Vốn dĩ hắn ta vẫn khá thích Lâm Đường.

Bởi vì cô đẹp đến mức không giống người nông thôn.

Nếu không phải bởi vì cô quá ngốc, ngay cả nắm tay hay hôn nhẹ một chút cũng không cho thì hắn ta cũng sẽ không dứt khoát mà từ hôn như vậy.

“Lâm Đường! Cô nghĩ cô là ai mà dám xem thường tôi thế hả? Tôi sắp được chuyển lên chính thức, sắp thành người có công việc đàng hoàng rồi, còn cô thì sao? Chỉ là một người đào đất trong thôn thì tư cách gì mà nói ra câu đó?”

“Cô là học sinh cấp ba thì sao chứ? Ngay cả một công việc tạm thời mà cô cũng không thể tìm được nữa là. Cô chính là một phế vật, dù thế nào thì ông đây cũng mạnh hơn so với cô nhiều.”

Ánh mắt của hắn ta chứa sự đắc ý mịt mờ, trực tiếp coi như là Lâm Đường không ăn được nho nên chê nho xanh.

Lâm Đường nhìn Lưu Quốc Huy, suýt chút nữa bị ghê tởm tới mức nôn ra.

Vì một thằng đàn ông như vậy mà kiếp trước cô bị Vương Chiêu Đệ nhắm vào bắt nạt từ nhỏ đến lớn, “??”

Oẹ……

Thực sự là quá ghê tởm!

“Được rồi, anh là lợi hại nhất!” Lâm Đường không muốn tiếp tục tranh cãi với người đàn ông trước mặt này nữa, xua xua tay giống như đuổi ruồi bọ đuổi hắn ta đi.

“Tôi đồng ý từ hôn, anh mau mau cút đi…… Khụ…… Cút khỏi nhà tôi mau!”

Cầu xin anh, đừng ở nơi này làm người ta ghê tởm thêm nữa.

Thời gian đó để cô đi rút thăm trúng thưởng không tốt hơn sao?



Trong lòng Lưu Quốc Huy chợt nghẹn lại, cảm thấy thực sự không dễ chịu chút nào.

Theo hắn ta thấy thì mình ưu tú như vậy, nếu mình từ hôn với Lâm Đường thì Lâm Đường phải khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn ta đừng từ hôn mới đúng.

Chứ không phải là bộ dáng bình tĩnh đến mức không có chút gợn sóng nào như thế này, thậm chí hắn ta còn thấy cô có chút…… ghét bỏ nữa?

Lưu Quốc Huy nhìn về phía Lâm Đường.

Chỉ thấy cô gái mang khuôn mặt tái nhợt, trên đầu quấn một vòng vải bố màu trắng.

Trên gương mặt trắng hồng kia có mấy vết móng tay màu đỏ khiến người khác nhìn mà đau lòng không thôi.

Tóc trên đầu cô rất hỗn độn, bím tóc vốn được tết thành bánh quai chèo bị bung hết ra, nhìn qua trông có vẻ hơi quăn.

Hai mắt như nước hồ mùa thu mang theo một lớp nước nhậm nhèm, mỗi khi nhìn người khác đều khiến người ta không tự chủ được mà run rẩy trong lòng.

Đây là một vẻ đẹp yêu kiều quý giá không giống những cô gái thôn quê mà giống tiểu thư nhà giàu được cưng chiều từ nhỏ tới lớn hơn.

Trong lòng Lưu Quốc Huy chợt do dự trong chớp mắt.

Thế nhưng khi nghĩ đến con đường tương lai thênh thang sau này của mình thì hắn ta lại một lần nữa kiên định hơn.

Hắn ta chắc chắn sẽ không phải hối hận!

“Được, cô cũng đồng ý rồi nên hôn ước của chúng ta coi như đã chấm dứt, về sau nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau nữa.”



Nói xong, Lưu Quốc Huy cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi.

Lý Tú Lệ thấy con gái đồng ý từ hôn thì thở dài một hơi, cảm thấy lúc trước bà và cha con bé đều bị mù.

Tại sao hai người lại có thể tìm một vị hôn phu như vậy cho con bé cơ chứ?

Chẳng qua bây giờ từ hôn rồi cũng tốt.

Nếu tương lai con gái kết hôn với loại người này thì càng đau khổ hơn.

“Con gái à, con đừng đau lòng nhé, sau này mẹ và cha con sẽ tìm cho con một người tốt hơn. Cái xấu không đi thì cái tốt không tới, không có việc gì đâu……” Lý Tú Lệ an ủi con gái mình.

Nhưng trong lòng bà lại nghĩ rằng có ở thời buổi này thì việc từ hôn không được tốt lắm, chỉ sợ đám bà tám trong thôn sẽ đi khua môi múa mép lung tung thôi.

Lâm Đường còn chưa trả lời thì phía bên phải đầu tường có một cái đầu heo thò lên, đúng là Vương Chiêu Đệ.

“Ha ha ha, thật đúng là buồn cười mà! Lâm Đường à, vậy mà mày lại bị từ hôn sao? Tao buồn cười chết mất thôi.”

Cô ta cười khanh khách không ngừng, sự chế nhạo tràn đầy trong giọng nói nghe qua cực kỳ thiếu đánh.

Chỉ thấy gương mặt kia vừa hồng lại vừa sưng, lúc cười thì đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.

“Vương Chiêu Đệ, mày còn dám tới đây gây sự nữa à!”

Đã ném đá khiến con bà vỡ đầu mà hiện giờ còn dám vui sướng khi người khác gặp họa?

Đây là chuyện mà con người làm đấy à?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương