Trò Chơi Tận Thế
-
Quyển 1 - Chương 7: Lỗ tròn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đi qua tấm rèm vải, trước mắt bỗng đen kịt một màu.
Lâm Việt quay đầu nhìn lại phía sau, cánh cửa anh vừa đi qua đã biến thành bức tường lạnh lẽo, mà trước mặt anh là một hành lang bất tận. Chân tường hai bên vách hành lang gắn một loạt đèn mờ ảo, ánh sáng đèn nối nhau tiến về phía trước, quanh co khúc khuỷu, đóng khung một con đường.
Lâm Việt gác súng lên vai, dùng ống ngắm mở rộng tầm nhìn, đề cao cảnh giác. Ánh sáng từ ống kính có khả năng nhìn trong bóng tối giúp anh quan sát nơi u ám này rõ hơn một chút, chỉ là cảnh vật sau lớp kính ngắm đều phủ thêm một màu xanh lục, anh thấy được mặt tường hai bên hành lang hơi gồ ghề, thế nhưng màu lục ám vào khắp nơi khiến anh nhất thời chưa xác định được đó là thứ gì.
Sững lại hai giây, Lâm Việt bỗng hiểu ra.
Hình dạng của xương cốt! Hơn nữa kinh nghiệm còn nói cho anh biết, đó là xương người. Hai vách tường chôn kín hài cốt, lớp xi măng xù xì xám xịt che được đầu khớp xương tái nhợt nhưng không che được dấu vết lồi lõm.
Cũng may Lâm Việt không phải người sẽ sợ thứ như xương khô, anh chỉ kinh ngạc một chút rồi lại bình thản tiếp tục tiến tới.
Thế nhưng khi anh đi chưa được bao xa, âm thanh va quẹt vô cùng khó chịu bỗng văng vẳng phía sau. Âm thanh đó giống như tiếng móng tay cào qua bảng đen, hay tiếng chìa khóa xẹt qua chén sứ, chói tai khiến người ta rùng mình. Lâm Việt dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Đám xương xẩu bị đóng trong vách tường, chúng sống lại.
Mỗi mảnh xương khớp đều như có sinh mệnh, chen chúc chui ra khỏi bức tường. Tầng xi măng mỏng manh không ngăn được chúng, mà tiếng động như khoét màng tai kia chính là âm thanh phát ra khi những khúc xương và xi măng va chạm!
Xương trắng rơi xuống đất nhúc nhích tụ lại thành một đống, chúng có vẻ vô cùng nóng ruột, chắp vá lung tung lảo đảo đứng lên, ráp thành một khung xương kỳ quái.
Bộ xương này có ba cái đầu, cột sống dài đến hơn hai mét, cắm cả trăm khúc xương sườn, bốn cánh tay, năm cái chân.
Khung xương cổ quái nhanh chóng chắp ghép xong, sau đó bắt đầu uốn éo bò về phía Lâm Việt, vừa lê lết trên mặt đất vừa giương nanh múa vuốt hăm dọa, dường như đang cố dùng hành động “nói” cho anh biết nó vô cùng đáng gờm.
Đáng tiếc, Lâm Việt chỉ lạnh lùng xem màn biểu diễn vụng về. Nó chẳng những không thể làm anh sợ hãi, trái lại trò dọa nạt quá sức còn hơi tức cười.
Vừa quan sát khung xương dị dạng kia, Lâm Việt vừa nhẹ nhàng rời khỏi. Dù sao anh chưa biết sức chiến đấu của thứ này đến đâu, cẩn thận một chút vẫn hơn. Anh đi giật lùi vài bước, vươn tay sờ soạng vách tường tìm kiếm cửa ra hoặc cửa hầm gì đó, thế nhưng cửa không tìm được, tay anh lại đụng phải một thứ gì đó rất mềm mại, có chút trơn…
Không rõ đó là gì, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành. Lâm Việt chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức nắm thứ trơn mềm đó lên ném về phía khung xương xiêu vẹo!
Thứ anh ném ra đập vào khung xương, “đùng” một tiếng, ánh lửa xanh lè dấy lên từ thứ kia, ma trơi tỏa sáng tứ phương, cũng chiếu lên bản thân “nó”.
Là một con mèo.
Con mèo này cực kỳ xấu xí, trên mình không một cọng lông, da dẻ bong tróc thối rữa, hai mắt bị khoét, trên bụng là vết cắt bén ngọt, nội tạng rối tung lủng lẳng tràn ra khỏi vết thương, mà những khúc nội tạng này còn đang nhúc nhích.
Họng súng của Lâm Việt lia qua, nhắm vào con mèo quái đản nhả một phát đạn.
Viên đạn xuyên qua thân thể con mèo không gây ra nổi một vết xước, tựa như bắn vào u linh.
U linh kia trốn vào trong bộ xương, leo trèo nhảy nhót, cuối cùng chui vào an tọa trong một hộp sọ. Nó ngửa cổ rên lên từng tiếng dài, nửa như tố cáo, nửa như nguyền rủa. Theo tiếng “khóc than” kia, ngọn lửa màu xanh trên người nó nháy mắt lan tràn xuống bộ xương dưới móng vuốt, mỗi nơi ngọn lửa chảy qua đều như rót thêm cho xương khô nguồn sống, khung xương quỷ dị bỗng mọc ra da thịt, hóa thành một con quái vật quằn quại nằm sấp trên nền đất.
Ánh lửa tan đi, chỉ còn những đốm lửa ma trơi xanh lét trên người mèo le lói ánh sáng yếu ớt, soi lên ngũ quan trên ba cái đầu.
Khi ba gương mặt kia lộ ra, ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Lâm Việt cũng không khỏi run rẩy.
Triệu Thanh Đình, Mộ Dung Quang, Hách Nhân… Chủ nhân của ba gương mặt này đều là những chiến hữu đã cùng anh vào sinh ra tử!
Vào sinh… ra tử…
Cuối cùng cả ba đều chết.
Sinh? Người còn sống chỉ có một mình Lâm Việt anh.
Quái vật kia dùng khuôn mặt ba anh em của anh, dùng giọng nói giống hệt như ba anh em của anh trách móc…
“Tại sao khi đó cậu không nhắc tôi có mai phục?”
“Nếu lúc đó cậu bắn chết tên địch bên Hắc Cân kia, tôi với anh lục đã không phải chết.”
“Vì sao hôm đó cậu không ra chiến trường? Đau dạ dày thì không cần ra trận nữa sao?! Cậu yếu đến thế sao? Nếu ngày đó tôi không ra trận thay cậu, người chết sẽ là cậu chứ không phải tôi!”
Từng câu từng câu trách móc, tất cả đều là những lời đã âm thầm vang vọng trong lòng Lâm Việt vô số lần. Ngay khi quái vật trước mắt dùng giọng nói quen thuộc nói ra những lời này, cổ họng anh gần như nghẹn lại, muốn khóc mà nước mắt không thể trào tuôn.
Chỉ là anh muốn khóc không phải vì sợ hãi.
Đã nhiều năm đến thế, vậy mà anh vẫn còn thấy lại được ba người họ, được nghe bọn họ mắng mình, cảm giác này thật sự khiến người ta hoài niệm, dù biết đây chỉ là ảo giác nhưng Lâm Việt vẫn không nhẫn tâm phá nó vỡ tan…
Nhưng ảo giác này chung quy vẫn có chút không giống thật. Những chiến hữu của anh luôn chuẩn bị sẵn sàng một ngày chết trận sa trường, họ sẽ không bao giờ trút tội oan uổng lên người khác, lời quái vật vừa nói chắc chắn không thể từ miệng ba người đó mà ra.
“Câm miệng!”
Hai chữ rít qua kẽ răng, Lâm Việt nổ súng bắn vỡ ba cái đầu giả mạo. Con mèo u hồn kia không có thực thể, giết không chết, anh mặc kệ nó.
Quái vật bị bắn nát đầu vẫn có thể di chuyển, nó bò tới gần Lâm Việt bằng tư thế vô cùng quỷ dị, hung tợn muốn ăn sống nuốt tươi kẻ thù.
Con quái bất ngờ nhảy vọt, vươn hai cánh tay trước nhất bắt được chân trái Lâm Việt. Anh phản ứng rất nhanh, quay ngược báng súng đập mạnh cổ tay nó, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, chỉ vài phát đã đập gãy khúc tay xương xẩu. Mười ngón tay vặn vẹo rũ xuống, chân Lâm Việt giành lại được tự do, anh liền xách súng đi về phía quái vật.
Quái vật cố gắng tấn công Lâm Việt thêm vài lần, thế nhưng lần nào cũng bị Lâm Việt linh hoạt nhạy bén tránh được, vài vết cào trầy xước trên bắp chân căn bản không ảnh hưởng đến anh. Nhắm thấy một cơ hội tốt, Lâm Việt lập tức giơ súng, ngoan độc giáng xuống cột sống dài ngoằng!
“Răng rắc” mấy tiếng giòn vang, xương sống quái vật bị báng súng đập nát, hãy thành vài đoạn.
Xương sống quá dài chính là nhược điểm trí mạng của con quái, nó tự ghép bản thân thành hình dạng này là vì muốn dùng bề ngoài quái dị khiến người luân hồi sợ hãi, thế nhưng kỳ thực thứ rác rưởi này có quá nhiều sơ hở, không chịu nổi một kích!
Quái vật bị chặt đứt cột sống quỳ rạp trên mặt đất quơ quào tay chân, không thể động đậy. Nó cùng bốn khúc tay dồn nắn lại những đoạn xương cong vẹo, cố gắng đẩy các đốt sống về vị trí cũ. Lâm Việt nheo mắt, lại tiếp tục vung súng nện xuống, đến khi mỗi một đốt sống đều vỡ ra từng mảnh anh mới thu tay.
Giờ nó ngay cả cơ hội sửa chữa cũng không còn rồi, chỉ là một phế vật.
Lâm Việt lạnh lùng liếc qua bộ hài cốt tàn tạ, vừa cảnh giác nó và con mèo u hồn, vừa tìm kiếm trên vách tường đen kịt. Anh đoán quanh đây chắc chắn sẽ có thứ giúp mình tiêu diệt hai con quái ấy, vì vậy anh kiên nhẫn dùng súng đập chỗ này một phát, đâm chỗ kia một lần.
Trong khi anh đang tìm kiếm cách giải quyết, con mèo u linh vẫn luôn giương hai hốc mắt trống rỗng “nhìn chòng chọc” anh bỗng rít lên một tiếng thê lương.
Là khe hở mà con mèo u hồn trốn lúc đầu, từ trong đó có tia sáng nhạt lóe ra, Lâm Việt dùng súng thử chọc một cái, tiếng kêu của con mèo thoáng dừng lại.
Có vấn đề!
Lâm Việt thăm dò đưa nòng súng vào sâu trong hốc, đụng tới một thứ mềm mềm. Anh không dám dùng tay trực tiếp chạm vào, liền quay báng súng đập vỡ tường xung quanh, mãi cho đến khi thứ kia lộ diện mới dừng tay, mà trong suốt thời gian anh phá tường, con mèo chết kia tựa hồ ngày càng bất an, không ngừng gầm gừ uy hiếp.
Khoảnh khắc Lâm Việt đưa tay vào khe hở, nắm lấy vật kia, con mèo gần như rú lên, gào thét xé gan xé ruột!
Nó càng như vậy càng chứng tỏ trong này có gì đó mờ ám. Lâm Việt lôi thứ trong hốc tường ra, hóa ra là một cuộn len loe lóe ánh sáng.
Tuy cuộn len này phủ trong một tầng sáng vàng mờ ảo, thế nhưng không thể che đậy sự thật nó đã quá cũ nát rồi. Quả cầu mềm mại giống như đã nằm trong thùng rác vài chục năm, màu sắc phai tàn xám xịt, lỏng lẻo rũ rượi đến không còn là hình cầu nữa.
Nhìn thấy cuộn len kia, con mèo u hồn đột nhiên nổi giận. Một luồng sáng xanh nổ tung trên người nó, hơi thở băng lạnh đánh úp về phía Lâm Việt, nháy mắt khiến anh đông cứng, hoàn toàn không còn tri giác!
Con mèo này có thể tạo ra ảo giác sao?
Cái lạnh thấu xương khiến toàn thân Lâm Việt run rẩy, ý thức cũng không cách nào tập trung được nữa. Cảm giác giá buốt này khiến anh nhớ tới một chiến dịch trên núi tuyết ở Arugas, khi đó anh và các đồng đội mai phục kẻ thù trên một tòa núi tuyết, người nào người nấy khoác vải trắng ngụy trang, đói thì ăn lương khô đóng băng cứng như đá, khát thì bốc tuyết nhai từng miếng lạnh toát. Bọn họ chốc chốc lại phải tìm cách hoạt động cơ thể, nếu không sẽ chết cóng lúc nào không biết.
Cảm giác bị đông cứng đến tê dại này, anh hiểu rất rõ. So với sự thực mà anh đã từng tự mình trải nghiệm, thủ đoạn của con mèo u linh này hoàn toàn không đạt yêu cầu. Anh chỉ bị nó không chế chừng ba giây, sau đó thân thể không còn run rẩy nữa, sắc mặt bình tĩnh trở lại.
Thấy Lâm Việt không bị ảo thuật của mình làm khó, mèo u hồn thoáng chút thất vọng, hoang mang không biết làm sao. Nó co rúm lại trong góc, bắt đầu ngoao ngoao kêu gào, âm thanh vừa ai oán lại mệt mỏi rã rời. Xem ra con mèo này không thể dùng trò ảo thuật lừa người kia hai lần liên tiếp, nếu không nó đã không hoảng sợ như thế.
Lâm Việt nhanh nhẹn kiểm tra cuộn len trong tay, nhưng không phát hiện nó có tác dụng gì, chỉ là trong khi anh xem xét đã làm sợi len quấn vào nhau bung ra, ánh sáng theo đó ảm đạm đi nhiều.
Lâm Việt cầm cuộn len làm đèn soi về phía trước một vòng. Phía trước là đường cụt, anh đã bị vây lại trong lối đi hình chữ “S” này.
Lâm Việt tỉ mỉ kiểm tra lại con đường thêm một lần nữa. Cuộn len cũ bung rối… Quái vật quỳ rạp ngọ nguậy trên mặt đất… Con mèo u linh không còn ý chí chiến đấu… Ngoài ba thứ này ra, xung quanh không còn thứ gì hữu dụng, cũng không có bất kỳ cửa ngầm hay lối thông nào.
Xem ra muốn ra ngoài thì phải giết chết quái vật và con mèo u hồn kia?
Quái vật thì đơn giản, cứ đập tan tành xương cốt của nó là được. Nhưng con mèo kia…
Liếc nhìn cuộn len trong tay, Lâm Việt bỗng sửng sốt, chẳng lẽ…
Anh nghĩ tới một chuyện.
Lâm Việt gỡ hẳn cuộn len đã sắp tuột ra, để nó trải thành một sợi len dài, sau đó anh bắt đầu quấn sợi len lên ngón tay, một lần nữa cuộn thành quả cầu len nhỏ.
Một quả cầu len hoàn hảo, rất tròn, rất chắc, đầu sợi len cũng được giấu kín vào trong.
Con mèo u hồn rõ ràng không có mắt, thế nhưng dường như nó có thể chứng kiến tất cả. Ngay khi Lâm Việt quấn xong cuộn len, tiếng kêu của nó bỗng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, còn pha lẫn chút nũng nịu. Nó nhẹ nhàng đi tới ngồi bên chân anh, ngước hai hốc máu “nhìn” anh.
Chẳng biết tại sao, Lâm Việt cảm thấy nó đang mong chờ.
Anh thử ném cuộn len cho con mèo u linh, nó lập tức sung sướng giơ móng ôm cuộn len vào lòng, không ngừng lăn lăn trên mặt đất, có vẻ vô cùng thỏa mãn.
Con mèo u hồn chơi cuộn len một hồi, lông trên người nó dần dần mọc ra, nội tạng tràn ra ngoài thu lại vào bụng, hai hốc mắt trống rỗng cũng từ từ đầy lại.
Đó là một con mèo trắng lớn, bộ lông dài rối bù, đôi mắt xanh lam thăm thẳm, vừa xinh đẹp vừa có linh khí. Ngay khi bộ lông và cặp mắt của nó khôi phục, da thịt con quái vật giãy giụa phía sau ngược lại bắt đầu tiêu biến, trở về là bộ xương trắng toát. Không chỉ vậy, khung xương kia cũng không còn động đậy được nữa, những khúc xương lách cách lung lay, vụn thành phấn bột.
Cuối con đường u ám đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, trên cửa sáng lên hai chữ “đi tiếp”, sau đó cánh cửa “két” một tiếng tự động mở ra.
Con mèo trắng lớn vẫn đang vui vẻ ôm cuộn len của mình lăn lộn, thỉnh thoảng lại rên hừ hừ rất hài lòng. Lâm Việt liếc nhìn nó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhòa không rõ, dứt khoát xách súng đi.
Bên kia cánh cửa là một căn phòng. Ngay khi anh bước vào đó, cánh cửa sau lưng cũng không còn dấu vết.
Trong gian phòng chỉ có một mặt tường xi măng, cũng là mặt tường anh vừa đi vào, ba mặt còn lại đều là thủy tinh trải dài từ trần nhà xuống, ngăn cách nơi này với ba căn phòng nhỏ khác. Ba phòng kia đều giống như những mật thất, không có bất kỳ cửa thông ra ngoài nào.
Căn phòng đối diện với anh có một chiếc giường nhuốm đỏ, đầy tường đầy đất đều loang lổ máu tươi, trên mặt đất vương vãi bộ quần áo phụ nữ và vài nhúm tóc dài. Tuy không thấy thi thể, nhưng nhìn những vết máu còn sót lại Lâm Việt cũng có thể đoán được trong phòng từng có một người chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm.
Cảnh tượng máu me bê bết khiến Lâm Việt bắt đầu khó chịu, anh quay đầu nhìn gian phòng bên trái. Căn phòng này không lộn xộn như căn trước, chỉ có một tủ bày hàng đông lạnh, một thi thể bé nhỏ đặt ngay ngắn trong tủ đông, được lau rửa sạch sẽ không dính một giọt máu. Đầu, cánh tay, ngực, bụng, chân thi thể đã hoàn toàn chia lìa, bị kẻ nào đó dùng màng bọc thực phẩm gói kín lại, sắp xếp như thịt bày bán trong siêu thị hàng ngày, không có máu nhưng lại càng khiến người thêm ghê tởm.
Lâm Việt vô thức sờ soạng bao thuốc trong túi quần, tiếc là anh không có bật lửa, chỉ đành nhịn cảm giác ruột gan đảo lộn, đè cảm xúc hỗn độn trong lòng xuống.
Còn căn phòng bên phải, trong đó có gì…?
Vừa rồi Lâm Việt đã liếc mắt qua, hình như cũng không có máu tanh dọa người, anh chầm chậm quay sang nhìn kĩ.
Chỉ thấy trong góc phòng có một thanh niên áo đen đang ngồi, tay trái của hắn bị còng vào ống nước, bên tay phải là một chiếc cưa. Trên ống nước đường kính ước chừng 20cm treo một quả bom hẹn giờ, đồng hồ trước quả bom hiển thị con số 15 phút 32 giây.
Thanh niên tuấn tú đã nhìn thấy Lâm Việt, hắn dùng cán cưa đẩy gọng kính trên sống mũi, nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay với anh.
Người bị trói ở đó chính là Phong Mặc!
Mặt tường thủy tinh ngăn cách hai căn phòng có mấy lỗ tròn lớn bằng nắm tay, thanh âm Phong Mặc xuyên qua lỗ thủng truyền tới: “Lâm Việt, anh xem phim Lưỡi cưa chưa? Cái Thế giới luân hồi này dám nhái này! Cố tình không cho tôi chìa khóa mở còng mà chỉ cho cái cưa, rõ ràng bảo tôi tự cưa tay mình đi đây mà.”
Lâm Việt nhìn thoáng qua quả bom hẹn giờ. Chỉ còn 15 phút 11 giây, đã là lúc nào rồi mà Phong Mặc vẫn có tâm trạng nói đùa?
Anh không hề do dự bắt đầu dùng báng súng đập mạnh góc tường thủy tinh. Tấm kính này anh liếc mắt cũng nhận ra là kính chống đạn, đập vỡ tuy khó nhưng các góc của nó là nơi chịu lực kém nhất, cố đập vài phát có thể sẽ phá được.
Thế nhưng anh đập đến vài chục phát mà tấm kính kia vẫn không một vết rạn.
Lâm Việt vô cùng kinh ngạc, nếu là kính chống đạn bình thường bị anh đập như thế chắc chắn không thể còn nguyên vẹn không trầy xước…
Lâm Việt cảm thấy không bình thường, anh quay người đi đập thử mặt tường thủy tinh bên trái. Một báng súng nện xuống, tấm kính vỡ mất một mảng. Anh lại đập mặt tường đối diện, cũng chỉ hai cú đánh bức tường kính đã vỡ tan tành.
Xem ra cái thế giới luân hồi này vốn không cho anh đập vỡ tường kính của căn phòng nhốt Phong Mặc.
Suốt thời gian Lâm Việt cố gắng đập kính cứu Phong Mặc ra, thanh niên kia vẫn luôn cách lớp thủy tinh cười híp mắt nhìn anh. Mãi cho đến khi anh đập nát hết hai bức tường thủy tinh còn lại, hắn rốt cục không nhịn được bật cười.
“Này, anh tốt bụng quá rồi đấy! Anh chưa từng nghĩ xem tại sao trên tường kính lại có mấy lỗ tròn hả?”
Nói rồi Phong Mặc dùng cưa chỉ vào đầu mình.
“Anh chỉ cần gác súng lên đó, chĩa vào đây bắn một phát là tôi chết luôn, tôi bị trói, chắc chắn không tránh được.”
—
Lưỡi cưa là phim SAW ấy anh em, tuy tớ không xem nhưng cái thằng hề này thì quen mặt, xấu phát ghét ha ha.
—
Hết chương 7
—
Trong chương có nhắc đến 1 địa danh tên Arugas, thì nói thực là tớ chém đấy, tại vì gốc là 阿鲁嘉斯, tra google không thấy ra, dùng GG dịch thì nó có phiên dịch thành Arugas, tuy vậy trên thế giới chả có cái chỗ Arugas nào, thôi thì để tạm đấy vậy, mọi người thông cảm ^^.
Mà có ai thích mèo không, tớ thích mèo lắm, mèo đáng yêu mèo xinh đẹp, tuy giờ không thể nuôi mèo nhưng mà thích mèo lắm hức hức…
Ban đầu tớ còn định lấy hình con nhợn Shironeko này làm ảnh minh họa cơ, có điều ngẫm đến mỹ quan thì…
Sau khi đi qua tấm rèm vải, trước mắt bỗng đen kịt một màu.
Lâm Việt quay đầu nhìn lại phía sau, cánh cửa anh vừa đi qua đã biến thành bức tường lạnh lẽo, mà trước mặt anh là một hành lang bất tận. Chân tường hai bên vách hành lang gắn một loạt đèn mờ ảo, ánh sáng đèn nối nhau tiến về phía trước, quanh co khúc khuỷu, đóng khung một con đường.
Lâm Việt gác súng lên vai, dùng ống ngắm mở rộng tầm nhìn, đề cao cảnh giác. Ánh sáng từ ống kính có khả năng nhìn trong bóng tối giúp anh quan sát nơi u ám này rõ hơn một chút, chỉ là cảnh vật sau lớp kính ngắm đều phủ thêm một màu xanh lục, anh thấy được mặt tường hai bên hành lang hơi gồ ghề, thế nhưng màu lục ám vào khắp nơi khiến anh nhất thời chưa xác định được đó là thứ gì.
Sững lại hai giây, Lâm Việt bỗng hiểu ra.
Hình dạng của xương cốt! Hơn nữa kinh nghiệm còn nói cho anh biết, đó là xương người. Hai vách tường chôn kín hài cốt, lớp xi măng xù xì xám xịt che được đầu khớp xương tái nhợt nhưng không che được dấu vết lồi lõm.
Cũng may Lâm Việt không phải người sẽ sợ thứ như xương khô, anh chỉ kinh ngạc một chút rồi lại bình thản tiếp tục tiến tới.
Thế nhưng khi anh đi chưa được bao xa, âm thanh va quẹt vô cùng khó chịu bỗng văng vẳng phía sau. Âm thanh đó giống như tiếng móng tay cào qua bảng đen, hay tiếng chìa khóa xẹt qua chén sứ, chói tai khiến người ta rùng mình. Lâm Việt dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Đám xương xẩu bị đóng trong vách tường, chúng sống lại.
Mỗi mảnh xương khớp đều như có sinh mệnh, chen chúc chui ra khỏi bức tường. Tầng xi măng mỏng manh không ngăn được chúng, mà tiếng động như khoét màng tai kia chính là âm thanh phát ra khi những khúc xương và xi măng va chạm!
Xương trắng rơi xuống đất nhúc nhích tụ lại thành một đống, chúng có vẻ vô cùng nóng ruột, chắp vá lung tung lảo đảo đứng lên, ráp thành một khung xương kỳ quái.
Bộ xương này có ba cái đầu, cột sống dài đến hơn hai mét, cắm cả trăm khúc xương sườn, bốn cánh tay, năm cái chân.
Khung xương cổ quái nhanh chóng chắp ghép xong, sau đó bắt đầu uốn éo bò về phía Lâm Việt, vừa lê lết trên mặt đất vừa giương nanh múa vuốt hăm dọa, dường như đang cố dùng hành động “nói” cho anh biết nó vô cùng đáng gờm.
Đáng tiếc, Lâm Việt chỉ lạnh lùng xem màn biểu diễn vụng về. Nó chẳng những không thể làm anh sợ hãi, trái lại trò dọa nạt quá sức còn hơi tức cười.
Vừa quan sát khung xương dị dạng kia, Lâm Việt vừa nhẹ nhàng rời khỏi. Dù sao anh chưa biết sức chiến đấu của thứ này đến đâu, cẩn thận một chút vẫn hơn. Anh đi giật lùi vài bước, vươn tay sờ soạng vách tường tìm kiếm cửa ra hoặc cửa hầm gì đó, thế nhưng cửa không tìm được, tay anh lại đụng phải một thứ gì đó rất mềm mại, có chút trơn…
Không rõ đó là gì, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành. Lâm Việt chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức nắm thứ trơn mềm đó lên ném về phía khung xương xiêu vẹo!
Thứ anh ném ra đập vào khung xương, “đùng” một tiếng, ánh lửa xanh lè dấy lên từ thứ kia, ma trơi tỏa sáng tứ phương, cũng chiếu lên bản thân “nó”.
Là một con mèo.
Con mèo này cực kỳ xấu xí, trên mình không một cọng lông, da dẻ bong tróc thối rữa, hai mắt bị khoét, trên bụng là vết cắt bén ngọt, nội tạng rối tung lủng lẳng tràn ra khỏi vết thương, mà những khúc nội tạng này còn đang nhúc nhích.
Họng súng của Lâm Việt lia qua, nhắm vào con mèo quái đản nhả một phát đạn.
Viên đạn xuyên qua thân thể con mèo không gây ra nổi một vết xước, tựa như bắn vào u linh.
U linh kia trốn vào trong bộ xương, leo trèo nhảy nhót, cuối cùng chui vào an tọa trong một hộp sọ. Nó ngửa cổ rên lên từng tiếng dài, nửa như tố cáo, nửa như nguyền rủa. Theo tiếng “khóc than” kia, ngọn lửa màu xanh trên người nó nháy mắt lan tràn xuống bộ xương dưới móng vuốt, mỗi nơi ngọn lửa chảy qua đều như rót thêm cho xương khô nguồn sống, khung xương quỷ dị bỗng mọc ra da thịt, hóa thành một con quái vật quằn quại nằm sấp trên nền đất.
Ánh lửa tan đi, chỉ còn những đốm lửa ma trơi xanh lét trên người mèo le lói ánh sáng yếu ớt, soi lên ngũ quan trên ba cái đầu.
Khi ba gương mặt kia lộ ra, ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Lâm Việt cũng không khỏi run rẩy.
Triệu Thanh Đình, Mộ Dung Quang, Hách Nhân… Chủ nhân của ba gương mặt này đều là những chiến hữu đã cùng anh vào sinh ra tử!
Vào sinh… ra tử…
Cuối cùng cả ba đều chết.
Sinh? Người còn sống chỉ có một mình Lâm Việt anh.
Quái vật kia dùng khuôn mặt ba anh em của anh, dùng giọng nói giống hệt như ba anh em của anh trách móc…
“Tại sao khi đó cậu không nhắc tôi có mai phục?”
“Nếu lúc đó cậu bắn chết tên địch bên Hắc Cân kia, tôi với anh lục đã không phải chết.”
“Vì sao hôm đó cậu không ra chiến trường? Đau dạ dày thì không cần ra trận nữa sao?! Cậu yếu đến thế sao? Nếu ngày đó tôi không ra trận thay cậu, người chết sẽ là cậu chứ không phải tôi!”
Từng câu từng câu trách móc, tất cả đều là những lời đã âm thầm vang vọng trong lòng Lâm Việt vô số lần. Ngay khi quái vật trước mắt dùng giọng nói quen thuộc nói ra những lời này, cổ họng anh gần như nghẹn lại, muốn khóc mà nước mắt không thể trào tuôn.
Chỉ là anh muốn khóc không phải vì sợ hãi.
Đã nhiều năm đến thế, vậy mà anh vẫn còn thấy lại được ba người họ, được nghe bọn họ mắng mình, cảm giác này thật sự khiến người ta hoài niệm, dù biết đây chỉ là ảo giác nhưng Lâm Việt vẫn không nhẫn tâm phá nó vỡ tan…
Nhưng ảo giác này chung quy vẫn có chút không giống thật. Những chiến hữu của anh luôn chuẩn bị sẵn sàng một ngày chết trận sa trường, họ sẽ không bao giờ trút tội oan uổng lên người khác, lời quái vật vừa nói chắc chắn không thể từ miệng ba người đó mà ra.
“Câm miệng!”
Hai chữ rít qua kẽ răng, Lâm Việt nổ súng bắn vỡ ba cái đầu giả mạo. Con mèo u hồn kia không có thực thể, giết không chết, anh mặc kệ nó.
Quái vật bị bắn nát đầu vẫn có thể di chuyển, nó bò tới gần Lâm Việt bằng tư thế vô cùng quỷ dị, hung tợn muốn ăn sống nuốt tươi kẻ thù.
Con quái bất ngờ nhảy vọt, vươn hai cánh tay trước nhất bắt được chân trái Lâm Việt. Anh phản ứng rất nhanh, quay ngược báng súng đập mạnh cổ tay nó, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, chỉ vài phát đã đập gãy khúc tay xương xẩu. Mười ngón tay vặn vẹo rũ xuống, chân Lâm Việt giành lại được tự do, anh liền xách súng đi về phía quái vật.
Quái vật cố gắng tấn công Lâm Việt thêm vài lần, thế nhưng lần nào cũng bị Lâm Việt linh hoạt nhạy bén tránh được, vài vết cào trầy xước trên bắp chân căn bản không ảnh hưởng đến anh. Nhắm thấy một cơ hội tốt, Lâm Việt lập tức giơ súng, ngoan độc giáng xuống cột sống dài ngoằng!
“Răng rắc” mấy tiếng giòn vang, xương sống quái vật bị báng súng đập nát, hãy thành vài đoạn.
Xương sống quá dài chính là nhược điểm trí mạng của con quái, nó tự ghép bản thân thành hình dạng này là vì muốn dùng bề ngoài quái dị khiến người luân hồi sợ hãi, thế nhưng kỳ thực thứ rác rưởi này có quá nhiều sơ hở, không chịu nổi một kích!
Quái vật bị chặt đứt cột sống quỳ rạp trên mặt đất quơ quào tay chân, không thể động đậy. Nó cùng bốn khúc tay dồn nắn lại những đoạn xương cong vẹo, cố gắng đẩy các đốt sống về vị trí cũ. Lâm Việt nheo mắt, lại tiếp tục vung súng nện xuống, đến khi mỗi một đốt sống đều vỡ ra từng mảnh anh mới thu tay.
Giờ nó ngay cả cơ hội sửa chữa cũng không còn rồi, chỉ là một phế vật.
Lâm Việt lạnh lùng liếc qua bộ hài cốt tàn tạ, vừa cảnh giác nó và con mèo u hồn, vừa tìm kiếm trên vách tường đen kịt. Anh đoán quanh đây chắc chắn sẽ có thứ giúp mình tiêu diệt hai con quái ấy, vì vậy anh kiên nhẫn dùng súng đập chỗ này một phát, đâm chỗ kia một lần.
Trong khi anh đang tìm kiếm cách giải quyết, con mèo u linh vẫn luôn giương hai hốc mắt trống rỗng “nhìn chòng chọc” anh bỗng rít lên một tiếng thê lương.
Là khe hở mà con mèo u hồn trốn lúc đầu, từ trong đó có tia sáng nhạt lóe ra, Lâm Việt dùng súng thử chọc một cái, tiếng kêu của con mèo thoáng dừng lại.
Có vấn đề!
Lâm Việt thăm dò đưa nòng súng vào sâu trong hốc, đụng tới một thứ mềm mềm. Anh không dám dùng tay trực tiếp chạm vào, liền quay báng súng đập vỡ tường xung quanh, mãi cho đến khi thứ kia lộ diện mới dừng tay, mà trong suốt thời gian anh phá tường, con mèo chết kia tựa hồ ngày càng bất an, không ngừng gầm gừ uy hiếp.
Khoảnh khắc Lâm Việt đưa tay vào khe hở, nắm lấy vật kia, con mèo gần như rú lên, gào thét xé gan xé ruột!
Nó càng như vậy càng chứng tỏ trong này có gì đó mờ ám. Lâm Việt lôi thứ trong hốc tường ra, hóa ra là một cuộn len loe lóe ánh sáng.
Tuy cuộn len này phủ trong một tầng sáng vàng mờ ảo, thế nhưng không thể che đậy sự thật nó đã quá cũ nát rồi. Quả cầu mềm mại giống như đã nằm trong thùng rác vài chục năm, màu sắc phai tàn xám xịt, lỏng lẻo rũ rượi đến không còn là hình cầu nữa.
Nhìn thấy cuộn len kia, con mèo u hồn đột nhiên nổi giận. Một luồng sáng xanh nổ tung trên người nó, hơi thở băng lạnh đánh úp về phía Lâm Việt, nháy mắt khiến anh đông cứng, hoàn toàn không còn tri giác!
Con mèo này có thể tạo ra ảo giác sao?
Cái lạnh thấu xương khiến toàn thân Lâm Việt run rẩy, ý thức cũng không cách nào tập trung được nữa. Cảm giác giá buốt này khiến anh nhớ tới một chiến dịch trên núi tuyết ở Arugas, khi đó anh và các đồng đội mai phục kẻ thù trên một tòa núi tuyết, người nào người nấy khoác vải trắng ngụy trang, đói thì ăn lương khô đóng băng cứng như đá, khát thì bốc tuyết nhai từng miếng lạnh toát. Bọn họ chốc chốc lại phải tìm cách hoạt động cơ thể, nếu không sẽ chết cóng lúc nào không biết.
Cảm giác bị đông cứng đến tê dại này, anh hiểu rất rõ. So với sự thực mà anh đã từng tự mình trải nghiệm, thủ đoạn của con mèo u linh này hoàn toàn không đạt yêu cầu. Anh chỉ bị nó không chế chừng ba giây, sau đó thân thể không còn run rẩy nữa, sắc mặt bình tĩnh trở lại.
Thấy Lâm Việt không bị ảo thuật của mình làm khó, mèo u hồn thoáng chút thất vọng, hoang mang không biết làm sao. Nó co rúm lại trong góc, bắt đầu ngoao ngoao kêu gào, âm thanh vừa ai oán lại mệt mỏi rã rời. Xem ra con mèo này không thể dùng trò ảo thuật lừa người kia hai lần liên tiếp, nếu không nó đã không hoảng sợ như thế.
Lâm Việt nhanh nhẹn kiểm tra cuộn len trong tay, nhưng không phát hiện nó có tác dụng gì, chỉ là trong khi anh xem xét đã làm sợi len quấn vào nhau bung ra, ánh sáng theo đó ảm đạm đi nhiều.
Lâm Việt cầm cuộn len làm đèn soi về phía trước một vòng. Phía trước là đường cụt, anh đã bị vây lại trong lối đi hình chữ “S” này.
Lâm Việt tỉ mỉ kiểm tra lại con đường thêm một lần nữa. Cuộn len cũ bung rối… Quái vật quỳ rạp ngọ nguậy trên mặt đất… Con mèo u linh không còn ý chí chiến đấu… Ngoài ba thứ này ra, xung quanh không còn thứ gì hữu dụng, cũng không có bất kỳ cửa ngầm hay lối thông nào.
Xem ra muốn ra ngoài thì phải giết chết quái vật và con mèo u hồn kia?
Quái vật thì đơn giản, cứ đập tan tành xương cốt của nó là được. Nhưng con mèo kia…
Liếc nhìn cuộn len trong tay, Lâm Việt bỗng sửng sốt, chẳng lẽ…
Anh nghĩ tới một chuyện.
Lâm Việt gỡ hẳn cuộn len đã sắp tuột ra, để nó trải thành một sợi len dài, sau đó anh bắt đầu quấn sợi len lên ngón tay, một lần nữa cuộn thành quả cầu len nhỏ.
Một quả cầu len hoàn hảo, rất tròn, rất chắc, đầu sợi len cũng được giấu kín vào trong.
Con mèo u hồn rõ ràng không có mắt, thế nhưng dường như nó có thể chứng kiến tất cả. Ngay khi Lâm Việt quấn xong cuộn len, tiếng kêu của nó bỗng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, còn pha lẫn chút nũng nịu. Nó nhẹ nhàng đi tới ngồi bên chân anh, ngước hai hốc máu “nhìn” anh.
Chẳng biết tại sao, Lâm Việt cảm thấy nó đang mong chờ.
Anh thử ném cuộn len cho con mèo u linh, nó lập tức sung sướng giơ móng ôm cuộn len vào lòng, không ngừng lăn lăn trên mặt đất, có vẻ vô cùng thỏa mãn.
Con mèo u hồn chơi cuộn len một hồi, lông trên người nó dần dần mọc ra, nội tạng tràn ra ngoài thu lại vào bụng, hai hốc mắt trống rỗng cũng từ từ đầy lại.
Đó là một con mèo trắng lớn, bộ lông dài rối bù, đôi mắt xanh lam thăm thẳm, vừa xinh đẹp vừa có linh khí. Ngay khi bộ lông và cặp mắt của nó khôi phục, da thịt con quái vật giãy giụa phía sau ngược lại bắt đầu tiêu biến, trở về là bộ xương trắng toát. Không chỉ vậy, khung xương kia cũng không còn động đậy được nữa, những khúc xương lách cách lung lay, vụn thành phấn bột.
Cuối con đường u ám đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, trên cửa sáng lên hai chữ “đi tiếp”, sau đó cánh cửa “két” một tiếng tự động mở ra.
Con mèo trắng lớn vẫn đang vui vẻ ôm cuộn len của mình lăn lộn, thỉnh thoảng lại rên hừ hừ rất hài lòng. Lâm Việt liếc nhìn nó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhòa không rõ, dứt khoát xách súng đi.
Bên kia cánh cửa là một căn phòng. Ngay khi anh bước vào đó, cánh cửa sau lưng cũng không còn dấu vết.
Trong gian phòng chỉ có một mặt tường xi măng, cũng là mặt tường anh vừa đi vào, ba mặt còn lại đều là thủy tinh trải dài từ trần nhà xuống, ngăn cách nơi này với ba căn phòng nhỏ khác. Ba phòng kia đều giống như những mật thất, không có bất kỳ cửa thông ra ngoài nào.
Căn phòng đối diện với anh có một chiếc giường nhuốm đỏ, đầy tường đầy đất đều loang lổ máu tươi, trên mặt đất vương vãi bộ quần áo phụ nữ và vài nhúm tóc dài. Tuy không thấy thi thể, nhưng nhìn những vết máu còn sót lại Lâm Việt cũng có thể đoán được trong phòng từng có một người chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm.
Cảnh tượng máu me bê bết khiến Lâm Việt bắt đầu khó chịu, anh quay đầu nhìn gian phòng bên trái. Căn phòng này không lộn xộn như căn trước, chỉ có một tủ bày hàng đông lạnh, một thi thể bé nhỏ đặt ngay ngắn trong tủ đông, được lau rửa sạch sẽ không dính một giọt máu. Đầu, cánh tay, ngực, bụng, chân thi thể đã hoàn toàn chia lìa, bị kẻ nào đó dùng màng bọc thực phẩm gói kín lại, sắp xếp như thịt bày bán trong siêu thị hàng ngày, không có máu nhưng lại càng khiến người thêm ghê tởm.
Lâm Việt vô thức sờ soạng bao thuốc trong túi quần, tiếc là anh không có bật lửa, chỉ đành nhịn cảm giác ruột gan đảo lộn, đè cảm xúc hỗn độn trong lòng xuống.
Còn căn phòng bên phải, trong đó có gì…?
Vừa rồi Lâm Việt đã liếc mắt qua, hình như cũng không có máu tanh dọa người, anh chầm chậm quay sang nhìn kĩ.
Chỉ thấy trong góc phòng có một thanh niên áo đen đang ngồi, tay trái của hắn bị còng vào ống nước, bên tay phải là một chiếc cưa. Trên ống nước đường kính ước chừng 20cm treo một quả bom hẹn giờ, đồng hồ trước quả bom hiển thị con số 15 phút 32 giây.
Thanh niên tuấn tú đã nhìn thấy Lâm Việt, hắn dùng cán cưa đẩy gọng kính trên sống mũi, nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay với anh.
Người bị trói ở đó chính là Phong Mặc!
Mặt tường thủy tinh ngăn cách hai căn phòng có mấy lỗ tròn lớn bằng nắm tay, thanh âm Phong Mặc xuyên qua lỗ thủng truyền tới: “Lâm Việt, anh xem phim Lưỡi cưa chưa? Cái Thế giới luân hồi này dám nhái này! Cố tình không cho tôi chìa khóa mở còng mà chỉ cho cái cưa, rõ ràng bảo tôi tự cưa tay mình đi đây mà.”
Lâm Việt nhìn thoáng qua quả bom hẹn giờ. Chỉ còn 15 phút 11 giây, đã là lúc nào rồi mà Phong Mặc vẫn có tâm trạng nói đùa?
Anh không hề do dự bắt đầu dùng báng súng đập mạnh góc tường thủy tinh. Tấm kính này anh liếc mắt cũng nhận ra là kính chống đạn, đập vỡ tuy khó nhưng các góc của nó là nơi chịu lực kém nhất, cố đập vài phát có thể sẽ phá được.
Thế nhưng anh đập đến vài chục phát mà tấm kính kia vẫn không một vết rạn.
Lâm Việt vô cùng kinh ngạc, nếu là kính chống đạn bình thường bị anh đập như thế chắc chắn không thể còn nguyên vẹn không trầy xước…
Lâm Việt cảm thấy không bình thường, anh quay người đi đập thử mặt tường thủy tinh bên trái. Một báng súng nện xuống, tấm kính vỡ mất một mảng. Anh lại đập mặt tường đối diện, cũng chỉ hai cú đánh bức tường kính đã vỡ tan tành.
Xem ra cái thế giới luân hồi này vốn không cho anh đập vỡ tường kính của căn phòng nhốt Phong Mặc.
Suốt thời gian Lâm Việt cố gắng đập kính cứu Phong Mặc ra, thanh niên kia vẫn luôn cách lớp thủy tinh cười híp mắt nhìn anh. Mãi cho đến khi anh đập nát hết hai bức tường thủy tinh còn lại, hắn rốt cục không nhịn được bật cười.
“Này, anh tốt bụng quá rồi đấy! Anh chưa từng nghĩ xem tại sao trên tường kính lại có mấy lỗ tròn hả?”
Nói rồi Phong Mặc dùng cưa chỉ vào đầu mình.
“Anh chỉ cần gác súng lên đó, chĩa vào đây bắn một phát là tôi chết luôn, tôi bị trói, chắc chắn không tránh được.”
—
Lưỡi cưa là phim SAW ấy anh em, tuy tớ không xem nhưng cái thằng hề này thì quen mặt, xấu phát ghét ha ha.
—
Hết chương 7
—
Trong chương có nhắc đến 1 địa danh tên Arugas, thì nói thực là tớ chém đấy, tại vì gốc là 阿鲁嘉斯, tra google không thấy ra, dùng GG dịch thì nó có phiên dịch thành Arugas, tuy vậy trên thế giới chả có cái chỗ Arugas nào, thôi thì để tạm đấy vậy, mọi người thông cảm ^^.
Mà có ai thích mèo không, tớ thích mèo lắm, mèo đáng yêu mèo xinh đẹp, tuy giờ không thể nuôi mèo nhưng mà thích mèo lắm hức hức…
Ban đầu tớ còn định lấy hình con nhợn Shironeko này làm ảnh minh họa cơ, có điều ngẫm đến mỹ quan thì…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook