Trợ Lý Kiến Trúc Sư
-
Chương 17: Đe dọa
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị cũng chẳng biết nó đúng hay sai, bởi lẽ lúc này cậu chỉ có một sự lựa chọn như thế.
Ngành công nghiệp đang trong giai đoạn trì trệ, cậu không có kinh nghiệm mà bằng cấp cũng chẳng phải xuất sắc, e rằng cậu không thể tìm được một công việc rất tốt.
Tô Nguyên thấy Trương Tư Nghị nhíu mày, không tiếp tục châm dầu vào lửa, cô cũng chỉ là nhân viên mới nhận chức, không hiểu rõ quy tắc của thị trường lao động kiến trúc trong nước. Cấp trên sử dụng cấp dưới thế nào đều có lý lẽ riêng của nó, dù sao danh tiếng và tên tuổi của “Không Biên Giới” không phải tự nhiên mà có.
Cô nói lảng sang chuyện khác, bùi ngùi: “Nhưng mà có lẽ trong thời gian này em rất bận, ngay cả WeChat cũng không thường xuyên vào nữa.”
Trương Tư Nghị được công nhận là “hoàng tử bé like tốc độ” trong nhóm bạn của họ. Chỉ cần có người vừa đăng status, bình thường người like đầu tiên là cậu. Mọi người thường xuyên nghi ngờ có phải mỗi ngày cậu đều cầm điện thoại di động điên cuồng refresh trang chủ hay không.
Nhưng kể từ sau khi bắt đầu đi làm, Trương Tư Nghị chuyển từ trạng thái “like tốc độ” sang “tập hợp để phê duyệt”. Có một lần Tô Nguyên mở điện thoại di động, bỗng nhận được mười cái like của Trương Tư Nghị, cậu ‘thích’ tất cả những status trong vòng một tuần của cô.
Trương Tư Nghị thật sự mang vẻ mặt đau khổ nói: “Em căn bản không có thời gian xem điện thoại di động! Cấp trên giao nhiệm vụ xong thường chỉ định thời hạn hoàn thành, cường độ làm việc cao, bận đến mức ngay cả đi WC thôi em cũng cảm thấy lãng phí thời gian, hơn nữa phòng làm việc của lãnh đạo ngay phía sau lưng em, bình thường anh ấy còn lẳng lặng không tiếng động lén xem em làm việc, nếu bị anh ấy phát hiện em tranh thủ lướt mạng thì xong đời rồi!”
Mọi người: “…” Tội nghiệp Trương Tư Nghị.
Tô Nguyên hỏi: “Sếp em có phải là đàn anh tốt nghiệp cùng trường cấp ba với em không?”
Trương Tư Nghị trả lời: “Đúng rồi, nhưng anh ấy hơn em sáu khóa, lúc em vào cấp ba thì anh ấy đã tốt nghiệp vài năm.”
Cậu nhớ đến nhận nuôi dưỡng chậu cây cảnh ở công ty, kể tất cả cho mọi người, oán giận nói: “Đồng nghiệp của em biết anh ấy tặng em một chậu xương rồng kim hổ, còn nghĩ anh ấy đối xử đặc biệt với em, nói em có phúc mà không biết hưởng… Con mẹ nó, em thấy là anh ấy muốn cô lập em, lúc bảo em vẽ đồ họa còn gửi tin nhắn báo cho tất cả mọi người không được giúp em!”
Mọi người im lặng gửi cho Trương Tư Nghị vài ánh mắt thương xót.
Nhậm Mộng Huyên hỏi: “Người lúc trước bị bạn gái cũ của cậu tạt cà phê vào chính là anh ấy?”
“Chính là anh ấy! Hai ngày trước công ty chúng tớ liên hoan, anh ấy còn phát động mọi người thay nhau chúc rượu tớ, ngày đó tớ uống say khướt, may có tên bạc tình đến đón tớ về nhà!” Lúc này Trương Tư Nghị giống như đứa bé sau khi bị bắt nạt vội vàng tố cáo cho người thân, vẻ mặt oan ức, “Hiện tại tớ thật nghi ngờ anh ấy đang trả thù tớ, nhưng ông đây chỉ hại anh ấy bị hất trúng một cốc cà phê mà thôi, sao anh ấy lại dã man như thế!”
Phó Tín Huy vuốt cằm trầm ngâm nói: “Hóa ra ngày đó người bảo tớ gọi điện thoại là anh ta.”
Nhậm Mộng Huyên tò mò: “Tên bạc tình đã gặp mặt rồi? Thấy bộ dạng thế nào?”
Phó Tín Huy: “Chiều cao xấp xỉ tớ, nhìn còn rất trẻ, vô cùng đẹp trai, đẹp trai kiểu lãnh cảm.”
Tô Nguyên: “… ‘Đẹp trai kiểu lãnh cảm’ là loại hình dạng kì quái gì thế?”
“Chính là ăn mặc đặc biệt sạch sẽ, khuôn mặt nghiêm nghị, môi mím lại, khóe mắt hơi nâng lên…” Phó Tín Huy vừa nói vừa làm mặt tê liệt, bông đùa làm mọi người cười to, ngay cả Trương Tư Nghị cũng bị chọc cười.
Khương Hải nói giỡn: “Nếu anh ta đáng ghét như vậy, sao cậu không tìm cơ hội trả thù.”
Trương Tư Nghị buồn bực nói: “Trả thù thế nào? Bây giờ tớ đang là cấp dưới dựa vào anh ấy để kiếm cơm, hoàn toàn bị áp chế.”
Phó Tín Huy nheo mắt, u ám nói một câu: “Giết chết cây xương rồng kim hổ của anh ta.”
Trương Tư Nghị: “Phụt…!”
Mọi người đều vỗ đùi đồng ý, bảo Trương Tư Nghị lén lút tưới nước cho cây xương rồng kim hổ của Cố Tiêu, mỗi ngày một lần, thần không biết quỷ không hay, nửa tháng sau thảo cầu sẽ chết úng; còn có người nói như thế quá nhẹ nhàng, không bằng thừa dịp đêm khuya vắng vẻ, đeo găng tay vào, nhổ tận gốc cây xương rồng kim hổ đặt trước cửa phòng làm việc của anh, cảnh cáo vô cùng kinh dị… Dù sao nếu thảo cầu của anh chết rồi, anh sẽ mất đi khoản tiền thưởng công tác tận tâm.
Trương Tư Nghị nghe nhóm bạn thảo luận, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đương nhiên những điều này chỉ là vui đùa, Trương Tư Nghị không có khả năng làm thế.
Cuộc sống là như vậy, mọi người tụ họp nói chuyện oán giận cái này cái kia, đơn giản là muốn giảm bớt áp lực công việc. Những mệt mỏi và vất vả thường ngày, cùng bạn bè uống một chén rượu, trò chuyện một lúc, đùa giỡn vui vẻ, tất cả đều tan biến.
Buồn rầu của Trương Tư Nghị được giải quyết xong, lại đến lượt Khương Hải. Lần trước cậu ta kể chuyện anh sếp trong công ty, lần này cậu ta lại nói về mấy công ty thiết kế tham dự thầu: “Chúng tớ đã giải thích rõ yêu cầu thiết kế, đối phương vẫn mù mờ như cũ, không biết đào đâu ra một bản vẽ thiết kế, sửa lung tung diện tích và chỉ số rồi nộp lên, có một bản vẽ ngay cả tên dự án cũng không thèm sửa, họ xem chúng tớ ngu cả lũ sao? Còn có một công ty thiết kế, làm phương án thiết kế trung tâm thương mại, ngân sách hạn chế, yêu cầu phải có tính kinh tế, kết quả họ nộp lên phương án thiết kế theo phong cách tân hiện đại của Zaha Hadid[1], cơ cấu chuyển động tựa chất lỏng, còn thuyết minh một tràng về ưu điểm của phương án… Mẹ nó, đều đã nói dự toán có hạn rồi mà, thiết kế tốt đến mấy nếu không có tiền thì làm sao mà khởi công được? Trước đây tớ còn tưởng trưởng phòng của chúng tớ thích lý luận suông, bây giờ mới biết có một số công ty thiết kế làm ăn chẳng ra gì cả, rơi vào kiểu công ty này sớm muộn gì cũng đi tong!”
Tô Nguyên nói: “Vậy nên quan trọng nhất vẫn là ‘quan hệ’!”
Khương Hải: “Đúng thế, sếp của bọn em thường so sánh hợp tác là yêu đương, nói hai bên phải ‘hiểu nhau’ mới có thể ‘yêu đương’ được.”
Trương Tư Nghị vừa cười vừa lắng nghe, đồng thời trong lòng cậu âm thầm nhớ kỹ điều này.
Về phần Phó Tín Huy, cậu ta vẫn còn vô tư thoải mái thất nghiệp ở nhà, mặc dù không có nhiều đồng cảm với mọi người, gia đình cậu ta giàu có, ba mẹ thường xuyên tiếp xúc với các nhà kinh doanh, chủ đầu tư bất động sản và các vị lãnh đạo, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cậu ta dường như có trực giác bẩm sinh đối với quan điểm của những người quyền cao chức trọng, cho nên thỉnh thoảng cậu ta có thể chêm vào mấy câu, biểu đạt cách nhìn của mình.
Ngoại trừ công việc, mọi người còn bàn luận tình hình hiện nay của những bạn học khác còn đang du học, ai đang yêu đương, ai đã chia tay, ai vẫn bươn chải chật vật.
Họ có mối quan hệ tốt đẹp với bạn học đại học nhưng cũng xa lánh một số người. Ví dụ như một cô gái tên là Ngu Nhị, khuôn mặt cũng dễ nhìn, bây giờ cô đang học thạc sĩ ở Anh giống như Tiết Văn Hàn, nhưng không được mọi người yêu quý.
Lịch sử đen tối của Ngu Nhị thật sự dài dằng dặc. Chẳng hạn như bình thường thích khoe khoang sự giàu sang phú quý, ham mê hư vinh, hay đâm chọc sau lưng người khác, gây chia rẽ quan hệ bạn bè, ngày lễ thường xuyên tặng quà hối lộ giảng viên. Trong mấy năm đại học ngắn ngủi, cô thay hơn năm người bạn trai, thậm chí còn bắt cá hai tay, mỗi lần yêu đương đều lợi dụng bạn trai, giúp làm thiết kế, viết luận văn, còn giúp hoàn thành nhiệm vụ thực tập, sau khi lợi dụng xong thì không chút tiếc nuối đá bay.
Có lần Nhậm Mộng Huyên hỏi, cô ta còn hào phóng to miệng dạy đời: “Người phụ nữ thông minh phải biết giẫm đạp đàn ông để leo lên”… Ngoài ra, nhờ vào những mánh khóe này mà cô ta từng bước giành được điểm cao, bằng cấp tốt, nhận được thư chấp thuận của ngôi trường nổi tiếng, có thể sau đó còn có công việc tốt, tương lai sáng sủa.
Ngoại trừ một điều duy nhất, không có nhân duyên tốt đẹp.
Các cô gái tụ tập sẽ nói xấu Ngu Nhị vài câu, mấy chàng trai không có mâu thuẫn gì với cô nhưng sau khi nghe chuyện của cô cũng giữ thái độ xa cách.
Quan điểm không hợp sẽ thành người xa lạ, tốt nghiệp xong, họ đương nhiên không liên lạc. Nhưng tất cả mọi người đều rất ngạc nhiêu, một đóa hoa độc như thế lại có nhiều phát triển và kết quả.
Nói về chủ đề này, phải nhắc đến Nhậm Mộng Huyên.
Hiện nay cô đang làm cho một công ty tư vấn thiết kế, chủ yếu là phiên dịch các cuộc đấu giá quy hoạch kiến trúc trong ngoài nước đăng lên trang web của công ty họ, để các công ty và viện thiết kế kiến trúc toàn cầu chia sẻ nguồn tài nguyên dự án. Dù sao công việc này cũng có chút chệch khỏi lĩnh vực thiết kế kiến trúc, có vẻ giống như môi giới hơn. Môi trường công ty tốt, công việc dễ dàng, tiền lương tạm được nhưng gần như không có cơ hội thăng chức.
Cũng may Nhậm Mộng Huyên không phải lo cơm áo gạo tiền, gia đình cô giúp cô thuê một căn nhà nhỏ trong thành phố, chu cấp toàn quần áo hàng hiệu, cuộc sống không hề áp lực. Nhưng mà cô làm việc trong môi trường đó, phần lớn đều là các cô gái con nhà có điều kiện giống cô, bình thường có rất nhiều chuyện bi hài xảy ra.
Lúc này, mọi người nghe cô khoa tay múa chân kể lại chuyện cũ, giống như trong một talk show…
“Tớ nói cho mọi người nghe nha, công ty tớ có một cô gái, có chỗ giống y đúc Ngu Nhị! Vài ngày trước, tớ bảo quốc gia kia chuẩn bị bán đồ giảm giá, cô ta bảo một câu, tớ chưa bao giờ mua hàng giảm giá. Kết quả khi tớ và một đồng nghiệp khác đặt hàng online, cô ta bảo người ta giúp mình đặt một đôi giày Alexandrawang năm năm trước, chỉ vì muốn bớt chi phí vận chuyển.”
Tô Nguyên từ trước đến nay sinh hoạt tiết kiệm, không có ý kiến gì. Khương Hải và Trương Tư Nghị là người không có nhu cầu với hàng hiệu, cho nên chỉ có Phó Tín Huy ngồi giữa đám bạn mới có thể đáp lại cho cô vài câu: “Năm năm trước? Còn miễn phí?”
Nhậm Mộng Huyên: “Đúng thế, chị đồng nghiệp không vui! Chị ấy hơn tớ vài tuổi, tốt nghiệp khoa chính quy đại học N của nước Anh, nhưng giày năm năm trước rất cũ rồi, các cô các thím mới đi loại đó.”
Phó Tín Huy: “Mua sắm phải có quan hệ tốt mới được, dù sao cũng là hàng hóa có thương hiệu, đặc biệt là túi xách và giày dép, phải thử rồi mới biết. Lúc trước ở nước Anh tớ chỉ mua đồ cho chị gái tớ, còn bạn bè thì từ chối, phiền phức lắm.”
Nhậm Mộng Huyên: “Đúng rồi, giày boot cao đến đầu gối chắc chắn phải chịu thuế nhập khẩu, cước vận chuyển từ Canada không biết bao nhiêu tiền nữa.”
Tô Nguyên gật đầu nói: “Mua xa xỉ phẩm và hàng hiệu phải biết cân nhắc.”
“Trước đó không phải cô ta còn hò hét nói không mua hàng giảm giá sao, tớ không thích những người không có tiền còn ra vẻ giàu có! Vài ngày trước đó cô ta còn đi tiêm filler nâng mũi, nhưng không biết tìm cơ sở thẩm mỹ kém chất lượng nào, mũi bị làm cho hơi lệch…” Nhậm Mộng Huyên cười nhạo, thuận tiện dựa vào người Tô Nguyên, làm nũng, “Nhìn Tô Nguyên của chúng ta mà xem, lớn lên xinh đẹp, dù không có tiền nhưng rất có nhân cách!”
Tô Nguyên cười đẩy Nhậm Mộng Huyên ra: “Em khen chị chính là làm hại chị.”
Mọi người cười ầm lên, thật sự với tính cách của Tô Nguyên, cô rất được mọi người yêu mến.
Sau đó Tô Nguyên cũng lấy một số ví dụ ở trong công ty cô, đại khái bởi vì ngoại hình, học thức và năng lực tài chính sản sinh ngăn cách, chuyện lật đổ, chạy chọt lên chức và xuống chức nơi công sở.
Nhậm Mộng Huyên lại nói: “Công ty bọn tớ có một em gái rất xinh đẹp, bình thường chỉ cười với đồng nghiệp nam! Nghe nói em ấy chưa hiểu một chút nội dung công tác, tự mình đi tìm sếp để hỏi han. Lúc đó sếp còn đang nói chuyện điện thoại, em ấy đứng bên cạnh cười tủm tỉm nghe sếp nói chuyện cả tiếng đồng hồ, sau đó mỗi lần sếp thấy em ấy mặt đều đen thui.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ thay cho em gái ấy, nhưng Trương Tư Nghị lại ngớ ngẩn bào chữa cho cô nàng: “Có lẽ EQ của em gái đó tương đối thấp?”
Nhậm Mộng Huyên trừng mắt, lông mày dựng ngược nói với Trương Tư Nghị: “Tiểu Nghị cậu đừng ngốc thế! Cái gì mà EQ thấp chứ, tất cả đều là kỹ năng mềm, chỉ là trình độ cao thấp khác nhau mà thôi! Tớ nói cho cậu biết, bây giờ bitch nhiều như cua bò đầy đất, với con mắt nhìn gái nhiều năm của tớ, chỉ cần nhìn ‘hàng’ và nói chuyện đôi ba câu là biết đối phương nghĩ gì, cậu trai dễ thương ngây thơ dễ lừa như cậu, chưa kịp chuẩn bị đã bị gái dán mắt vào rồi!”
Trương Tư Nghị: “…”
Chờ một chút, cậu nói tớ không có mắt thì tớ đồng ý, nhưng ‘dễ thương ngây thơ dễ lừa’ là có ý gì!
Nói chuyện cả buổi chiều, buổi tối mấy người ra ngoài ăn cơm, ngâm người ở quán bar, uống đến chín giờ mới vui vẻ ra về.
Cuối tuần trôi qua, Trương Tư Nghị trở lại công ty đi làm, vừa bước vào thì thấy ngay cây xương rồng kim hổ trên kệ, không khỏi nhớ đến chuyện mọi người nói vào ngày thứ bảy hôm đó.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, lặng lẽ đến gần, nhìn chằm chằm vào chậu cây xương rồng kim hổ lớn, sự hung ác chậm rãi phóng ra từ đôi mắt, nói nhỏ: “Tiếp tục hành hạ tao tao sẽ dùng ánh mắt giết chết mày!”
Xương rồng kim hổ lớn: “…”
Trương Tư Nghị đe dọa xong, nhếch miệng cười, trong lòng vui sướng bắt đầu tuần làm việc mới.
[1] Zaha Hadid: là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử thế giới nhận giải thưởng thiết kế Pritzker cao quý vào năm 2004 (giải thưởng được ví như giải Nobel của ngành kiến trúc). Bà là người thành lập hãng thiết kế riêng với phong cách “tân hiện đại” (neo-modernism). Kiến trúc mà Zaha xây dựng luôn dựa trên các hình khối có cấu trúc zic zac đa dạng, tạo nên một cơ cấu chuyển động tựa chất lỏng, khiến người xem có cảm tưởng như không gian xung quanh đang dịch chuyển không ngừng.
Ngành công nghiệp đang trong giai đoạn trì trệ, cậu không có kinh nghiệm mà bằng cấp cũng chẳng phải xuất sắc, e rằng cậu không thể tìm được một công việc rất tốt.
Tô Nguyên thấy Trương Tư Nghị nhíu mày, không tiếp tục châm dầu vào lửa, cô cũng chỉ là nhân viên mới nhận chức, không hiểu rõ quy tắc của thị trường lao động kiến trúc trong nước. Cấp trên sử dụng cấp dưới thế nào đều có lý lẽ riêng của nó, dù sao danh tiếng và tên tuổi của “Không Biên Giới” không phải tự nhiên mà có.
Cô nói lảng sang chuyện khác, bùi ngùi: “Nhưng mà có lẽ trong thời gian này em rất bận, ngay cả WeChat cũng không thường xuyên vào nữa.”
Trương Tư Nghị được công nhận là “hoàng tử bé like tốc độ” trong nhóm bạn của họ. Chỉ cần có người vừa đăng status, bình thường người like đầu tiên là cậu. Mọi người thường xuyên nghi ngờ có phải mỗi ngày cậu đều cầm điện thoại di động điên cuồng refresh trang chủ hay không.
Nhưng kể từ sau khi bắt đầu đi làm, Trương Tư Nghị chuyển từ trạng thái “like tốc độ” sang “tập hợp để phê duyệt”. Có một lần Tô Nguyên mở điện thoại di động, bỗng nhận được mười cái like của Trương Tư Nghị, cậu ‘thích’ tất cả những status trong vòng một tuần của cô.
Trương Tư Nghị thật sự mang vẻ mặt đau khổ nói: “Em căn bản không có thời gian xem điện thoại di động! Cấp trên giao nhiệm vụ xong thường chỉ định thời hạn hoàn thành, cường độ làm việc cao, bận đến mức ngay cả đi WC thôi em cũng cảm thấy lãng phí thời gian, hơn nữa phòng làm việc của lãnh đạo ngay phía sau lưng em, bình thường anh ấy còn lẳng lặng không tiếng động lén xem em làm việc, nếu bị anh ấy phát hiện em tranh thủ lướt mạng thì xong đời rồi!”
Mọi người: “…” Tội nghiệp Trương Tư Nghị.
Tô Nguyên hỏi: “Sếp em có phải là đàn anh tốt nghiệp cùng trường cấp ba với em không?”
Trương Tư Nghị trả lời: “Đúng rồi, nhưng anh ấy hơn em sáu khóa, lúc em vào cấp ba thì anh ấy đã tốt nghiệp vài năm.”
Cậu nhớ đến nhận nuôi dưỡng chậu cây cảnh ở công ty, kể tất cả cho mọi người, oán giận nói: “Đồng nghiệp của em biết anh ấy tặng em một chậu xương rồng kim hổ, còn nghĩ anh ấy đối xử đặc biệt với em, nói em có phúc mà không biết hưởng… Con mẹ nó, em thấy là anh ấy muốn cô lập em, lúc bảo em vẽ đồ họa còn gửi tin nhắn báo cho tất cả mọi người không được giúp em!”
Mọi người im lặng gửi cho Trương Tư Nghị vài ánh mắt thương xót.
Nhậm Mộng Huyên hỏi: “Người lúc trước bị bạn gái cũ của cậu tạt cà phê vào chính là anh ấy?”
“Chính là anh ấy! Hai ngày trước công ty chúng tớ liên hoan, anh ấy còn phát động mọi người thay nhau chúc rượu tớ, ngày đó tớ uống say khướt, may có tên bạc tình đến đón tớ về nhà!” Lúc này Trương Tư Nghị giống như đứa bé sau khi bị bắt nạt vội vàng tố cáo cho người thân, vẻ mặt oan ức, “Hiện tại tớ thật nghi ngờ anh ấy đang trả thù tớ, nhưng ông đây chỉ hại anh ấy bị hất trúng một cốc cà phê mà thôi, sao anh ấy lại dã man như thế!”
Phó Tín Huy vuốt cằm trầm ngâm nói: “Hóa ra ngày đó người bảo tớ gọi điện thoại là anh ta.”
Nhậm Mộng Huyên tò mò: “Tên bạc tình đã gặp mặt rồi? Thấy bộ dạng thế nào?”
Phó Tín Huy: “Chiều cao xấp xỉ tớ, nhìn còn rất trẻ, vô cùng đẹp trai, đẹp trai kiểu lãnh cảm.”
Tô Nguyên: “… ‘Đẹp trai kiểu lãnh cảm’ là loại hình dạng kì quái gì thế?”
“Chính là ăn mặc đặc biệt sạch sẽ, khuôn mặt nghiêm nghị, môi mím lại, khóe mắt hơi nâng lên…” Phó Tín Huy vừa nói vừa làm mặt tê liệt, bông đùa làm mọi người cười to, ngay cả Trương Tư Nghị cũng bị chọc cười.
Khương Hải nói giỡn: “Nếu anh ta đáng ghét như vậy, sao cậu không tìm cơ hội trả thù.”
Trương Tư Nghị buồn bực nói: “Trả thù thế nào? Bây giờ tớ đang là cấp dưới dựa vào anh ấy để kiếm cơm, hoàn toàn bị áp chế.”
Phó Tín Huy nheo mắt, u ám nói một câu: “Giết chết cây xương rồng kim hổ của anh ta.”
Trương Tư Nghị: “Phụt…!”
Mọi người đều vỗ đùi đồng ý, bảo Trương Tư Nghị lén lút tưới nước cho cây xương rồng kim hổ của Cố Tiêu, mỗi ngày một lần, thần không biết quỷ không hay, nửa tháng sau thảo cầu sẽ chết úng; còn có người nói như thế quá nhẹ nhàng, không bằng thừa dịp đêm khuya vắng vẻ, đeo găng tay vào, nhổ tận gốc cây xương rồng kim hổ đặt trước cửa phòng làm việc của anh, cảnh cáo vô cùng kinh dị… Dù sao nếu thảo cầu của anh chết rồi, anh sẽ mất đi khoản tiền thưởng công tác tận tâm.
Trương Tư Nghị nghe nhóm bạn thảo luận, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đương nhiên những điều này chỉ là vui đùa, Trương Tư Nghị không có khả năng làm thế.
Cuộc sống là như vậy, mọi người tụ họp nói chuyện oán giận cái này cái kia, đơn giản là muốn giảm bớt áp lực công việc. Những mệt mỏi và vất vả thường ngày, cùng bạn bè uống một chén rượu, trò chuyện một lúc, đùa giỡn vui vẻ, tất cả đều tan biến.
Buồn rầu của Trương Tư Nghị được giải quyết xong, lại đến lượt Khương Hải. Lần trước cậu ta kể chuyện anh sếp trong công ty, lần này cậu ta lại nói về mấy công ty thiết kế tham dự thầu: “Chúng tớ đã giải thích rõ yêu cầu thiết kế, đối phương vẫn mù mờ như cũ, không biết đào đâu ra một bản vẽ thiết kế, sửa lung tung diện tích và chỉ số rồi nộp lên, có một bản vẽ ngay cả tên dự án cũng không thèm sửa, họ xem chúng tớ ngu cả lũ sao? Còn có một công ty thiết kế, làm phương án thiết kế trung tâm thương mại, ngân sách hạn chế, yêu cầu phải có tính kinh tế, kết quả họ nộp lên phương án thiết kế theo phong cách tân hiện đại của Zaha Hadid[1], cơ cấu chuyển động tựa chất lỏng, còn thuyết minh một tràng về ưu điểm của phương án… Mẹ nó, đều đã nói dự toán có hạn rồi mà, thiết kế tốt đến mấy nếu không có tiền thì làm sao mà khởi công được? Trước đây tớ còn tưởng trưởng phòng của chúng tớ thích lý luận suông, bây giờ mới biết có một số công ty thiết kế làm ăn chẳng ra gì cả, rơi vào kiểu công ty này sớm muộn gì cũng đi tong!”
Tô Nguyên nói: “Vậy nên quan trọng nhất vẫn là ‘quan hệ’!”
Khương Hải: “Đúng thế, sếp của bọn em thường so sánh hợp tác là yêu đương, nói hai bên phải ‘hiểu nhau’ mới có thể ‘yêu đương’ được.”
Trương Tư Nghị vừa cười vừa lắng nghe, đồng thời trong lòng cậu âm thầm nhớ kỹ điều này.
Về phần Phó Tín Huy, cậu ta vẫn còn vô tư thoải mái thất nghiệp ở nhà, mặc dù không có nhiều đồng cảm với mọi người, gia đình cậu ta giàu có, ba mẹ thường xuyên tiếp xúc với các nhà kinh doanh, chủ đầu tư bất động sản và các vị lãnh đạo, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cậu ta dường như có trực giác bẩm sinh đối với quan điểm của những người quyền cao chức trọng, cho nên thỉnh thoảng cậu ta có thể chêm vào mấy câu, biểu đạt cách nhìn của mình.
Ngoại trừ công việc, mọi người còn bàn luận tình hình hiện nay của những bạn học khác còn đang du học, ai đang yêu đương, ai đã chia tay, ai vẫn bươn chải chật vật.
Họ có mối quan hệ tốt đẹp với bạn học đại học nhưng cũng xa lánh một số người. Ví dụ như một cô gái tên là Ngu Nhị, khuôn mặt cũng dễ nhìn, bây giờ cô đang học thạc sĩ ở Anh giống như Tiết Văn Hàn, nhưng không được mọi người yêu quý.
Lịch sử đen tối của Ngu Nhị thật sự dài dằng dặc. Chẳng hạn như bình thường thích khoe khoang sự giàu sang phú quý, ham mê hư vinh, hay đâm chọc sau lưng người khác, gây chia rẽ quan hệ bạn bè, ngày lễ thường xuyên tặng quà hối lộ giảng viên. Trong mấy năm đại học ngắn ngủi, cô thay hơn năm người bạn trai, thậm chí còn bắt cá hai tay, mỗi lần yêu đương đều lợi dụng bạn trai, giúp làm thiết kế, viết luận văn, còn giúp hoàn thành nhiệm vụ thực tập, sau khi lợi dụng xong thì không chút tiếc nuối đá bay.
Có lần Nhậm Mộng Huyên hỏi, cô ta còn hào phóng to miệng dạy đời: “Người phụ nữ thông minh phải biết giẫm đạp đàn ông để leo lên”… Ngoài ra, nhờ vào những mánh khóe này mà cô ta từng bước giành được điểm cao, bằng cấp tốt, nhận được thư chấp thuận của ngôi trường nổi tiếng, có thể sau đó còn có công việc tốt, tương lai sáng sủa.
Ngoại trừ một điều duy nhất, không có nhân duyên tốt đẹp.
Các cô gái tụ tập sẽ nói xấu Ngu Nhị vài câu, mấy chàng trai không có mâu thuẫn gì với cô nhưng sau khi nghe chuyện của cô cũng giữ thái độ xa cách.
Quan điểm không hợp sẽ thành người xa lạ, tốt nghiệp xong, họ đương nhiên không liên lạc. Nhưng tất cả mọi người đều rất ngạc nhiêu, một đóa hoa độc như thế lại có nhiều phát triển và kết quả.
Nói về chủ đề này, phải nhắc đến Nhậm Mộng Huyên.
Hiện nay cô đang làm cho một công ty tư vấn thiết kế, chủ yếu là phiên dịch các cuộc đấu giá quy hoạch kiến trúc trong ngoài nước đăng lên trang web của công ty họ, để các công ty và viện thiết kế kiến trúc toàn cầu chia sẻ nguồn tài nguyên dự án. Dù sao công việc này cũng có chút chệch khỏi lĩnh vực thiết kế kiến trúc, có vẻ giống như môi giới hơn. Môi trường công ty tốt, công việc dễ dàng, tiền lương tạm được nhưng gần như không có cơ hội thăng chức.
Cũng may Nhậm Mộng Huyên không phải lo cơm áo gạo tiền, gia đình cô giúp cô thuê một căn nhà nhỏ trong thành phố, chu cấp toàn quần áo hàng hiệu, cuộc sống không hề áp lực. Nhưng mà cô làm việc trong môi trường đó, phần lớn đều là các cô gái con nhà có điều kiện giống cô, bình thường có rất nhiều chuyện bi hài xảy ra.
Lúc này, mọi người nghe cô khoa tay múa chân kể lại chuyện cũ, giống như trong một talk show…
“Tớ nói cho mọi người nghe nha, công ty tớ có một cô gái, có chỗ giống y đúc Ngu Nhị! Vài ngày trước, tớ bảo quốc gia kia chuẩn bị bán đồ giảm giá, cô ta bảo một câu, tớ chưa bao giờ mua hàng giảm giá. Kết quả khi tớ và một đồng nghiệp khác đặt hàng online, cô ta bảo người ta giúp mình đặt một đôi giày Alexandrawang năm năm trước, chỉ vì muốn bớt chi phí vận chuyển.”
Tô Nguyên từ trước đến nay sinh hoạt tiết kiệm, không có ý kiến gì. Khương Hải và Trương Tư Nghị là người không có nhu cầu với hàng hiệu, cho nên chỉ có Phó Tín Huy ngồi giữa đám bạn mới có thể đáp lại cho cô vài câu: “Năm năm trước? Còn miễn phí?”
Nhậm Mộng Huyên: “Đúng thế, chị đồng nghiệp không vui! Chị ấy hơn tớ vài tuổi, tốt nghiệp khoa chính quy đại học N của nước Anh, nhưng giày năm năm trước rất cũ rồi, các cô các thím mới đi loại đó.”
Phó Tín Huy: “Mua sắm phải có quan hệ tốt mới được, dù sao cũng là hàng hóa có thương hiệu, đặc biệt là túi xách và giày dép, phải thử rồi mới biết. Lúc trước ở nước Anh tớ chỉ mua đồ cho chị gái tớ, còn bạn bè thì từ chối, phiền phức lắm.”
Nhậm Mộng Huyên: “Đúng rồi, giày boot cao đến đầu gối chắc chắn phải chịu thuế nhập khẩu, cước vận chuyển từ Canada không biết bao nhiêu tiền nữa.”
Tô Nguyên gật đầu nói: “Mua xa xỉ phẩm và hàng hiệu phải biết cân nhắc.”
“Trước đó không phải cô ta còn hò hét nói không mua hàng giảm giá sao, tớ không thích những người không có tiền còn ra vẻ giàu có! Vài ngày trước đó cô ta còn đi tiêm filler nâng mũi, nhưng không biết tìm cơ sở thẩm mỹ kém chất lượng nào, mũi bị làm cho hơi lệch…” Nhậm Mộng Huyên cười nhạo, thuận tiện dựa vào người Tô Nguyên, làm nũng, “Nhìn Tô Nguyên của chúng ta mà xem, lớn lên xinh đẹp, dù không có tiền nhưng rất có nhân cách!”
Tô Nguyên cười đẩy Nhậm Mộng Huyên ra: “Em khen chị chính là làm hại chị.”
Mọi người cười ầm lên, thật sự với tính cách của Tô Nguyên, cô rất được mọi người yêu mến.
Sau đó Tô Nguyên cũng lấy một số ví dụ ở trong công ty cô, đại khái bởi vì ngoại hình, học thức và năng lực tài chính sản sinh ngăn cách, chuyện lật đổ, chạy chọt lên chức và xuống chức nơi công sở.
Nhậm Mộng Huyên lại nói: “Công ty bọn tớ có một em gái rất xinh đẹp, bình thường chỉ cười với đồng nghiệp nam! Nghe nói em ấy chưa hiểu một chút nội dung công tác, tự mình đi tìm sếp để hỏi han. Lúc đó sếp còn đang nói chuyện điện thoại, em ấy đứng bên cạnh cười tủm tỉm nghe sếp nói chuyện cả tiếng đồng hồ, sau đó mỗi lần sếp thấy em ấy mặt đều đen thui.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ thay cho em gái ấy, nhưng Trương Tư Nghị lại ngớ ngẩn bào chữa cho cô nàng: “Có lẽ EQ của em gái đó tương đối thấp?”
Nhậm Mộng Huyên trừng mắt, lông mày dựng ngược nói với Trương Tư Nghị: “Tiểu Nghị cậu đừng ngốc thế! Cái gì mà EQ thấp chứ, tất cả đều là kỹ năng mềm, chỉ là trình độ cao thấp khác nhau mà thôi! Tớ nói cho cậu biết, bây giờ bitch nhiều như cua bò đầy đất, với con mắt nhìn gái nhiều năm của tớ, chỉ cần nhìn ‘hàng’ và nói chuyện đôi ba câu là biết đối phương nghĩ gì, cậu trai dễ thương ngây thơ dễ lừa như cậu, chưa kịp chuẩn bị đã bị gái dán mắt vào rồi!”
Trương Tư Nghị: “…”
Chờ một chút, cậu nói tớ không có mắt thì tớ đồng ý, nhưng ‘dễ thương ngây thơ dễ lừa’ là có ý gì!
Nói chuyện cả buổi chiều, buổi tối mấy người ra ngoài ăn cơm, ngâm người ở quán bar, uống đến chín giờ mới vui vẻ ra về.
Cuối tuần trôi qua, Trương Tư Nghị trở lại công ty đi làm, vừa bước vào thì thấy ngay cây xương rồng kim hổ trên kệ, không khỏi nhớ đến chuyện mọi người nói vào ngày thứ bảy hôm đó.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, lặng lẽ đến gần, nhìn chằm chằm vào chậu cây xương rồng kim hổ lớn, sự hung ác chậm rãi phóng ra từ đôi mắt, nói nhỏ: “Tiếp tục hành hạ tao tao sẽ dùng ánh mắt giết chết mày!”
Xương rồng kim hổ lớn: “…”
Trương Tư Nghị đe dọa xong, nhếch miệng cười, trong lòng vui sướng bắt đầu tuần làm việc mới.
[1] Zaha Hadid: là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử thế giới nhận giải thưởng thiết kế Pritzker cao quý vào năm 2004 (giải thưởng được ví như giải Nobel của ngành kiến trúc). Bà là người thành lập hãng thiết kế riêng với phong cách “tân hiện đại” (neo-modernism). Kiến trúc mà Zaha xây dựng luôn dựa trên các hình khối có cấu trúc zic zac đa dạng, tạo nên một cơ cấu chuyển động tựa chất lỏng, khiến người xem có cảm tưởng như không gian xung quanh đang dịch chuyển không ngừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook