Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
-
Chương 53: 🐳🐳
Editor: UwU
Beta: Kỷ Kỷ
Phạm Tú Chi bị cảnh sát mang đi, tiệc mừng thọ của Ninh gia hoàn toàn kết thúc.
Thời điểm Ninh Thiều Vận đưa nhóm Chúc Nguyên Hải ra ngoài, Ninh Thiều Bạch mở cửa thư phòng.
Ông Ninh đang phân phó cho cấp dưới ở Hải Nam, yêu cầu bán tháo toàn bộ.
Cúp điện thoại, cả người phảng phất như bị đào rỗng, mỏi mệt dựa vào ghế thái sư*.
Nhìn thấy Ninh Thiều Bạch ông chỉ có thể chết lặng, "Cậu còn tới làm gì?"
Ninh Thiều Bạch đặt một túi văn kiện xuống, "Tặng thọ lễ thật sự." Anh nhẹ giọng nói, "Xin lỗi vì đã phá tiệc mừng thọ."
Ông Ninh cười lạnh một tiếng, "Lúc hành động thì không nương tay, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch như vậy, cậu thật sự coi tôi là ông nội sao?"
"Rốt cuộc ông cũng là người dạy dỗ và bảo vệ bọn con từ nhỏ." Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt đáp, "Đây là điều không thể phá vỡ, nhưng làm loạn tại tiệc mừng thọ của nội là chúng cháu không đúng, xin bảo trọng."
Trong đó là phương pháp khắc phục cục diện Phạm Tú Chi để lại và khi mở rộng hạng mục bán đi tuyến sinh sản của công ty.
Có cái này, tuy Ninh gia sẽ co lại không ít, nhưng nếu Ninh Thiều Dương có thể kiên định làm lại từ đầu, chưa chắc đã không thể tái hiện huy hoàng.
Ông xuyên qua cửa sổ nhìn Ninh Thiều Vận và Ninh Thiều Vận đang đứng ở cổng lớn, hối hận nhắm mắt lại, giá như năm đó mình đối xử công bằng một chút, tình cảnh hiện giờ liệu có khác hay không?
Nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi, thần kinh Ninh Thiều Vận vẫn căng chặt như cũ, "Bà ta không thể trốn được đúng không?"
Ninh Thiều Bạch ôm lấy bả vai chị mình nói, "Nhiều người nghe thấy như vậy, cho dù là Phạm gia cũng không thể cứu bà ta."
Ninh Thiều Vận thở hắt ra, "Ừ, chúng ta về nhà thôi, chị nhớ Sâm Sâm."
Vinh Tín đi đánh xe, ánh mắt Ninh Thiều Bạch dưng trên Hạ Miên đang xoa tai không ngừng, "Làm sao vậy?"
"Tai đau......" Hạ Miên không tự giác sờ vào, theo bản năng "ai ui" một tiếng.
"Để tôi." Ninh Thiều Bạch duỗi tay kiểm tra, phát hiện vành tai dùng khuyên kẹp trong suốt sưng lên, thế nên khuyên đâm vào thịt khó gỡ xuống.
Ninh Thiều Vận cũng thấy được, cả kinh, "Có chuyện gì vậy? Chị cũng không để ý."
Hạ Miên nghĩ thầm, hôm nay tinh thần luôn khẩn trương, đừng nói Ninh Thiều Vận, chính cô ban nãy mới nhận ra tai mình vừa đau vừa ngứa.
Ninh Thiều Bạch đẩy tay Hạ Miên ra rồi sờ lên, hơi cúi người nhìn kỹ, "Có thể là dị ứng."
"Chậc," anh bắt lấy một cái móng heo không thành thật còn lại của cô, "Đừng nhúc nhích!"
Đúng lúc Vinh Tín lái xe đến trước mặt bọn họ, Ninh Thiều Bạch nói với Ninh Thiều Vận, "Chị ngồi trước đi."
Sau đó quay đầu phân phó Hạ Miên, "Lên xe." Cũng cảnh cáo, "Đừng có sờ, chố nữa đi cô đi lấy."
Anh không nói gì nữa, nhưng càng cấm động thì Hạ Miên càng muốn sờ, không phải dứt một cái là ra sao?
Nhưng hôm nay Ninh Thiều Bạch hơi bị đáng sợ, cô không dám trêu ngươi.
Thời điểm Hạ Miên sắp không khống chế được bản thân, rốt cuộc mới thấy Ninh Thiều Bạch cầm theo hòm thuốc nhỏ từ cốp xe đi lên.
Hạ Miên hoảng sợ, "Chẳng lẽ phải chảy máu mới lấy xuống được?"
Vinh Tín khởi động xe, chọc cô, "Đúng vậy, sưng thế kia chắc anh Bạch phải làm phẫu thuật rồi, trong hòm thuốc có bộ dao phẫu thuật đấy."
Hạ Miên nhịn không được che tai, Ninh Thiều Bạch trừng cô một cái, "Có thể thành thật chút không?"
Nói xong nhanh chóng tìm được rượu sát trùng, "Lại đây, để tôi gỡ cho."
Hạ Miên mới biết thì ra bác sĩ nghèo để ý, cô cười hắc hắc thò lại gần, "Nhanh lên nhanh lên, đau quá."
Ninh Thiều Bạch đụng đến vành tai cô, Hạ Miên liền hô đau một tiếng, "...... Nhẹ chút nhẹ chút, đau thật đấy......"
Ninh Thiều Bạch tức giận nói, "Vẫn biết sợ đau cơ à, đây có phải bây giờ mới sưng đâu, sao lúc này mới kêu."
Tuy nói thế, nhưng động tác trên tay lại nhẹ đi không ít.
Hạ Miên cứng cổ không dám động, "Không khí khẩn trương như vậy, tôi đâu có thời gian lo chuyện khác."
Cảm nhận được ngón tay hơi lạnh của Ninh Thiều Bạch, Hạ Miên ngừng thở, vốn đã chuẩn bị tâm lí chịu đau.
Kết quả lại không thấy gì, rất nhanh một bên tai đã nhẹ bỗng, khuyên tai bị tháo xuống.
Cô quay đầu khen Ninh Thiều Bạch, "Không hổ danh bác sĩ ngoại khoa ưu tú, quá lợi hại!"
Ninh Thiều Bạch không quan tâm, "Đổi bên."
"Ok," Hạ Miên cố xoay chuyển, "Đổi bên kiểu gì đây? Cổ tôi không quay được 180°."
Vinh Tín lái xe phía trước bị chọc cười, sau đó cho cô một biện pháp vẹn toàn, "Không phải nằm xuống đùi đậu ta là được sao? Cần gì phải quay người, cách này còn tiện hơn."
"Ý kiến hay," Hạ Miên lộ ra ánh mắt dò hỏi, "Có thể chứ?"
Ninh Thiều Bạch cự tuyệt, "Không thể."
"Được rồi!" Hạ Miên mặc kệ anh, trực tiếp nện đầu xuống, vành tai mới dược tháo khuyên cọ vào quần âu, đau đớn kêu một tiếng.
Chân Ninh Thiều Bạch bị đập mạnh, tức cắn răng, "Dậy!"
Hạ Miên biết mình thắng, cũng không để bụng, cười hắc hắc nói, "Làm ơn đó bác sĩ Ninh."
Ninh Thiều Bạch trợn mắt, Hạ Miên nhận thấy sự nội liễm trên người anh đã vơi đi không ít, biến thành anh Bạch bình thường.
Nhưng mà tư thế này thật sự rất tiện, động tác của Ninh Thiều Bạch so với lúc nãy nhanh hơn nhiều.
Ghét bỏ đẩy đầu cô ra, "Rồi."
Hạ Miên nhìn đôi khuyên tai trong tay anh hơi tiếc hận, "Rất đẹp, đáng tiếc không thể đeo."
"Xem ra vẫn phải bấm tai."
Hình như thời đại này vẫn còn phương pháp xỏ tai thô bạo thì phải, Hạ Miên cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn chắc không có dũng khí thử đâu.
Ninh Thiều Bạch nhìn vành tai sưng đỏ và đôi khuyên tỏa sáng, có chút vô ngữ.
Thời điểm xe tiến vào đầu hẻm, Vinh Tín bỗng cười ha ha, "Chị Vận, kia có phải bọn nhỏ nhà mình không."
Ninh Thiều Vận buồn cười, "Phải."
Thời khắc này, lớp áo giáp sắc nhọn trên người cô ấy đã được gỡ xuống, trở thành một NInh Thiều Vận ôn nhu ưu nhã nhặn trước kia.
Hạ Miên tò mò ngó ra, không khỏi cười ra tiếng, "Ha ha ha, bọn nhỏ càng ngày càng biết chơi."
Vào thời đại các Ultraman và anh hùng Marvel còn chưa tồn tại, ước mơ của trẻ nhỏ chính là là trở thành đại hiệp.
Cửa sân, mỗi đứa Mao Tuệ Trúc, Sâm Sâm và Tiểu Phong đều khoác một cái khăn kẻ ô màu lam, chắc là có người cắt giúp bọn nhỏ.
Mao Tuệ Trúc có hai dải lụa mỏng buộc vào hai bím tóc hướng lên trời, Sâm Sâm cũng chẳng khác là bao, không biết tìm đâu ra cái dây lưng quần màu đỏ buộc trên trán.
Cả hai đều cầm thanh tre giả làm kiếm, uy vũ sinh phong, tự lồng tiếng cho mình rồi dùng sức lắc đầu nguầy nguậy, gắng sức bày ra "dải lụa" và "đai trán" tranh đoạt vị trí Minh chủ.
Ngay cả Tiểu Phong......
Cũng vì bọn họ mà lưu lạc, trên đầu buộc "đai trán" xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên được chia ra từ cái của Sâm Sâm, ngốc mao đậu trên "dải lụa" giống y hệt của Mao Tuệ Trúc.
Cậu chống thanh trúc, đảm nhiệm vai quần chúng duy nhất trong đại hội võ lâm, xem hai cao thủ so chiêu.
Nghe được tiếng ô tô, Tiểu Phong phản ứng đầu tiên, ánh mắt tỏa sáng, chân ngắn chạy qua bên này, "Dì nhỏ!"
Sâm Sâm và Tuệ Trúc đều tạm thời ngừng chiến đi theo.
Nhìn tạo hình của ba đứa, mấy người không nhịn được cười.
Hạ Miên xuống xe bế Tiểu Phong lên, nắm ngốc mao bị mảnh vải đè xuống của cậu, "Ai làm cho vậy?"
Tiểu Phong mới nhớ ra thứ trên đầu mình, cánh tay nhỏ sờ sờ, mắt cong cong, "Dì Tuệ Lan ạ."
Sâm Sâm chạy lại đây ôm chân Ninh Thiều Vận, túm "đai trán" trên đầu đắc ý nói, "Mẹ, cái của con cũng do dì Tuệ Lan làm đấy!"
Ninh Thiều Vận nhìn chằm chằm dây lưng quần màu đỏ trên trán cậu, may là nó mới chứ không đồ cũ chắc cô ấy không chịu nổi mất.
"Con lấy ở đâu?"
Sâm Sâm đáp, "Bác Ngụy mua cho ạ."
Tiểu Phong cũng sờ trán mình, chỉnh chỉnh "đai trán", "Còn đâu là dì Tuệ Lan cắt."
Hạ Miên cười không ngừng, Tiểu Phong thấy thế cũng cong mắt lên.
Sau đó cậu rất nhanh đã phát hiện tai Hạ Miên là lạ, mày nhỏ lập tức nhăn lại, thật cẩn thận chạm vào tai cô, đau lòng nói, "Dì ơi?"
Hạ Miên tức khắc bị manh hóa, "Không sao, không sao nha, Tiểu Phong thổi thổi là hết đau ngay."
Vì thế bạn nhỏ ghé vào tai cô thổi nhẹ mấy cái, Hạ Miên vì ngứa mà giật mình, không khỏi cười ha ha.
Tiểu Phong thấy vậy cũng biết Hạ Miên không sao, cậu bất ngờ thò lại thổi tiếp, thấy Hạ Miên ngứa nhắm mắt liền cười khanh khách.
Hạ Miên bất ngờ nhìn cậu, đưa tay cù cù cái bụng nhỏ kia, "Nhóc con, dám trêu dì hả?!"
Cả người Tiểu Phong xoắn lại xin tha, "Dì nhỏ, dì nhỏ, ha ha......"
Mao Tuệ Lan chạy từ trong nhà ra nói, "Từ xa đã nghe thấy tiếng mọi người rồi, nhanh về nhà thôi, hôm nay chị Ninh, bác sĩ Ninh, anh Vinh ở lại ăn cơm nhé, mẹ em và dì Ngụy chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đấy!"
Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận không khách khí, Vinh Tín càng tự nhiên quen thuộc hơn, sau khi về đến nhà tự giác dọn bàn dọn ghế sắp xếp chén đũa, nhìn một bàn cơm thơm phức mà đói khát.
Hạ Miên cởi trang phục của ba bạn nhỏ, Mao Tuệ Trúc còn cẩn thận dặn dò, "Chị Miên để trong ngăn tủ đi, mai bọn em vẫn mặc tiếp."
Hạ Miên bật cười.
Thời điểm bưng đồ ăn lên, Mao Tuệ Mai và Mao Chí Sơn cũng tan tầm trở về.
Mao Chí Sơn nhìn thấy nhà có khách thẹn thùng chào hỏi, "Tiểu Vận, bác sĩ Ninh, Vinh tổng đó hả."
Vinh Tín vừa cầm chén đũa vừa học Mao Tuệ Trúc ăn vụng lạp xưởng, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Mao Chí Sơn không khỏi sửng sốt.
"Wow, chú." Hắn kinh ngạc khen ngợi, "Chú thay đổi rất nhiều à nha, bảo sao đạo diễn Lý không nói hai lời liền đồng ý với tôi quay luôn!"
Mao Chí Sơn nhịn không được cười rộ, đáy mắt lập lòe hoa hoè.
Gần đây chú đã bắt đầu vào tổ đóng phim, đạo diễn và nhân viên ở đó đều rất kiên nhẫn, ngay cả vị đại minh tinh nhà nhà đều biết còn tay cầm tay truyền thụ cho hắn một ít kinh nghiệm.
Thời điểm thành công đứng trước máy quay đóng vai Long Vấn Thiên được người người kính ngưỡng, Mao Chí Sơn chỉ cảm thấy trời cao đất rộng, cuộc sống trước kia chẳng qua chỉ là một vũng nước, nơi càng cao càng xa nhất định càng có phong cảnh tuyệt mỹ hơn nhiều.
Vinh Tín che hai mắt nói, "Đợi chú đạt được phong thái đỉnh cao nhất, đảm bảo sẽ có rất nhiều hợp đồng, cứ tin tôi đi!"
Mao Chí Sơn cười cười, "Thật sự phải cảm ơn cậu."
"Cảm ơn cái gì chứ." Vinh Tín đáp, "Tôi mới phải cảm ơn đây này, nếu đã xác định đóng phim thì chú ký hợp đồng với công ty của tôi luôn, đi theo con đường chuyên nghiệp."
Lần này Mao Chí Sơn không hề do dự gật đầu, "Được."
"Rồi, vậy chuẩn bị ăn cơm thôi!" Dì Ngụy bưng một cái mâm đi vào, mọi người lập tức ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm.
Đặc biệt là ba đứa nhỏ, không hẹn mà cùng nhau khịt mũi như cún con.
Mao Tuệ Trúc hưng phấn hỏi, "Bác Ngụy ơi, đây là gì vậy ạ?"
"Mẹ con làm bánh trứng gà đấy." Dì Ngụy cười, "Hôm nay thử công thức của Hạ Miên, nếu thành công thì có thể đem bán."
Ninh Thiều Vận nói, "Không phải nhà mình đang bán lẩu xiên hả? Vì sao muốn bán thêm món này?"
Mao Tuệ Lan tức giận đáp, "Thì tại mẹ của Vương béo ở đại tạp viện đầu ngõ cũng bán lẩu xiên giống mình đấy, giá tiện hơn, khiến mấy ngày nay bán thiếu rất nhiều."
"Thế nên mẹ cháu mới muốn bán thêm ít đồ nữa."
Ngày nào Ninh Thiều Vận cũng vùi đầu vẽ tranh, đúng là không rõ chuyện này, hơi lo lắng nói, "Ảnh hưởng rất lớn sao?"
"Không lớn." Hạ Văn Nguyệt cầm theo một chai rượu vang đỏ đi vào, gõ đầu Mao Tuệ Lan nói, "Làm gì mà phải tức giận? Đâu có quy định mình bán trước thì người sau không thể bán đâu, cũng chẳng phải người ta trộm công thức nhà mình."
"Nhưng họ cố ý đoạt lợi nhuận," Mao Tuệ Lan nói, "Bằng không đến bán ở trung học Long Thành chi."
Mao Tuệ Mai an ủi, "Chị đừng giận, chưa chắc bên đó đã có thể lâu dài mà, em nghe hàng xóm kể nhà họ chuyên học theo cách kiếm tiền nhà người ta, nhưng buôn bán lại không đạo nghĩa, cơ bản không thể kéo dài."
"Có lý, cậu bạn của Tuệ Trúc cũng nói bên đó bán không ngon bằng nhà mình." Mao Tuệ Lan lại buồn rầu, "Nhưng giá tiện nghi hơn, gần đây quán vắng rất nhiều khách."
"Mẹ, hay là mình giảm giá đi, chèn ép bà ta bán không được."
Hạ Văn Nguyệt hù mặt, "Chèn ép làm gì? Đã bảo người ta không trộm công thức nhà mình, nếu bên đó có thể dựa vào bản lĩnh thật chiến thắng, mẹ sẽ nhận tài!"
Mao Tuệ Lan thấy Hạ Văn Nguyệt thật sự hơi giận, thè lưỡi không nói nữa.
"Không giảm giá," Hạ Văn Nguyệt thấy cô nhóc nghe lọt, bắt đầu giải thích, "Hạ Miên nói rất đúng, hương vị và chất lượng ngon như này, một khi giảm giá không phải tự thừa nhận trình độ của mình ngang với bọn họ sao?"
"Thật ra chuyện này đã giúp chúng ta tỉnh táo." Hạ Văn Nguyệt dứt khoát chỉ rõ, "Không thể mãi thỏa mãn với tình trạng hiện giờ được, nhỡ đâu thật sự có người làm tốt hơn, chúng ta sẽ thật sự xong đời."
"Dù gì sau khi trời trở lạnh mà chẳng bớt khách, mẹ bánh tranh thủ bán thêm bánh trứng gà và bánh ngô luôn."
"Chờ thêm mấy tháng nữa ba con qua phương Nam đóng phim, Hạ Miên nói nguồn gốc của lẩu xiên ở đó, mẹ tính sang tham khảo, tìm nhiều nguyên liệu ngon hơn, cũng lấy thêm kinh nghiệm."
Mao Tuệ Trúc lập tức hô, "Con đi với!"
Hạ Văn Nguyệt chọc chán cô nhóc, "Nghe mẹ nói xong đã."
Dì Ngụy dùng bánh trứng bịt miệng ba bạn nhỏ, mấy đứa liền chụm đầu ăn ngon lành.
Lúc này Hạ Văn Nguyệt mới mở rượu vang.
Ninh Thiều Vận bật cười, "Cô hai còn có vang đỏ nữa hả, rất thời thượng nha."
Hạ Văn Nguyệt cười, "Cả đời nên thử một lần mới biết nó tốt hay không chứ, có hại thì sau này còn biết đường mà tránh."
Nói xong ha hả, "Cô nghe ông nhà (Mao Chí Sơn) nói vang đỏ là cái thứ tốt, mỗi ngày uống một ít sẽ giúp chúng ta thoải mái hơn, còn có công dụng làm đẹp da."
"Mau qua đây, đặc biệt là hai đứa." Hạ Văn Nguyệt rót một ly cho Ninh Thiều Vận và Ninh Thiều Bạch, "Khoảng thời gian qua mệt muốn chết! Hôm nay cứ ăn thật no, về nhà đánh một giấc ngon lành, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều!"
Ninh Thiều Vận hơi sửng sốt, ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt sáng ngời của Hạ Văn Nguyệt, trong đó có sự từ ái, thương tiếc và cả cổ vũ.
Rõ ràng không phải câu từ quá đỗi tốt đẹp gì, nhưng Ninh Thiều Vận lại hiểu được dụng ý trong đó.
Đáy lòng bỗng xuất hiện cảm giác ấm áp chưa từng có, biến thành nguồn sức mạnh lan tỏa khắp người.
Ninh Thiều Vận đột nhiên hiểu vì sao chị em Mao gia chưa từng tỏ ra sợ hãi.
Sự che chở vừa kiên định vừa dịu dàng của người lớn đã giúp bọn nhỏ biết, mặc kệ bạn trải qua bao nhiêu phong ba bão táp bên ngoài, chỉ cần quay về đây, chúng sẽ biến thành ánh mặt trời xán lạn, dòng nước ôn nhu có thể chữa lành mọi vết thương.
Sau đó lại vui vẻ xuất phát, tìm kiếm thêm nhiều sự tốt đẹp từ thế giới này.
Ninh Thiều Vận bỗng cười, nụ cười rực rỡ nhất xua tan sự ủ dột bấy lâu, giống như lúc cô ấy cầm cọ vẽ bức "Tân Sinh".
Sự tươi tắn trên mặt Hạ Văn Nguyệt trở nên ôn nhu hơn, duỗi tay sờ sờ đầu Ninh Thiều Vận, "Đứa bé ngoan, vất vả rồi!"
Hai mắt cô ấy ướt ướt, Ninh Thiều Bạch nâng ly với Hạ Văn Nguyệt, "Thật sự cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì chứ." Hạ Văn Nguyệt cũng duỗi tay sờ đầu anh, "Cháu cũng là đứa bé tốt, cô thấy gần đây gầy đi rồi đấy, chịu khó ăn nhiều vào."
Cả người Ninh Thiều Bạch cứng đờ.
Vinh Tín ngồi bên cạnh thấy vậy trợn mắt kinh ngạc, thò qua hỏi, "Cô hai xoa đầu cháu với, có phải tay cô có ma lực gì không, anh Bạch thế mà xấu hổ!"
Ninh Thiều Bạch đạp chân hắn, Hạ Văn Nguyệt cười lớn nhẹ xoa đầu Vinh Tín, "Cháu là đứa ngốc hả?"
Vinh Tín không phục kêu to, "Ơ vì sao bọn họ là đứa trẻ tốt, còn cháu lại là đứa ngốc chứ!"
Ninh Thiều Bạch nhét một khối khương vào miệng hắn, "Câm đi."
Cay Vinh Tín nhe răng trợn mắt, cả bàn cơm không khỏi cười lên.
Não bộ căng thẳng cả ngày của Hạ Miên cũng dần thư giãn hơn, bụng kêu rột rột, buổi sáng có mặt ở biệt thự sang trọng, nhóm quan chức mặc tây trang đi đi lại lại phảng phất chỉ là một giấc mơ.
Haizz, vẫn là không khí trong nhà mới khiến mình thoải mái, Hạ Miên nhìn Vinh Tín đang đùa giỡn với Ninh Thiều Bạch bật cười.
Đột nhiên cảm thấy chân mình bị ôm, Hạ Miên tưởng Mao Tuệ Trúc lại bướng bỉnh trốn xuống nghịch, kết quả vừa vén khăn trải bàn lên đã đối diện với ánh mắt lấp lánh của Tiểu Phong.
"Tiểu Phong?"
Tiểu Phong vui vẻ ôm bắp chân cô, lớn tiếng vui vẻ, "Dì nhỏ!" Nói xong không biết vì sao lại cười ha ha không ngừng.
Hạ Miên bị chọc cho tức cười, duỗi tay ôm cậu lên, "Vui vậy à?"
Bạn nhỏ bình thường luôn nhào lên mình bỗng hét một tiếng. Cả người uốn éo tránh khỏi tay Hạ Miên, bò từ gầm bàn ra ngoài.
Vừa chạy vừa cười khanh khách, "Dì không bắt được con đâu!"
Hạ Miên: ......
Sao lại bị Mao Tuệ Trúc nhập rồi?
Còn đang nghi ngờ, chỉ nghe Mao Tuệ Lan sợ hãi, "Mao Tuệ Trúc! Lấy rượu ở đâu thế hả?!"
Mọi người quay đầu, Mao Tuệ Trúc đang ngồi ở cái bàn chuẩn bị riêng cho bọn nhỏ, cốc nước trái cây trong tay bị đổi thành vang đỏ, mà hai cái cốc khác vẫn còn chất lỏng màu đỏ còn sót lại.
Sâm Sâm lắc lư trên ghế, duỗi tay chỉ vào Mao Tuệ Lan, "Bây giờ ba anh em chúng ta đã kết nghĩa đào viên!"
Thôi rồi, trạng thái này cũng không ổn, Ninh Thiều Vận nhanh chóng chạy qua bế cậu nhóc lên, "Sâm Sâm?"
Sâm Sâm giãy giụa không cho ôm, "Con là Thường Sơn Triệu Tử Long*......"
(P/s: Triệu Tử Long hay Triệu Vân, là danh tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc, sinh ở Thường Sơn - Hà Bắc.)
Hạ Văn Nguyệt duỗi tay sờ, quả nhiên chai rượu vang bên dưới đã biến mất.
Mao Tuệ Trúc thấy bị người lớn phát hiện, tay chân nhanh nhẹn ngửa đầu dốc cạn, Mao Tuệ Lan cũng không kịp cản.
Hạ Văn Nguyệt tức muốn đánh con, lại thấy cô nhóc nhìn mọi người cười, sau đó nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Hạ Văn Nguyệt sợ hãi, "Tuệ Trúc!"
Ninh Thiều Bạch vội vàng xông lên phía trước, mở mí mắt đứa nhỏ ra xem, rồi ghé đầu vào ngực nghe nhịp tim một lát, mới nhẹ nhàng thở ra, "Không sao cả, chỉ ngủ thôi."
Ninh Thiều Vận vội vàng hỏi, "Bọn nó uống nhiều không?"
Hạ Văn Nguyệt lấy chai rượu ra, "Nãy cô rót hết rồi, chắc vẫn còn một ít dưới đáy, ly của mấy đứa không bị chúng nó trộm được chứ?"
Ninh Thiều Bạch cầm từng cái cốc lên xem, "Là nước, chắc chưa nhiều đâu ạ."
Tuy không nhiều nhưng đủ say.
Hạ Miên cũng không ngờ Tiểu Phong sẽ biến thành thế này.
"Mau qua đây, để dì ôm một cái."
Hạ Miên vừa lên cậu đã di chuyển, sau khi thét chói tai lập tức chạy vào phòng cửa lại, xuyên qua khe hở gọi cô, "Hắc hắc."
Không biết đang trêu trọc hay là khiêu khích mình.
Hạ Miên dở khóc dở cười bắt cậu lại, Tiểu Phong gần như sử dụng tay chân bò trên người cô, "Ha ha dì nhỏ."
Ninh Thiều Bạch kiểm tra Sâm Sâm xong đi sang, đón lấy Tiểu Phong từ lòng Hạ Miên, động tác giống ban nãy ghé vào nghe nhịp tim.
Tiểu Phong vui vẻ ôm đầu Ninh Thiều Bạch xoa tới xoa lui, "Chú Ninh!"
Đúng là to gan lớn mật, ngay cả Sâm Sâm còn không dám.
Ninh Thiều Bạch hung hăng niết mặt cậu nhóc một hồi, đưa cho Hạ Miên nói, "Không có vấn đề gì cả, ngủ một giấc là ổn thôi."
Anh sửa sang mái tóc, "Muốn an tâm thì đêm nay ngủ cùng chúng tôi đi, nhỡ làm sao còn kịp thời xử lý."
Chỉ có thể như vậy, mọi người tay chân luống cuống lau mặt cho bọn nhỏ rồi bế lên giường.
Mao Tuệ Trúc ngủ như heo, sau khi tam tiến Triệu Tử Long - Sâm Sâm cũng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ còn Tiểu Phong, tinh thần tốt đến nỗi dọa người.
Lăn lộn trên giường đùa nghịch với tay của Hạ Miên, cô tưởng mình chỉ cần đi là xong, ai người đứa nhỏ bình thường luôn an tĩnh khi say linh hoạt như vậy
Hạ Miên xoay người, cậu trượt xuống .
"Thằng nhóc này..." Hạ Miên quả thật dở khóc dở cười, "nhưng vẫn là một hạt giống luyện võ tốt nha."
Cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ ôm chặt Tiểu Phong, ru vài vòng cậu mới chịu ngủ.
Đắp chăn cho ba đứa nhỏ xong, quay đầu liền bắt gặp Ninh Thiều Bạch ngủ gật ở sô pha.
Trên gương mặt không dấu được sự mệt mỏi...
Hạ Miên bỗng nhận ra, dù anh có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một con người mà thôi, vì không muốn hai nhà Ninh Hoắc làm phiền đến cuộc sống mà hai tháng qua gần như đã dốc hết sức lực.
Nhiều việc xảy ra trùng hợp như vậy, sao có thể đơn giản cho được.
Hạ Miên thở dài, cầm chăn đắp cho anh.
Ninh Thiều Bạch nháy mắt bừng tỉnh, điệu bộ mang theo cơn buồn ngủ, "Tiểu Phong ngủ rồi à?"
"Ừ," Hạ Miên đáp, "Hay anh cứ qua cách vách nghỉ ngơi trước, để tôi trông bọn nhỏ cho, xảy ra việc gì sẽ gọi sang ngay."
"Không sao không sao, cô cũng ngủ đi." Ninh Thiều Bạch nói, "Yên tâm, tôi là bác sĩ, ý thức cảnh giác cao hơn nhiều."
Hạ Miên, "Thôi thôi, anh mệt quá rồi......"
Cô nhịn mãi không nổi, tò mò nói, "Vì sao bên Hải Nam lại biến động vào đúng hôm nay? Anh có tin tức gì sao?"
Nói thật, nếu không phải bất động sản Hải Nam sập chuẩn, những vị CEO kia sẽ không hoảng loạn như vậy, cuối cùng khiến Ninh gia phải chật vật.
Ninh Thiều Bạch không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này.
Anh cũng chẳng keo kiệt giải đáp, "Thị trường bên đó luôn biến động lạ, sập hay không là vấn đề thời gian, chỉ cần có mấy người điên cuồng bán tháo thì sẽ xảy ra khủng hoảng như tuyết lở thôi."
"Cho nên, anh có người bên Hải Nam?"
Ninh Thiều Bạch ngáp dài, "Sâm Sâm đâu phải là con của mỗi chị tôi."
Hạ Miên trợn mắt, "Hoắc Học Văn á?"
Ninh Thiều Bạch nhận lấy cái chăn trong tay Hạ Miên, "Ờ."
"Thế anh ta và chị Ninh....."
Ninh Thiều Bạch đẩy cô ra cửa, "Trẻ con thì ngủ đi, bớt quản chuyện người lớn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook