Tại quán cà phê, Hạ Kính Thiền nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay thon dài, mềm mại của mình lướt qua ly Americano.

Giọt nước lấp lánh đọng trên đầu ngón tay cô, rơi xuống tạo thành một vòng nước mỏng trên bàn.

Người đàn ông ngồi đối diện cô liên tục mấp máy đôi môi dày của mình, nhưng trong đầu Hạ Kính Thiền đã tự động lọc mấy lời nói nhảm của anh ta bỏ ngoài tai, không thèm chú ý đến, suy nghĩ duy nhất của cô lúc này là làm sao để rời khỏi đây một cách nhanh chóng.

Màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên, là một tin nhắn WeChat từ chị Vương:

"Thiền Thiền, tôi giới thiệu cho cô chàng trai này vì anh ấy là lập trình viên ở một công ty Internet lớn, có thu nhập hàng năm lên đến năm mươi vạn.

Hiện tại đang muốn tìm một người vợ hiền lành, đảm đang để xây dựng gia đình.

Vừa thấy ảnh cô anh ấy đã mê mẩn rồi, còn nói mình không quan tâm đến gia cảnh của cô thế nào.

Hãy nói chuyện thật khéo léo với anh ấy nhé, nếu có vấn đề gì, cứ tìm chị Vương đây."

Hạ Kính Thiền ngước mắt lên, quan sát người đàn ông ngồi đối diện.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ, dáng người hơi gầy, đầu có vẻ tròn, đeo kính gọng đen, luôn đảo đôi mắt híp quan sát xung quanh, khiến người khác nhìn vào có cảm giác anh ta là một người rất cẩn trọng và toan tính.

Chưa hết, sự cẩn trọng này không chỉ thể hiện qua vẻ bề ngoài.


Buổi hẹn cố tình được sắp xếp tránh giờ ăn cơm, diễn ra vào lúc bốn giờ chiều tại quán cà phê, mặc dù Hạ Kính Thiền đã bày tỏ mong muốn rằng muốn gặp mặt vào buổi trưa do phải làm thêm ca tối, nhưng vẫn bị từ chối một cách lịch sự.

Việc gặp nhau tại quán cà phê là cách tiết kiệm chi phí nhất cho một buổi xem mắt.

Nếu thấy phù hợp, có thể mời nhau ăn tối, còn không thì tự tìm cớ rời đi.

Rõ ràng kinh nghiệm hẹn hò của người đàn ông này rất dày dặn.

Kể từ khi gia nhập đài truyền hình, Hạ Kính Thiền đã trải qua không ít buổi gặp mặt thế này, từ người hào phóng đến người keo kiệt, từ người ba hoa đến khiêm tốn, nhưng đối với cô, tất cả bọn họ đều giống nhau...

Hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Ngược lại với sự thờ ơ của cô, người đàn ông trước mắt lại tỏ ra rất quan tâm về cuộc sống cá nhân của Hạ Kính Thiền.

Phải nói rằng người đàn ông nào nhìn thấy Hạ Kính Thiền lần đầu tiên cũng khó mà kìm được rung động.

Chỉ trong chưa đầy một năm bắt đầu làm việc, cô đã được đề cử đảm nhiệm vị trí người dẫn chương trình ở đài truyền hình.

Có thể nói, gần như không thể nào tìm được điểm để chê trên khuôn mặt cô, Kính Thiền mang vẻ đẹp sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt như hút hồn người ta vào thế giới rực rỡ của những loài hoa.

Đôi mắt híp của người đàn ông vẫn luôn di chuyển từ mặt xuống người cô, dường như không thể rời mắt: “Thành thật mà nói, tôi cũng khá quan tâm đến vẻ ngoài và hình thể.

Những người trước đây tôi gặp, đều không hợp với gu của tôi.

Nhưng khi thấy cô, tôi cảm thấy rất hài lòng, vẫn thắc mắc tại sao một cô gái đẹp như cô lại vẫn độc thân.”

“Tôi dựa vào cảm giác của bản thân là chủ yếu.” Hạ Kính Thiền uống một ngụm cà phê, trả lời một cách điềm đạm: “Hiện tại vẫn chưa gặp được người thích hợp.”

“Có vẻ chúng ta khá giống nhau, đều coi trọng sự hợp mắt.

Cô nghĩ thế nào về tôi?”

Hạ Kính Thiền liếc nhìn anh ta, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là chiếc mũi đỏ của anh ta với lỗ chân lông to như hạt trên vỏ quả dâu tây.

Ngay lập tức Hạ Kính Thiền không còn hứng thú để nhìn kỹ các điểm khác trên khuôn mặt anh ta nữa.

Cô di chuyển tầm nhìn, nói một cách rất gượng gạo: “Cũng không tệ.”

“Có vẻ chúng ta đều khá hài lòng với nhau.”


Hạ Kính Thiền cúi đầu uống nước, không hiểu anh ta nhận ra sự hài lòng của cô từ đâu.

Đúng là đàn ông thường tự tin thái quá.

“Này, cô cao bao nhiêu thế? Trông cô rất mảnh mai, dáng người đẹp đấy.” Anh ta quan sát cơ thể thon gọn của cô.

“165cm, còn anh?”

“Tôi 180cm.”

Hạ Kính Thiền không tin anh ta cao 180cm, bởi vì trong bất kì cuộc hẹn nào với nữ giới, những người đàn ông cao khoảng 175cm thường tự làm tròn lên thành 180cm.

Huống chi, khi anh ta bước vào, cô đã ước lượng qua, chiều cao của anh ta không nhỉnh hơn cô là bao, trong khi đó đôi giày cao gót cô đi đã chiếm khoảng năm centimet.

Sự nghi ngờ trong im lặng của cô khiến người đàn ông này hơi bối rối, nhưng nghĩ đến gia cảnh “khá” giàu có của mình, anh ta lại tự tin trở lại, đưa tay lên nâng kính mắt: “Tôi thích người phụ nữ cao ráo như cô.

Lần trước có đi xem mắt một người, cô ấy quá thấp, tôi không hề thích.

Tôi hy vọng con trai tương lai của mình sẽ cao lớn theo gen của bố mẹ.”

Hạ Kính Thiền không biết nên nói gì.

Cô không muốn nói chuyện với anh ta thêm một phút nào nữa, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, tính toán thời gian đi làm.

Người đàn ông tiếp tục bắt chuyện: “Tôi nghe chị Vương nói, bố cô trước đây là vận động viên bóng rổ, giờ đã nghỉ hưu và chuyển sang nghề kinh doanh.

Vậy ông ấy có tham gia bảo hiểm xã hội không?”


“Có, luôn đóng, nhưng mức đóng không cao.”

“Mức nào vậy?”

“Tôi không nhớ rõ.”

“Vậy ông ấy kinh doanh suốt mấy năm qua, chắc chắn cũng dành dụm được khá nhiều tiền nhỉ? Nếu như chúng ta kết hôn mà phải mua nhà, tôi sẽ đóng góp khoản mua, còn nhà cô chịu trách nhiệm trang trí có được không?”

Ngón tay của Hạ Kính Thiền nhẹ nhàng bấm nhẹ vào chiếc túi da: “Bây giờ có lẽ hơi sớm để nói đến chủ đề này.”

“Được được, chúng ta không nên nói về chuyện này trước, à đúng rồi, bố cô kinh doanh lĩnh vực nào thế?”

“Mở một nhà hàng nhỏ ở phố ẩm thực Hào Hoa, ông ấy nấu ăn rất ngon.”

“Nghề nghiệp thật sự có sự xoay chuyển lớn đấy, từ vận động viên chuyển sang đầu bếp, tại sao ông ấy lại quyết định nghỉ hưu?”







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương