Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
-
Chương 14
Sầm Linh Thu rất chu đáo đưa cho cô ấy một tờ giấy ăn.
Văn Chi nhận lấy giấy, lau miệng, tò mò hỏi: “Không phải là cô gái mà tớ nghĩ đấy chứ?"
“Ừ.”
“Cô...” Cô nhíu mày, không tin nổi, “Sao lại đưa người ta vào bệnh viện được, cô làm quá rồi phải không?"
"...."
Văn Chi tưởng rằng chính cô đã khiến Dụ Minh Kiều phải nhập viện.
Nhưng cô đâu có làm gì.
“Không phải như cô nghĩ đâu.” Sầm Linh Thu thờ ơ giải thích, “Dù sao cũng là vì lý do khác."
Văn Chi nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
Sầm Linh Thu bị nhìn đến khó chịu, liền chuyển chủ đề: “À đúng rồi, lần trước cô nói muốn đổi nhà phải không?”
“Ừ, nhưng chưa tìm được cái nào ưng ý, cô muốn chuyển cùng tôi không?"
“Được, để tôi tìm nhà.”
“Tùy cô, nhưng đừng xa quá là được.”
Dụ Minh Kiều sau khi từ bệnh viện trở về liền quay lại căn hộ của mình.
Khi nằm trên giường, cô vẫn còn chút mơ hồ. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ bị nhốt mãi trong trang viên đó, cho đến chết cũng không thể quay về nhà.
Cô bị giam cầm trong ngôi mộ khổng lồ đó chưa đến một tháng, nhưng cô cảm giác như đã trải qua rất lâu, rất lâu.
Nơi đó khiến thời gian trôi qua quá chậm.
Trong lúc mơ hồ, cô lại có chút không tin nổi.
Cô có thể quang minh chính đại rời đi là nhờ Linh Thu.
Dụ Minh Kiều nằm trong đống búp bê của mình, không khỏi tò mò về phản ứng của người phụ nữ đó khi thấy phòng bệnh trống không.
Ngạc nhiên, tức giận, hay hối hận vì đã đưa điện thoại cho cô?
Bất kể là phản ứng gì, có lẽ đều không phải là những cảm xúc tốt đẹp.
Thật đáng tiếc, cô không thể tự mình chứng kiến.
Còn nửa tháng nữa là đến ngày nhập học, Dụ Minh Kiều mỗi ngày đều ru rú trong phòng, kéo kín rèm cửa, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ.
Cô không thích bóng tối, nhưng cũng không chịu nổi ánh mặt trời quá chói chang.
Do cơ thể yếu ớt, từ khi trở về từ bệnh viện, cô đã mất gần hai tiếng để về đến căn hộ của mình, và kiệt sức hoàn toàn. Cô không còn chút sức lực nào, thậm chí không thay quần áo mà ngủ thiếp đi.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cơ thể cảm thấy hơi nóng bức nên cô mở mắt.
Nằm ngây người trên giường một lúc lâu, cô mới đứng dậy, ngồi trên xe lăn và kéo rèm cửa.
Bên ngoài trời đã tối, đèn đường lần lượt sáng lên.
Khu chung cư rất yên tĩnh, con đường nhỏ chỉ lác đác vài người tan làm.
Ánh mắt cô trống rỗng, không biết nên nhìn đi đâu.
Khi cảm giác mơ hồ lan dần khắp cơ thể, cô mới chậm rãi di chuyển xe lăn.
Uống nước, tắm rửa, thay quần áo ngủ.
Làm xong tất cả, cô ngồi trên ghế sofa, nhìn điện thoại.
Từ khi bị nhốt ở trang viên đến hôm nay, không có một ai gửi tin nhắn cho cô.
Nếu cô thực sự chết trong trang viên, thi thể thối rữa, có lẽ cũng không ai biết.
Cô tắt điện thoại, ném nó lên bàn trà, không bao giờ chạm vào nữa.
Cuộc sống của Dụ Minh Kiều rơi vào một trạng thái hỗn loạn và suy sụp. Cô không thích ra ngoài, không thích gặp người, cũng không có bạn bè. Cô chỉ ở trong căn phòng không có chút ánh sáng, ngủ, vẽ tranh, và lạc vào những suy nghĩ.
Nói là ngủ, nhưng thực ra cô cũng không ngủ được bao nhiêu.
Cô bị mất ngủ nghiêm trọng, hễ ngủ là lại gặp ác mộng, đã lâu lắm rồi cô chưa có một giấc ngủ ngon.
Cô rất mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ được.
Nhìn đồng hồ.
Mới hơn một giờ sáng sao?
Cô không biết đã mấy ngày trôi qua kể từ khi về từ bệnh viện.
Trong những ngày này, cô không nói một lời, cũng không có ai đến tìm cô. Cô như bị cách biệt hoàn toàn khỏi thế giới ồn ào ngoài kia, cô độc trong một chiều không gian tự xây dựng.
Ở trang viên, cô rất muốn trở về nhà, điều đó gần như là một khát khao.
Nhưng giờ khi đã rời khỏi đó, quay trở lại nhà mình, cô lại không cảm thấy phấn khích. Cô không có được bất kỳ niềm vui nào.
Dụ Minh Kiều dường như đã mất hết cảm giác, không có niềm vui, không có nỗi buồn, không cảm nhận được cơn đói.
Không phải vì cô mệt mỏi, Dụ Minh Kiều chỉ đơn giản là cảm thấy không có ý nghĩa.
Cô đã từ một sự điên cuồng, bệnh hoạn trong trang viên biến thành sự tê liệt, vô nghĩa.
Nhưng thực ra, đây là trạng thái thường ngày của cô.
Trong hai mươi năm qua, ngoài việc vẽ tranh, cô chỉ là một cái xác không hồn.
Nhiệt độ điều hòa mở quá thấp.
Lạnh.
Căn phòng yên tĩnh quá.
Vết thương trên cổ tay đau quá.
Cô độc quá.
Cơ thể gầy gò, ốm yếu của Dụ Minh Kiều cuộn tròn lại, giấu mình trong đống búp bê.
Nhà hết đồ ăn, cũng hết băng gạc, Dụ Minh Kiều không thể tiếp tục trốn mãi trong nhà.
Cô đeo khẩu trang và đội mũ, che chắn kỹ lưỡng, rồi mở cửa, đi xuống siêu thị mua đồ thật nhanh và quay về.
Dưới chân tòa nhà, cô tinh mắt phát hiện ra một chiếc xe quen thuộc.
Một chiếc Bentley màu xám bạc.
Cô di chuyển xe lăn, không lập tức lên nhà mà nhìn chằm chằm vào biển số xe, ánh mắt dần trở nên u ám.
Dụ Minh Kiều nhấc điện thoại, bấm một số và lạnh lùng nói: "Alo, xin chào."
Thang máy hiển thị tầng 9, Dụ Minh Kiều ra khỏi thang máy, ngước mắt lên và đúng như cô đã đoán, người đó đang đứng trước cửa nhà mình.
Người đàn ông dựa vào cửa nhà cô, cúi đầu xem điện thoại. Nghe thấy tiếng động, anh ta liếc nhìn về phía cô.
“Minh Kiều.” Anh ta đứng thẳng người, nghiêng đầu cười lạnh. “Lâu quá không gặp."
Lâm Đống.
Dụ Minh Kiều siết chặt tay vịn, môi mím chặt, trong lòng dâng lên vô vàn căm hận và ghê tởm.
Dù cảm giác ghê tởm đối với Lâm Đống đã đến mức khiến cô chỉ muốn nôn, vẻ mặt của cô vẫn giữ bình tĩnh và lạnh lùng.
Dụ Minh Kiều không thèm nhìn anh ta, vẫn giữ vẻ bình thản mà đi ngang qua, dùng vân tay mở cửa.
Cô không đóng cửa, tự mình đi vào.
Lâm Đống bước theo sau mà không chút khách sáo, giọng nói kìm nén cơn giận: “Minh Kiều, em rời khỏi nhà chúng ta mà không nói với anh sao?"
“Em vừa mới ăn xong.” Dụ Minh Kiều đứng cách anh ta hơn một mét, đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh ta. “Đừng làm em buồn nôn.”
Lâm Đống cười, “Minh Kiều, em nói vậy thật khiến người ta đau lòng."
Anh ta bực bội vò đầu, “Hôm nay anh vừa về nước, xuống máy bay liền đến trang viên, vậy mà phát hiện em đã rời đi. Minh Kiều, anh rất tò mò, em đã làm thế nào để rời khỏi đó.”
Không có phương tiện liên lạc, lại khó khăn trong việc di chuyển, và còn bị giám sát, nghĩ thế nào cũng khó mà thoát ra.
Dụ Minh Kiều nhếch miệng, “Anh muốn biết không?"
“Dĩ nhiên.”
Anh ta mất đi món đồ chơi của mình, tự nhiên phải tức giận.
Nhưng cô không trả lời ngay mà nhìn xuống điện thoại, khóe môi từ từ cong lên.
Cơn giận của Lâm Đống đã gần đến giới hạn, anh ta bước nhanh tới, nắm lấy vai cô, giọng lạnh lùng: “Nói chuyện.”
“Chuyện đó phải hỏi chị của anh.” Dụ Minh Kiều nghiêng đầu. “Tin rằng Linh Thu sẽ cho anh câu trả lời.”
“Ý em là gì” Anh ta vừa định hỏi tiếp thì có tiếng bước chân nặng nề vang lên từ cửa. Anh ta quay đầu lại.
Vài người mặc đồng phục cảnh sát bước tới, giơ thẻ trước mặt anh ta: “Ông Lâm, mấy ngày nay có người báo cáo ông bị nghi ngờ cố ý bắt cóc, xin mời ông theo chúng tôi đi để xác nhận thông tin.”
Lâm Đống ngay lập tức quay phắt về phía Dụ Minh Kiều.
Dụ Minh Kiều khẽ nhếch môi cười, giả dối và lạnh lùng, thậm chí còn vô tội nghiêng đầu, như thể đang cười nhạo sự ngu ngốc của anh ta.
Lâm Đống lúc này mới hiểu ra, không lạ gì khi Dụ Minh Kiều đồng ý để anh ta vào nhà, thường thì cô sẽ không bao giờ cho phép anh ta bước vào nửa bước.
Hóa ra đây là cái bẫy cô đã sắp đặt. Cô đã đợi anh ta.
Có lẽ sau khi rời khỏi trang viên, cô đã báo cảnh sát, và sau đó chỉ chờ anh ta về nước, rồi cố tình kéo dài thời gian để đợi cảnh sát đến.
Lâm Đống đã đánh giá thấp cô.
Anh ta bị cảnh sát đưa đi, họ hỏi Dụ Minh Kiều một số câu hỏi liên quan và yêu cầu cô ngày mai đến để lập biên bản, sau đó họ rời đi, còn chu đáo giúp cô đóng cửa.
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Dụ Minh Kiều đi vào phòng tắm và thay một bộ quần áo, cảm thấy bộ đồ bị anh ta chạm vào vừa rồi thật bẩn thỉu.
Sau khi thay xong, cô vừa thay băng ở cổ tay, vừa nghĩ lại sự việc vừa xảy ra.
Sau khi rời bệnh viện, cô đã đến đồn cảnh sát để báo án.
Một tháng trước, cô về quê lấy đồ, nhà ở trong ngõ, vị trí khá hẻo lánh. Buổi tối khi cô đang đi trong ngõ để về thành phố, một chiếc xe đột nhiên dừng lại chặn đường. Cô còn chưa kịp phản ứng thì phía sau đầu bị vật gì đó đập mạnh.
Trước khi mất đi ý thức, cô kịp nhìn thấy biển số xe đó.
Lần sau khi tỉnh lại, cô đã ở trong trang viên.
Cô biết đó là việc mà tên đàn ông đó đã làm.
Cô đã ghi lại biển số xe, sau khi xuất viện đã cung cấp nó cho cảnh sát, cùng với vết sẹo chưa lành hẳn trên trán.
Trong ngõ không có camera, nhưng cảnh sát đã trích xuất camera từ các khu vực khác và tìm ra chủ sở hữu của chiếc xe, phần việc còn lại trở nên đơn giản hơn.
Lâm Đống sinh ra trong một gia đình lớn, có nhiều quyền lực ngầm sau lưng, người này có lẽ sẽ sớm thoát khỏi tình cảnh này, điều đó Dụ Minh Kiều có thể đoán trước.
Nhưng không sao cả, dù gì cô cũng chỉ muốn khiến Lâm Đống gặp chút rắc rối, và quan trọng hơn là khiến Linh Thu không được vui.
Linh Thu chắc sẽ ghét cô hơn.
Cô ấy sẽ đến hỏi tội mình chứ?
Chắc chắn là sẽ.
Dù gì cô ấy cũng cưng chiều em trai mình, và vì sự ngu ngốc của mình mà để cô ấy thực hiện được kế hoạch, đẩy cậu em trai yêu quý vào tình huống đáng cười và nhục nhã.
Dụ Minh Kiều ngồi trên xe lăn, hai tay ôm mặt, che đi đôi mắt đầy sự điên cuồng và u ám.
Cô thật sư mong chờ khoảnh khắc người phụ nữ đó tức giận.
Nhất định phải đến đấy, Linh Thu.
Sầm Linh Thu mấy ngày nay thực sự rất bận, một mặt cô phải dọn nhà, mặt khác thì nam chính lại gặp chuyện, bị giữ lại ở đồn cảnh sát.
Sầm Linh Thu đến thăm anh ta, liền bị hỏi cả đống câu hỏi.
Chủ yếu là hỏi vì sao Dụ Minh Kiều lại rời khỏi trang viên, có phải là do cô không.
Sầm Linh Thu coi như mình bị điếc, chẳng nghe thấy gì. Sau cùng vì quá phiền, cô không đi nữa, giao hết cho luật sư.
Thực ra, cô cũng mong rằng nam chính có thể ở đó lâu lâu một chút, như vậy sẽ không thường xuyên đến làm phiền nữ chính nữa.
Tất nhiên đó chỉ là mong muốn, nhưng không thực tế lắm. Dù gì đây cũng là nam chính của thế giới này, vẫn phải tiếp tục cốt truyện.
Tuy nhiên, Sầm Linh Thu đã cố ý kéo dài mấy ngày. Sau đó, cha mẹ của nguyên chủ biết chuyện, và ông nội của nguyên chủ cũng biết, liền quay về nước và dùng một số thủ đoạn, nam chính mới được thả ra.
Nhưng vì chuyện này, ông cụ tức giận đến mức dùng gậy đánh gôn đánh anh ta một trận, còn bắt anh ta phải vào phòng sách hối lỗi một thời gian.
Nam chính sợ ông cụ nhất, nên chỉ còn cách nghe lời.
Khi mọi việc xử lý xong, mùa hè đã có chút hơi mát.
Và trường học cũng đã bắt đầu khai giảng.
Sau khi Lâm Đống bị cảnh sát bắt đi, anh ta không còn đến tìm Dụ Minh Kiều nữa, và Sầm Linh Thu cũng không. Tính ra, từ khi xuất viện đến giờ, Dụ Minh Kiều chưa gặp lại người phụ nữ đó. Ban đầu cô còn nghĩ rằng cô ấy sẽ đến gây chuyện vì vụ của em trai mình, nhưng cô ấy lại như biến mất.
Dụ Minh Kiều vẫn tiếp tục sống cuộc sống ủ dột.
Ngày học cũng rất nhàm chán. Chiều nay cô không có tiết, liền trở về từ trường sớm và thấy hành lang đầy đồ đạc, nhân viên chuyển nhà liên tục chuyển đồ vào căn hộ đối diện.
Dụ Minh Kiều không có hứng thú với hàng xóm mới, chỉ là những thứ này chắn lối đi của cô.
Cô không cảm xúc, nói: “Chặn đường rồi, chú à.”
Một nhân viên chuyển nhà cười ngượng, “Xin lỗi nhé em gái, chú dọn liền đây.”
Người nhân viên dọn dẹp cái hộp trước mặt Dụ Minh Kiều, đồ bên trong đầy đến mức một thứ gì đó bật ra ngoài. Cô cúi đầu nhìn.
Là một hộp kẹo.
Cô cảm thấy hộp kẹo này quen thuộc, nghĩ vài giây rồi nhận ra nó giống hệt hộp kẹo mà lần trước Sầm Linh Thu đã đưa cho cô.
Thật là khẩu vị tệ hại.
Chỉ là một hộp kẹo, Dụ Minh Kiều không để tâm, cô tiện tay nhặt lên, định đặt nó trước cửa nhà để họ tự mang vào.
Vừa đặt xuống đất, một bàn tay có hình xăm đã nhặt nó lên, “Cảm ơn cô nhé.”
Văn Chi nói xong, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Dụ Minh Kiều khi cô ngẩng đầu lên.
“Trời ơi”
Văn Chi không kìm được mà kêu lên.
Dụ Minh Kiều không hiểu chuyện gì, cũng chẳng có hứng thú để tìm hiểu tâm trạng bất ngờ của cô ấy. Cô tùy tiện gật đầu rồi quay về mở khóa cửa, sau đó đóng lại.
Để lại ánh mắt sững sờ của Văn Chi nhìn cánh cửa đối diện.
Cô ấy vừa gặp Dụ Minh Kiều phải không?
Văn Chi từng nhìn thấy cô ấy từ xa một lần, vì khuôn mặt quá đẹp nên cô nhớ rất rõ.
Đây chẳng phải là cô gái mà Linh Thu ghét và luôn bắt nạt sao?
Cô ấy lại sống ngay đối diện.
Linh Thu làm gì vậy, lại chọn căn hộ này.
Văn Chi lập tức nhắn tin cho Sầm Linh Thu.
Sầm Linh Thu chỉ trả lời một câu ngắn gọn đến mức không thể ngắn hơn.
【Ừ, biết rồi.]
Văn Chi vội vã đáp lại.
[?? Cô biết cái gì chứ.]
【Bận, về nói sau.]
Văn Chi bị mấy từ lạnh lùng của cô ấy làm cho cạn lời.
Phản ứng kiểu gì thế này.
Sầm Linh Thu vừa kết thúc một buổi phiên dịch đồng thời và đang lái xe về nhà.
Hôm nay cô vừa mới chuyển đến căn hộ Hi Nhị, mất khá nhiều công sức mới chuyển vào ở đối diện căn hộ của Dụ Minh Kiều.
Cô đã cố tình chọn căn hộ này để có thể ở gần Dụ Minh Kiều hơn.
Xu hướng tự hủy hoại của nữ chính vẫn ở mức 80-90, theo yêu cầu của hệ thống, ít nhất phải giảm xuống dưới 20 thì nhiệm vụ mới coi như hoàn thành.
Để hoàn thành nhiệm vụ, Sầm Linh Thu quyết định rằng cách trực tiếp và an toàn nhất là theo dõi cô ấy ngay trước mắt.
Sinh nhật của nữ chính là vào mùa đông, chỉ cần để cô ấy an toàn trải qua sinh nhật là được.
Khi đó nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.
Ngoài ra, chỉ khi ở gần nữ chính hơn, Sầm Linh Thu mới có thể tìm hiểu gốc rễ của xu hướng tự hủy hoại này và xóa bỏ nó.
Sầm Linh Thu đỗ xe xong, không hiểu sao, theo bản năng cô ngước lên nhìn về phía sân thượng.
Tòa nhà chung cư này không cao, tầng cao nhất cũng chỉ có mười tầng.
Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy một phần của sân thượng. Cô mơ hồ thấy bóng dáng của một người trên đó, vì khá cao nên cô chỉ thấy màu đen đậm, dáng ngồi như đang ngồi trên ghế.
Màu đen, ghế.
Mái tóc đen dài, xe lăn, sân thượng cao.
Sầm Linh Thu nhíu mày.
Là cô ấy sao?
Cô không suy đoán nữa, mắt thấy mới là thật.
Sầm Linh Thu đi thang máy lên sân thượng, sau đó nhanh chóng mở cửa.
Cấu trúc sân thượng rất đơn giản, một khoảng không rộng lớn, được bao quanh bởi lan can, bên cạnh có vài cái giá phơi đồ, trên đó treo vài chiếc áo sơ mi trắng và váy trắng của con gái.
Trên bầu trời đã xuất hiện một dải màu cam vàng như thể bị đổ nước lên, màu cam lan dần ra xung quanh.
Hoàng hôn chưa hoàn toàn bao trùm lấy ánh sáng ban ngày, trên bầu trời vẫn còn vệt xanh đậm.
Ánh sáng còn sót lại của ban ngày đặt trên sân thượng này, nuốt lấy bóng dáng cô gái với mái tóc đen và chiếc váy trắng, biến nó thành một bức tranh rực rỡ.
Có vẻ như cảm nhận được điều gì đó.
Cô gái đột nhiên quay đầu lại.
Gió thổi tung mái tóc đen dài của cô, tà váy trắng cũng khẽ lay động như đóa sen trắng bị gió làm rung chuyển.
Có lẽ là bất ngờ, đôi mắt bình thản của cô gái khẽ mở to, vẫn giữ nguyên tư thế cầm cọ vẽ.
Phía sau cô gái là một dải màu cam rực rỡ.
Sầm Linh Thu đứng ở cửa, vẫn thở nhẹ, ánh mắt dán lên người Dụ Minh Kiều, không hiểu sao, rất lâu cô không thể dời mắt.
"Linh Thu?" Dụ Minh Kiều là người lên tiếng trước, sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, cô lại trở về trạng thái lạnh lùng.
“Cô đang vẽ à?” Sầm Linh Thu bước tới, nhìn thấy bức tranh trên giá vẽ.
Dụ Minh Kiều hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Cô nghĩ ngợi, rồi hiểu ra, “À, vì chuyện của em trai cô khiến cô không vui, nên đến tìm tôi để trả thù hả?”
“Không phải.” Sầm Linh Thu chạm vào giá vẽ, hơi ẩm ướt. “Tôi từ dưới nhìn thấy có người trên sân thượng, cảm giác là cô, nên chạy lên đây."
“Tôi?” Cô khó hiểu.
"Ừ."
Ánh mắt của Sầm Linh Thu bình tĩnh.
Dụ Minh Kiều phải suy nghĩ một lúc mới hiểu ý của cô.
Hiểu ra rồi, ngược lại thấy buồn cười.
Cô khẽ nhếch môi chế giễu, mấp máy môi: “Cô nghĩ... tôi muốn tự sát, nên chạy lên đây cứu tôi?”
Sầm Linh Thu nhướng mày, khẽ ừ một tiếng.
Điên rồi.
Dụ Minh Kiều vẻ mặt chế giễu càng đậm, có lẽ vẫn thấy điều đó không thực tế. Cô vẫn luôn mong chờ những hành động buồn cười đầy giận dữ của Sầm Linh Thu, giống như một chú hề bị cướp mất chiếc mũi đỏ.
Tóm lại, đó không phải là kiểu quan tâm, tốt bụng.
Điều này khiến Dụ Minh Kiều không thể hiểu nổi cô.
Cô sợ sự không rõ ràng này, sợ rằng nó sẽ kéo cô vào một vùng nước sâu không thấy đáy, cô không thể nhìn thấy quái vật đáng sợ nào ẩn giấu trong đó.
“Nhưng cô—” Sầm Linh Thu đột nhiên cúi xuống, áp sát mặt cô, Dụ Minh Kiều theo phản xạ lùi lại.
“Sao cô lại gầy thế này?”
Sầm Linh Thu nói nốt câu trước đó.
Dụ Minh Kiều lạnh lùng đáp: “Chẳng liên quan gì đến cô.”
Sầm Linh Thu lắc đầu, “Gầy quá rồi, không đẹp nữa.”
Rõ ràng trước đây Dụ Minh Kiều đã gầy lắm rồi, vậy mà mới có mười mấy ngày không gặp, cả người cô lại gầy đi nhiều.
Xương quai xanh lộ ra rõ rệt, cằm nhọn hoắt, thu lại thành một đường nhỏ, làn da trắng bệch, đôi mắt càng thêm đen kịt.
Chỉ có mái tóc là có vẻ dài ra một chút.
Cô nhìn là biết không ăn uống tử tế, chắc là cứ ba ngày nhịn một chút, năm ngày nhịn một bữa lớn.
Sự suy yếu về ham muốn sống cũng là một dấu hiệu của tự hủy hoại bản thân.
Dụ Minh Kiều không có khao khát sống, nên tự nhiên cũng không có ham muốn ăn uống. Cô hoàn toàn không quan tâm đến thức ăn.
Sầm Linh Thu thì lại rất thích ẩm thực, có lẽ là vì thời nhỏ cô thường không được ăn no, đồ ăn ngon đều bị bà nội dành cho cháu trai, cô hầu như không có gì.
Vì thế sau này, cô có một tình yêu đặc biệt với đồ ăn, cô thích thưởng thức đồ ăn ngon, đó là một trong số ít sở thích của cô.
Sự thỏa mãn vị giác có thể mang lại cho con người cảm giác ấm áp.
Không biết liệu mong muốn này có phù hợp với Dụ Minh Kiều không, liệu có thể giúp cô ấy vui lên một chút, kéo lại chỉ số tự hủy không.
Sầm Linh Thu muốn thử.
Văn Chi nhận lấy giấy, lau miệng, tò mò hỏi: “Không phải là cô gái mà tớ nghĩ đấy chứ?"
“Ừ.”
“Cô...” Cô nhíu mày, không tin nổi, “Sao lại đưa người ta vào bệnh viện được, cô làm quá rồi phải không?"
"...."
Văn Chi tưởng rằng chính cô đã khiến Dụ Minh Kiều phải nhập viện.
Nhưng cô đâu có làm gì.
“Không phải như cô nghĩ đâu.” Sầm Linh Thu thờ ơ giải thích, “Dù sao cũng là vì lý do khác."
Văn Chi nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
Sầm Linh Thu bị nhìn đến khó chịu, liền chuyển chủ đề: “À đúng rồi, lần trước cô nói muốn đổi nhà phải không?”
“Ừ, nhưng chưa tìm được cái nào ưng ý, cô muốn chuyển cùng tôi không?"
“Được, để tôi tìm nhà.”
“Tùy cô, nhưng đừng xa quá là được.”
Dụ Minh Kiều sau khi từ bệnh viện trở về liền quay lại căn hộ của mình.
Khi nằm trên giường, cô vẫn còn chút mơ hồ. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ bị nhốt mãi trong trang viên đó, cho đến chết cũng không thể quay về nhà.
Cô bị giam cầm trong ngôi mộ khổng lồ đó chưa đến một tháng, nhưng cô cảm giác như đã trải qua rất lâu, rất lâu.
Nơi đó khiến thời gian trôi qua quá chậm.
Trong lúc mơ hồ, cô lại có chút không tin nổi.
Cô có thể quang minh chính đại rời đi là nhờ Linh Thu.
Dụ Minh Kiều nằm trong đống búp bê của mình, không khỏi tò mò về phản ứng của người phụ nữ đó khi thấy phòng bệnh trống không.
Ngạc nhiên, tức giận, hay hối hận vì đã đưa điện thoại cho cô?
Bất kể là phản ứng gì, có lẽ đều không phải là những cảm xúc tốt đẹp.
Thật đáng tiếc, cô không thể tự mình chứng kiến.
Còn nửa tháng nữa là đến ngày nhập học, Dụ Minh Kiều mỗi ngày đều ru rú trong phòng, kéo kín rèm cửa, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ.
Cô không thích bóng tối, nhưng cũng không chịu nổi ánh mặt trời quá chói chang.
Do cơ thể yếu ớt, từ khi trở về từ bệnh viện, cô đã mất gần hai tiếng để về đến căn hộ của mình, và kiệt sức hoàn toàn. Cô không còn chút sức lực nào, thậm chí không thay quần áo mà ngủ thiếp đi.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cơ thể cảm thấy hơi nóng bức nên cô mở mắt.
Nằm ngây người trên giường một lúc lâu, cô mới đứng dậy, ngồi trên xe lăn và kéo rèm cửa.
Bên ngoài trời đã tối, đèn đường lần lượt sáng lên.
Khu chung cư rất yên tĩnh, con đường nhỏ chỉ lác đác vài người tan làm.
Ánh mắt cô trống rỗng, không biết nên nhìn đi đâu.
Khi cảm giác mơ hồ lan dần khắp cơ thể, cô mới chậm rãi di chuyển xe lăn.
Uống nước, tắm rửa, thay quần áo ngủ.
Làm xong tất cả, cô ngồi trên ghế sofa, nhìn điện thoại.
Từ khi bị nhốt ở trang viên đến hôm nay, không có một ai gửi tin nhắn cho cô.
Nếu cô thực sự chết trong trang viên, thi thể thối rữa, có lẽ cũng không ai biết.
Cô tắt điện thoại, ném nó lên bàn trà, không bao giờ chạm vào nữa.
Cuộc sống của Dụ Minh Kiều rơi vào một trạng thái hỗn loạn và suy sụp. Cô không thích ra ngoài, không thích gặp người, cũng không có bạn bè. Cô chỉ ở trong căn phòng không có chút ánh sáng, ngủ, vẽ tranh, và lạc vào những suy nghĩ.
Nói là ngủ, nhưng thực ra cô cũng không ngủ được bao nhiêu.
Cô bị mất ngủ nghiêm trọng, hễ ngủ là lại gặp ác mộng, đã lâu lắm rồi cô chưa có một giấc ngủ ngon.
Cô rất mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ được.
Nhìn đồng hồ.
Mới hơn một giờ sáng sao?
Cô không biết đã mấy ngày trôi qua kể từ khi về từ bệnh viện.
Trong những ngày này, cô không nói một lời, cũng không có ai đến tìm cô. Cô như bị cách biệt hoàn toàn khỏi thế giới ồn ào ngoài kia, cô độc trong một chiều không gian tự xây dựng.
Ở trang viên, cô rất muốn trở về nhà, điều đó gần như là một khát khao.
Nhưng giờ khi đã rời khỏi đó, quay trở lại nhà mình, cô lại không cảm thấy phấn khích. Cô không có được bất kỳ niềm vui nào.
Dụ Minh Kiều dường như đã mất hết cảm giác, không có niềm vui, không có nỗi buồn, không cảm nhận được cơn đói.
Không phải vì cô mệt mỏi, Dụ Minh Kiều chỉ đơn giản là cảm thấy không có ý nghĩa.
Cô đã từ một sự điên cuồng, bệnh hoạn trong trang viên biến thành sự tê liệt, vô nghĩa.
Nhưng thực ra, đây là trạng thái thường ngày của cô.
Trong hai mươi năm qua, ngoài việc vẽ tranh, cô chỉ là một cái xác không hồn.
Nhiệt độ điều hòa mở quá thấp.
Lạnh.
Căn phòng yên tĩnh quá.
Vết thương trên cổ tay đau quá.
Cô độc quá.
Cơ thể gầy gò, ốm yếu của Dụ Minh Kiều cuộn tròn lại, giấu mình trong đống búp bê.
Nhà hết đồ ăn, cũng hết băng gạc, Dụ Minh Kiều không thể tiếp tục trốn mãi trong nhà.
Cô đeo khẩu trang và đội mũ, che chắn kỹ lưỡng, rồi mở cửa, đi xuống siêu thị mua đồ thật nhanh và quay về.
Dưới chân tòa nhà, cô tinh mắt phát hiện ra một chiếc xe quen thuộc.
Một chiếc Bentley màu xám bạc.
Cô di chuyển xe lăn, không lập tức lên nhà mà nhìn chằm chằm vào biển số xe, ánh mắt dần trở nên u ám.
Dụ Minh Kiều nhấc điện thoại, bấm một số và lạnh lùng nói: "Alo, xin chào."
Thang máy hiển thị tầng 9, Dụ Minh Kiều ra khỏi thang máy, ngước mắt lên và đúng như cô đã đoán, người đó đang đứng trước cửa nhà mình.
Người đàn ông dựa vào cửa nhà cô, cúi đầu xem điện thoại. Nghe thấy tiếng động, anh ta liếc nhìn về phía cô.
“Minh Kiều.” Anh ta đứng thẳng người, nghiêng đầu cười lạnh. “Lâu quá không gặp."
Lâm Đống.
Dụ Minh Kiều siết chặt tay vịn, môi mím chặt, trong lòng dâng lên vô vàn căm hận và ghê tởm.
Dù cảm giác ghê tởm đối với Lâm Đống đã đến mức khiến cô chỉ muốn nôn, vẻ mặt của cô vẫn giữ bình tĩnh và lạnh lùng.
Dụ Minh Kiều không thèm nhìn anh ta, vẫn giữ vẻ bình thản mà đi ngang qua, dùng vân tay mở cửa.
Cô không đóng cửa, tự mình đi vào.
Lâm Đống bước theo sau mà không chút khách sáo, giọng nói kìm nén cơn giận: “Minh Kiều, em rời khỏi nhà chúng ta mà không nói với anh sao?"
“Em vừa mới ăn xong.” Dụ Minh Kiều đứng cách anh ta hơn một mét, đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh ta. “Đừng làm em buồn nôn.”
Lâm Đống cười, “Minh Kiều, em nói vậy thật khiến người ta đau lòng."
Anh ta bực bội vò đầu, “Hôm nay anh vừa về nước, xuống máy bay liền đến trang viên, vậy mà phát hiện em đã rời đi. Minh Kiều, anh rất tò mò, em đã làm thế nào để rời khỏi đó.”
Không có phương tiện liên lạc, lại khó khăn trong việc di chuyển, và còn bị giám sát, nghĩ thế nào cũng khó mà thoát ra.
Dụ Minh Kiều nhếch miệng, “Anh muốn biết không?"
“Dĩ nhiên.”
Anh ta mất đi món đồ chơi của mình, tự nhiên phải tức giận.
Nhưng cô không trả lời ngay mà nhìn xuống điện thoại, khóe môi từ từ cong lên.
Cơn giận của Lâm Đống đã gần đến giới hạn, anh ta bước nhanh tới, nắm lấy vai cô, giọng lạnh lùng: “Nói chuyện.”
“Chuyện đó phải hỏi chị của anh.” Dụ Minh Kiều nghiêng đầu. “Tin rằng Linh Thu sẽ cho anh câu trả lời.”
“Ý em là gì” Anh ta vừa định hỏi tiếp thì có tiếng bước chân nặng nề vang lên từ cửa. Anh ta quay đầu lại.
Vài người mặc đồng phục cảnh sát bước tới, giơ thẻ trước mặt anh ta: “Ông Lâm, mấy ngày nay có người báo cáo ông bị nghi ngờ cố ý bắt cóc, xin mời ông theo chúng tôi đi để xác nhận thông tin.”
Lâm Đống ngay lập tức quay phắt về phía Dụ Minh Kiều.
Dụ Minh Kiều khẽ nhếch môi cười, giả dối và lạnh lùng, thậm chí còn vô tội nghiêng đầu, như thể đang cười nhạo sự ngu ngốc của anh ta.
Lâm Đống lúc này mới hiểu ra, không lạ gì khi Dụ Minh Kiều đồng ý để anh ta vào nhà, thường thì cô sẽ không bao giờ cho phép anh ta bước vào nửa bước.
Hóa ra đây là cái bẫy cô đã sắp đặt. Cô đã đợi anh ta.
Có lẽ sau khi rời khỏi trang viên, cô đã báo cảnh sát, và sau đó chỉ chờ anh ta về nước, rồi cố tình kéo dài thời gian để đợi cảnh sát đến.
Lâm Đống đã đánh giá thấp cô.
Anh ta bị cảnh sát đưa đi, họ hỏi Dụ Minh Kiều một số câu hỏi liên quan và yêu cầu cô ngày mai đến để lập biên bản, sau đó họ rời đi, còn chu đáo giúp cô đóng cửa.
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Dụ Minh Kiều đi vào phòng tắm và thay một bộ quần áo, cảm thấy bộ đồ bị anh ta chạm vào vừa rồi thật bẩn thỉu.
Sau khi thay xong, cô vừa thay băng ở cổ tay, vừa nghĩ lại sự việc vừa xảy ra.
Sau khi rời bệnh viện, cô đã đến đồn cảnh sát để báo án.
Một tháng trước, cô về quê lấy đồ, nhà ở trong ngõ, vị trí khá hẻo lánh. Buổi tối khi cô đang đi trong ngõ để về thành phố, một chiếc xe đột nhiên dừng lại chặn đường. Cô còn chưa kịp phản ứng thì phía sau đầu bị vật gì đó đập mạnh.
Trước khi mất đi ý thức, cô kịp nhìn thấy biển số xe đó.
Lần sau khi tỉnh lại, cô đã ở trong trang viên.
Cô biết đó là việc mà tên đàn ông đó đã làm.
Cô đã ghi lại biển số xe, sau khi xuất viện đã cung cấp nó cho cảnh sát, cùng với vết sẹo chưa lành hẳn trên trán.
Trong ngõ không có camera, nhưng cảnh sát đã trích xuất camera từ các khu vực khác và tìm ra chủ sở hữu của chiếc xe, phần việc còn lại trở nên đơn giản hơn.
Lâm Đống sinh ra trong một gia đình lớn, có nhiều quyền lực ngầm sau lưng, người này có lẽ sẽ sớm thoát khỏi tình cảnh này, điều đó Dụ Minh Kiều có thể đoán trước.
Nhưng không sao cả, dù gì cô cũng chỉ muốn khiến Lâm Đống gặp chút rắc rối, và quan trọng hơn là khiến Linh Thu không được vui.
Linh Thu chắc sẽ ghét cô hơn.
Cô ấy sẽ đến hỏi tội mình chứ?
Chắc chắn là sẽ.
Dù gì cô ấy cũng cưng chiều em trai mình, và vì sự ngu ngốc của mình mà để cô ấy thực hiện được kế hoạch, đẩy cậu em trai yêu quý vào tình huống đáng cười và nhục nhã.
Dụ Minh Kiều ngồi trên xe lăn, hai tay ôm mặt, che đi đôi mắt đầy sự điên cuồng và u ám.
Cô thật sư mong chờ khoảnh khắc người phụ nữ đó tức giận.
Nhất định phải đến đấy, Linh Thu.
Sầm Linh Thu mấy ngày nay thực sự rất bận, một mặt cô phải dọn nhà, mặt khác thì nam chính lại gặp chuyện, bị giữ lại ở đồn cảnh sát.
Sầm Linh Thu đến thăm anh ta, liền bị hỏi cả đống câu hỏi.
Chủ yếu là hỏi vì sao Dụ Minh Kiều lại rời khỏi trang viên, có phải là do cô không.
Sầm Linh Thu coi như mình bị điếc, chẳng nghe thấy gì. Sau cùng vì quá phiền, cô không đi nữa, giao hết cho luật sư.
Thực ra, cô cũng mong rằng nam chính có thể ở đó lâu lâu một chút, như vậy sẽ không thường xuyên đến làm phiền nữ chính nữa.
Tất nhiên đó chỉ là mong muốn, nhưng không thực tế lắm. Dù gì đây cũng là nam chính của thế giới này, vẫn phải tiếp tục cốt truyện.
Tuy nhiên, Sầm Linh Thu đã cố ý kéo dài mấy ngày. Sau đó, cha mẹ của nguyên chủ biết chuyện, và ông nội của nguyên chủ cũng biết, liền quay về nước và dùng một số thủ đoạn, nam chính mới được thả ra.
Nhưng vì chuyện này, ông cụ tức giận đến mức dùng gậy đánh gôn đánh anh ta một trận, còn bắt anh ta phải vào phòng sách hối lỗi một thời gian.
Nam chính sợ ông cụ nhất, nên chỉ còn cách nghe lời.
Khi mọi việc xử lý xong, mùa hè đã có chút hơi mát.
Và trường học cũng đã bắt đầu khai giảng.
Sau khi Lâm Đống bị cảnh sát bắt đi, anh ta không còn đến tìm Dụ Minh Kiều nữa, và Sầm Linh Thu cũng không. Tính ra, từ khi xuất viện đến giờ, Dụ Minh Kiều chưa gặp lại người phụ nữ đó. Ban đầu cô còn nghĩ rằng cô ấy sẽ đến gây chuyện vì vụ của em trai mình, nhưng cô ấy lại như biến mất.
Dụ Minh Kiều vẫn tiếp tục sống cuộc sống ủ dột.
Ngày học cũng rất nhàm chán. Chiều nay cô không có tiết, liền trở về từ trường sớm và thấy hành lang đầy đồ đạc, nhân viên chuyển nhà liên tục chuyển đồ vào căn hộ đối diện.
Dụ Minh Kiều không có hứng thú với hàng xóm mới, chỉ là những thứ này chắn lối đi của cô.
Cô không cảm xúc, nói: “Chặn đường rồi, chú à.”
Một nhân viên chuyển nhà cười ngượng, “Xin lỗi nhé em gái, chú dọn liền đây.”
Người nhân viên dọn dẹp cái hộp trước mặt Dụ Minh Kiều, đồ bên trong đầy đến mức một thứ gì đó bật ra ngoài. Cô cúi đầu nhìn.
Là một hộp kẹo.
Cô cảm thấy hộp kẹo này quen thuộc, nghĩ vài giây rồi nhận ra nó giống hệt hộp kẹo mà lần trước Sầm Linh Thu đã đưa cho cô.
Thật là khẩu vị tệ hại.
Chỉ là một hộp kẹo, Dụ Minh Kiều không để tâm, cô tiện tay nhặt lên, định đặt nó trước cửa nhà để họ tự mang vào.
Vừa đặt xuống đất, một bàn tay có hình xăm đã nhặt nó lên, “Cảm ơn cô nhé.”
Văn Chi nói xong, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Dụ Minh Kiều khi cô ngẩng đầu lên.
“Trời ơi”
Văn Chi không kìm được mà kêu lên.
Dụ Minh Kiều không hiểu chuyện gì, cũng chẳng có hứng thú để tìm hiểu tâm trạng bất ngờ của cô ấy. Cô tùy tiện gật đầu rồi quay về mở khóa cửa, sau đó đóng lại.
Để lại ánh mắt sững sờ của Văn Chi nhìn cánh cửa đối diện.
Cô ấy vừa gặp Dụ Minh Kiều phải không?
Văn Chi từng nhìn thấy cô ấy từ xa một lần, vì khuôn mặt quá đẹp nên cô nhớ rất rõ.
Đây chẳng phải là cô gái mà Linh Thu ghét và luôn bắt nạt sao?
Cô ấy lại sống ngay đối diện.
Linh Thu làm gì vậy, lại chọn căn hộ này.
Văn Chi lập tức nhắn tin cho Sầm Linh Thu.
Sầm Linh Thu chỉ trả lời một câu ngắn gọn đến mức không thể ngắn hơn.
【Ừ, biết rồi.]
Văn Chi vội vã đáp lại.
[?? Cô biết cái gì chứ.]
【Bận, về nói sau.]
Văn Chi bị mấy từ lạnh lùng của cô ấy làm cho cạn lời.
Phản ứng kiểu gì thế này.
Sầm Linh Thu vừa kết thúc một buổi phiên dịch đồng thời và đang lái xe về nhà.
Hôm nay cô vừa mới chuyển đến căn hộ Hi Nhị, mất khá nhiều công sức mới chuyển vào ở đối diện căn hộ của Dụ Minh Kiều.
Cô đã cố tình chọn căn hộ này để có thể ở gần Dụ Minh Kiều hơn.
Xu hướng tự hủy hoại của nữ chính vẫn ở mức 80-90, theo yêu cầu của hệ thống, ít nhất phải giảm xuống dưới 20 thì nhiệm vụ mới coi như hoàn thành.
Để hoàn thành nhiệm vụ, Sầm Linh Thu quyết định rằng cách trực tiếp và an toàn nhất là theo dõi cô ấy ngay trước mắt.
Sinh nhật của nữ chính là vào mùa đông, chỉ cần để cô ấy an toàn trải qua sinh nhật là được.
Khi đó nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.
Ngoài ra, chỉ khi ở gần nữ chính hơn, Sầm Linh Thu mới có thể tìm hiểu gốc rễ của xu hướng tự hủy hoại này và xóa bỏ nó.
Sầm Linh Thu đỗ xe xong, không hiểu sao, theo bản năng cô ngước lên nhìn về phía sân thượng.
Tòa nhà chung cư này không cao, tầng cao nhất cũng chỉ có mười tầng.
Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy một phần của sân thượng. Cô mơ hồ thấy bóng dáng của một người trên đó, vì khá cao nên cô chỉ thấy màu đen đậm, dáng ngồi như đang ngồi trên ghế.
Màu đen, ghế.
Mái tóc đen dài, xe lăn, sân thượng cao.
Sầm Linh Thu nhíu mày.
Là cô ấy sao?
Cô không suy đoán nữa, mắt thấy mới là thật.
Sầm Linh Thu đi thang máy lên sân thượng, sau đó nhanh chóng mở cửa.
Cấu trúc sân thượng rất đơn giản, một khoảng không rộng lớn, được bao quanh bởi lan can, bên cạnh có vài cái giá phơi đồ, trên đó treo vài chiếc áo sơ mi trắng và váy trắng của con gái.
Trên bầu trời đã xuất hiện một dải màu cam vàng như thể bị đổ nước lên, màu cam lan dần ra xung quanh.
Hoàng hôn chưa hoàn toàn bao trùm lấy ánh sáng ban ngày, trên bầu trời vẫn còn vệt xanh đậm.
Ánh sáng còn sót lại của ban ngày đặt trên sân thượng này, nuốt lấy bóng dáng cô gái với mái tóc đen và chiếc váy trắng, biến nó thành một bức tranh rực rỡ.
Có vẻ như cảm nhận được điều gì đó.
Cô gái đột nhiên quay đầu lại.
Gió thổi tung mái tóc đen dài của cô, tà váy trắng cũng khẽ lay động như đóa sen trắng bị gió làm rung chuyển.
Có lẽ là bất ngờ, đôi mắt bình thản của cô gái khẽ mở to, vẫn giữ nguyên tư thế cầm cọ vẽ.
Phía sau cô gái là một dải màu cam rực rỡ.
Sầm Linh Thu đứng ở cửa, vẫn thở nhẹ, ánh mắt dán lên người Dụ Minh Kiều, không hiểu sao, rất lâu cô không thể dời mắt.
"Linh Thu?" Dụ Minh Kiều là người lên tiếng trước, sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, cô lại trở về trạng thái lạnh lùng.
“Cô đang vẽ à?” Sầm Linh Thu bước tới, nhìn thấy bức tranh trên giá vẽ.
Dụ Minh Kiều hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Cô nghĩ ngợi, rồi hiểu ra, “À, vì chuyện của em trai cô khiến cô không vui, nên đến tìm tôi để trả thù hả?”
“Không phải.” Sầm Linh Thu chạm vào giá vẽ, hơi ẩm ướt. “Tôi từ dưới nhìn thấy có người trên sân thượng, cảm giác là cô, nên chạy lên đây."
“Tôi?” Cô khó hiểu.
"Ừ."
Ánh mắt của Sầm Linh Thu bình tĩnh.
Dụ Minh Kiều phải suy nghĩ một lúc mới hiểu ý của cô.
Hiểu ra rồi, ngược lại thấy buồn cười.
Cô khẽ nhếch môi chế giễu, mấp máy môi: “Cô nghĩ... tôi muốn tự sát, nên chạy lên đây cứu tôi?”
Sầm Linh Thu nhướng mày, khẽ ừ một tiếng.
Điên rồi.
Dụ Minh Kiều vẻ mặt chế giễu càng đậm, có lẽ vẫn thấy điều đó không thực tế. Cô vẫn luôn mong chờ những hành động buồn cười đầy giận dữ của Sầm Linh Thu, giống như một chú hề bị cướp mất chiếc mũi đỏ.
Tóm lại, đó không phải là kiểu quan tâm, tốt bụng.
Điều này khiến Dụ Minh Kiều không thể hiểu nổi cô.
Cô sợ sự không rõ ràng này, sợ rằng nó sẽ kéo cô vào một vùng nước sâu không thấy đáy, cô không thể nhìn thấy quái vật đáng sợ nào ẩn giấu trong đó.
“Nhưng cô—” Sầm Linh Thu đột nhiên cúi xuống, áp sát mặt cô, Dụ Minh Kiều theo phản xạ lùi lại.
“Sao cô lại gầy thế này?”
Sầm Linh Thu nói nốt câu trước đó.
Dụ Minh Kiều lạnh lùng đáp: “Chẳng liên quan gì đến cô.”
Sầm Linh Thu lắc đầu, “Gầy quá rồi, không đẹp nữa.”
Rõ ràng trước đây Dụ Minh Kiều đã gầy lắm rồi, vậy mà mới có mười mấy ngày không gặp, cả người cô lại gầy đi nhiều.
Xương quai xanh lộ ra rõ rệt, cằm nhọn hoắt, thu lại thành một đường nhỏ, làn da trắng bệch, đôi mắt càng thêm đen kịt.
Chỉ có mái tóc là có vẻ dài ra một chút.
Cô nhìn là biết không ăn uống tử tế, chắc là cứ ba ngày nhịn một chút, năm ngày nhịn một bữa lớn.
Sự suy yếu về ham muốn sống cũng là một dấu hiệu của tự hủy hoại bản thân.
Dụ Minh Kiều không có khao khát sống, nên tự nhiên cũng không có ham muốn ăn uống. Cô hoàn toàn không quan tâm đến thức ăn.
Sầm Linh Thu thì lại rất thích ẩm thực, có lẽ là vì thời nhỏ cô thường không được ăn no, đồ ăn ngon đều bị bà nội dành cho cháu trai, cô hầu như không có gì.
Vì thế sau này, cô có một tình yêu đặc biệt với đồ ăn, cô thích thưởng thức đồ ăn ngon, đó là một trong số ít sở thích của cô.
Sự thỏa mãn vị giác có thể mang lại cho con người cảm giác ấm áp.
Không biết liệu mong muốn này có phù hợp với Dụ Minh Kiều không, liệu có thể giúp cô ấy vui lên một chút, kéo lại chỉ số tự hủy không.
Sầm Linh Thu muốn thử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook