Tro Tàn
-
7: Qua Đêm
"Cần giúp không?"
—
Hoàn cảnh ở nơi này vô cùng đơn sơ, võ đài chỉ là một hình chữ nhật được vẽ trên đất rồi bao góc bằng bốn cọc tiêu nhựa.
Mỗi bên đài đều có một đám người đang vây quanh, cách nhau một khoảng ở chính giữa.
Có người trông theo tầm mắt của Hình Dã, nhìn về phía Thịnh Nhậm Tinh đang đứng ngay cửa.
Họ thì thào hỏi bạn mình: "Ai vậy?" Người bạn lắc lắc đầu.
"Bọn mày thua rồi." Ở gần Thịnh Nhậm Tinh, một người nam mặc áo khoác jean gào lớn với đầu bên kia.
Phe đối diện đã đỡ gã đô con đang nằm trên đất dậy, nghe thấy thế thì hừ lạnh: "Ngày mai sẽ đưa tiền qua Đài hoa cúc."
Áo khoác jean cười và chỉa một ngón tay lên: "Còn lệnh cấm một năm nữa."
Người đang nói chuyện hít một hơi thật sâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng, trông như sắp chửi thề tới nơi.
Thế nhưng hắn không nói lời nào, dùng tôn nghiêm của phái đàn ông để áp cảm xúc của mình xuống: "Đi thôi." Tuy thua trận, nhưng khí thế không thể thua kém được.
Vài người dìu gã đàn ông bị thương ra, thẳng lưng ưỡn ngực cất bước ra ngoài.
Giữa hai người, Thịnh Nhậm Tinh là người chịu thua và thu hồi tầm mắt trước.
Cậu ngước sang phía bên cạnh, vừa lúc thấy một thằng đập đầu trên khung cửa vì ngẩng lên quá cao.
"..."
Cậu không nhìn thấy được biểu tình của chính mình hiện giờ.
Vừa cúi đầu thu dây tai nghe lại, cậu với tay gảy tóc, che đi vành tai đang ửng đỏ.
"Đánh hay lắm, chúc mừng." Sau khi nhìn nhóm người này rời đi, áo khoác jean xoay sang vỗ tay với Hình Dã, đám người phía sau hắn cũng dần an tĩnh lại.
Hình Dã gật đầu đáp lại.
Áo khoác jean đã quen với bộ dạng câm như hến của hắn sau khi xong trận, chẳng hề có tí ti vui mừng gì khi thắng lợi cả.
Gã đành dứt khoát dặn dò vài câu, lại nói đôi ba lời khách sáo, sau đó mang theo người rời đi.
Lúc bước đến bên cạnh Thịnh Nhậm Tinh, áo khoác jean còn quay sang cười cười với cậu.
Thịnh Nhậm Tinh không cười đáp lại, tay cắm trong túi quần, mắt trông theo hướng bọn họ rời đi.
Sau đó cậu quay đầu lại, cất bước đi về phía võ đài.
Trong lúc nhất thời cả hai đều không nói gì.
Thịnh Nhậm Tinh cũng không biết nên nói gì cho phải, rốt cuộc chỉ mới gặp mặt lần thứ hai mà đã trông thấy cảnh tượng ấy rồi.
Khi ghé sát gần, cậu có thể thấy rõ tầng mồ hôi mỏng đang thấm ướt trên người Hình Dã, khiến cho tóc hắn ướt nhẹp.
Nó hòa lẫn với vệt máu trên mặt hắn, rồi chảy dọc xuống.
Luồng pheromone ập thẳng vào mặt ngay tức khắc.
Thịnh Nhậm Tinh thầm lui về sau một bước, chọn bừa một câu bắt chuyện: "Có ổn không?"
Nói đoạn, lại thấy hắn lỗ mãng chùi đi đống máu loãng vừa chảy vào trong mắt.
Thịnh Nhậm Tinh khẽ chau mày: "Như vậy động đến miệng vết thương đấy." Thế nên tới bây giờ máu vẫn chưa ngừng chảy.
Hình Dã thả tay ra, vạt áo nhăn nhúm thõng xuống bên hông.
Hắn giương mắt sang Thịnh Nhậm Tinh: "Sao cậu lại tới đây?" Ngữ điệu thản nhiên như đang chuyện trò với bạn bè thông thường.
Giọng của hắn mang theo chút thở dốc, dường như đang hết hơi, giữa một thoáng hoảng hốt lại cảm tưởng như đang rủ rỉ nhẹ nhàng.
"Trả dù." Thịnh Nhậm Tinh cố gắng đè nén biểu tình xuống, cũng bỏ qua mấy câu xã giao khách sáo trong đầu.
Một bên tức giận mắng con tuần lộc trong tim mình, con mẹ nó mày đừng nhảy lăm ba đa nữa.
"Chúng ta hẹn nhau ở tiệm mì." Hình Dã bắt đầu cởi bỏ đôi găng đấm bốc ra, lại kẹp chúng dưới cánh tay.
Thịnh Nhậm Tinh khoanh tay nhìn hắn, bày ra một vẻ tự cho là đúng: "Tôi đứng đợi cậu suốt nửa tiếng ở quán mì." Chờ không nổi nữa mới tới đây tìm người đấy thôi.
"Chúng ta hẹn nhau lúc 9 giờ rưỡi." Hình Dã dừng một chút, ngẩng lên nhìn cậu, "Bây giờ là 9 giờ 45."
Thịnh Nhậm Tinh sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn di động, trên màn hình đang hiển thị 9:46.
Cậu buột miệng bật thốt: "Sao cậu biết?"
Hình Dã nhìn về đằng sau cậu.
Thịnh Nhậm Tinh ngoái đầu lại, ở trên cửa có treo một cái đồng hồ to tướng.
"..."
"Nhưng cậu vẫn đến muộn." Cậu ngoành lại, hơi trừng mắt.
Từ trước đến nay chỉ có người khác chờ cậu, chưa từng có ai dám để cậu chờ cả.
"Xin lỗi." Ai dè Hình Dã đã nhanh chóng dứt khoát nhận lỗi, làm Thịnh Nhậm Tinh chẳng thể nói thêm câu nào nữa.
"..." Cậu đeo ba lô trước ngực rồi lấy dù ra từ bên trong, "Trả cậu."
Hình Dã cúi đầu nhìn, yên lặng nhận lấy.
Thịnh Nhậm Tinh chưa rời đi sau khi trả dù, mà đứng xem Hình Dã cởi bỏ chiếc găng tay bên kia.
Trên ngón tay của hắn còn dính chút máu đã khô đi phân nửa, đốt ngón tay có hơi bầm tím, cũng không biết máu đó là máu của ai.
Thịnh Nhậm Tinh nhìn một hồi, lại mở miệng: "Cần giúp không?"
Hình Dã ngẩng lên nhìn cậu.
Một chốc sau, hắn thả lỏng người như trút khỏi gánh nặng, chậm rãi ngồi bệt trên đất.
"Chắc cậu nên đi bệnh viện thôi." Một tay Thịnh Nhậm Tinh cầm chút bông gòn, cẩn thận chấm tới chấm lui trên vết thương của Hình Dã.
Hắn vẫn còn đang ngồi tại chỗ, cậu quỳ một gối xuống ở bên cạnh để giúp hắn.
Nhưng đại thiếu gia Thịnh chưa từng giúp ai xử lý vết thương bao giờ, ban đầu còn trượt tay chọt thẳng vào trong miệng vết thương của người ta.
Ác cái là mỗi lần đụng phải, Hình Dã còn chưa nói gì, cậu đã rít lên một tiếng "hss" như thể tự chọt phải chính mình vậy.
Hắn nghe mấy tiếng rít của cậu mà cứ ngỡ rằng vết thương trên xương mày mình nặng đến mức nhập viện thôi chưa đủ, lẽ ra hắn phải nên gọi cấp cứu ngay bây giờ mới phải.
Vốn hắn định nói để mình tự làm, nhưng khi nâng mắt lên nhìn biểu cảm vô cùng nghiêm túc của Thịnh Nhậm Tinh, hắn lại không có ý định lên tiếng nữa.
Thịnh Nhậm Tinh có hơi gấp gáp, khi lo lắng cậu sẽ không nhịn được mà nói ba láp ba xàm, thành ra mấy thứ vốn không tính hỏi bây giờ trào ra sạch.
"Quy củ khi trước cậu nói là đấm bốc à?"
Hình Dã gật gật đầu, vừa gật lại đụng phải miệng vết thương.
Thịnh Nhậm Tinh hét toáng lên như bị bỏng tới nơi: "Đừng có nhúc nhích!"
"...!Ừm."
"Cậu là võ sĩ quyền anh à?" Thịnh Nhậm Tinh thắc mắc.
Cậu không kịp thấy hai người đấu nhau trên võ đài, nhưng cậu có để ý thấy đôi găng đấm bốc trên tay Hình Dã.
Hắn trầm mặc trong một chốc: "Không phải."
Thịnh Nhậm Tinh nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn.
Bởi vì hai người dựa quá sát nhau, Hình Dã đang ngồi trên sàn, Thịnh Nhậm Tinh quỳ gối ngay bên cạnh.
Khoảng cách chỉ cỡ một tay này làm cậu có hơi mơ màng.
Lúc này Hình Dã rũ mắt, cậu không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
"Vừa rồi cậu thắng à?"
"Ừm."
"Trâu bò thế." Thịnh Nhậm Tinh tấm tắc bảo lạ, "Gã nhìn đô con như thế, gần bự gấp đôi cậu luôn." Cảnh tượng kia chẳng khác gì một bộ phim điện ảnh hóa thực, từng động tác khi ấy như tua chậm lại, khắc ghi bộ dáng của Hình Dã sâu vào trong trí nhớ của cậu.
Cảm giác ấy thật lạ lùng, cứ như có như không, sôi sục đến mức mỗi lần nhớ tới là trái tim cậu sẽ gióng trống khua chiêng, đầu ngón tay run đến tê dại.
Cậu vội vàng lắc lắc khớp cổ tay.
"Chỉ toàn là cơ bắp, kỹ thuật không đủ." Hình Dã phân tích một cách lý tính, phản bác lại cậu, "Gã cũng không to gấp hai lần tôi." Hắn đâu có gầy yếu như thế.
"Có." Thịnh Nhậm Tinh chắc kèo.
Hình Dã: "...!Dáng người của tôi với cậu không khác nhau mấy."
"Ơ thì không vậy." Thịnh Nhậm Tinh lật lọng cực nhanh.
Im lặng một lát, cậu bảo: "Cậu gầy hơn tôi." Chẳng biết vì sao mà bạn bé này kiên trì đến thế.
Một tay Thịnh Nhậm Tinh đè lại miếng bông gòn, một tay duỗi đến trước mặt Hình Dã.
Hình Dã cũng vươn tay, hai người so cơ bắp với nhau.
Thịnh Nhậm Tinh cẩn thận đánh giá: "Khung xương cậu lớn hơn tôi, nhưng cơ bắp không nhiều bằng."
Hình Dã không thu tay lại: "Cái đấy của cậu không phải cơ bắp."
Thịnh Nhậm Tinh không phục mà gồng cơ tay lên.
Hình Dã không nói gì, cũng gồng lên theo.
"..."
Thịnh Nhậm Tinh rụt tay lại.
Xong lại bảo: "Nhưng mà cậu trắng hơn tôi." Thịnh Nhậm Tinh lia mắt qua Hình Dã, màu da của hắn sáng đến mức gần như ánh lên trước ngọn đèn.
Tên mặt trắng này.
Thịnh Nhậm Tinh buông miếng bông gòn ra, kiểm tra xem đã cầm máu tới đâu rồi.
Sau đó, cậu lại đổi sang một miếng khác, ép xuống tiếp.
Hình Dã hoàn toàn cạn lời với cậu, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "...!Cậu lùn hơn tôi."
Thịnh Nhậm Tinh đột nhiên nhìn hắn, tỏ vẻ không thể tin nổi: "Tôi cao mét 75 đấy."
"Tôi mét 77."
"Ứ tin!"
"Vì thông thường tôi hơi gù lưng."
Thịnh Nhậm Tinh bán tín bán nghi mãi, một hồi lâu lại khịt mũi khinh thường loại hành vi đua đòi háo thắng này: "Ấu trĩ."
"?"
Bọn họ vừa xử lý vết thương vừa nói chuyện phiếm.
Thịnh Nhậm Tinh lại cầm lên một cục bông gòn, bỗng phát hiện máu đã bớt chảy rồi, lại hỏi hắn: "Rồi sao nữa?"
Hình Dã đưa bình thuốc tím trên tay cho cậu: "Lấy tăm bông chấm một ít."
"À." Thịnh Nhậm Tinh làm thử, lại chuyền một miếng bông sang cho hắn, "Cậu che mắt lại đi." Cậu sợ thuốc sẽ chảy vào trong mắt hắn.
Chờ bôi thuốc xong, Thịnh Nhậm Tinh hỏi: "Sau đó có cần dán băng cá nhân lên không?"
"Không cần." Hình Dã thả cánh tay đang che mắt xuống, "Vậy là được rồi."
Thịnh Nhậm Tinh cũng rút tay lại, giúp hắn dọn bớt đống rác trên đất.
Sau khi làm xong cả thảy, cậu đứng dậy phủi phủi đống đất cát trên quần.
Cậu nhìn Hình Dã đang ngồi yên dưới mặt sàn: "Còn cần giúp gì nữa không?" Nếu quan sát kỹ từ cách Hình Dã đứng yên trên võ đài ban nãy, cộng thêm việc hắn ngồi xuống rất nhọc, có thể trông thấy rõ là hắn còn những vết thương khác ngoài cái trên xương mày này.
Nhưng Hình Dã lại lắc đầu.
"Ừa, vậy tôi đi nhé." Thịnh Nhậm Tinh gật đầu với đối phương rồi khom lưng cầm ba lô của mình lên.
Cậu không hỏi nhiều, cảm thấy chắc hẳn hắn muốn tự mình xử lý đống còn lại hơn.
Hình Dã: "Bên ngoài trời đang mưa."
"?" Thịnh Nhậm Tinh lắng tai nghe rõ, quả nhiên nghe thấy được tiếng những hạt mưa rơi lách tách trên mái nhà tôn.
"Lấy dù đi." Hình Dã chuyền cây dù qua.
Ban nãy lúc Thịnh Nhậm Tinh mở túi, hắn trông thấy rõ là trong ba lô cậu không có dù.
"Vậy cậu làm sao bây giờ?" Thịnh Nhậm Tinh nhận lấy nó.
Hình Dã lắc đầu.
Thịnh Nhậm Tinh lại nghĩ đến việc hắn nhờ mình lấy bộ sơ cứu ra từ trong góc phòng.
Cậu khiếp sợ: "Đừng nói đêm nay cậu ngủ ở đây đấy?"
Hình Dã gật gật đầu.
Mấy ngày nay không hiểu sao mà mẹ hắn có đôi khi sẽ về nhà lúc giữa đêm, nếu bị mẹ hắn phát hiện thì xem như xong đời rồi.
"..." Thịnh Nhậm Tinh quét mắt một vòng quanh đây.
Nơi này chỉ hơn cái băng ghế trong công viên được chỗ có thêm bốn cái vách tường, ngoài ra chẳng khác gì một căn phòng trống cả.
Hình Dã ngồi lì ở đó, mặc không lên tiếng mà xử lý những vết xước ở trên tay.
Trông có hơi đơn chiếc và u buồn.
Thịnh Nhậm Tinh cảm giác như tim mình vừa đập lỡ một nhịp, nhất thời bốc đồng bảo: "Không thì cậu về chỗ tôi đi."
"..." Hình Dã kinh ngạc ngẩng lên nhìn cậu, từ chối theo bản năng, "Không cần đâu."
Nửa tiếng sau, Thịnh Nhậm Tinh mang theo Hình Dã trở về khách sạn.
Ở trên sô pha còn chất đầy một đống quần áo cậu vừa mới mua về ngày hôm qua.
Vì sợ tủ quần áo của người ta dơ, cậu chồng cả núi lên đấy, không còn chừa một khe hở nào để cho người ngồi.
"Cậu lựa một bộ đi? Tôi cũng chưa mặc qua bao giờ." Cậu thấy Hình Dã nhìn chiếc ghế sô pha, hỏi.
"Không cần." Hình Dã lắc đầu, "Tôi có mang theo quần áo."
"Vậy cậu tắm trước không?" Lúc mới vào Thịnh Nhậm Tinh không để ý, bây giờ nhìn quanh một vòng mới phát hiện chăn mình không gấp, áo ngủ thì quẳng bừa trên giường, hai cái gối một cái ở đầu giường một cái ở đuôi giường, khăn tắm cũng vứt tùm lum.
Vốn cũng cảm thấy không có gì, nhưng hiện tại bị Hình Dã nghiêm túc quan sát như vậy, tự dưng cậu lại cảm thấy lỗ tai có hơi nóng.
Hơn nữa động cơ của cậu cũng chẳng hề đơn thuần, ban nãy nhất thời bị sắc đẹp dụ hoặc, bây giờ sau khi CPU quá nhiệt đã nguội trở lại, cơn xấu hổ lại bắt đầu trào dâng lên tới.
Ngay cả đôi ba câu khách khí cậu cũng không biết nên mở lời như thế nào, chỉ có thể bịt tai trộm chuông xem như không thấy gì.
"Ừm." Hình Dã đặt ba lô của mình lèn sàn rồi ngồi xổm xuống lấy quần áo ra, động tác tự nhiên đến mức không nhìn ra câu nệ gì.
"Cậu đặt lên bàn đi." Thịnh Nhậm Tinh vừa nói vừa đẩy đẩy đống quần áo trên sô pha qua một bên, chừa ra một chỗ trống nhỏ.
"Bẩn." Hắn lắc đầu, "Lát nữa tôi ngủ ở đâu?"
"Hả?" Thịnh Nhậm Tinh ngẩn người, cậu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này! Lúc này quét một vòng quanh phòng...!Chẳng có chỗ nào để ngủ ngoài ở trên giường cả.
Sô pha quá bé, mặt đất thì rộng rãi, nhưng tự dưng đi rủ người ta tới rồi để người ta nằm dưới sàn là kiểu gì?
Thịnh Nhậm Tinh liếm liếm môi, con chip CPU trong não vẫn ngoan cố vận hành.
Cậu làm ra bộ dáng thẳng nam không nghĩ gì nhiều: "Chia giường ngủ với tôi không? Giường này lớn lắm."
Quả nhiên là Hình Dã gật đầu, ngay cả giường công cộng hắn cũng đã từng nằm rồi mà.
Chủ yếu là hắn cảm thấy Thịnh Nhậm Tinh không giống như một người có thể ngủ cùng với người khác.
Thịnh Nhậm Tinh cũng làm bộ làm tịch gật gật đầu, còn giải thích rõ giấu đầu hở đuôi: "Tôi cũng không thấy có vấn đề gì cả.
Khi trước tôi rất hay ngủ chung với mấy thằng anh em."
Hình Dã nhìn cậu một cái, cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.
Thịnh Nhậm Tinh ngồi thừ ở đó suy nghĩ cái liếc mắt kia của hắn có ý gì mãi.
Không nghĩ ra nổi, mắt lại trông thấy phòng lộn xộn quá, liền nhanh tay dọn bớt một chút.
Xong rồi sửa sang lại giường ngủ, phủi phẳng đống chăn nệm trên giường...!Cuối cùng gọi điện thoại nhờ mang tới một cái chăn và một cái gối mới.
Sau đó ngồi bệt xuống đất chơi điện thoại.
Không qua bao lâu Hình Dã đã tắm rửa xong, cả người mang theo một làn hơi nước.
Hắn trùm khăn lông trên tóc, không phải là khăn của khách sạn, mà là một cái khăn có họa tiết ca rô đen trắng.
Vừa lau tóc, hắn vừa hỏi cậu: "Cậu đi tắm đi?"
"..." Thịnh Nhậm Tinh nhìn cái khăn lông, trong đầu trống rỗng mất vài giây, sau đó một luồng khí nóng bung trào lên từ lỗ tai sang mặt.
Clm, hình như đấy là cái khăn cậu vừa mới dùng ngày hôm qua.
Nghĩ mãi đến tận khi tắm xong, cậu cầm di động rồi lo nghĩ mãi, cứ muốn nói lại thôi, nhịn không được nhắn tin với Khâu đầu bư: [Có người dùng khăn của tao, tao không biết phải nói với người ta như thế nào.]
Khâu đầu bư ở bên kia trầm mặc trong một lát, lại trả lời cậu: [Tao nhớ hồi trước tao có dùng khăn của mày một lần, sau đó mày ném nó vào mặt tao, bảo dơ vãi...]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook