Lý Tự Lập và Tiếu Lan bị đánh kêu la thảm thiết, đợi Tống Duệ Nguyệt lùi ra ngoài cửa, ném cái chổi trong tay đi, thì cô liền quay người chạy về phía cổng lớn.

Tống Duệ Nguyệt vừa chạy vừa khóc vừa hét lớn: "Chú bác ơi, các ông các bà ơi, cứu mạng với! Nhà họ Lý muốn đánh chết tôi, họ muốn bán tôi cho nhà họ Lâu, còn muốn chiếm nhà của tôi, để tôi chết cóng chết đói ngoài đường!"
Những ngôi nhà trong thành san sát nhau, nhà bên có động tĩnh gì lớn thì đều có thể nghe thấy rõ ràng, huống chi Tống Duệ Nguyệt muốn gây sự chú ý của hàng xóm, giọng nói còn cao hơn bình thường năm phần.

Đợi chạy ra ngoài, đã có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt.

Lúc này, cô chỉ mặc một chiếc áo lót và một chiếc quần mỏng, chân trần đứng trên mặt đất, lạnh đến mức các ngón chân co lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tái nhợt, mũi đỏ ửng, nước mắt rơi lã chã, đây là phát hiện ra mình được sống lại, vui mừng kích động mà khóc.

Nhưng dáng vẻ đáng thương này trong mắt hàng xóm láng giềng, chính là đứa trẻ bị bắt nạt thảm rồi.

Mọi người ùa đến, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Bà Chu ở bên cạnh nhà họ Tống vội vàng bảo ông già nhà mình cởi áo bông trên người ra, đi tới khoác lên người Tống Duệ Nguyệt.


"Tiểu Nguyệt à, mặc tạm áo bông của ông nội Châu trước đi, trời đông giá thế này, ngàn vạn đừng để bị lạnh.

"
"Bà Chu, các ông các bà, các người đều nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, các người phải làm chủ cho cháu! Cháu muốn đi tố cáo Lý Tự Lập và Tiếu Lan, họ muốn bán cháu cho nhà họ Lâu, còn muốn chiếm nhà của cháu!"
Tống Duệ Nguyệt nắm chặt tay bà Chu, khóc lớn, cuối cùng cũng trút hết nỗi bi phẫn và không cam lòng trong lòng mình.

Vợ chồng Lý Tự Lập đuổi theo ra thì nghe được câu này, Tiếu Lan tức giận mắng to: "Con tiện chủng, đúng là muốn lên trời rồi, đánh bà già này còn dám cắn ngược lại, hôm nay không dạy cho mày biết điều, bà già này không mang họ Tiếu.

"
Nói xong, bà ta đẩy đám đông ra, định đi vặn Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt hét lên một tiếng, trốn sau lưng bà Chú, sợ hãi nhìn Tiếu Lan.


Hàng xóm láng giềng thấy bà ta hung hăng dữ tợn như vậy, vội vàng tiến lên kéo người ra.

"Tiếu Lan, bà muốn làm gì? Sao, trước mặt chúng tôi mà dám động thủ với Tiểu Nguyệt, vậy thì đóng cửa lại không biết sẽ hành hạ Tiểu Nguyệt thế nào.

" Bà Chu càng chất vấn nghiêm khắc hơn.

Nhưng thái độ của Lý Tự Lập lại trái ngược hoàn toàn với Tiếu Lan, ông ta ho một tiếng, cười tươi đi tới rồi ôn tồn nói: "Bà con hàng xóm, các người đừng để đứa trẻ Tiểu Nguyệt này lợi dụng, vừa rồi chúng tôi không hề đụng đến một sợi tóc của nó, ngược lại còn bị nó cầm chổi đánh một trận, không tin, các người nhìn những vết thương trên người tôi và vợ tôi này.

"
Nói rồi, ông ta xắn tay áo lên, để lộ những chỗ vừa rồi bị Tống Duệ Nguyệt dùng chổi đánh, lại ra hiệu cho Tiếu Lan.

Tiếu Lan hiểu ý, cũng xắn tay áo lên.

Hàng xóm thấy trên tay hai vợ chồng đúng là có vết đỏ, quay lại nhìn Tống Duệ Nguyệt, ánh mắt đầy trách móc: "Tiểu Nguyệt, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Lý Tự Lập thấy vậy, lại bày ra vẻ đau lòng tột độ nói: "Tiểu Nguyệt, mặc dù chú và Thím Tiếu không phải cha mẹ ruột của cháu nhưng những năm qua vẫn luôn yêu thương cháu như con gái ruột, bây giờ cháu đến tuổi lấy chồng rồi, chỉ muốn tìm cho cháu một gia đình tốt có thể dựa dẫm được, cháu thì hay rồi, không biết ơn cũng thôi, còn đánh đập chú và thím Tiếu, cháu thật sự làm chúng ta quá đau lòng.

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương