Trò Chơi Thượng Vị
20: Hận Không Thể Đem Tiểu Huyệt Của Cô Làm Nát


Hai chân Phó Chỉ gần như bị mở ra đến một trăm tám mươi độ, hạ thể ướt sũng không hề che giấu lộ ra trong mắt anh.

"A...!Nhanh...!Nhanh dừng lại...!A ừm..."

Cô không cách nào khống chế tiếng rên rỉ dâm đãng của mình, càng không cách nào khống chế cơ thể đang run rẩy không ngừng của mình.

Nước dâm túa ra chảy theo kẽ tay vào lòng bàn tay, môi thịt không ngừng mấp máy, vội vàng hy vọng đại dương vật cắm vào...

Thẩm Tứ Niên lại không cho, ngay cả ngón tay cũng không cho, chỉ dùng đầu ngón tay xoa xoa âm đế cùng môi âm của cô, đầu ngón tay còn thỉnh thoảng đảo qua miệng huyệt ướt át của cô.

Cái miệng nhỏ nhắn của Phó Chỉ khẽ thở hổn hển, sắc mặt sớm đã ướt đẫm như hoa đào dưới sự trêu chọc của hắn, tóc dài bị mồ hôi ướt đẫm dán sát bên gò má.

Tần suất ngón tay thon dài của hắn ma sát ở âm hộ của cô càng nhanh hơn, rõ ràng là đang cố ý tra tấn cô.

Dục vọng trong cơ thể cô không ngừng chồng chất lên nhau, nhưng lại chậm chạp không tìm được một lối ra có thể giải tỏa, cô nhịn không được nâng hạ thể lên, chủ động ép tiểu huyệt vào giữa chân hắn...

Thẩm Tứ Niên đè lại bả vai của cô, thanh âm khàn đến lợi hại, "A Chỉ, cầu xin anh."


Phó Chỉ bị hắn đùa bỡn ý thức có chút tan rã, chỉ là mở to một đôi mắt sương mù nhìn hắn, không nói gì.

Hắn lại dùng đầu ngón tay tóm lấy cánh hoa sung huyết dày đặc của cô, "Cầu xin anh, cầu xin anh chơi em."

"Ưm..."

"Nhanh lên." Thẩm Tứ Niên vỗ mạnh vào mông đầy đặn trắng nõn của cô, môi mỏng mấp máy nói ra lời dâm đãng: "Cầu xin anh thao chết em."

Phó Chỉ nhìn thấy sự tàn nhẫn và hung ác dưới đáy mắt hắn, rõ ràng là cô không nói hắn sẽ không cho cô thoải mái.

"Xin, cầu xin anh..." Cô run giọng mở miệng, cơ thể sớm đã thành thục dưới tình huống như vậy làm sao có thể nhịn được, "Cầu xin anh thao em...!A..."

Vừa dứt lời, cuối cùng cự vật thô dài cũng nặng nề đâm vào.

Thẩm Tứ Niên nhịn cũng không chịu nổi, cắm vào liền hoàn toàn thả mình ra, từng cái đâm sâu vừa hung ác vừa nặng, nhìn thấy cơ thể của cô bị mình đâm thống khổ mà vặn vẹo run rẩy.

"A a...!Không, không cần...!Quá nặng...!Ưm ha...!Nhẹ chút..."


Phó Chỉ cảm giác cơ thể của mình sắp bị hắn đụng tan thành từng mảnh, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.

Quy đầu to tròn xuyên qua thịt mềm nhăn nhúm trong huyệt, đảo ngược hoa tâm, hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất trong cô, thậm chí mấy lần chạm vào cổ tử cung.

Thẩm Tứ Niên không biết mệt mỏi thao cô, hai tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng chạy ở trên người cô, tạo ra từng đợt sóng tình dục.

Theo hắn rút ra, lại có đại lượng dâm dịch từ trong cơ thể cô chảy ra, thấm ướt một mảng khăn trải giường phía dưới.

Cũng không biết trận hoan ái gần như tàn bạo này kéo dài bao lâu, thật ra mới chỉ là nửa đêm, nhưng Phó Chỉ lại cảm thấy dài như một thế kỷ...

Sau khi kết thúc, Thẩm Tứ Niên ghé vào trên người cô thở dốc, hắn cắn lỗ tai của cô hỏi: "Còn muốn nữa không?"

Phó Chỉ khóc lắc đầu, nói không muốn.

Lần này hắn không có chút kỹ xảo nào, thuần túy là vì giải tỏa, thoáng cái đâm xuống vừa sâu vừa độc, giống như hận không thể đem tiểu huyệt của cô làm nát.

Thẩm Tứ Niên nhìn thấy hốc mắt cô phiếm hồng, trong lòng mềm nhũn, lại hôn lên môi cô thấp giọng dỗ dành.

Mặc dù hắn hút thuốc, nhưng mùi trong miệng lại rất sạch sẽ, có lẽ là bởi vì hút ít, Phó Chỉ rất ít khi ngửi thấy mùi thuốc lá trong miệng hắn.

Trước kia cô từng theo một con quỷ già nghiện thuốc, miệng đầy mùi hôi thối, mỗi lần hôn cô đều phải nín thở, sợ mình bị ông ta làm cho nôn ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương