Trò Chơi Thượng Vị
2: Nổi Giận


Tiệc tối kết thúc, Phó Chỉ và Thẩm Tứ Niên trở về.

Trên đường, cả hai đều im lặng, không khí trong xe có chút kỳ lạ.

Theo Thẩm Tứ Niên hơn một năm, Phó Chỉ cũng phần nào hiểu tính hắn.

Cô biết rõ trong tình huống này, bình thường đều là hắn đang tức giận, chỉ là đang cố kìm nén mà thôi.

Phó Chỉ kéo tay Thẩm Tứ Niên, chủ động dựa sát vào, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Ai chọc giận anh sao?"

Thẩm Tứ Niên rũ mắt, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.

Hắn vẫn im lặng.

Phó Chỉ cũng không hỏi lại, nhưng dọc đường đi vẫn nắm chặt tay hắn không buông.

Về đến nhà, Thẩm Tứ Niên mở cửa xe bước xuống trước, không đợi Phó Chỉ, bóng lưng lạnh lùng toát ra vẻ tức giận.


Phó Chỉ vội vàng xuống xe đuổi theo, lặng lẽ đi phía sau hắn.

Hai người lên lầu, vào nhà.

Thẩm Tứ Niên nới lỏng cà vạt, sau đó cởi áo khoác ném lên ghế sofa.

Hắn mở tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang đỏ và hai ly chân cao.

Phó Chỉ ngồi xuống đối diện hắn, không dám thở mạnh, cẩn thận từng câu chữ hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy...!Ai chọc giận anh sao?"

Thẩm Tứ Niên chỉ vào chai rượu vang đỏ.

Phó Chỉ thức thời cầm lấy chai rượu, mở nắp, rót ra hai ly.

Hương rượu nồng nàn lan tỏa, dưới ánh đèn, rượu vang ánh lên màu đỏ thắm.

Thẩm Tứ Niên không phải người nghiện rượu, nhưng mỗi khi tâm trạng không tốt, hắn sẽ uống vài ly.

Phó Chỉ đã sớm nắm thấu thói quen này của hắn.

Mỗi lần như vậy, cô đều uống cùng, sau đó lên giường cùng hắn "vui vẻ" một trận, sự khó chịu trong lòng hắn cũng tiêu tan bảy, tám phần.

Phó Chỉ mười chín tuổi đã vào đời, tiếp xúc với vô số đàn ông, cô luôn biết tiến thoái trong chuyện tình ái, kỹ thuật điêu luyện.

Vì vậy, đối với việc làm thế nào để chiều lòng đàn ông, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Nhưng Thẩm Tứ Niên không giống những người đàn ông trước kia của cô, hắn tâm cơ khó lường, trong lòng toàn những toan tính.

Nghĩ cũng phải, người có thể leo lên vị trí giám đốc sở, làm sao có thể là người lương thiện?

Thẩm Tứ Niên nâng ly rượu đầy bảy phần, ngửa đầu uống cạn một hơi.

"Đừng uống nhanh như vậy," Ánh mắt Phó Chỉ lướt trên người hắn, "Dễ say."


Ở bữa tiệc đã uống nhiều như vậy, về nhà còn uống...


Phó Chỉ nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, sợ hãi hỏi: "Tứ Niên, anh...!anh say rồi sao?"

"Phó Chỉ," Hắn gọi cả tên lẫn họ của cô, không thân mật như ở trên yến hội, "Em cho rằng anh mù, đúng không?"

Phó Chỉ trong lòng chợt lạnh, rất nhanh nghĩ đến điều gì đó.

Nhưng cô không dám trực tiếp thừa nhận, đành phải giả ngu hỏi: "Có ý gì?"

"Anh nói cho em biết, người như Cố Bỉnh Quyền không phải người em nên mơ tưởng."

Thẩm Tứ Niên từ trong tủ đầu giường lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc rồi châm lửa.

Bật lửa bạch kim bật ra, cô rất nhanh đã ngửi thấy mùi khói sặc người.

Nửa người trên của hắn nghiêng về phía trước, khuỷu tay hai tay chống đỡ ở trên đùi.

Phó Chỉ nằm ở trên giường, nửa ngày mới tỉnh táo lại.



Đối với Thẩm Tứ Niên chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia, cô không dám thừa nhận, nhưng cũng không dám phủ nhận nữa, để tránh chọc giận hắn, cuối cùng chịu khổ vẫn là mình.

Phó Chỉ đã từng nhìn thấy mặt tối trong lòng hắn, cho nên cô không có gan khiêu khích.

Lúc ở cùng Thẩm Tứ Niên, bên cạnh hắn còn có một tình nhân thịnh sủng, gọi là Lâm Mạn.

Lâm Mạn đi theo hắn hai ba năm, lớn lên xinh đẹp, dáng người cũng tốt, ỷ vào sự sủng ái mà kiêu ngạo, không hề khiêm tốn, có lần chạm mặt Phó Chỉ, sau khi xảy ra mâu thuẫn thậm chí còn giơ tay tát cô một cái.

Lúc ấy Thẩm Tứ Niên còn ở đó, cho nên Phó Chỉ không nói gì, nuốt tất cả ủy khuất vào trong bụng.

Nhưng cô há có thể cam tâm tình nguyện nuốt xuống cục tức này?

Cô tìm người theo dõi Lâm Mạn, mới theo dõi hai ngày đã có thu hoạch ngoài ý muốn, phát hiện cô ta thường xuyên cùng một đám bạn bè đi quán bar vui chơi.

Lúc Phó Chỉ cầm chứng cứ vạch trần chuyện này với Thẩm Tứ Niên, hắn bình tĩnh đến đáng sợ.

Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng sắc mặt lại âm trầm như là có thể vắt ra nước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương