Đáng tiếc, hai đứa con lớn của họ đã kết hôn và đều sinh con gái, chỉ có một mình con trai út là sinh được một đứa con trai duy nhất cho dòng tộc.

Trong lòng Khương Đức Hải và Điền Hoán Mai, Khương Dược Tiến chính là viên ngọc quý trong tay họ,Cô mượn tiếng của Khương Dược Tiến để biếu thịt thế này sẽ không sai!Quả nhiên, Khương Chi vừa nói xong, ánh mắt khó chịu của Điền Hoán Mai cũng dịu lại, tuy vẫn chưa thể nói là nhiệt tình nhưng vẫn chào đón Khương Chi vào cửa nhà mình, chỉ chốc lát sau, trên bàn còn xuất hiện ly nước nóng cho mẹ con họ.

Miệng Đản Tử ngọt cũng vội vàng nói tiếng cảm ơn.

Khương Đức Hải vẫn gõ đầu thuốc lá xuống bộp bộp, bây giờ nghe mấy lời Khương Chi khen cháu trai mình thì trong lòng đã thoải mái hơn.

Trước kia ông ấy lại không biết Khương Chi Tử là người có miệng mồm như thế.


Thời gian vẫn trôi qua.

Khương Chi thấy đã đến lúc rồi, cô vội nói ra mục đích thực sự mình đến đây hôm nay: “Chú, Dược Tiến học giỏi như vậy, Đản Tử rất hâm mộ, thằng bé này nói cũng muốn đi học như Dược Tiến, chú thấy thằng bé có thể đến trường trong thôn học không ạ?”Không phải cô không nghĩ đến chuyện cho Đản Tử đến thị trấn học nhưng điều kiện hiện nay của cô quá kém, khó khăn lắm mới được bữa no bụng, mà trẻ nhỏ trong thôn vào huyện thành học cũng không thiếu các thủ tục phiền phức.

Nếu thật sự có thể đưa Đản Tử đến trường học, vậy cô có thể rảnh tay rảnh chân mà ra ngoài đi làm kiếm tiền, sau đó nhanh chóng chuyển đến trấn Đại Danh hoặc huyện Thấm.

Khương Đức Hải nghe Khương Chi nói thì cảm thấy rất hài lòng, vì cô đã hết lời khen ngợi và công nhận Khương Dược Tiến nhà ông ấyÔng ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện nay quy định trẻ con đến sáu tuổi mới được đi học nhưng vì người trong thôn của chúng ta không nhiều, cũng không có nhiều quy định khắt khe như thế nhưng cháu phải đóng đủ học phí và mua sách vở đầy đủ cho thằng bé là được.

”Nghe vậy Khương Chi thở phào nhẹ nhõm.


Khương Đức Hải đã mở miệng rồi, Đản Tử có thể đến trường đã thành công một nửa rồi, một nửa còn lại chính là vấn đề hộ khẩu.

Vì vậy cô cũng nói tiếp: “Chú, đến bây giờ Đản Tử cũng chưa có hộ khẩu, cháu đã đến đồn công an hỏi thăm thủ tục, họ nói phải phiền ủy ban thôn làm giúp cháu một giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú.

Chú cũng biết thanh danh của cháu thế nào rồi đó, chỉ sợ phải làm phiền chú một lần nữa.

”Khương Đức Hải ngẩng đầu nhìn cô, đến bây giờ ông ấy mới hiểu mục đích thật sự của cô.

Chẳng qua cô gái này đến đây tặng quà, nói mấy lời dễ nghe, ông ấy có nghiêm khắc hơn nữa cũng khó mà bác bỏ lời đề nghị của cô, huống hồ cũng chỉ làm một tờ chứng nhận mà thôi, với một người đứng đầu trong thôn như ông ấy mà nói thì chuyện này cũng không tính là khó.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương