Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
-
Chương 41
Con đường núi ở thị trấn cổ rất vắng vẻ. Vì buổi sáng có tuyết rơi, đường rất trơn, cô không dám lái xe quá nhanh.
Cô liếc nhìn điện thoại, đã 7 giờ tối.
Chắc sẽ kịp giao món quà trước 12 giờ.
Sầm Linh Thu tưởng tượng đến phản ứng của Dụ Minh Kiều khi nhận được món quà. Liệu cô ấy sẽ chán ghét không? Dù sao bây giờ, đứa trẻ đó cũng không còn tin tưởng cô nữa.
Dụ Minh Kiều hẳn đang hận cô.
Sau hôm nay, cô sẽ có thể rời khỏi thế giới này.
Một cảm giác mơ hồ chợt dâng lên.
Ai mà ngờ trước lúc chia tay, giữa cô và Dụ Minh Kiều lại có một cuộc cãi vã lớn thế này.
Sầm Linh Thu suy nghĩ lan man.
Bất chợt, một chiếc xe chạy ngược chiều lao thẳng tới. Thấy xe của mình sắp đâm phải, Sầm Linh Thu vội đánh lái, nhưng đầu xe vẫn va phải một chút, khiến xe của cô bị lệch về hướng vách đá!
Vì tuyết rơi, bánh xe trượt đi, dù Sầm Linh Thu có cố gắng đánh lái thế nào, xe vẫn mất kiểm soát.
Rầm!
Sầm Linh Thu trợn to mắt, nhìn xe của mình đâm vào lan can bên vách đá, rồi toàn bộ chiếc xe lật xuống vực!
Cả người cô như bị cuốn vào một cơn sóng dữ, choáng váng và đau đớn. Sầm Linh Thu gần như không còn tỉnh táo để nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy những âm thanh va chạm lớn vang lên chói tai, khiến cô không thể mở mắt.
Khi xung quanh yên tĩnh trở lại, cô đã đau đến mức không thể cử động.
A!.
Đau quá.
Đau quá.
Giống như năm 18 tuổi, khi cô chết một mình trong căn phòng tạp vật, đau đớn vô cùng.
Đôi mắt cô mở hờ, toàn thân không thể cử động, chỉ cảm nhận được cái lạnh đang nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Lạnh quá.
Trong cơn mê man, cô nghĩ, giá như Dụ Minh Kiều ở đây thì tốt biết mấy.
Cô rất lạnh, muốn đến gần hơi ấm của Dụ Minh Kiều.
Quà.
Chưa kịp tặng nữa.
Sầm Linh Thu thở yếu ớt, đôi mắt trống rỗng.
Đêm tuyết thật yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ vang lên.
Đôi mắt của Sầm Linh Thu khẽ mở, mí mắt chớp chậm chạp, trong cơn đau nhói, cô từ từ nhắm mắt lại.
Cô liếc nhìn điện thoại, đã 7 giờ tối.
Chắc sẽ kịp giao món quà trước 12 giờ.
Sầm Linh Thu tưởng tượng đến phản ứng của Dụ Minh Kiều khi nhận được món quà. Liệu cô ấy sẽ chán ghét không? Dù sao bây giờ, đứa trẻ đó cũng không còn tin tưởng cô nữa.
Dụ Minh Kiều hẳn đang hận cô.
Sau hôm nay, cô sẽ có thể rời khỏi thế giới này.
Một cảm giác mơ hồ chợt dâng lên.
Ai mà ngờ trước lúc chia tay, giữa cô và Dụ Minh Kiều lại có một cuộc cãi vã lớn thế này.
Sầm Linh Thu suy nghĩ lan man.
Bất chợt, một chiếc xe chạy ngược chiều lao thẳng tới. Thấy xe của mình sắp đâm phải, Sầm Linh Thu vội đánh lái, nhưng đầu xe vẫn va phải một chút, khiến xe của cô bị lệch về hướng vách đá!
Vì tuyết rơi, bánh xe trượt đi, dù Sầm Linh Thu có cố gắng đánh lái thế nào, xe vẫn mất kiểm soát.
Rầm!
Sầm Linh Thu trợn to mắt, nhìn xe của mình đâm vào lan can bên vách đá, rồi toàn bộ chiếc xe lật xuống vực!
Cả người cô như bị cuốn vào một cơn sóng dữ, choáng váng và đau đớn. Sầm Linh Thu gần như không còn tỉnh táo để nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy những âm thanh va chạm lớn vang lên chói tai, khiến cô không thể mở mắt.
Khi xung quanh yên tĩnh trở lại, cô đã đau đến mức không thể cử động.
A!.
Đau quá.
Đau quá.
Giống như năm 18 tuổi, khi cô chết một mình trong căn phòng tạp vật, đau đớn vô cùng.
Đôi mắt cô mở hờ, toàn thân không thể cử động, chỉ cảm nhận được cái lạnh đang nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Lạnh quá.
Trong cơn mê man, cô nghĩ, giá như Dụ Minh Kiều ở đây thì tốt biết mấy.
Cô rất lạnh, muốn đến gần hơi ấm của Dụ Minh Kiều.
Quà.
Chưa kịp tặng nữa.
Sầm Linh Thu thở yếu ớt, đôi mắt trống rỗng.
Đêm tuyết thật yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ vang lên.
Đôi mắt của Sầm Linh Thu khẽ mở, mí mắt chớp chậm chạp, trong cơn đau nhói, cô từ từ nhắm mắt lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook