Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang
Chương 28: Tạm biệt Seoul (4)

Sáng hôm sau khi Hari tỉnh dậy, trên giường cũng chỉ có mình cô, nhìn thấy tờ giấy nhỏ được để trên chiếc bàn học [Anh phải đi trước, không thể tiễn em được, đi đường mạnh giỏi! Còn nữa, anh yêu em!]

Hari thẫn thờ nhìn tờ giấy một lát, mới buông xuống. Nhìn đồng hồ đã 8 giờ, chuyến bay của cô là 10 giờ, vì vậy bây giờ đứng lên ăn sáng sau đó chờ Yang Huyn Suk tới đón là vừa. Tất cả hành lý, giấy tờ đều đã được chuẩn bị sẵn từ lâu, nên Hari cũng không vội lắm.

Quả nhiên cô vừa thay quần áo xong, đã nghe thấy tiếng còi xe của Yang Huyn Suk, nhanh chóng mặc áo khoác, cầm lấy va li, liền đi ra cửa. 
Yang Huyn Suk lúc đến còn mua sẵn cho cô một phần bánh trứng và một hộp sữa bò, còn cười nhìn cô nói: “Ji Yong bảo cậu mua, nó nói con nhất định là sẽ dậy muộn không kịp ăn sáng. Giờ ăn luôn trên xe đi, sau đó tới sân bay cũng là vừa kịp giờ.”

Hari sững sờ một lát, sau đó dưới ánh mắt tìm tòi của Yang Huyn Suk, nở nụ cười, chầm chậm ăn lấy bánh trứng, bâng quơ nói: “ Tụi con đang quen nhau.”

Yang Huyn Suk dường như cũng đoán được, cho nên cũng không có giật mình lắm, chỉ nói: “Tuy nói đối với sự nghiệp của bọn nó bây giờ, quen bạn gái có chút không thích hợp, thế nhưng YG chúng ta luôn đi theo hướng thực lực, nên cũng không sao, cậu chỉ sợ con bị phóng viên quấy rầy, thế nhưng con đi du học rồi, thì mọi chuyện sẽ không sao.”

Tới sân bây, mọi người ở nhà hàng Mr Kim, Dennis và một số người quen đã có mặt ở đó, nếu nói đến những người thân quen với cô, thì chỉ có một vài người hàng xóm lâu năm ra thì chỉ có những người ở YG như Big Bang, nhân viên công tác và nhân viên của Mr Kim.

Những người hàng xóm cũ thì đều đã có lời tiễn đưa từ hôm trước, thế nhưng hôm nay đến cũng khá đông, Hari nhìn thấy mọi người thì cũng có chút cảm động, từ lúc nào không biết, cô đã có được rất nhiều người quan tâm và giúp đỡ, chứ không bơ vơ một mình như hồi ấy nữa.

Mọi người cho nhau nói vài câu, chị Kim Na Mi và chị Min Ji Yeon còn khoa trương rơi vài giọt nước mắt, khiến Hari không biết nói gì hơn.

Nhân viên thông báo giờ bay đã đến, Hari cũng tạm biệt mọi người, sau đó cầm lấy hộ chiếu cùng hành lý, bước đi.

Trước khi lên máy bay, Hari nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng cầm lấy điện thoại ra, nhắn một tin nhắn, rồi tắt nguồn. Yên lặng nhìn ra cửa sổ, cảm giác được máy bay đang bay từ từ lên, Hari mỉm cười.

Tạm biệt mọi người.

Tạm biệt Seoul. 

Tạm biệt…Ji Yong.

Mọi người ở lại mạnh khỏe.

Tại một nơi khác, Kwon ji Yong đang nhân lúc nghỉ ngơi uống một ngụm nước, sau đó cầm lấy điện thoại ra, lướt lướt. Giờ này chắc cô cũng đã đi rồi. –

Chợt thấy điện thoại báo có tin nhắn tới, anh nhanh chóng mở ra, là Hari.

[Em đi rồi, tạm biệt anh, người em yêu!]

Anh chợt nở nụ cười, nhìn lên bầu trời. Tạm biệt em, Hari. Lần này em đi anh không thể ngăn cản, vì đó là ước mơ, là lý tưởng của em, thế nhưng cũng chỉ lần này thôi, anh chỉ cho em bay đi khỏi anh một lần duy nhất này thôi, từ sau lần này, cho dù có bẻ gẫy cánh của em, anh cũng sẽ không để em rời xa anh thêm lần nào nữa.

“GD! Chúng ta tiếp tục công việc thôi!”

“Em tới ngay!”

--

Tháng 12, Cambridge, Massachusetts Hoa Kỳ cũng lạnh như ở Hàn Quốc. Tuyết rơi trắng con đường, những cây thông to lớn phủ đầy tuyết, mọi người khi ra đường đều phải mặc thật dày để giữ ấm, những chiếc xe dọn tuyết xuất hiện ở khắp nơi, dọn dẹp con đường phủ đầy tuyết trắng, cả khung cảnh như chìm vào một màu trắng tinh khôi, xinh đẹp.

Tại thời điểm này, học sinh, sinh viên còn đang trong kì nghỉ đông, chưa đi học. Hari đến nơi, cũng chỉ làm thủ tục nhập học và nhận phòng kí túc xá, sau đó cũng chẳng có việc gì, nhân lúc này, cô nhanh chóng làm quen với những nẻo đường ở Cambridge, tìm đến những quán ăn, nhà hàng, hay những cửa hàng tiện lợi mà Dennnis và Kim Junho đã gợi ý.

Hari quả thật phải cảm ơn phần tài liệu này của họ, nhờ nó mà cô đã tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Tuy đang ở kì nghỉ đông, thế nhưng lịch học cô cũng đã có, Hari đăng kí vào khoa tài chính, thế nhưng trong một năm đầu cô vẫn phải học những môn đại cương. Phòng kí túc xá của Harvard khá là hiện đại và tiện nghi, là kí túc xá dành cho 2 người. –

Vào một tuần sau khi đến nước Mỹ, Hari cũng đã gặp được người bạn cùng phòng của mình, thật may mắn, đó cũng là một cô gái Hàn Quốc, tên Min Hae Rin.  Ở nước ngoài mà cũng có duyên gặp nhau như thế này khiến hai cô gái nhanh chóng làm thân với nhau.

Nếu như không có gì xảy ra, bọn họ sẽ ở cùng với nhau trong 3 năm tới, cho nên cả hai rất tự nhiên mà trò chuyện những điều xấu hay tốt ở bản thân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương