Mí mắt Lâm Không Lộc nặng nề vô cùng, trong lúc mơ màng, cậu có cảm giác như mình đang bị một người đàn ông nào đó giữ chặt đôi tay, ép trên giường nệm, tùy ý liếm hôn.

Cơ thể cậu như bị rót chì, rồi lại giống như bị chết đuối hoặc bị quỷ áp giường, nặng nề tới mức hít thở không thông, không thể né tránh.

Cậu đột nhiên mở mắt ra, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi hít thở một hồi, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện mình đang cuộn người trong một góc của căn cứ người sống sót, chứ không phải bị đè trên chiếc giường nào cả, bấy giờ cậu mới nhận ra kia chỉ là một giấc mơ.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại, dựa vào ven tường, hàng lông mi mỏng dài tạo thành một bóng ma dưới mí mắt, gương mặt đẹp trai tái nhợt cảm thấy rất bối rối.


Đây không phải lần đầu tiên cậu mơ thấy giấc mơ như vậy.

Lúc vừa xuyên không tới thế giới này cũng là buổi tối, cậu đã nằm mơ giấc mơ y hệt vậy.

Giống như bao lần, cậu không thể nhìn rõ người trong mơ, chỉ biết rằng đôi mắt đối phương có màu đỏ chót, mạnh mẽ ôm chặt vòng eo của cậu, hôn lên môi cậu.

Nói hôn cũng chưa đúng, hành động của hắn giống gặm cắn hơn, còn rất thô lỗ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu luôn vậy.

Trong cơn khó thở như muốn chết đuối, cậu cuộn tròn ngón tay, muốn né tránh rồi lại phí công vô ích, trong mơ màng, cậu cảm giác người nọ dùng lưỡi đút cho mình một hạt châu.

Hạt châu vừa vào miệng đã tan, dòng nước ấm lướt qua cổ họng, theo thực quản chạy tới dạ dày…
Có lẽ là do cảm giác trong mơ quá thật, cũng hoặc là khi đó cậu chỉ vừa xuyên không, nói chung, Lâm Không Lộc có ấn tượng rất sâu với giấc mơ này.

Nhưng dù có ấn tượng sâu cỡ nào thì đó cũng chỉ là một giấc mơ, tại sao cậu lại không chỉ mơ một lần? Chẳng lẽ có liên quan tới quá khứ của cơ thể mà cậu nhập vào hay sao?
Nhắc tới việc xuyên không, Lâm Không Lộc nhíu mày.

Cậu không phải người ở thế giới này, chính xác mà nói, cậu còn không biết bản thân mình là ai.


Hai tháng trước, một thứ tự xưng là hệ thống đã đưa cậu đến thế giới này, trước đó, toàn bộ ký ức của cậu đều trống rỗng.

Hệ thống nói rằng tình huống của cậu là mất trí nhớ, nhưng không phải chuyện lớn, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ là sẽ khôi phục ngay, còn nhận được một số tiền lớn, về sau có thể tới bất kỳ thế giới nào để dưỡng lão.

“Tin tôi, giấc mơ của cậu là trở thành một con cá mặn có tiền, tôi biết cậu, chúng ta là bạn nối khố của nhau.

” Hệ thống nói như đang thề thốt.

Sau đó nó lại nói cho cậu biết rằng thế giới này là một quyển tiểu thuyết, tên của cậu ở đây vẫn là Lâm Không Lộc, làm bạn trai cũ của nam chính Giang Từ.

“Giang Từ là soái ca của đại học A, nhân vật làm mưa làm gió, thành tích cao, gương mặt đẹp trai, lạnh lùng xa cách… Nhưng không lâu trước đó, hai người mới chia tay, nguyên nhân là do cậu chê nghèo yêu giàu, cảm thấy hắn chỉ là một sinh viên học giỏi, tương lai vẫn phải đi làm công cho người ta, cho nên cậu bỏ hắn, mượn vẻ ngoài của mình bỏ chạy với một tên họ Tống giàu có…” Hệ thống lải nhải.


Thật là nội dung của cốt truyện không làm Lâm Không Lộc quan tâm, bởi vì lúc cậu xuyên không tới thì đã ở tại biệt thự mà kẻ giàu có kia chuẩn bị cho mình.

Hệ thống nói rằng hai tháng sau, nam chính sẽ tự tới tìm cậu, tới khi đó cậu chỉ cần sắm vai nhân vật “bạn trai cũ” thật tốt, đi theo nam chính là được.

Còn nhiệm vụ sau khi đi theo nam chính thì hệ thống còn chưa kịp nói, bởi vì năng lượng của nó không đủ, tự động tắt máy, rơi vào trạng thái ngủ đông.

Lâm Không Lộc cảm thấy cạn lời, nếu năng lượng của nó đã không đủ, vậy thì nó còn mất thời gian dùng nhiều từ hoa mỹ để miêu tả nam chính làm gì? Không phải lãng phí năng lượng hay sao?
Càng tệ hơn là, bởi vì hệ thống cung cấp nội dung không đủ, ban đầu cậu còn tưởng rằng đây là một quyển tiểu thuyết tình cảm thanh xuân vườn trường máu chó, ai ngờ chỉ mới ngủ lại biệt thự một đêm, cậu đã bất ngờ nằm mơ thấy ác mộng, ngày hôm sau tỉnh dậy, thời tiết thay đổi… khắp biệt thự đều là tang thi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương