Trò Chơi Thượng Vị
-
16: Tức Giận
Phó Chỉ vào khách sạn, thuê một gian phòng ở quầy lễ tân.
Lúc cô mở phòng, ánh mắt của nhân viên phục vụ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, sự nghi ngờ trong mắt rất rõ ràng.
Cô lười giải thích, huống chi người này cũng không cần thiết phải giải thích, chỉ muốn nhanh đi tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ.
Mở phòng xong, nhân viên phục vụ đưa thẻ phòng cho cô.
Phó Chỉ thanh toán tiền, nhận thẻ phòng xoay người đi về phía thang máy.
Đại sảnh lầu một của khách sạn đặt hai dãy sô pha cho khách nghỉ ngơi, khóe mắt cô liếc thấy trên dãy sô pha bên phải hình như có người ngồi, sườn mặt còn mơ hồ có chút quen thuộc.
Có điểm giống!
Cô chậm chạp ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn đụng phải ánh mắt người nọ đang nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí trong nháy mắt trầm mặc có chút tĩnh mịch.
Phó Chỉ thấy rõ mặt người kia, vẫn là hình dáng quen thuộc trong trí nhớ, chỉ là giống như càng thêm lạnh lẽo so với ngày thường.
Thẩm Tứ Niên thấy bước chân cô cứng đờ tại chỗ, giơ tay lên vẫy vẫy cô, "Lại đây.
"
Nhịp tim cô đập như nổi trống, cầm thẻ phòng từng bước một chậm rãi tiến lại gần.
Mãi đến khi đi đến trước mặt hắn, người đàn ông mới đứng dậy, nhưng không nói gì, cũng không hỏi cô sao lại chật vật như vậy, chỉ kéo tay cô cùng vào thang máy.
Trong lúc thang máy đi lên, Thẩm Tứ Niên vẫn trầm mặc không nói một lời.
Phó Chỉ đứng bên cạnh hắn không dám cử động, cảm thấy quanh người hắn giống như tản ra hàn ý lạnh lẽo, ngay cả không khí xung quanh cũng đông cứng lại.
Cô không biết hắn có nhìn thấy mình vừa rồi đứng chung một chỗ với Cố Bỉnh Quyền hay không, nếu như nhìn thấy!
Thẩm Tứ Niên sợ là sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Hắn luôn ghét nhất người khác đụng vào điểm mấu chốt của mình, huống chi trước đây còn đã cảnh cáo cô rõ ràng, muốn cô cách xa Cố Bỉnh Quyền một chút.
Phó Chỉ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, ngay cả hai chân đứng cũng không nhịn được bắt đầu run lên.
Cô hít sâu, lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tứ Niên, anh! Không phải đi Vân Thành sao, sao lại ở chỗ này?"
"Ngày mai mới đi.
" Thẩm Tứ Niên nhìn thẳng vào con số không ngừng nhảy nhót trên màn hình: "Đến bên này có chút việc, tiện thể tìm một khách sạn ở lại một đêm.
"
Phó Chỉ còn muốn hỏi hắn vừa rồi có nhìn thấy cái gì hay không, nhưng cô không dám.
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Thang máy dừng lại, hai người lần lượt đi ra.
Cô cầm thẻ phòng mở cửa, nghiêng người để Thẩm Tứ Niên đi vào trước.
Sắc mặt người đàn ông không có gì khác với lúc ban đầu, vẫn là âm trầm, sau khi hắn đi vào đến sô pha ngồi xuống, nâng tay day day mi tâm mệt mỏi, "Đi tắm rửa đi.
"
"Được! "
Nhìn bộ dạng này của hắn, đêm nay cô đừng nghĩ dễ chịu.
Phó Chỉ đặt thẻ phòng xuống, lo sợ bất an đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen lên mức lớn nhất, lau năm sáu lần sữa tắm trên người, cuối cùng mới rửa sạch mùi xăng.
Ở chỗ này gặp Thẩm Tứ Niên là ngoài dự liệu, cô cũng không có để ý mua quần áo, tắm rửa xong, đơn giản quấn khăn tắm liền đi ra.
Thẩm Tứ Niên ngồi trên ghế sô pha, kẹp một điếu thuốc đã châm lửa.
Trong gạt tàn còn có mấy cái mẩu thuốc lá, xem ra, hắn bắt đầu hút từ sau khi cô vào phòng tắm.
Phó Chỉ đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, căng thẳng hô hấp như ngồi trên đống lửa: "Anh tắm không?"
Thẩm Tứ Niên giống như đang suy nghĩ gì, nghĩ đến có chút thất thần, nghe được thanh âm của cô mới quay đầu lại.
Hắn vẫn không nói gì.
Chỉ là không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Phó Chỉ cảm giác tim mình như ngừng đập vì bị hắn nhìn chằm chằm, cô thực sự không chịu nổi ánh mắt như vậy, há miệng định nói chuyện, lại thấy hắn đột nhiên giơ tay lên, bóp mạnh cằm mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook