Mốc dịch
Đêm không trăng gió lộng, dân cư sống trong khu biệt thự rất ít, huống chi trong cánh rừng đen như mực.
Thủy sam thắng tắp rậm rạp đứng san sát vào nhau, dưới ánh trăng như đám mây đen nặng nề lơ lửng dưới chân núi, không bay hơi cũng không di chuyển.
Tim Dư Nam đập thình thịch, cô giãy giụa: "Thả em xuống."
Du Tùng bế cô, bước chân như bay: "Sao thế, hối hận rồi à?"
"Nếu vậy thì sao?"
"Thay đổi nhanh ghê." Du Tùng không định tha cho cô, anh xốc đùi cô lên: "Nhưng lần này không có thuốc hối hận."
Cô cắn môi: "Ý em là, đến nhà em nhé?"
"Ở đây."
Dư Nam nhéo da Du Tùng, nhưng lại làm anh bật cười, anh hôn lên môi cô một cái: "Anh không chờ nổi nữa rồi."
Quãng đường không gần, đường công cộng còn chưa sửa xong, không hề bằng phẳng, Dư Nam nói: "Để em tự đi."
Du Tùng nhìn cô, thả cô xuống, rất tự nhiên nắm chặt một tay cô, bước chân anh lớn, cách cô nửa bước, Dư Nam lặng lẽ đi theo. Tốc độ đi chậm lại, ánh trăng mờ mờ phác họa nên bóng dáng hai người, phản chiếu xuống con đường đất gồ ghề, đường nét hơi thay đổi, di chuyển về phía trước.
Du Tùng nghiêng đầu: "Năm đấy tên họ Bạch cứu em thế nào?"
Dư Nam không trả lời, anh bóp nhẹ tay cô: "Không muốn nói à?"
"Ừ."
Anh giễu cợt: "Nhiều bí mật quá đấy, hiếm có."
Cô hỏi anh: "Anh và Lữ Xương Dân rốt cuộc có thù oán gì?"
Du Tùng liếc cô một cái, trả lại câu "Không muốn nói."
Dư Nam cười ha ha: "Trẻ con."
Hai người bước đi, một lúc lâu sau cô bất ngờ nghe thấy câu trả lời: "Mười bảy năm trước, anh lạc mất một cô bé, bị thuộc hạ của gã có biệt danh là Lưu "sẹo" bắt đi, đưa tới huyện Nghi, sau đó anh đuổi theo, vẫn luôn tìm kiếm cô bé ấy, cho đến mấy tháng trước mới nghe ngóng được tin tức, cô ấy bị qua tay nhiều người rồi bán đến Đại Lý." Bốn bề im lìm, anh lặng lẽ thở dài: "Không biết cô ấy còn sống hay đã chết"
Dư Nam cắn môi, cô trầm mặc cúi đầu, nhìn chiếc bóng của hai người.
Du Tùng kể tiếp: "Năm đấy người thực hiện vụ đó ở Đại Lý là Lữ Xương Dân."
Cô giật mình, bước chân hơi khựng lại, mở to mắt nhìn anh, Du Tùng cảm nhận được, anh nghiêng đầu: "Sao thế?"
Dư Nam ngẩn người rất lâu mới sực tỉnh: "Không có gì, vậy anh tính làm gì?"
"Tiếp cận gã, có lẽ sẽ biết thêm tin tức của cô ấy, nghe nói hồi đấy có rất nhiều đứa trẻ bị mất tích, rồi sẽ có manh mối thôi." Anh hơi ngập ngừng, giọng nói trầm xuống: "Hơn nữa, anh muốn gã phải trả giá."
Dư Nam hỏi: "Nếu không tìm thấy thì sao?"
"Không đâu, sống hay chết đều phải rõ ràng, dù đối với bản thân anh hay gia đình cô ấy cũng dễ chịu hơn."
Dư Nam im lặng, Du Tùng nhìn cô, khóe môi cong lên: "Lừa anh nói nhiều thế rồi, còn em?"
"Em đâu ép anh nói."
Du Tùng nở nụ cười, cắn vành tai cô: "Thiếu phạt."
Đi sâu vào khu rừng, vầng trăng bị tán cây che khuất, lá cây rậm rạp, không ánh sáng nào lọt được qua.
Dư Nam không nhìn thấy đường, được anh dẫn đi.
Cô chân nam đá chân chiêu, thuận miệng hỏi: "Anh rất thích cô ấy ư?"
"Ai cơ?"
"Cô bé ấy."
"Em muốn hỏi loại thích nào?"
"Tình cảm của đàn ông với phụ nữ."
Du Tùng bật cười, vỗ mông cô: "Nghĩ linh tinh gì thế, hồi đó cô bé mới bảy tuổi, vắt mũi còn chưa sạch, yêu đương đâu ra."
"Vậy tại sao anh lại tốn công sức tìm kiếm bao nhiêu năm qua?"
Anh trả lời qua quýt: "Áy náy? Đồng cảm? Tinh thần trách nhiệm ít đến đáng thương? Ai biết được."
Đi được kha khá, bầu không khí ẩm ướt trong khu rừng đọng lên làn da, bên tai có tiếng côn trùng kêu, gió thổi cành lá xào xạc, cô thì thầm: "Đúng thế, nếu để ý hơn thì đã không lạc mất."
"Cũng không đúng." Du Tùng đè cô lên thân cây, cúi đầu hôn cô, nhưng không nói tại sao không đúng.
Anh ngậm cánh môi cô, nâng đôi chân thẳng tắp ấy lên, lẩm bẩm: "Bây giờ, em là người anh thích nhất."
Không cần suy nghĩ kĩ càng, lời anh nói hoàn toàn không hề có giá trị nghiên cứu thật giả.
Lưng Dư Nam dựa vào thân cây già nua hàng trăm năm, lớp vỏ xù xì mang theo vẻ đẹp thăng trầm khi đi qua sương gió, chóp mũi cô choáng ngợp mùi hương bùn đất và cây cỏ, tất cả đều thuộc về thiên nhiên, vạn vật đều được dâng hiến cho linh hồn.
Da thịt chà sát với thân cây cổ thụ, cô cắn môi, cảm thấy sống lưng đau như lửa đốt. Cây thủy sam cao vút, thân cây cao gấp đôi người cô, vững chãi không gì lay chuyển được. Sau lưng là cây, trước mặt là hơi nóng như sắt nung, Dư Nam tìm thấy cảm giác an toàn mà chưa bao giờ có.
Trước mắt có ánh sáng lấp lóa, cô ngước đầu, những đốm nhỏ li ti lay động qua kẽ lá, hợp lại thành một đường thẳng, như dòng sông Ngân thần bí biến hóa huyền ảo, như vì tinh tú thần kì thay đổi không ngừng.
Sinh linh nhỏ bé lướt qua kẽ lá như con thoi, tự do nhảy múa.
Trong không trung có chú đom đóm quanh quẩn lượn vòng, nhìn chòng chọc bọn họ mà chẳng cảm thấy xấu hổ, bay qua lượn lại, Dư Nam đưa tay ra, nó nhẹ nhàng đậu lên lòng bàn tay cô, màu xanh óng ánh thắp sáng đêm đen, họ nhìn thấy gương mặt nhau, gần trong gang tấc.
Du Tùng hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, gió khẽ thổi qua, những sợi tóc trên trán tung tăng theo gió, cô ngước đầu, tóc bay về phía sau.
Trong ánh sáng lờ mờ gương mặt cô ẩn hiện nét quyến rũ say lòng, hoặc chau mày, hoặc cắn môi, hoặc lắc đầu nín thở, giây phút này, tất cả thay đổi nơi cô đều do anh dành tặng, Du Tùng nhìn nét mặt cô không chớp mắt, khắc sâu vẻ đẹp của cô lúc này vào trong tim mình...
Đom đóm chao liệng không nghỉ, dưới ánh trăng Dư Nam nhìn thấy cả đôi cánh vểnh lên của nó, tốc độ vẫy cánh không hẹn mà giống y chang người nào đó. Bàn tay của cô đang run rẩy, không kiềm chế được bèn nắm chặt lại, chú đom đóm lanh lẹ nhảy khỏi lòng bàn tay, bay vút lên cao. Linh hồn Dư Nam cũng bị câu mất, bay lên theo nó, nhìn pháo hoa nở rộ rực rỡ khắp bầu trời, đôi mắt cô rã rời, tất cả trở nên không còn chân thực, pháo hoa dần dần tàn lụi, cuối cùng chỉ còn hạt bụi rơi xuống, trôi giạt trong không trung...
Bên tai lùng bùng, bỗng nhiên vang vọng lời Bạch Chấn Dương nói, ý nghĩa của yêu.
...Dù oán hận trách móc cũng không thể dứt bỏ được, mới chính là yêu.
* * * * * *
Dư Nam ngã qụy xuống đất, Du Tùng không phòng bị, giật mình thót tim.
Anh kéo cô lên, cười nói: "Chân mềm nhũn rồi hả?"
Dư Nam hừ một tiếng "ừ" bằng âm mũi.
"Tạm nghỉ." Anh bế thốc cô lên: "Người bán sức lao động là anh, sao chân em chẳng còn tí sức nào nhỉ?"
Lúc về đến nhà Dư Nam đã hai giờ sáng, anh đặt cô lên sô pha, vừa đặt lưng xuống, cô đã rên: "Đau."
"Đau chỗ nào?"
"Lưng."
Du Tùng vạch áo cô lên, kìm lòng không đậu hít mạnh một hơi, từ trên xuống dưới tấm lưng trắng mềm mịn màng đều sưng đỏ, đan xen với khá nhiều vết xước, có vài vết còn hơi rỉ máu, anh thầm mắng một câu: "Sao em không kêu?"
"Kêu thì anh dừng à?"
Anh ngẩn người, sau đó bật cười: "Đúng là không thể." Anh lườm cô một cái: "Chẳng lẽ em cũng không "sướng"?"
Dư Nam vẫn cứng miệng: "Cũng bình thường."
"Còn mạnh mồm." Anh lần xuống dưới, "Sướng hay không, nó biết."
Cô nghiêng người, liếc xéo anh, Du Tùng hỏi: "Hộp y tế đâu? Anh xoa bóp cho em."
"Không cần đâu." Cô đứng dậy, "Em đi tắm rửa đã."
Du Tùng cởi chiếc áo đẫm mồ hôi, anh đi chân trần: "Nhà em còn thiếu một đôi dép lê, cỡ 43, lần sau đừng quên mua đấy."
Dư Nam hừ một tiếng, đi vào nhà tắm, lại nghe thấy tiếng Du Tùng gọi: "Đói không?"
Cô lấy tay thử nhiệt độ nước: "Bình thường."
Chẳng bao lâu sau anh bước vào, điều chỉnh vòi xịt nhỏ, nhúng ướt khăn mặt. Trong không gian nhỏ hẹp, hai người chen chúc cũng trở thành vấn đề, Dư Nam cau mày: "Anh ra ngoài đi."
Anh bóp ngực cô: "Tắm cùng nhau."
"Diện tích quá nhỏ."
Anh giả vờ không nghe thấy, không để cô dính nước, tránh những vết thương trên lưng, lấy khăn bông lau cho cô.
Anh nói: "Lát nữa nấu mì đơn giản thôi, như lần trước là được rồi."
Cô bông đùa: "Anh yêu cầu thấp quá đấy."
"Có thực mới vực được đạo." Anh cười xấu xa, hôn cô một cái: "Ăn no mới có tinh thần tiếp tục chiến đấu."
Dư Nam: "..."
* * * * *
Đêm sâu yên tĩnh, có người phát lệnh tấn công, trằn trọc không ngủ.
Lưng Dư Nam bị thương, cô nằm sấp, Du Tùng vén gọn tóc cô, hơi thở cô mỏng manh như sợi tơ nhện.
Anh như gió táp mưa sa, ăn cho đến tận xương cốt cô.
Rất lâu sau, cuối cùng Du Tùng mới để cô nghỉ ngơi, châm điếu thuốc, Dư Nam chầm chậm thở một hơi, gió đêm đã thổi khô mồ hôi, anh đút cho cô mấy miếng nước.
Dư Nam bất mãn, thong thả nói: "Em giúp anh đối phó với Lữ Xương Dân."
"Em á?" Anh gẩy tàn thuốc, cười thành tiếng: "Qua chỗ khác chơi."
"Đừng coi thường em."
Du Tùng đáp: "Chuyện này mà dựa vào đàn bà con gái, anh sống cũng tốn cơm."
Dư Nam chặn họng: "Vậy anh sống tốn cơm mười bảy năm rồi?"
Du Tùng nghe không hiểu, anh rút điếu thuốc ra, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, nghiến răng, tay mò xuống dưới: "Vẫn chưa làm đủ hử?" Anh đâm mạnh: "Vẫn còn sức tranh cãi?"
Dư Nam run người, cô lấy lại bình tĩnh, hơi thở nhẹ bẫng: "Số phận của Lữ Xương Dân hiện giờ đang nằm trong tay em, bên cảnh sát kết án thế nào hoàn toàn phải dựa vào em." Cô ngừng lại: "Đưa người vào Xương Dung làm việc để đổi lấy trong sạch và tự do, em nghĩ gã sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Anh nghe hiểu, cô nói tiếp: "Anh cũng đang thiếu một trợ thủ phối hợp trong ngoài, đúng không?"
Anh suy tư nhìn cô, ngón tay luồn qua mái tóc đen nhánh: "Thật sự muốn giúp anh ư?"
"Thật."
"Em muốn làm gì?"
Dư Nam ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Em cũng trả thù."
"Vì chuyện hôm nay?"
Cô cười một tiếng, không đáp lại.
Đêm khuya sương dày, giấc ngủ nông chỉ mấy tiếng đồng hồ, khi Dư Nam tỉnh giấc, Du Tùng đã rời đi.
Mười giờ sáng, trên mạng bùng nổ tin tức chấn động, Lữ Xương Dân, doanh nhân xuất sắc của Đại Lý, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Xương Dung, gặp cướp trong khách sạn, sau khi bị đánh hôn mê thì lột sạch quần áo, cả người chằng chịt vết thương, nằm trần truồng trong đại sảnh khách sạn.
Có hình ảnh tức có bằng chứng, phía dưới còn đính kèm mấy tấm ảnh, trong đó có một tấm chụp cận mặt, đích thị là Lữ Xương Dân không sai.
Người đưa tin chỉ nói là mình là người sống cùng khách sạn, đi ngang qua cửa phòng phát hiện ra Lữ Xương Dân đang nằm dưới đất, bèn lập tức dùng điện thoại trong phòng báo cảnh sát, thuận tay chụp vài tấm ảnh. Tin tức bị rò rỉ trên mạng không hề nhiều, ông ta bị mang ra làm trò hề cho tới tận bây giờ, nhưng không ai biết sự thật đằng sau.
Chiều hôm đó, Du Tùng Trương Thạc đến bệnh viện thăm Lữ Xương Dân.
Chân trái Lữ Xương Dân bị cố định treo lên cao, nội tạng bên trong chịu tổn thương mức độ nhẹ, nhưng vết thương trên mặt khá nghiêm trọng, gò má sưng tím, nói chuyện không tròn vành rõ chữ.
Gã nghiến răng nghiến lợi: "Đừng để ông đây biết là ai, dám động thổ trên đầu thái tuế, tao phải giúp mày sống không bằng chết."
Du Tùng ngồi xuống mép giường: "Anh Lữ đừng kích động, tĩnh dưỡng mới là chuyện quan trọng."
Lữ Xương Dân đáp: "Ông đây nổi tiếng trên mạng rồi, bây giờ ăn không ngon ngủ không yên."
"Anh có gây thù chuốc oán với ai không? Tôi thấy hắn không hề nương tay đâu." Anh ngừng lại giây lát, "Nếu cần tôi giúp gì, anh cứ gọi một tiếng."
Lữ Xương Dân nhìn anh, nhếch mép: "Có câu này của chú em, được. Nhưng hiện giờ bên cảnh sát nhúng tay vào rồi, cứ giao cho họ giải quyết đi."
Du Tùng gật đầu: "Cũng được, cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng ngóc ngách ngọn nguồn."
Anh nhấn mạnh từng chữ, Lữ Xương Dân chợt nghĩ, nếu điều tra "ngóc ngách ngọn nguồn", thì chẳng có lợi gì với gã.
Gã cay cú chửi bậy: "Fuck, con mẹ nó muốn chơi gái thôi mà, không ăn được lại còn rước nhục vào người."
Gã ta nhìn anh: "Chú em, lần này chú phải giúp anh."
"Anh cứ nói."
"Thủ đoạn lừa con đấy không được vẻ vang cho lắm..." Lữ Xương thầm thì kể lại sự thật: "Liệu nó có bám anh dai dẳng không?"
Du Tùng cân nhắc: "Để cô ta ngậm miệng rất dễ, cho một khoản tiền thêm tí lộc lá là xong, phụ nữ thông minh sẽ không nói lung tung."
Lữ Xương Dân nhìn anh đầy ngờ vực.
Du Tùng: "Anh yên tâm, chuyện này để tôi lo." Anh nở nụ cười: "Đảm bảo anh Lữ xuất viện có thể bình an về nhà, nhưng..."
"Nhưng nhị gì?"
"Anh phải nuốt cơn tức này xuống đã, không được làm ầm lên, chuyện nhỏ khóa không mới là cách giải quyết ổn thỏa nhất."
Lữ Xương Dân suy nghĩ rất lâu, tức tối mắng mấy câu, "Cứ giải quyết thế đi."
Hết chương 34
Đêm không trăng gió lộng, dân cư sống trong khu biệt thự rất ít, huống chi trong cánh rừng đen như mực.
Thủy sam thắng tắp rậm rạp đứng san sát vào nhau, dưới ánh trăng như đám mây đen nặng nề lơ lửng dưới chân núi, không bay hơi cũng không di chuyển.
Tim Dư Nam đập thình thịch, cô giãy giụa: "Thả em xuống."
Du Tùng bế cô, bước chân như bay: "Sao thế, hối hận rồi à?"
"Nếu vậy thì sao?"
"Thay đổi nhanh ghê." Du Tùng không định tha cho cô, anh xốc đùi cô lên: "Nhưng lần này không có thuốc hối hận."
Cô cắn môi: "Ý em là, đến nhà em nhé?"
"Ở đây."
Dư Nam nhéo da Du Tùng, nhưng lại làm anh bật cười, anh hôn lên môi cô một cái: "Anh không chờ nổi nữa rồi."
Quãng đường không gần, đường công cộng còn chưa sửa xong, không hề bằng phẳng, Dư Nam nói: "Để em tự đi."
Du Tùng nhìn cô, thả cô xuống, rất tự nhiên nắm chặt một tay cô, bước chân anh lớn, cách cô nửa bước, Dư Nam lặng lẽ đi theo. Tốc độ đi chậm lại, ánh trăng mờ mờ phác họa nên bóng dáng hai người, phản chiếu xuống con đường đất gồ ghề, đường nét hơi thay đổi, di chuyển về phía trước.
Du Tùng nghiêng đầu: "Năm đấy tên họ Bạch cứu em thế nào?"
Dư Nam không trả lời, anh bóp nhẹ tay cô: "Không muốn nói à?"
"Ừ."
Anh giễu cợt: "Nhiều bí mật quá đấy, hiếm có."
Cô hỏi anh: "Anh và Lữ Xương Dân rốt cuộc có thù oán gì?"
Du Tùng liếc cô một cái, trả lại câu "Không muốn nói."
Dư Nam cười ha ha: "Trẻ con."
Hai người bước đi, một lúc lâu sau cô bất ngờ nghe thấy câu trả lời: "Mười bảy năm trước, anh lạc mất một cô bé, bị thuộc hạ của gã có biệt danh là Lưu "sẹo" bắt đi, đưa tới huyện Nghi, sau đó anh đuổi theo, vẫn luôn tìm kiếm cô bé ấy, cho đến mấy tháng trước mới nghe ngóng được tin tức, cô ấy bị qua tay nhiều người rồi bán đến Đại Lý." Bốn bề im lìm, anh lặng lẽ thở dài: "Không biết cô ấy còn sống hay đã chết"
Dư Nam cắn môi, cô trầm mặc cúi đầu, nhìn chiếc bóng của hai người.
Du Tùng kể tiếp: "Năm đấy người thực hiện vụ đó ở Đại Lý là Lữ Xương Dân."
Cô giật mình, bước chân hơi khựng lại, mở to mắt nhìn anh, Du Tùng cảm nhận được, anh nghiêng đầu: "Sao thế?"
Dư Nam ngẩn người rất lâu mới sực tỉnh: "Không có gì, vậy anh tính làm gì?"
"Tiếp cận gã, có lẽ sẽ biết thêm tin tức của cô ấy, nghe nói hồi đấy có rất nhiều đứa trẻ bị mất tích, rồi sẽ có manh mối thôi." Anh hơi ngập ngừng, giọng nói trầm xuống: "Hơn nữa, anh muốn gã phải trả giá."
Dư Nam hỏi: "Nếu không tìm thấy thì sao?"
"Không đâu, sống hay chết đều phải rõ ràng, dù đối với bản thân anh hay gia đình cô ấy cũng dễ chịu hơn."
Dư Nam im lặng, Du Tùng nhìn cô, khóe môi cong lên: "Lừa anh nói nhiều thế rồi, còn em?"
"Em đâu ép anh nói."
Du Tùng nở nụ cười, cắn vành tai cô: "Thiếu phạt."
Đi sâu vào khu rừng, vầng trăng bị tán cây che khuất, lá cây rậm rạp, không ánh sáng nào lọt được qua.
Dư Nam không nhìn thấy đường, được anh dẫn đi.
Cô chân nam đá chân chiêu, thuận miệng hỏi: "Anh rất thích cô ấy ư?"
"Ai cơ?"
"Cô bé ấy."
"Em muốn hỏi loại thích nào?"
"Tình cảm của đàn ông với phụ nữ."
Du Tùng bật cười, vỗ mông cô: "Nghĩ linh tinh gì thế, hồi đó cô bé mới bảy tuổi, vắt mũi còn chưa sạch, yêu đương đâu ra."
"Vậy tại sao anh lại tốn công sức tìm kiếm bao nhiêu năm qua?"
Anh trả lời qua quýt: "Áy náy? Đồng cảm? Tinh thần trách nhiệm ít đến đáng thương? Ai biết được."
Đi được kha khá, bầu không khí ẩm ướt trong khu rừng đọng lên làn da, bên tai có tiếng côn trùng kêu, gió thổi cành lá xào xạc, cô thì thầm: "Đúng thế, nếu để ý hơn thì đã không lạc mất."
"Cũng không đúng." Du Tùng đè cô lên thân cây, cúi đầu hôn cô, nhưng không nói tại sao không đúng.
Anh ngậm cánh môi cô, nâng đôi chân thẳng tắp ấy lên, lẩm bẩm: "Bây giờ, em là người anh thích nhất."
Không cần suy nghĩ kĩ càng, lời anh nói hoàn toàn không hề có giá trị nghiên cứu thật giả.
Lưng Dư Nam dựa vào thân cây già nua hàng trăm năm, lớp vỏ xù xì mang theo vẻ đẹp thăng trầm khi đi qua sương gió, chóp mũi cô choáng ngợp mùi hương bùn đất và cây cỏ, tất cả đều thuộc về thiên nhiên, vạn vật đều được dâng hiến cho linh hồn.
Da thịt chà sát với thân cây cổ thụ, cô cắn môi, cảm thấy sống lưng đau như lửa đốt. Cây thủy sam cao vút, thân cây cao gấp đôi người cô, vững chãi không gì lay chuyển được. Sau lưng là cây, trước mặt là hơi nóng như sắt nung, Dư Nam tìm thấy cảm giác an toàn mà chưa bao giờ có.
Trước mắt có ánh sáng lấp lóa, cô ngước đầu, những đốm nhỏ li ti lay động qua kẽ lá, hợp lại thành một đường thẳng, như dòng sông Ngân thần bí biến hóa huyền ảo, như vì tinh tú thần kì thay đổi không ngừng.
Sinh linh nhỏ bé lướt qua kẽ lá như con thoi, tự do nhảy múa.
Trong không trung có chú đom đóm quanh quẩn lượn vòng, nhìn chòng chọc bọn họ mà chẳng cảm thấy xấu hổ, bay qua lượn lại, Dư Nam đưa tay ra, nó nhẹ nhàng đậu lên lòng bàn tay cô, màu xanh óng ánh thắp sáng đêm đen, họ nhìn thấy gương mặt nhau, gần trong gang tấc.
Du Tùng hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, gió khẽ thổi qua, những sợi tóc trên trán tung tăng theo gió, cô ngước đầu, tóc bay về phía sau.
Trong ánh sáng lờ mờ gương mặt cô ẩn hiện nét quyến rũ say lòng, hoặc chau mày, hoặc cắn môi, hoặc lắc đầu nín thở, giây phút này, tất cả thay đổi nơi cô đều do anh dành tặng, Du Tùng nhìn nét mặt cô không chớp mắt, khắc sâu vẻ đẹp của cô lúc này vào trong tim mình...
Đom đóm chao liệng không nghỉ, dưới ánh trăng Dư Nam nhìn thấy cả đôi cánh vểnh lên của nó, tốc độ vẫy cánh không hẹn mà giống y chang người nào đó. Bàn tay của cô đang run rẩy, không kiềm chế được bèn nắm chặt lại, chú đom đóm lanh lẹ nhảy khỏi lòng bàn tay, bay vút lên cao. Linh hồn Dư Nam cũng bị câu mất, bay lên theo nó, nhìn pháo hoa nở rộ rực rỡ khắp bầu trời, đôi mắt cô rã rời, tất cả trở nên không còn chân thực, pháo hoa dần dần tàn lụi, cuối cùng chỉ còn hạt bụi rơi xuống, trôi giạt trong không trung...
Bên tai lùng bùng, bỗng nhiên vang vọng lời Bạch Chấn Dương nói, ý nghĩa của yêu.
...Dù oán hận trách móc cũng không thể dứt bỏ được, mới chính là yêu.
* * * * * *
Dư Nam ngã qụy xuống đất, Du Tùng không phòng bị, giật mình thót tim.
Anh kéo cô lên, cười nói: "Chân mềm nhũn rồi hả?"
Dư Nam hừ một tiếng "ừ" bằng âm mũi.
"Tạm nghỉ." Anh bế thốc cô lên: "Người bán sức lao động là anh, sao chân em chẳng còn tí sức nào nhỉ?"
Lúc về đến nhà Dư Nam đã hai giờ sáng, anh đặt cô lên sô pha, vừa đặt lưng xuống, cô đã rên: "Đau."
"Đau chỗ nào?"
"Lưng."
Du Tùng vạch áo cô lên, kìm lòng không đậu hít mạnh một hơi, từ trên xuống dưới tấm lưng trắng mềm mịn màng đều sưng đỏ, đan xen với khá nhiều vết xước, có vài vết còn hơi rỉ máu, anh thầm mắng một câu: "Sao em không kêu?"
"Kêu thì anh dừng à?"
Anh ngẩn người, sau đó bật cười: "Đúng là không thể." Anh lườm cô một cái: "Chẳng lẽ em cũng không "sướng"?"
Dư Nam vẫn cứng miệng: "Cũng bình thường."
"Còn mạnh mồm." Anh lần xuống dưới, "Sướng hay không, nó biết."
Cô nghiêng người, liếc xéo anh, Du Tùng hỏi: "Hộp y tế đâu? Anh xoa bóp cho em."
"Không cần đâu." Cô đứng dậy, "Em đi tắm rửa đã."
Du Tùng cởi chiếc áo đẫm mồ hôi, anh đi chân trần: "Nhà em còn thiếu một đôi dép lê, cỡ 43, lần sau đừng quên mua đấy."
Dư Nam hừ một tiếng, đi vào nhà tắm, lại nghe thấy tiếng Du Tùng gọi: "Đói không?"
Cô lấy tay thử nhiệt độ nước: "Bình thường."
Chẳng bao lâu sau anh bước vào, điều chỉnh vòi xịt nhỏ, nhúng ướt khăn mặt. Trong không gian nhỏ hẹp, hai người chen chúc cũng trở thành vấn đề, Dư Nam cau mày: "Anh ra ngoài đi."
Anh bóp ngực cô: "Tắm cùng nhau."
"Diện tích quá nhỏ."
Anh giả vờ không nghe thấy, không để cô dính nước, tránh những vết thương trên lưng, lấy khăn bông lau cho cô.
Anh nói: "Lát nữa nấu mì đơn giản thôi, như lần trước là được rồi."
Cô bông đùa: "Anh yêu cầu thấp quá đấy."
"Có thực mới vực được đạo." Anh cười xấu xa, hôn cô một cái: "Ăn no mới có tinh thần tiếp tục chiến đấu."
Dư Nam: "..."
* * * * *
Đêm sâu yên tĩnh, có người phát lệnh tấn công, trằn trọc không ngủ.
Lưng Dư Nam bị thương, cô nằm sấp, Du Tùng vén gọn tóc cô, hơi thở cô mỏng manh như sợi tơ nhện.
Anh như gió táp mưa sa, ăn cho đến tận xương cốt cô.
Rất lâu sau, cuối cùng Du Tùng mới để cô nghỉ ngơi, châm điếu thuốc, Dư Nam chầm chậm thở một hơi, gió đêm đã thổi khô mồ hôi, anh đút cho cô mấy miếng nước.
Dư Nam bất mãn, thong thả nói: "Em giúp anh đối phó với Lữ Xương Dân."
"Em á?" Anh gẩy tàn thuốc, cười thành tiếng: "Qua chỗ khác chơi."
"Đừng coi thường em."
Du Tùng đáp: "Chuyện này mà dựa vào đàn bà con gái, anh sống cũng tốn cơm."
Dư Nam chặn họng: "Vậy anh sống tốn cơm mười bảy năm rồi?"
Du Tùng nghe không hiểu, anh rút điếu thuốc ra, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, nghiến răng, tay mò xuống dưới: "Vẫn chưa làm đủ hử?" Anh đâm mạnh: "Vẫn còn sức tranh cãi?"
Dư Nam run người, cô lấy lại bình tĩnh, hơi thở nhẹ bẫng: "Số phận của Lữ Xương Dân hiện giờ đang nằm trong tay em, bên cảnh sát kết án thế nào hoàn toàn phải dựa vào em." Cô ngừng lại: "Đưa người vào Xương Dung làm việc để đổi lấy trong sạch và tự do, em nghĩ gã sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Anh nghe hiểu, cô nói tiếp: "Anh cũng đang thiếu một trợ thủ phối hợp trong ngoài, đúng không?"
Anh suy tư nhìn cô, ngón tay luồn qua mái tóc đen nhánh: "Thật sự muốn giúp anh ư?"
"Thật."
"Em muốn làm gì?"
Dư Nam ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Em cũng trả thù."
"Vì chuyện hôm nay?"
Cô cười một tiếng, không đáp lại.
Đêm khuya sương dày, giấc ngủ nông chỉ mấy tiếng đồng hồ, khi Dư Nam tỉnh giấc, Du Tùng đã rời đi.
Mười giờ sáng, trên mạng bùng nổ tin tức chấn động, Lữ Xương Dân, doanh nhân xuất sắc của Đại Lý, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Xương Dung, gặp cướp trong khách sạn, sau khi bị đánh hôn mê thì lột sạch quần áo, cả người chằng chịt vết thương, nằm trần truồng trong đại sảnh khách sạn.
Có hình ảnh tức có bằng chứng, phía dưới còn đính kèm mấy tấm ảnh, trong đó có một tấm chụp cận mặt, đích thị là Lữ Xương Dân không sai.
Người đưa tin chỉ nói là mình là người sống cùng khách sạn, đi ngang qua cửa phòng phát hiện ra Lữ Xương Dân đang nằm dưới đất, bèn lập tức dùng điện thoại trong phòng báo cảnh sát, thuận tay chụp vài tấm ảnh. Tin tức bị rò rỉ trên mạng không hề nhiều, ông ta bị mang ra làm trò hề cho tới tận bây giờ, nhưng không ai biết sự thật đằng sau.
Chiều hôm đó, Du Tùng Trương Thạc đến bệnh viện thăm Lữ Xương Dân.
Chân trái Lữ Xương Dân bị cố định treo lên cao, nội tạng bên trong chịu tổn thương mức độ nhẹ, nhưng vết thương trên mặt khá nghiêm trọng, gò má sưng tím, nói chuyện không tròn vành rõ chữ.
Gã nghiến răng nghiến lợi: "Đừng để ông đây biết là ai, dám động thổ trên đầu thái tuế, tao phải giúp mày sống không bằng chết."
Du Tùng ngồi xuống mép giường: "Anh Lữ đừng kích động, tĩnh dưỡng mới là chuyện quan trọng."
Lữ Xương Dân đáp: "Ông đây nổi tiếng trên mạng rồi, bây giờ ăn không ngon ngủ không yên."
"Anh có gây thù chuốc oán với ai không? Tôi thấy hắn không hề nương tay đâu." Anh ngừng lại giây lát, "Nếu cần tôi giúp gì, anh cứ gọi một tiếng."
Lữ Xương Dân nhìn anh, nhếch mép: "Có câu này của chú em, được. Nhưng hiện giờ bên cảnh sát nhúng tay vào rồi, cứ giao cho họ giải quyết đi."
Du Tùng gật đầu: "Cũng được, cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng ngóc ngách ngọn nguồn."
Anh nhấn mạnh từng chữ, Lữ Xương Dân chợt nghĩ, nếu điều tra "ngóc ngách ngọn nguồn", thì chẳng có lợi gì với gã.
Gã cay cú chửi bậy: "Fuck, con mẹ nó muốn chơi gái thôi mà, không ăn được lại còn rước nhục vào người."
Gã ta nhìn anh: "Chú em, lần này chú phải giúp anh."
"Anh cứ nói."
"Thủ đoạn lừa con đấy không được vẻ vang cho lắm..." Lữ Xương thầm thì kể lại sự thật: "Liệu nó có bám anh dai dẳng không?"
Du Tùng cân nhắc: "Để cô ta ngậm miệng rất dễ, cho một khoản tiền thêm tí lộc lá là xong, phụ nữ thông minh sẽ không nói lung tung."
Lữ Xương Dân nhìn anh đầy ngờ vực.
Du Tùng: "Anh yên tâm, chuyện này để tôi lo." Anh nở nụ cười: "Đảm bảo anh Lữ xuất viện có thể bình an về nhà, nhưng..."
"Nhưng nhị gì?"
"Anh phải nuốt cơn tức này xuống đã, không được làm ầm lên, chuyện nhỏ khóa không mới là cách giải quyết ổn thỏa nhất."
Lữ Xương Dân suy nghĩ rất lâu, tức tối mắng mấy câu, "Cứ giải quyết thế đi."
Hết chương 34
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook