Nhiệm vụ sơ cấp 1 là mở cửa hàng, cái này không tính là khó, hệ thống chỉ nói mở cửa hàng, chưa nói mở ở đâu, đây chính là một cái lỗ hổng nha.

Cô tính toán lợi dụng lỗ hổng này để nhìn xem rốt cuộc công thức Trứng luộc nước trà mà hệ thống đưa ra sẽ có hương vị như thế nào, nếu cùng với hiện vật trên thị trường hiện tại không khác biệt là bao, thì đoán chừng cô phải mệt chết mệt sống mới có thể miễn cưỡng kiếm được chút tiền sinh hoạt chứ đừng nói là mua được canh Kéo dài tuổi thọ.

Trình Nguyên Hoa một chút cũng không muốn mình mệt chết mệt sống.

Nhưng mà cô vốn không có biện pháp khác, cô muốn bồi bổ cho ông bà ngoại, không có cha mẹ để có thể dựa vào, cô nếu muốn sống tốt một chút thì phải tìm một nghề nghiệp không tồi.

Lại thêm việc có canh Kéo dài tuổi thọ đầy dụ hoặc phía trước mắt, nhiệm vụ sơ cấp này cô nhất định phải nhanh chóng hoàn thành.

Nếu hướng vị Trứng luộc nước trà so với trên thị trường ngon hơn nhiều thì tạm thời có thể trước bán Trứng luộc nước trà kiếm tiền, so với bánh bao thì làm Trứng luộc nước trà ít phiền hơn, một mình cô cũng có thể hoàn thành, không cần ông bà ngoại phải dậy sớm như vậy.

Trình Nguyên Hoa một bên suy nghĩ, một bên chú ý thời gian.


Đúng 6 giờ 30 phút, tàu điện ngầm xuất phát, trên đường lục đục bắt đầu có không ít người đi đường, thời gian này có rất ít người ở nhà ăn qua bữa sáng, phần lớn đều nguyện ý tiến tới mua ít bánh bao nóng ăn.

Dù có than lót phía dưới nhưng cũng không có cách nào hấp bánh, cũng may nhiệt độ còn khá ấm.

.

Tuy Dương Lâm bán ít đồ hơn so người khác nhưng việc buôn bán rất không tồi, người mua không ít.

Sau khi gói xong bánh bao cho người đàn ông trước mặt, cũng đối với Trình Nguyên Hoa lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Hôm nay buôn bán khá tốt…”Trình Nguyên Hoa nghe vậy, như là nghĩ đến cái gì đó hơi nhướng mày.

Chờ đến 7 giờ mấy gần 8 giờ, chính là lúc lượng người đi đường đông nhất, Trình Nguyên Hoa cầm túi giấy tươi cười chào hàng: “Mua bánh bao đi!”Sau đó… Người mua liền liên tục kéo tới.

Toàn bộ quá trình cô đều treo nụ cười trên mặt, tay chân lanh lẹ, mắt so với Dương Lâm tốt hơn nhiều nên thu tiền mặt cũng nhanh, quét mã QR trả tiền cũng tốt, đều đặc biệt nhanh nhẹn.


Trình Nguyên Hoa vẫn luôn biết chính mình lớn lên không tệ, cũng không cảm thấy dựa vào vẻ đẹp hấp dẫn sự chú ý có vấn đề gì.

Việc buôn bán ở quầy hàng của cô rất tốt, hơn nữa động tác cô nhanh nhẹn, ông ngoại cũng không cần giúp cái gì, chỉ là ánh mắt vừa vui mừng vừa đau lòng nhìn cô.

Trước kia, vài lồng bánh bao này phải bán tới hơn 10 giờ, nhưng hôm nay mới 9 giờ đã bán xong hết rồi.

Trình Nguyên Hoa nhẩm tính, sáng nay bán bánh bao, sau khi trừ đi phí nguyên liệu đại khái chỉ kiếm được hơn 100 tệ, mà đây là thành quả vất vả từ lúc sáng sớm của hai ông bà.

Vì sức khỏe của ông bà ngoại, chuyện buôn bán này phải mau chóng chấm rứt.

Vì thế… Trình Nguyên Hoa lại nóng lòng muốn thử công thức Trứng luộc nước trà mà hệ thống đưa ra.

Tuy Dương Lâm rất vui vẻ nhưng vẫn nói: “Nguyên Hoa, về sau cháu vẫn là đừng tới, thân thể cháu còn chưa tốt hẳn, cần ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, làm gì có người trẻ tuổi nào như cháu đi bán bánh bao.

”“Người trẻ tuổi sao không thể đi bán bánh bao ạ?” Giọng nói Trình Nguyên Hoa mang theo ý cười, ngọt ngào lộ ra má lúm đồng tiền.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương