Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang
-
Chương 4: Xung đột (2)
Ánh mắt của toàn bộ người trong phòng tập kể cả tổ 5 người bị thương kia cũng liền tập trung vào Hari.
Hari cũng không thèm để ý, cô nhìn người quản lý, thong dong nói: “Hồi nãy cái người này quả thật đã khiêu khích bọn họ trước, tuy cuối cùng bên ra tay trước cũng không đúng, thế nhưng làm hậu bối mà lại bất kính như vậy với tiền bối, không cũng nên phạt một chút sao.”
Mọi người đều kì dị nhìn cô gái nhỏ trước mặt, dường như không nghĩ là cô sẽ nói như vậy với quản lý.
Quản lý nhìn Hari từ trên xuống dưới, nhướn mày, ông đang nghĩ liệu Hari có phải là người mới vừa được chiêu mộ không, nói chuyện không suy nghĩ trước sau, cũng quá không hiểu chuyện. Nghĩ nghĩ, ông trầm giọng hỏi:
“Cô bé, cháu là ai? Hình như tôi chưa từng thấy cháu trước đây?”
“Tôi là trợ lý của Big Bang.”
Vốn mọi người còn tưởng đây là thực tập sinh mới của công ty, trong lòng còn đắn đo chút ít, thế nhưng vừa nghe là trợ lý của nhóm nhạc như Big Bang, liền không suy nghĩ gì nữa, Min Hee Kyung cũng hừ lạnh một tiếng.
Quản lý nghiêm khắc nhìn Hari, trong giọng nói đầy vẻ uy hiếp: “Cô bé, cháu nên biết có những thứ nên nói, có những thứ không nên nói, tránh cho liên lụy bản thân, như vậy cũng không tốt.”
Nói xong, ông cũng không thèm nhìn Hari một cái: “Được rồi, mọi chuyện cứ như vậy, mọi người giải tán đi.”
Thế nhưng khi ông vừa định dẫn Min Hee Kyung đi thì đằng sau bỗng vang lên một âm thanh:
“Được rồi, các người người đông thế mạnh, xin lỗi vậy… Bọn bất tài!”
Đây rõ ràng là giọng của Min Hee Kyung, cả quản lý lẩn Min Hee Kyung đều quay mạnh người lại, nhìn thứ mà Hari đang cầm trên tay, gương mặt trầm xuống.
Cả Big Bang và những luyện tập sinh đều nhìn Hari với vẻ mặt bất ngờ.
Hari nhìn gương mặt lạnh lùng của quản lý và vẻ khiếp sợ trên mặt Min Hee Kyung, nhẹ nhàng tắt video, lại chuyển sang chế độ thu âm, từ tốn nói: “Hồi nãy lỡ trượt tay, nhấn nhầm vào nút quay phim mất rồi, thế nhưng cái điện thoại này công nhận tốt thật, hình ảnh và âm thanh cũng đều rõ ràng.”
Quản lý nhìn Hari bằng ánh mắt sâu kín, âm trầm hỏi: “Cô bé muốn gì?”
“Không có gì cả, chỉ là bản thân làm trợ lý cho Big Bang, thấy nghệ sĩ của mình bị coi thường như vậy thì tâm trạng không được tốt lắm, nên tôi muốn một lời xin lỗi thôi.”
Min Hee Kyung khinh thường nhìn Hari: “Con bé kia, bộ mày nghĩ quay được một cái video thì có thể làm được gì tao sao?” – Hắn ta vốn không coi trọng video mà con bé này quay, bây giờ trên mạng có đầy chuyện giật gân, chỉ là video nói hắn không tôn trọng tiền bối thì có thể thế nào chứ.
Big Bang lẫn mọi người đều nhìn Hari, bọn họ cũng không nghĩ video kia có thể làm nên chuyện gì, duy chỉ có quản lý là nhíu mày.
Hari nhìn Min Hee Kyung, nhàn nhạt cười, nói: “Đương nhiên là không thể gây ảnh hưởng gì đến anh rồi. Chỉ là hồi nãy tôi nghe nói dường như anh sắp debut phải không? Đầu tiên, chúc anh debut thật thành công, ngày càng nổi tiếng.”
Không thèm nhìn vẻ khinh khỉnh của Min Hee Kyung, Hari nói tiếp: “Đến khi anh nổi tiếng rồi, ngày nào đó cái tay của tôi nó lại trượt một cái, lỡ mà đăng cái video này lên mạng, thì mọi người sẽ được nhìn thấy thần tượng của họ một cách chân thật rồi, ngạo mạn, thiếu lễ phép, cư xử như một thằng không gia giáo,…à, anh đừng lo, những tính chất này cũng nhiều người có lắm, nên họ sẽ thông cảm cho anh mà.”
Mọi người nghe đến đây, mới nhớ đến chuyện Min Hee Kyung sắp được debut, cho nên mới dám ngạo mạn như vậy, Kwon Ji-yong nhìn cô gái bé nhỏ đang đứng trước mặt vì bọn họ ra mặt, trong lòng chợt cảm thấy mềm mại.
Min Hee Kyung nghe xong quả nhiên nổi điên, lao tới Hari, hét lớn: “Con nhỏ chết tiệt, đưa tao điện thoại!”
Hari không ngờ rằng Min Hee Kyung lại phản ứng mạnh như vậy, thế nên khi hắn lao tới, cô không phản ứng kịp, Kwon Ji-yong lập tức lao tới, kéo Hari ra sau, 4 người kia cũng chắn trước mặt Hari, Seung Ri và Deasung còn nói lớn:
“Mày bây giờ còn tính đánh cả con gái sao?”
“Mày mà dám đụng tới Hari, tụi tao sẽ không tha đâu.”
Min Hee Kyung tức giận hét: “Lũ ch*, tao sẽ không để tụi bay yên.”
Hari ở sau lưng Kwon Ji-yong bình tĩnh một chút, nhớ lại tình cảnh mình suýt bị đánh lúc nãy, liền tức giận hơn nữa, khiêu khích nói: “Chửi đi, chửi nữa đi, điện thoại này hiện đang ghi âm đấy!”
Min Hee Kyung nghe vậy thì càng tức giận, thế nhưng cũng không dám chửi nữa.
Quản lý lúc này liền lên tiếng: “ Cô bé, rốt cuộc cô muốn gì, cô nên biết, Min Hee Kyung là nghệ nhân được công ty rất coi trọng, làm vậy sẽ không tốt cho cô đâu.”
“Anh ta có được cao tầng coi trọng hay không, tôi không biết, thế nhưng tôi biết, công ty sẽ không tốn nhiều công sức cho một nghệ nhân mà chắc chắn sẽ mang tiếng ngạo mạn đâu.”
Hari nhìn bảng tên trên người quản lý, Kim Jea Suk (35t), bộ phận quản lý tài sản, ngay từ lúc nãy cô đã chú ý đến điều đó, vì vậy cô không hề sợ hãi mà đối chất với ông ta. Nếu như ngay từ đầu người đến là người có chức vụ cao hơn có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của Big Bang, thì đương nhiên cô phải nghĩ cách khác.
Min Hee Kyung cũng biết lời nói của Hari là đúng, nếu như hắn ta mang tiếng xấu, công ty chắc chắn sẽ bỏ qua hắn, dù sao luyện tập sinh cũng nhiều như vậy, vì thế, hắn nhìn Hari, nói: “Mày muốn tao làm gì, mới xóa cuộn băng đó.”
Hari bình tĩnh nhìn Min Hee Kyung, đáp: “Mục đích của tôi ngay từ đầu chỉ có một, anh xin lỗi bọn họ, mọi chuyện lần này coi như xong.”
“Được, nói thì giữ lời.” – Min Hee Kyung âm trầm nhìn Hari một cái, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ cuaa3 mọi người trong phòng tập, tiến đến gần năm người.
Min Hee Kyung quay sang TOP, Seung Ri, Deasung, cúi đầu: “Tiền bối, thật xin lỗi!”
Lại quay sang Kwon Ji-yong và Tea Yang, cúi đầu: “Tiền bối, thật xin lỗi!”
--
Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không có tâm trạng tập luyện nữa, cả đám kéo theo một thân thương tích, kéo về nhà.
Hari bận rộn lấy bông băng, thuốc đỏ ra cho mọi người, bản thân thì cầm tăm bông chấm thuốc đỏ lên miệng và mắt của Kwon Ji-yong, Deasung và Seung Ri, Tea Yang và TOP, tự chia cặp ra mà xử lý.
Seung Ri được băng vết thương xong, liền quay sang Hari, nói: “Anh không ngờ đấy, bình thường thấy em ít nói vậy mà, một khi ra tay thì cao minh phải biết.”
Sau mọi chuyện hôm nay, quan hệ giữa Hari và bọn họ cũng thân thiết hơn, thế nên cô liền trả lời: “ Khi làm trợ lý cho mọi người, đương nhiên phải khác với lúc thường chứ.”
Kwon Ji-yong nghe vậy, hứng thú hỏi: “Vậy vừa nãy gọi là gì?”
“Ra mặt vì bạn bè.” – Hari mắt không chớp đáp, sau đó ịn cây tăm bông lên khóe miệng chảy máu của Kwon Ji-yong, làm anh ta la lên một cái.
Cả Tea Yang và TOP đều bật cười, Deasung thì nói: “Bạn bè sao, Hari là người nhỏ nhất ở đây đấy, em phải gọi tụi anh là oppa mới đúng.”
TOP cười cười nhìn bọn họ, sau đó nhìn sang Kwon Ji-yong đang nhe răng trợn mắt nói: “Mà em cũng nóng thật đấy, lúc em xông lên, làm bọn anh không phản ứng kịp luôn.”
Kwon Ji-yong xoa xoa cái băng cá nhân trên mặt: “Em vốn rất nóng tính mà, hơn nữa tên kia nói chuyện em không nhịn được.”
Seung Ri nghe vậy cũng nói: “Anh, anh làm vậy là đúng, tên đó, phải đập cho nó một trận mới phải.”
Hari cũng không thèm để ý, cô nhìn người quản lý, thong dong nói: “Hồi nãy cái người này quả thật đã khiêu khích bọn họ trước, tuy cuối cùng bên ra tay trước cũng không đúng, thế nhưng làm hậu bối mà lại bất kính như vậy với tiền bối, không cũng nên phạt một chút sao.”
Mọi người đều kì dị nhìn cô gái nhỏ trước mặt, dường như không nghĩ là cô sẽ nói như vậy với quản lý.
Quản lý nhìn Hari từ trên xuống dưới, nhướn mày, ông đang nghĩ liệu Hari có phải là người mới vừa được chiêu mộ không, nói chuyện không suy nghĩ trước sau, cũng quá không hiểu chuyện. Nghĩ nghĩ, ông trầm giọng hỏi:
“Cô bé, cháu là ai? Hình như tôi chưa từng thấy cháu trước đây?”
“Tôi là trợ lý của Big Bang.”
Vốn mọi người còn tưởng đây là thực tập sinh mới của công ty, trong lòng còn đắn đo chút ít, thế nhưng vừa nghe là trợ lý của nhóm nhạc như Big Bang, liền không suy nghĩ gì nữa, Min Hee Kyung cũng hừ lạnh một tiếng.
Quản lý nghiêm khắc nhìn Hari, trong giọng nói đầy vẻ uy hiếp: “Cô bé, cháu nên biết có những thứ nên nói, có những thứ không nên nói, tránh cho liên lụy bản thân, như vậy cũng không tốt.”
Nói xong, ông cũng không thèm nhìn Hari một cái: “Được rồi, mọi chuyện cứ như vậy, mọi người giải tán đi.”
Thế nhưng khi ông vừa định dẫn Min Hee Kyung đi thì đằng sau bỗng vang lên một âm thanh:
“Được rồi, các người người đông thế mạnh, xin lỗi vậy… Bọn bất tài!”
Đây rõ ràng là giọng của Min Hee Kyung, cả quản lý lẩn Min Hee Kyung đều quay mạnh người lại, nhìn thứ mà Hari đang cầm trên tay, gương mặt trầm xuống.
Cả Big Bang và những luyện tập sinh đều nhìn Hari với vẻ mặt bất ngờ.
Hari nhìn gương mặt lạnh lùng của quản lý và vẻ khiếp sợ trên mặt Min Hee Kyung, nhẹ nhàng tắt video, lại chuyển sang chế độ thu âm, từ tốn nói: “Hồi nãy lỡ trượt tay, nhấn nhầm vào nút quay phim mất rồi, thế nhưng cái điện thoại này công nhận tốt thật, hình ảnh và âm thanh cũng đều rõ ràng.”
Quản lý nhìn Hari bằng ánh mắt sâu kín, âm trầm hỏi: “Cô bé muốn gì?”
“Không có gì cả, chỉ là bản thân làm trợ lý cho Big Bang, thấy nghệ sĩ của mình bị coi thường như vậy thì tâm trạng không được tốt lắm, nên tôi muốn một lời xin lỗi thôi.”
Min Hee Kyung khinh thường nhìn Hari: “Con bé kia, bộ mày nghĩ quay được một cái video thì có thể làm được gì tao sao?” – Hắn ta vốn không coi trọng video mà con bé này quay, bây giờ trên mạng có đầy chuyện giật gân, chỉ là video nói hắn không tôn trọng tiền bối thì có thể thế nào chứ.
Big Bang lẫn mọi người đều nhìn Hari, bọn họ cũng không nghĩ video kia có thể làm nên chuyện gì, duy chỉ có quản lý là nhíu mày.
Hari nhìn Min Hee Kyung, nhàn nhạt cười, nói: “Đương nhiên là không thể gây ảnh hưởng gì đến anh rồi. Chỉ là hồi nãy tôi nghe nói dường như anh sắp debut phải không? Đầu tiên, chúc anh debut thật thành công, ngày càng nổi tiếng.”
Không thèm nhìn vẻ khinh khỉnh của Min Hee Kyung, Hari nói tiếp: “Đến khi anh nổi tiếng rồi, ngày nào đó cái tay của tôi nó lại trượt một cái, lỡ mà đăng cái video này lên mạng, thì mọi người sẽ được nhìn thấy thần tượng của họ một cách chân thật rồi, ngạo mạn, thiếu lễ phép, cư xử như một thằng không gia giáo,…à, anh đừng lo, những tính chất này cũng nhiều người có lắm, nên họ sẽ thông cảm cho anh mà.”
Mọi người nghe đến đây, mới nhớ đến chuyện Min Hee Kyung sắp được debut, cho nên mới dám ngạo mạn như vậy, Kwon Ji-yong nhìn cô gái bé nhỏ đang đứng trước mặt vì bọn họ ra mặt, trong lòng chợt cảm thấy mềm mại.
Min Hee Kyung nghe xong quả nhiên nổi điên, lao tới Hari, hét lớn: “Con nhỏ chết tiệt, đưa tao điện thoại!”
Hari không ngờ rằng Min Hee Kyung lại phản ứng mạnh như vậy, thế nên khi hắn lao tới, cô không phản ứng kịp, Kwon Ji-yong lập tức lao tới, kéo Hari ra sau, 4 người kia cũng chắn trước mặt Hari, Seung Ri và Deasung còn nói lớn:
“Mày bây giờ còn tính đánh cả con gái sao?”
“Mày mà dám đụng tới Hari, tụi tao sẽ không tha đâu.”
Min Hee Kyung tức giận hét: “Lũ ch*, tao sẽ không để tụi bay yên.”
Hari ở sau lưng Kwon Ji-yong bình tĩnh một chút, nhớ lại tình cảnh mình suýt bị đánh lúc nãy, liền tức giận hơn nữa, khiêu khích nói: “Chửi đi, chửi nữa đi, điện thoại này hiện đang ghi âm đấy!”
Min Hee Kyung nghe vậy thì càng tức giận, thế nhưng cũng không dám chửi nữa.
Quản lý lúc này liền lên tiếng: “ Cô bé, rốt cuộc cô muốn gì, cô nên biết, Min Hee Kyung là nghệ nhân được công ty rất coi trọng, làm vậy sẽ không tốt cho cô đâu.”
“Anh ta có được cao tầng coi trọng hay không, tôi không biết, thế nhưng tôi biết, công ty sẽ không tốn nhiều công sức cho một nghệ nhân mà chắc chắn sẽ mang tiếng ngạo mạn đâu.”
Hari nhìn bảng tên trên người quản lý, Kim Jea Suk (35t), bộ phận quản lý tài sản, ngay từ lúc nãy cô đã chú ý đến điều đó, vì vậy cô không hề sợ hãi mà đối chất với ông ta. Nếu như ngay từ đầu người đến là người có chức vụ cao hơn có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của Big Bang, thì đương nhiên cô phải nghĩ cách khác.
Min Hee Kyung cũng biết lời nói của Hari là đúng, nếu như hắn ta mang tiếng xấu, công ty chắc chắn sẽ bỏ qua hắn, dù sao luyện tập sinh cũng nhiều như vậy, vì thế, hắn nhìn Hari, nói: “Mày muốn tao làm gì, mới xóa cuộn băng đó.”
Hari bình tĩnh nhìn Min Hee Kyung, đáp: “Mục đích của tôi ngay từ đầu chỉ có một, anh xin lỗi bọn họ, mọi chuyện lần này coi như xong.”
“Được, nói thì giữ lời.” – Min Hee Kyung âm trầm nhìn Hari một cái, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ cuaa3 mọi người trong phòng tập, tiến đến gần năm người.
Min Hee Kyung quay sang TOP, Seung Ri, Deasung, cúi đầu: “Tiền bối, thật xin lỗi!”
Lại quay sang Kwon Ji-yong và Tea Yang, cúi đầu: “Tiền bối, thật xin lỗi!”
--
Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không có tâm trạng tập luyện nữa, cả đám kéo theo một thân thương tích, kéo về nhà.
Hari bận rộn lấy bông băng, thuốc đỏ ra cho mọi người, bản thân thì cầm tăm bông chấm thuốc đỏ lên miệng và mắt của Kwon Ji-yong, Deasung và Seung Ri, Tea Yang và TOP, tự chia cặp ra mà xử lý.
Seung Ri được băng vết thương xong, liền quay sang Hari, nói: “Anh không ngờ đấy, bình thường thấy em ít nói vậy mà, một khi ra tay thì cao minh phải biết.”
Sau mọi chuyện hôm nay, quan hệ giữa Hari và bọn họ cũng thân thiết hơn, thế nên cô liền trả lời: “ Khi làm trợ lý cho mọi người, đương nhiên phải khác với lúc thường chứ.”
Kwon Ji-yong nghe vậy, hứng thú hỏi: “Vậy vừa nãy gọi là gì?”
“Ra mặt vì bạn bè.” – Hari mắt không chớp đáp, sau đó ịn cây tăm bông lên khóe miệng chảy máu của Kwon Ji-yong, làm anh ta la lên một cái.
Cả Tea Yang và TOP đều bật cười, Deasung thì nói: “Bạn bè sao, Hari là người nhỏ nhất ở đây đấy, em phải gọi tụi anh là oppa mới đúng.”
TOP cười cười nhìn bọn họ, sau đó nhìn sang Kwon Ji-yong đang nhe răng trợn mắt nói: “Mà em cũng nóng thật đấy, lúc em xông lên, làm bọn anh không phản ứng kịp luôn.”
Kwon Ji-yong xoa xoa cái băng cá nhân trên mặt: “Em vốn rất nóng tính mà, hơn nữa tên kia nói chuyện em không nhịn được.”
Seung Ri nghe vậy cũng nói: “Anh, anh làm vậy là đúng, tên đó, phải đập cho nó một trận mới phải.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook