Trợ Lý Kiến Trúc Sư
-
Chương 19: Tiền thuê nhà
Bốn nghìn một tháng, một quý là mười hai nghìn.
Mẹ nó, tại sao tiền thuê nhà lại đắt như thế?!
Trương Tư Nghị nhìn tấm thẻ ATM với khoản tiền lương mới phát thì chỉ vỏn vẹn có chín nghìn ba trăm nhân dân tệ, mặc dù lúc trước đã nghĩ đến khả năng này nhưng chờ khi thật sự phải đối mặt với nó, cậu mới cảm nhận được sự lo lắng tột cùng và khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Trước đó Trương Tư Nghị ngông cuồng nói trước mặt ba cậu rằng sẽ không sử dụng tiền của ba nữa, bây giờ đương nhiên cậu không còn mặt mũi nào trở về xin tiền. Hơn nữa cậu cũng không thể mở miệng vay tiền bạn học; thứ nhất, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng mượn tiền ai hết, phải làm việc này thật sự quá khó khăn với cậu; thứ hai, Khương Hải và Phó Tín Huy đều dựa vào trợ cấp của cha mẹ, chỗ Phó Tín Huy thì dễ mở lời thôi nhưng Trương Tư Nghị là người đã có việc làm lại phải đi vay tiền một người đang thất nghiệp, cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
Dưới áp lực tài chính to lớn, Trương Tư Nghị không khỏi nhớ đến những ngày tháng còn du học ở nước ngoài.
Học phí cao, tiền thuê căn hộ cao cấp của sinh viên vượt quá bốn mươi nghìn nhân dân tệ một năm, mỗi tháng chi phí sinh hoạt vào khoảng năm trăm bảng Anh… Mấy năm ấy, đối với cậu, tiền trong thẻ ngân hàng chỉ là những con số, mà gia đình chính là tấm thẻ ATM vô tận.
Trong khi tiêu xài phung phí, cậu chưa từng nghĩ đến những con số đó có ý nghĩa như thế nào đối với ba mẹ, còn kiêu căng ngạo mạn cho rằng, chỉ cần tốt nghiệp đại học xong, có tấm bằng đại học rồi, kiếm tiền là chuyện đơn giản thôi.
Nhưng đến bây giờ cậu mới phát hiện, tiền không dễ kiếm, cuộc sống của con người không hề dễ dàng.
Tan ca về nhà, Trương Tư Nghị chen chúc trong đám đông, không còn sự hăng hái khi mới tìm được việc làm.
Nghĩ đến tình trạng công việc, tương lai xa vời, nghĩ đến tiền thuê nhà, cậu thở dài não nề, cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, chút khó khăn ấy mà không chịu nổi thì cậu cũng phải phỉ nhổ bản thân bất tài…
Tàu điện ngầm chạy băng băng, ngoài cửa sổ một chuỗi quảng cáo nhấp nháy chạy qua, Trương Tư Nghị bị một thông tin thu hút sự chú ý… “Thẻ tín dụng ngân hàng Hải Thương, chi tiêu trước, trả tiền sau, miễn phí thường niên, chương trình tích lũy điểm thưởng với tỷ lệ hoàn tiền cao cùng các phần quà giá trị, mở thẻ ngay hôm nay, lập tức được hưởng dịch vụ sao kê hàng tháng miễn phí…”
Ngân hàng Hải Thương? Trương Tư Nghị giật mình, ngân hàng này rất nổi tiếng, hoàn toàn khác với công ty dịch vụ tín dụng vớ vẩn gọi điện thoại quấy rầy cậu mấy ngày trước. Hơn nữa, ở nước ngoài Trương Tư Nghị cũng dùng thẻ tín dụng, khi đó thẻ của cậu ràng buộc với thẻ của mẹ cậu, cậu ở nước ngoài tiêu tiền, mẹ cậu ở trong nước trả tiền, thật sự có thể chi tiêu trước thanh toán sau.
Trương Tư Nghị hơi dao động, nhanh chóng cầm di động chụp lại đoạn quảng cáo.
Trở về nhà, cậu lập tức gọi điện thoại cho trung tâm tư vấn thẻ tín dụng của ngân hàng Hải Thương, biết được cậu chỉ cần cung cấp hợp đồng lao động và chứng minh thu nhập là có thể mở thẻ. Trương Tư Nghị vô cùng hạnh phúc, giống như rơi vào đường cùng nhưng tìm được hi vọng, ngày tiếp theo cậu mang theo tài liệu cần thiết đến ngân hàng. Tuy nhiên, lúc cậu đang làm thủ tục thì được cho biết, xét duyệt thẻ tín dụng mất ít nhất ba tuần. Trương Tư Nghị phát điên lên, hai ngày nữa phải nộp tiền nhà rồi, chờ ba tuần mới nhận được thẻ thì chẳng phải phí công vô ích sao?
Đi lòng vòng, cuối cùng Trương Tư Nghị chỉ có thể quay đầu xin Phó Tín Huy giúp đỡ.
Cậu giữ lại ba nghìn làm chi phí sinh hoạt, lấy sáu nghìn ra định đưa cho Phó Tín Huy, còn dùng danh nghĩa bao ăn mà hẹn cậu ta đến nhà hàng nhỏ dưới tầng. Trương Tư Nghị ấp úng lưỡng lự mở miệng, Phó Tín Huy nghe xong, bình tĩnh liếc xéo cậu, nói: “Tớ đã giúp cậu trả tiền thuê nhà rồi.”
Hợp đồng thuê nhà do một mình Phó Tín Huy kí với chủ nhà, nên Trương Tư Nghị và Khương Hải không cần trực tiếp giao thiệp với chủ nhà, chỉ cần đưa phần tiền phải trả cho Phó Tín Huy là được.
“A?” Trương Tư Nghị ngơ ngẩn, “Sao lại nộp sớm vậy?”
Phó Tín Huy nói: “Sớm trước một tuần thì cũng phải trả tiền mà.”
Trương Tư Nghị lúng túng nói: “Vậy tại sao cậu không giục tớ từ trước!”
Phó Tín Huy chế giễu cậu: “Lúc nộp tiền nhà ba tháng đầu tiên cậu ồn ào bảo không có tiền, bây giờ hơn một tháng đi làm rồi, cậu mà có tiền thì đã sớm đưa cho tớ, tớ không thích thúc giục người khác trả nợ, dù sao tớ ứng tiền trước cũng không sao.”
Trương Tư Nghị: “…” Cảm giác bị anh em đi guốc trong bụng… thật khó chịu. T_T Cậu vội vàng cam đoan, chờ tháng sau cậu được nhận tiền lương sẽ trả nợ tiền thuê nhà, còn nhấn mạnh mình đã làm thẻ tín dụng, sớm nhất trong vòng ba tuần là có thể trả tiền.
“Thế nào cũng được.” Phó Tín Huy khoát tay, bày tỏ thái độ phóng khoáng ‘Gặp khi đắc ý nên vui, vung tiền như nước mua vui mỗi ngày’.
Trương Tư Nghị lau mồ hôi, có một người bạn giàu có rộng rãi như vậy, cậu không biết nên vui hay nên buồn đây.
Bởi vì chuyện tiền thuê nhà, Trương Tư Nghị bắt đầu theo bản năng mà tiết kiệm. Trước đây đi cửa hàng tiện lợi, cậu dễ dàng mua một lon nước tăng lực giá bảy, tám nhân dân tệ không chớp mắt, bây giờ cậu do dự có nên chuyển sang uống nước khoáng NongFu Spring giá hai nhân dân tệ hay không; ngày trước mua hàng không cần nhìn giá, muốn ăn gì thì mua nấy, hiện tại cậu bắt đầu tính toán tỉ mỉ, thậm chí còn cân nhắc xem có nên tự nấu cơm ăn không.
Từ tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ nhưng từ xa xỉ xuống tiết kiệm thì khó, Trương Tư Nghị cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Ngày tháng này làm cậu cảm thấy áp lực rất lớn, thua xa những nhà thiết kế kiến trúc và thành phần tri thức trong tưởng tượng của cậu.
Nhưng đây là cuộc sống thực tế, là hiện thực tàn khốc, con người không thể tránh khỏi.
Hiện thực không thể thỏa hiệp, Trương Tư Nghị suy tính muốn tìm biến số thay đổi trong công việc, nếu tiếp tục vẽ những bản vẽ nhàm chán và khô khan của ống lõi và bãi đỗ xe, cậu cảm thấy bản thân không bằng một con cá mắm.
Giống như Tô Nguyên từng nói, cậu không am hiểu bản vẽ chi tiết của những thứ này, cậu muốn làm một cái gì đó phù hợp với khả năng và trình độ của bản thân.
Ngày hôm đó, Trương Tư Nghị đi nộp bản vẽ, muốn lấy cam đảm bày tỏ sự bất mãn của mình đối với tình trạng hiện tại, biết đâu Cố Tiêu nghe xong sẽ tìm cách thay đổi phương pháp đào tạo cậu…
“Chỗ này lúc trước anh đã nhắc em rồi mà, sao vẫn không sửa lại?” Cố Tiêu chấm chấm vào một chỗ trên bản vẽ, lông mày nhíu lại, “Đang nghĩ gì? Anh thấy hôm nay em vẫn luôn mất tập trung, buổi tối em không muốn về nhà nữa hả?”
“…” Một chút can đảm vừa tích góp được của Trương Tư Nghị bị những lời này của Cố Tiêu đánh tan thành mây khói.
“Cầm về sửa lại đi.” Cố Tiêu bình thản trả lại bản vẽ cho cậu.
Trương Tư Nghị cầm bản vẽ lặng lẽ đi ra ngoài, khóc không ra nước mắt.
Không phải cậu lúng túng hoảng loạn, thật sự do khí chất tỏa ra khi Cố Tiêu giáo dục người khác rất kinh khủng…
Trở về chỗ ngồi, Trương Tư Nghị vẫn cảm thấy không cam tâm, suy nghĩ thật kỹ những thứ cần nói trong đầu, quyết định chiến đấu lần nữa.
Mọi thứ đều cần đấu tranh, phải đối mặt ra đòn mới có chuyển biến!
Nửa giờ sau, Trương Tư Nghị sửa xong bản vẽ, hít một hơi thật sau, cậu lần nữa gõ cửa phòng làm việc của Cố Tiêu.
“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo từ trong truyền ra, trái tim Trương Tư Nghị chậm một nhịp, cậu đẩy cửa bước vào.
“Sửa xong rồi?” Cố Tiêu ngẩng đầu lên từ mớ công việc của anh, tỏ ra ‘Lần này mà không xong thì em chết chắc’, dáng vẻ rất nghiêm khắc.
Trương Tư Nghị ngoan ngoãn nộp bản vẽ, Cố Tiêu nhìn lướt qua, cuối cùng cũng gật đầu, “Ổn rồi.”
Sửa lại hai lần, nếu sai nữa thì Trương Tư Nghị chỉ còn nước đâm đầu vào tường.
Cố Tiêu sờ mũi, vẻ mặt dịu đi, “Được rồi, trở về đi, tự mình suy nghĩ kỹ càng một chút. Lần tiếp theo anh cũng không thể kiên trì dạy em những thứ đơn giản đó.”
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị vẫn còn ngồi tại chỗ, anh lại ngẩng đầu lên: “Còn có chuyện gì?”
Trương Tư Nghị đỏ mặt: “Cố công, em có chuyện muốn nói với anh.”
Cố Tiêu ngẩn ra, đặt bút xuống, ôm cánh tay mà nói: “Nói đi.”
Trương Tư Nghị: “Em…”
Vừa mới nói được một chữ, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc của Cố Tiêu vang lên, anh ra hiệu ý bảo cậu chờ rồi nhận cuộc gọi: “Dạ, được, cháu đến ngay đây.” Giản đơn nói vài câu rồi cúp điện thoại, Cố Tiêu đứng dậy nói, “Anh đến phòng làm việc của tổng giám đốc, lát nữa sẽ bàn.”
Trương Tư Nghị: “…”
Tại sao tinh thần hăng hái nỗ lực của cậu cứ thế bị cắt ngang, tiêu tan suy kiệt! Mẹ nó! Cái quái gì thế này!
Trương Tư Nghị mang theo vẻ mặt buồn xo trở về chỗ ngồi, cúi đầu đập bộp vào mặt bàn làm việc, một linh hồn chậm rãi đứng lên từ trên người cậu.
Đúng lúc này, Tất Nhạc Nhạc đối diện đột nhiên nói: “Có dự án lớn sắp đến!”
Chu Hồng Chấn tò mò nói: “Dự án lớn gì?”
Tất Nhạc Nhạc giống như ong mật ngửi được mùi hoa, lông trên trán dựng thẳng lên, phấn khởi nói: “Vừa rồi sếp, Đồng công và tổ trưởng tổ cảnh quan đều đi theo hướng đó!” Cô quay đầu lại, hỏi Trương Tư Nghị mới ra khỏi phòng làm việc của Cố Tiêu, “Vừa rồi em ở trong có nghe được gì không?”
Trương Tư Nghị chống chiếc đầu nặng trịch, mơ hồ nói: “A, Cố công nói tổng giám đốc tìm anh ấy.”
Dù sao dự án lớn gì cũng không đến lượt cậu, cậu có thể phải vẽ bản vẽ cầu thang và bãi đỗ xe cả đời, hức hức…
Thật sự không ngoài dự đoán của Tất Nhạc Nhạc, trong vài phút họ triệu tập cuộc họp của nhân viên trong tổ.
Cố Tiêu điểm danh gần một nửa quân số trong tổ, bao gồm Tất Nhạc Nhạc, Chu Hồng Chấn và Viên Chí Thành, bảo họ mang theo sổ ghi chép vào phòng họp. Cuối cùng anh chần chừ nhìn một vòng, tầm mắt rơi vào Trương Tư Nghị đang mang vẻ mặt sống không tình yêu, dừng một chút, anh nói: “Trương Tư Nghị, em cũng vào đi.”
Trương Tư Nghị sửng sốt ba giây, mới nhận ra mình cũng được gọi tên.
Giống như phi tần bị lạnh nhạt từ lâu được hoàng đế lật thẻ bài[1], Trương Tư Nghị nhanh chóng đứng lên, vừa kích động vừa sợ hãi.
… Làm sao bây giờ, cậu rốt cục thoát khỏi số kiếp làm cá mắm rồi sao? Căng thẳng quá căng thẳng quá!!!
Trương Tư Nghị mang theo giấy bút, trong lòng hỗn loạn theo sát mọi người đến phòng họp.
Sau khi ngồi vào chỗ, cậu thấy ngoại trừ tổ A của họ, trong phòng họp còn có hơn một nửa là những gương mặt xa lạ, trong đó có hai người Trương Tư Nghị đã gặp mặt vào ngày đầu tiên làm việc, khi Đồng Hạ Nghi xuất hiện, cậu xác nhận được một nửa số người còn lại là thành viên tổ B.
Rốt cuộc là dự án lớn gì mà khiến hơn mười một thành viên của hai tổ tụ họp? Trương Tư Nghị mới nhận chức chưa đầy hai tháng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này.
Cố Tiêu và Đồng Hạ Nghi một trái một phải đứng ở phía trước, trong tay cầm một tập tài liệu, đơn giản thuyết minh phần mở đầu.
Tiếp theo Cố Tiêu lại nói: “Chúng ta vừa được mời tham dự đấu thầu một dự án xây dựng quy mô lớn, dự án nằm ở khu kinh tế mới giải phóng phía đông thành phố Z tỉnh F, diện tích khoảng hai trăm năm mươi héc-ta. Các đơn vị tham dự đấu thầu dự án này đều là các công ty thiết kế nổi tiếng toàn quốc. Viện X không thể tham gia bởi một vài lý do, Không Biên Giới được mời thay thế, ngày hôm nay mới nhận được thông báo mời thầu, thế nên chúng ta có rất ít thời gian, đóng thầu vào giữa tháng sau, từ khi tìm hiểu dự án đến giai đoạn xét thầu chỉ vỏn vẹn có hai mươi bốn ngày…”
Những người đang ngồi náo động, ồn ào ghé tai nhau thảo luận vài giây, hồi hộp hưng phấn đều có.
Chỉ mình Trương Tư Nghị dại ra, chờ một chút, hai trăm năm mươi héc-ta? Hai mươi tư ngày? Đây là khái niệm gì thế?
Một héc-ta hình như khoảng mười nghìn mét vuông, vậy hai trăm năm mươi héc-ta là hai triệu năm trăm nghìn mét vuông?
… What the fuck! (#°Д°)
Mẹ nó, vậy là bằng diện tích của khoảng hơn ba trăm sân bóng! Không Biên Giới không phải chỉ là công ty thiết kế kiến trúc thôi sao? Tại sao lại có cơ hội tiếp nhận quy hoạch và thiết kế dự án đấu thầu lớn đến thế? Mẹ nó phải làm thế nào đây? Cậu rất hoảng loạn nha!
[1] Lật thẻ bài: Cách chọn người thị tẩm của hoàng đế cổ đại.
Mẹ nó, tại sao tiền thuê nhà lại đắt như thế?!
Trương Tư Nghị nhìn tấm thẻ ATM với khoản tiền lương mới phát thì chỉ vỏn vẹn có chín nghìn ba trăm nhân dân tệ, mặc dù lúc trước đã nghĩ đến khả năng này nhưng chờ khi thật sự phải đối mặt với nó, cậu mới cảm nhận được sự lo lắng tột cùng và khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Trước đó Trương Tư Nghị ngông cuồng nói trước mặt ba cậu rằng sẽ không sử dụng tiền của ba nữa, bây giờ đương nhiên cậu không còn mặt mũi nào trở về xin tiền. Hơn nữa cậu cũng không thể mở miệng vay tiền bạn học; thứ nhất, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng mượn tiền ai hết, phải làm việc này thật sự quá khó khăn với cậu; thứ hai, Khương Hải và Phó Tín Huy đều dựa vào trợ cấp của cha mẹ, chỗ Phó Tín Huy thì dễ mở lời thôi nhưng Trương Tư Nghị là người đã có việc làm lại phải đi vay tiền một người đang thất nghiệp, cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
Dưới áp lực tài chính to lớn, Trương Tư Nghị không khỏi nhớ đến những ngày tháng còn du học ở nước ngoài.
Học phí cao, tiền thuê căn hộ cao cấp của sinh viên vượt quá bốn mươi nghìn nhân dân tệ một năm, mỗi tháng chi phí sinh hoạt vào khoảng năm trăm bảng Anh… Mấy năm ấy, đối với cậu, tiền trong thẻ ngân hàng chỉ là những con số, mà gia đình chính là tấm thẻ ATM vô tận.
Trong khi tiêu xài phung phí, cậu chưa từng nghĩ đến những con số đó có ý nghĩa như thế nào đối với ba mẹ, còn kiêu căng ngạo mạn cho rằng, chỉ cần tốt nghiệp đại học xong, có tấm bằng đại học rồi, kiếm tiền là chuyện đơn giản thôi.
Nhưng đến bây giờ cậu mới phát hiện, tiền không dễ kiếm, cuộc sống của con người không hề dễ dàng.
Tan ca về nhà, Trương Tư Nghị chen chúc trong đám đông, không còn sự hăng hái khi mới tìm được việc làm.
Nghĩ đến tình trạng công việc, tương lai xa vời, nghĩ đến tiền thuê nhà, cậu thở dài não nề, cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, chút khó khăn ấy mà không chịu nổi thì cậu cũng phải phỉ nhổ bản thân bất tài…
Tàu điện ngầm chạy băng băng, ngoài cửa sổ một chuỗi quảng cáo nhấp nháy chạy qua, Trương Tư Nghị bị một thông tin thu hút sự chú ý… “Thẻ tín dụng ngân hàng Hải Thương, chi tiêu trước, trả tiền sau, miễn phí thường niên, chương trình tích lũy điểm thưởng với tỷ lệ hoàn tiền cao cùng các phần quà giá trị, mở thẻ ngay hôm nay, lập tức được hưởng dịch vụ sao kê hàng tháng miễn phí…”
Ngân hàng Hải Thương? Trương Tư Nghị giật mình, ngân hàng này rất nổi tiếng, hoàn toàn khác với công ty dịch vụ tín dụng vớ vẩn gọi điện thoại quấy rầy cậu mấy ngày trước. Hơn nữa, ở nước ngoài Trương Tư Nghị cũng dùng thẻ tín dụng, khi đó thẻ của cậu ràng buộc với thẻ của mẹ cậu, cậu ở nước ngoài tiêu tiền, mẹ cậu ở trong nước trả tiền, thật sự có thể chi tiêu trước thanh toán sau.
Trương Tư Nghị hơi dao động, nhanh chóng cầm di động chụp lại đoạn quảng cáo.
Trở về nhà, cậu lập tức gọi điện thoại cho trung tâm tư vấn thẻ tín dụng của ngân hàng Hải Thương, biết được cậu chỉ cần cung cấp hợp đồng lao động và chứng minh thu nhập là có thể mở thẻ. Trương Tư Nghị vô cùng hạnh phúc, giống như rơi vào đường cùng nhưng tìm được hi vọng, ngày tiếp theo cậu mang theo tài liệu cần thiết đến ngân hàng. Tuy nhiên, lúc cậu đang làm thủ tục thì được cho biết, xét duyệt thẻ tín dụng mất ít nhất ba tuần. Trương Tư Nghị phát điên lên, hai ngày nữa phải nộp tiền nhà rồi, chờ ba tuần mới nhận được thẻ thì chẳng phải phí công vô ích sao?
Đi lòng vòng, cuối cùng Trương Tư Nghị chỉ có thể quay đầu xin Phó Tín Huy giúp đỡ.
Cậu giữ lại ba nghìn làm chi phí sinh hoạt, lấy sáu nghìn ra định đưa cho Phó Tín Huy, còn dùng danh nghĩa bao ăn mà hẹn cậu ta đến nhà hàng nhỏ dưới tầng. Trương Tư Nghị ấp úng lưỡng lự mở miệng, Phó Tín Huy nghe xong, bình tĩnh liếc xéo cậu, nói: “Tớ đã giúp cậu trả tiền thuê nhà rồi.”
Hợp đồng thuê nhà do một mình Phó Tín Huy kí với chủ nhà, nên Trương Tư Nghị và Khương Hải không cần trực tiếp giao thiệp với chủ nhà, chỉ cần đưa phần tiền phải trả cho Phó Tín Huy là được.
“A?” Trương Tư Nghị ngơ ngẩn, “Sao lại nộp sớm vậy?”
Phó Tín Huy nói: “Sớm trước một tuần thì cũng phải trả tiền mà.”
Trương Tư Nghị lúng túng nói: “Vậy tại sao cậu không giục tớ từ trước!”
Phó Tín Huy chế giễu cậu: “Lúc nộp tiền nhà ba tháng đầu tiên cậu ồn ào bảo không có tiền, bây giờ hơn một tháng đi làm rồi, cậu mà có tiền thì đã sớm đưa cho tớ, tớ không thích thúc giục người khác trả nợ, dù sao tớ ứng tiền trước cũng không sao.”
Trương Tư Nghị: “…” Cảm giác bị anh em đi guốc trong bụng… thật khó chịu. T_T Cậu vội vàng cam đoan, chờ tháng sau cậu được nhận tiền lương sẽ trả nợ tiền thuê nhà, còn nhấn mạnh mình đã làm thẻ tín dụng, sớm nhất trong vòng ba tuần là có thể trả tiền.
“Thế nào cũng được.” Phó Tín Huy khoát tay, bày tỏ thái độ phóng khoáng ‘Gặp khi đắc ý nên vui, vung tiền như nước mua vui mỗi ngày’.
Trương Tư Nghị lau mồ hôi, có một người bạn giàu có rộng rãi như vậy, cậu không biết nên vui hay nên buồn đây.
Bởi vì chuyện tiền thuê nhà, Trương Tư Nghị bắt đầu theo bản năng mà tiết kiệm. Trước đây đi cửa hàng tiện lợi, cậu dễ dàng mua một lon nước tăng lực giá bảy, tám nhân dân tệ không chớp mắt, bây giờ cậu do dự có nên chuyển sang uống nước khoáng NongFu Spring giá hai nhân dân tệ hay không; ngày trước mua hàng không cần nhìn giá, muốn ăn gì thì mua nấy, hiện tại cậu bắt đầu tính toán tỉ mỉ, thậm chí còn cân nhắc xem có nên tự nấu cơm ăn không.
Từ tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ nhưng từ xa xỉ xuống tiết kiệm thì khó, Trương Tư Nghị cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Ngày tháng này làm cậu cảm thấy áp lực rất lớn, thua xa những nhà thiết kế kiến trúc và thành phần tri thức trong tưởng tượng của cậu.
Nhưng đây là cuộc sống thực tế, là hiện thực tàn khốc, con người không thể tránh khỏi.
Hiện thực không thể thỏa hiệp, Trương Tư Nghị suy tính muốn tìm biến số thay đổi trong công việc, nếu tiếp tục vẽ những bản vẽ nhàm chán và khô khan của ống lõi và bãi đỗ xe, cậu cảm thấy bản thân không bằng một con cá mắm.
Giống như Tô Nguyên từng nói, cậu không am hiểu bản vẽ chi tiết của những thứ này, cậu muốn làm một cái gì đó phù hợp với khả năng và trình độ của bản thân.
Ngày hôm đó, Trương Tư Nghị đi nộp bản vẽ, muốn lấy cam đảm bày tỏ sự bất mãn của mình đối với tình trạng hiện tại, biết đâu Cố Tiêu nghe xong sẽ tìm cách thay đổi phương pháp đào tạo cậu…
“Chỗ này lúc trước anh đã nhắc em rồi mà, sao vẫn không sửa lại?” Cố Tiêu chấm chấm vào một chỗ trên bản vẽ, lông mày nhíu lại, “Đang nghĩ gì? Anh thấy hôm nay em vẫn luôn mất tập trung, buổi tối em không muốn về nhà nữa hả?”
“…” Một chút can đảm vừa tích góp được của Trương Tư Nghị bị những lời này của Cố Tiêu đánh tan thành mây khói.
“Cầm về sửa lại đi.” Cố Tiêu bình thản trả lại bản vẽ cho cậu.
Trương Tư Nghị cầm bản vẽ lặng lẽ đi ra ngoài, khóc không ra nước mắt.
Không phải cậu lúng túng hoảng loạn, thật sự do khí chất tỏa ra khi Cố Tiêu giáo dục người khác rất kinh khủng…
Trở về chỗ ngồi, Trương Tư Nghị vẫn cảm thấy không cam tâm, suy nghĩ thật kỹ những thứ cần nói trong đầu, quyết định chiến đấu lần nữa.
Mọi thứ đều cần đấu tranh, phải đối mặt ra đòn mới có chuyển biến!
Nửa giờ sau, Trương Tư Nghị sửa xong bản vẽ, hít một hơi thật sau, cậu lần nữa gõ cửa phòng làm việc của Cố Tiêu.
“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo từ trong truyền ra, trái tim Trương Tư Nghị chậm một nhịp, cậu đẩy cửa bước vào.
“Sửa xong rồi?” Cố Tiêu ngẩng đầu lên từ mớ công việc của anh, tỏ ra ‘Lần này mà không xong thì em chết chắc’, dáng vẻ rất nghiêm khắc.
Trương Tư Nghị ngoan ngoãn nộp bản vẽ, Cố Tiêu nhìn lướt qua, cuối cùng cũng gật đầu, “Ổn rồi.”
Sửa lại hai lần, nếu sai nữa thì Trương Tư Nghị chỉ còn nước đâm đầu vào tường.
Cố Tiêu sờ mũi, vẻ mặt dịu đi, “Được rồi, trở về đi, tự mình suy nghĩ kỹ càng một chút. Lần tiếp theo anh cũng không thể kiên trì dạy em những thứ đơn giản đó.”
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị vẫn còn ngồi tại chỗ, anh lại ngẩng đầu lên: “Còn có chuyện gì?”
Trương Tư Nghị đỏ mặt: “Cố công, em có chuyện muốn nói với anh.”
Cố Tiêu ngẩn ra, đặt bút xuống, ôm cánh tay mà nói: “Nói đi.”
Trương Tư Nghị: “Em…”
Vừa mới nói được một chữ, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc của Cố Tiêu vang lên, anh ra hiệu ý bảo cậu chờ rồi nhận cuộc gọi: “Dạ, được, cháu đến ngay đây.” Giản đơn nói vài câu rồi cúp điện thoại, Cố Tiêu đứng dậy nói, “Anh đến phòng làm việc của tổng giám đốc, lát nữa sẽ bàn.”
Trương Tư Nghị: “…”
Tại sao tinh thần hăng hái nỗ lực của cậu cứ thế bị cắt ngang, tiêu tan suy kiệt! Mẹ nó! Cái quái gì thế này!
Trương Tư Nghị mang theo vẻ mặt buồn xo trở về chỗ ngồi, cúi đầu đập bộp vào mặt bàn làm việc, một linh hồn chậm rãi đứng lên từ trên người cậu.
Đúng lúc này, Tất Nhạc Nhạc đối diện đột nhiên nói: “Có dự án lớn sắp đến!”
Chu Hồng Chấn tò mò nói: “Dự án lớn gì?”
Tất Nhạc Nhạc giống như ong mật ngửi được mùi hoa, lông trên trán dựng thẳng lên, phấn khởi nói: “Vừa rồi sếp, Đồng công và tổ trưởng tổ cảnh quan đều đi theo hướng đó!” Cô quay đầu lại, hỏi Trương Tư Nghị mới ra khỏi phòng làm việc của Cố Tiêu, “Vừa rồi em ở trong có nghe được gì không?”
Trương Tư Nghị chống chiếc đầu nặng trịch, mơ hồ nói: “A, Cố công nói tổng giám đốc tìm anh ấy.”
Dù sao dự án lớn gì cũng không đến lượt cậu, cậu có thể phải vẽ bản vẽ cầu thang và bãi đỗ xe cả đời, hức hức…
Thật sự không ngoài dự đoán của Tất Nhạc Nhạc, trong vài phút họ triệu tập cuộc họp của nhân viên trong tổ.
Cố Tiêu điểm danh gần một nửa quân số trong tổ, bao gồm Tất Nhạc Nhạc, Chu Hồng Chấn và Viên Chí Thành, bảo họ mang theo sổ ghi chép vào phòng họp. Cuối cùng anh chần chừ nhìn một vòng, tầm mắt rơi vào Trương Tư Nghị đang mang vẻ mặt sống không tình yêu, dừng một chút, anh nói: “Trương Tư Nghị, em cũng vào đi.”
Trương Tư Nghị sửng sốt ba giây, mới nhận ra mình cũng được gọi tên.
Giống như phi tần bị lạnh nhạt từ lâu được hoàng đế lật thẻ bài[1], Trương Tư Nghị nhanh chóng đứng lên, vừa kích động vừa sợ hãi.
… Làm sao bây giờ, cậu rốt cục thoát khỏi số kiếp làm cá mắm rồi sao? Căng thẳng quá căng thẳng quá!!!
Trương Tư Nghị mang theo giấy bút, trong lòng hỗn loạn theo sát mọi người đến phòng họp.
Sau khi ngồi vào chỗ, cậu thấy ngoại trừ tổ A của họ, trong phòng họp còn có hơn một nửa là những gương mặt xa lạ, trong đó có hai người Trương Tư Nghị đã gặp mặt vào ngày đầu tiên làm việc, khi Đồng Hạ Nghi xuất hiện, cậu xác nhận được một nửa số người còn lại là thành viên tổ B.
Rốt cuộc là dự án lớn gì mà khiến hơn mười một thành viên của hai tổ tụ họp? Trương Tư Nghị mới nhận chức chưa đầy hai tháng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này.
Cố Tiêu và Đồng Hạ Nghi một trái một phải đứng ở phía trước, trong tay cầm một tập tài liệu, đơn giản thuyết minh phần mở đầu.
Tiếp theo Cố Tiêu lại nói: “Chúng ta vừa được mời tham dự đấu thầu một dự án xây dựng quy mô lớn, dự án nằm ở khu kinh tế mới giải phóng phía đông thành phố Z tỉnh F, diện tích khoảng hai trăm năm mươi héc-ta. Các đơn vị tham dự đấu thầu dự án này đều là các công ty thiết kế nổi tiếng toàn quốc. Viện X không thể tham gia bởi một vài lý do, Không Biên Giới được mời thay thế, ngày hôm nay mới nhận được thông báo mời thầu, thế nên chúng ta có rất ít thời gian, đóng thầu vào giữa tháng sau, từ khi tìm hiểu dự án đến giai đoạn xét thầu chỉ vỏn vẹn có hai mươi bốn ngày…”
Những người đang ngồi náo động, ồn ào ghé tai nhau thảo luận vài giây, hồi hộp hưng phấn đều có.
Chỉ mình Trương Tư Nghị dại ra, chờ một chút, hai trăm năm mươi héc-ta? Hai mươi tư ngày? Đây là khái niệm gì thế?
Một héc-ta hình như khoảng mười nghìn mét vuông, vậy hai trăm năm mươi héc-ta là hai triệu năm trăm nghìn mét vuông?
… What the fuck! (#°Д°)
Mẹ nó, vậy là bằng diện tích của khoảng hơn ba trăm sân bóng! Không Biên Giới không phải chỉ là công ty thiết kế kiến trúc thôi sao? Tại sao lại có cơ hội tiếp nhận quy hoạch và thiết kế dự án đấu thầu lớn đến thế? Mẹ nó phải làm thế nào đây? Cậu rất hoảng loạn nha!
[1] Lật thẻ bài: Cách chọn người thị tẩm của hoàng đế cổ đại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook