Trò Đùa Của Adam
Chương 3-1

Cuối cùng ánh mắt do dự dừng lại

Em có biết vì sao taôi tới đây không

Tôi muốn trở thành nguyên nhân duy nhất khiến em sống

Không có lựa chọn

Chúng ta phải yêu nhau

________

Sáng sớm

Đúng sáu giờ sáng Vũ Hàn tỉnh lại, bởi vì học trưởng Hứa Khắc Bình sẽ tới đón cô, cô cũng không có gan nằm ngủ trên giường! Trên thực tế tối hôm qua cô đã mất ngủ rất lâu, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Nhìn mình trong gương, mái tóc đã được chải chuốt gọn gàng, trang phục cũng thật chỉnh tề, xem ra tất cả đều tốt, chỉ là trong mắt cô có chút bối rỗi.

Bảy giờ đúng, chuông cửa nhà họ Giang vang lên, Vũ Hàn sợ tới mức kém chút nữa nhảy cẫng lên, bà nội Giang ra mở cửa, mở miệng nói cười với Hứa Khắc Bình: "Cháu đến thật đúng giờ!"

"Chào bà, cháu tới đón Vũ Hàn."

"Nhờ phúc của cháu, nó đã rời giường rồi." Ông nội Giang nửa đùa nói: "Có học trưởng tới đón nó cũng không dám ngủ nướng nữa!"

"Ông nội!" Vũ Hàn vừa ra khỏi phòng liền nghe được những lời này, không khỏi oán trách, nhìn ông nội một cái.

Ông nội Giang và bà nội Giang đều nở nụ cười, Hứa Khắc Bình vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, giống như anh tới đón cố là điều đương nhiên, mọi thứ đều không nhiễu loạn tâm tình của anh.

"Chúng ta đi thôi!" Ạm nói với cô

"Ừm." Vũ Hàn không thể không gật đầu.

"Ông nội Giang, bà nội Giang, cháu sẽ chăm sóc học muội." Thái độ Hứa Khắc Bình cung kính lễ nghĩa, khiến cho ai nấy cũng sẽ cảm thấy anh là thanh niên tốt, trong lòng ông nội Giang và vợ đều nhận định đứa cháu rể này rồi.

Đáng tiếc, cháu gái bọn họ lại chỉ cảm thấy bản thân đang bước tới gần vực thẳm...

Vũ Hàn cúi đầu theo anh ra cửa, ông nội Giang và bà nội Giang ở sau kêu to: "Đi đường cẩn thận."

"Vâng ạ." Vũ Hàn có chút đỏ mặt, "Ông nội, bà nội, hẹn gặp lại!"

Hứa Khắc Bình vẫn giống hôm qua dựng xe đạp lên, ôm thắt lưng cô lên xe, rồi bản thân mới ngồi vào yên trước. Thời điểm anh làm như vậy, thì giữa hai người gần như chỉ có khoảng cách một cm, cô có thể cảm thấy rõ ràng hô hấp của nhau, trái tim cô không ngừng đập rộn lên, gò má nóng hồng.

"Ôm chặt tôi."

Anh chủ động kéo hai tay cô đặt lên trên eo anh, Vũ Hàn phải làm theo. Cô ngồi ở yên sau, anh mới bước trên bàn đạp, xe đạp bắt đầu chạy.

Dọc theo đường đi, xuất hiện vài học sinh trung học Thanh Truyền, thấy Hứa Khắc Bình chở một học muội, mọi người đều sợ hãi, ánh mắt không thể tin được nhìn họ.

Vũ Hàn cứ việc vùi mặt phía sau lưng Hứa Khắc Bình, nhưng cô vẫn nghe được nhiều tiếng kêu sợ hãi sôi nổi bình luận. Cô không biết học trưởng Hứa Khắc Bình sẽ nghĩ gì, anh vẫn mang bộ dáng thờ ơ sao? Hoặc anh không quan tâm nhưng chuyện mọi người bàn luận!

Vào đến trường, bọn họ càng khiến toàn trương nổi bão, mỗi một người đều chạy ra ngoài hành lang quan sát, mà đội duy trì trật tự cũng nhìn đến chút quên mất nhiệm vụ của mình, một ít thầy giáo đến sớm thậm chí còn lấy kính ra kiểm tra, không biết bản thân có nhìn lầm gì hay không?

Nhưng mà, nghiêm trọng nhất hẳn là những nữ sinh ái mộ Hứa Khắc Bình, bọn họ khi thét chói tai, khi kêu rên, khi than thở, thậm chí còn yếu kém đến mức người khác phải đỡ, mỗi một nữ sinh đều ghen ghét trừng mắt nhìn Giang Vũ Hàn, cho dù cô cúi đầu, cũng có thể cảm giác được những ánh mắt đằng đằng sát khí lửa giận vây quanh mình.

Hứa Khắc Bình chạy xe đạp đến bãi đỗ xe, như thường lệ, Vũ Hàn xuống xe, cũng không dám gần gũi với anh như vậy, vội vàng nói: "Không cần đâu, em có thể tự mình lên lớp rồi."

Cô mới đẩy anh, hai chân rơi xuống đất, liền không cẩn thận động đến vết thương, "Ôi, đau quá..."

Thấy cô đột nhiên mất đi trọng tâm, Hứa Khắc Bình liền ôm lấy cô, trách cứ nói: "Ngu ngốc, ai kêu em cậy mạnh!"

"Thực xin lỗi!"

Tại sao cô lại làm mọi chuyện tệ hơn rồi chứ? Lại còn tựnhiên ngã vào trong ngực anh, không biết có bao nhiêu nữ sinh vì vậy mà nguyền rủa cô không nữa? Thật đáng sợ nha, cuộc sống cấp ba của cô hình như không có hy vọng thoải mái rồi.

"Về sau còn dám không nghe lời của tôi nói, cẩn thận tôi đánh mông em."

"Hả?" Làm sao có thể? Từ khi cô tốt nghiệp nhà trẻ, đã không còn bị đánh mông mà!

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô, khóe miệng anh lộ ra mỉm cười cảm thấy hứng thú, lấy tay gõ đầu cô một cái, "Chưa thấy qua loại người ngốc như em."

Đau quá mà! Vũ Hàn xoa xoa đỉnh đầu, không nhịn được cãi lại nói: "Đánh ngốc mất."

"Em đã ngốc, sẽ chỉ ngốc hơn thôi!"

Đây... Đây là khi dễ người? Vũ Hàn thực sự không thể tin được thanh niên bề ngoài trẻ tuổi tràn đầy hứa hẹn, lại nói ra nhưng lời tàn nhẫn này! Tại sao cô lại phải chịu chuyện này chứ?

Vũ Hàn lộ ra biểu cảm bị thương, "Em không có cố ý."

"Đứa ngốc." Anh nén cười lắc lắc đầu, chủ động đeo cặp sách lên lưng thay cô, đỡ lấy bờ vai cô, chậm rãi đi tới lớp 7 năm nhất.

Dọc theo đường đi, rất nhiều người đều trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng mà không có người nào dám lên tiếng bắt chuyện, dù sao Hứa Khắc Bình khí thế bức người, nên không có người nào dám tiến lên để khiêu chiến.

Đương nhiên, ngoại trừ Cao Dụ Tường.

"Hi, chào hai người!" Giờ phút này anh ta mang theo hàm ý tươi cười đi tới, nheo mắt nói: "Khắc Bình, cậu thực sự là có trách nhiệm!"

Trên mặt Hứa Khắc Bình vẫn không có gì thay đổi, "Mình nói rồi, cái này là trách nhiệm của mình."

"Vâng, mình biết cậu cảm thấy vẻ vang rồi." Miệng Cao Dụ Tường nói như vậy, trong mắt lại không ám chỉ như vậy.

"Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì để bọn mình đi đây!" Hứa Khắc Bình giữ bả vai Vũ Hàn, cuối cùng đưa cô vào trong phòng học, kéo ghế ngồi cho cô, đặt túi sách xuống.

Tất cả mọi người trong phòng học đều nhìn bọn họ chằm chằm, Vũ Hàn cảm thấy đứng ngồi không yên.

"Cảm ơn... Học trưởng."

Cô nói rất nhỏ, không biết anh nghe được không? Cái việc bị anh khi dễ lần nữa, cô cũng không thể để người ta nói là không lễ phép, liền nói tiếng cám ơn.

Hứa Khắc Bình gật đầu, tiện đà nói: "Hôm nay tan học tôi phải tập luyện, tôi sẽ tới đưa em đến sân vận động trước, em chờ tôi luyện xong thì chúng ta cùng nhau về."

"Hả?" Vũ Hàn nghĩ tới ở sân vận động sẽ không thiếu đám nữ sinh điên cuồng, sự lo sợ vừa mới trấn áp đã lại nổi lên, e sợ bản thân bị đánh hội đồng, "Học trưởng... Em vẫn thấy không cần phiền toái như vậy..."

Hứa Khắc Bình yên lặng nhìn cô chằm chằm, giống như cảm thấy lời cô nói như đang cố tình gây sự, trong ánh mắt hàm chứa lửa giận, như hết sức đè ép xuống, "Em nói lại lần nữa xem."

"Em...em chưa nói cái gì." Cô nghĩ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

"Được rồi." Cuối cùng anh vừa lòng gật gật đầu, "Tan học tôi sẽ tới đón em, đến lúc đó ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ tôi! Đã hiểu chưa?"

“Vâng ạ” Cô đáng thương trả lời

Chờ Hứa Khắc Bình vừa đi, Lâm Mạnh Hi lập tức tiến lên nói chuyện với Vũ

Hàn, "Hi, tiểu thư của tôi, hôm nay hạnh phúc không? Có vương tử đưa cậu tới trường, đây không phải giống như mộng đẹp trở thành sự thật hay sao?"

"Cậu còn trêu chọc tớ? Tớ sắp muốn xỉu rồi." Vũ Hàn xoa huyệt thái dương nói.

Trong mắt Lâm Mạnh Hi lóe lên một tia bướng bỉnh, "Ngày hôm qua mình vừa thấy mọi chuyện không bình thường, quả nhiên không ngoài dự liệu."

"Có ý gì cơ?"

"Cậu còn không biết? Cậu đã bị để mắt, chạy không thoát rồi." Lâm Mạnh Hi có điều ngụ ý nói.

Vũ Hàn nghe chưa hiểu rõ lại hỏi, "Bị để mắt gì?"

"Làm ơn, cậu không phải đồ ngốc đấy chứ!" Lâm Vu Hi đảo mắt trắng dã nói.

Lúc này bọn cô nghe thấy nữ sinh trong lớp bắt đầu nghị luận, hơn nữa còn nói rất to: "Thực không hiểu nổi, cái loại nữ sinh này có cái gì tốt?"

"Nói đúng đó! Vừa nát lại còn ngốc nữa chứ."

"Nhìn qua giống như người khổng lồ với người lùn, giống thuốc quý và cỏ dại, tuyệt đối không xứng!"

Trong lòng Vũ Hàn cả kinh, không nghĩ tới các bạn học nữ trong lớp cũng ngưỡng mộ Hứa Khắc Bình, lại còn dùng lời nói chanh chua đến châm chọc cô. Nhưng mà... Cô vẫn nghe, hình như không có lời gì phản bác, thực bi thảm!

Lâm Mạnh Hi hừ lạnh một tiếng, đứng lên lớn tiếng nói: "Vũ Hàn, cậu cũng không nên để ý đám người nhàm chán này, bọn họ chính là không được như ý! Không có liên quan, đợi lát nữa chúng ta nói cho học trưởng Hứa Khắc Bình, cho anh ấy đến đây bảo vệ chính nghĩa, nhất định anh ấy sẽ khâu miệng những người đó lại."

Lời này vừa nói ra, phòng học lâm vào trầm mặc, vỏn vẹn được đúng mười giây.

Tiếp theo, mỗi người đều quay đầu đi làm việc của mình, cũng không bàn tán chuyện của Hứa Khắc Bình và Vũ Hàn, ngược lại bắt đầu nói chuyện trên TV và truyện tranh mới nhất.

Dù sao tất cả mọi người không muốn chọc Hứa Khắc Bình, bởi vì là địch của đội trưởng đội bóng rổ, chẳng khác nào là địch với toàn đội bóng rổ!

Mặc dù trong lòng Vũ Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn khẩn

trương nhìn Lâm Mạnh Hi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu giúp mình giải vây, nhưng mình sợ cậu cũng bị bàn tán ..."

Lâm Mạnh Hi nhún vai nói: "Mình không sợ! Chẳng qua cậu nên giúp mình một việc, thì mình với cậu mới có thể cùng tiến cùng lùi, mình mới có cơ hội tiếp cận mục tiêu của mình!"

Vũ Hàn hiểu được "Mục tiêu" của cô ấy là học trưởng Cao Dụ Tường, lập tức gật đầu nói: "Cậu giúp mình nhiều như vậy, nhất định mình phải báo đáp cậu rồi, mình... mình sẽ tận lực giúp cậu tạo ra cơ hội." Nhất định cô phải làm chút gì báo đáp Lâm Mạnh Hi, bằng không thật sự rất ngượng ngùng!

Lâm Mạnh Hi nhìn cô, mỉm cười nói: "Mình phát hiện ưu điểm thứ đầu tiên của cậu, cậu thật thiện lương nha!"

Vũ Hàn nghe xong sửng sốt, lập tức trào lên cảm giác ấm áp, "Cảm ơn."

Từ khi lên trung học, cuối cùng có một chuyện tốt xảy ra, cô gặp

được một người bạn tốt, hơn nữa bạn tốt biết được cái tốt của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương