tiền Thiên Thiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Việt ngồi trên cành cây, chân phe phẩy, trong miệng ngậm một cây cỏ: “Ồ, đồ ngốc.”
Tiền Thiên Thiên ngẩn người: Anh ta leo lên khi nào vậy?
Vừa định nói, một nam sinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, không phát hiện ra Tần Việt, nhìn thấy Tiền Thiên Thiên liền cười: “Tiền Đa Đa, sao cậu lại một mình nhặt ở đây.”
Cậu ấy là thành viên ban học tập của lớp, tên là Thích Lỗi.
“Ở đây có nhiều cành khô hơn.” Tiền Thiên Thiên trả lời.
Thích Lỗi nói: “Cậu nhặt nhiều như vậy, nặng lắm, để tớ giúp cậu cầm.”
“Không sao, tớ có thể.”
“Không sao đâu.” Thích Lỗi giật cành cây từ tay Tiền Thiên Thiên “Ở đây ít người, lại có suối, cảm giác tương đối ẩm ướt. Chúng ta đến bên kia nhặt đi.”
“Nhân tiện, tớ muốn nhờ cậu giúp tớ học tiếng Anh được không?” Thích Lỗi ngượng ngùng nói, “Xã hội là khuyết điểm của tớ, đặc biệt là tiếng Anh, tớ luôn học không tốt.”
Bạn cùng lớp muốn mình giúp đỡ, không có lý do gì không giúp, Tiền Thiên Thiên gật đầu: “Được rồi, có cái gì không hiểu có thể hỏi tớ.”
【Đinh! Xin lưu ý, độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô -50. 】
Nụ cười trên mặt Tiền Thiên Thiên lập tức đông cứng.
“Sao vậy?” Thích Lỗi quan tâm hỏi, “Có phải cậu không thoải mái ở đâu không?” Nói xong rồi đưa tay lên.
Tiền Thiên Thiên lùi lại một bước, cứng đờ nói: “Không sao… Tớ vừa rồi đột nhiên nhớ ra, tớ phải đợi bạn tớ ở đây, cậu có thể nhặt ở đằng kia. Tớ sẽ đứng ở đây đợi.”
“Không sao đâu, tớ đợi cùng cậu, cậu là con gái, một mình đợi ở đây…”
Trước khi Thích Lỗi nói hai chữ “không an toàn”, lá cây đột nhiên xào xạc rơi xuống, Tần Việt trực tiếp từ trên cây nhảy xuống.
Thích Lỗi sửng sốt, sợ hãi nhìn anh: “Việt ca, anh ở chỗ này?”
“Lão tử không thể ở đây?” Tần Việt nhướng mày, “Hay là tôi làm phiền cậu?”
Tiền Thiên Thiên: “…”
“Không, không.” Thích Lỗi Sơn nói xong, liền nhanh chóng kiếm cớ chuồn đi.
Tần Việt liếc nhìn Tiền Thiên Thiên, sau đó xoay người rời đi.
Đi được vài bước, anh phát hiện ra Tiền Thiên Thiên không đuổi theo anh như anh tưởng tượng, sắc mặt càng thêm trầm trọng, anh đi thẳng về hướng Thích Lỗi đã rời đi.
Thích Lỗi kia có cái gì tốt? Lớn lên trông như củ cải vậy, vậy mà có thể cười hì hì mà đáp lại cậu ta.
Càng nghĩ, sắc mặt càng trở nên khó coi, Tần Việt giơ điện thoại lên, selfie một tấm.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa cũng đẹp hơn tên củ cải đó.
Lâm Khả bị Khúc Thiên Nguyên làm cho tức giận, chạy lại tìm Tiền Thiên Thiên thì thấy bạn mình đang ngồi trên tảng đá với một bó hoa bị xé nát bên cạnh.
“Thiên Thiên, cậu buồn vì tớ không đi cùng cậu à?” Lâm Khả tự trách bản thân, ngồi xuống bên cạnh Thiên Thiên.
“Không phải.” Tiền Thiên Thiên lắc đầu, “Khúc Thiên Nguyên đâu rồi.”
“Đừng nhắc tới cậu ta nữa.” Lâm Khả trợn tròn mắt, “Cẩu nam nhân, cậu nói xem tại sao tớ lại thích cậu ta cơ chứ.”
Nói xong mới biết cô đã lỡ miệng, nhưng mà quên mất, Thiên Thiên chắc là cũng đoán ra được rồi, cô cũng không cần giấu giếm.
“Cậu nói xem tớ thích cậu ta ở chỗ nào vậy.” Lâm Khả thở dài, “Vẫn là cậu cùng Tần Việt tốt hơn.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Tốt cái rắm, độ hảo cảm -50 giống như một tảng đá lớn đè trong lòng cô, cô không biết làm cách nào để tăng độ hảo cảm của Tần Việt?
Hai cô gái thở dài ngao ngán cho đến khi có người gọi đi ăn tối, hai người giống như chị em cùng cảnh ngộ đi về trại.
Sau đó, Tiền Thiên Thiên không nói chuyện với Tần Việt, có vài lần Tần Việt định nói chuyện với cô, nhưng cô đều tránh mặt anh.
Tần Việt: “…”
Khúc Thiên Nguyên ngu ngơ không có mắt nhìn, vừa ăn chân gà nướng vừa nghiêng người: “Việt ca, sao em cảm thấy Tiền Đa Đa có chút không đúng?”
Tần Việt cúi đầu, trong tay nướng cánh gà, cánh gà được nướng vàng đều hai mặt, tỏa ra mùi thơm, nước miếng của Khúc Thiên Nguyên gần như chảy ra: “Hắc hắc, là nướng cho Tiền Đa Đa đúng không?.”
Tần Việt không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn.
Cô nói chuyện và cười đùa với một đám con gái, một ánh mắt cũng không nhìn lại đây, cầm trên tay một cái bắp nướng.
Tần Việt cười lạnh một tiếng, cầm cánh gà nướng đi tới, các cô gái lập tức ngừng nói, mơ hồ nhìn Tiền Thiên Thiên.
Vừa nhìn là biết cầm cho Tiền Thiên Thiên.
Tuy nhiên, cánh gà lại đưa thẳng trước mắt Lâm Khả.
Lâm Khả: “???”
Bắp trong tay cô sợ hãi đến mức rơi xuống đất.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh gà, nghĩ rằng đó không phải là thịt, mà là chất độc.
“Tớ có thể không cần được không.” Cô ấy nói một cách yếu ớt, nhìn Tiền Thiên Thiên cầu cứu.
Tần Việt không biết phát điên cái gì, muốn chia rẽ tình chị em của bọn họ!
Tiền Thiên Thiên nháy mắt với Lâm Khả: Cậu cầm nó đi.
Lâm Khả:… Tớ không dám.
Tiền Thiên Thiên: Không quan trọng, có tớ ở đây.
Lâm Khả run rẩy vươn tay cầm lấy cánh gà, Tần Việt xoay người rời đi.
Bầu không khí kỳ lạ đến mức các cô gái nhìn nhau.
Tiền Thiên Thiên: “Tớ đi nướng ngô khác cho cậu.”
Cô đứng dậy đi đến chỗ nướng, bóc vỏ và nướng ngô sống, nhìn những hạt ngô vàng ươm đã nướng thành nâu.
Bầu không khí kỳ quái giữa hai người vẫn tiếp tục cho đến khi họ trở về, khi lên xe, Tiền Thiên Thiên và Lâm Khả cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, Tần Việt toàn thân tản ra hàn khí, ngay cả Khúc Thiên Nguyên, trái tim to như lưới cũng cảm thấy, không dám chạm vào anh, chạy đến ghế sau, ngồi trước mặt Tiền Thiên Thiên.
“Có chuyện gì vậy?” Anh nháy mắt hỏi Lâm Khả.
Lâm Khả lắc đầu.
Xe buýt đi đến trước cổng trường, cô giáo đếm số người, học sinh từng người về nhà.
Sau khi giải tán, Tiền Thiên Thiên bắt taxi về nhà mà không hề ngoái lại.
Sau khi trở về nhà, cô mở máy tính, đăng nhập QQ, đăng status mà chỉ có một mình Tần Việt có thể nhìn thấy.
——【Hừ! Tôi cũng rất nóng tính. 】
Tuy nhiên sau một lúc lâu không thấy hồi âm cũng không có người tới thăm không gian, Tiền Thiên Thiên đột nhiên có chút nản lòng.
【Hệ thống, ngươi mau lăn ra đây! 】
Có lẽ là bởi vì cảm xúc của cô, lần này hệ thống cũng không dám núp nữa, ngoan ngoãn ngoi lên: 【Bình tĩnh, con gái đừng tức giận, thương thân. 】
Tiền Thiên Thiên: 【Độ hảo cảm là cái quái gì, hôm nay ngươi phải cho ta một câu trả lời. 】
Hệ thống: 【Tôi thực sự không biết. 】
Tiền Thiên Thiên hít một hơi thật sâu: 【Lúc trước ngươi nói độ hảo cảm phải đạt 100 trong vòng một năm, nếu không đạt thì hậu quả sẽ như thế nào? 】
Hệ thống:….
Tiền Thiên Thiên: 【Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng ép tôi! 】
Hệ thống thành thật nói: 【Cô sẽ vĩnh viễn ở lại đây, Tần Việt mười năm cũng sẽ không sống lại. 】
Tiền Thiên Thiên: “…”
Đây không phải là câu trả lời mà cô muốn!
**
Tần Việt bực bội nhìn chằm chằm vào điện thoại, trên màn hình điện thoại hiển thị cửa sổ đối thoại QQ của Tiền Thiên Thiên, anh gõ vài chữ: 【Giận à? 】
Không được, quá dịu dàng rồi.
Anh xóa những dòng chữ này và gõ lại: 【Cậu đang làm gì vậy? 】
Cũng không được, lạy ông tôi ở bụi này, rõ ràng là đang bày tỏ ý tốt.
Lại xóa, Tần Việt bấm bàn phím: 【Không phải cậu đồng ý dạy kèm tiếng Anh cho Lão tử sao? Tại sao lại đồng ý với Thích Lỗi?! 】
Mẹ kiếp — cái gì thế này? Là đang ghen sao?
Tần Việt nhanh chóng xóa đi, xóa hết chữ, đặt điện thoại xuống, ôm đầu ngủ thiếp đi.
Sáng thứ hai anh đến trường với vẻ mặt bình thản, hôm qua Tiền Thiên Thiên không tìm anh, cũng không chơi game online.
Khi vừa bước vào lớp, Tiền Thiên Thiên đã vào chỗ ngồi của mình, cả hai nhìn nhau, Tiền Thiên Thiên mỉm cười với anh.
Tần Việt lập tức cảm thấy mọi người xung quanh trông thật thuận mắt.
Kết quả là Tiền Thiên Thiên nghe thấy một tiếng đinh dễ chịu, độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô là 30.
Chẳng lẽ phải dùng cách này để kiếm độ hảo cảm à?
Sau đó Tiền Thiên Thiên bắt đầu lạnh lùng giải quyết, dồn 80% tâm trí vào việc học, dần dần trong lớp cũng có tin đồn.
——Tiền Thiên Thiên và Tần Việt đã chia tay.
“Bọn họ trước đây khẳng định là ở bên nhau. Tần Việt còn vì Tiền Thiên Thiên đi tìm Mễ Tuyết Nhi, Mễ Tuyết Nhi hiện tại vẫn còn nghỉ học đấy.”
“Tớ đã nói rồi mà, họ không thể ở bên nhau lâu được đâu. Tần Việt quá hung dữ, Thiên Thiên quá dịu dàng, hai người sẽ không hợp nhau.”
“Suỵt, nhỏ giọng đi, kẻo người khác nghe thấy.”
…
Tuy nhiên, khi Lâm Khả nghe thấy, cô đã sợ hãi đến chỗ Tiền Thiên Thiên để hỏi chuyện.
“Chúng tớ không ở bên nhau, lấy đâu ra chia tay.” Tiền Thiên Thiên dở khóc dở cười, sau đó thở dài, “Tần Việt không thích tớ.”
Cô tiến hành phân tích sâu sắc, nếu Tần Việt thực sự thích cô, thì độ hảo cảm sao có thể dễ dàng giảm xuống nhanh như trở bàn tay được, cho dù là ghen cũng không phải như vậy.
Cô cũng không thể không tiếp xúc với bất kỳ bạn học nam nào.
Sau khi cô chuyển đến đây, ý đồ của cô đối với Tần Việt đã quá rõ ràng, nếu cô đối xử với người khác tốt hơn, Tần Việt sẽ có tâm lý không cân bằng.
Có lẽ căn bản không phải ghe.
“Sao vậy.” Lâm Khả không biết mâu thuẫn giữa bạn mình và Tần Việt, nhưng khi cô nhìn thấy nỗi buồn không thể che giấu được trong mắt bạn mình, cô vội vàng nói: “Thiên Thiên, hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu Tần Việt không thích cậu thì tại sao cậu ấy lại đứng ra bảo vệ cậu. ”
Cô ngập ngừng: “Còn có một chuyện nữa. Cậu và Tần Việt gần đây hình như không đúng lắm… Hôm đó đi núi Tích Sơn, trên xe buýt, khi cậu đang ngủ, đầu sắp đập vào cửa kính, chính là Tần Việt đã vươn tay chặn lại rồi kéo đầu cậu vào vai anh ấy. ”
Tiền Thiên Thiên: “!!!”
Lâm Khả: “Tớ lặng lẽ nhìn thấy, động tác của anh ấy lúc đó rất nhẹ nhàng.” Sự dịu dàng ấy khiến cô tưởng mình bị ảo giác.
“Vậy nên Tần Việt nhất định phải thích cậu.” Lâm Khả nói chắc chắn, thề thốt, “Nếu không, tớ, tớ sẽ cầm từ điển tiếng Anh lên ăn!
…
Tiền Thiên Thiên quyết định tốc chiến tốc thắng, phải hỏi Tần Việt một cách rõ ràng, lúc đầu còn tưởng rằng trong vòng một tháng là có thể giúp chống mình sống lại, kết quả đến bây giờ độ hảo cảm đã chưa đạt.
Trong giờ nghỉ trưa, mọi người trong lớp thích làm gì thì làm, Tiền Thiên Thiên đang nằm trên bàn, một lúc sau, cô nhận được tin nhắn từ Khúc Thiên Nguyên: 【Việt Ca đi vệ sinh. 】
Tiền Thiên Thiên gửi biểu cảm ôm quyền, sửa sang lại đồng phục của mình và đi vào WC, sau khi xác nhận không có ai, cô dũng cảm bước vào WC nam.
~~~~~
Tiền Thiên Thiên ban đầu ngồi cùng Lâm Khả, nhưng các nữ sinh khác lần lượt tán gẫu với cô, cô ấy không thể không đổi chỗ ngồi với Khúc Thiên Nguyên.
Chỗ này an tịnh.
Không ai dám đến gần Tần Việt.
Tần Việt đeo tai nghe nghe nhạc, cảm thấy động tĩnh bên người, mở mắt ra, nhìn thấy là Tiền Thiên Thiên, sau đó lại nhắm mắt lại.
“Tần Việt không nói gì, ngầm đồng ý cho Thiên Thiên ngồi xuống. Xem ra bọn họ thật sự thành đôi.”
“Bội phục Thiên Thiên, có thể thu phục được Tần Việt trong thời gian ngắn.”
“Không phải, cô ấy không sợ sao? Mỗi lần nhìn thấy Tần Việt, trong lòng tớ đều cảm thấy bồn chồn.”
…
Khi Tiền Thiên Thiên nghe thấy những lời này, cô lập tức liếc nhìn Tần Việt: Khi cô đã nhìn thấy vẻ ngoài dịu dàng của anh, cho dù anh có hung dữ đến đâu, cũng sẽ không sợ.
Lái xe đến núi Dương Tây mất một giờ, Tiền Thiên Thiên không quấy rầy Tần Việt đang ngủ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khi cô quay đầu lại, Tần Việt đang nhắm mắt liền mở mắt.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt cô qua cửa kính xe, tạo nên ánh sáng vàng nhạt trên bóng dáng cô, trong đầu anh chợt lóe lên bốn chữ “Năm tháng tĩnh lặng”.
Một bên tai bị ngứa, Tiền Thiên Thiên giật mình, có tiếng nhạc nhẹ nhàng đang phát ra, quay đầu lại, phát hiện Tần Việt vẫn ở tư thế trước đó, chỉ là một cái tai nghe chạy tới bên tai cô.
Cúi đầu xuống, cô cười ngọt ngào.
Tần Việt mơi hé mắt ra, khóe miệng câu lên: đồ ngốc.
****
“Dậy đi.” Tiền Thiên Thiên kinh ngạc nhìn lên, lúc này mới phát hiện mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, tựa đầu vào vai Tần Việt.
Nghe thấy giọng điệu hung ác của Tần Việt: “Chảy nước miếng trên vai lão tử rồi.”
Cả lớp bật cười, cô đưa tay sờ khóe miệng, làm gì có.
Tiền Thiên Thiên: “…”
Một nhóm người leo đến đích bắt đầu nhóm lửa, Tiền Thiên Thiên và Lâm Khả cùng nhau đi nhặt cành cây.
Ở đằng xa, Khúc Thiên Nguyên đang cãi nhau ầm ĩ với một nữ sinh, Lâm Khả nhìn thấy, hừ một tiếng, một lúc sau, nữ sinh đó bỏ chạy, Lâm Khả liếc một cái, chân vừa chuyển, nhìn Tiền Thiên Thiên do dự.
“Đi thôi.” Tiền Thiên Thiên khuyến khích cô.
Lâm Khả đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Tớ đâu có đi tòm cậu ấy!”
Cuối cùng, Lâm Khả chạy về phía Khúc Thiên Nguyên, Tiền Thiên Thiên đang nhặt cành cây một mình, đầu bị thứ gì đó đập vào.
“Ai da.” Cô che đầu quay lại, phía sau không có ai.
Trên đầu có tiếng sột soạt, Tiền Thiên Thiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Việt ngồi trên cành cây, chân phe phẩy, trong miệng ngậm một cây cỏ: “Ồ, đồ ngốc.”
Tiền Thiên Thiên ngẩn người: Anh ta leo lên khi nào vậy?
Vừa định nói, một nam sinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, không phát hiện ra Tần Việt, nhìn thấy Tiền Thiên Thiên liền cười: “Tiền Đa Đa, sao cậu lại một mình nhặt ở đây.”
Cậu ấy là thành viên ban học tập của lớp, tên là Thích Lỗi.
“Ở đây có nhiều cành khô hơn.” Tiền Thiên Thiên trả lời.
Thích Lỗi nói: “Cậu nhặt nhiều như vậy, nặng lắm, để tớ giúp cậu cầm.”
“Không sao, tớ có thể.”
“Không sao đâu.” Thích Lỗi giật cành cây từ tay Tiền Thiên Thiên “Ở đây ít người, lại có suối, cảm giác tương đối ẩm ướt. Chúng ta đến bên kia nhặt đi.”
“Nhân tiện, tớ muốn nhờ cậu giúp tớ học tiếng Anh được không?” Thích Lỗi ngượng ngùng nói, “Xã hội là khuyết điểm của tớ, đặc biệt là tiếng Anh, tớ luôn học không tốt.”
Bạn cùng lớp muốn mình giúp đỡ, không có lý do gì không giúp, Tiền Thiên Thiên gật đầu: “Được rồi, có cái gì không hiểu có thể hỏi tớ.”
【Đinh! Xin lưu ý, độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô -50. 】
Nụ cười trên mặt Tiền Thiên Thiên lập tức đông cứng.
“Sao vậy?” Thích Lỗi quan tâm hỏi, “Có phải cậu không thoải mái ở đâu không?” Nói xong rồi đưa tay lên.
Tiền Thiên Thiên lùi lại một bước, cứng đờ nói: “Không sao… Tớ vừa rồi đột nhiên nhớ ra, tớ phải đợi bạn tớ ở đây, cậu có thể nhặt ở đằng kia. Tớ sẽ đứng ở đây đợi.”
“Không sao đâu, tớ đợi cùng cậu, cậu là con gái, một mình đợi ở đây…”
Trước khi Thích Lỗi nói hai chữ “không an toàn”, lá cây đột nhiên xào xạc rơi xuống, Tần Việt trực tiếp từ trên cây nhảy xuống.
Thích Lỗi sửng sốt, sợ hãi nhìn anh: “Việt ca, anh ở chỗ này?”
“Lão tử không thể ở đây?” Tần Việt nhướng mày, “Hay là tôi làm phiền cậu?”
Tiền Thiên Thiên: “…”
“Không, không.” Thích Lỗi Sơn nói xong, liền nhanh chóng kiếm cớ chuồn đi.
Tần Việt liếc nhìn Tiền Thiên Thiên, sau đó xoay người rời đi.
Đi được vài bước, anh phát hiện ra Tiền Thiên Thiên không đuổi theo anh như anh tưởng tượng, sắc mặt càng thêm trầm trọng, anh đi thẳng về hướng Thích Lỗi đã rời đi.
Thích Lỗi kia có cái gì tốt? Lớn lên trông như củ cải vậy, vậy mà có thể cười hì hì mà đáp lại cậu ta.
Càng nghĩ, sắc mặt càng trở nên khó coi, Tần Việt giơ điện thoại lên, selfie một tấm.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa cũng đẹp hơn tên củ cải đó.
Lâm Khả bị Khúc Thiên Nguyên làm cho tức giận, chạy lại tìm Tiền Thiên Thiên thì thấy bạn mình đang ngồi trên tảng đá với một bó hoa bị xé nát bên cạnh.
“Thiên Thiên, cậu buồn vì tớ không đi cùng cậu à?” Lâm Khả tự trách bản thân, ngồi xuống bên cạnh Thiên Thiên.
“Không phải.” Tiền Thiên Thiên lắc đầu, “Khúc Thiên Nguyên đâu rồi.”
“Đừng nhắc tới cậu ta nữa.” Lâm Khả trợn tròn mắt, “Cẩu nam nhân, cậu nói xem tại sao tớ lại thích cậu ta cơ chứ.”
Nói xong mới biết cô đã lỡ miệng, nhưng mà quên mất, Thiên Thiên chắc là cũng đoán ra được rồi, cô cũng không cần giấu giếm.
“Cậu nói xem tớ thích cậu ta ở chỗ nào vậy.” Lâm Khả thở dài, “Vẫn là cậu cùng Tần Việt tốt hơn.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Tốt cái rắm, độ hảo cảm -50 giống như một tảng đá lớn đè trong lòng cô, cô không biết làm cách nào để tăng độ hảo cảm của Tần Việt?
Hai cô gái thở dài ngao ngán cho đến khi có người gọi đi ăn tối, hai người giống như chị em cùng cảnh ngộ đi về trại.
Sau đó, Tiền Thiên Thiên không nói chuyện với Tần Việt, có vài lần Tần Việt định nói chuyện với cô, nhưng cô đều tránh mặt anh.
Tần Việt: “…”
Khúc Thiên Nguyên ngu ngơ không có mắt nhìn, vừa ăn chân gà nướng vừa nghiêng người: “Việt ca, sao em cảm thấy Tiền Đa Đa có chút không đúng?”
Tần Việt cúi đầu, trong tay nướng cánh gà, cánh gà được nướng vàng đều hai mặt, tỏa ra mùi thơm, nước miếng của Khúc Thiên Nguyên gần như chảy ra: “Hắc hắc, là nướng cho Tiền Đa Đa đúng không?.”
Tần Việt không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn.
Cô nói chuyện và cười đùa với một đám con gái, một ánh mắt cũng không nhìn lại đây, cầm trên tay một cái bắp nướng.
Tần Việt cười lạnh một tiếng, cầm cánh gà nướng đi tới, các cô gái lập tức ngừng nói, mơ hồ nhìn Tiền Thiên Thiên.
Vừa nhìn là biết cầm cho Tiền Thiên Thiên.
Tuy nhiên, cánh gà lại đưa thẳng trước mắt Lâm Khả.
Lâm Khả: “???”
Bắp trong tay cô sợ hãi đến mức rơi xuống đất.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh gà, nghĩ rằng đó không phải là thịt, mà là chất độc.
“Tớ có thể không cần được không.” Cô ấy nói một cách yếu ớt, nhìn Tiền Thiên Thiên cầu cứu.
Tần Việt không biết phát điên cái gì, muốn chia rẽ tình chị em của bọn họ!
Tiền Thiên Thiên nháy mắt với Lâm Khả: Cậu cầm nó đi.
Lâm Khả:… Tớ không dám.
Tiền Thiên Thiên: Không quan trọng, có tớ ở đây.
Lâm Khả run rẩy vươn tay cầm lấy cánh gà, Tần Việt xoay người rời đi.
Bầu không khí kỳ lạ đến mức các cô gái nhìn nhau.
Tiền Thiên Thiên: “Tớ đi nướng ngô khác cho cậu.”
Cô đứng dậy đi đến chỗ nướng, bóc vỏ và nướng ngô sống, nhìn những hạt ngô vàng ươm đã nướng thành nâu.
Bầu không khí kỳ quái giữa hai người vẫn tiếp tục cho đến khi họ trở về, khi lên xe, Tiền Thiên Thiên và Lâm Khả cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, Tần Việt toàn thân tản ra hàn khí, ngay cả Khúc Thiên Nguyên, trái tim to như lưới cũng cảm thấy, không dám chạm vào anh, chạy đến ghế sau, ngồi trước mặt Tiền Thiên Thiên.
“Có chuyện gì vậy?” Anh nháy mắt hỏi Lâm Khả.
Lâm Khả lắc đầu.
Xe buýt đi đến trước cổng trường, cô giáo đếm số người, học sinh từng người về nhà.
Sau khi giải tán, Tiền Thiên Thiên bắt taxi về nhà mà không hề ngoái lại.
Sau khi trở về nhà, cô mở máy tính, đăng nhập QQ, đăng status mà chỉ có một mình Tần Việt có thể nhìn thấy.
——【Hừ! Tôi cũng rất nóng tính. 】
Tuy nhiên sau một lúc lâu không thấy hồi âm cũng không có người tới thăm không gian, Tiền Thiên Thiên đột nhiên có chút nản lòng.
【Hệ thống, ngươi mau lăn ra đây! 】
Có lẽ là bởi vì cảm xúc của cô, lần này hệ thống cũng không dám núp nữa, ngoan ngoãn ngoi lên: 【Bình tĩnh, con gái đừng tức giận, thương thân. 】
Tiền Thiên Thiên: 【Độ hảo cảm là cái quái gì, hôm nay ngươi phải cho ta một câu trả lời. 】
Hệ thống: 【Tôi thực sự không biết. 】
Tiền Thiên Thiên hít một hơi thật sâu: 【Lúc trước ngươi nói độ hảo cảm phải đạt 100 trong vòng một năm, nếu không đạt thì hậu quả sẽ như thế nào? 】
Hệ thống:….
Tiền Thiên Thiên: 【Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng ép tôi! 】
Hệ thống thành thật nói: 【Cô sẽ vĩnh viễn ở lại đây, Tần Việt mười năm cũng sẽ không sống lại. 】
Tiền Thiên Thiên: “…”
Đây không phải là câu trả lời mà cô muốn!
**
Tần Việt bực bội nhìn chằm chằm vào điện thoại, trên màn hình điện thoại hiển thị cửa sổ đối thoại QQ của Tiền Thiên Thiên, anh gõ vài chữ: 【Giận à? 】
Không được, quá dịu dàng rồi.
Anh xóa những dòng chữ này và gõ lại: 【Cậu đang làm gì vậy? 】
Cũng không được, lạy ông tôi ở bụi này, rõ ràng là đang bày tỏ ý tốt.
Lại xóa, Tần Việt bấm bàn phím: 【Không phải cậu đồng ý dạy kèm tiếng Anh cho Lão tử sao? Tại sao lại đồng ý với Thích Lỗi?! 】
Mẹ kiếp — cái gì thế này? Là đang ghen sao?
Tần Việt nhanh chóng xóa đi, xóa hết chữ, đặt điện thoại xuống, ôm đầu ngủ thiếp đi.
Sáng thứ hai anh đến trường với vẻ mặt bình thản, hôm qua Tiền Thiên Thiên không tìm anh, cũng không chơi game online.
Khi vừa bước vào lớp, Tiền Thiên Thiên đã vào chỗ ngồi của mình, cả hai nhìn nhau, Tiền Thiên Thiên mỉm cười với anh.
Tần Việt lập tức cảm thấy mọi người xung quanh trông thật thuận mắt.
Kết quả là Tiền Thiên Thiên nghe thấy một tiếng đinh dễ chịu, độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô là 30.
Chẳng lẽ phải dùng cách này để kiếm độ hảo cảm à?
Sau đó Tiền Thiên Thiên bắt đầu lạnh lùng giải quyết, dồn 80% tâm trí vào việc học, dần dần trong lớp cũng có tin đồn.
——Tiền Thiên Thiên và Tần Việt đã chia tay.
“Bọn họ trước đây khẳng định là ở bên nhau. Tần Việt còn vì Tiền Thiên Thiên đi tìm Mễ Tuyết Nhi, Mễ Tuyết Nhi hiện tại vẫn còn nghỉ học đấy.”
“Tớ đã nói rồi mà, họ không thể ở bên nhau lâu được đâu. Tần Việt quá hung dữ, Thiên Thiên quá dịu dàng, hai người sẽ không hợp nhau.”
“Suỵt, nhỏ giọng đi, kẻo người khác nghe thấy.”
…
Tuy nhiên, khi Lâm Khả nghe thấy, cô đã sợ hãi đến chỗ Tiền Thiên Thiên để hỏi chuyện.
“Chúng tớ không ở bên nhau, lấy đâu ra chia tay.” Tiền Thiên Thiên dở khóc dở cười, sau đó thở dài, “Tần Việt không thích tớ.”
Cô tiến hành phân tích sâu sắc, nếu Tần Việt thực sự thích cô, thì độ hảo cảm sao có thể dễ dàng giảm xuống nhanh như trở bàn tay được, cho dù là ghen cũng không phải như vậy.
Cô cũng không thể không tiếp xúc với bất kỳ bạn học nam nào.
Sau khi cô chuyển đến đây, ý đồ của cô đối với Tần Việt đã quá rõ ràng, nếu cô đối xử với người khác tốt hơn, Tần Việt sẽ có tâm lý không cân bằng.
Có lẽ căn bản không phải ghe.
“Sao vậy.” Lâm Khả không biết mâu thuẫn giữa bạn mình và Tần Việt, nhưng khi cô nhìn thấy nỗi buồn không thể che giấu được trong mắt bạn mình, cô vội vàng nói: “Thiên Thiên, hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu Tần Việt không thích cậu thì tại sao cậu ấy lại đứng ra bảo vệ cậu. ”
Cô ngập ngừng: “Còn có một chuyện nữa. Cậu và Tần Việt gần đây hình như không đúng lắm… Hôm đó đi núi Tích Sơn, trên xe buýt, khi cậu đang ngủ, đầu sắp đập vào cửa kính, chính là Tần Việt đã vươn tay chặn lại rồi kéo đầu cậu vào vai anh ấy. ”
Tiền Thiên Thiên: “!!!”
Lâm Khả: “Tớ lặng lẽ nhìn thấy, động tác của anh ấy lúc đó rất nhẹ nhàng.” Sự dịu dàng ấy khiến cô tưởng mình bị ảo giác.
“Vậy nên Tần Việt nhất định phải thích cậu.” Lâm Khả nói chắc chắn, thề thốt, “Nếu không, tớ, tớ sẽ cầm từ điển tiếng Anh lên ăn!
…
Tiền Thiên Thiên quyết định tốc chiến tốc thắng, phải hỏi Tần Việt một cách rõ ràng, lúc đầu còn tưởng rằng trong vòng một tháng là có thể giúp chống mình sống lại, kết quả đến bây giờ độ hảo cảm đã chưa đạt.
Trong giờ nghỉ trưa, mọi người trong lớp thích làm gì thì làm, Tiền Thiên Thiên đang nằm trên bàn, một lúc sau, cô nhận được tin nhắn từ Khúc Thiên Nguyên: 【Việt Ca đi vệ sinh. 】
Tiền Thiên Thiên gửi biểu cảm ôm quyền, sửa sang lại đồng phục của mình và đi vào WC, sau khi xác nhận không có ai, cô dũng cảm bước vào WC nam.
~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook