Khi sai lệch dư thừa được loại bỏ khỏi thời gian và không gian lẫn lộn, câu chuyện liền trở nên cũ rích và đơn giản lạ thường.

“Họ gọi đó là một chút thú vui trong một cuộc hành trình nhàm chán.”

Bóng râm hẹp dài đung đưa vặn vẹo trên mặt Marcus.

Đôi mắt đen của nó mờ đi như phủ đầy bụi, nụ cười nhếch mép hung hiểm hiện ra: “Trước đây tôi chả hiểu nổi cái thú vui kinh khủng này đâu, ngài Loewe. Nhưng cảm ơn mùa đông thứ hai đã xuất hiện và cho tôi cơ hội tìm thấy thú vui của trò chơi này.”

Ánh mắt lạnh lùng của Lê Tiệm Xuyên quét qua dây xích chó, dây trói, dao róc xương và lọ thuốc nhỏ của Smith, nói: “Những thứ này không tính là thú vui.”

“Ghét cái ác như kẻ thù ư?”

Marcus hé miệng cười, giọng trẻ con lanh lảnh át đi cái khản đặc: “Ngài Berlick giống trẻ con hơn tôi đấy. Tôi biết đến câu chuyện về ác quỷ và thiên thần từ khi còn rất nhỏ.”

“Bên trong mỗi người đều có thiên thần và ác quỷ. Thiên thần và ác quỷ luôn đánh nhau và không bao giờ nhượng bộ. Vì vậy, biểu hiện ở hầu hết thời gian của con người mới là hình dạng con người bình thường mà không phải là thiên thần hay ác quỷ.”

“Nhưng có nhiều khi thiên thần sẽ đánh bại ác quỷ, hoặc ác quỷ sẽ đánh bại thiên thần.”

“Mẹ tôi nói căn bệnh của tôi là kết quả của cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ. Nếu tôi có thể giúp các thiên thần đánh bại ác quỷ thì thiên thần tốt bụng và thánh thiện sẽ giúp tôi chữa lành bệnh.”

Nụ cười của Marcus vụt tắt: “Nhưng đó là cái kết chỉ có trong truyện cổ tích.”

“Ở ngoài đời, trong cơ thể chúng ta, ác quỷ mạnh hơn thiên thần rất nhiều… Ác quỷ cực kỳ ác độc, khi nó chiến thắng, nó cũng giết luôn thiên thần. Người lớn tự phụ luôn cho rằng sau khi tận hưởng những thú vui đê hèn đó, bọn họ sẽ thu lại con ác quỷ thắng lợi đó hoàn toàn. Nhưng con ác quỷ đã không còn thiên thần áp chế không bao giờ có thể thu lại được nữa…”

“Ma quỷ chiếm lấy thế giới, đây mới là kết thúc thực sự của câu chuyện, ngài Berlick ạ.”

Marcus nhìn chằm chằm Lê Tiệm Xuyên bằng đôi mắt mờ mịt, trầm giọng nói một cách nghiêm túc.

Kẻ khác loài luôn là người đầu tiên bị hành quyết trong số những người được gọi là bình thường, đây là một sự thật lạ lùng không có tiêu chuẩn đúng sai.

Những câu chuyện cổ tích thường không tồn tại trong thế giới thực mà được tạo nên từ những kịch bản bi thương đằng sau vô số điều đẹp đẽ.

Nhưng hầu hết những bi kịch này thuộc về tầm nhìn của người lớn, trẻ em nhìn thấy những điều này quá sớm thường đã giẫm lên con đường vận rủi.

Lê Tiệm Xuyên chưa bao giờ là người điềm đạm sẽ dỗ dành trẻ con nên khi đối mặt với Marcus, hắn chỉ tỏ ra có oán báo oán, có thù báo thù cơ bản nhất: “Không ai ngăn cản được hành động trả thù của nhóc đối với bọn họ.”

Hắn dừng lại một chút, nhìn Marcus: “Nhưng hai người mà nhóc muốn giết nhất, cũng chính là thủ phạm, Smith và Thompson vẫn chưa chết. Không phải nhóc không muốn giết họ, mà là sau khi bọn họ lên tàu vào mùa đông này, bọn họ đã nhận ra ý định của nhóc và thực hiện những biện pháp nhất định để trì hoãn hoặc tránh khỏi cái chết.”

“Smith biết được một số bí mật và muốn thay thế nhóc trở thành con quái vật mới trên tàu. Còn Thompson, bởi vì cây bút đó và biểu hiện của ông ta vào mùa đông năm ngoái nên ông ta đã trở thành một sự tồn tại khá đặc biệt trên tàu.”

Vẻ mặt u ám đóng băng của Marcus dịu đi đôi chút, nó liếc nhìn Smith đang đứng hình, không nói gì.

“Sau khi câu đố được giải, bọn họ sẽ không còn phần đặc biệt này nữa.” Lê Tiệm Xuyên nói.

Con ngươi hơi chuyển động, Marcus mỉm cười, sự chống cự vô hình và sự nhằm vào như có như không vẫn luôn tồn tại đã tan biến đi một ít.

Nó im lặng một lúc và nói, “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ ngăn cản ngài cả, ngài Berlick.”

Với sự xác nhận này, Lê Tiệm Xuyên không còn muốn dây dưa với Marcus trước màn trình diễn và lừa gạt giống thật mà là giả này.

Lập trường đối địch đã dịu đi một chút, Lê Tiệm Xuyên bắt lấy cơ hội và lập tức tiếp lời Ninh Chuẩn trước đó: “Vậy chứng tỏ chúng ta đã tạm thời đạt được thỏa thuận. Tiếp theo, tôi sẽ tiếp tục nói về hai mùa đông này.”

“Như Loewe đã nói, đêm đầu tiên của mùa đông đầu tiên đã trải qua một cách yên bình. Nhưng vào đêm đầu tiên của mùa đông thứ hai này, tất cả chúng tôi đều nghe thấy tiếng gõ cửa kỳ lạ. Nhưng khi mở cửa, ngoài cửa lại không có gì cả.”

“Lấy hai mốc thời gian này ra và xác nhận qua lại, tiếng gõ cửa này hẳn là tờ giấy gợi ý của Thompson mùa đông đầu tiên. Vào đêm đầu tiên của mùa đông đầu tiên, Thompson đã nhắc nhở hành khách của hai toa, thông báo cho họ về danh tính của nhóc. Vào đêm đầu tiên của mùa đông thứ hai, nhóc cũng sử dụng tiếng gõ cửa để nhắc nhở bọn họ rằng trò chơi trả thù của nhóc đã bắt đầu.”

“Tuy nhiên, sau khi xác nhận đoàn tàu là con quái vật thứ hai trong màn chơi này, tôi cho rằng mặc dù tiếng gõ cửa này xuất phát từ chủ ý của nhóc, nhưng kẻ gõ cửa không phải là nhóc, mà là Silence.”

“Kết quả bỏ phiếu hòa hoặc phiếu trắng mới đem đến khả năng tàng hình cho nhóc, có nghĩa bình thường nhóc không có khả năng tàng hình. Và tiếng gõ cửa trong bữa ăn tối của đêm thứ ba đủ để giải thích cho vấn đề không nhìn thấy người gõ cửa, vị trí cửa chấn động, gió có mùi lạ __ Tất cả manh mối liên quan đến tiếng gõ cửa đều tập hợp lại, có thể kết luận tiếng gõ cửa có liên quan đến chính đoàn tàu.”

“Sau khi xác nhận sơ bộ tiếng gõ cửa là do Silence làm ra, vậy thì có thể đảo ngược lại một chút. Nếu Silence thông báo bữa tối bắt đầu, thì chúng ta hoàn toàn có thể đoán rằng tiếng gõ cửa nhịp nhàng và máy móc này có thể là ngôn ngữ của Silence.”

“Nói cách khác, đó là một cách thô sơ dùng để nói chuyện với nó, để truyền đạt tin tức nào đó, hoặc là để đánh thức nó.”

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn ly rượu ngọt trước mặt Ninh Chuẩn, thản nhiên nói.

Suy đoán này đã được xác nhận là chính xác nhờ vào tiếng gõ cửa của Ninh Chuẩn bữa sáng hôm nay và tiếng gõ cửa của Lê Tiệm Xuyên khi hắn vừa bước vào toa ăn.

Nói cách khác, so với Marcus, đoàn tàu này hẳn cứng nhắc và máy móc hơn nhiều, nó không có sinh mệnh hay có thể đối thoại như con người như cánh cửa máu thịt mà Lê Tiệm Xuyên đã nhìn thấy trong màn chơi Ngày tuyết lở.

Chính vì sự tồn tại và khả năng không linh hoạt của nó, người chơi sẽ vô thức bỏ qua nó. Do đó rất khó để thoát khỏi ảnh hưởng và lừa gạt mà nó gây ra cho màn chơi này.

Nhưng một khi nó được mổ xẻ, manh mối cho câu đố của màn chơi này trở nên rất rõ ràng.

Lê Tiệm Xuyên lập bản đồ hai mốc thời gian, sau khi suy đoán xong đêm đầu tiên, hắn tiếp tục phân tích: “Đêm đầu tiên có thể được coi là sự bình yên trước cơn bão, còn thứ thực sự phá vỡ sự bình yên này là bữa sáng của ngày đầu tiên.”

“Tôi sẽ phân tích dựa theo hai mùa đông.”

“Nếu như tôi đoán đúng thì tại bữa sáng đầu tiên của mùa đông đầu tiên nguyên bản, Smith, người đã biết danh tính của nhóc, đã sử dụng chất gây ảo giác trong toa ăn. Thức ăn trong toa có mùi rất nồng nên đã che khuất gần hết mùi của chất gây ảo giác, nhiều hành khách bị ảo giác dưới tác dụng của thứ thuốc này.”

“Dưới ảnh hưởng của loại thuốc này, Smith đã xác nhận bệnh tình của nhóc từ sự bảo vệ khẩn trương quá độ của phu nhân Carol và phản ứng của nhóc với thuốc.”

“Giống như những gì chúng tôi nhìn thấy vào bữa sáng đầu tiên của mùa đông thứ hai, Smith chủ động hỏi thăm phu nhân Carol về chuyện liên quan đến nhóc. Thân phận của một giáo viên kiêm bác sĩ tâm lý, cộng với thái độ hòa nhã và lịch thiệp đủ để lấy lòng hầu hết các bậc phụ huynh. Hơn nữa, phu nhân Carol đã nhận được sự đảm bảo từ trưởng tàu, không hề nghĩ tới danh tính của nhóc đã trở thành một bí mật công khai, cho nên bà ta hẳn đã đồng ý để Smith điều trị cho nhóc.”

“Cuộc trò chuyện giữa phu nhân Carol và Vivien Leigh tại thời điểm bữa ăn khuya cũng có thể xác nhận suy đoán này.”

“Nhưng vì bữa sáng đầu tiên của mùa đông thứ hai chỉ là mô phỏng mà không phải là thời gian và không gian thực sự quay ngược lại, cộng với một số tiềm thức có chút đặc thù của phu nhân Carol, nên đã dẫn đến những chuyện cũ của Smith đã không lặp lại trong bữa sáng mùa đông này. Thất bại này cũng khiến Smith nhận thức được chuyến tàu này không phải là sự trùng hợp về thời gian và không gian, mà là một kế hoạch có chủ đích.”

“Ở mùa đông đầu tiên, với sự thăm dò của Smith trong bữa sáng, những hành khách khác cũng bắt đầu tò mò về nhóc.”

“Lồng quỷ cần có chìa khóa để mở, Smith là người làm mẫu đầu tiên lấy được chìa khóa.”

“Sau thầy ta, có khoảng ba bên chuẩn bị lấy chìa khóa và làm phong phú thêm hành trình của mình. Theo suy đoán của tôi, một là Raewyn, một là Lauren và bên còn lại là Jenny. Tất nhiên, cách phân loại này cũng không chính xác cho lắm, cụ thể mà nói ba người này nên được coi là chủ mưu.”

Giọng Lê Tiệm Xuyên hơi nặng nề.

Hắn chú ý thấy đôi mắt của Marcus đầy sắc máu hận thù, Marcus cũng không muốn che giấu nó.

Nhưng hắn cũng nhận thấy lòng căm thù của Marcus hướng nhiều hơn vào thời điểm cái tên Lauren xuất hiện hơn là Raewyn và Jenny.

Lê Tiệm Xuyên hơi ngẩng đầu lên và tiếp tục nói: “Theo một số manh mối và tình huống trở lại như cũ của đoàn tàu, vào ngày đầu tiên của mùa đông đầu tiên, cũng tức là ngày 23 tháng 12 năm 1931, Raewyn đã tiến hành một cuộc thăm dò rõ ràng hơn __ cô ta nói con chó tên Sally của cô ta đã bị mất tích.”

“Theo mô tả của Raewyn, Sally là một con chó nhỏ, buổi tối trước khi đi ngủ, cô ta đã khóa trái cửa khoang, hơn nữa cô ta còn từng chạm vào con chó của mình trong cơn buồn ngủ.”

“Nhưng sau này tôi và Loewe từng lục soát khoang của cô ta.”

“Cô ta xuống tàu vào sáng hôm sau, đi rất vội vàng, khoang số 1 mà cô ta ở cũng không được dọn dẹp ngay. Trong lúc kiểm tra, chúng tôi phát hiện từ một khía cạnh nào đó mà nói, toàn bộ khoang giường nằm này quá sạch sẽ, chẳng hạn như __ ở đó thậm chí không có tới một sợi lông chó.”

Lê Tiệm Xuyên chế nhạo: “Tôi không tin trên thế giới này lại có những con chó không rụng lông, trừ khi đó là một con chó trụi lông.”

“Bên cạnh đó, chúng tôi cũng tìm thấy một sợi xích chó.”

Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên rơi vào chiếc vòng cổ da mịn và sạch sẽ trên bàn ăn: “Vòng cổ này có một chút nếp gấp ở chỗ cài khóa, cho thấy nó đã được sử dụng. Nhưng Sally của Raewyn là một con chó nhỏ, nếu dây xích chó này thuộc về Sally thì rõ ràng kích thước của nó có hơi lớn, rất dễ bị tuột, chả khác gì một món đồ trang trí thừa. Ngoài ra, mặt ngoài của vòng cổ rất nhẵn, không có dấu bị móng vuốt cào trầy. Nhưng không có con vật nào thích cảm giác bị gò bó, vì vậy sau khi bị đeo vòng cổ và dây xích chó, nó sẽ theo bản năng mà cố cào cắn để thoát khỏi vòng cổ.”

“Và dây xích chó của Raewyn cũng không có những dấu mài mòn này.”

Ánh mắt rời khỏi bàn ăn, rơi vào khăn quàng cổ quấn quanh cổ Marcus, Lê Tiệm Xuyên nói: “Vì vậy, tôi không cho rằng cô ta thực sự tránh nhân viên đoàn tàu mà mang con chó của mình lên tàu, mà là cô ta đã tìm thấy một “thú cưng” mới trên chuyến tàu này.”

“Đeo vòng cổ xích chó đó là người, không phải là chó.”

Marcus đón lấy ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên.

Như thể nghĩ đến ký ức ngột ngạt nào đó, nó vô thức há miệng, có một tiếng hít mỏng manh truyền ra từ trong cổ họng.

Nhưng nó không ngắt lời Lê Tiệm Xuyên.

Nó lặng lẽ lắng nghe, lắng nghe khá chăm chú.

Lê Tiệm Xuyên cũng dồn nén thứ cảm xúc dữ dội không thể giải thích được, mắt hơi nheo lại và nói: “Raewyn đã ầm ĩ khiến cho cả đoàn tàu đều biết về việc cô ta bị mất chó cưng, đồng thời giao việc tìm kiếm thú cưng của mình cho Thompson. Thompson biết rõ Raewyn không mang chó lên tàu nhưng vẫn đồng ý chuyện này __ trên cơ sở ông ta có ác ý với nhóc.”

“Dựa theo kết cục Raewyn chết trong WC vào đêm của mùa đông thứ hai mà đoán, cô ta hẳn đã ra tay với nhóc vào đêm của mùa đông đầu tiên, Thompson chính là đồng phạm của cô ta.”

“Thực ra đối với lần này, nhóc cũng đã nhắc nhở Raewyn, chính là tiếng chó sủa sau tiếng gõ cửa vào đêm đầu tiên của mùa đông thứ hai. Lúc đó, phán đoán của tôi là âm thanh đó đến từ bên trong khoang số chẵn, nhưng sau khi biết đoàn tàu là con quái vật thứ hai, tôi đã đẩy ngã nhận định này. Tiếng chó sủa phát ra từ vị trí bên trong chứ không phải từ khoang giường nằm, Silence đã mô phỏng lại tiếng chó sủa của nhóc khi nhóc bị Raewyn bạo hành trong mùa đông đầu tiên.”

“Điều này khiến Raewyn khá hoảng loạn, nhóc đã gây ra áp lực tâm lý khủng khiếp cho cô ta.”

“Thay vì nói sự trả thù của nhóc là một kế hoạch, không bằng nói đó là một trò chơi tồi tệ khiến bọn họ đau đớn, mà nhóc cũng học được thú vui của thợ săn đe dọa con mồi của mình.”

“Raewyn vẫn chưa quên những gì đã xảy ra trong mùa đông đầu tiên. Cô ta phát hiện ra hành trình này gần giống hệt như mùa đông đầu tiên. Cô ta nghĩ đây có thể là một sự đảo ngược thời gian và không gian kỳ lạ, nhưng đêm đầu tiên không diễn ra chính xác như mùa đông đầu tiên cũng đã cho cô ta biết đây không phải là thời gian thực thoi đưa.”

“Nếu tách biệt ngày và đêm ra để xem thì Raewyn không có tiền đề điểm đặc thù như Smith và Thompson. Rất có thể cô ta chỉ có được ký ức hoàn chỉnh về hai mùa đông vào buổi tối mùa đông thứ hai. Dựa theo biểu hiện của mấy ngày nay, khả năng cao Smith ở trong trò chơi đổi đầu cũng nằm ở trạng thái này, nhưng rồi hai ký ức đã được thức tỉnh sau đó.”

“Về phần những người khác, ngoại trừ phu nhân Carol và chúng tôi, những người từ ngoài đến bao gồm Jennifer, Jackson, nam sinh còn lại, Vivien Leigh và Jenny, tất cả đều ở trong tình trạng giống như Raewyn.”

“Tôi nghĩ đây là một phần trong thỏa thuận của nhóc với Silence.”

“Khả năng cao của thỏa thuận này là hai người hạn chế lẫn nhau, cố tìm cái chung, gác lại cái riêng và chung sống hòa bình. Trạng thái thôi miên của nhóc vào ban ngày hẳn là một trong những hạn chế. Thực tế, nếu suy nghĩ kỹ thì có thể phát hiện chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt của nhóc vào ban đêm.”

“Khi nhóc xuất hiện ở đêm đầu tiên, nhóc đã vùi đầu vào vòng tay của phu nhân Carol.”

“Nhưng bây giờ, ở tối nay, nhóc không ở trong trạng thái thôi miên.” Lê Tiệm Xuyên nhìn vào mắt Marcus, nói.

Marcus không có phản ứng.

Wood trầm mặc ngồi ở bên cạnh bỗng như nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt lóe lên, lạnh lùng nói: “Đây là lí do cậu chỉ ra và xác nhận số 5 Lauren, sau đó quậy một trận, rồi bố trí và thiết kế kết quả bỏ phiếu hôm nay chỉ để mình bị cách ly thôi ư?”

Wood hừ một tiếng, bộ ngực vạm vỡ phập phồng lên xuống: “Thảo nào. Hóa ra đây mới là mục đích của cuộc bỏ phiếu cách ly này. Nó chỉ là một vỏ bọc đẹp đẽ.”

Lê Tiệm Xuyên không bác bỏ suy đoán của Wood.

Trên thực tế, ngay từ đầu, việc bỏ phiếu cách ly trong màn chơi này có vẻ hơi dư thừa, khó tìm ra mục đích cụ thể.

Nếu nói là vì thực sự cách ly hành khách bị bệnh, nhưng rõ ràng là không thể đưa ra phán đoán chính xác chỉ bằng vào một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi.

Ninh Chuẩn tin rằng trò chơi Hộp ma sẽ không đưa ra các thiết lập chẳng khác gì vẽ rắn thêm chân này, vì vậy sau khi quan sát biểu hiện của Wood sau khi được thả ra khỏi cách ly, cậu đã đưa ra một dự đoán khá táo bạo cho cuộc bỏ phiếu này __ Ninh Chuẩn cho ràng bị cách ly là cách ly thông thường, và trong cách ly này, người bị chọn đưa đi cách ly thông qua bỏ phiếu sẽ có cơ hội nhìn thấy hành khách mắc bệnh kia.

Và Wood, người có manh mối trong đêm đầu tiên hẳn đã đoán được điều này, nên cố tình cư xử bất thường vào bữa sáng, khiến những người chơi thà tin còn hơn không tin bỏ phiếu cho ông ta.

Những phản ứng gay gắt của Wood khi bị cách ly đều là giả tạo. Thực tế, quá trình cách ly của ông ta hẳn là khá yên bình.

Ông ta cũng đã gặp Marcus mắc bệnh như ông ta mong muốn, đồng thời có chút liên hệ với Marcus. Đây cũng là một phần lý do tại sao phu nhân Carol, người hoàn toàn xa lạ với Wood, đột nhiên bày tỏ sự quan tâm đến Wood vào bữa sáng thứ hai.

Nhưng trong chuyện bỏ phiếu cách ly này, Wood thực sự chỉ đoán được phân nửa.

Và nửa còn lại, Ninh Chuẩn đã lấy được từ trên người Smith, người đã mất hút từ đầu đến cuối bữa tối.

Smith khác với Wood ở chỗ, thầy ta thậm chí chưa từng lộ mặt trong suốt bữa ăn tối, và tương ứng, chủ yếu ra tay trong thời gian ăn tối là đoàn tàu Silence, lần ra tay thật sự của Marcus hẳn là chỉ giật dây Lily.

Do đó, Ninh Chuẩn nghi ngờ rằng trong lúc cách ly, Smith muốn gặp Marcus, nhưng Marcus có thể vẫn bị ảnh hưởng bởi bóng đen tâm lý của mùa đông đầu tiên nên không muốn gặp thầy ta.  Smith đã tìm ra hành vi của Marcus trong bữa ăn khuya cách ly, khiến cho khả năng của Marcus phải chịu những hạn chế nhất định.

Ở đây có một khái niệm khá đảo ngược.

Nói một cách đơn giản, trong màn chơi này, người được bỏ phiếu cách ly không phải là người thực sự cần được cách ly mà là người có vai trò tương đương với người trông chừng.

Những người bị cách ly này đã gặp Marcus và trông chừng nó. Sử dụng bản thân như một phương tiện cách ly mới thật sự gọi là cách ly hành khách bị bệnh.

Nhưng trong trò chơi đổi đầu, Wood đã chọn giúp Marcus. Trong giờ ăn tối, Smith không thể tìm thấy Marcus đã trốn chạy, vì vậy ở hai lần đầu tiên, Marcus đã hoàn thành xuất sắc trò chơi của mình.

Lê Tiệm Xuyên cho rằng suy đoán của Ninh Chuẩn không vững, nhưng dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng cần gặp hành khách mắc bệnh một lần, vì vậy hắn đã thuận lợi giúp Ninh Chuẩn hoàn thành bố trí của lần thăm dò này, dùng một manh mối nhỏ, mạnh dạn đặt cược vào sự thật này.

May mắn thay, canh bạc của họ luôn đạt được thành công trong mạo hiểm.

Hắn nghe thấy tiếng gõ cửa thông báo cách ly trước bữa tối, đi đến nơi này sau bữa tối, gặp Marcus, cũng đổi lấy một buổi tối bình yên vô sự.

Chỉ là, bất kể là sự nghi ngờ hay là bố trí trước sau của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên cũng sẽ không nói thêm nửa chữ với Wood, hắn phớt lờ lời khơi gợi dụ dỗ của Wood và tiếp tục nói về Raewyn.

“Cho nên mới nói ___”

Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày, thay vì giải thích chuyện này theo lời khơi gợi của Wood, hắn trực tiếp kéo chủ đề này về, phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Wood, bình tĩnh nói: “Trạng thái biểu hiện của Raewyn trong ngày đầu tiên hoàn toàn thuộc về mùa đông đầu tiên. Nhưng sau thời gian bỏ phiếu, đêm của ngày đầu tiên lại tới, Raewyn đã khôi phục được hai ký ức. Dưới áp lực mà nhóc gây ra cho cô ta trước đó, cô ta rất sợ hãi.”

“Cô ta muốn làm gì đó để ngăn cản nhóc, nhưng khi cô ta mở cửa và đi ra ngoài, cô ta đã mất đi sự bảo vệ của khoang, bị vòng xích chó kia trực tiếp treo cổ lên và nhốt trong WC ở chỗ nối toa xe. Sau đó, cũng chính vòng dây bằng da đó đã cắt đứt đầu cô ta từng chút một.”

“Tôi đoán thời điểm cô ta bị giết chính là khoảng thời gian sau khi Wood cố tình khiến mình bị đưa đi cách ly. Lúc đó, để quan sát tình hình của Wood, tôi đã mở hé cửa khoang nhưng không nhìn thấy Wood đâu cả, chỉ thấy một đôi chân phụ nữ lơ lửng vụt qua.”

“Thi thể của Raewyn được tìm thấy sau bữa tối, kèm theo một tờ giấy.”

Đừng tìm miệng em trên môi anh, đừng tìm kẻ lạ trước cánh cổng, đừng tìm giọt lệ trong con mắt. Bảy đêm cao hơn đỏ tìm đến đỏ, bảy con tim sâu hơn tay gõ lên cánh cổng, bảy bông hồng muộn hơn dạt dào con suối nhỏ.”

“Nội dung rõ ràng nhất được thể hiện trong bài thơ này là lời nhắc nhở của nhóc đối với đêm nay __ vào buổi tối thứ hai này, có bảy người sẽ chết.”

“Chính xác mà nói, nhóc muốn giết bảy người trong đêm đó. Tuy nhiên, do hành động của Lauren nên kết quả cuối cùng có phần khác với dự tính trước đó của nhóc. Nhưng mượn tay hành khách giết chết hành khách hẳn nằm trong phạm vi của trò chơi.”

“Thực ra tôi và Loewe đã dành rất nhiều thời gian để phân tích bài thơ này, nhưng sau khi phân tích, tôi nhớ lại những lời mà nhân viên đoàn tàu Doray kia đã nói trong cuộc bỏ phiếu cách ly đầu tiên __ Phu nhân Carol cũng nghĩ bà ấy là một người mẹ xứng chức, nhưng Marcus chỉ là một đứa bé.

“Vì nhóc chỉ là một đứa bé nên dù nhóc có bị người lớn chúng tôi làm bẩn đi nữa, bản chất của nhóc vẫn là một đứa bé. Do đó, khi chọn bài thơ này, nhóc cũng chỉ xuất phát từ một điều gì đó rất đơn giản. Nếu nhìn vào bài thơ này theo cách đó thì có thể nhìn ra hai điểm. Điểm đầu tiên là nhắc nhở bảy người này, điểm thứ hai là ám chỉ đến một số trải nghiệm bị Raewyn xúc phạm của nhóc.”

Kẻ lạ trước cánh cổng có thể là đồng lõa Thompson, ông ta đánh lạc hướng phu nhân Carol hoặc sử dụng mánh khóe nào đó. Tóm lại, ông ta tạo cơ hội để Raewyn bắt nhóc đi và nhốt nhóc vào khoang số 1, thỏa mãn ham muốn độc ác của Raewyn.”

“Nhóc coi đây là nguồn cảm hứng, vào đêm thứ hai, nhóc đã chơi trò chơi đổi đầu cùng với tất cả những hành khách còn lại.”

“Và bảy người chết từ đầu đến cuối trong đêm thứ hai này có lẽ được coi là một con số giới hạn. Con số bảy này bao gồm cả những người nhóc giết bằng trò chơi đổi đầu và sự tàn sát lẫn nhau giữa những người từ ngoài đến chúng tôi. Giới hạn này từng được đề cập đến trên tờ báo sáng.”

“Và giới hạn trên báo này có lẽ thuộc về số người chết trên nhận thức hơn là số người chết trên thực tế. Suy cho cùng, số người chết trên thực tế trong đêm thứ hai là tám người và đêm thứ ba là bốn người. Mâu thuẫn chính nằm ở trên nhận thức về cái chết của Fernan.”

“Tờ báo của buổi sáng thứ hai xuất hiện trước khi cái chết của Fernan được phát hiện, vì vậy nó ghi là bảy người. Nhưng Fernan thực sự đã chết vào đêm của trò chơi đổi đầu. Sự khác biệt này có thể là do nhận thức của hầu hết hành khách về cái chết của Fernan.”

“Nói cách khác, bất kỳ ai biến mất hoàn toàn khỏi nhận thức của hầu hết hành khách đều sẽ được ghi là đã chết trong tờ báo buổi sáng.”

Khi Lê Tiệm Xuyên nói đến đây, khẽ thở ra một hơi, nghĩ đến vẻ tự tin của Lauren khi bị Ninh Chuẩn bắn chết, liền nhướng mày nói: “Thật ra, khi nhìn thấy tờ báo lần đầu tiên, tôi đã đoán liệu tờ báo này có ảnh hưởng ngược lại đến số người chết đêm hôm trước hay không. Nhưng cảm ơn Lauren, ông ta đã giải thích nghi ngờ cho tôi trước khi ông ta chết.”

“Số người chết mỗi đêm chắc hẳn có giới hạn, nhưng giữa nó và số lượng ghi trên báo hẳn không tồn tại mối quan hệ nhân quả ảnh hưởng trực tiếp. Sự xuất hiện của giới hạn này, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ là trò chơi kiềm chế lẫn nhau giữa Silence và nhóc.”

“Tờ báo đó chỉ có thể được coi là một quả trứng phục sinh nhỏ có chút đáng sợ mà nhóc đã tạo ra cho những hành khách này, giống như những bức tranh sơn dầu trên lối đi vậy. Từng chút một đẩy bầu không khí chết chóc khủng khiếp này lên cao, quả thực rất thú vị.”

“Ngoài ra, số người chết trên báo cũng có liên quan đến số người xuống tàu mỗi lần trong mùa đông đầu tiên. Ví dụ như Fernan, tôi nghi ngờ anh ta xuống tàu vào sáng sớm sau giờ ăn tối như trong ghi chép của Doray. Sở dĩ có sự nghi ngờ này là vì hợp đồng giữa Fernan và Lauren.”

“Fernan đã giữ bí mật cho Lauren, vì cả hai không biết nhau từ trước nên bí mật này sẽ chỉ xuất hiện trên chuyến tàu, mà bí mật đe dọa Lauren trên chuyến tàu này chỉ có thể liên quan đến nhóc. Nói như vậy, làm sao Fernan biết được bí mật này, rõ ràng là chỉ sau khi Lauren ra tay mới biết. Lauren sẽ không chọn hợp tác với kẻ đe dọa tống tiền mình. Và lần Lauren ra tay với nhóc hẳn là thời gian bữa tối của đêm thứ ba.”

Người chơi trò hộp ma có thói quen suy nghĩ mọi manh mối đều hướng về đáp án, nhưng cũng chính thói quen này mà dưới tác động của một số sắp đặt nhỏ nhặt không đáng có của Marcus trong màn chơi này, nó sẽ sinh ra hậu quả thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Nếu không nhờ kinh nghiệm ứng phó dày dặn của Ninh Chuẩn thì Lê Tiệm Xuyên dám khẳng định chính hắn cũng sẽ uổng phí tâm sức và chịu thua thiệt.

Dữ kiện đã chứng minh rằng các manh mối có mức độ nặng nhẹ khác nhau, đây có thể coi là một bài học cho Lê Tiệm Xuyên.

“Về số lượng người được giết mỗi đêm…”

Lê Tiệm Xuyên nhìn về phía Marcus, tốc độ nói của hắn tăng nhanh không dấu vết, mang theo chút hăm dọa, nói: “Vì nhóc giết người quá nhiều khiến Silence thấy phiền hà? Hay là Silence cần một số lượng người sống nhất định để duy trì việc chạy tàu ảo… hoặc chỉ khi làm ra những chuyện tương ứng với mùa đông năm ngoái thì nhóc mới có thể giết chết một số người…”

Hắn dừng lại, bắt gặp sự thay đổi tinh tế trong mắt Marcus: “Xem ra là cái thứ hai.”

Marcus hơi mở mắt ra, trừng mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên, không khỏi nói: “Ngài có chút khó ưa rồi đấy, ngài Berlick, ngài biết đọc suy nghĩ sao?”

Lê Tiệm Xuyên lắc đầu: “Không phải tôi biết đọc suy nghĩ, mà là nhóc chưa học được cách che giấu suy nghĩ thật của mình.”

“Tuy nhiên, nếu quả thật như vậy thì số lượng có thể dao động quả thực rất nhiều. Dựa vào điều này, Lauren nghĩ rằng chúng tôi không thể giết ông ta.” Lê Tiệm Xuyên nói.

Marcus bĩu môi: “Đừng nói dối tôi, ngài Berlick. Sở dĩ đêm qua ngài và ngài Loewe lại gây ồn ào rồi giết mấy người kia, cái gọi là quy tắc giết người chơi mà các người là một chuyện, ngoại trừ cái này, các người còn muốn thúc ép ra ranh giới cuối cùng của số lượng người chết, không phải sao?”

“Các người muốn xem điều gì sẽ xảy ra khi giới hạn này bị ép đến cực điểm.” Marcus nói toạc ra kế hoạch trước đó của Ninh Chuẩn, “Chỉ khi kế hoạch bị phá rối thì sai sót mới xuất hiện __ Các người làm được rồi.”

Ninh Trăn khép hờ mắt cười nhẹ, nhận lấy lời khen mà không chút ngượng ngùng: “Quá khen.”

Như thể bị Ninh Chuẩn đột ngột lên tiếng làm cho hoảng sợ, sắc mặt Marcus hơi thay đổi, mắt cụp xuống, miệng khép chặt.

Ninh Chuẩn phớt lờ biểu hiện của nó, nói: “Nhắc tới những người chết này, ngoài tờ báo buổi sáng ra thì bọn họ còn được ghi lại ở một nơi khác __ sổ đăng ký của nhân viên Doray.”

“Tất cả những người chết đều được ghi trong sổ đăng ký là xuống tàu vào sáng sớm. Điều này có vẻ bình thường, nhưng ghi chép về Lily khiến tôi hơi nghi ngờ cô ta. Khi trò chơi đổi đầu kết thúc, bình minh đến, Lily đã biến mất. Khi đối diện với nhân nhân Doray, Lilith nói rằng cô ta không có em gái. Doray tin điều này, sau đó trong sổ đăng ký cũng chỉ có tên của Lilith, Lily không hề tồn tại. ”

“Nhưng trong nhận thức của những hành khách khác, Lily rõ ràng từng tồn tại.”

“Điều này cho thấy sổ đăng ký của Doray là một thứ gần như khá chủ quan thuộc về anh ta, pha trộn với ảnh hưởng nhận thức của anh ta, có ghi chép thực nhất định nhưng không hoàn toàn khách quan và đúng sự thật. Ví dụ như ghi chép về Fernan, tôi cho rằng đó là thật, nhưng ghi chép về Lily hẳn đã bị ảnh hưởng bởi năng lực đặc biệt của Lilith, thuộc về ghi chép chủ quan.”

“Về sự tồn tại của bản thân Doray, nếu phải hình dung thì có lẽ đó là một người công cụ được  Silence lựa chọn. Vì đã không có Thompson nên anh ta liền trở thành mùa đông thứ hai, cái gọi là người ngoài cuộc.”

“Anh ta không bao giờ xuất hiện vào ban đêm trừ khoảng thời gian trước đêm đầu tiên. Khi anh ta xuất hiện và bật đèn, cũng có nghĩa là trời đã sáng và đêm mùa đông thứ hai đã kết thúc, đoàn tàu Silence bắt đầu trở lại mùa đông đầu tiên. Ngoài hai tác dụng này, anh ta còn phụ trách bỏ phiếu cách ly.”

“Đây đều là những hành vi rất trung lập, về cơ bản có rất ít tác động đến màn chơi, phù hợp với thân phận của người ngoài cuộc.”

“Lí do tại sao Silence chọn người ngoài cuộc như vậy là vì phải có người ngoài cuộc. Mà Thompson đã nhận ra trò chơi trả thù của Marcus, vứt bỏ thân phận người ngoài cuộc. Vì để có người ngoài cuộc, Silence phải tạo ra Doray.”

Ninh Chuẩn đi từng bước một, suy luận ngược lại: “Về lý do tại sao người ngoài cuộc phải tồn tại ___ suy cho cùng, nằm trên điểm đặc biệt của Thompson.”

Giọng nói ra khỏi miệng, cây bút mực và cuốn sổ của Thompson trên bàn ăn hơi sáng lên.

“Bởi vì ông ta chính là con quái vật thứ ba đã chia sẻ sức mạnh của hộp ma.”

Ninh Chuẩn nhướng mày, cười như không cười nói: “Nhóc cũng biết chuyện này mà, Marcus. Nếu không thì vết mực dính trên đầu ngón tay nhóc ở đêm đầu tiên phải giải thích như thế nào __ Chẳng phải từ chiếc bút này đã bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của hộp ma sao?

Hết chương 134

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương