Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi
-
Chương 161: Bạn thân gặp nhau
Cô chỉ than phiền về việc chồng quá bận rộn và không quan tâm đến gia đình, bây giờ đã nhận được lời xin lỗi và còn có cả những kỷ niệm ngọt ngào khi bị thu nhỏ nên cô đã tha thứ cho Phó Hành.
Nhanh đến nỗi người đàn ông không dám tin.
Thấy Phó Hành ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mình, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng lộ ra vẻ đáng yêu, khiến Tinh Tinh buồn cười.
Cô vòng tay qua cổ Phó Hành kéo đầu anh xuống và hôn thật mạnh.
"Này, anh tỉnh chưa? Nếu chưa thì em tiếp tục đấy nhé."
Đột nhiên cô cảm thấy chồng mình thật ngốc và dễ trêu chọc.
"Nghịch ngợm." Giọng trầm thấp đầy cưng chiều.
Tay Phó Hành ôm lấy eo thon của Tinh Tinh để tránh cho cô bị mất thăng bằng ngã xuống. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, bầu không khí mập mờ dần lan rộng.
"Em đã sinh bảo bảo được mấy tháng rồi. A, không phải, con trai chúng ta đã trưởng thành và lấy vợ. Thân thể em có lẽ đã phục hồi... khụ... không tệ lắm."
Mặt Tinh Tinh đỏ bừng, cô thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.
Hừ, cô chỉ muốn cuộc sống sinh hoạt vợ chồng hợp pháp mà thôi, hai người đã kết hôn hai năm rồi...
Không, là hơn hai mươi năm, đã là vợ chồng già rồi thì chắc hẳn phải chút ăn ý với nhau chứ.
Cho dù ban đầu Phó Hành không hiểu ám chỉ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của vợ thì cũng sáng tỏ.
Anh vẫn luôn chần chừ là do e ngại vợ đang ở giai đoạn thiếu nữ, nên không chú ý đến mặt này.
Nhưng bây giờ cô vợ nhỏ của anh đã gợi ý đến mức này.
Làm gì có chuyện thịt dâng đến tận miệng còn không ăn?
Hanh cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm ngang Tinh Tinh lên theo kiểu bế công chúa và mang cô lên lầu.
"Anh chợt nhớ ra một số vần đề nên muốn về phòng tâm sự với em."
1
Ở khoảng cách rất gần, Tinh Tinh có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực người đàn ông rung lên khi nói chuyện, khiến mặt cô càng đỏ hơn, cả người như rơi vào sương mù, nhẹ nhàng phiêu diêu ngây ngất.
***
Tinh Tinh từ trên giường ngồi dậy, toàn thân đau nhức, tóc tai bù xù, trên mặt hiện rõ vẻ buồn ngủ.
Một cánh tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy vòng eo thon thả kéo cô vào người mình, dường như không muốn rời xa.
"Đừng làm loạn, em phải ra ngoài có việc."
Vỗ nhẹ bàn tay to lớn đang làm loạn trên eo mình như trấn an một chú cún con, cho đến khi người kia thỏa hiệp buông ra thì Tinh Tinh mới bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, Tinh Tinh đã mặc quần áo mới ngồi trước bàn trang điểm, mà Phó Hành đã mặc xong âu phục và chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay anh cần đi gặp một vị khách quan trọng nên đến sớm là phép lịch sự tối thiểu.
Sau khi tô xong son môi là hoàn thành phần trang điểm, Tinh Tinh mỉm cười với chính mình trong gương. Quá hoàn hảo.
Thấy chồng đang đứng trước gương thắt cà vạt, cô lấy một vật nhỏ trên bàn trang điểm rồi bước nhẹ qua đó.
Bàn tay thon dài lướt qua ngực Phó Hành mang theo mấy phần mê hoặc khiến yết hầu người đàn ông khẽ động.
Phó Hành ngẩng đầu nhìn đôi môi đỏ mọng quyến rũ và ánh mắt linh động hút hồn khiến cổ họng anh nghẹn lại.
Anh còn chưa kịp hành động thì Tinh Tinh đã lùi về sau một bước, hài lòng nhìn anh: "Ừm, quả nhiên thêm tí phụ kiện vào thì trông thuận mắt hơn nhiều."
Ánh mắt anh chạm vào chiếc gương trang điểm khổng lồ, nhìn chiếc kẹp cà vạt bằng đá sapphire trên chiếc cà vạt đen tuyền của người đàn ông cao lớn bên trong, Phó Hành cũng biết vợ mình vừa làm gì.
Đứa nhỏ nghịch ngợm này.
Một tiếng cười trầm thấp gợi cảm thoát ra khỏi cổ họng người đàn ông, giọng nam mượt mà xuyên qua màng nhĩ, khiến tai Tinh Tinh hơi ngứa ngáy, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn một chút.
Cô vô thức xoa xoa vành tai, đột nhiên cảm thấy Phó Hành cố ý.
Để trả đũa hành vi "nghịch ngợm" vừa rồi của cô.
"Anh mau đi làm đi, sáng nay em làm xong việc thì buổi chiều sẽ đến công ty tìm anh. Đừng để em nhìn thấy tiểu yêu tinh nào lảng vảng trước mặt anh."
Cảm thấy mình không thể đấu lại người đàn ông này, Tinh Tinh xấu hổ đẩy Phó Hành ra ngoài, còn tặng thêm một câu uy hiếp.
Hừ! Nếu không phải ông chồng lam nhan họa thủy trêu hoa ghẹo nguyệt này thì sao ngày nào cô cũng nhận được hàng chuyển phát nhanh đe dọa chứ.
Mà tất cả đều là những bức ảnh mập mờ loạn thất bát tao, mặc dù dấu vết photoshop trên ảnh quá rõ ràng nhưng cô vẫn không muốn nhìn.
Dù tin hay không thì cô vẫn rất cảm thấy rất khó chịu.
Mấy ngày nay Tinh Tinh giận Phó Hành vì chuyện này, mà anh cũng không biết dỗ dành cô.
Anh biết rõ rằng trí nhớ của cô gần đây đã hồi phục và thường bị hỗn loạn với những ký ức mới, nhưng anh lại không biết thể hiện sự quan tâm đến cô như thế nào khiến cô nổi giận thêm lần nữa thì tên đàn ông này mới biết rằng dù phụ nữ bao nhiêu tuổi đi chăng nữa đều thích được dỗ dành bởi những lời ngon tiếng ngọt.
Sau khi tiễn Phó Hành ra cửa, Tinh Tinh quay về phòng thay một bộ quần áo đơn giản thoải mái rồi đi ra ngoài.
Cô không đi dự sự kiện sang trọng nên không cần phải ăn mặc quần áo cầu kì tỉ mỉ.
Đúng nơi hẹn đúng giờ, ánh mắt Tinh Tinh hơi phức tạp nhìn nhà hàng tư nhân xa lạ trước mắt.
Nhưng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó cô ổn định tâm tình và bước vào nhà hàng mang nét cổ điển này.
Người quản lý đã nhận được lệnh của bà chủ đang canh giữ trước cửa ra vào và đích thân dẫn đường cho Tinh Tinh.
"Mời quý khách đi lối này."
Hai người lần lượt đi vào cái sân nhỏ nằm sâu bên trong, khi dừng lại trước một gian phòng bao, người quản lý lý lễ phép lùi lại: "Hàn tổng đang đợi ngài ở bên trong."
"Cám ơn." Tinh Tinh gật đầu nói cảm ơn rồi đưa tay đẩy cánh cửa gỗ đang khép hờ.
Chưa kịp nhìn rõ cảnh sắc bên trong, một mùi hương tao nhã đã sộc vào cánh mũi.
Tinh Tinh ngước mắt nhìn thì thấy ngay giữa căn phòng là một chiếc đèn xông tinh dầu đang tỏa ra làn khói xanh lượn lờ, mùi hương trong phòng cũng tỏa ra từ cái đèn này.
Mùi hương rất dễ chịu, mang theo chút không khí cổ xưa.
Bài trí trong phòng cũng tinh xảo tao nhã, không biết còn tưởng đã cô xuyên không đến một thời cổ đại không biết tên nào đó.
Triều đại này có cột nhà trạm trổ tinh tế, đầy đủ hương thơm và rượu ngon thì tất nhiên không thể thiếu mỹ nhân thướt tha quyến rũ.
Mỹ nhân đang ngồi tựa vào bàn mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt được may cắt hoàn hảo, làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo của cô ấy.
Với điều kiện mỹ nhân đó không phải đang nằm dài trên ghế với vẻ mặt mệt mỏi.
"Nhìn dáng vẻ này là đi nhảy nhót cả đêm không ngủ nhỉ?" Tinh Tinh nhướng mày, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Nghe thấy lời chào hỏi quen thuộc, Hàn Vi Lam vô thức lưu loát đáp lại: "Sao có thể chứ, đến nước trà trong ấm còn phải bỏ thêm cẩu kỷ thì làm gì còn sức mà nhảy nhót chứ."
Nói xong cô ấy mới chợt nhớ đến tình cảnh xấu hổ của hai người nên ngượng ngùng im lặng.
Tinh Tinh coi như không thấy bầu không khí đột nhiên an tĩnh trong phòng, bước vào và ngồi xuống bên đối diện, không khách khí mà cầm một miếng bánh đậu xanh trên bàn bỏ vào miệng.
"Sáng nay chị đây chưa ăn sáng định đến đây ké em gái một bữa. Kết quả em lại cho chị ăn những thứ lạnh lẽo này à?"
Thực ra bánh không lạnh, sáng sớm nay đầu bếp nhà hàng mới làm và vừa lấy ra khỏi nồi vẫn còn nóng hổi, ăn vào lúc này là ngon nhất.
Hàn Vi Lam cũng biết Tinh Tinh kén ăn, buổi sáng mà không ăn cháo nóng hổi thì dạ dày mỏng manh của cô sẽ không thoải mái.
"Bữa sáng chuẩn bị cho chị ở đây."
Cô ấy đứng dậy dẫn Tinh Tinh đi vòng ra phía sau tấm bình phong, ở đó có một cái bàn ăn tám chỗ, bên trên có hai tô cháo hải sản và một số món ăn kèm.
Tất cả đều là những món đơn giản nhưng khi ăn vào miệng thì hương vị lại không hề đơn giản.
Tinh Tinh không vội nói chuyện với Hàn Vi Lam, cô phải lấp đầy cái bụng đói của mình trước rồi tính sau.
Sau khi dạ dày ấm lên, cô lại không khống chế được cái miệng nhỏ của mình.
"Em gái này tối qua không ra ngoài tìm vui nhưng ở nhà thì chắc vui lắm đây."
Vừa nói ánh mắt ranh mãnh của cô còn liên tục liếc qua lỗ cổ áo hình giọt nước trên sườn xám của Hàn Vi Lam.
Hàn Vi Lam theo bản năng cúi đầu, ngay lập tức đưa tay lên che, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Hóa ra phần khoét cổ hình giọt nước này vốn để làm nổi bật xương quai xanh gợi cảm lại làm lộ mấy vết đỏ nhàn nhạt.
Cô ấy đã bảo tên khốn kia đừng để lại kí hiệu trên người mình mà hắn không nghe, về sau bị hắn trêu chọc hết lần này đến lần khác khiến cô ấy cũng chả còn sức đi ngăn cản hắn.
Sau khi bị trêu ghẹo, ánh mắt cô ấy lơ đãng lướt qua người Tinh Tinh, sắc bén nhận ra điểm khác thường.
Cả hai đều là phụ nữ từng trải nên không có gì là không hiểu cả.
Hàn Vi Lam ngay lập tức đáp trả ngược lại: "Còn nói em hả, không biết đêm qua là ai để lại dấu vết trên bờ vai trắng nõn của tiểu phú bà nhà chúng ta đây... chậc chậc chậc..."
Ba tiếng chậc lưỡi cuối cùng mang ý vị đắc ý sâu xa.
Tinh Tinh cúi đầu, bây giờ đến lượt cô đỏ mặt.
Lúc sáng cô chỉ thoa phấn lên cổ mà quên che vai, lúc ra ngoài còn mặc váy trễ vai, sợ người ta không biết mình đã làm gì sao!
Trận này hai người coi như hòa, ăn ý liếc mắt nhìn nhau và nhất trí lựa chọn bỏ qua chủ đề làm người ta xấu hổ này.
Tinh Tinh gắp một miếng đậu phụ phủ sương vào bát và dùng đũa chia thành từng miếng nhỏ cho dễ ăn, vừa hỏi: "Nói đi em gái, làm gì mà trốn tránh chị đây lâu thế? Chí ít cũng phải cho người ta một lý do chứ nhỉ?"
Hàn Vi Lam trầm mặc một lúc lâu mới nhỏ giọng đáp lại: "Không phải chị đã sớm biết nguyên nhân rồi sao?"
Tinh Tinh ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào người Hàn Vi Lam như muốn nhìn xuyên thấu cô ấy.
"Chỉ vì cái lý do buồn cười đó?" Cô gần như bị chọc cười.
"Chị đây còn tưởng là tình cảm bạn bè bao năm qua của chúng ta phải bền chặt hơn tên khốn nạn đó chứ." Giọng cô có chút bi thương.
Hàn Vi Lam không để ý đến việc bố ruột bị gọi là tên khốn nạn, cô ấy cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy quen thuộc. Nếu không phải vẫn giữ được lý trí thì chắc có lẽ cô ấy lại lựa chọn trốn tránh một lần nữa.
"Dù sao người đó cũng là nhà cung cấp một nửa nhiễm sắc thể còn lại của em. Ông ta suýt chút nữa hại chết chị, chị thực sự có thể..."
"Đủ rồi!" Tinh Tinh giơ tay ngăn cản Hàn Vi Lam: "Chị còn khiến bố ruột của em vào tù hai lần, lần này có lẽ ông ta mãi mãi không thể ra ngoài. Em có hận chị không? Chẳng lẽ không có chút oán trách nào sao?"
"Không." Hàn Vi Lam thành thật lắc đầu: "Em chỉ ước gì ông ta chết đi, ông ta ngồi tù là xứng đáng, em vui còn không hết sao có thể hận chị?"
Nếu không phải mấy người đàn ông đằng sau Tinh Tinh hành động quá nhanh, có lẽ người tiếp theo ông ta nhắm đến sẽ là cô ấy.
"Vậy là xong rồi." Tinh Tinh khoát tay rất thoải mái: "Em không hận chị, chị cũng không trách em, ngăn cách giữa hai chúng ta coi như đã được giải quyết, tại sao còn phải quan trọng hóa vấn đề khiến cho chúng ta cả đời không qua lại với nhau? Chẳng lẽ..."
Tinh Tinh nheo mắt nguy hiểm: "Trước kia em từng nói yêu chị, đều là giả dối?"
Dáng vẻ rất giống như đang nhìn một tên cặn bã muốn vứt bỏ mình.
Nhanh đến nỗi người đàn ông không dám tin.
Thấy Phó Hành ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mình, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng lộ ra vẻ đáng yêu, khiến Tinh Tinh buồn cười.
Cô vòng tay qua cổ Phó Hành kéo đầu anh xuống và hôn thật mạnh.
"Này, anh tỉnh chưa? Nếu chưa thì em tiếp tục đấy nhé."
Đột nhiên cô cảm thấy chồng mình thật ngốc và dễ trêu chọc.
"Nghịch ngợm." Giọng trầm thấp đầy cưng chiều.
Tay Phó Hành ôm lấy eo thon của Tinh Tinh để tránh cho cô bị mất thăng bằng ngã xuống. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, bầu không khí mập mờ dần lan rộng.
"Em đã sinh bảo bảo được mấy tháng rồi. A, không phải, con trai chúng ta đã trưởng thành và lấy vợ. Thân thể em có lẽ đã phục hồi... khụ... không tệ lắm."
Mặt Tinh Tinh đỏ bừng, cô thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.
Hừ, cô chỉ muốn cuộc sống sinh hoạt vợ chồng hợp pháp mà thôi, hai người đã kết hôn hai năm rồi...
Không, là hơn hai mươi năm, đã là vợ chồng già rồi thì chắc hẳn phải chút ăn ý với nhau chứ.
Cho dù ban đầu Phó Hành không hiểu ám chỉ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của vợ thì cũng sáng tỏ.
Anh vẫn luôn chần chừ là do e ngại vợ đang ở giai đoạn thiếu nữ, nên không chú ý đến mặt này.
Nhưng bây giờ cô vợ nhỏ của anh đã gợi ý đến mức này.
Làm gì có chuyện thịt dâng đến tận miệng còn không ăn?
Hanh cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm ngang Tinh Tinh lên theo kiểu bế công chúa và mang cô lên lầu.
"Anh chợt nhớ ra một số vần đề nên muốn về phòng tâm sự với em."
1
Ở khoảng cách rất gần, Tinh Tinh có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực người đàn ông rung lên khi nói chuyện, khiến mặt cô càng đỏ hơn, cả người như rơi vào sương mù, nhẹ nhàng phiêu diêu ngây ngất.
***
Tinh Tinh từ trên giường ngồi dậy, toàn thân đau nhức, tóc tai bù xù, trên mặt hiện rõ vẻ buồn ngủ.
Một cánh tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy vòng eo thon thả kéo cô vào người mình, dường như không muốn rời xa.
"Đừng làm loạn, em phải ra ngoài có việc."
Vỗ nhẹ bàn tay to lớn đang làm loạn trên eo mình như trấn an một chú cún con, cho đến khi người kia thỏa hiệp buông ra thì Tinh Tinh mới bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, Tinh Tinh đã mặc quần áo mới ngồi trước bàn trang điểm, mà Phó Hành đã mặc xong âu phục và chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay anh cần đi gặp một vị khách quan trọng nên đến sớm là phép lịch sự tối thiểu.
Sau khi tô xong son môi là hoàn thành phần trang điểm, Tinh Tinh mỉm cười với chính mình trong gương. Quá hoàn hảo.
Thấy chồng đang đứng trước gương thắt cà vạt, cô lấy một vật nhỏ trên bàn trang điểm rồi bước nhẹ qua đó.
Bàn tay thon dài lướt qua ngực Phó Hành mang theo mấy phần mê hoặc khiến yết hầu người đàn ông khẽ động.
Phó Hành ngẩng đầu nhìn đôi môi đỏ mọng quyến rũ và ánh mắt linh động hút hồn khiến cổ họng anh nghẹn lại.
Anh còn chưa kịp hành động thì Tinh Tinh đã lùi về sau một bước, hài lòng nhìn anh: "Ừm, quả nhiên thêm tí phụ kiện vào thì trông thuận mắt hơn nhiều."
Ánh mắt anh chạm vào chiếc gương trang điểm khổng lồ, nhìn chiếc kẹp cà vạt bằng đá sapphire trên chiếc cà vạt đen tuyền của người đàn ông cao lớn bên trong, Phó Hành cũng biết vợ mình vừa làm gì.
Đứa nhỏ nghịch ngợm này.
Một tiếng cười trầm thấp gợi cảm thoát ra khỏi cổ họng người đàn ông, giọng nam mượt mà xuyên qua màng nhĩ, khiến tai Tinh Tinh hơi ngứa ngáy, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn một chút.
Cô vô thức xoa xoa vành tai, đột nhiên cảm thấy Phó Hành cố ý.
Để trả đũa hành vi "nghịch ngợm" vừa rồi của cô.
"Anh mau đi làm đi, sáng nay em làm xong việc thì buổi chiều sẽ đến công ty tìm anh. Đừng để em nhìn thấy tiểu yêu tinh nào lảng vảng trước mặt anh."
Cảm thấy mình không thể đấu lại người đàn ông này, Tinh Tinh xấu hổ đẩy Phó Hành ra ngoài, còn tặng thêm một câu uy hiếp.
Hừ! Nếu không phải ông chồng lam nhan họa thủy trêu hoa ghẹo nguyệt này thì sao ngày nào cô cũng nhận được hàng chuyển phát nhanh đe dọa chứ.
Mà tất cả đều là những bức ảnh mập mờ loạn thất bát tao, mặc dù dấu vết photoshop trên ảnh quá rõ ràng nhưng cô vẫn không muốn nhìn.
Dù tin hay không thì cô vẫn rất cảm thấy rất khó chịu.
Mấy ngày nay Tinh Tinh giận Phó Hành vì chuyện này, mà anh cũng không biết dỗ dành cô.
Anh biết rõ rằng trí nhớ của cô gần đây đã hồi phục và thường bị hỗn loạn với những ký ức mới, nhưng anh lại không biết thể hiện sự quan tâm đến cô như thế nào khiến cô nổi giận thêm lần nữa thì tên đàn ông này mới biết rằng dù phụ nữ bao nhiêu tuổi đi chăng nữa đều thích được dỗ dành bởi những lời ngon tiếng ngọt.
Sau khi tiễn Phó Hành ra cửa, Tinh Tinh quay về phòng thay một bộ quần áo đơn giản thoải mái rồi đi ra ngoài.
Cô không đi dự sự kiện sang trọng nên không cần phải ăn mặc quần áo cầu kì tỉ mỉ.
Đúng nơi hẹn đúng giờ, ánh mắt Tinh Tinh hơi phức tạp nhìn nhà hàng tư nhân xa lạ trước mắt.
Nhưng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó cô ổn định tâm tình và bước vào nhà hàng mang nét cổ điển này.
Người quản lý đã nhận được lệnh của bà chủ đang canh giữ trước cửa ra vào và đích thân dẫn đường cho Tinh Tinh.
"Mời quý khách đi lối này."
Hai người lần lượt đi vào cái sân nhỏ nằm sâu bên trong, khi dừng lại trước một gian phòng bao, người quản lý lý lễ phép lùi lại: "Hàn tổng đang đợi ngài ở bên trong."
"Cám ơn." Tinh Tinh gật đầu nói cảm ơn rồi đưa tay đẩy cánh cửa gỗ đang khép hờ.
Chưa kịp nhìn rõ cảnh sắc bên trong, một mùi hương tao nhã đã sộc vào cánh mũi.
Tinh Tinh ngước mắt nhìn thì thấy ngay giữa căn phòng là một chiếc đèn xông tinh dầu đang tỏa ra làn khói xanh lượn lờ, mùi hương trong phòng cũng tỏa ra từ cái đèn này.
Mùi hương rất dễ chịu, mang theo chút không khí cổ xưa.
Bài trí trong phòng cũng tinh xảo tao nhã, không biết còn tưởng đã cô xuyên không đến một thời cổ đại không biết tên nào đó.
Triều đại này có cột nhà trạm trổ tinh tế, đầy đủ hương thơm và rượu ngon thì tất nhiên không thể thiếu mỹ nhân thướt tha quyến rũ.
Mỹ nhân đang ngồi tựa vào bàn mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt được may cắt hoàn hảo, làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo của cô ấy.
Với điều kiện mỹ nhân đó không phải đang nằm dài trên ghế với vẻ mặt mệt mỏi.
"Nhìn dáng vẻ này là đi nhảy nhót cả đêm không ngủ nhỉ?" Tinh Tinh nhướng mày, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Nghe thấy lời chào hỏi quen thuộc, Hàn Vi Lam vô thức lưu loát đáp lại: "Sao có thể chứ, đến nước trà trong ấm còn phải bỏ thêm cẩu kỷ thì làm gì còn sức mà nhảy nhót chứ."
Nói xong cô ấy mới chợt nhớ đến tình cảnh xấu hổ của hai người nên ngượng ngùng im lặng.
Tinh Tinh coi như không thấy bầu không khí đột nhiên an tĩnh trong phòng, bước vào và ngồi xuống bên đối diện, không khách khí mà cầm một miếng bánh đậu xanh trên bàn bỏ vào miệng.
"Sáng nay chị đây chưa ăn sáng định đến đây ké em gái một bữa. Kết quả em lại cho chị ăn những thứ lạnh lẽo này à?"
Thực ra bánh không lạnh, sáng sớm nay đầu bếp nhà hàng mới làm và vừa lấy ra khỏi nồi vẫn còn nóng hổi, ăn vào lúc này là ngon nhất.
Hàn Vi Lam cũng biết Tinh Tinh kén ăn, buổi sáng mà không ăn cháo nóng hổi thì dạ dày mỏng manh của cô sẽ không thoải mái.
"Bữa sáng chuẩn bị cho chị ở đây."
Cô ấy đứng dậy dẫn Tinh Tinh đi vòng ra phía sau tấm bình phong, ở đó có một cái bàn ăn tám chỗ, bên trên có hai tô cháo hải sản và một số món ăn kèm.
Tất cả đều là những món đơn giản nhưng khi ăn vào miệng thì hương vị lại không hề đơn giản.
Tinh Tinh không vội nói chuyện với Hàn Vi Lam, cô phải lấp đầy cái bụng đói của mình trước rồi tính sau.
Sau khi dạ dày ấm lên, cô lại không khống chế được cái miệng nhỏ của mình.
"Em gái này tối qua không ra ngoài tìm vui nhưng ở nhà thì chắc vui lắm đây."
Vừa nói ánh mắt ranh mãnh của cô còn liên tục liếc qua lỗ cổ áo hình giọt nước trên sườn xám của Hàn Vi Lam.
Hàn Vi Lam theo bản năng cúi đầu, ngay lập tức đưa tay lên che, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Hóa ra phần khoét cổ hình giọt nước này vốn để làm nổi bật xương quai xanh gợi cảm lại làm lộ mấy vết đỏ nhàn nhạt.
Cô ấy đã bảo tên khốn kia đừng để lại kí hiệu trên người mình mà hắn không nghe, về sau bị hắn trêu chọc hết lần này đến lần khác khiến cô ấy cũng chả còn sức đi ngăn cản hắn.
Sau khi bị trêu ghẹo, ánh mắt cô ấy lơ đãng lướt qua người Tinh Tinh, sắc bén nhận ra điểm khác thường.
Cả hai đều là phụ nữ từng trải nên không có gì là không hiểu cả.
Hàn Vi Lam ngay lập tức đáp trả ngược lại: "Còn nói em hả, không biết đêm qua là ai để lại dấu vết trên bờ vai trắng nõn của tiểu phú bà nhà chúng ta đây... chậc chậc chậc..."
Ba tiếng chậc lưỡi cuối cùng mang ý vị đắc ý sâu xa.
Tinh Tinh cúi đầu, bây giờ đến lượt cô đỏ mặt.
Lúc sáng cô chỉ thoa phấn lên cổ mà quên che vai, lúc ra ngoài còn mặc váy trễ vai, sợ người ta không biết mình đã làm gì sao!
Trận này hai người coi như hòa, ăn ý liếc mắt nhìn nhau và nhất trí lựa chọn bỏ qua chủ đề làm người ta xấu hổ này.
Tinh Tinh gắp một miếng đậu phụ phủ sương vào bát và dùng đũa chia thành từng miếng nhỏ cho dễ ăn, vừa hỏi: "Nói đi em gái, làm gì mà trốn tránh chị đây lâu thế? Chí ít cũng phải cho người ta một lý do chứ nhỉ?"
Hàn Vi Lam trầm mặc một lúc lâu mới nhỏ giọng đáp lại: "Không phải chị đã sớm biết nguyên nhân rồi sao?"
Tinh Tinh ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào người Hàn Vi Lam như muốn nhìn xuyên thấu cô ấy.
"Chỉ vì cái lý do buồn cười đó?" Cô gần như bị chọc cười.
"Chị đây còn tưởng là tình cảm bạn bè bao năm qua của chúng ta phải bền chặt hơn tên khốn nạn đó chứ." Giọng cô có chút bi thương.
Hàn Vi Lam không để ý đến việc bố ruột bị gọi là tên khốn nạn, cô ấy cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy quen thuộc. Nếu không phải vẫn giữ được lý trí thì chắc có lẽ cô ấy lại lựa chọn trốn tránh một lần nữa.
"Dù sao người đó cũng là nhà cung cấp một nửa nhiễm sắc thể còn lại của em. Ông ta suýt chút nữa hại chết chị, chị thực sự có thể..."
"Đủ rồi!" Tinh Tinh giơ tay ngăn cản Hàn Vi Lam: "Chị còn khiến bố ruột của em vào tù hai lần, lần này có lẽ ông ta mãi mãi không thể ra ngoài. Em có hận chị không? Chẳng lẽ không có chút oán trách nào sao?"
"Không." Hàn Vi Lam thành thật lắc đầu: "Em chỉ ước gì ông ta chết đi, ông ta ngồi tù là xứng đáng, em vui còn không hết sao có thể hận chị?"
Nếu không phải mấy người đàn ông đằng sau Tinh Tinh hành động quá nhanh, có lẽ người tiếp theo ông ta nhắm đến sẽ là cô ấy.
"Vậy là xong rồi." Tinh Tinh khoát tay rất thoải mái: "Em không hận chị, chị cũng không trách em, ngăn cách giữa hai chúng ta coi như đã được giải quyết, tại sao còn phải quan trọng hóa vấn đề khiến cho chúng ta cả đời không qua lại với nhau? Chẳng lẽ..."
Tinh Tinh nheo mắt nguy hiểm: "Trước kia em từng nói yêu chị, đều là giả dối?"
Dáng vẻ rất giống như đang nhìn một tên cặn bã muốn vứt bỏ mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook