Chương 45: Săn đêm ở trường học E4.


Bóng người chợt lóe lên ở góc cầu thang lầu một.


Lê Tiệm Xuyên theo sau Khương Nguyên không xa không gần, ánh sáng lờ mờ trong hành lang bị bóng tối bao phủ làm cho cái bóng của hắn bị kéo dài và vặn vẹo.


Đột nhiên, một tiếng cọt kẹt lại vang lên.


Âm thanh này được phóng to vô hạn trong hành lang trống rỗng, nghe mà giật mình hoảng sợ.


Lê Tiệm Xuyên có linh cảm xấu, song song khi âm thanh vang lên, hắn vọt nhanh ra sau cầu thang, hơi thở được đè nén đến mức tối thiểu.


Đôi mắt của hắn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cái bóng trên mặt đất và những khe hẹp dài ở tay vịn cầu thang __


Một bóng người đột ngột xuất hiện trên đầu cầu thang tối om.


Gương mặt không cảm xúc của nam sinh ngược sáng, các đặc điểm trên khuôn mặt bị che phủ, đôi mắt trơ trơ tối như mực có hơi rợn người. Chuyển động của cậu ta không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, nhẹ bổng như một bóng ma, mắt nhìn thẳng chầm chậm bước xuống cầu thang.


Cậu ta không phát hiện ra Lê Tiệm Xuyên.


Vì cẩn thận nên Lê Tiệm Xuyên muốn đợi thêm một lúc rồi mới đuổi theo.


Nhưng không ngờ tiếng cửa mở trước đó giống như chạm trúng một công tắc nào đó.


Chẳng mấy chốc, tiếng cọt kẹt thứ hai vang lên.


Như những mụn nước bị chọc vỡ một cách vừa hỗn loạn vừa trật tự.


Tiếng cọt kẹt ê răng vang lên từ lầu trên xuống tới lầu dưới, tạo cảm giác căng thẳng và quỷ dị trong hàng lang trống trải và u ám.


Song những tiếng vang này không lớn và không nhiều, nếu không phải Lê Tiệm Xuyên đang ở đầu cầu thang, sợ rằng chỉ nghe được một hoặc hai tiếng vang ở tầng này và không để ý nhiều hơn.


Lê Tiệm Xuyên nép ở sau cửa, sau vài tiếng mở cửa đó, hắn không nghe thấy gì nữa.


Nhưng hắn nhìn thấy từng cái bóng cao gầy, yên ắng lướt qua hành lang, gấu quần đồng phục rộng rãi quét lê trên mặt đất, từng đôi chân lặng lẽ bước trên nền gạch men lạnh lẽo.


Những học sinh này đang từ từ đi xuống cầu thang, gương mặt cứng đờ trắng bệch, đôi mắt đen kịt không ánh sáng, trông rất kỳ lạ, giống như những thây ma di chuyển vào lúc nửa đêm.


Sau khi bóng người cuối cùng biến mất ở góc cầu thang, Lê Tiệm Xuyên lập tức quay trở lại hành lang lầu hai, giống như một con báo dũng mãnh, hắn mở cửa sổ ở cuối hành lang, linh hoạt lộn người ra ngoài, rơi xuống bụi cỏ ở phía sau ký túc xá, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.


Hắn vòng qua góc tường, quả nhiên thấy đám học sinh quái dị kia đang bước ra khỏi ký túc xá nam, đi dọc theo con đường bên ngoài ký túc xá.


Lê Tiệm Xuyên lấy điện thoại nhắn tin cho Ninh Chuẩn.


"Có một bầy thây ma đang rời khỏi ký túc xá số 2, hướng đến ký túc xá số 3 hướng Nam."


Suy nghĩ một chút, lại gửi thêm một tin nhắn: "Tôi đang theo dõi, em đừng ra ngoài."


Vài giây sau, Ninh Chuẩn trả lời: "Được, anh cẩn thận một chút, bên khu nhà trọ giáo viên cũng có một nhóm người đi ra ngoài."


Tiếp đó là một bức ảnh được chụp ở phía sau cửa sổ nhưng lại rất mờ, vì không muốn gây chú ý nên đèn flash không được bật, chỉ có thể thấy một vài bóng lưng cứng đờ trong ánh đèn đường dưới khu nhà trọ giáo viên, chân để trần, quần áo gọn gàng, giống hệt như những học sinh trong ký túc xá số 2.


Thấy Ninh Chuẩn nghe lời như thế, trái tim của Lê Tiệm Xuyên rơi xuống một nửa.


Hắn cất điện thoại di động, nhanh chóng kề sát vào tường đuổi theo những học sinh ở trước mặt.


Đi được một đoạn, hắn thấy rằng không chỉ các học sinh của ký túc xá nam số 2 và các giáo viên của khu nhà trọ giáo viên, mà cả bốn ký túc xá nam khác và ba ký túc xá nữ ở đối diện đều có một nhóm học sinh đi ra.


Bọn họ nhanh chóng tập trung ở dưới tòa nhà ký túc xá số 5, tất cả đều mặc đồng phục học sinh, đi chân trần, toàn bộ quá trình đi lại không tạo ra chút âm thanh nào, yên lặng quỷ dị, hai bên gặp mặt nhưng cũng không trao đổi ánh mắt hay giao lưu ngôn ngữ.


Bọn họ lặng lẽ mở cửa ký túc xá nam số 5, sau đó nối đuôi nhau đi vào.


Không ai ngăn cản.


Phòng quản lý ký túc xá vẫn không sáng đèn.


Trực giác của Lê Tiệm Xuyên cho biết không thể đến quá gần, hắn khom người trốn trong nhà để xe đạp cách đó không xa, mắt nhìn chằm chằm vào cửa ký túc xá nam.


Khoảng năm, sáu phút sau.


Nhóm người lại lặng lẽ trở ra.


Lúc này, bọn họ không đi ra tay không.


Ở phía trước, có ba năm học sinh đang kéo một học sinh ngủ say như kéo một bao tải, không nhanh không chậm đi ra ngoài.


Người học sinh bị kéo chỉ mặc quần ngủ, phần thân dưới cọ sát trên mặt đất, kéo ra từng vệt máu dài, tiếng sột soạt khe khẽ vang lên, giống như rắn đang bò.


Ở tư thế khó chịu thế này mà cậu học sinh vẫn ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh dậy, nếu không phải thỉnh thoảng có tiếng ngáy vang lên thì Lê Tiệm Xuyên đã cho rằng rằng cậu ta ngủm củ tỏi rồi.


Trong bóng đêm âm trầm, đám học sinh và giáo viên này vây quanh cậu học sinh bị kéo lê, đi về phía sân bãi.


Ở rìa sân bãi có một chiếc xích đu cũ rất bình thường.


Dây đu bị biến chất, bàn đu làm bằng gỗ, ẩm ướt và mục nát, các góc phủ đầy vết mốc màu xanh lá cây. Lúc gió đêm thổi qua, tiếng kin kít vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm tối.


Lê Tiệm Xuyên trốn sau một thiết bị, thấy đám học sinh dừng lại trước xích đu.


Có hai giáo viên nam khỏe mạnh bước ra từ trong đám người, kéo cậu học sinh đang ngủ say tới, đỡ cậu ta đứng lên bàn đu.


Lúc này, Lê Tiệm Xuyên mới thấy rõ người bị kéo ra ngoài chính là người chiến thắng trong cuộc thi thả diều vào ban ngày, thiếu niên nam tính đã đại diện nhóm của mình lên bục nhận giải thưởng, tên là Cao Dương.


Cao Dương được đỡ đứng lên như một con rối.


Lại có một vài nam nữ sinh trèo lên khung đu như một con rắn, treo một cái móc sắt to ở giữa, sau đó cẩn thận luồn chiếc móc sắc nhọn qua gáy của Cao Dương, móc lấy một lớp da mỏng của cậu ta, rồi treo người lên.


Cao Dương không hề hay biết.


Máu chảy xuống từ sau lưng như một dòng suối nhỏ màu đỏ lan ra khắp tay chân của cậu ta, đọng lại ở đầu ngón chân rồi nhỏ giọt tích tách lên bàn đu.


"Đu xích đu, đong đưa, đong đưa,


Những người bạn nhỏ, thật sự dũng cảm,


Lên lên xuống xuống, đong đưa đong đưa..."


Trên từng khuôn mặt nhợt nhạt, cứng nhắc xuất hiện một nụ cười vui sướng quỷ dị.


Bọn họ đứng sau xích đu, lần lượt đẩy xích đu, vui vẻ cất giọng hát nhạc thiếu nhi, như thể đang làm chuyện gì đó cực kỳ hạnh phúc và thoải mái, ánh mắt sáng rực.


Cao Dương lắc lư trên khung đu.


Máu của cậu ta văng đi khắp nơi, bắn tung tóe lên người đám học sinh và giáo viên xung quanh, làm cho gương mặt mỉm cười của bọn họ trông cực kỳ đáng sợ.


Trong chuyển động đong đưa, đầu của Cao Dương rũ xuống, lớp da ở gáy bị kéo lên, cơ thể bên trong càng lúc càng thòng xuống.


Cuối cùng, dưới những cú đẩy liên tục, một thứ gì đó đẫm máu nện lên bàn đu.


Trong bóng tối sâu thẳm lành lạnh, chỉ có một lớp da người khẳng khiu nhỏ máu treo trên móc sắt.


Cơn gió đêm đưa đến một mùi máu tươi kinh tởm.


Đám học sinh đẩy xích đu giống như không nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn thay phiên nhau bước lên đẩy đống máu me trên ghế xích du và cất tiếng hát vang.


Máu người rưới ướt bãi cỏ.


Trên sân bãi rộng lớn, tiếng hát vui vẻ kèm theo mùi máu tanh nhè nhẹ khiến người khác rùng mình.


Sau khi tất cả đã đẩy xích đu một lần, đám người lại giải tán, bước vào ký túc xá lần thứ hai, lôi ra từng giáo viên, từng học sinh rồi treo bọn họ lên xích đu cho đến khi da thịt của người kia tách rời, biến thành một đống máu hỗn độn.


Lê Tiệm Xuyên tính toán thời gian, trong khoảng một giờ, đám người này đã giết chưa tới 50 người.


Trước tình huống vẫn chưa rõ ràng, hắn sẽ không ra tay cứu bất kỳ người nào, ngoại trừ Ninh Chuẩn.


Hắn bình thản nhìn ra cách đó không xa.


Toàn bộ chiếc xích đu đã ướt đẫm máu, trong sắc đỏ lộ ra sắc đen.


Đống máu thịt chất thành đống ở xung quanh xích đu.


Sau khi giết gần 50 người, đám người kia không tiếp tục vào ký túc xá để kéo người nữa, mà xắn tay áo lên, nhào đống máu thịt kia vào với nhau như đang nhào đất sét.


Bọn họ nặn đống máu thịt thành nhiều hình dạng khác nhau, sau đó dựng thành một chiếc xích du mới ở bên cạnh.


Chiếc xích đu thịt người thành hình, từng lớp da người được kéo dài thành dây thừng dùng để treo bàn đu.


Cả người đám học sinh và giáo viên bị máu thấm ướt, vụn thịt dính trên người, cực kỳ tởm lợm.


Thế nhưng bọn họ không có cảm giác gì, vui vẻ đi vòng quanh xích đu để thưởng thức công trình của mình.


Ba giờ sáng.


Mọi việc kết thúc, đám giáo viên và học sinh máu me đầm đìa rời khỏi sân bãi với nụ cười dịu dàng.


Nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất trong lối ra thao trường, Lê Tiệm Xuyên đợi thêm một lúc rồi mới đứng dậy chạy tới cạnh xích đu.


Vừa mới đến gần, hắn đã bị mùi máu tanh nồng nặc xông cho nhíu mày.


Hắn đã ở trong chiến trường biển máu núi xác một thời gian dài, nhưng chiến trường đẫm máu không tàn nhẫn dứt khoát và mất nhân tính như thế này.


Vì không muốn bỏ sót bất kỳ manh mối nào nên Lê Tiệm Xuyên đã cố gắng kìm lại cơn buồn nôn, kiểm tra chiếc xích đu này.


Ngoại trừ chiếc xích đu ban đầu, tất cả những thứ còn lại đều được tạo thành từ máu và thịt người, máu thịt nát vụn rớt xuống lộp bộp, còn có một vài tròng mắt và tay chân lòi ra.


Sau khi kiểm tra nhanh một lượt, Lê Tiệm Xuyên tính toán thời gian để chạy ra khỏi sân bãi.


Trước đó, hắn đã tính toán tốc độ di chuyển của những người này là không quá nhanh, vì vậy hắn hoàn toàn có thể leo tường đi đường tắt, trở về phòng ngủ trước Khương Nguyên một bước.


Nghĩ như vậy, Lê Tiệm Xuyên đã gần đến lối ra của sân bãi.


Nhưng ở ngay lúc hắn cách lối ra chỉ chừng ba, bốn mét, khi hắn chuẩn bị bước ra, một cảm giác nguy cơ kỳ lạ đột nhiên trào lên trong lòng hắn.


Hắn vô thức dừng lại, vòng qua lưới sắt, đạp tường bay lên, cả người nằm sấp trên đầu tường, nhìn ra bên ngoài __ Cái nhìn này khiến cho tim hắn ngừng đập, hít một hơi lạnh.


Đám người vẫn chưa rời đi!


Từng bóng dáng ướt đẫm máu chia ra hai bên, đứng cạnh phòng điều hành nằm ở lối ra của sân bãi, tường gương mặt máu me tươi cười chồng chất ở sau tường, đồng loạt rướn cái cổ dài trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cánh cổng đen thăm thẳm.


Yên ắng âm u, như thể đang chờ đợi con mồi rơi vào lưới.


Lê Tiệm Xuyên nổi hết da gà khi nhìn thấy đống gương mặt quỷ dị và con ngươi đen ngòm này.


Có thể hình dung ra nếu hắn bước ra khỏi cổng mà không do dự, hắn sẽ phải đối mặt với cảnh tượng như thế nào.


Nhìn rõ mọi thứ ở trước mặt, Lê Tiệm Xuyên không dám ở lại nữa mà giống như con mèo hoang bước trên đầu tường, cẩn thận lùi lại, trượt xuống bức tường cao, mượn bóng cây che chắn để rời đi.


Bóng dáng của hắn dần chìm vào bóng tối, đám khuôn mặt ở đằng kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không phát hiện ra hắn.


Lê Tiệm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, đang định quay lại thì chợt cảm nhận được một ánh mắt chăm chú.


Hắn cảnh giác nhìn lên, bắt gặp một đôi mắt ngái ngủ đầy nghi ngờ.


Bên cạnh là ký túc xá nam số 5, chủ nhân của ánh mắt nhìn ra từ cửa sổ phòng ngủ ở lầu một, hình như còn hơi mơ màng, thấy Lê Tiệm Xuyên thì buộc miệng hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"


Lời còn chưa dứt.


Lê Tiệm Xuyên thầm mắng mịa nó rồi xoay người bỏ chạy.


Sau khi chạy được một đoạn, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy đám học sinh đang đuổi theo hắn cứ như thây ma, trong quá trình chuyển động không hề tạo ra bất cứ âm thanh nào.


Nhưng đám người này không chỉ đuổi theo hắn.


Có vài người trèo lên cửa sổ, bịt miệng của nam sinh kia lại rồi kéo người xuống.


Nam sinh nọ thấy một đám người máu me đầy mình thì có vẻ hết hồn và bối rối, ngẩn ra một chút rồi mới vùng vẫy dữ dội, tay đấm chân đạp thoát khỏi đám người kia, chạy trối chết về phía Lê Tiệm Xuyên.


Lê Tiệm Xuyên đã kéo áo lên che mặt từ lâu.


Mặc kệ nam sinh đang đuổi theo phía sau, Lê Tiệm Xuyên tạt ngang qua nhà để xe đạp, xách một chiếc xe đạp lên rồi ném ra sau, tạm thời ngăn cản hai người sắp cào vào lưng hắn.


Cơ thể này của hắn vẫn dũng mãnh như cũ.


Thế nhưng tốc độ của đám học sinh giáo viên này nhanh hơn, hơn nữa còn biết chia ra đánh bọc sườn. Bọn họ quen thuộc đường đi nước bước trong trường hơn Lê Tiệm Xuyên, vài lần liên tiếp chặn Lê Tiệm Xuyên ở đầu đường, buộc hắn phải nhảy qua tường.


Ở lần cuối cùng hắn không tránh được nữa, chỉ có thể đá vỡ cửa sổ kính của tòa nhà bên cạnh, xông vào lớp học.


Đám học sinh tươi cười như thây ma chen lấn tràn vào trong.


Lê Tiệm Xuyên đá văng cửa phòng học, tiện thể nhặt lên một cái ghế rồi chạy băng băng trong hành lang.


Bốn phía đều là đám học sinh đuổi theo chặn đường, Lê Tiệm Xuyên tiếp tục chạy lên cầu thang, chẳng bao lâu lại thấy cậu nam sinh ban nãy.


"Con mẹ nó..."


Lê Tiệm Xuyên rất muốn thụi cho cậu ta một dao, nhưng rõ ràng giờ không phải là lúc.


Cậu nam sinh kia thở hồng học, sợ đến mặt tái mét, người run bần bật.


Lê Tiệm Xuyên đạp cậu ta một đạp, cậu ta như bị đạp tỉnh, lủi lên cầu thang như một con thỏ.


Hai người một trước một sau chạy như điên thẳng lên sân thượng.


Lê Tiệm Xuyên đá văng cánh cửa bị khóa của sân thượng, đang muốn vọt vào thì bất chợt có một hình người mặc áo blouse trắng xuất hiện ở sau cánh cửa ___


Tay chân trắng bệch của đám người đuổi sát phía sau khựng lại, giống như sợ hãi cái áo blouse trắng này, chần chừ lùi xuống dưới.


Nhưng cái áo blouse trắng này thực sự chỉ là một cái áo blouse trắng.


Nó lơ lửng trong không trung, như thể có ai đó đang mặc nó.


Một bên của áo ướt đẫm máu, nhỏ giọt tí tách.


Một luồng không khí âm lãnh cực điểm phả vào mặt.


Lê Tiệm Xuyên dừng bước kịp thời, đứng ở giữa đám học sinh đang túm lấy hắn và áo blouse trắng.


Cậu nam sinh kia cũng đứng lại, sợ đến tắt tiếng.


Đúng lúc này, áo blouse trắng chuyển động, đột nhiên ập xuống.


Lê Tiệm Xuyên lập tức bay qua tay vịn, nhảy xuống cầu thang.

Hắn muốn tiện thể kéo nam sinh kia một cái, nhưng áo blouse trắng đã nhanh hơn hắn, thoắt cái bọc lấy nam sinh kia từ đầu đến chân rồi lập tức cuộn trở về sân thượng.


Lê Tiệm Xuyên rơi xuống, chỉ nghe thấy tiếng cửa sân thượng đóng lại một cái ầm, một mảng bụi to rơi xuống.


Đám giáo viên học sinh đang chen chúc trên cầu thang chỉ im lặng một lúc rồi lại điên cuồng xông lên.


Lê Tiệm Xuyên không thể nghe thấy chuyển động của bọn họ, nhưng có thể cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.


Trong quá trình rơi xuống, hắn dùng một động tác khó bề tưởng tượng giẫm lên tay vịn cầu thang để làm chậm tốc độ rơi. Độ cao tầng ba, tầng bốn không là gì với hắn, nhưng hắn không thể nhảy bừa từ độ cao trên sáu tầng.


Ngay lúc rơi xuống đất, có một bàn tay trơn tuột túm lấy tóc hắn.


Lê Tiệm Xuyên xoay người đạp một cú, cái ghế trong tay làm ống tuýp, bang bang hai tiếng đập nát đầu hai người, óc lẫn máu bắn lên nửa người hắn.


Hắn không dừng lại mà nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, phóng qua hai bồn hoa rồi chạy vào tòa nhà đối diện.


Ngay khi bước vào tòa nhà này, Lê Tiệm Xuyên nhận ra có gì đó khác thường.


Đây là một tòa nhà ký túc xá.


Tuy nhiên, hàng lang của tòa nhà này không được mở đèn, xung quanh tối đen như mực.


Cửa phòng ngủ ở hai bên hành lang được đóng chặt, lạnh như băng, không có chút hơi người. Dường như không khí lạnh lẽo từ cửa địa ngục đã bao phủ tòa nhà ký túc xá này, tiếng bước chân của một người vang vọng, im ắng âm u.


Tòa nhà ký túc xá nam số 1.


Lê Tiệm Xuyên lập tức đoán ra tên gọi của tòa nhà này.


Ngày hôm qua hắn có đi vòng quanh khuôn viên trường, và chỉ có tòa nhà ký túc xá nam số 1 bị bỏ hoang.


Thật ra tòa nhà ký túc xá này không khác gì bốn tòa nhà ký túc xá nam còn lại, cả năm tòa nhà chỉ mới được xây dựng vài năm, không hề xuống cấp, nguyên nhân bỏ hoang vẫn chưa rõ.


Sau khi bước hai bước trên hành lang, Lê Tiệm Xuyên chợt phát hiện những học sinh giáo viên đuổi theo hắn đã biến mất.


Hắn đứng im tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cánh cửa sổ bị hắn đập vỡ ở bên bia hành lang.


Bên ngoài đen nhánh, có bóng cây giương nanh múa vuốt trên cửa kính, nhưng không còn cái bóng nào khác.


Đám người kia không bước vào tòa nhà ký túc xá này, dĩ nhiên không phải đại từ đại bi tha cho hắn, khả năng lớn nhất là giống như lúc thấy áo blouse trắng, bọn họ sợ.


Lê Tiệm Xuyên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ninh Chuẩn.


"Tôi bị phát hiện, chạy trốn tới tòa nhà ký túc xá nam số 1, bọn người kia không đuổi theo."


Hai giây sau, Ninh Chuẩn trả lời: "Anh rời khỏi chỗ đó đi!"


Lê Tiệm Xuyên cũng định rời đi.


Tòa nhà này rõ ràng không bình thường, nhưng hiện giờ đã hơn nửa đêm, không bao lâu nữa trời sẽ sáng, hắn cũng không thể thăm dò được gì, tốt nhất ban ngày đi cùng với Ninh Chuẩn, còn có thể phối hợp với nhau.


Trong lúc nhắn tin, hắn đã băng qua hành lang tầng trệt của tòa nhà ký túc xá, đi đến đầu bên kia của hành lang, bước vào phòng nước, chuẩn bị mở cửa sổ phòng nước để nhảy ra ngoài.


Hắn không biết liệu đám người kia còn ở bên ngoài canh chừng hắn hay không, vì thế định đổi chỗ rời đi, phòng ngừa vạn nhất.


Tuy nhiên, sau khi vào phòng nước, Lê Tiệm Xuyên lại nghe được tiếng nước chảy rất khẽ.


Hắn đứng lại, nhìn sang theo tiếng nước chảy này.


Vòi nước trên hai dãy bồn rửa tay đã khô cạn, chỉ có cái bồn dùng để giặt cây lau nhà đang chảy ra một dòng nước nhỏ, một đôi giày thể thao màu trắng dính bẩn được đặt trong bồn.


Lê Tiệm Xuyên quét mắt xung quanh, cúi xuống xách đôi giày lên.


Phong Thành là trường trung học phổ thông tư thục có tỷ lệ nhập học cao, đây cũng là trường trung học phổ thông dành cho con nhà giàu, hầu hết các học sinh đều là cậu ấm cô chiêu. Bởi do bình thường phải mặc đồng phục học sinh nên sự phù phiếm và so sánh của những cô cậu trẻ tuổi sẽ được phản ánh qua những đôi giày. Về điểm này, Lê Tiệm Xuyên đã quan sát hầu hết các học sinh, cả nam lẫn nữ, những đôi giày trên chân bọn họ đều đến từ các thương hiệu đắt tiền.


Nhưng đôi giày thể thao màu trắng này rất bình thường.


Không có nhãn hiệu, hình như bị chà rửa nhiều lần nên hơi ngả vàng, keo dán đế giày cũng không bền chắc. Đôi giày này có size 40, là giày nam, chủ nhân của đôi giày hẳn là một kẻ ngoại tộc nghèo khó của ngôi trường này.


Ở mép đế giày, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một chữ ký.


Tống.


Đứng trong phòng nước ẩm ướt và rỗng tuếch, Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào con chữ này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hít thở thứ hai ở sát bên tai.


Hết chương 45

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương