Anh ta có vài phần rối rắm, suy nghĩ một lúc vẫn hỏi: “Ông chủ, hôm nay anh có ở nhà không? Có cần mua trắc tương miến về không?”

Thư ký Ninh chịu trách nhiệm sắp xếp mọi thứ cho đại Boss, cho nên anh ta đương nhiên phải lo lắng cho cả nhu cầu ăn uống của ông chủ.

Diệp Dư Chiêu nhất thời không được tự nhiên, nhưng giọng nói vẫn như thường: “Không cần.”

Dù sao thì chính mình cũng đã đến đây...

“Được rồi.” Đầu bên kia đáp lại.

Diệp Dư Chiêu cúp máy, nghĩ đến món trắc tương miến bụng có chút đói không khỏi đạp ga tăng tốc.

Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.

Trình Nguyên Hoa đầu tiên liếc nhìn trong nồi, cá bên trong đã được ninh nhừ, nước canh màu trắng sữa trông rất vừa bụng, mùi thơm của cá tràn ngập cả gian bếp.

Phần phi lê cá bên cạnh được Trình Nguyên Hoa cắt thành từng sợi nhỏ, phần thịt nạc được cắt thành từng sợi và ướp riêng, tất cả các gia vị đều khác nhau.

Cá xé ít nhưng nhiều thịt, thịt cá dễ mềm, không thể xào sớm với thịt trước được.

Sau khi cả hai được tẩm ướp, cô bắt đầu chế biến món ăn phụ.



Lúc này, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng người, lập tức Dương Lâm hét lên: “Tiểu Hoa, hai bát trắc tương miến!”

Đồ ăn cũng đã chuẩn bị sẵn trong nồi, cô đặt thứ đang cầm trên tay xuống, chỉ vài phút liền làm xong hai phần.

Cô tự mình mang ra.

Người bên ngoài cũng vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, mỗi người một bàn không ngồi chung với nhau, rõ ràng là không đi cùng nhau.

Người đàn ông béo chỉ coi đây là người phục vụ, không quan tâm, còn Diệp Dư Chiêu thì gật đầu chào hỏi.

Là một khách quen, bộ dáng lại tốt, Trình Nguyên Hoa nhớ rõ anh nên liền mỉm cười với anh.

Sau khi đặt xuống, cô lại vào bếp.

Diệp Dư Chiêu sửng sốt một chút, trong lòng thầm nói, cô gái nhỏ này cười rộ lên thật sự rất xinh đẹp.

Cánh mũi khẽ giật giật, hương vị thơm ngon bên cạnh, anh gác lại những suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, bắt đầu ăn.

Người đàn ông béo thì không vội ăn, gõ ngón tay gửi Weibo.

[Tôi vừa mới tới! Đã gọi một tô trắc tương miến của quán, @kẻ thổi phồng trắc tương miến tương, ngươi đi ra, chuẩn bị sẵn sàng xin lỗi đi!]



Sau khi nói xong, hắn chụp ảnh rồi đăng lên.

Sau đó, không quan tâm đến câu trả lời của người khác, nhìn sợi mì to trong tô không khỏi hơi sững sờ.

Người thường chỉ nhìn thấy là đồ ăn đẹp, nhưng người trong nghề mới thấy rõ được cách thức.

Người đàn ông béo tên là Lưu Toàn Phúc, tuổi vừa mới đôi mươi, bất kể tên của anh ta là gì đi nữa thì gia đình anh ta cũng chính là hậu duệ của ẩm thực Tô chính thống (ẩm thực Giang Tô và Tô Châu). Trắc tương miến tuy là của ẩm thực Sơn Đông nhưng ẩm thực Tô cũng có, anh ta đã gặp qua không ít.

Màu sắc nước sốt trong tô trắc tương miến này, tuyệt đối không tìm ra được một chút vấn đề nào.

Hắn bao năm qua vào nam ra bắc đều đã ăn qua không ít đồ ngon, cửa hàng càng nhỏ càng ít chú ý đến màu sắc, nhưng mà màu nước sốt này lại phi thường hoàn mỹ!

Anh cúi đầu, ngửi hương vị, hai mắt sáng lên.

Hương thơm nhẹ nhàng và phong phú, gợi lên sự thèm ăn.

Lưu Toàn Phúc trong lòng thầm nghĩ đầu bếp có lẽ thật sự cũng có chút tay nghề, nóng lòng cầm đũa lên, trộn mì, cho vào miệng.

Hương thơm của mì, nước sốt cùng mùi thơm của rau ngập tràn trong miệng ngay lập tức.

Lưu Toàn Phúc cấp tốc vung tay lên, Diệp Dư Chiêu ở bàn bên cạnh đã ăn trắc tương miến nhiều lần rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương