4 năm sau.

Dưới đáy vực thẳm của ma giới, Cố Diễm cầm thanh kiếm đỏ rực nhiễm đầy máu tanh tưởi của ma tu.

Hắn đã chẳng còn cái dáng vẻ thiếu niên oai phong như xưa, giờ đây lại là dáng vẻ đã nhuốm máu tanh, đôi mắt hắn cũng chẳng trong trẻo, hồn nhiên mà đục ngầu chứa đầy dục vọng dơ bẩn.

“Quân thượng, mọi chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi ạ.”

Cố Diễm cao cao tại thượng, hắn ngồi chễm chệ trên cửu đỉnh* nạm khắc ngọc tinh xảo, bộ dáng thong thả nhìn xuống. Nghe thấy thế hắn nhướng mày, môi nhếch lên: “Ồ, không ngờ sẽ có ngày ta có thể gặp lại ngươi, sư tôn à!”

*Cửu đỉnh: ngai vàng

Hắn bật cười, tiếng cười lanh lảnh vang khắp điện.

Ở Linh Khê Tông, từ khi Cố Diễm và Giản Triều Vân mất đi, Thẩm An Nguyên luôn bế quan tu luyện, dù cho có việc gì cũng không xuất hiện.


Mọi việc ở Linh Vũ Phong đều do một tay Khuất Chính và Tiết Minh quản, mà Tiết Minh từ một thiếu chủ kiêu ngạo nay cũng đã thay đổi theo thời gian.

Chính là trong bốn năm qua, trên người hắn luôn đeo một ngọc bội tinh khiết, mà người cầm kiếm đánh nhau thì cầm gì đến ngọc bội đeo. Người ta cũng chỉ dám đoán mò là vị kia trong lòng hắn tặng chứ không dám nói ra.

Tiết Minh như mọi ngày sắp xếp các công việc lớn nhỏ, thay Thẩm An Nguyên đi gặp chưởng môn nhận các vụ án. Hắn một mình chinh chiến, còn Khuất Chính tuy có giúp sức nhưng thường trốn lui trốn lủi khiến Tiết Minh luôn phải một mình làm.

Ngồi trước đống công văn lớn bé, Tiết Minh đập mạnh lên bàn, bàn tay nắm thành quyền cước, miệng đã không thể duy trì nụ cười.

“Chó má, tên đại sư huynh của ta lại trốn đi đâu rồi?”

Đồng tử* nhỏ giọng: “Khuất thiếu hiệp hình như đến Nam Cương ma tộc thám thính cũng đã được một tháng nay rồi, thiếu chủ không biết sao?”

*Đồng tử: Những người được nuôi từ nhỏ, vô cùng trung thành. Chịu trách nhiệm như tạp dịch nhưng chỉ cho riêng 1 người.

Tiết Minh càng tức giận hơn, muốn ngay lập tức xé đi công văn.

Nhưng khi ánh mắt chạm tới ngọc bội đeo trên hông, ánh mắt lại dịu xuống.

Đây là ngọc bội Giản Triều Vân tặng hắn ngày sinh thần, trước đó hắn luôn mang theo nhưng không dám đeo trên người. Chỉ khi y mất mới đem ra đeo như vậy.

Đồng tử thương hại hắn, cũng không rõ là Tiết Minh quá yêu hay là hối tiếc một Giản Triều Vân. Hắn cũng không dám đoán, đoán một cái sẽ bị Tiết Minh đánh một trận.

Bất chợt một đệ tử khác chạy vào trong, vẻ mặt hoảng hốt như gặp quỷ.

“Thiếu chủ, không xong rồi! Ma tu đánh đến tông môn chúng ta, uy hiếp muốn Thẩm tiên tôn ra gặp mặt a.”

Tiết Minh bật dậy, trợn tròn mắt: “Cái gì! Mau dẫn ta qua đó.”


Hai người nhanh chóng chạy đến bên ngoài, xung quanh đó ma tu đã bao vây thành vòng lớn. Các đệ tử ở bên ngoài cảnh giác cầm kiếm lên, tư thế như có thể xuất chiến bất cứ lúc nào.

Các phong chủ khác cũng nhanh chóng chạy đến đứng chắn trước các đệ tử.

Kẻ cầm đầu đám ma tu là một nam nhân, tay cầm đoản đao, ánh mắt khinh bỉ đám đệ tử.

“Để đám nhãi nhép này ra tiếp ta sao, các người cũng gan nhỉ?”

Hắn đánh ra một trận sóng âm vang dội khiến cả đỉnh Linh Khê Tông chìm trong biển áp lực. Cái áp lực khiến đám đệ tử chống cự không nổi liền ngã khuỵu xuống, hai tay ôm lấy đầu.

Phong chủ của Chỉ Qua Phong nhịn không nổi, trực tiếp tiến lên đánh một chưởng hất văng cái tạp âm khủng bố của hắn.

Nàng tức giận quát lớn: “Một ma tu ngoại đạo như ngươi mà dám đến tu tiên tông môn làm càn, muốn chết?”

Nam nhân kia lại chẳng để tâm tới, hắn hắc hắc cười: “Nữ nhân à, cũng xin đẹp đó. Bất quá ta không có hứng thú với người tu tiên, ngươi hết hi vọng rồi.”

Lục Sơ Uyển nàng là lần đầu thấy kẻ vô sỉ như vậy, nàng cầm roi lên chuẩn bị chiến tới cùng. Vừa mới tiến lên một bước, chưởng môn đã ngăn lại.

“Hừ, ma nhân như ngươi dám tới đây làm càn, có xem qua Linh Khê Tông ta chưa!”


Kẻ kia như chạm trúng điểm cười, hắn bật cười không ngừng: “Linh Khê Tông các người còn không rõ sao, mấy năm nay không có Thẩm An Nguyên, chẳng phải Linh Khê Tông đã bị đá khỏi hàng ngũ đầu của cửu phái rồi à? Còn dám mạnh miệng như vậy!”

Tay của chưởng môn đã nắm thành quyền cước, mặt hắn âm trầm: “Các ngươi muốn gì đây?”

Ma tu kia thong thả, không coi trọng nói: “Muốn đem Thẩm tiên tôn Thẩm An Nguyên đi a.”

Chưởng môn nổi gân trán, ánh mắt hằm hằm sát khí: “Ngươi muốn cái gì cơ!”

“Không phải đám đạo sĩ các ngươi rất thính sao? Ta nói muốn đem Thẩm An Nguyên về ma giới đó, còn không mau gọi hắn ra.”

Chưởng môn quả thật chịu không nổi, tiến lên đánh với hắn một trận. Hai người ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại.

Đến khi một làn gió nhẹ thoáng qua, mái tóc như dải lụa đen phiêu dật trong gió, đạo bào trắng tinh, Thẩm An Nguyên ngự kiếm phi hành đến ngay giữa trận chiến.

Tiết Minh: “Sư tôn! Sao ngươi lại ra đây?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương