Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
-
Chương 48: 🐳🐳
Editor: UwU
Beta: Kỷ Kỷ
Hạ Miên và Mao Tuệ Lan cùng đến nhà trẻ đón bọn nhỏ về.
Lúc về tới đầu hẻm, Mao Tuệ Trúc đột nhiên chạy lên hô, "Ba, chị cả!"
Hạ Miên ngẩng đầu, bắt gặp Mao Chí Sơn và Mao Tuệ Mai đang đi phía trước, sắp về đến nhà.
Bước chân Mao Tuệ Lan không tự giác trở nên nhanh hơn, "Sao ba đã về rồi, không biết kết quả thế nào nữa."
Đương nhiên không tồi, cứ nhìn từ biểu tình là biết.
Trên mặt Mao Tuệ Mai mang theo tươi cười, còn Mao Chí Sơn thay đổi rất rõ ràng, chú thẳng lưng ngẩng đầu, tuy biểu tình không lộ ra hết, nhưng hoàn toàn có thể biết hiện giờ chú đang rất vui.
Đến tối Hạ Văn Nguyệt dọn quán về, một nhà ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn cơm vừa nghe Mao Tuệ Mai kể chuyện hôm nay.
"Lúc đạo diễn gặp ba rất kích động." Mao Tuệ Mai nói, "Sau đó lập tức kêu nhân viên trang điểm rồi thay quần áo cho ba."
Lời này có lẽ hơi tâng bốc, nhưng tất cả mọi người đều tin, đặc biệt là Mao Tuệ Trúc, hai mắt nhìn Mao Chí Sơn phát ra ánh sáng khó mà dấu được, vẻ mặt cực kỳ sùng bái.
"Đạo diễn bảo lúc chưa gặp ba ông ấy rất tuyệt vọng." Mao Tuệ Mai nói, "Nếu thật sự không có ai hợp, đành phải tìm một nữ minh tinh thay thế mất."
Lúc nói đến đây, Hạ Văn Nguyệt và Mao Tuệ Lan hơi nhíu mày, không tự giác nhìn sang Mao Chí Sơn.
Cả nhà rất nhạy cảm khi nói về vấn đề dáng vẻ của chú Mao, họ chưa từng bàn đến càng không dám nhắc qua, mà nha đầu Mao Tuệ Mai ngày thường cũng rất biết nghĩ, sao hôm nay nói lại không biết lựa lời vậy......
Mao Chí Sơn nhìn mấy mẹ con quan tâm mình, lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Hôm nay khi đạo diễn và nhân viên trang điểm thảo luận về dáng vẻ của mình, hắn còn có chút không tự nhiên, thậm chí là hối hận.
Nhưng nghe thấy bọn họ hết tán thưởng lại khích lệ, nhân viên trang điểm còn trách hắn vì sao phí phạm của trời, không chăm sóc cho tốt, hắn mới bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã sai hay không.
Ngay cả đại minh tinh ngày thường hay xuất hiện trên TV cũng cao hứng khen, "Đạo diễn Vương tìm đâu ra bảo bổi này vậy, thật đúng là bản sống của Long Vấn Thiên mà! Quá tuyệt vời!"
Lúc sau lại có mấy diễn viên chính khác đến nhìn, đợi hắn thay quần áo xong, tất cả mọi người đều tấm tắc gật đầu.
Cũng trong khoảnh khắc đó, sự tự ti tích lũy bao năm của Mao Chí Sơn bị những nụ cười chân thành thổi sạch, thế nên hắn cũng vì dáng vẻ của mình mà vui vẻ một lần.
Mao Tuệ Mai nhịn không được bắt đầu nói về nhân vật Mao Chí Sơn sắp đóng, "Long Vấn Thiên là một cao nhân ẩn sĩ, võ công cực kỳ cao cường!"
Mao Tuệ Lan và Mao Tuệ Trúc lập tức hưng phấn, "Đại hiệp!"
"Đúng vậy, lớn lên rất đẹp nhưng không thích nói chuyện, là cao nhân trong truyền thuyết, bảo vệ tất cả bí mật võ lâm."
"Lúc nam chính bị người ta hãm hại rơi xuống vách núi đã gặp được ngài, sau đó ngài trở thành sư phụ của nam chính, truyền thụ tất cả các tuyệt kỹ võ công, sau này khi nam chính sắp bị gϊếŧ chết thì kịp thời xuất hiện, đánh đám người xấu nằm xuống đất."
Hạ Miên: ......
Kể ra cũng lạ, trình độ kể chuyện nát bét như thế này mà lại tổng kết được hết các tình tiết chính, ngay cả Tiểu Phong nghe xong còn thấy hay hay.
Hạ Miên bật cười, "Con hiểu hả?"
Tiểu Phong đan ngón trỏ với ngón giữa lại với nhau khoa tay múa chân, "Đại hiệp!"
Mao Tuệ Trúc thì lợi hại hơn, cô nhóc cầm cái đũa làm kiếm, "Cẩu tặc chờ đó, hôm nay ta sẽ không tha cho các ngươi!"
"Nói linh tinh gì thế hả." Mao Tuệ Lan bật cười, "Qua nhà Sâm Sâm xem TV đúng không?"
Mao Tuệ Mai đáp, "Chờ kiếm được lời nhà mình sẽ mua TV, sau này ba lên truyền hình rồi đâu thể mặc kệ không xem được."
Mao Tuệ Lan và Mao Tuệ Trúc lập tức dơ tay tán đồng.
Hạ Văn Nguyệt cười nói, "Có thể diễn là do may mắn, làm gì còn lần sau, chẳng lẽ trở thành minh tinh dễ vậy sao?"
"Chưa chắc đâu mẹ!" Hiển nhiên hôm nay Mao Tuệ Mai đã được truyền thụ không ít thứ, "Đạo diễn nói ba lớn lên đẹp, tuy đất diễn không lớn nhưng độ nhận diện chắc chắn rất cao, một khi có nhân vật thích hợp, diễn tốt sẽ cực kỳ xuất sắc!"
"Có đại minh tinh còn nói nếu ba đóng ổn, với hình tượng hiếm thấy như thế này, nhất định không thiếu đoàn phim ngỏ lời mời."
"Phải không ba." Cô nhóc nói đến đây lại càng đắc ý, "Mọi người không biết đâu, hôm nay con còn nghe thấy người nói xấu ba cơ, cái gì mà chỉ dựa vào gương mặt, chưa qua kiểm tra đã được nhận vai xuất sắc như thế này."
Mao Tuệ Mai quay đầu nhìn Mao Chí Sơn, "Ba cũng nghe thấy mà, chính là cái người cao cao đen đen diễn vai phản diện ấy."
Mao Chí Sơn gật đầu.
Hạ Văn Nguyệt kinh ngạc với thái độ của Mao Chí Sơn, nhưng rất nhanh đã vui vẻ trở lại, gắp cho chồng một miếng khâu nhục* nói, "Vậy chờ ba nó lên truyền hình, nhà mình sẽ mua TV!"
Mao Tuệ Trúc lập tức hỏi, "Vậy bao giờ thì chiếu ạ?"
Mao Tuệ Mai lấy ra quyển sổ nhỏ lật lật, "Ba đã diễn đâu, trước khi khởi quay phải tập luyện một thời gian, sau khi quay xong còn phải chờ đạo diễn cắt nối biên tập, gửi cho đài truyền hình phê duyệt, nhanh nhất chắc mất nửa năm."
Mao Tuệ Trúc lộ ra biểu tình thất vọng.
Mao Tuệ Mai nói, "Còn việc của chúng ta bây giờ, chính là sửa lại dáng người cho ba!"
Hạ Miên nghĩ thầm bảo sao Mao Chí Sơn đi đứng lại thẳng lưng ngẩng đầu, mới có nửa ngày mà đã thay đổi lớn vậy, hóa ra là bị bắt sửa.
"Lúc nào ba cũng cong eo cúi người, đạo diễn nói cần phải đi đứng tự tin hơn, khi quay mới đẹp, còn nữa nhân viên chỉ đạo võ thuật cũng bảo ba về nhà giãn cơ trước đi, lúc quay sẽ cần."
Mao Tuệ Mai nói tiếp, "Bắt đầu từ ngày mai ba phải đến công ty tập luyện, nhưng chúng ta ở nhà cũng phải giám sát chặt chẽ, giáo viên ở đấy sẽ dạy các động tác cải thiện dáng người, lịch trình ra sao con đã nhớ kĩ!"
Mao Tuệ Lan và Mao Tuệ Trúc tức khắc hưởng ứng, "Yên tâm, bọn em nhất định sẽ giám sát!"
Vì thế sau ngày hôm nay, chỉ cần Mao Chí Sơn hơi cúi đầu cong eo một chút sẽ lập tức bị con gái nhanh tay sửa đổi, lúc người không thoải mái cũng được Mao Tuệ Lan tẩm quất mát xa.
Mỗi sáng đều đi làm với Mao Tuệ Mai, Mao Tuệ Mai chậm rãi học công việc trợ lý, còn chú thì tiếp thu một ít kĩ năng diễn xuất và huấn luyện cải thiện dáng người.
Có lẽ niên đại này vẫn chưa xuất hiện hot search cọ nhiệt linh tinh, bầu không khí trong ngành sản xuất điện ảnh có thể nói là tương đối tốt.
Quả thật Mao Chí Sơn như mỗi ngày một thay đổi, từ thái độ đi làm liền biết chú thật sự vui vẻ, trước kia lúc xuất phát chỉ dám yên lặng đi sau Mao Tuệ Mai, hiện giờ đã biến thành chuẩn bị tốt vừa lẩm bẩm đọc thoại, vừa đợi con.
Mao Tuệ Mai cười kể nguyên nhân, thì ra trong lúc giải lao chú có nói chuyện phiếm với mấy diễn viên khác, vô tình nhắc đến thù lao, Mao Chí Sơn liền có động lực.
Hạ Miên nhịn không được cười. "Lúc trước nghe thấy chữ diễn còn chẳng dám mơ, bây giờ chú đã tự tin như vậy, bắt đầu có mục tiêu kiếm tiền rồi."
Mao Tuệ Mai tận mắt chứng kiến ba mình lột xác từng chút một, cả người cực kỳ cao hứng, "Ba nói xem, nếu có thể đóng liên tiếp hai ba bộ không tồi, có khi nhà mình sẽ mua được một căn ở thành phố Yến đấy!"
Mao Tuệ Trúc cũng ngây thơ nói theo, "Chúng ta sẽ mua cái sân bên cạnh, ở đó cũng không có ai, như vậy là có thể sống cùng nhau."
Hạ Văn Nguyệt cũng từng nghĩ đến việc mua nhà, nên đã hỏi thăm từ trước, "Chỉ sợ gần đây không có cái nào thích hợp, ngoài khu mình đang sống, những chỗ khác đều dính chút đại tạp viện, nếu muốn cũng chỉ có thể mua nhà riêng."
"Vậy chúng ta sẽ mua cả bộ sân, đại tạp viện phiền lắm." Mao Tuệ Lan nói, "Cứ như đầu hẻm ấy, ngày nào cũng có người cãi nhau, con nghe mà đau cả đầu."
Hạ Văn Nguyệt cũng nghĩ như thế, cười ha hả ghẹo Mao Chí Sơn, "Không sao đâu, chờ ba con kiếm đủ cũng phải mất một hai năm, đến lúc ấy không chừng sẽ có."
Hạ Miên nghĩ thầm, đó là chuyện chắc chắn.
Lại nói tiếp, buổi đấu giá đã qua hơn nửa tháng, tiệc mừng thọ của ông Ninh hình như sắp tới đúng không?
Rất nhiều chuyện không thể không tính đến, Hạ Miên mới nhớ ra việc này, ngay sáng hôm sau thiệp mời đã đến.
Trợ lý của Phạm Tú Chi đích thân tới nhà, đãi ngộ lịch sự này được chia cho Ninh Thiều Vận, Ninh Thiều Bạch và cô mỗi người một phần.
Lúc ấy, Ninh Thiều Vận mới mang đến cho Tiểu Phong một giáo viên lợi hại.
Nửa tháng qua Ninh Thiều Vận luôn nhốt mình trong phòng vẽ tranh, gấp rút chuẩn bị quà cho buổi mừng thọ của ông nội, vì thế Hạ Miên dặn riêng Tiểu Phong không được quấy rầy.
Nhưng mà sự quấy rầy Tiểu Phong hiểu và sự quấy rầy Hạ Miên nói hoàn toàn không giống nhau.
Từ khi cậu nhóc biết bức tranh được đấu giá kia là của Ninh Thiều Vận, liền nhịn không được ngày nào cũng chạy tới xem Ninh Thiều Vận vẽ tranh, cậu không quấy rầy dì Ninh, chỉ thập thò đứng ngoài cửa nhìn lén.
Thời điểm Ninh Thiều Vận thoát khỏi sự chuyên chú, liền bắt gặp nửa cái đầu nhỏ đang thò ra nhìn mình, lúc bị phát hiện còn cười thẹn thùng lon ton chạy mất.
Làm cô ấy dở khóc dở cười.
Thật ra Tiểu Phong vốn là đứa trẻ an tĩnh, để cậu vào phòng cũng chả quấy rầy gì, chẳng qua chỉ sợ lúc mình chăm chú vẽ không để ý đến xung quanh, sợ thằng bé thấy tò mò lấy thuốc màu ăn thử.
Nhưng về sau thật sự không chống cự được sự khát vọng trong mắt Tiểu Phong, dứt khoát kêu cậu mặc áo khoác, sau đó chuẩn bị bút lông và mực nước, vẽ một bức tranh đơn giản làm mẫu rồi mặc Tiểu Phong lăn lộn.
Lần chơi này không có Sâm Sâm, mấy hôm trước Hoắc Học Văn từ Cảng Thành về có mua một bộ đồ chơi âm nhạc tặng cậu nhóc, dạo gần đây Sâm Sâm rất mê nó.
Nhưng mà mấy đứa nhỏ ở cùng một chỗ, cũng không ảnh hưởng gì đến sở thích cá nhân của hai bên.
Thời điểm Hạ Miên qua đón Tiểu Phong, chỉ thấy Ninh Thiều Vận cầm một tờ giấy Tuyên Thành* kích động, "Hạ Miên, Tiểu Phong thật sự là thiên tài!"
(P/s: Giấy Tuyên hay giấy huyện Kính là một loại có nguồn gốc ở cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả và Trung Hoa. Tại Trung Quốc người ta coi giấy Tuyên là vua của các loại giấy và là loại giấy bền nghìn năm.)
Điểm này đương nhiên Hạ Miên biết, chỉ là không rõ vì sao Ninh Thiều Vận bỗng dưng nói như vậy.
Ninh Thiều Vận cầm bức tranh cho cô xem, "Chị chỉ tiện tay làm mẫu một lần, chưa dạy thằng bé kỹ xảo gì cả, thế mà nó lại vẽ ra được chút ý." "Không được, nhất định không thể để thiên phú này mai một!" Lúc trước Ninh Thiều Vận còn đang đợi tin tức, hiện giờ càng thêm kích động, "Chị lập tức gọi điện hỏi anh Chúc."
"Hỏi cái gì vậy!" Một giọng nói mười phần trung khí truyền đến, ngữ khí mang theo sự bất mãn, "Em vẫn nhớ mình còn một đàn anh hả?"
Ninh Thiều Vận sửng sốt, dì Ngụy đã dẫn một người đàn ông bước vào, cười ha hả, "Tiểu Vận, mau xem ai đến này?"
Người tới khoảng 50, hai mắt sáng ngời, mặc áo khoác dài trông cực kỳ có phong cách của người làm nghệ thuật.
"Anh Chúc!" Biểu tình Ninh Thiều Vận trở nên kích động, lúc sau lại có chút hổ thẹn, "Anh, sao anh đến đây?"
"Không thấy em đến thì phải đi tìm thôi." Người đó hừ lạnh một tiếng, "Anh chưa bao giờ nghe người kết hôn rồi thì không thể vẽ tranh được nữa đấy, không phải lúc trước còn liên hệ à, đang êm đẹp lại không có tin tức."
Nói tới đây còn hận sắt không thành thép, "Khó khăn lắm mới vẽ được một bức, thế mà lại cầm đi đấu giá, Hoắc gia rất thiếu tiền hả? Khiến em phải gấp gáp bán tranh sống tạm như vậy sao?"
Ninh Thiều Vận tức khắc đỏ mắt, "Anh, thật xin lỗi, em thật hổ thẹn với công sức bồi dưỡng của thầy."
Anh Chúc thấy cô ấy như vậy, dừng một chút, chân tay hơi luống cuống nói, "Ai ai, đừng khóc."
"Được rồi, sao đã làm mẹ mà còn thích khóc vậy hả."
Sâm Sâm vội vàng chạy tới nắm tay Ninh Thiều Vận, "Mẹ ơi."
Ninh Thiều Vận sờ đầu cậu, ngượng ngùng lau mắt, có chút xấu hổ giải thích, "Em biết mấy năm nay mình không cố gắng, cho nên vẽ xong muốn đi tìm mọi người, thiếu ai cũng không được......"
"Lại không ngờ bức tranh mới hoàn thành chưa lâu đã bị trộm mất......"
Nói đến đây, Ninh Thiều Vận vẫn còn nhớ cảm xúc như trời đất sập xuống của mình khi ấy, ngữ khí nghẹn ngào, "Em cảm thấy bản thân thật vô dụng, không dám liên lạc với mọi người......"
Anh Chúc trừng mắt, phẫn nộ quát, "Tranh bị trộm? Ai lại gan vậy?! Mau nói anh nghe, anh phải khiến loại bại hoại này không thể ra đường gặp người khác."
Ninh Thiều Vận cười khổ một tiếng, "Thôi, bọn họ vốn không hiểu."
Anh Chúc nhíu mày, "Cho nên mới bị mang đi bán? Biết bán cho ai không?"
Ninh Thiều Vận thấy hắn tức không nhẹ, vội vàng nói, "Không sao đâu, em lấy lại được tranh rồi, về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa."
Lúc này anh Chúc mới kịp phản ứng lại, sợ là mấy năm nay Ninh Thiều Vận sống không quá tốt, đành thở dài nói tránh đi, "Tranh đâu? Để anh xem em thụt lùi nhiều hay ít?"
Ninh Thiều Vận xoay người lấy ra một cuộn trục lớn trong thùng gỗ ven tường, cẩn thận dải ra bàn.
Anh Chúc nhìn kỹ nói, "Qua loa đại khái, chưa thụt lùi quá nhiều."
Nói xong liền phát hiện chút động tĩnh, cúi đầu liền thấy cậu nhóc đứng bên cạnh đang kiễng chân nhìn bức tranh, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
Hắn nhịn không được bị chọc cười, "Nhóc xem hiểu không."
Lúc này Tiểu Phong mới phát hiện mình đang đứng cạnh một người lạ, tức khắc sợ hãi chạy nhanh về ôm lấy chân Hạ Miên.
Hạ Miên có chút ngượng ngùng, "Chào thầy, thằng bé hơi nhát gan."
Ninh Thiều Vận mới nhớ ra, vội vàng giới thiệu cho mọi người, "Hạ Miên, đây là đàn anh chị từng nhắc tới Chúc Nguyên Hải, hiện giờ đang là giáo sư đại học mỹ thuật thủ đô."
Sau đó lại nói với Chúc Nguyên Hải, "Đây là Hạ Miên và Tiểu Phong, bữa trước em gọi điện cho chính là muốn nhờ anh kèm cặp đứa nhỏ Tiểu Phong này."
Cô ấy nói tới đây liền cầm bức Tuyên Thành Tiểu Phong mới vẽ lên, "Anh xem đi, Tiểu Phong thật sự là thiên tài. Em chỉ tiện tay vẽ vài nét mà thằng bé vừa nhìn đã biết."
Chúc Nguyên Hải kinh ngạc, "Thật sao?"
Hắn vẫy tay với Tiểu Phong, "Nhóc con mau lại đây."
Hình như Tiểu Phong cũng ý thức được gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Miên một cái, thấy ánh mắt Hạ Miên đang cổ vũ mình mới chậm rãi đi qua, nhỏ giọng kêu một tiếng, "Anh Chúc."
Gọi Chúc Nguyên Hải mà làm hắn sửng sốt, Ninh Thiều Vận phản ứng lại cố nín cười, "Tiểu Phong ngoan, không được gọi anh, phải là thầy."
Chúc Nguyên Hải chọc Ninh Thiều Vận, "Em biết bày thêm việc cho anh quá nhỉ."
Ninh Thiều Vận cười cười, "Nhất định không làm anh thất vọng đâu."
Chúc Nguyên Hải có hứng thú, hắn tiện tay cầm giấy bút bên cạnh vẽ một bức tranh hoa sen đơn giản.
Tiểu Phong lập tức bị hấp dẫn.
Chúc Nguyên Hải đưa bút lông cho cậu, "Nhóc con thửchút xem?"
Tiểu Phong ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy bút bắt đầu vẽ, Chúc Nguyên Hải ban đầu còn không để bụng sau khi nhìn Tiểu Phong đi vài nét, sắc mặt bỗng nghiêm túc hẳn lên, làm Hạ Miên cũng khẩn trương nhìn qua.
Hạ Miên không hiểu nhiều về hội họa, nhưng cô nhìn bàn tay nhỏ bé của Tiểu Phong cầm chiếc bút lông đã bị thấm mực một lúc, trông từng lớp mực chậm rãi chồng lên nhau, trong đó lộ ra chút dáng vẻ của hoa sen.
Chúc Nguyên Hải bỗng cười ha ha, "Tiểu Vận, nói đến quà gặp mặt, bức tranh của em còn không bằng bạn nhỏ này!"
Tiểu Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt Chúc Nguyên Hải đã thay đổi, hắn từ ái duỗi tay lau vết mực trên mặt cậu hỏi, "Con thích vẽ tranh không?"
Tiểu Phong không do dự gật đầu, Chúc Nguyên Hải cực kỳ cao hứng, "Vậy về sau theo thầy học được không?"
Tiểu Phong nhìn Hạ Miên và Ninh Thiều Vận, Ninh Thiều Vận cao hứng hô, "Không phải Tiểu Phong luôn muốn được vẽ tranh sao, đây là thầy giáo dì tìm cho con đó." Rồi lại sợ Tiểu Phong gọi sai như lúc nãy, bổ sung một câu, "Mau gọi thầy."
Tiểu Phong hơi chần chờ một chút, thấy Hạ Miên cổ vũ mình, liền quy củ quay qua Chúc Nguyên Hải.
Cúi đầu dơ hai cánh tay nhỏ lên, mềm mềm mại mại nói, "Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đệ tử." Sau đó tâm đắc nhìn về phía Hạ Miên.
Hạ Miên cũng ngốc rồi, Sâm Sâm ở bên cạnh mới nhắc nhở, "Mẹ ơi, bái sư phải kính trà."
Cô rốt cuộc mới hiểu tình huống này là như thế nào, dở khóc dở cười xoa đầu Tiểu Phong, sau đó giải thích với Chúc Nguyên Hải, "Thật xin lỗi thầy Chúc, gần đây bọn nhỏ mới học được trên TV......"
Ninh Thiều Vận cũng biết lời mình nói làm Tiểu Phong hiểu lầm, bảo sao ban nãy cậu hơi chần chờ, càng nghĩ càng cười không ngớt.
Từ khi Mao Tuệ Trúc biết ba mình sẽ trở thành đại minh tinh, cả ngày rất nhiệt tình xem phim truyền hình, sau khi xem xong còn phải diễn một đoạn mới thỏa mãn.
Dạo này có một bộ võ hiệp rất nổi, vì thế mà nhà trẻ trở thành giang hồ với các bang phái võ lâm phân tranh, đi học về thì nhà trở thành nơi ẩn náu của các cao nhân ẩn sĩ.
Cô nhóc nói mình chính là cao nhân, Sâm Sâm cũng là loại bá đạo, nghe vậy quả quyết không chịu thua kém, vì thế trong ba người chỉ có một đồ đệ là Tiểu Phong, trình tự bái sư của cậu nhóc đương nhiên là cực kỳ thuần thục.
"Bảo sao dì Ngụy thắc mắc đang êm đẹp lại thiếu mất hai chén trà." Ninh Thiều Vận cười nói, "Không phải do mấy đứa làm đó chứ?"
Sâm Sâm trả lời, "Nó đang ở Động Thiên Sơn của Tây Sơn ạ."
Mấy người lớn nhịn không nổi bật cười, Chúc Nguyên Hải nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Phong mà yêu thích, "Tiểu Phong, bình thường chỉ cần gọi thầy là được, biết chưa?"
Tiểu Phong ngoan ngoãn đáp, "Vâng thầy."
"Ừm, ngoan lắm."
Đang lúc náo nhiệt dì Ngụy từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt không tốt lắm, phía sau còn có một thanh niên mặc tây trang đi theo.
Ninh Thiều Vận nghi hoặc, "Ai vậy ạ?"
Dì Ngụy đáp, "Người Ninh gia tới, nói muốn đích thân gặp cháu."
Thanh niên phía sau vội vàng tự giới thiệu, "Xin chào Ninh tiểu thư, tôi là trợ lý Phạm Phong của Phạm tổng, tuần sau là đại thọ của ngài Ninh, Phạm tổng kêu tôi đến đây đưa thiệp mời."
Nói xong liền đưa thiệp qua, Ninh Thiều Vận cười trào phúng, nhưng cũng không nói gì mỉa mai, "Cảm ơn, lúc đó nhất định sẽ đến."
Vị trợ lý cười một cái, lấy ra tấm khác đưa cho Hạ Miên, "Hạ tiểu thư, ngài Ninh nghe nói cô là người cứu tiểu thiếu gia, cực kỳ cảm kích, mong cô vui lòng nhận cho."
Hạ Miên đón lấy đáp, "Là vinh hạnh của tôi, hôm đó tôi nhất định có mặt."
Rốt cuộc đó cũng là sân diễn tuồng cô chờ đã lâu, không biết rốt cuộc Ninh Thiều Bạch sẽ làm gì.
Sau khi vị trợ lý kia rời đi, Chúc Nguyên Hải nhíu mày nói, "Đại thọ của ông nội mà còn phải phát thiệp mời hả? Họ coi em là họ hàng bên sông à? Ninh gia xảy ra chuyện gì sao?"
Ninh Thiều Vận cười đáp, "Không có gì, ông nói trong bữa tiệc sẽ tuyên bố người thừa kế Ninh gia, thuận tiện chia một phần tài sản."
"Cho nên đứa em trai khác mẹ kia sẽ được chọn?" Chúc Nguyên Hải suy nghĩ nửa ngày, "Phạm tổng...... không phải là người phụ nữa ông Ninh ép ba em cưới - Phạm Tú Chi đó chứ?"
Ninh Thiều Vận gật đầu, Chúc Nguyên Hải không khỏi cảm thán, "Đều nói con dâu không tốt phá ba đời, lần này này ông Ninh cưới hỏng rồi."
"Phạm gia kia có tiền, lúc nào cũng kiểu ta đây thích làm gì cũng được, bạn cũ trước kia đều chướng mắt cái tư thái cao ngạo của bà ta."
Nói tới đây hắn vỗ vai Ninh Thiều Vận, "Yên tâm đi, đến lúc đó có anh chống lưng!"
Ninh Thiều Vận vui vẻ cười lên, giống như tìm lại được những ngày tháng vô lo có đàn anh sủng ái, "Cảm ơn anh."
Hạ Miên bỗng nói, "Ban nãy không thấy đưa thiệp cho bác sĩ Ninh, không phải sẽ đến tận bệnh viện 'đích thân' đưa đó chứ?"
Ninh Thiều Vận không khỏi cười, "Vậy đúng là tự mình chuốc khổ."
Ninh Thiều Bạch ấy à, nửa điểm mệt cũng không thoát nổi.
Hạ Miên tò mò không biết Ninh Thiều Bạch sẽ dạy dỗ vị trợ lý kia như thế nào, lúc chạng vạng đứng ở cửa chờ anh về.
Thời điểm sắc trời gần đen mới thấy anh mặc một thân blouse trắng xuất hiện, cô nhanh chóng gọi lại hỏi, "Nhận được thiệp mời dự tiệc mừng thọ của Ninh gia chưa?"
Ninh Thiều Bạch đáp, "Chưa."
"Hả? Thế vị trợ lý kia đâu?" Hạ Miên nghi hoặc.
Ninh Thiều Bạch nghiêng đầu suy nghĩ, "Hình như vẫn đang chờ ngoài phòng phẫu thuật thì phải?"
Hạ Miên bật cười, "Anh quá xấu xa rồi."
Phạm Tú Chi oai phủ đầu, kêu trợ lý phải đưa thiệp mời tận tay họ.
Nhưng bác sĩ vào phòng giải phẫu, không biết khi nào mới ra.
Chắc vị trợ lý kia sợ lỡ cơ hội, không biết đứng đó chờ bao lâu, nhìn bộ dáng này của Ninh Thiều Bạch hiển nhiên đối phương đã bỏ lỡ.
Tính cách Ninh Thiều Bạch cũng không mềm, trợ lý của Phạm Tú Chi tìm ba ngày chưa chắc đã gặp được người.
Tối tìm đến Ninh Thiều Bạch không mở cửa, sáng tìm đến Ninh Thiều Bạch tới viện làm, đến bệnh viện Ninh Thiều Bạch không phảiđang họp thì cũng là ở phòng phẫu thuật......
Mắt thấy tiệc mừng sắp tới, vị trợ lý kia không thể không nhờ Hạ Miên đưa thay.
Hạ Miên nhịn cười giao thiệp mời cho Ninh Thiều Bạch, "Anh không thấy bộ dáng khó khăn của anh ta hề thế nào đâu, nếu mà đi nói với Phạm Tú Chi, Phạm Tú Chi nhất định sẽ nổi đóa."
Ninh Thiều Bạch tiện tay cầm lấy nhìn nhìn, "Chút việc nhỏ này mà đã tức giận, vậy hôm mừng thọ có khi bà ta phải tức chết 800 lần đấy?"
Ha ha, quả nhiên hôm ấy anh sẽ hành động.
Cầu ☆ and follow me 🙏
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook