Trợ Lý Kiến Trúc Sư
-
Chương 214: Pháo hoa
Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu vẫy tay với cậu, căng thẳng nhìn hai bên một chút, dưới ánh mắt ngầm đồng ý của mẹ Cố, đứng dậy đi vòng qua bàn trà bước đến bên cạnh Cố Tiêu.
Ban đầu Cố Diêu ngồi cạnh anh trai cô, bây giờ cô chủ động đứng dậy tránh ra, tiện tay lấy đệm dựa ngồi xuống bên cạnh, mà ba Cố mẹ Cố rất ăn ý dựa vào nhau sau khi Trương Tư Nghị rời đi.
Cố Tiêu nắm lấy tay Trương Tư Nghị, để cậu ngồi sát bên anh, tiếp theo đan tay với cậu, cùng nhau nhìn về phía ba mẹ.
“Ba, mẹ, con rất xin lỗi vì hành vi che giấu non nớt trước đây của con. Ở đất nước này, nơi chú trọng truyền thống hiếu thảo, con là một người đồng tính luyến ái, bất kể về mặt đạo đức hay là bản năng, đều không thể kết hợp với phụ nữ để kéo dài đời sau, con cảm thấy vô cùng xấu hổ với ba mẹ... Con chưa bao giờ hi vọng xa vời là sẽ nhận được sự thấu hiểu và chúc phúc một trăm phần trăm từ ba mẹ, cũng chưa từng nghĩ "Thẳng thắn nói thật" sẽ thuận lợi như vậy... Cho nên, hôm nay ba mẹ nói những lời này, khiến con đột nhiên có cảm giác hạnh phúc lạ thường... Thật sự, rất cảm ơn ba mẹ, có thể có được người cha người mẹ như ba mẹ, là tài sản lớn nhất trong cuộc đời con.”
Khi nói đoạn văn này, mấy lần Cố Tiêu nghẹn ngào, anh cố gắng kìm nén để nói hết, giọng nói khàn khàn lại nghiêm trang của anh cực kỳ dạt dào cảm xúc trong sự phụ trợ của bản nhạc nền vui tai ở Gala cuối năm.
Nói hết, ba Cố xúc động siết chặt nắm tay, vành mắt mẹ Cố càng đỏ thêm.
Cố Tiêu cầm tay Trương Tư Nghị giơ lên, nói: “Nhân cơ hội này, chính thức giới thiệu với ba mẹ, đây là người con định dắt tay cả đời, Trương Tư Nghị.”
Trương Tư Nghị nhìn ba Cố mẹ Cố, cảm xúc từ lâu trong đáy lòng bị thúc đẩy bởi lời nói của Cố Tiêu... Đúng vậy, vốn dĩ cậu còn tưởng phải chiến đấu một cuộc chiến lâu dài trong nhiều năm, cũng chuẩn bị kỹ càng tổn thương cảm xúc với ba mẹ cậu, đâu nghĩ được sẽ có sự phát triển hiện tại? Xuất phát từ trái tim, cậu cũng nói: “Cảm ơn bác trai, bác gái đã hiểu!”
Cố Tiêu nhìn cậu một cái, cười nói: “Còn gọi "Bác trai, bác gái" làm gì, ba mẹ đã nhận em, đổi cách xưng hô gọi "Ba mẹ" giống như anh đi.”
Trương Tư Nghị: “...”
Người một nhà cười ầm lên, mẹ Cố che miệng, mặt mày cong cong, cùng ba Cố đồng thời mong đợi nhìn Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị đỏ bừng mặt, giống con dâu nhỏ xấu hổ gọi hai tiếng: “Ba mẹ.”
Ba Cố cao giọng cười to, cảm giác bực bội vì bị bọn nhỏ liên hợp che giấu được quét sạch, ông vỗ mu bàn tay mẹ Cố, nhắc nhở: “Mẹ đứa nhỏ, phát lì xì thôi.”
Lúc này mẹ Cố mới phản ứng được, ngay lập tức lấy một bao lì xì từ trong túi áo ra, cười nhẹ nhàng đưa cho Trương Tư Nghị.
Cố Tiêu và Trương Tư Nghị đều bị sốc, ba mẹ của họ thậm chí đã chuẩn bị sẵn bao lì xì? Đây là sớm có “Mưu tính trước”!
Trương Tư Nghị quýnh quáng nhìn về phía Cố Tiêu, không xác định được có nên nhận bao lì xì không, lại bị Cố Tiêu cười đẩy một cái: “Đã gọi "Ba mẹ" rồi mà, cầm đi.”
“...” Nhận lấy lì xì, Trương Tư Nghị lại nói cảm ơn, mặc dù trong lòng vui sướng, nhưng cũng có cảm giác chột dạ vì phản bội ba mẹ ruột, giống như chưa được sự đồng ý của họ cậu đã lẳng lặng gả mình đi... Hức, ba mẹ ơi, con xin lỗi! (>_ <)
Cố Tiêu cười hỏi ba anh: “Tại sao ba mẹ lại chuẩn bị cả bao lì xì? Ba mẹ chắc chắn con mang về nhà là định sống hết cả đời sao?”
Ba Cố khịt mũi nói: “Ba còn lạ gì cái tính thẳng ruột ngựa của con? Năm đó con có thể nhớ thương một quả bí đỏ lâu như vậy, đừng nói là người. Chuyện đã quyết định, con có thể thay đổi ư?”
Trương Tư Nghị và Cố Diêu: “Phụt!” Bí, bí đỏ... (≧▽≦)
Cố Tiêu: “...”
Đúng lúc này, ba Cố lại hỏi: “Ba mẹ Tiểu Trương vẫn chưa biết chuyện của các con phải không?”
Trương Tư Nghị “Dạ” một tiếng, đầu rũ xuống, chột dạ càng nhiều.
Ba Cố giơ ngón trỏ dí trán Cố Tiêu một cái, lắc đầu thở dài nói: “Con trai giám đốc sở Trương mà cũng dám lừa, thật không biết ai cho con lá gan.”
Cố Tiêu cười nhìn Trương Tư Nghị, im lặng nhưng trong mắt tràn đầy yêu thích.
Trương Tư Nghị bị nhìn có chút xấu hổ, vô thức giải thích: “Không đâu ạ, không có lừa gạt, bọn con thích lẫn nhau ạ...”
Cố Tiêu tiện thể vuốt sau lưng cậu, trầm tiếng cười cười.
Ba Cố thử thăm dò, hỏi Trương Tư Nghị: “Con là con trai độc đinh trong nhà đúng không? Mặc dù thế hệ này của các con cởi mở hơn thế hệ của ba nhiều, chuyện tình cảm thường là hai bên tự nguyện, nhưng con yêu đương với một chàng trai, có lẽ khả năng lớn là ba mẹ con không chấp nhận.”
Trương Tư Nghị im lặng, hoàn toàn chính xác, có bao nhiêu ba mẹ có thể thấu tình đạt lý như ba Cố mẹ Cố?
Cậu gãi đầu, khổ sở nói: “Con vẫn chưa nghĩ được nên nói với họ khi nào.”
Ba Cố nhìn Trương Tư Nghị, trong mắt lóe lên chút sắc bén: “Nếu ba mẹ con phản đối, con có hối hận khi ở bên Cố Tiêu không?”
Trương Tư Nghị sững sờ, lập tức lắc đầu nói: “Dạ không.” Nếu như bởi vì ba mẹ cậu phản đối, cậu liền chia tay với Cố Tiêu, vậy cậu mới hối hận.
Trương Tư Nghị cầm lấy tay Cố Tiêu, giống như đàn ông đầu đội trời chân đạp đất bảo đảm với ba Cố: “Con đã quyết định dành cả đời mình sống cùng Cố Tiêu.”
Vẻ mặt ba Cố dịu lại, ông cười, gật đầu nói: “Không ngờ con tuổi trẻ nhưng can đảm không nhỏ chút nào. Tóm lại cho dù thế nào, con hãy nhớ, người làm cha làm mẹ luôn hi vọng con cái hạnh phúc, bất kể họ có thái độ gì với chuyện hai con bên nhau, chậm rãi làm công tác tư tưởng, không có vấn đề không thể giải quyết. Nếu bị tổn thương, ba và mẹ vĩnh viễn sẽ là cảng tránh gió của các con.”
Trái tim Trương Tư Nghị nóng lên, cậu cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt.
Cố Tiêu ghé vào tai cậu, khe khẽ nói: “Bây giờ chúng ta không còn là hai đối bốn, mà là năm đối hai.”
Trương Tư Nghị sững sờ, nhanh chóng hiểu được, “Hai đối bốn” lúc đầu là cậu và Cố Tiêu đối với ba mẹ đôi bên, về sau tranh thủ được sự giúp đỡ của cô gái nhỏ Cố Diêu, bây giờ lại có ba Cố và mẹ Cố... Người bên cạnh họ càng nhiều, Trương Tư Nghị rất tràn ngập niềm tin vào tương lai.
Ba Cố xác nhận điều này xong, cũng không hỏi thêm gì nữa, khiến Trương Tư Nghị và Cố Tiêu cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm.
Người một nhà hòa thuận xem Gala cuối năm. Bởi vì ba Cố mẹ Cố đều đã biết quan hệ của họ, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu không cần tiếp tục che giấu, lúc xem TV không nhịn được mà liếc mắt đưa tình, em sờ tay anh, anh xoa eo em, tựa như tình cảm trói buộc lâu ngày đột nhiên được giải phóng, không chút kiêng kỵ thể hiện ân ái trước mặt người trong gia đình.
Bọn nhỏ vui vẻ, ba mẹ Cố cũng hạnh phúc, chỉ tội nghiệp Cố Diêu, khó có dịp ăn tết thoải mái đôi ngày, lại bị ép phải ăn thức ăn cho chó.
Ở giữa một tiểu phẩm, Trương Tư Nghị cười ha ha, nhưng Cố Tiêu lại hết lời phàn nàn. Ý kiến hai người không hợp, vô tình đấu võ miệng.
Bàn về tranh cãi, Trương Tư Nghị không phải là đối thủ của Cố Tiêu, chưa được vài câu đã bị Cố Tiêu chặn họng không nói ra được.
Cố Diêu đã quen thuộc với loại chuyện này ở Hải Thành, anh trai của cô là điển hình của kiểu người lịch sự lễ độ với người lớn tuổi nhưng càng thân với đàn em thì lưỡi càng độc.
Tuy nhiên, ba Cố lần đầu tiên thấy Cố Tiêu chọc Trương Tư Nghị như thế, lúc này không nhịn được mở miệng giáo dục anh: “Tiêu Nhi, Tiểu Trương nhỏ hơn con nhiều tuổi như vậy, con phải nhường nhịn thằng bé nhiều hơn. Đừng ỷ vào việc mình lớn hơn mà bắt nạt thằng bé. Thằng bé không có quan hệ máu mủ với con như em gái con, cẩn thận ngày nào đó bị con chọc giận bỏ chạy, muốn tìm cũng không tìm được.”
Cố Tiêu: “...”
Cố Diêu: “...” Tại sao số mình lại khổ như thế? _(:з” ∠)_
Trương Tư Nghị vốn sắp bị Cố Tiêu làm cho tức điên lên, đột nhiên nghe được những lời này của ba Cố, thật sự giống hạn hán gặp mưa rào, kích động suýt nhảy dựng lên khỏi ghế sofa. Cậu nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu, dùng ánh mắt ra hiệu - Nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa! Không được bắt nạt em!
Cố Tiêu thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Trương Tư Nghị, nhướng mày, cười nói: “Ha ha ha...”
Trương Tư Nghị: “...” Ha em gái anh! (= 皿 =)
Sau một lúc, Cố Tiêu lấy một quả quất từ đĩa trái cây trên bàn cà phê và đưa nó lên miệng Trương Tư Nghị. Theo bản năng, Trương Tư Nghị mở miệng ăn, mọi sự chú ý đều dồn vào TV. Tiếp theo, Cố Tiêu cầm quả nhãn, bóc vỏ, chờ Trương Tư Nghị ăn xong quất thì nhét nhãn vào miệng cậu.
Ăn hơn mười lần, Trương Tư Nghị sắp no tức thở, nhỏ giọng nói: “Sao anh cứ đút cho em ăn mãi thế.”
Cố Tiêu nắm quả nhãn vừa mới bóc vỏ, nói: “Không phải ba anh bảo anh quan tâm em sao, ăn nhanh đi, cho đến bây giờ Cố Diêu chưa từng được hưởng đãi ngộ này đâu.”
Trương Tư Nghị: “...”
Ba Cố và mẹ Cố đều thấy được, họ bắt đầu lo lắng, tại sao luôn cảm thấy con trai chỗ nào cũng tốt của họ khi yêu đương lại giống như học sinh tiểu học?
Đến gần nửa đêm, Cố Tiêu gọi Trương Tư Nghị và Cố Diêu đi xem pháo hoa.
Bắn pháo hoa đã là kỷ niệm từ rất lâu trong trí nhớ của Trương Tư Nghị, lúc đó ông nội vẫn còn, gia đình họ cùng nhau đến nhà ông nội ăn tết, mấy đứa trẻ tụ tập nhốn nháo chơi đùa. Sau khi ông nội qua đời, mỗi nhà tự ăn tết riêng, bên trong thành phố nghiêm cấm bắn pháo hoa, Trương Tư Nghị không bao giờ chạm vào nó nữa. Về sau ra nước ngoài mấy năm, càng không có cơ hội cảm nhận bầu không khí náo nhiệt của ngày tết cổ truyền.
Cố Tiêu mang theo Trương Tư Nghị và Cố Diêu leo lên tầng cao nhất, từ mười một giờ năm mươi lăm phút đêm, bầu trời xung quanh lốp bốp tiếng pháo hoa nổ.
Trương Tư Nghị vui vẻ nói: “Không phải ở thành phố không được bắn pháo hoa sao? Chỗ nhà em không có đâu.”
Cố Tiêu lớn tiếng nói: “Chỉ mười mấy, hai mươi phút, mọi người lén lút bắn, qua mười hai giờ không còn nữa.”
Anh nói, không biết lấy ra vài cây pháo cầm tay nhỏ từ đâu, nói tiếp: “Nào nào nào, chúng ta cũng thả.”
Cố Diêu và Trương Tư Nghị hưng phấn vô cùng: “Wow! Ở đâu vậy!”
Cố Tiêu nháy mắt với họ dưới làn pháo hoa, bí ẩn nói: “Nhờ bạn mua, đã đặt ở mái nhà từ trước, đừng để ba mẹ biết.”
Hai người hú lên nhận lấy cây pháo hoa, Cố Tiêu hỏi Cố Diêu: “Em được không?”
Cố Diêu: “Cái này thì có gì mà không làm được, không phải khi còn bé từng bắn pháo hoa đấy thôi!”
Cố Tiêu cười ha ha nói: “Lá gan thật to!”
Gần mười hai giờ, Cố Tiêu đốt ba cây pháo hoa của ba người, nhắm về một phương hướng. Cố Diêu mở đầu trước, theo một tiếng “Đoàng”, khói hoa màu hồng phấn tràn ra trên đỉnh đầu họ, chọc cho Cố Diêu nắm tay thét lên. Ngay sau đó là Cố Tiêu, phát đầu tiên màu cam, hoa pháo nở ra lớn hơn Cố Diêu một chút, trên tay Trương Tư Nghị chậm chạp không có động tĩnh.
Một thanh pháo hoa nhỏ chỉ có thể được bắn tổng cộng mười lần. Thấy Cố Diêu đã bắn năm phát, Trương Tư Nghị gấp đến độ dậm chân: “Cố Tiêu! Có phải của em chưa bén lửa không? Tại sao vẫn không được?”
Cố Tiêu vẫn cầm một cây pháo hoa trong tay, bây giờ anh không xác định được cây pháo hoa của Trương Tư Nghị được đốt hay chưa, cũng không thể mạo hiểm nhìn kỹ.
Nghe xong, anh vội vàng đến đứng sau lưng Trương Tư Nghị, ôm cậu từ phía sau, đưa cây pháo hoa của mình lên tay Trương Tư Nghị, rồi dùng hai tay của anh bọc lấy tay cậu: “Bắn của anh này.”
Hơi thở ấm áp của người yêu lướt nhẹ qua tai Trương Tư Nghị, cậu cầm hai thanh pháo hoa, xem khói lửa từng phát nở rộ trước mặt, trong lòng ấm áp đến mức sắp tan chảy.
Lúc này, ai đó trên mái nhà đối diện bắt đầu to giọng đếm ngược: “Mười, chín, tám...”
Trên tay Trương Tư Nghị chấn động, hai cây pháo hoa vậy mà một trước một sau bắn ra hai phát!
Cậu kích động kêu to: “A a a! Của em được rồi!” Một màu đỏ chói lóa, một màu tím tuyệt đẹp, không biết cái nào được giải phóng từ cây của Trương Tư Nghị.
Cố Tiêu đếm ngược theo âm thanh truyền đến phía đối diện: “Bảy, sáu, năm...”
Giọng nói lúng túng của Cố Diêu xen vào giữa: “Ôi trời, em bắn xong pháo hoa rồi!”
Trương Tư Nghị: “Bốn, ba, hai...”
Ba người cùng nhau hét lên: “Chúc mừng năm mới!!!”
Sau không giờ, cây pháo hoa của Cố Tiêu cũng tắt, chỉ còn Trương Tư Nghị vẫn đang chơi. Trương Tư Nghị “Ha ha” cười to, đang định vỗ ngực đắc ý mấy câu, chợt nghe thấy Cố Tiêu nói bên tai: “Trương Tư Nghị, anh yêu em.”
Ban đầu Cố Diêu ngồi cạnh anh trai cô, bây giờ cô chủ động đứng dậy tránh ra, tiện tay lấy đệm dựa ngồi xuống bên cạnh, mà ba Cố mẹ Cố rất ăn ý dựa vào nhau sau khi Trương Tư Nghị rời đi.
Cố Tiêu nắm lấy tay Trương Tư Nghị, để cậu ngồi sát bên anh, tiếp theo đan tay với cậu, cùng nhau nhìn về phía ba mẹ.
“Ba, mẹ, con rất xin lỗi vì hành vi che giấu non nớt trước đây của con. Ở đất nước này, nơi chú trọng truyền thống hiếu thảo, con là một người đồng tính luyến ái, bất kể về mặt đạo đức hay là bản năng, đều không thể kết hợp với phụ nữ để kéo dài đời sau, con cảm thấy vô cùng xấu hổ với ba mẹ... Con chưa bao giờ hi vọng xa vời là sẽ nhận được sự thấu hiểu và chúc phúc một trăm phần trăm từ ba mẹ, cũng chưa từng nghĩ "Thẳng thắn nói thật" sẽ thuận lợi như vậy... Cho nên, hôm nay ba mẹ nói những lời này, khiến con đột nhiên có cảm giác hạnh phúc lạ thường... Thật sự, rất cảm ơn ba mẹ, có thể có được người cha người mẹ như ba mẹ, là tài sản lớn nhất trong cuộc đời con.”
Khi nói đoạn văn này, mấy lần Cố Tiêu nghẹn ngào, anh cố gắng kìm nén để nói hết, giọng nói khàn khàn lại nghiêm trang của anh cực kỳ dạt dào cảm xúc trong sự phụ trợ của bản nhạc nền vui tai ở Gala cuối năm.
Nói hết, ba Cố xúc động siết chặt nắm tay, vành mắt mẹ Cố càng đỏ thêm.
Cố Tiêu cầm tay Trương Tư Nghị giơ lên, nói: “Nhân cơ hội này, chính thức giới thiệu với ba mẹ, đây là người con định dắt tay cả đời, Trương Tư Nghị.”
Trương Tư Nghị nhìn ba Cố mẹ Cố, cảm xúc từ lâu trong đáy lòng bị thúc đẩy bởi lời nói của Cố Tiêu... Đúng vậy, vốn dĩ cậu còn tưởng phải chiến đấu một cuộc chiến lâu dài trong nhiều năm, cũng chuẩn bị kỹ càng tổn thương cảm xúc với ba mẹ cậu, đâu nghĩ được sẽ có sự phát triển hiện tại? Xuất phát từ trái tim, cậu cũng nói: “Cảm ơn bác trai, bác gái đã hiểu!”
Cố Tiêu nhìn cậu một cái, cười nói: “Còn gọi "Bác trai, bác gái" làm gì, ba mẹ đã nhận em, đổi cách xưng hô gọi "Ba mẹ" giống như anh đi.”
Trương Tư Nghị: “...”
Người một nhà cười ầm lên, mẹ Cố che miệng, mặt mày cong cong, cùng ba Cố đồng thời mong đợi nhìn Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị đỏ bừng mặt, giống con dâu nhỏ xấu hổ gọi hai tiếng: “Ba mẹ.”
Ba Cố cao giọng cười to, cảm giác bực bội vì bị bọn nhỏ liên hợp che giấu được quét sạch, ông vỗ mu bàn tay mẹ Cố, nhắc nhở: “Mẹ đứa nhỏ, phát lì xì thôi.”
Lúc này mẹ Cố mới phản ứng được, ngay lập tức lấy một bao lì xì từ trong túi áo ra, cười nhẹ nhàng đưa cho Trương Tư Nghị.
Cố Tiêu và Trương Tư Nghị đều bị sốc, ba mẹ của họ thậm chí đã chuẩn bị sẵn bao lì xì? Đây là sớm có “Mưu tính trước”!
Trương Tư Nghị quýnh quáng nhìn về phía Cố Tiêu, không xác định được có nên nhận bao lì xì không, lại bị Cố Tiêu cười đẩy một cái: “Đã gọi "Ba mẹ" rồi mà, cầm đi.”
“...” Nhận lấy lì xì, Trương Tư Nghị lại nói cảm ơn, mặc dù trong lòng vui sướng, nhưng cũng có cảm giác chột dạ vì phản bội ba mẹ ruột, giống như chưa được sự đồng ý của họ cậu đã lẳng lặng gả mình đi... Hức, ba mẹ ơi, con xin lỗi! (>_ <)
Cố Tiêu cười hỏi ba anh: “Tại sao ba mẹ lại chuẩn bị cả bao lì xì? Ba mẹ chắc chắn con mang về nhà là định sống hết cả đời sao?”
Ba Cố khịt mũi nói: “Ba còn lạ gì cái tính thẳng ruột ngựa của con? Năm đó con có thể nhớ thương một quả bí đỏ lâu như vậy, đừng nói là người. Chuyện đã quyết định, con có thể thay đổi ư?”
Trương Tư Nghị và Cố Diêu: “Phụt!” Bí, bí đỏ... (≧▽≦)
Cố Tiêu: “...”
Đúng lúc này, ba Cố lại hỏi: “Ba mẹ Tiểu Trương vẫn chưa biết chuyện của các con phải không?”
Trương Tư Nghị “Dạ” một tiếng, đầu rũ xuống, chột dạ càng nhiều.
Ba Cố giơ ngón trỏ dí trán Cố Tiêu một cái, lắc đầu thở dài nói: “Con trai giám đốc sở Trương mà cũng dám lừa, thật không biết ai cho con lá gan.”
Cố Tiêu cười nhìn Trương Tư Nghị, im lặng nhưng trong mắt tràn đầy yêu thích.
Trương Tư Nghị bị nhìn có chút xấu hổ, vô thức giải thích: “Không đâu ạ, không có lừa gạt, bọn con thích lẫn nhau ạ...”
Cố Tiêu tiện thể vuốt sau lưng cậu, trầm tiếng cười cười.
Ba Cố thử thăm dò, hỏi Trương Tư Nghị: “Con là con trai độc đinh trong nhà đúng không? Mặc dù thế hệ này của các con cởi mở hơn thế hệ của ba nhiều, chuyện tình cảm thường là hai bên tự nguyện, nhưng con yêu đương với một chàng trai, có lẽ khả năng lớn là ba mẹ con không chấp nhận.”
Trương Tư Nghị im lặng, hoàn toàn chính xác, có bao nhiêu ba mẹ có thể thấu tình đạt lý như ba Cố mẹ Cố?
Cậu gãi đầu, khổ sở nói: “Con vẫn chưa nghĩ được nên nói với họ khi nào.”
Ba Cố nhìn Trương Tư Nghị, trong mắt lóe lên chút sắc bén: “Nếu ba mẹ con phản đối, con có hối hận khi ở bên Cố Tiêu không?”
Trương Tư Nghị sững sờ, lập tức lắc đầu nói: “Dạ không.” Nếu như bởi vì ba mẹ cậu phản đối, cậu liền chia tay với Cố Tiêu, vậy cậu mới hối hận.
Trương Tư Nghị cầm lấy tay Cố Tiêu, giống như đàn ông đầu đội trời chân đạp đất bảo đảm với ba Cố: “Con đã quyết định dành cả đời mình sống cùng Cố Tiêu.”
Vẻ mặt ba Cố dịu lại, ông cười, gật đầu nói: “Không ngờ con tuổi trẻ nhưng can đảm không nhỏ chút nào. Tóm lại cho dù thế nào, con hãy nhớ, người làm cha làm mẹ luôn hi vọng con cái hạnh phúc, bất kể họ có thái độ gì với chuyện hai con bên nhau, chậm rãi làm công tác tư tưởng, không có vấn đề không thể giải quyết. Nếu bị tổn thương, ba và mẹ vĩnh viễn sẽ là cảng tránh gió của các con.”
Trái tim Trương Tư Nghị nóng lên, cậu cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt.
Cố Tiêu ghé vào tai cậu, khe khẽ nói: “Bây giờ chúng ta không còn là hai đối bốn, mà là năm đối hai.”
Trương Tư Nghị sững sờ, nhanh chóng hiểu được, “Hai đối bốn” lúc đầu là cậu và Cố Tiêu đối với ba mẹ đôi bên, về sau tranh thủ được sự giúp đỡ của cô gái nhỏ Cố Diêu, bây giờ lại có ba Cố và mẹ Cố... Người bên cạnh họ càng nhiều, Trương Tư Nghị rất tràn ngập niềm tin vào tương lai.
Ba Cố xác nhận điều này xong, cũng không hỏi thêm gì nữa, khiến Trương Tư Nghị và Cố Tiêu cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm.
Người một nhà hòa thuận xem Gala cuối năm. Bởi vì ba Cố mẹ Cố đều đã biết quan hệ của họ, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu không cần tiếp tục che giấu, lúc xem TV không nhịn được mà liếc mắt đưa tình, em sờ tay anh, anh xoa eo em, tựa như tình cảm trói buộc lâu ngày đột nhiên được giải phóng, không chút kiêng kỵ thể hiện ân ái trước mặt người trong gia đình.
Bọn nhỏ vui vẻ, ba mẹ Cố cũng hạnh phúc, chỉ tội nghiệp Cố Diêu, khó có dịp ăn tết thoải mái đôi ngày, lại bị ép phải ăn thức ăn cho chó.
Ở giữa một tiểu phẩm, Trương Tư Nghị cười ha ha, nhưng Cố Tiêu lại hết lời phàn nàn. Ý kiến hai người không hợp, vô tình đấu võ miệng.
Bàn về tranh cãi, Trương Tư Nghị không phải là đối thủ của Cố Tiêu, chưa được vài câu đã bị Cố Tiêu chặn họng không nói ra được.
Cố Diêu đã quen thuộc với loại chuyện này ở Hải Thành, anh trai của cô là điển hình của kiểu người lịch sự lễ độ với người lớn tuổi nhưng càng thân với đàn em thì lưỡi càng độc.
Tuy nhiên, ba Cố lần đầu tiên thấy Cố Tiêu chọc Trương Tư Nghị như thế, lúc này không nhịn được mở miệng giáo dục anh: “Tiêu Nhi, Tiểu Trương nhỏ hơn con nhiều tuổi như vậy, con phải nhường nhịn thằng bé nhiều hơn. Đừng ỷ vào việc mình lớn hơn mà bắt nạt thằng bé. Thằng bé không có quan hệ máu mủ với con như em gái con, cẩn thận ngày nào đó bị con chọc giận bỏ chạy, muốn tìm cũng không tìm được.”
Cố Tiêu: “...”
Cố Diêu: “...” Tại sao số mình lại khổ như thế? _(:з” ∠)_
Trương Tư Nghị vốn sắp bị Cố Tiêu làm cho tức điên lên, đột nhiên nghe được những lời này của ba Cố, thật sự giống hạn hán gặp mưa rào, kích động suýt nhảy dựng lên khỏi ghế sofa. Cậu nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu, dùng ánh mắt ra hiệu - Nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa! Không được bắt nạt em!
Cố Tiêu thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Trương Tư Nghị, nhướng mày, cười nói: “Ha ha ha...”
Trương Tư Nghị: “...” Ha em gái anh! (= 皿 =)
Sau một lúc, Cố Tiêu lấy một quả quất từ đĩa trái cây trên bàn cà phê và đưa nó lên miệng Trương Tư Nghị. Theo bản năng, Trương Tư Nghị mở miệng ăn, mọi sự chú ý đều dồn vào TV. Tiếp theo, Cố Tiêu cầm quả nhãn, bóc vỏ, chờ Trương Tư Nghị ăn xong quất thì nhét nhãn vào miệng cậu.
Ăn hơn mười lần, Trương Tư Nghị sắp no tức thở, nhỏ giọng nói: “Sao anh cứ đút cho em ăn mãi thế.”
Cố Tiêu nắm quả nhãn vừa mới bóc vỏ, nói: “Không phải ba anh bảo anh quan tâm em sao, ăn nhanh đi, cho đến bây giờ Cố Diêu chưa từng được hưởng đãi ngộ này đâu.”
Trương Tư Nghị: “...”
Ba Cố và mẹ Cố đều thấy được, họ bắt đầu lo lắng, tại sao luôn cảm thấy con trai chỗ nào cũng tốt của họ khi yêu đương lại giống như học sinh tiểu học?
Đến gần nửa đêm, Cố Tiêu gọi Trương Tư Nghị và Cố Diêu đi xem pháo hoa.
Bắn pháo hoa đã là kỷ niệm từ rất lâu trong trí nhớ của Trương Tư Nghị, lúc đó ông nội vẫn còn, gia đình họ cùng nhau đến nhà ông nội ăn tết, mấy đứa trẻ tụ tập nhốn nháo chơi đùa. Sau khi ông nội qua đời, mỗi nhà tự ăn tết riêng, bên trong thành phố nghiêm cấm bắn pháo hoa, Trương Tư Nghị không bao giờ chạm vào nó nữa. Về sau ra nước ngoài mấy năm, càng không có cơ hội cảm nhận bầu không khí náo nhiệt của ngày tết cổ truyền.
Cố Tiêu mang theo Trương Tư Nghị và Cố Diêu leo lên tầng cao nhất, từ mười một giờ năm mươi lăm phút đêm, bầu trời xung quanh lốp bốp tiếng pháo hoa nổ.
Trương Tư Nghị vui vẻ nói: “Không phải ở thành phố không được bắn pháo hoa sao? Chỗ nhà em không có đâu.”
Cố Tiêu lớn tiếng nói: “Chỉ mười mấy, hai mươi phút, mọi người lén lút bắn, qua mười hai giờ không còn nữa.”
Anh nói, không biết lấy ra vài cây pháo cầm tay nhỏ từ đâu, nói tiếp: “Nào nào nào, chúng ta cũng thả.”
Cố Diêu và Trương Tư Nghị hưng phấn vô cùng: “Wow! Ở đâu vậy!”
Cố Tiêu nháy mắt với họ dưới làn pháo hoa, bí ẩn nói: “Nhờ bạn mua, đã đặt ở mái nhà từ trước, đừng để ba mẹ biết.”
Hai người hú lên nhận lấy cây pháo hoa, Cố Tiêu hỏi Cố Diêu: “Em được không?”
Cố Diêu: “Cái này thì có gì mà không làm được, không phải khi còn bé từng bắn pháo hoa đấy thôi!”
Cố Tiêu cười ha ha nói: “Lá gan thật to!”
Gần mười hai giờ, Cố Tiêu đốt ba cây pháo hoa của ba người, nhắm về một phương hướng. Cố Diêu mở đầu trước, theo một tiếng “Đoàng”, khói hoa màu hồng phấn tràn ra trên đỉnh đầu họ, chọc cho Cố Diêu nắm tay thét lên. Ngay sau đó là Cố Tiêu, phát đầu tiên màu cam, hoa pháo nở ra lớn hơn Cố Diêu một chút, trên tay Trương Tư Nghị chậm chạp không có động tĩnh.
Một thanh pháo hoa nhỏ chỉ có thể được bắn tổng cộng mười lần. Thấy Cố Diêu đã bắn năm phát, Trương Tư Nghị gấp đến độ dậm chân: “Cố Tiêu! Có phải của em chưa bén lửa không? Tại sao vẫn không được?”
Cố Tiêu vẫn cầm một cây pháo hoa trong tay, bây giờ anh không xác định được cây pháo hoa của Trương Tư Nghị được đốt hay chưa, cũng không thể mạo hiểm nhìn kỹ.
Nghe xong, anh vội vàng đến đứng sau lưng Trương Tư Nghị, ôm cậu từ phía sau, đưa cây pháo hoa của mình lên tay Trương Tư Nghị, rồi dùng hai tay của anh bọc lấy tay cậu: “Bắn của anh này.”
Hơi thở ấm áp của người yêu lướt nhẹ qua tai Trương Tư Nghị, cậu cầm hai thanh pháo hoa, xem khói lửa từng phát nở rộ trước mặt, trong lòng ấm áp đến mức sắp tan chảy.
Lúc này, ai đó trên mái nhà đối diện bắt đầu to giọng đếm ngược: “Mười, chín, tám...”
Trên tay Trương Tư Nghị chấn động, hai cây pháo hoa vậy mà một trước một sau bắn ra hai phát!
Cậu kích động kêu to: “A a a! Của em được rồi!” Một màu đỏ chói lóa, một màu tím tuyệt đẹp, không biết cái nào được giải phóng từ cây của Trương Tư Nghị.
Cố Tiêu đếm ngược theo âm thanh truyền đến phía đối diện: “Bảy, sáu, năm...”
Giọng nói lúng túng của Cố Diêu xen vào giữa: “Ôi trời, em bắn xong pháo hoa rồi!”
Trương Tư Nghị: “Bốn, ba, hai...”
Ba người cùng nhau hét lên: “Chúc mừng năm mới!!!”
Sau không giờ, cây pháo hoa của Cố Tiêu cũng tắt, chỉ còn Trương Tư Nghị vẫn đang chơi. Trương Tư Nghị “Ha ha” cười to, đang định vỗ ngực đắc ý mấy câu, chợt nghe thấy Cố Tiêu nói bên tai: “Trương Tư Nghị, anh yêu em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook