“Đông Nghi... cho tôi được không...”-L sớm đã không thể nhẫn nhịn được, những đường gân trên bàn tay nổi lên cuồn cuộn nắm lấy drap giường bên dưới, hô hấp nặng nề. Bên dưới hạ bộ, vật cứng đàn ông đang không ngừng trướng to lên, chỉ chờ một cái gật đầu cho phép của cô, anh đang rất mong đợi a.

Ngay từ lúc bắt đầu, Đông Nghi là không nghĩ qua việc sẽ cho phép con người này bước vào trái tim mình, nhưng bằng cách kỳ diệu nào đó, hình ảnh bá đạo, ngông cuồng của anh luôn xuất hiện trong tâm trí cô, đến khi giật mình tỉnh táo lại, hóa ra bản thân đã từng vì con người cô căm hận sâu sắc sinh ra cảm tình.

L biết lỗi, cô có thể nhìn ra. Anh đang kiềm nén dục vọng, cô cũng thấy được. Nãy giờ bị cô từ làm cho nhục nhã đến bày trò kích thích trêu đùa, anh vẫn ngoan ngoãn nằm yên cắn răng chịu đựng, nói không có chút động lòng nào là đang tự gạt người gạt mình. Nếu như L đã thành tâm hối lỗi, cô cũng nên lùi lại một bước mắt nhắm mắt mở cho anh một cơ hội. Cả hai đang sống chung dưới một mái nhà, hà tất gì phải như hai thái cực suốt ngày, không hay chút nào.

Tình cảm và lý trí đều thôi thúc Đông Nghi nhịn anh một lần, chấp nhận mở lòng mình ra cho L cơ hội, coi như cũng cho bản thân một cơ hội.

Đôi mắt sâu cuốn hút mang theo vẻ mê người chớp nhẹ, cô khẽ gật đầu thay cho lời đồng ý. Ngay lập tức đôi môi anh đào nhỏ xinh liền bị bao trọn bằng đôi môi mỏng, nồng nàn hôn lên như muốn nuốt lấy tất cả vào bên trong khoang miệng mình.

Anh đang cực kỳ sung sướng, giây phút người phụ nữ mình yêu thương chấp nhận anh, chịu trải lòng đón nhận tình cảm của L, anh còn mong đợi gì hơn nữa. Cơ thể cương cứng khó chịu của anh mất hết sự kiên nhẫn cố nhẫn nại từ suốt buổi tới giờ, như một con mãnh thú vồ lấy con mồi.

Bàn tay ma quái thuần thục cởi lớp váy ngủ bằng lụa mỏng manh trên người cô, chớp mắt cả người Đông Nghi đều trần trụi hiện ra trước mặt anh.

Bây giờ Đông Nghi có thể nghe rõ ràng nhịp tim đập thình thịch của L đang nằm trên người mình, nơi tư mật ẩm ướt vì sự kích tình mãnh liệt của anh trở nên vô cùng ngứa ngáy, lại bị sự bỏng rát từ vật cứng bên dưới cọ sát, khó chịu không tả nổi.

Đáy mắt long lanh vừa mong chờ vừa ẩn nhẫn mới kiêu kỳ, xinh đẹp làm sao, mà lời lẽ nhẹ nhàng thốt càng làm cho lòng anh thêm phần khó kiềm chế được sức hấp dẫn cực đại này.

“Nhẹ thôi...”

“Được... cho tôi...”

Lời vừa dứt, bàn tay anh liền kéo nhanh quần của mình quăng đi, để côn th*t to lớn lộ ra bên ngoài, tay nắm lấy hai chân Đông Nghi dang rộng ra, trực tiếp đâm mạnh vật cứng của mình vào nơi sâu nhất bên trong cô.

“Ân...”-Đông Nghi khẽ nhăn mày rên lên, ngón tay yếu ớt bấu lên tấm lưng vững chắc bóng loáng của anh cào nhẹ, đôi môi đỏ thắm gắt gao mím chặt vì sự xâm nhập mạnh mẽ này: “Đã bảo là nhẹ thôi...”

“Tôi đã rất nhẹ... của em chặt quá rồi...”-anh yêu thương hôn lên gò má đỏ lựng cổ vũ cô, bàn tay vuốt ve bắp đùi trơn mịn mềm mại kích thích khoái cảm bên dưới, giúp cô thả lỏng cơ thể.Cảm nhận được cánh hoa của cô dần buông tha không hút chặt lấy tiểu huynh đệ của mình nữa, anh mới chầm chậm nhấp những nhịp đầu tiên, cả người lập tức bị một cổ khoái cảm mãnh liệt xâm chiếm.

Sâu thẳm bên trong cơ thể cô dâng lên cảm giác ấm áp dị thường, toàn thân Đông Nghi nóng lên từng hồi theo động tác ra vào liên tục của L, đến cuối cùng cũng nhịn không được phải bật ra những tiếng rên mê hoặc, làm cho anh càng hăng say chăm sóc cô mãnh liệt hơn nữa.

“Ân... đau...”

“Bé yêu... em tuyệt lắm...”

Căn phòng rộng lớn không ngừng phát ra những tiếng rên cuồng loạn của đôi nam nữ đang làm tình trên giường, nhiệt độ bên trong không ngừng tăng cao lên vùn vụt dù điều hòa đã được hạ rất thấp.

L đang rất hài lòng hưởng thụ cảm giác ấm áp đang gắt gao bao lấy côn th*t to lớn của anh, tận hưởng vẻ đẹp kiều diễm đang kích tình của cô bên dưới thân mình, ngay lúc cao trào ập đến, L nhanh chóng rút ra bắn chất lỏng trắng đục lên bụng Đông Nghi, sau đó nằm gục xuống giường bên cạnh người phụ nữ của mình đang như muốn ngất đi đến nơi, dịu dàng ngắm nhìn.

Bàn tay anh nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau đi vết tích trên bụng cô, nhìn cô lười biếng nằm bên cạnh: “Sau này không cần dùng thuốc nữa, nếu em không muốn tôi sẽ không làm em mang thai đâu.”

Đông Nghi ấm ức đấm nhẹ vào ngực anh, rõ ràng là nói nhẹ thôi vậy mà vẫn khiến cô ê ẩm không thôi, mệt chết cô rồi, còn có thể nói được những lời đó sao?

“Anh làm tôi mệt chết rồi...”

L mỉm cười hôn lên chóp mũi cao nhọn bướng bỉnh của cô, khẽ khàng lên tiếng: “Em đó, là tự sức khỏe không tốt bằng người ta thôi.”

“Anh đã qua lại với rất nhiều cô phải không?”-dù thở không ra hơi nhưng Đông Nghi vẫn cố gặn hỏi, nghĩ tới việc anh vừa quan hệ với cô còn tơ tưởng đến người khác Đông Nghi liền thấy khó chịu trong người (cái này người gọi là ghen đó chị =)))))

L vui vẻ vuốt ve tấm lưng trần mịn màng trơn bóng của cô xoa dịu: “Em có nghe thấy mùi giấm chua hay không?”

“Tôi chỉ không thích việc mình xài chung đồ của người khác thôi.”-Đông Nghi vừa trả treo lại đã bị anh ngông cuồng cướp lấy môi cô hôn đến điên đảo, không cho cô cơ hội nói thêm gì nữa. Đến khi cô chịu không nổi đánh thụp vào vai anh cầu xin, L mới buông tha cho đôi môi sưng đỏ đáng thương của cô.

“Anh... lại nổi điên cái gì thế?”

“Em ghen thì cứ việc thừa nhận, đừng tùy tiện coi tôi là món đồ. Nói cho em biết một chuyện...”-càng về sau giọng anh càng nhỏ hơn, bờ môi kề sát vào vành tai đỏ hồng của cô thốt lên lời cuối cùng: “Em cũng là lần đầu tiên của tôi đấy.”

Đang bực nghe câu nói của anh làm Đông Nghi cảm thấy buồn cười, cô nhích người ra sau để nhìn rõ hơn khuôn mặt L, xem anh là nói thật hay trêu đùa cô..

Trông thấy đôi mắt hơi mở to lên khoa trương của anh đang nhìn Đông Nghi khẳng định lời mình vừa nói, cô nhịn không được bật cười, cơ thể theo đó run nhẹ lên.

Anh nhìn cô vui vẻ tâm tình cũng tốt lên theo, khóe môi mỏng cong lên nụ cười rộng: “Em vui quá ha?”

“Nhìn anh như thế nào cũng không giống trai tân...”-Đông Nghi cong người lên khi chiếc bụng phẳng lì nhạy cảm của cô bị tay anh cù trúng, tràng cười chưa dứt một tràng cười khác lại kéo đến: “Không đùa nữa... cười đau bụng...”<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->

L thấy cô lắc lắc tay đầu hàng, khuôn mặt vì cười nhiều quá đỏ bừng lên, khóe mắt ươn ướt đến chảy cả nước mắt ra bên ngoài mới chịu dừng lại.

“Sau này không được tùy tiện coi tôi là đồ vật biết chưa?”

“Rồi rồi... đừng cù nữa...”-Đông Nghi ngửa cổ lên thở gấp, cô bị anh chọc cười đến đau cả miệng luôn rồi.

Cảm thấy đã đủ, L cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô, bàn tay rời lên vuốt nhẹ mái tóc tán loạn đang che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô, hài lòng thốt: “Em cái gì cũng hơn người, cả sức khỏe cũng yếu hơn người khác. Từ hôm sau theo K rèn luyện thể lực đi!”

Đông Nghi bức xúc đáp, tay gạt nhẹ bàn tay anh đang đặt trên đỉnh đầu mình xuống: “Sức khỏe tôi trước nay vẫn rất tốt, chỉ từ khi gặp anh mới dần trở nên sa sút thôi.”

“Bằng không thì tôi sẽ giúp em rèn luyện nhiều hơn vào mỗi tối, đảm bảo sau này em sẽ nhanh chóng thích ứng được thôi.”

“Anh mặt dày thật đó, không thèm nói chuyện với anh nữa.”

Đông Nghi quay luôn lưng về phía L nhắm mắt lại, cơ thể chưa kịp thanh tĩnh được lâu đã bị vòng tay rắn rỏi sau lưng ôm lấy, hơi ấm từ thân nhiệt của anh truyền tới chạm vào tấm lưng trần của cô, thoải mái đưa Đông Nghi chìm vào giấc ngủ.

“Tốt thật!”-giọng anh thì thầm, mi mắt theo đó khép lại cùng cô an giấc.

TBC.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương