Ch.4

Ariel và Joseph tới tận khuya mới về đến nhà vì 2 ngừi phải lo tiễn tất cả bà con bạn bè ra về. Ariel lo khiêng hành lí lên lầu, cô còn đang phân vân kô biết phải đi đâu thì Joseph nhìn cô bằng gương mặt lạnh như tiền, anh nói:

"Đi thẳng lên cầu thang rồi quẹo trái."

Ariel hiểu ý Joseph muốn chỉ chỗ căn phòng cho cô nên ngoan ngoãn khiêng hành lí lên. Nói là hành lí chứ thật ra chỉ có 1 chiếc vali mà thôi. Cô kô đem nhiều đồ đạc qua tới đây vì trong lòng cô đã có toan tính trước là cô sẽ ở lại nhà họ Trịnh chăm sóc cho mẹ của Joseph tới khi nào bà ấy lành bệnh thì sẽtính tới chuyện ly dị. Cô nghĩ chắc là cũng kô còn bao lâu nữa đâu vì lúc nãy cô nhìn thấy bà Trịnh sắc mặt hồng hào như vậy có nghĩa là bà ấy đã khỏe được đôi chút rồi, đồng nghĩa với việc thời gian cô rời khỏi đây cũng rất gần.

Tiếng Joseph vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:

"Cô có thể để đồ đạc xuống nửa căn phòng bên trái là của tôi, còn nửa căn bên phải là của cô, có thể để bất cứ thứ gì mà cô thích miễn là đừng lấn sang chỗ của tôi thì được rồi."

Ariel gật đầu "Tôi biết rồi." Cô lặng lẽ quan sát xung quanh căn phòng rồi e dè hỏi lại "Vậy.. tối nay.. tối nay... chúng ta...."

Như hiểu được ý của cô, Joseph hất đầu về cái giường nhỏ được đặt ở góc trái căn phòng.

"Tôi sẽ ngủ ở đó, còn cô cứ ngủ ở trên cái giường này."

Ariel lắc đầu lia lịa "Kô được đâu, cái giường lớn này là của anh, để tôi ngủ trên cái giường nhỏ kia là được rồi."

Vẫn với gương mặt lạnh lùng Joseph bước tới gần Ariel "Cứ làm theo lời của tôi thì được rồi, kô thôi cô lại nói là tôi kô bít nhường nhịn con gái. Còn nữa, những đồ vật gì ở trong phòng này của tôi cô cũng đừng **ng tới nhé, nhớ cho kỹ đó, nếu như kô tôi sẽ kô khách sáo đâu."

Ariel nhìn theo bóng lưng của Joseph khẽ thở dài "Biết rồi, tôi cũng kô phải là ngừi bất lịch sự như vậy." Đột nhiên cô nghe có tiếng ngừi xì xào ở trước cửa phòng, linh cảm có chuyện kô hay nên cô tiến về phía Joseph nói nhỏ vào tai anh, rồi 2 ngừi nhè nhẹ bước tới gần cánh cửa thì nhận ra giọng nói đó kô phải của ai khác mà chính là của ông Trịnh.

"Bà àh, thôi đi về phòng đi kô lẽ bà tính đứng ở đây canh cho tới sáng àh?"

Bà Trịnh vội nói "Suỵt... tôi mún biết 2 đứa tụi nó có được hạnh phúc hay kô?"

"Kô phải lúc nãy bà nói là chóng mặt hay sao, vậy thì hãy mau về phòng nghỉ ngơi đi, đứng đây kô tốt đâu."

Đúng lúc đó thì cửa phòng bật mở

"Ba, má.. sao 2 ngừi lại có nhã hứng đứng trước phòng của con mà nói chuyện vậy?"

2 ông bà hoảng hồn vội lấp liếm "Àh, đâu có chỉ là chúng tôi tình cờ đi ngang mà thôi." Rồi bà Trịnh nhìn sang Ariel tươi cười

"Con dâu àh, ngủ ngon."

Ariel gật đầu khẽ mỉm cười "Bác...." Ariel vội sửa miệng lại "Mẹ chồng ngủ ngon."

Đợi cho tới khi 2 ông bà thật sự đi về phòng của mình thì Joseph mới đóng cửa lại nói với Ariel

"Cũng may là cô phát hiện sớm nếu như kô đêm nay chúng ta bị họ theo dõi mà cũng kô biết đó."

Ariel thở phào nhẹ nhõm "Mai này chắc là còn những chuyện kỳ lạ hơn nữa."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Nghe nói hôm nay hiệu trưởng có mời thiết kế sư tới để vẽ kiểu mẫu cho trường này nè vì ông muốn sửa sang lại cho mới hơn đó." Kyo nói với Joe trong lúc Joe đang sửa soạn lại lịch trình xem coi hôm nay có trò chơi gì mới dành cho đám học trò nhỏ của cô hay kô.

"Chuyện đó tôi có nghe nói, vì trường này cũng đã cũ rồi cho nên hiệu trưởng muốn xây mới lại."

Đúng lúc đó thì Ariel từ bên ngoài bước vào

"Chào buổi sáng."

Joe và Kyo đồng thanh đáp lại "Chào. Coi bộ hôm nay chị tới trễ hơn 2 chúng tôi đó."

Kyo bước tới gần nói nhỏ vào tai Ariel "Sao hả? Đêm tân hôn có hạnh phúc hay kô?"

Ariel kô hiểu ý của Kyo muốn hỏi gì, cô chỉ trả lời qua loa "Đêm wa tôi về nhà khuya lắm, vừa về tới thì đã ngủ như chết, có hạnh phúc hay kô tôi làm sao biết được chỉ biết là bây giờ tôi rất buồn ngủ."

Joe phá lên cười "Hahaha, Kyo àh, coi bộ cô hỏi kô đúng ngừi rồi."

Đột nhiên có tiếng các giáo viên khác vang vọng ngoài hành lang lớp học

"Nghe nói cái ngừi thiết kế nhà đó đẹp trai lắm, chúng ta xuống dưới coi đi."

Thế là kô bỏ lỡ cơ hội, Joe vội vàng kéo tay Kyo "2 đứa mình cũng đi đi. Để coi anh ta đẹp trai tới cỡ nào." Cô quay sang Ariel "Chị đã thành hôn rồi, chắc là kô để mắt tới anh chàng nào khác đâu. Thôi thì hãy để dành lại cho 2 đứa độc thân này đi." Dứt lời Joe kéo Kyo chạy như bay ra khỏi cửa phòng học. Kyo la lên ơi ới

"Nè, nè.. tôi đã có bạn trai rồi chị đừng có khiến tôi làm chuyện có lỗi với anh ấy chứ."

Xuống tới sân trường thì thấy ở đó đã bị 1 đám đông giáo viên bao vây rồi, phải khó khăn lắm Joe và Kyo mới chen chân vào được.

"Phù... bình thường thì kô náo nhiệt tới như vậy, vừa nghe nói tới có anh chàng nào bảnh trai xuất hiện thì lập tức chỗ này đông như kiến vậy đó." Joe phàn nàn.

Kyo thì mở to mắt nhìn ngừi đàn ông đứng trước mặt thấy vậy Joe đẩy nhẹ vào vai Kyo

"Bộ đẹp trai lắm sao mà chị nhìn kô chớp mắt vậy?"

Joe ngẩng đầu lên thì nhận ra 1 gương mặt quen thuộc mà cô đã có dịp gặp vào tối hôm qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương