Trở Về Năm 1994
-
Chương 39: Đoàn tụ
Đến tháng chín chị em Kiều Anh đều quay lại trường đi học. Việc học tuy nhẹ nhàng nhưng giúp đỡ mẹ cô bán hàng lại gặp chút khó khăn. Lúc này mẹ cô mới đề nghị bố cô về quê giúp bà bán hàng. Khổ nỗi bố cô cũng tiếc công việc bán than của ông nên luôn lấy nhiều lý do không muốn về nhà. Cho đến khi nhà cô gặp trộm.
Chẳng là tháng trước nhà cô đã thanh toán hết tiền nhà, sổ đỏ cuối cùng cũng tới tay. Lúc làm thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu đất phải công chứng các kiểu nên có rất nhiều người biết nhà cô mua đất. Giấy sao gói được lửa, làng cô nhanh chóng đồn ầm lên. Chuyện chẳng có gì to tát nếu nhà cô trước kia giàu có, mua năm bảy mảnh đất chẳng ai bảo gì. Đằng này nhà cô nghèo ba đời rồi, đột nhiên phất lên ai cũng tò mò hỏi này hỏi kia. Mẹ cô bán hàng về đã mệt mỏi không kịp thở rồi, còn phải trả lời cả tá câu hỏi nữa. Mà trả lời sau người hỏi còn chẳng tin bà, mẹ cô cũng bực nên mặc kệ nó. Thế mới dẫn tới nhiều lời đồn không đâu, nào là nhà cô trúng sổ số, bố cô nhặt được vàng vân vân và mây mây.
Lời đồn càng ngày càng thái quá, mẹ con cô lại bận túi bụi không kịp ngăn cản. Cuối cùng nhà cô đã bị bọn trộm theo dõi. Rồi một đêm không trăng không sao bọn trộm đã lẻn vào nhà cô. Hàng rào nhà cô chỉ đẹp chứ chẳng có tác dụng gì, bọn trộm thuận lợi đi vào đến sân. Cũng may em chó cỏ phát huy tác dụng. Nó nhỏ mà lanh xông lên sủa rung trời, kinh động cả một xóm. Bọn trộm cũng bất ngờ, không nghĩ con chó nhỏ lại đanh đá thế này, vội cầm gậy định đánh nó. Cùng lúc đó mẹ cô nghe tiếng chó sủa cũng đã cầm dao chạy ra, vừa chạy vừa gào to kêu trộm. Hàng xóm nghe được cũng vác gậy guộc chạy tới. Bọn trộm thấy vậy cũng chỉ phải co giò chạy mất. Người dân trong làng đuổi đến ngoài đồng mất dấu bọn chúng mới quay về nhà cô.
Mẹ cô vừa rồi còn rất anh dũng xong chuyện mới run lẩy bẩy cảm ơn người trong làng. Mọi người giải tán, ba mẹ con cô kiểm tra không thiếu thứ gì mới lên giường đi ngủ. Vừa trải qua việc hung hiểm như thế ai ngủ được. Ba mẹ con lục sục mãi đến hai giờ sáng mới ngủ được. Trước khi đi vào giấc ngủ trong đầu Kiều Anh hiện lên một ý nghĩ có lẽ miệng cô đã khai quang. Nói gì trúng đó.
Sáng hôm sau mẹ cô gọi điện ngay cho bố cô. Vừa khóc vừa kể xong yêu cầu ông về nhà. Nhưng mà đầu dây bên kia bố cô vẫn chẳng phản ứng gì khiến bà điên tiết hét lên: "Anh không về thì chờ về nhặt xác mấy mẹ con em đi thôi. Biết đâu lại có cơ hội cưới một cô vợ mới sinh thằng con trai cũng không biết chừng."
Nói xong dập máy điện thoại luôn. Bà tức giận đến gần bốc khói, nhưng vẫn nhớ đến báo ân hàng xóm. Bà quyết định hôm nay không đi bán hàng. Bà nấu một nồi chè bưởi cảm tạ hàng xóm đêm qua giúp đỡ. Nhân lúc mọi người trong làng đều ở nhà bà, bà đứng ra đính chính lời đồn. Lúc đầu người dân trong làng không tin lời bà nói, nhưng khi ăn qua chè mẹ cô nấu mọi người phải suy nghĩ lại, bởi vì chè ăn quá ngon. Kiếm tiền từ nó hoàn toàn có khả năng. Một vấn đề đau đầu mẹ cô nửa tháng trời, mà giờ một nồi chè đã giải quyết gọn gàng. Thật là một điều thu hoạch ngoài ý muốn. Mẹ cô thấy mọi người thích ăn, bà cũng không ngần ngại dạy họ cách làm. Một món chè mà thôi, bà còn nhiều món lắm. Học được cách làm, mấy bà nội chợ trong làng thi nhau tai họa bưởi trong nhà. Dù sao cũng vào mùa bưởi, bưởi quê chua loét, khó ăn làm chè bưởi vừa vặn tốt. Trong thời gian ngắn, làng cô hướng gió thay đổi, giờ ai cũng khen nhà cô hết lời.
Lại nói về bố cô, nhận được điện thoại từ quê xong, chiều hôm đó ông tức tốc bắt xe về nhà. Thấy ba mẹ con không mất sợi tóc nào mới yên lòng. Đêm đó hai ông bà tâm sự đến nửa đêm, hôm sau bố cô quyết định không đi rồi. Nhưng mối làm ăn trên Hà Nội ông cũng tiếc. Với phương châm nước phù sa không chảy ra ngoài, ông liên hệ với chú hai cô xem chú ấy có tiếp mối hàng của ông không. Chú hai cô thèm nhỏ dãi công việc bán than của bố cô từ lâu, nghe vậy đã vội đồng ý. Chú hai cô còn hứa sẽ giúp vận chuyển hoa thiên lý đến nơi bán cho bố cô yên lòng ở nhà. Từ đây cả nhà cô đoàn tụ.
Có bố cô tọa trấn, hai chị em cô không cần để tâm đến việc buôn bán trên chợ Huyện nữa mà chuyên tâm học hành. Công thần nhà cô con chó nhỏ cũng được chăm sóc nhiệt tình. Suốt một tháng được ăn xương ăn đến nó mau phun ra mới thôi. Còn được chị cô đặt tên cho nữa, nhưng nghe xong tên Kiều Anh cũng thay con chó khóc thét. Nó được đặt tên là Vàng. Mong em Vàng này không bất hạnh như cậu Vàng của lão Hạc.
Nói đến đặt tên, cô lại nhớ đến em mèo của cô. Dạo này nó lạ lắm, béo ra trông thấy luôn, nhất là phần bụng. Phình ra một cách bất thường. Cô tưởng nó mắc bệnh gì, hiện giờ bác sĩ thú y chỉ có ông tiêm lợn trong làng thôi. Không biết xem bệnh cho mèo ông ấy có làm được không. Cô đang định mang em nó đi gặp thú y thì mẹ cô nói một câu làm cô như bị sét đánh giữa trời quang, bà nói: "Chắc là nó mang bầu rồi."
Kiều Anh há hốc mồm không thể tin được. Mẹ cô vạch bụng em mèo ra, thấy nầm sữa của em nó đã xuống, trong bụng thỉnh thoảng nhấp nhô, chứng tỏ có sinh mệnh nhỏ đang tồn tại trong bụng nó. Kiều Anh càng thêm ngốc, sau đó trừng mắt nhìn em mèo nằm dưới nền nhà nói: "Khai mau, gian phu là ai?"
Tất nhiên là nó không thể trả lời cô rồi, còn dùng ánh mắt vô tội nhìn cô. Kiều Anh đau đầu không thèm nhìn nó. Hai đời thêm nên cô cũng chưa sinh con bao giờ, thế mà lại sắp lên chức bà ngoại rồi. Kể ra cũng không tệ lắm, nhưng cô không biết chăm sóc mèo đẻ á. Hỏi mẹ cô, bà cũng chần chờ nói: "Giống chăm sóc chó đẻ đi."
Nhìn câu trả lời không đáng tin cậy này, cô cũng hoảng. Chỉ mong em mèo lai này bản năng sinh đẻ cường một chút, nếu không thì chẳng biết trông cậy vào ai.
Thế là từ đây, ngoài việc học hành cô còn kiêm chức chăm sóc mèo bầu. Nửa tháng sau vào một ngày đẹp trời em mèo hạ sinh ba chú mèo con. Còn chưa kịp nhìn, em mèo đã đem ba đứa con của nó giấu vào trong ổ. Cô chỉ việc lo ăn uống cho mèo mẹ là được.
Đến khi mèo mở mắt, khám phá thế giới xung quanh đã là một tháng về sau. Nhà cô cũng có bước chuyển biến mới, bố cô một bên bán chè một bên lại liên hệ với đại lý buôn bán vật liệu xây dựng. Đến tháng mười một, chuyến xe chở vật liệu xây dựng đầu tiên đã được chở đến trước quán chè nhà cô. Một tuần sau nhà cô bắt đầu mở cửa bán vật liệu xây dựng. Cũng từ đây nhà cô đã hoàn toàn dựa theo kế hoạch của cô tiến về phía trước.
Chẳng là tháng trước nhà cô đã thanh toán hết tiền nhà, sổ đỏ cuối cùng cũng tới tay. Lúc làm thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu đất phải công chứng các kiểu nên có rất nhiều người biết nhà cô mua đất. Giấy sao gói được lửa, làng cô nhanh chóng đồn ầm lên. Chuyện chẳng có gì to tát nếu nhà cô trước kia giàu có, mua năm bảy mảnh đất chẳng ai bảo gì. Đằng này nhà cô nghèo ba đời rồi, đột nhiên phất lên ai cũng tò mò hỏi này hỏi kia. Mẹ cô bán hàng về đã mệt mỏi không kịp thở rồi, còn phải trả lời cả tá câu hỏi nữa. Mà trả lời sau người hỏi còn chẳng tin bà, mẹ cô cũng bực nên mặc kệ nó. Thế mới dẫn tới nhiều lời đồn không đâu, nào là nhà cô trúng sổ số, bố cô nhặt được vàng vân vân và mây mây.
Lời đồn càng ngày càng thái quá, mẹ con cô lại bận túi bụi không kịp ngăn cản. Cuối cùng nhà cô đã bị bọn trộm theo dõi. Rồi một đêm không trăng không sao bọn trộm đã lẻn vào nhà cô. Hàng rào nhà cô chỉ đẹp chứ chẳng có tác dụng gì, bọn trộm thuận lợi đi vào đến sân. Cũng may em chó cỏ phát huy tác dụng. Nó nhỏ mà lanh xông lên sủa rung trời, kinh động cả một xóm. Bọn trộm cũng bất ngờ, không nghĩ con chó nhỏ lại đanh đá thế này, vội cầm gậy định đánh nó. Cùng lúc đó mẹ cô nghe tiếng chó sủa cũng đã cầm dao chạy ra, vừa chạy vừa gào to kêu trộm. Hàng xóm nghe được cũng vác gậy guộc chạy tới. Bọn trộm thấy vậy cũng chỉ phải co giò chạy mất. Người dân trong làng đuổi đến ngoài đồng mất dấu bọn chúng mới quay về nhà cô.
Mẹ cô vừa rồi còn rất anh dũng xong chuyện mới run lẩy bẩy cảm ơn người trong làng. Mọi người giải tán, ba mẹ con cô kiểm tra không thiếu thứ gì mới lên giường đi ngủ. Vừa trải qua việc hung hiểm như thế ai ngủ được. Ba mẹ con lục sục mãi đến hai giờ sáng mới ngủ được. Trước khi đi vào giấc ngủ trong đầu Kiều Anh hiện lên một ý nghĩ có lẽ miệng cô đã khai quang. Nói gì trúng đó.
Sáng hôm sau mẹ cô gọi điện ngay cho bố cô. Vừa khóc vừa kể xong yêu cầu ông về nhà. Nhưng mà đầu dây bên kia bố cô vẫn chẳng phản ứng gì khiến bà điên tiết hét lên: "Anh không về thì chờ về nhặt xác mấy mẹ con em đi thôi. Biết đâu lại có cơ hội cưới một cô vợ mới sinh thằng con trai cũng không biết chừng."
Nói xong dập máy điện thoại luôn. Bà tức giận đến gần bốc khói, nhưng vẫn nhớ đến báo ân hàng xóm. Bà quyết định hôm nay không đi bán hàng. Bà nấu một nồi chè bưởi cảm tạ hàng xóm đêm qua giúp đỡ. Nhân lúc mọi người trong làng đều ở nhà bà, bà đứng ra đính chính lời đồn. Lúc đầu người dân trong làng không tin lời bà nói, nhưng khi ăn qua chè mẹ cô nấu mọi người phải suy nghĩ lại, bởi vì chè ăn quá ngon. Kiếm tiền từ nó hoàn toàn có khả năng. Một vấn đề đau đầu mẹ cô nửa tháng trời, mà giờ một nồi chè đã giải quyết gọn gàng. Thật là một điều thu hoạch ngoài ý muốn. Mẹ cô thấy mọi người thích ăn, bà cũng không ngần ngại dạy họ cách làm. Một món chè mà thôi, bà còn nhiều món lắm. Học được cách làm, mấy bà nội chợ trong làng thi nhau tai họa bưởi trong nhà. Dù sao cũng vào mùa bưởi, bưởi quê chua loét, khó ăn làm chè bưởi vừa vặn tốt. Trong thời gian ngắn, làng cô hướng gió thay đổi, giờ ai cũng khen nhà cô hết lời.
Lại nói về bố cô, nhận được điện thoại từ quê xong, chiều hôm đó ông tức tốc bắt xe về nhà. Thấy ba mẹ con không mất sợi tóc nào mới yên lòng. Đêm đó hai ông bà tâm sự đến nửa đêm, hôm sau bố cô quyết định không đi rồi. Nhưng mối làm ăn trên Hà Nội ông cũng tiếc. Với phương châm nước phù sa không chảy ra ngoài, ông liên hệ với chú hai cô xem chú ấy có tiếp mối hàng của ông không. Chú hai cô thèm nhỏ dãi công việc bán than của bố cô từ lâu, nghe vậy đã vội đồng ý. Chú hai cô còn hứa sẽ giúp vận chuyển hoa thiên lý đến nơi bán cho bố cô yên lòng ở nhà. Từ đây cả nhà cô đoàn tụ.
Có bố cô tọa trấn, hai chị em cô không cần để tâm đến việc buôn bán trên chợ Huyện nữa mà chuyên tâm học hành. Công thần nhà cô con chó nhỏ cũng được chăm sóc nhiệt tình. Suốt một tháng được ăn xương ăn đến nó mau phun ra mới thôi. Còn được chị cô đặt tên cho nữa, nhưng nghe xong tên Kiều Anh cũng thay con chó khóc thét. Nó được đặt tên là Vàng. Mong em Vàng này không bất hạnh như cậu Vàng của lão Hạc.
Nói đến đặt tên, cô lại nhớ đến em mèo của cô. Dạo này nó lạ lắm, béo ra trông thấy luôn, nhất là phần bụng. Phình ra một cách bất thường. Cô tưởng nó mắc bệnh gì, hiện giờ bác sĩ thú y chỉ có ông tiêm lợn trong làng thôi. Không biết xem bệnh cho mèo ông ấy có làm được không. Cô đang định mang em nó đi gặp thú y thì mẹ cô nói một câu làm cô như bị sét đánh giữa trời quang, bà nói: "Chắc là nó mang bầu rồi."
Kiều Anh há hốc mồm không thể tin được. Mẹ cô vạch bụng em mèo ra, thấy nầm sữa của em nó đã xuống, trong bụng thỉnh thoảng nhấp nhô, chứng tỏ có sinh mệnh nhỏ đang tồn tại trong bụng nó. Kiều Anh càng thêm ngốc, sau đó trừng mắt nhìn em mèo nằm dưới nền nhà nói: "Khai mau, gian phu là ai?"
Tất nhiên là nó không thể trả lời cô rồi, còn dùng ánh mắt vô tội nhìn cô. Kiều Anh đau đầu không thèm nhìn nó. Hai đời thêm nên cô cũng chưa sinh con bao giờ, thế mà lại sắp lên chức bà ngoại rồi. Kể ra cũng không tệ lắm, nhưng cô không biết chăm sóc mèo đẻ á. Hỏi mẹ cô, bà cũng chần chờ nói: "Giống chăm sóc chó đẻ đi."
Nhìn câu trả lời không đáng tin cậy này, cô cũng hoảng. Chỉ mong em mèo lai này bản năng sinh đẻ cường một chút, nếu không thì chẳng biết trông cậy vào ai.
Thế là từ đây, ngoài việc học hành cô còn kiêm chức chăm sóc mèo bầu. Nửa tháng sau vào một ngày đẹp trời em mèo hạ sinh ba chú mèo con. Còn chưa kịp nhìn, em mèo đã đem ba đứa con của nó giấu vào trong ổ. Cô chỉ việc lo ăn uống cho mèo mẹ là được.
Đến khi mèo mở mắt, khám phá thế giới xung quanh đã là một tháng về sau. Nhà cô cũng có bước chuyển biến mới, bố cô một bên bán chè một bên lại liên hệ với đại lý buôn bán vật liệu xây dựng. Đến tháng mười một, chuyến xe chở vật liệu xây dựng đầu tiên đã được chở đến trước quán chè nhà cô. Một tuần sau nhà cô bắt đầu mở cửa bán vật liệu xây dựng. Cũng từ đây nhà cô đã hoàn toàn dựa theo kế hoạch của cô tiến về phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook