Trở Thành Hoàng Phi Hờ
-
Chương 38: Bãi săn (1)
’Bạch Tử, đây phải chăng là nữ nhân mà ngươi muốn có được’’ Mạc Tử Ngôn buông tay khỏi người nàng, hắn nhấc chén rượu vàng lên uống một ngụm
‘’Tử Ngôn, coi như huynh lợi hại’’ Bạch Tử buồn bã ngồi xuống bàn rượu, lời nó có chút không vui hắn nhấc chén rượu một hơi uống hết sạch, hắn đặt mạnh chén rượu xuống bàn, mãi hắn mới có thể tìm được một nữ nhân khiến hắn si mê như nàng, nàng là nữ nhân đầu tiên hắn muốn có được vậy mà lại là phi tử của huynh đệ hắn
‘’Ái phi, nhân tiện đây ta muốn giới thiệu cho nàng biết’’ Hắn chống tay xuống bàn, khẽ cười nhìn nàng đang tức giận, nàng cười gượng đáp trả lại hắn trong lòng thì nguyền rủa hắn đi chết đi, mới lần gặp đầu tiên hắn đã khiến nàng phải khó xử trước mặt họ, nếu không có ai ở đây ta sẽ lập tức giết ngươi, Mạc Tử Ngôn
‘’Vị đế vương đang ngồi trước đó là Bạch Tử, hắn là vua của Thiên Quốc’’
Nàng mỉm cười nhìn Bạch Tử khiến hắn ngẩn ngơ chén rượu vẫn giữ nguyên trên tay, ánh mắt hắn có chút tiếc nuối khi nhìn nàng
‘’Kia là Trương Triệu, vua của Đại Ngụy Quốc’’
Nàng ngạc nhiên khi trông thấy Trương Triệu, khí chất bao quanh vị vua này hoàn toàn rất ấm áp nàng không hề cảm thấy có dã tâm, hung ác nào trên người hắn, ấn tượng của nàng về hắn chính là sự ôn nhu ấm áp của một vị đế vương, phi tử ở bên cạnh hắn nàng rất xinh đẹp hơn nữa trông họ còn rất xứng đôi, Nhược Hy khẽ cười thật hạnh phúc a
‘’Từ Hiên, vua của Bắc Thần Quốc’’ Đôi mắt Từ Hiên nhìn nàng hoàn toàn là sự chán ghét, khinh thường gương mặt hắn chẳng hề lay động, nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo lẫn khinh ghét khi hắn nhìn nàng, tên này hắn không ưa nàng sao?
Nàng rùng mình khóc thầm trong lòng, Nhược Hy ta đã đắc tội gì với hắn vậy??
‘’Mặc Dương, vua của Tây An Quốc’’ Hắn cầm chén rượu giơ lên, đắc ý nhìn nàng, nàng khẽ cười rồi che mặt đi, tâm trí nàng xáo trộn hết lên chẳng phải hắn chính là vị công tử mà nàng cứu thoát khỏi đám côn đồ đó sao
Nàng hé mở mắt ra quan sát hắn, ánh mắt đó của hắn nhìn nàng như muốn nói
Gặp lại rồi, Chương Hy
Nàng bám chặt lấy y phục, mồ hôi trên chán bắt đầu tuôn ra, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của nàng mà, còn nữa sao hắn lại là vua của Tây An Quốc chứ, khi nàng gặp hắn lúc đó hoàn toàn không có binh lính đi theo bên cạnh hắn chỉ có duy nhất một cận vệ
Sao có thể??
‘’Người còn lại ắt hẳn nàng đã biết, ta không nhắc lại nữa’’
Hắn đã quan sát nàng rất lâu từ lúc nàng vội vã chạy vào đại điện nhìn thấy nàng cảm xúc của hắn chợt quay về, nữ nhân mà hắn cả đời không thể nào quên được, nàng vẫn bình an, nàng vẫn xinh đẹp như lúc đó, đôi mắt xanh xinh đẹp của nàng lúc nào cũng tràn đầy hi vọng sống cả sự mạnh mẽ của một nam nhân, được gặp lại nàng hắn rất vui lại một lần nữa hắn được nhìn thấy nàng, mặc dù cứ ngỡ cả đời khó có thể gặp lại nàng một lần nữa
Nàng cười rạng rỡ, đôi mắt xanh sáng rực lên như tìm được tia sáng hi vọng duy nhất, được nhìn thấy Diệc Thần lòng nàng cảm thấy bình yên đến lạ, hắn bất kể lúc nào cũng ôn nhu, ấm áp như vậy, nàng ngạc nhiên bên cạnh Diệc Thần là một nữ nhân xa lạ, hơn nữa còn rất tuyệt diễm
‘’Nữ nhân đang ngồi cạnh bệ hạ là … ‘’ Nàng chỉ tay về phía Y Tâm, Diệc Thần mỉm cười, cầm lấy bàn tay nàng
‘’Nàng ấy là Y Tâm – chính cung hoàng hậu của Trung Nguyên Quốc’’
Nàng cầm lấy chén rượu ngọc, được tì nữ rót sẵn đặt trên bàn mỉm cười đưa chén rượu về phía Y Tâm
‘’Y Tâm, ta chúc mừng nàng trở thành phi tử của Diệc Thần’’
‘’Ngọc thể của thiếp vốn yếu ớt nên xin được uống cùng nương nương bằng thứ khác’’ Y Tâm đưa lên trước mặt, uống một hơi hết sạch nàng nhẹ nhàng đặt chén ngọc xuống, nàng bật cười rồi cũng uống hết, hành động lúc này của nàng không khác gì một nam nhân, mọi phi tử khác đều uống ngọc đào châu thì nàng lại uống rượu của nam nhân
‘’Y Tâm nàng thấy thế nào’’
‘’Nàng ấy, thật sự vô cùng xinh đẹp, thiếp chưa từng gặp bất kì nữ nhân nào xinh đẹp đến vậy’’
Khi nàng tiến cung, nàng có nghe mọi người trong cung đồn đại trong lòng bệ hạ đã yêu một nữ nhân, nữ nhân đó lại không phải một người bình thường nàng có sắc đẹp mê hoặc hết mọi thứ, ai nhìn thấy nàng bất kể là lướt qua cũng phải điên đảo không chỉ vậy, tiếng đàn của nàng còn khiến cho mọi người không kìm được tâm tình, nếu đã nghe dù chỉ một lần thì sẽ muốn được nghe mãi
Thì ra nàng chính là phi tử của nam nhân đẹp nhất Thiên Sơn Trùng Quốc, thiên hạ ca ngợi, dân chúng yêu mến Nam Cung Nhược Hy, hoàng phi Nguyên Quốc
Mạc Tử Ngôn hắn im lặng quan sát nàng, ánh mắt lúc nàng và Diệc Thần nhìn nhau, hắn có chút khó chịu chỉ muốn kéo nàng lại trong lòng hắn, đường đường là một hoàng phi mà lại ngang nhiên dám uống rượu nàng cũng thật to gan
‘’Ta nghe mọi người trong thiên hạ đồn đại rằng hoàng phi của Nguyên Quốc giả trang nam tham gia đại hội anh hùng và hơn hết nàng chính là người đứng đầu bảng người duy nhất được tham gia trận đấu cuối cùng với Âu Dương Chủ của Thương Vân Lệnh’’ Ánh mắt Mặc Dương nhìn nàng có chút khiêu khích lẫn sự chế giễu, hắn cầm chén rượu lên từ từ thưởng thức dưới những ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người trong đại điện
Mạc Tử Ngôn nhướn mày lên, gương mặt vẫn không để lộ cảm xúc, hắn lạnh lẽo nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Mặc Dương, có lẽ hắn đã ở trong trận đấu đó nên mới biết được, trước đó Mạc Tử Ngôn hắn đã truyền thánh chỉ tới những người ngồi xem trong trận đấu đó
Từ hôm nay không có ai tên là Chương Hy tham gia đại hội anh hùng, người tên Chương Hy đó thực chỉ là một người vô danh không nên nhắc đến hãy xem nó như là một giấc mộng của các ngươi, ai truyền tin ra ngoài lập tức giết chết không tha, Chương Hy hắn đã biến mất sau đại hội hôm nay vĩnh viễn không nên nhắc đến.
‘’Thật sao, Nhược Hy điều mà Mặc Dương nói là sự thật’’ Diệc Thần chờ đợi câu trả lời từ nàng, hắn không dám tin vào những gì mình vừa nghe
Tư Lam ánh mắt nàng chợt lay động, thật thú vị nàng đã từng gặp một nữ nhân khiến ngay cả một nữ nhân như nàng điên đảo say mê, nữ nhân ấy tựa như loài hoa đào trong rừng rặm ngàn hoa, bất kể ai chạm vào nàng đều có một cảm nhận đó là nàng là loài hoa tuyệt diễm nhất Thiên Sơn Trùng Quốc này, cứ tưởng đó là người duy nhất kiếp này nàng được trông thấy nhưng nữ nhân cao quý đang ngồi trên kia không thua kém gì nữ nhân mà nàng từng gặp kia
Nhưng nữ nhân ấy với Nhược Hy hoàn toàn khác nhau về tính cách, nữ nhân kia quá dịu dàng còn Nhược Hy nàng quá mạnh mẽ khí chất bao quanh nàng ấy đều là không thể xem thường
Lại cùng một điểm chung duy nhất chính là phi tử của Mạc Tử Ngôn
‘’Tử Ngôn, ta nghĩ huynh nên nói thay cho nàng ấy’’ Từ Hiên vẫn thản nhiên, hắn cầm chén rượu lên uống chẳng mảy may quan tâm
Mạc Tử Ngôn quan sát vẻ mặt nàng một lúc, hắn chống tay xuống mặt bàn chén rượu cầm trên tay đung đưa mãi chẳng chịu uống
‘’Nên để cho ái phi của ta nói thì sẽ tốt hơn, không phải sao Nhược Hy’’
Nàng khẽ cười với lấy chén rượu ngọt, nhìn thẳng vào những con mắt đang quan sát nàng, nụ cười cao ngạo hiện lên trên gương mặt nàng
‘’Đúng vậy, người đó là ta’’
Kinh Yên chợt cười, thật không ngờ nàng cũng có thể tìm được một đối thủ của mình ở đây xem ra chuyến đi tới Nguyên Quốc này không nhàm chán rồi.
‘’Thần thiếp nghe nói, người đứng đầu đại hội anh hùng ắt hẳn đều thông thạo kiếm thuật và tên thuật’’
Nàng đáp trả lại nụ cười bí ẩn của Kinh Yên điềm đạm nói
‘’Xem ra nàng biết rất rõ’’
Bạch Tử cố gắng ngăn cản Kinh Yên lại nhưng lại không thể bởi khi nàng đã muốn một người nào đó nàng nhất định sẽ không bỏ qua, bất kể người đó có là ai
‘’Bãi săn của Nguyên Quốc, thần thiếp và nương nương sẽ tới đó thi đấu, ai bắn chết được 10 con sói hoang người đó dành chiến thắng, kẻ còn lại chính là kẻ thua cuộc thảm hại’’
‘’Tử Ngôn, coi như huynh lợi hại’’ Bạch Tử buồn bã ngồi xuống bàn rượu, lời nó có chút không vui hắn nhấc chén rượu một hơi uống hết sạch, hắn đặt mạnh chén rượu xuống bàn, mãi hắn mới có thể tìm được một nữ nhân khiến hắn si mê như nàng, nàng là nữ nhân đầu tiên hắn muốn có được vậy mà lại là phi tử của huynh đệ hắn
‘’Ái phi, nhân tiện đây ta muốn giới thiệu cho nàng biết’’ Hắn chống tay xuống bàn, khẽ cười nhìn nàng đang tức giận, nàng cười gượng đáp trả lại hắn trong lòng thì nguyền rủa hắn đi chết đi, mới lần gặp đầu tiên hắn đã khiến nàng phải khó xử trước mặt họ, nếu không có ai ở đây ta sẽ lập tức giết ngươi, Mạc Tử Ngôn
‘’Vị đế vương đang ngồi trước đó là Bạch Tử, hắn là vua của Thiên Quốc’’
Nàng mỉm cười nhìn Bạch Tử khiến hắn ngẩn ngơ chén rượu vẫn giữ nguyên trên tay, ánh mắt hắn có chút tiếc nuối khi nhìn nàng
‘’Kia là Trương Triệu, vua của Đại Ngụy Quốc’’
Nàng ngạc nhiên khi trông thấy Trương Triệu, khí chất bao quanh vị vua này hoàn toàn rất ấm áp nàng không hề cảm thấy có dã tâm, hung ác nào trên người hắn, ấn tượng của nàng về hắn chính là sự ôn nhu ấm áp của một vị đế vương, phi tử ở bên cạnh hắn nàng rất xinh đẹp hơn nữa trông họ còn rất xứng đôi, Nhược Hy khẽ cười thật hạnh phúc a
‘’Từ Hiên, vua của Bắc Thần Quốc’’ Đôi mắt Từ Hiên nhìn nàng hoàn toàn là sự chán ghét, khinh thường gương mặt hắn chẳng hề lay động, nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo lẫn khinh ghét khi hắn nhìn nàng, tên này hắn không ưa nàng sao?
Nàng rùng mình khóc thầm trong lòng, Nhược Hy ta đã đắc tội gì với hắn vậy??
‘’Mặc Dương, vua của Tây An Quốc’’ Hắn cầm chén rượu giơ lên, đắc ý nhìn nàng, nàng khẽ cười rồi che mặt đi, tâm trí nàng xáo trộn hết lên chẳng phải hắn chính là vị công tử mà nàng cứu thoát khỏi đám côn đồ đó sao
Nàng hé mở mắt ra quan sát hắn, ánh mắt đó của hắn nhìn nàng như muốn nói
Gặp lại rồi, Chương Hy
Nàng bám chặt lấy y phục, mồ hôi trên chán bắt đầu tuôn ra, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của nàng mà, còn nữa sao hắn lại là vua của Tây An Quốc chứ, khi nàng gặp hắn lúc đó hoàn toàn không có binh lính đi theo bên cạnh hắn chỉ có duy nhất một cận vệ
Sao có thể??
‘’Người còn lại ắt hẳn nàng đã biết, ta không nhắc lại nữa’’
Hắn đã quan sát nàng rất lâu từ lúc nàng vội vã chạy vào đại điện nhìn thấy nàng cảm xúc của hắn chợt quay về, nữ nhân mà hắn cả đời không thể nào quên được, nàng vẫn bình an, nàng vẫn xinh đẹp như lúc đó, đôi mắt xanh xinh đẹp của nàng lúc nào cũng tràn đầy hi vọng sống cả sự mạnh mẽ của một nam nhân, được gặp lại nàng hắn rất vui lại một lần nữa hắn được nhìn thấy nàng, mặc dù cứ ngỡ cả đời khó có thể gặp lại nàng một lần nữa
Nàng cười rạng rỡ, đôi mắt xanh sáng rực lên như tìm được tia sáng hi vọng duy nhất, được nhìn thấy Diệc Thần lòng nàng cảm thấy bình yên đến lạ, hắn bất kể lúc nào cũng ôn nhu, ấm áp như vậy, nàng ngạc nhiên bên cạnh Diệc Thần là một nữ nhân xa lạ, hơn nữa còn rất tuyệt diễm
‘’Nữ nhân đang ngồi cạnh bệ hạ là … ‘’ Nàng chỉ tay về phía Y Tâm, Diệc Thần mỉm cười, cầm lấy bàn tay nàng
‘’Nàng ấy là Y Tâm – chính cung hoàng hậu của Trung Nguyên Quốc’’
Nàng cầm lấy chén rượu ngọc, được tì nữ rót sẵn đặt trên bàn mỉm cười đưa chén rượu về phía Y Tâm
‘’Y Tâm, ta chúc mừng nàng trở thành phi tử của Diệc Thần’’
‘’Ngọc thể của thiếp vốn yếu ớt nên xin được uống cùng nương nương bằng thứ khác’’ Y Tâm đưa lên trước mặt, uống một hơi hết sạch nàng nhẹ nhàng đặt chén ngọc xuống, nàng bật cười rồi cũng uống hết, hành động lúc này của nàng không khác gì một nam nhân, mọi phi tử khác đều uống ngọc đào châu thì nàng lại uống rượu của nam nhân
‘’Y Tâm nàng thấy thế nào’’
‘’Nàng ấy, thật sự vô cùng xinh đẹp, thiếp chưa từng gặp bất kì nữ nhân nào xinh đẹp đến vậy’’
Khi nàng tiến cung, nàng có nghe mọi người trong cung đồn đại trong lòng bệ hạ đã yêu một nữ nhân, nữ nhân đó lại không phải một người bình thường nàng có sắc đẹp mê hoặc hết mọi thứ, ai nhìn thấy nàng bất kể là lướt qua cũng phải điên đảo không chỉ vậy, tiếng đàn của nàng còn khiến cho mọi người không kìm được tâm tình, nếu đã nghe dù chỉ một lần thì sẽ muốn được nghe mãi
Thì ra nàng chính là phi tử của nam nhân đẹp nhất Thiên Sơn Trùng Quốc, thiên hạ ca ngợi, dân chúng yêu mến Nam Cung Nhược Hy, hoàng phi Nguyên Quốc
Mạc Tử Ngôn hắn im lặng quan sát nàng, ánh mắt lúc nàng và Diệc Thần nhìn nhau, hắn có chút khó chịu chỉ muốn kéo nàng lại trong lòng hắn, đường đường là một hoàng phi mà lại ngang nhiên dám uống rượu nàng cũng thật to gan
‘’Ta nghe mọi người trong thiên hạ đồn đại rằng hoàng phi của Nguyên Quốc giả trang nam tham gia đại hội anh hùng và hơn hết nàng chính là người đứng đầu bảng người duy nhất được tham gia trận đấu cuối cùng với Âu Dương Chủ của Thương Vân Lệnh’’ Ánh mắt Mặc Dương nhìn nàng có chút khiêu khích lẫn sự chế giễu, hắn cầm chén rượu lên từ từ thưởng thức dưới những ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người trong đại điện
Mạc Tử Ngôn nhướn mày lên, gương mặt vẫn không để lộ cảm xúc, hắn lạnh lẽo nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Mặc Dương, có lẽ hắn đã ở trong trận đấu đó nên mới biết được, trước đó Mạc Tử Ngôn hắn đã truyền thánh chỉ tới những người ngồi xem trong trận đấu đó
Từ hôm nay không có ai tên là Chương Hy tham gia đại hội anh hùng, người tên Chương Hy đó thực chỉ là một người vô danh không nên nhắc đến hãy xem nó như là một giấc mộng của các ngươi, ai truyền tin ra ngoài lập tức giết chết không tha, Chương Hy hắn đã biến mất sau đại hội hôm nay vĩnh viễn không nên nhắc đến.
‘’Thật sao, Nhược Hy điều mà Mặc Dương nói là sự thật’’ Diệc Thần chờ đợi câu trả lời từ nàng, hắn không dám tin vào những gì mình vừa nghe
Tư Lam ánh mắt nàng chợt lay động, thật thú vị nàng đã từng gặp một nữ nhân khiến ngay cả một nữ nhân như nàng điên đảo say mê, nữ nhân ấy tựa như loài hoa đào trong rừng rặm ngàn hoa, bất kể ai chạm vào nàng đều có một cảm nhận đó là nàng là loài hoa tuyệt diễm nhất Thiên Sơn Trùng Quốc này, cứ tưởng đó là người duy nhất kiếp này nàng được trông thấy nhưng nữ nhân cao quý đang ngồi trên kia không thua kém gì nữ nhân mà nàng từng gặp kia
Nhưng nữ nhân ấy với Nhược Hy hoàn toàn khác nhau về tính cách, nữ nhân kia quá dịu dàng còn Nhược Hy nàng quá mạnh mẽ khí chất bao quanh nàng ấy đều là không thể xem thường
Lại cùng một điểm chung duy nhất chính là phi tử của Mạc Tử Ngôn
‘’Tử Ngôn, ta nghĩ huynh nên nói thay cho nàng ấy’’ Từ Hiên vẫn thản nhiên, hắn cầm chén rượu lên uống chẳng mảy may quan tâm
Mạc Tử Ngôn quan sát vẻ mặt nàng một lúc, hắn chống tay xuống mặt bàn chén rượu cầm trên tay đung đưa mãi chẳng chịu uống
‘’Nên để cho ái phi của ta nói thì sẽ tốt hơn, không phải sao Nhược Hy’’
Nàng khẽ cười với lấy chén rượu ngọt, nhìn thẳng vào những con mắt đang quan sát nàng, nụ cười cao ngạo hiện lên trên gương mặt nàng
‘’Đúng vậy, người đó là ta’’
Kinh Yên chợt cười, thật không ngờ nàng cũng có thể tìm được một đối thủ của mình ở đây xem ra chuyến đi tới Nguyên Quốc này không nhàm chán rồi.
‘’Thần thiếp nghe nói, người đứng đầu đại hội anh hùng ắt hẳn đều thông thạo kiếm thuật và tên thuật’’
Nàng đáp trả lại nụ cười bí ẩn của Kinh Yên điềm đạm nói
‘’Xem ra nàng biết rất rõ’’
Bạch Tử cố gắng ngăn cản Kinh Yên lại nhưng lại không thể bởi khi nàng đã muốn một người nào đó nàng nhất định sẽ không bỏ qua, bất kể người đó có là ai
‘’Bãi săn của Nguyên Quốc, thần thiếp và nương nương sẽ tới đó thi đấu, ai bắn chết được 10 con sói hoang người đó dành chiến thắng, kẻ còn lại chính là kẻ thua cuộc thảm hại’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook