Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
Chapter 198: Một ngày nghỉ ngơi không bình yên cho lắm (3)

The Novel’s Extra

Chương 198: Một ngày nghỉ ngơi không bình yên cho lắm (3)

 

Ở Prestige, nơi sự khác biệt giữa ngày và đêm vô cùng mơ hồ, dòng chảy của thời gian vẫn có thể nhận thấy được ngay cả khi không có sự giúp đỡ từ phát minh tuyệt vời được gọi là ‘đồng hồ’, đó là nhờ một khối giống mặt trăng ở trên bầu trời.

Khi thứ này tỏa ra từng mảng sáng lên Prestige thì đó là ban ngày. Nhưng những mảng ánh sáng trắng này chỉ hiện lên nửa ngày. Hiện tại, chúng đang sáng lên yếu ớt từ bên dưới đường chân trời phía tây, vậy nên giờ là bình minh.

 “…Haa!”

Đối với Chae Nayun, người đã không ngủ chút nào từ ngày hôm qua, thì buổi bình minh này còn khá dài.

Cô đang ở tầng 3 trong căn hộ Nòng cốt ẩn náu ở eo biển. Nằm trên giường trong một căn phòng đầy những thành viên khác trong hội, cô đang chìm sâu trong suy nghĩ hơn là nằm đó ngủ.

Cô tiếp tục nghĩ về những lời đáng ghét mà cô đã nghe được vào ngày hôm trước ở Splendor.

—Hajin thật sự đến gặp Chae Nayun sao? 

—Này, yên lặng! Nói nhỏ thôi. Đó vẫn là một bí mật….

 —…Khi nào vậy?

—Một thời gian trước, khi Nayun bị một tên cấm vệ quân nguyền rủa.

Khoảnh khắc cô nghe thấy những lời đó, cô vô thức nghiến chặt răng.

‘Mình đáng ra không nên tin bất cứ ai.’

Tro tàn nằm sâu trong tim cô lại một lần nữa sáng lên. 

Nhưng cùng lúc đó, Chae Nayun nhận ra rằng đây không phải là một vấn đề lớn, ít nhất là với họ.

- À…cũng không ngạc nhiên lắm. Hajin không phải là kiểu người sẽ đứng yên không làm gì sau khi nghe chuyện đó. Vậy chuyện gì đã xảy ra?

- Tớ thật sự không nên nói ra. Dù sao, tớ đang thắc mắc... có đúng là họ đã từng hẹn hò không?

Yi Jiyoon xúi Kim Suho tiết lộ nhiều hơn để lấy thông tin từ hắn ta đơn giản chỉ là để thỏa mãn sự tò mò của cô ta. 

- Tớ không biết chính xác. Cậu hỏi trực tiếp Nayun hoặc Hajin ấy.

—…Thôi nào~ Nếu thế thì tớ nói với cậu những điều đó để làm gì chứ? 

Chae Nayun không đủ can đảm để gọi cô ta ra và phàn nàn. 

Sau ‘sự cố’ đó, cô tự tin rằng cô đã trở nên táo bạo hơn, vậy mà khi đó, tất cả những gì cô có thể làm là trốn trong bóng tối nghe họ nói. Hơn nữa, sẽ thật kỳ lạ nếu cô nổi giận khi mình là người đi nghe lén họ. 

Chae Nayun nhập hội một thời gian sau đó và giả vờ như không nghe thấy gì. 

Cô cố gắng cư xử bình thường và trở về nơi ẩn náu sau một ngày tập luyện. Rồi cô đã trao giải thưởng cho Kim Youngjin. ‘Hợp đồng’ là cô sẽ nhượng lại mọi thứ mình kiếm được ở Tháp cho họ. Mặc dù Yoo Yeonha nói rằng điều đó là không cần thiết, nhưng dù sao thì Chae Nayun vẫn làm như vậy. 

Trái với mong đợi của Chae Nayun, Kim Youngjin có vẻ rất thích thú với [Lv.3 Nhân vô hạn chữ Origami]. Anh ta khen ngợi Chae Nayun trước mặt các thành viên khác trong hội, nói rằng bây giờ anh ta đã có cách để liên lạc ngay cả khi người đưa tin đã chết. 

Nếu anh ra đã nói thế thì nó có vẻ là một món đồ tốt. Cô tự trách mình vì không dùng nó.

Dù sao trong bất kì trường hợp nào, cô được phép giữ các vật phẩm còn lại cho riêng mình như một phần thưởng. 

Đó là 6 tiếng trước. 

Trong sáu tiếng đồng hồ, Chae Nayun khó ngủ. 

Những suy nghĩ và lo lắng khiến cô không thể ngủ được. Theo Yi Jiyoon, Kim Hajin đã đến gặp cô khi cô đang bất tỉnh và nửa sống nửa chết.

Cô cố gắng hết sức để không nghĩ về lý do tại sao, bởi vì hình ảnh cậu nhìn xuống cô với ánh mắt thương hại khiến cô ghê tởm và tức giận. 

Thay vào đó, cô chuyển hướng suy nghĩ của mình sang ‘Extra7’.

Người đã cho cô thuốc giải, một người quen cũ từ thời cô ở Cube. 

Những gì Yi Jiyoon nói rất đáng ngờ. Nếu những gì cô ấy nói là sự thật, thì Yi Jiyoon đã gặp cả Kim Hajin và  Extra7 cùng một lúc. 

Tất nhiên, Kim Hajin và Extra7 là hai người khác nhau, nhưng….

‘…Đợi đã ‘

Ánh mắt Chae Nayun trở nên lạnh lùng. 

‘Hình như không nhất thiết phải như vậy’

Cô linh cảm có một mối quan hệ nào đó giữa hai người. Cảm giác này không hợp với logic nhưng nó mãnh liệt như giác quan thứ sáu mách bảo. 

—…Kuuhuum.

Sau đó có tiếng động từ phòng bên cạnh. Đó là âm thanh thức dậy của Kim Youngjin, thành viên siêng năng và đúng giờ nhất. 

Chae Nayun, chán nản và mệt mỏi với những suy nghĩ quay cuồng của mình nên cũng đứng dậy. 

Zzz…

Yi Jiyoon đang ngủ trên chiếc giường liền kề. 

Chae Nayun đứng im nhìn chằm chằm xuống cô gái đang chìm sâu trong giấc ngủ và chảy nước dãi…. 

‘Tớ không thể ngủ được chút nào vì cậu... cậu đã biết những gì?’

Chae Nayun nhìn Yi Jiyoon với ánh mắt lạnh lùng rồi đột ngột dừng lại. Đột ngột một lực lao đến má Yi Jiyoon. 

(Chát) 

"Á!" 

Cơn đau dữ dội đánh thức Yi Jiyoon dậy. Mặc dù ý thức của cô ta rất mờ nhạt, nhưng nỗi đau lại rất sống động. Đôi mắt cô ta đẫm lệ trong khi nắm lấy má mình và ngước lên nhìn Chae Nayun. 

“C-C-C-Cái gì….” 

“Một con muỗi. Một con muỗi khổng lồ. Cậu ổn không? 

Chae Nayun đưa tay ra. Thực sự có một con muỗi bị nghiền nát đến chết. 

“V-vẫn còn rất đau….” 

“Đau lắm ư? Xin lỗi nhé.” 

Chae Nayun đã đánh cô ta nhẹ nhất có thể nhưng Yi Jiyoon vẫn rên rỉ. Nước mắt sắp tuôn ra từ khóe mắt cô ta. 

“Được rồi, đứng lên đi. Hãy đi tập luyện nào.”

Nhưng Chae Nayun đã nắm lấy cổ tay cô ta và dùng sức kéo cô ta lên. 

“Đợi đã, Nayun, tớ định về nhà trong ngày nghỉ… Aaa—”

“Không thể đâu. Cậu nghĩ tại sao tớ dạy cậu cách lên tầng 6 chứ? Hôm nay, cậu sẽ tập luyện với tớ cho đến chết. Hãy cùng nhau mạnh mẽ hơn. Kim Suho đang chờ chúng ta ”. 

“Khoan đã, khoan đã, đau quá! Cổ tay tớ. Cổ tay - Nó gãy mất! AAK!” 

** 

[Đã hơn 100 ngày kể từ khi bạn lần đầu tiên bước vào Tháp. Bây giờ bạn có thể mang tạm thời một kỹ năng ra bên ngoài Tháp.] 

[Kỹ năng đặc biệt — Lv.4 Thuật toán ] 

[Hãy cẩn thận, vì cái chết sẽ cướp đi kỹ năng của bạn.] 

Thông điệp Hệ thống xuất hiện dưới mắt tôi. Khi tôi đọc xong chúng và mở mắt ra, tôi đã trở lại Trái Đất. 

Tôi đã ở trong nơi ẩn náu của Chameleon Troupe mà tôi đã tự xây dựng lại. 

Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng Jain và tôi là những người trở về duy nhất. Sảnh lớn chỉ chứa những yêu tinh đang bận dọn dẹp. 

“Ồ~ Vậy đúng là có thể mang một kỹ năng ra ngoài….À, nhân tiện, cậu có một nhiệm vụ, Hajin." 

"Một nhiệm vụ?" 

Tôi định gọi cho Khalifa nhưng dừng lại và nghiêng đầu sang một bên. 

"Ừm. Boss bảo tôi đưa cậu một cái. Tôi sẽ quay lại Jeronimo và lấy nó, vì vậy hãy chuẩn bị trong khi chờ đợi~” 

Jain nói và đưa cho tôi một hộp ngọc. 

“Và đây." 

“…Cái gì đây  ? 

“Hàng hiệu đó. Chúng là những đồ trang sức có giá trị. Cậu có thể biến chúng thành nhẫn hoặc vòng cổ hoặc thứ gì đó tương tự như vậy không ~?”

Tôi nhìn vào trong. Có những đồ trang sức được coi là có giá trị ngay cả với những công nghệ tiên tiến thời hiện tại như kim cương máu và ngọc mắt mèo đen, và những đồ trang sức chỉ được tìm thấy bên trong Tháp như đá băng ánh sáng và đá bạc lửa. 

“…Cô lấy mấy thứ này từ khi nào vậy?” 

Tất cả đều rất đắt. 

“Hehe, đó là lý do tôi tự gọi mình là Đạo chích Bóng Ma. Vậy cậu làm được không?” 

"Tôi có thể, nhưng còn chi phí thì sao?" 

“…Hmm?”

"Tôi làm khá đắt đó." 

Sự khéo léo của Young Dwarf kết hợp với Aether đã hòa thành một trong tôi. 

Sự chính xác của máy móc và sự tinh tế của con người đã kết hợp với nhau nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, làm cho tay nghề của tôi vượt xa thời kỳ hiện đại.

“…5, 5%?”

Jain nói với giọng run rẩy. 

“Có khoảng 20 cái. Tôi lấy bốn cái. 

"A!"

Cô ấy nắm lấy cổ tay tôi và la lên.

“ Nhưng cậu nói cậu giàu mà…”

“Tôi không thể mua những thứ như thế này bằng tiền. Vậy ba cái thì sao?”

Những vật phẩm hàng hiệu chỉ có thể có được thông qua săn quái vật và các nhiệm vụ. 

Mặc dù, trong trường hợp này, Jain dường như đã ăn cắp ở đâu đó. 

“…Tốt thôi. – Ba”

Jain miễn cưỡng gật đầu.

“Nhưng cậu phải làm tốt đó~” 

“Đừng lo về chuyện đó.”

Sau khi chào tạm biệt Jain, tôi vội vã về nhà để gặp em ấy, cô bé vừa là bạn vừa là gia đình của tôi. 

Tuy nhiên, không có ai ở nhà.

‘Bây giờ là buổi tối, vì vậy em ấy có thể đang ở cùng với bạn bè ở nhà hàng xóm.’ Với suy nghĩ đó, tôi đến nhà Yun Seung-Ah.

Tiriring—

Khi tôi nhấn chuông cửa, loa bật lên. 

- Ai đấy? 

- Anh đây. 

- Ồ, Hajin à? 

-A, ai cơ? Hajin Hajin? 

Đúng như dự đoán, giọng nói ồn ào của Evandel vọng ra từ phía sau cánh cửa. 

Tôi mỉm cười và chờ Yun Seung-Ah mở cửa. 

"Xin chào." 

“Hajin~!”.

Evandel chạy đến chỗ tôi ngay khi cánh cửa mở ra. Tatatata. Cô bé chạy đến bên tôi trong tiếng bước chân dồn dập và ôm lấy tôi ngay lập tức. Tôi bế cô bé lên và Evandel bám vào tôi như một con ve sầu. 

“Hajiiiiin~” 

“Lâu không gặp.” 

Tôi cảm thấy ấm áp khi tôi bước vào nhà với Evandel. Bố mẹ của Haeyeon không có ở nhà - vì lý do nào đó, họ luôn bận rộn khi tôi đến - nhưng Yun Seung-Ah, Haeyeon, và một người bạn khác của Evandel đang ở đó. 

“Canh giờ chuẩn lắm. Chúng tôi đang chuẩn bị bữa tối." 

Yun Seung-Ah nói. Tôi liếc nhìn căn bếp và mỉm cười. May mắn là các nguyên liệu đã lấy ra nhưng việc nấu ăn còn chưa bắt đầu. 

"Hajin~ Anh đã ở trong Tháp sao~?" 

Evandel hỏi khi cô bé cọ má vào tay tôi. 

"Ừm."

“ Vậy bây giờ em đã biết về Tháp à?” 

"Em đã thấy nó trên TV và YouTube." 

"À ha." 

Hai đứa trẻ và Hayang lại gần tôi khi tôi bế Evandel trong tay. Chắc Haeyeon là đứa cao còn Jiyeon là đứa thấp hơn, tôi nghĩ vậy. 

“Em chào anh ạ!” 

“Xin chào~

"Ừm. Chào ” 

Tôi xoa nhẹ đầu họ và đặt Evandel xuống. Sau đó, tôi đi đến nhà bếp. Có vẻ như thực đơn hôm nay là bít tết tomahawk. 

“Cậu có thể chờ một chút không? Tôi sẽ bắt đầu nấu ăn-“ 

"Để tôi làm cho." 

Với một nụ cười, tôi nhặt con dao mà Yun Seung-Ah định lấy và bảo cô ấy trở lại.

…2 giờ sau. 

Yun Seung-Ah bảo tôi nấu ăn ‘tuyệt vời’. Bọn trẻ cũng rất hài lòng. Họ nằm dài trên ghế sofa sau bữa ăn. 

Nhưng Evandel có một chút khác biệt. Trong khi bạn bè của cô đang nửa ngủ nửa thức do ăn no, cô bé xem TV và đột nhiên mở to mắt. 

Tôi cũng nhìn vào TV. 

Chương trình truyền hình nói về một lễ hội ở Anh sẽ diễn ra trong dịp Giáng sinh. 

"Evandel nói rằng em ấy muốn đến thăm nước Anh." 

“Hả? Nước Anh “

“Tôi đã đưa cô bé đi cùng khi tôi đi làm ở Paris. Có vẻ như cô bé thích việc đi du lịch nước ngoài kể từ đó." 

Evandel quỳ xuống trước TV và nhìn nó với đôi mắt lấp lánh. 

"Hmm." 

‘Nước Anh. Tôi đoán cô bé nhận ra nhà mình theo bản năng. Mặc dù, tôi không chắc gọi là ‘nhà’ có đúng không.’

BÍP---

Tôi nhận được một tin nhắn và kiểm tra đồng hồ thông minh của mình. Người gửi là Jeronimo, hay là Jain. 

[Hajin. Lần này, nhiệm vụ của cậu với tư cách Fenrir là ở Anh. Anh thích nước Anh, vì vậy không có vấn đề gì, phải không?] 

Tôi mỉm cười ngay khi đọc nó. 

-Đúng lúc thật. 

“Vậy thì, chúng ta sẽ phải đi thôi.” 

** 

…Giữa tháng 12. 

Súng của Fenrir được bắn lần đầu tiên sau gần nửa năm. Hạt Merseyside của Anh gần như bị đánh bom thảm bởi một con sói hung tợn. 

Sức mạnh của mỗi viên đạn vượt quá sức mạnh của một quả đạn đại bác, không những thế tầm ngắm của con sói lại chính xác hơn bao giờ hết. Do đó, hắn đã phá hủy ngôi nhà của mấy lũ quái vật biển dễ dàng như cắt xuyên qua đậu phụ. 

Như thường lệ, không có thiệt hại về mạng người hay mất mát tài sản nào. Các chuyên gia khác của lĩnh vực này tặc lưỡi trước kỹ năng tỉ mỉ của mình. Những con quái vật đã được loại bỏ một cách gọn gàng như thể chúng đã được cắt ra bằng một con dao mổ.

Fenrir cho cả thế giới biết rằng hắn đã trở về từ Tháp Điều Ước và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. 

"Cảm ơn cậu đã nhận nhiệm vụ." 

Rachel gọi cho Fenrir với tư cách vừa là công chúa nước Anh vừa là đại diện của Liên đoàn Tòa án Hoàng gia Anh. 

"Rõ ràng đã có một nhiệm vụ chế ngự được lên kế hoạch, nhưng nó đã bị trì hoãn để giảm thiểu thiệt hại cho thành phố gần đó." 

Những con quái vật biển có thể gây ra sóng thần, nhưng chúng chỉ làm như vậy khi chúng tức giận vì sóng thần cũng có thể phá hủy chính nhà của chúng. 

Tuy nhiên, Fenrir thậm chí còn không cho chúng thời gian để nổi giận. 

Nổ súng máy móc. Phá hủy không ngừng 

Từ đầu đến cuối, cậu chỉ mất khoảng 15 phút để phá hủy hoàn toàn ngôi nhà của chúng. 

Cậu đã đánh bại kỷ lục cũ của mình. Cũng giống như Rachel, Kim Hajin cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn trong Tháp Điều Ước. 

- Đó là việc cộng sự nên làm. Hơn thế nữa, cậu nên cẩn thận. Nước Anh không an toàn như Tháp đâu. 

“…Cậu không phải lo đâu. Tớ đã học được một kỹ năng rất tốt." 

Bên trong chiếc xe limousine đang hướng đến Liên đoàn Tòa án Hoàng gia Anh, Rachel nhìn ra ngoài cửa sổ khi cô nói chuyện điện thoại và nhìn thấy một người. 

Có ai đó đang nói chuyện trên điện thoại cũng giống như cô. 

Cậu ta đeo kính râm nhưng dáng người giống như Kim Hajin. 

Cô đã tình cờ gặp người mà cô đang gọi. 

Trùng hợp quá. 

Cô vui vẻ hạ cửa kính xe xuống thì nhìn thấy gì đó và đứng hình. 

Kim Hajin đang nắm tay một cô bé có mái tóc vàng buộc đuôi ngựa gọn gàng…. 

“…?” 

Chiếc limousine đi ngang qua họ và một khuôn mặt quen thuộc được phản chiếu trong mắt Rachel. 

Rachel giật mình. 

Bé gái đang mỉm cười bên cạnh cậu. Bé nhảy xuống đường vui vẻ với một tay trong tay Kim Hajin và một tay khác cầm một cây kem. Cô bé cũng đội một chiếc mũ thỏ dễ thương. 

Cô chắc chắn đó là cô bé mà Rachel đã nhìn thấy bốn năm trước thông qua ‘Linh cảm tương lai’. 

Chiếc limousine sớm rẽ vào một góc và hai người biến mất khỏi tầm nhìn của cô. 

“Chờ-Chờ đã. Dừng xe “

Rachel vội la lên với người lái xe. 

Kiiiit-

Chiếc limousine dừng lại với một tiếng trượt. 

-Hả? Dừng ?

Giọng Kim Hajin vang lên từ chiếc đồng hồ của cô khi Rachel xuống xe. Cô ấy vừa nhìn thấy ‘ai đó’ và chắc chắn rằng cô không nhầm. 

Cô vội vàng quay lại hướng chiếc xe vừa đi qua. 

Cô rẽ vào góc, đến nơi Kim Hajin đang đứng….

 “….” 

“Dừng cái gì cơ? Rachel-ssi?” 

- Dừng cái gì cơ? Rachel-ssi

Rachel tìm thấy Kim Hajin trong một con hẻm vắng vẻ .

Cậu ấy vẫn là Kim Hajin ngay cả khi đeo kính râm. Cô không cần phải kiểm tra người đàn ông trước mặt cô có phải là Kim Hajin không bởi vì giọng nói của cậu ấy khớp với giọng nói phát ra từ chiếc đồng hồ thông minh của cô. Tuy nhiên,…

Thứ bên cạnh cậu không phải là một cô bé…. 

"Arf Arf!" Nhưng là một con chó con. 

Mà là một chú chó Phốc (pomeranian) dễ thương. 

Chú cún con chạy về phía Rachel, bộ lông vàng của nó rung rinh trong không khí. Kim Hajin quay người lại đi theo chú chó.

“Này, mày đi đâu đấy… Huh? Rachel-?”

 “…”

Đôi mắt Kim Hajin mở to và Rachel gật đầu với cậu. 

"Tớ đã đi ngang qua cậu trong xe, vì vậy tớ đã chạy đến."

Rachel chỉ có thể nói thế. 

"Tớ hiểu... Rất vui được gặp cậu. Trùng hợp quá.”

 Nhưng phản ứng của Kim Hajin khá tẻ nhạt. Cậu không có vẻ quá ngạc nhiên, như thể cậu đã biết rằng cô sẽ tới đây vậy. 

Rachel thể hiện sự nghi ngờ của mình qua một câu hỏi. 

"Xin lỗi, Hajin, nhưng không phải cậu vừa đi cùng ai đó sao?" 

 “Với ai?” 

“1 đứa trẻ. Một cô bé cao chừng này ”. 

“1 đứa trẻ?”

Nhưng Kim Hajin chỉ nghiêng đầu sang một bên thản nhiên.

“Um…” 

‘Có phải do tớ tưởng tượng không? Hay tớ đã nhầm cậu với một người khác?’ 

Chọc, chọc .

Trong sự bối rối của Rachel, chú cún con ấn hai chân trước vào chân Rachel. 

 ” ….”

"Đừng chỉ nhìn thế, bế nó đi." 

“Hả? Ồ… Được." 

Rachel đã làm như cậu nói. 

Grr, grr. 

Chú cún dễ thương nằm gọn trong vòng tay của cô.

Nụ cười của nó cũng giống như nụ cười của cô bé kia vậy. Rachel vỗ đầu chú cún và tiếp tục nói. 

“Tớ tưởng cậu đã rời đi ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ…”. 

"Tớ ở lại để xem lễ hội." 

Vào lúc này, mọi người bắt đầu tụ tập lại gần con hẻm. 

Là công chúa Anh quốc, sự nổi tiếng của Rachel là không có đối thủ trong quê hương của cô. 

Cô ấy không thể tùy tiện đi loanh quanh trên đường phố. 

"Tớ nghĩ tớ cần phải đi ngay bây giờ." 

Sau đó, Rachel cố gắng đặt chú cún xuống 

Arf, Arf. 

Nhưng chú cún con không muốn thả cô ra, và Kim Hajin phải tự tay tách nó ra. 

Sau khi kéo chú cún ra, cậu xoa nhẹ đầu chú cún đang cáu kỉnh rên rỉ. 

Rachel lên tiếng. 

“Cún con của cậu… rất giống con người.” 

"Vậy sao?" 

Ngay lúc đó, một chiếc limousine tiến lại gần con hẻm. 

Kim Hajin mỉm cười gượng gạo. 

“Cậu nên đi đi. Sẽ khó khăn hơn khi có nhiều người đến đây ”.

 “…” 

"Tớ sẽ đến gặp cậu sau." 

Khi con hẻm ngày càng đông đúc, Rachel gật đầu. 

Cô nhìn chú cún trong vòng tay của Kim Hajin… sau đó mỉm cười dịu dàng với nó và bước lùi lại. 

“Công chúa. Ôi, công chúa của tôi… ”. 

Cô mỉm cười miễn cưỡng với những người đang cổ vũ mình và lên xe limousine. 

Sau đó, cô nhìn Kim Hajin từ cửa sổ. 

- Chào tạm biệt đi.

Kim Hajin nắm lấy tay chú cún và vẫy tay chào tạm biệt. Nó dễ thương, nhưng Rachel khá thắc mắc. Không có cách nào cô tưởng tượng ra mọi thứ nhưng đó là lời giải thích duy nhất cho sự nhầm lẫn của cô.

"Vậy, tôi sẽ khởi động xe." 

Chiếc limousine chạy một cách trơn tru, và Rachel đắm chìm trong suy nghĩ của mình. 

** 

[Tháp Điều Ước]

Vào lúc 3 giờ chiều hôm nay, một vụ nổ lớn đã nổ ra trên tầng 5 ở 'cổng đông bắc số 5‘.

Cánh cổng này nằm dưới sự kiểm soát của Liên Minh Bang Hội  với tiền đề không thể chối cãi rằng nếu những người bình thường cố gắng chiếm đóng nó, sẽ có vô số thương vong xảy ra. Sự cai trị của Liên Minh Bang Hội chưa từng bị thách thức cho đến bây giờ. 

Hôm nay, cánh cổng đã biến mất không dấu vết. Nó vỡ tan thành hư vô sau vụ nổ. 

Liên Minh Bang Hội vội vã đến hiện trường để điều tra danh tính của những kẻ du côn, những kẻ đã có can đảm để làm việc này vào ngày nghỉ. 

“Um…Chúng tôi cho rằng hắn là… Hắc Liên Hoa.” 

-Sao ? Thật á? 

Tuy nhiên, gánh nặng của họ đã được giảm nhẹ vì họ phát hiện ra rằng việc trả thù là điều không thể. 

“Không nghi ngờ gì nữa. Tôi nhìn thấy biểu tượng của hắn ở trên mặt đất." 

Bên cạnh cánh cổng đổ nát là biểu tượng của Hắc Liên Hoa. 

—…Haa! Vậy thì rút lui đi. 

Làm thế nào họ có thể ngăn một Ranker chiếm được cánh cổng khi một mình hắn ta sở hữu sức mạnh ngang ngửa với một bang hội?

Các thành viên của Liên Minh Bang Hội thở dài và rút lui. 

"Vâng, thưa ngài. Chúng tôi sẽ quay lại ngay bây giờ." 

–Ừ. 

Họ quay trở về một cách yếu ớt. 

"Hừm. Thế là xong.”

 …Tuy nhiên, không như suy đoán của họ, kẻ chủ mưu đằng sau vụ tấn công không phải là Hắc Liên Hoa. 

Đúng hơn, đó là cấp trên của hắn, ‘Boss‘ vô danh. 

Cô đã mạo danh cấp dưới của mình vì lợi ích của cậu ta. 

Không ai có thể bắt chước Fenrir vì hắn ta dùng súng. Không có ai khác có thể thể hiện sức mạnh đáng sợ như vậy bằng mấy viên đạn cả. 

Tuy nhiên, Hắc Liên Hoa có thể bắt chước chỉ với một chút nỗ lực. 

Boss quyết định níu kéo mối nghi ngờ có thể trở thành gót chân của Achilles của cấp dưới. 

Hiện tại, có rất nhiều phương tiện truyền thông đưa tin về sứ mệnh của Fenrir trên Trái Đất. Vì vậy, ngay cả khi người ta phát hiện ra Kim Hajin là Extra7, cậu ấy vẫn sẽ là Fenrir chứ không phải Hắc Liên Hoa

“….” 

Boss đợi cho đến khi các thành viên Liên Minh Bang Hội báo cáo vụ nổ là do Hắc Liên Hoa và trở về Crevon ở tầng 8. 

Bắt chước mũi tên của cấp dưới cô ấy thật mệt mỏi, nhưng cô vẫn phải làm bài tập về nhà từ tên cấp dưới tự mãn đó. 

Boss đi vào phòng nghiên cứu của nữ công tước Ironblood. Những tên lính bảo vệ phòng nghiên cứu với sức mạnh lớn, bước sang một bên như những chú chó ngoan ngoãn trước thẻ VIP của cô. 

Trong số nhiều cuốn sách được dự trữ trong phòng nghiên cứu, cô chỉ chọn ra những cuốn sách kỹ năng. 

Nó khó hơn cô tưởng. 

Có quá nhiều sách. 

Cô còn tức giận đấm vào kệ sách. 

Nhưng với sự kiên trì, cuối cùng cô đã chọn được 2 cuốn sách kỹ năng. 

[Sách Tiếp thu Kỹ năng Cơ bản — Lv.0 Lưu thông sức mạnh ma thuật] 

[Sách Tiếp thu Kỹ năng Cơ bản — Lv.1 Mô phỏng lại mạch điện ma thuật]

Cả hai đều là những kỹ năng thụ động liên quan đến sức mạnh ma thuật. 

‘Những cái này chắc đủ rồi,’ Boss nghĩ khi cô quay lại. 

“…?” 

Cô bất giác giật mình ngay sau đó.

Có người đang đứng ngay trước mặt cô. 

“Chào cô!” 

Một người phụ nữ đã đứng đằng sau cô trong suốt thời gian qua mà không có một chút dấu hiệu hiện diện nào. 

Phía trên đầu cô ấy là những dòng chữ..

[Lv. ??? Nữ công tước Ironblood] 

***

Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương