Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang
-
Chương 34: Trở về
Vừa ngồi bỏ hàng vào hộp, Min hae Rin hỏi: “Chừng nào bay?”
“Sáng mai, lúc 11 giờ!”
Hari hầu như chỉ còn báo cáo thực tập nữa là kết thúc chương trình học của mình, cô cũng không muốn học lên cao hơn nên chỉ nhiêu đây là đủ. Mà báo cáo thực tập đối với một người đang làm tự do cho các công ty tài chính lớn cộng thêm là cố vấn tài chính của công ty nhỏ của Min Hae Rin thì báo cáo này chỉ là chuyện dễ dàng mà thôi.
Thế nhưng thời hạn nộp báo cáo của cô là vào 2 tháng sau, thời gian này cũng tương đối rãnh nên Hari muốn về nước một chuyến.
Từ khi qua bên này học hành, hầu như Hari chẳng hề về nước lần nào, lúc đầu là do tiết kiệm tiền, sau này thì là do công việc quấn thân nên cũng chẳng tìm được cơ hội. Lần này khó khăn lắm mới có thời gian rãnh, thế nào cũng phải về nước một chuyến.
Mấy năm nay, tuy Kwon Ji Yong luôn tranh thủ thời gian rãnh qua thăm cô, thế nhưng cũng không được nhiều, anh thường có show diễn, địa bàn phát triển chủ yếu lại là các nước châu Á, cho nên số lần hai người gặp nhau cũng rất ít ỏi, vì vậy cô cũng rất muốn gặp anh.
Min Hae Rin nhìn nhìn bạn tốt, hỏi: “Có nói cho người ta biết chưa?”
Hari suy ghĩ một hồi, lắc đầu: “Chưa, mình muốn cho anh ấy một điều bất ngờ!”
Min Hae Rin nghe vậy thì bật cười, trêu chọc nói: “ Điều bất ngờ cơ đấy, một cô nàng ngày nào trong đầu cũng chỉ có mấy con số như Hari của chúng ta đây vậy mà cũng muốn tạo điều bất ngờ cho người ta đấy.”
Hari bị chọc cũng bật cười, lập tức giơ tay muốn đánh Min Hae Rin, khiến cô vừa la oai oải vừa trốn.
Sáng hôm sau, Min Hae Rin chở cô ra sân bay, ôm cô một cái, rồi nói: “ Khi sắp xếp công việc bên này xong, tớ sẽ về, đến lúc đó chúng ta cùng đi chơi.”
“Ừ.” – Hari mỉm cười.
Ngồi trên toa hạng nhất của máy bay, cảm nhận được máy bay đang bay lên, Hari mỉm cười. Hàn Quốc à, tôi về rồi đây.
--
Xuống sân bay, Hari không báo cho một người nào hết, mà tự đón taxi về nhà.
Đặt hành lí xuống, dường như Yang Huyn Suk đã cho người xử lí rất tốt, cho nên trông nó không khác gì khi Hari đi, cỏ dại trong vườn cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Hari mở cửa ra, đi ngay vào phòng thờ cúng của cha mẹ, thắp cho họ một nén nhang, sau đó cười:
“Cha mẹ, con gái về rồi!”
Đến buổi tối, sau khi sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, Hari mới gọi điện cho Kwon Ji Yong.
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng nhạc đập xình xịch to lớn khiến Hari có hơi khó chịu, cô lập tức nhíu mày, bên kia dường như chưa để ý tên người gọi mà đã bắt máy, cho nên anh không gọi tên Hari, mà chỉ trả lời bằng giọng nói lịch sự:
“Alo, Kwon Ji Yong xin nghe!”
Hari chưa kịp trả lời thì loáng thoáng nghe thấy tiếng người nào đó đang nói gì với anh, rồi cô nghe anh nói một câu tiếng Nhật, tuy không biết tiếng Nhật, thế nhưng câu đó là arigato cho nên cô biết anh đang nói cám ơn với ai đó.
Việc anh dùng tiếng Nhật để giao tiếp khiến Hari đoán rằng anh không ở Hàn Quốc, vì vậy từ bỏ luôn cái vụ muốn anh bất ngờ gì đó, cô nói luôn qua điện thoại:
“Oppa, em về Hàn Quốc rồi, anh đang ở đâu vậy?”
Bên này Kwon Ji Yong vừa hoàn thành xong một show diễn, anh đang cùng mọi người đi quán bar giải tỏa, trong không khí tối tăm và ồn ào của quán, cho nên khi có điện thoại đến, anh không nhìn tên mà đưa lên nghe luôn.
Cầm điện thoại đi tới quầy bar, thì chợt một người đàn ông tiếp cận anh, nói rằng là fan của anh và muốn mời anh hút một điếu thuốc, đầu óc anh lúc này có hơi choáng váng, lúc nãy anh uống hết một chai rượu, tuy không nhiều nhưng cũng khiến cho anh hơi mơ hồ một tí.
Anh nhận lấy điếu thuốc từ người đàn ông, đang chuẩn bị đưa lên miệng thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói trong trẻo mà anh mong nhớ bấy lâu, khiến anh bừng tỉnh.
“Alo, Hari?”
Anh giơ màn hình ra nhìn, trên màn hình hiện hai chữ “heo con” cùng với tấm ảnh của cô khi đang ngủ mà anh đã chụp lén trước cái ngày cô bay sang Mỹ. Nhìn thấy cái tên, đầu óc Kwon Ji Yong tỉnh hẳn, thế nhưng do không khí quá ồn ào cho nên vừa rồi anh không thể nghe thấy cô đang nói gì.
Lịch sự từ chối hành động muốn châm thuốc giùm anh của người đàn ông, Kwon Ji Yong cầm điện thoại đến một nơi yên tĩnh, sau đó nói: “Hari, là em sao, anh vừa định lát nữa về sẽ gọi điện cho em, sao vậy, nhớ anh rồi à?”
Hari thấy xung quanh yên tĩnh bớt, lại nghe thấy giọng nói chọc ghẹo ngả ngớn của anh, liền bật cười: “Anh đang đi bar à?”
“Phải, cùng mọi người, hôm nay bọn anh có một buổi diễn ở Tokyo. Mà sao giờ này em lại gọi cho anh, hôm nay em không làm việc à?”
Vì chênh lệch múi giờ, cho nên hầu như Kwon Ji Yong chỉ đợi lúc nửa đêm mới gọi điện cho cô, tuy bây giờ Hari không còn đi làm cho người ta nữa, thời gian rãnh cũng thuận lợi nhiều hơn, thế nhưng anh cũng không muốn chiếm lấy thời gian nghỉ ngơi của cô, chỉ gọi cho cô khi cô thuận tiện nhất.
Hari cũng biết anh luôn luôn nghĩ cho cô, vì vậy khi nghe anh nói muốn lát nữa gọi điện cho cô, Hari mỉm cười. Hôm nay anh có buổi diễn, tuy nói là diễn buổi tối, tuy nhiên công đoạn chuẩn bị phải là từ ngày hôm qua, nghĩa là anh bận rộn 2 ngày nay, bây giờ anh đi bar chơi với mọi người, một lát về cũng không nghỉ ngơi mà muốn gọi điện thoại cho cô.
Hari không biết đã bao nhiêu lần phải nghe anh nói chuyện trong tình trạng ngà ngà say, mệt mỏi, hoặc có khi anh còn ngủ quên khi đang nói chuyện, thế nhưng cô không hề giận, bởi vì cho dù là khi đầu óc anh không tỉnh táo hay khi anh mệt đến cỡ nào, anh đều nhớ mỗi ngày gọi điện cho cô. Có một người bạn trai như vậy, cô còn cầu gì nữa chứ.
“Em đang ở Hàn Quốc.” – Hari nói.
Bên kia im lặng một chút, sau đó anh bỗng thét lên: “Cái gì, em đang ở đâu cơ?”
Hari bật cười, cô có thể tưởng tượng nét mặt ngạc nhiên của anh lúc bấy giờ, chắc chắn là trông rất ngốc: “Em về nước rồi, vốn muốn cho anh một sự bất ngờ, thế nhưng anh lại không ở trong nước.”
Tuy cô đang cười, thế nhưng trong giọng nói cũng đầy vẻ thất lạc. Vốn hôm nay cô nghĩ sẽ được gặp lại anh, không ngờ cũng không được, đành phải chờ một chút.
Ngay lúc này, giọng nói của Kwon Ji Yong vang lên, mang theo tiếng thở gấp, dường như anh đang chạy đi: “Hari à, em chờ một lát, anh sẽ bắt chuyến bay gần nhất, về với em.”
Hari nghe vậy thì bất ngờ, tuy cô rất muốn gặp anh, thế nhưng cũng không ngờ là anh nói muốn về ngay lúc này. Cô lại nghe thấy anh đang nói chuyện với người nào đó, dường như anh đã bắt taxi, lúc này thì cô hoàn toàn sửng sốt.
“Anh làm thật ak? Thế nhưng 2 ngày rồi anh không nghỉ ngơi gì mà?”
Kwon Ji Yong thở gấp trong điện thoại, thế nhưng giọng nói lại đầy trong trẻo và hưng phấn: “Không sao cả, đằng nào thì cũng chẳng còn việc gì, bây giờ anh đang về khách sạn lấy hộ chiếu, Hari, em chờ anh nhé!”
“Kwon Ji Yong anh làm thật hả? Anh đừng có xằng bậy, ngay lúc này việc anh cần làm là đi về khách sạn và ngủ một giấc, anh biết chưa?”
“Hari à.”
Giọng nói của a nh bỗng trở nên nhẹ và dịu dàng hơn hẳn: “Anh nhớ em nhiều lắm, ngay bây giờ anh sẽ trở về với em, đợi anh nhé!”
Đến đây, cô không biết nên nói gì nữa, trông anh có vẻ rất kiên quyết, vì vậy cô thở dài một cái: “Được rồi, em chờ anh! Em cũng rất nhớ anh!”
“Sáng mai, lúc 11 giờ!”
Hari hầu như chỉ còn báo cáo thực tập nữa là kết thúc chương trình học của mình, cô cũng không muốn học lên cao hơn nên chỉ nhiêu đây là đủ. Mà báo cáo thực tập đối với một người đang làm tự do cho các công ty tài chính lớn cộng thêm là cố vấn tài chính của công ty nhỏ của Min Hae Rin thì báo cáo này chỉ là chuyện dễ dàng mà thôi.
Thế nhưng thời hạn nộp báo cáo của cô là vào 2 tháng sau, thời gian này cũng tương đối rãnh nên Hari muốn về nước một chuyến.
Từ khi qua bên này học hành, hầu như Hari chẳng hề về nước lần nào, lúc đầu là do tiết kiệm tiền, sau này thì là do công việc quấn thân nên cũng chẳng tìm được cơ hội. Lần này khó khăn lắm mới có thời gian rãnh, thế nào cũng phải về nước một chuyến.
Mấy năm nay, tuy Kwon Ji Yong luôn tranh thủ thời gian rãnh qua thăm cô, thế nhưng cũng không được nhiều, anh thường có show diễn, địa bàn phát triển chủ yếu lại là các nước châu Á, cho nên số lần hai người gặp nhau cũng rất ít ỏi, vì vậy cô cũng rất muốn gặp anh.
Min Hae Rin nhìn nhìn bạn tốt, hỏi: “Có nói cho người ta biết chưa?”
Hari suy ghĩ một hồi, lắc đầu: “Chưa, mình muốn cho anh ấy một điều bất ngờ!”
Min Hae Rin nghe vậy thì bật cười, trêu chọc nói: “ Điều bất ngờ cơ đấy, một cô nàng ngày nào trong đầu cũng chỉ có mấy con số như Hari của chúng ta đây vậy mà cũng muốn tạo điều bất ngờ cho người ta đấy.”
Hari bị chọc cũng bật cười, lập tức giơ tay muốn đánh Min Hae Rin, khiến cô vừa la oai oải vừa trốn.
Sáng hôm sau, Min Hae Rin chở cô ra sân bay, ôm cô một cái, rồi nói: “ Khi sắp xếp công việc bên này xong, tớ sẽ về, đến lúc đó chúng ta cùng đi chơi.”
“Ừ.” – Hari mỉm cười.
Ngồi trên toa hạng nhất của máy bay, cảm nhận được máy bay đang bay lên, Hari mỉm cười. Hàn Quốc à, tôi về rồi đây.
--
Xuống sân bay, Hari không báo cho một người nào hết, mà tự đón taxi về nhà.
Đặt hành lí xuống, dường như Yang Huyn Suk đã cho người xử lí rất tốt, cho nên trông nó không khác gì khi Hari đi, cỏ dại trong vườn cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Hari mở cửa ra, đi ngay vào phòng thờ cúng của cha mẹ, thắp cho họ một nén nhang, sau đó cười:
“Cha mẹ, con gái về rồi!”
Đến buổi tối, sau khi sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, Hari mới gọi điện cho Kwon Ji Yong.
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng nhạc đập xình xịch to lớn khiến Hari có hơi khó chịu, cô lập tức nhíu mày, bên kia dường như chưa để ý tên người gọi mà đã bắt máy, cho nên anh không gọi tên Hari, mà chỉ trả lời bằng giọng nói lịch sự:
“Alo, Kwon Ji Yong xin nghe!”
Hari chưa kịp trả lời thì loáng thoáng nghe thấy tiếng người nào đó đang nói gì với anh, rồi cô nghe anh nói một câu tiếng Nhật, tuy không biết tiếng Nhật, thế nhưng câu đó là arigato cho nên cô biết anh đang nói cám ơn với ai đó.
Việc anh dùng tiếng Nhật để giao tiếp khiến Hari đoán rằng anh không ở Hàn Quốc, vì vậy từ bỏ luôn cái vụ muốn anh bất ngờ gì đó, cô nói luôn qua điện thoại:
“Oppa, em về Hàn Quốc rồi, anh đang ở đâu vậy?”
Bên này Kwon Ji Yong vừa hoàn thành xong một show diễn, anh đang cùng mọi người đi quán bar giải tỏa, trong không khí tối tăm và ồn ào của quán, cho nên khi có điện thoại đến, anh không nhìn tên mà đưa lên nghe luôn.
Cầm điện thoại đi tới quầy bar, thì chợt một người đàn ông tiếp cận anh, nói rằng là fan của anh và muốn mời anh hút một điếu thuốc, đầu óc anh lúc này có hơi choáng váng, lúc nãy anh uống hết một chai rượu, tuy không nhiều nhưng cũng khiến cho anh hơi mơ hồ một tí.
Anh nhận lấy điếu thuốc từ người đàn ông, đang chuẩn bị đưa lên miệng thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói trong trẻo mà anh mong nhớ bấy lâu, khiến anh bừng tỉnh.
“Alo, Hari?”
Anh giơ màn hình ra nhìn, trên màn hình hiện hai chữ “heo con” cùng với tấm ảnh của cô khi đang ngủ mà anh đã chụp lén trước cái ngày cô bay sang Mỹ. Nhìn thấy cái tên, đầu óc Kwon Ji Yong tỉnh hẳn, thế nhưng do không khí quá ồn ào cho nên vừa rồi anh không thể nghe thấy cô đang nói gì.
Lịch sự từ chối hành động muốn châm thuốc giùm anh của người đàn ông, Kwon Ji Yong cầm điện thoại đến một nơi yên tĩnh, sau đó nói: “Hari, là em sao, anh vừa định lát nữa về sẽ gọi điện cho em, sao vậy, nhớ anh rồi à?”
Hari thấy xung quanh yên tĩnh bớt, lại nghe thấy giọng nói chọc ghẹo ngả ngớn của anh, liền bật cười: “Anh đang đi bar à?”
“Phải, cùng mọi người, hôm nay bọn anh có một buổi diễn ở Tokyo. Mà sao giờ này em lại gọi cho anh, hôm nay em không làm việc à?”
Vì chênh lệch múi giờ, cho nên hầu như Kwon Ji Yong chỉ đợi lúc nửa đêm mới gọi điện cho cô, tuy bây giờ Hari không còn đi làm cho người ta nữa, thời gian rãnh cũng thuận lợi nhiều hơn, thế nhưng anh cũng không muốn chiếm lấy thời gian nghỉ ngơi của cô, chỉ gọi cho cô khi cô thuận tiện nhất.
Hari cũng biết anh luôn luôn nghĩ cho cô, vì vậy khi nghe anh nói muốn lát nữa gọi điện cho cô, Hari mỉm cười. Hôm nay anh có buổi diễn, tuy nói là diễn buổi tối, tuy nhiên công đoạn chuẩn bị phải là từ ngày hôm qua, nghĩa là anh bận rộn 2 ngày nay, bây giờ anh đi bar chơi với mọi người, một lát về cũng không nghỉ ngơi mà muốn gọi điện thoại cho cô.
Hari không biết đã bao nhiêu lần phải nghe anh nói chuyện trong tình trạng ngà ngà say, mệt mỏi, hoặc có khi anh còn ngủ quên khi đang nói chuyện, thế nhưng cô không hề giận, bởi vì cho dù là khi đầu óc anh không tỉnh táo hay khi anh mệt đến cỡ nào, anh đều nhớ mỗi ngày gọi điện cho cô. Có một người bạn trai như vậy, cô còn cầu gì nữa chứ.
“Em đang ở Hàn Quốc.” – Hari nói.
Bên kia im lặng một chút, sau đó anh bỗng thét lên: “Cái gì, em đang ở đâu cơ?”
Hari bật cười, cô có thể tưởng tượng nét mặt ngạc nhiên của anh lúc bấy giờ, chắc chắn là trông rất ngốc: “Em về nước rồi, vốn muốn cho anh một sự bất ngờ, thế nhưng anh lại không ở trong nước.”
Tuy cô đang cười, thế nhưng trong giọng nói cũng đầy vẻ thất lạc. Vốn hôm nay cô nghĩ sẽ được gặp lại anh, không ngờ cũng không được, đành phải chờ một chút.
Ngay lúc này, giọng nói của Kwon Ji Yong vang lên, mang theo tiếng thở gấp, dường như anh đang chạy đi: “Hari à, em chờ một lát, anh sẽ bắt chuyến bay gần nhất, về với em.”
Hari nghe vậy thì bất ngờ, tuy cô rất muốn gặp anh, thế nhưng cũng không ngờ là anh nói muốn về ngay lúc này. Cô lại nghe thấy anh đang nói chuyện với người nào đó, dường như anh đã bắt taxi, lúc này thì cô hoàn toàn sửng sốt.
“Anh làm thật ak? Thế nhưng 2 ngày rồi anh không nghỉ ngơi gì mà?”
Kwon Ji Yong thở gấp trong điện thoại, thế nhưng giọng nói lại đầy trong trẻo và hưng phấn: “Không sao cả, đằng nào thì cũng chẳng còn việc gì, bây giờ anh đang về khách sạn lấy hộ chiếu, Hari, em chờ anh nhé!”
“Kwon Ji Yong anh làm thật hả? Anh đừng có xằng bậy, ngay lúc này việc anh cần làm là đi về khách sạn và ngủ một giấc, anh biết chưa?”
“Hari à.”
Giọng nói của a nh bỗng trở nên nhẹ và dịu dàng hơn hẳn: “Anh nhớ em nhiều lắm, ngay bây giờ anh sẽ trở về với em, đợi anh nhé!”
Đến đây, cô không biết nên nói gì nữa, trông anh có vẻ rất kiên quyết, vì vậy cô thở dài một cái: “Được rồi, em chờ anh! Em cũng rất nhớ anh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook