Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
-
C41: Sư tôn chết rồi
Cố Diễm sợ hãi nhắm tịt mắt vào, bả vai run rẩy, hắn khóc nấc lên.
Một lúc lâu cũng không thấy cái gì, Cố Diễm từ từ mở mắt ra. Một nam nhân cao ngạo đứng trước mặt hắn, bên cạnh là xác của con quỷ vừa nãy.
Thẩm An Nguyên nhìn đứa nhỏ trước mặt, thấy tay hắn đỏ bừng rỉ cả máu, tay còn bị trói, trán lẫn mồ hôi với máu trông rất thảm.
Thẩm An Nguyên cắt dây thừng, giọng nói cất lên khiến Cố Diễm cảm thấy yên tâm lạ thường: “Ngươi không sao chứ? Sao lại bị trói ở đây?”
Giọng nói hắn nghẹn ngào, nấc thành tiếng: “Ta bị bọn họ bắt làm vật tế, tiên nhân người cứu ta với.”
Cố Diễm kể hết mọi chuyện cho Thẩm An Nguyên, tay còn bám chặt lên y phục Thẩm An Nguyên, coi hắn như là hi vọng cuối cùng.
Thẩm An Nguyên không nghĩ mọi chuyện lại như vậy, xoa đầu an ủi hắn: “Không sao rồi, hiện tại không ai có thể bắt ngươi như vậy nữa.”
Hôm ấy, Thẩm An Nguyên mang Cố Diễm về tông môn nhận hắn làm đệ tử.
Ngày đó cũng trở thành kỉ niệm vui vẻ nhất đối với hắn.
Khung cảnh xoay chuyển, Cố Diễm xuất hiện trong phòng của hắn ở Linh Vũ Phong, đã vậy còn ngồi trên giường mình.
Phía đối diện hắn là Thẩm An Nguyên với lớp y phục mỏng. Mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt mông lung nhìn Cố Diễm, môi đỏ mọng mấp máy.
“Cố Diễm…” Giọng hắn ngọt ngào, hơi thở nóng phả vào tai Cố Diễm.
“Sư…sư tôn?” Hắn lắp bắp, chuyện này là sao?
Thẩm An Nguyên nằm trên người hắn, tay lần mò vào trong lớp y phục.
“Cho ta…”
Cố Diễm đẩy người kia ra, mặt nhăn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương.
Hắn rút kiếm chĩa vào cổ người kia: “Yêu nghiệt dám giả danh sư tôn ta, hôm nay đừng nghĩ chạy thoát.”
Tay cầm kiếm đâm thẳng vào ngực đối phương, máu từ ngực thấm đẫm y phục, tạo thành một mảng đỏ trầm.
Đối phương đột nhiên nở một nụ cười quái dị, biến thành một thứ gớm ghiếc bám lên người Cố Diễm. Nó thì thầm vào tai hắn: “Ngươi mau nhìn phía trước đi, sư tôn của ngươi đã bị ngươi đâm rồi, chính đôi bàn tay này đã giết sư tôn của ngươi…”
Cố Diễm nhìn bàn tay mình, bàn tay từ bao giờ đã nhuốm máu. Hắn chết lặng nhìn phía trước, người đã thay đổi, y phục giống như bình thường, kín đáo thanh tao. Trên ngực treo một trường kiếm, máu rỉ ra từ vết thương nhỏ giọt xuống đất.
Hắn không đứng vững, quỳ mạnh xuống, bàn tay run rẩy vươn lên khuôn mặt Thẩm An Nguyên, môi mấp máy.
“Sư tôn…sư tôn…” Giọng nói hắn run rẩy, âm thanh đứt quãng, khó nói ra một từ hoàn chỉnh.
Xoẹt - thứ đó đâm xuyên qua bụng hắn, máu từ miệng hắn trào ra, Cố Diễm vẫn không để tâm bò tới gần sư tôn hắn hơn.
Ở bên ngoài, Giản Triều Vân cố gắng hộ pháp, máu mũi cũng tuôn ra, y không có đủ năng lực làm chuyện này.
Phía trước Cố Diễm phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể đổ xuống, mặt trở nên trắng bệch.
Giản Triều Vân lại gần hắn xem thử, mạch tượng tuy có chút hỗn loạn, hơi thở có phần yếu ớt.
Trong lúc y đang vò đầu bứt tai, Thẩm An Nguyên đã tỉnh lại, trên khuôn mặt là biểu cảm đau khổ. Y không biết hắn đã trải qua gì nhưng ở đây có người sắp chết, Giản Triều Vân nhanh chóng kéo hắn lại gần cơ thể Cố Diễm.
Sau một lúc loay hoay Cố Diễm đã ổn hơn, hơi thở cũng trở nên ổn định. Thẩm An Nguyên bảo Giản Triều Vân đem Cố Diễm về hoàng cung trước, hắn sẽ xử lí việc ở đây.
Ngay khi Giản Triều Vân rời đi, Thẩm An Nguyên lôi vũ khí của mình ra, hiện tại Tiết Minh và Khuất Chính chưa tỉnh lại, Giản Triều Vân lại không thể mang theo tận ba người cùng lúc, trong lúc chạy khỏi còn phải bảo vệ Cố Diễm. Hắn không muốn đẩy đồ nhi mình vào tình thế nguy hiểm.
Thẩm An Nguyên nhắm mắt, cảm nhận khu vực xung quanh. Xung quanh đây nồng nặc tà khí, hơn nữa kẻ có chủ mưu có thể là một ma tu. Hắn dặn mình phải luôn cẩn trọng, sai sót một chút sẽ liên lụy đến hai đứa nhỏ.
Có kẻ đang chạy đến, là một phàm nhân bình thường. Thẩm An Nguyên buông lỏng cảnh giác, người chạy đến là Sở vương gia.
Thấy Thẩm An Nguyên như thấy cọng cỏ cứu mạng, Sở vương gia chạy thật nhanh đến chỗ hắn.
Khi đến thật gần mới thấy cơ thể hắn đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, cố gắng giữ được mạng đã là hay lắm rồi.
“Cứu ta, có quỷ!”
Ngay khi dứt lời, phía đằng xa một kẻ có vẻ bề ngoài dị hợm đi tới, tai dài như yêu tinh, trên trán mọc sừng, mắt không thấy lòng trắng đâu.
Hắn mỉm cười, lộ ra vô số răng năng trong miệng, thong thả lại gần Thẩm An Nguyên.
“Aha, không ngờ lại gặp được một kẻ có tu tiên ở đây. Đúng là ngay từ đầu ta phải lấy được cái mạng của ngươi mà.”
Thẩm An Nguyên lạnh mặt, ánh mắt không chút hơi ấm.
“Chính ngươi là kẻ đã đặt trận pháp khiến con người đi vào mộng cảnh?”
Ma tu kia cười khẩy, không phủ nhận: “Đúng là ta, chỉ tiếc là không giết được các ngươi. Nhưng mà không sao, đằng sau vẫn còn hai kẻ chưa thể thoát được.”
Hắn nói tiếp: “Có hai kẻ vừa trốn đi nhỉ, chẳng qua là ta chưa cho phép chúng rời khỏi đây.”
Tiếng bước chân lại gần nơi đó, Tiêu Vương đi đến, trên tay ôm hai cơ thể, hắn ném hai cơ thể ấy xuống đất.
Nhìn rõ là Giản Triều Vân với Cố Diễm, thân thể Giản Triều Vân đầy rẫy vết thương, máu nhỏ thành giọt.
Thẩm An Nguyên cảm nhận được vị tanh tưởi trong khoang miệng, móng tay ghim chặt vào bàn tay.
Một lúc lâu cũng không thấy cái gì, Cố Diễm từ từ mở mắt ra. Một nam nhân cao ngạo đứng trước mặt hắn, bên cạnh là xác của con quỷ vừa nãy.
Thẩm An Nguyên nhìn đứa nhỏ trước mặt, thấy tay hắn đỏ bừng rỉ cả máu, tay còn bị trói, trán lẫn mồ hôi với máu trông rất thảm.
Thẩm An Nguyên cắt dây thừng, giọng nói cất lên khiến Cố Diễm cảm thấy yên tâm lạ thường: “Ngươi không sao chứ? Sao lại bị trói ở đây?”
Giọng nói hắn nghẹn ngào, nấc thành tiếng: “Ta bị bọn họ bắt làm vật tế, tiên nhân người cứu ta với.”
Cố Diễm kể hết mọi chuyện cho Thẩm An Nguyên, tay còn bám chặt lên y phục Thẩm An Nguyên, coi hắn như là hi vọng cuối cùng.
Thẩm An Nguyên không nghĩ mọi chuyện lại như vậy, xoa đầu an ủi hắn: “Không sao rồi, hiện tại không ai có thể bắt ngươi như vậy nữa.”
Hôm ấy, Thẩm An Nguyên mang Cố Diễm về tông môn nhận hắn làm đệ tử.
Ngày đó cũng trở thành kỉ niệm vui vẻ nhất đối với hắn.
Khung cảnh xoay chuyển, Cố Diễm xuất hiện trong phòng của hắn ở Linh Vũ Phong, đã vậy còn ngồi trên giường mình.
Phía đối diện hắn là Thẩm An Nguyên với lớp y phục mỏng. Mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt mông lung nhìn Cố Diễm, môi đỏ mọng mấp máy.
“Cố Diễm…” Giọng hắn ngọt ngào, hơi thở nóng phả vào tai Cố Diễm.
“Sư…sư tôn?” Hắn lắp bắp, chuyện này là sao?
Thẩm An Nguyên nằm trên người hắn, tay lần mò vào trong lớp y phục.
“Cho ta…”
Cố Diễm đẩy người kia ra, mặt nhăn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương.
Hắn rút kiếm chĩa vào cổ người kia: “Yêu nghiệt dám giả danh sư tôn ta, hôm nay đừng nghĩ chạy thoát.”
Tay cầm kiếm đâm thẳng vào ngực đối phương, máu từ ngực thấm đẫm y phục, tạo thành một mảng đỏ trầm.
Đối phương đột nhiên nở một nụ cười quái dị, biến thành một thứ gớm ghiếc bám lên người Cố Diễm. Nó thì thầm vào tai hắn: “Ngươi mau nhìn phía trước đi, sư tôn của ngươi đã bị ngươi đâm rồi, chính đôi bàn tay này đã giết sư tôn của ngươi…”
Cố Diễm nhìn bàn tay mình, bàn tay từ bao giờ đã nhuốm máu. Hắn chết lặng nhìn phía trước, người đã thay đổi, y phục giống như bình thường, kín đáo thanh tao. Trên ngực treo một trường kiếm, máu rỉ ra từ vết thương nhỏ giọt xuống đất.
Hắn không đứng vững, quỳ mạnh xuống, bàn tay run rẩy vươn lên khuôn mặt Thẩm An Nguyên, môi mấp máy.
“Sư tôn…sư tôn…” Giọng nói hắn run rẩy, âm thanh đứt quãng, khó nói ra một từ hoàn chỉnh.
Xoẹt - thứ đó đâm xuyên qua bụng hắn, máu từ miệng hắn trào ra, Cố Diễm vẫn không để tâm bò tới gần sư tôn hắn hơn.
Ở bên ngoài, Giản Triều Vân cố gắng hộ pháp, máu mũi cũng tuôn ra, y không có đủ năng lực làm chuyện này.
Phía trước Cố Diễm phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể đổ xuống, mặt trở nên trắng bệch.
Giản Triều Vân lại gần hắn xem thử, mạch tượng tuy có chút hỗn loạn, hơi thở có phần yếu ớt.
Trong lúc y đang vò đầu bứt tai, Thẩm An Nguyên đã tỉnh lại, trên khuôn mặt là biểu cảm đau khổ. Y không biết hắn đã trải qua gì nhưng ở đây có người sắp chết, Giản Triều Vân nhanh chóng kéo hắn lại gần cơ thể Cố Diễm.
Sau một lúc loay hoay Cố Diễm đã ổn hơn, hơi thở cũng trở nên ổn định. Thẩm An Nguyên bảo Giản Triều Vân đem Cố Diễm về hoàng cung trước, hắn sẽ xử lí việc ở đây.
Ngay khi Giản Triều Vân rời đi, Thẩm An Nguyên lôi vũ khí của mình ra, hiện tại Tiết Minh và Khuất Chính chưa tỉnh lại, Giản Triều Vân lại không thể mang theo tận ba người cùng lúc, trong lúc chạy khỏi còn phải bảo vệ Cố Diễm. Hắn không muốn đẩy đồ nhi mình vào tình thế nguy hiểm.
Thẩm An Nguyên nhắm mắt, cảm nhận khu vực xung quanh. Xung quanh đây nồng nặc tà khí, hơn nữa kẻ có chủ mưu có thể là một ma tu. Hắn dặn mình phải luôn cẩn trọng, sai sót một chút sẽ liên lụy đến hai đứa nhỏ.
Có kẻ đang chạy đến, là một phàm nhân bình thường. Thẩm An Nguyên buông lỏng cảnh giác, người chạy đến là Sở vương gia.
Thấy Thẩm An Nguyên như thấy cọng cỏ cứu mạng, Sở vương gia chạy thật nhanh đến chỗ hắn.
Khi đến thật gần mới thấy cơ thể hắn đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, cố gắng giữ được mạng đã là hay lắm rồi.
“Cứu ta, có quỷ!”
Ngay khi dứt lời, phía đằng xa một kẻ có vẻ bề ngoài dị hợm đi tới, tai dài như yêu tinh, trên trán mọc sừng, mắt không thấy lòng trắng đâu.
Hắn mỉm cười, lộ ra vô số răng năng trong miệng, thong thả lại gần Thẩm An Nguyên.
“Aha, không ngờ lại gặp được một kẻ có tu tiên ở đây. Đúng là ngay từ đầu ta phải lấy được cái mạng của ngươi mà.”
Thẩm An Nguyên lạnh mặt, ánh mắt không chút hơi ấm.
“Chính ngươi là kẻ đã đặt trận pháp khiến con người đi vào mộng cảnh?”
Ma tu kia cười khẩy, không phủ nhận: “Đúng là ta, chỉ tiếc là không giết được các ngươi. Nhưng mà không sao, đằng sau vẫn còn hai kẻ chưa thể thoát được.”
Hắn nói tiếp: “Có hai kẻ vừa trốn đi nhỉ, chẳng qua là ta chưa cho phép chúng rời khỏi đây.”
Tiếng bước chân lại gần nơi đó, Tiêu Vương đi đến, trên tay ôm hai cơ thể, hắn ném hai cơ thể ấy xuống đất.
Nhìn rõ là Giản Triều Vân với Cố Diễm, thân thể Giản Triều Vân đầy rẫy vết thương, máu nhỏ thành giọt.
Thẩm An Nguyên cảm nhận được vị tanh tưởi trong khoang miệng, móng tay ghim chặt vào bàn tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook