Cuối cùng Tiết Tấn cũng đi, không rõ y có nổi sát tâm với Lục Diên hay không nhưng tóm lại là trên mặt nhìn không ra.

Hơn nữa, chẳng biết có phải vì Tiết Tấn đã mở lời nên quản lý Trần không còn gây khó dễ với Lục Diên nữa mà chỉ hung dữ lườm anh một cái rồi bỏ đi.

Lục Diên ngồi tại chỗ, không hề thấy vui vẻ vì thoát được một kiếp mà cúi đầu im lặng suy nghĩ.
Xong rồi, chẳng lẽ ván thứ hai này anh sẽ chết trên tay Tiết Tấn?
Đối phương có tiền có thế, có dao có kim, mình lại không được báo cảnh sát, thế thì còn chơi cái khỉ gì nữa.
Giang Khang Khang không biết Lục Diên đang nghĩ gì, hắn ta kéo cái ghế lại gần, lặng lẽ chọc cánh tay Lục Diên, giọng nói đầy vui vẻ: "May mà sáng nay tổ chức họp hội đồng quản trị, quản lý Trần lo chuyện ầm ĩ nên mới thôi, chứ không chuyện này không dễ dàng cho qua vậy đâu."
Lục Diên vô thức hỏi lại: "Họp hội đồng quản trị gì?"
Giang Khang Khang nhìn anh tỏ ra quái lạ: "Thì dự án khai thác du lịch đảo kia đó, chuẩn bị hơn nửa năm nay rồi, Chủ tịch Tưởng muốn phát triển mảng du lịch nhưng đám cổ đông kia cho rằng vốn đầu tư lớn quá nên vẫn luôn không đồng ý, hôm nay mở cuộc họp là vì muốn bỏ phiếu biểu quyết chuyện này, thế nên Trần Bái Bì mới không dám làm to chuyện sợ hỏng việc."
Không biết có phải vì muốn chứng minh lời hắn ta nói hay không mà ngoài hành lang bỗng có tiếng truyền đến, cửa thang máy "tinh" một tiếng mở ra, bên ngoài lần lượt có mấy người đàn ông mặc âu phục bước ra, người dẫn đầu rõ ràng là Tưởng Bác Vân, gã đang nhỏ giọng nói gì đó với người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm bên cạnh, ý cười trên mặt thể hiện rõ tư thái của hậu bối.
Những ngày qua Giang Khang Khang nghe được rất nhiều tin đồn, không kìm được mà chia sẻ cho Lục Diên: "Ê, thấy người kia không, Lâm Hồng Cảnh của tập đoàn du lịch hàng đầu thành phố chúng ta."
Hắn ta dựng ngón tay cái lên, nhưng trọng tâm lại chỉ vào cô gái đi bên cạnh Lâm Hồng Cảnh: "Con gái cưng của ông ta dạo này rất thân thiết với Tưởng Bác Vân, nếu không vì thế thì Lâm Hồng Cảnh cũng chẳng chịu chia sẻ dự án hợp tác hòn đảo kia đâu, có ông ta giúp đỡ, Chủ tịch Tưởng cũng bớt được không ít phiền phức."
Câu nói sau nghe hơi ẩn ý, tóm lại là không giống như đang khen.
Lục Diên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Tiết Tấn đang yên lặng đi theo sau Tưởng Bác Vân.

Cả công ty đều biết, y không chỉ là phụ tá đắc lực của Chủ tịch mà còn là người đại diện cho Chủ tịch.

Mỗi khi Tưởng Bác Vân có chuyện gì không tiện nói hay không tiện làm thì đều để Tiết Tấn ra mặt xử lý, tương lai có thể nói là xán lạn vô cùng.
Nhưng người như vậy lại đi theo Dụ Trạch Xuyên làm kẻ liều mạng.
Lúc này Lục Diên mới nghĩ đến nhiệm vụ phụ kia của mình -
Khám phá ra thân phận của Tiết Tấn.

Rốt cuộc Tiết Tấn là ai? Có quan hệ như thế nào với Dụ Trạch Xuyên? Tại sao lại bỏ qua tương lai tốt đẹp để giúp hắn trả thù?
Quá nhiều điểm đáng ngờ xuất hiện trong đầu nhưng tất cả lại không có đáp án.
Lục Diên không tập trung làm việc cả ngày, lúc gần đến giờ tan làm, ngoài trời bỗng có tia sét đánh qua xé tan tầng mây màu xám, những hạt mưa bắt đầu đập lộp bộp vào tấm kính, làm nhòe những tòa cao ốc bên ngoài.
Phòng làm việc vốn yên tĩnh bỗng trở nên xôn xao, một loạt tiếng phàn nàn vang lên.
"Sao vậy nhỉ, tự dưng lại mưa..."
"Tôi không mang ô..."
"Thôi kệ đi, dù sao hôm nay lại phải tăng ca, nói không chừng một chốc là tạnh thôi..."
Lục Diên nghe vậy thì nhìn giờ trên điện thoại, lúc này mới phát hiện đã gần đến giờ tan làm, anh đứng dậy cầm túi laptop chuẩn bị đi về.

Giang Khang Khang thấy vậy thì giật mình, vội vàng kéo anh lại: "Ấy, Lục Diên, hôm nay phải ở lại tăng ca đó!"
Lục Diên vỗ vai hắn ta: "Vậy cậu cố lên!"
Giang Khang Khang: "???"
Tăng ca là chuyện không thể, đời này không thể tăng ca.
Lục Diên tranh thủ lúc quản lý Trần chưa phát hiện quét thẻ dưới cửa đi về.

Giờ Tiết Tấn và Tưởng Bác Vân đều đang trong phòng họp, lúc này không chạy đi đợi đến lúc nào, lỡ may ở lại tăng ca lại chạm mặt với bọn hắn thì đúng là không chết cũng phải chết.
Bên ngoài trời đổ mưa to nên không thể đạp xe đạp được.

Lục Diên sờ túi quần, móc ra hai trăm tệ vay của Giang Khang Khang, cuối cùng quyết định tiêu hoang một tí, bắt một chiếc xe taxi bên đường về nhà.
Vì mây đen giăng kín nên mới sáu giờ trời đã tối thui.

Lái xe không chịu ngoặt vào trong ngõ nhỏ phức tạp, Lục Diên đành phải xuống xe chỗ đầu đường.

"Ầm ầm - "
Một tiếng sấm thình lình rền vang giữa bầu trời khiến người ta giật mình sợ hãi.
Lục Diên nhanh chóng chạy về phía khu cư xá, giày giẫm vào vũng nước khiến nó bắn tung tóe.

Không biết nhớ đến điều gì mà anh bỗng quay đầu nhìn về sau, chỉ thấy sau lưng không có gì, bấy giờ mới quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, ngoặt vào ngõ nhỏ bên phải.
Lục Diên đi rồi, một bóng đen chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện tại cửa ngõ, đối phương đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, gương mặt bị che kín, trong mà mưa nhòe thế này vô cớ khiến người ta sợ hãi.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước...
Cuối cùng Lục Diên cũng đi đến dưới khu cư xá, anh vào thang máy đi lên tầng.

Đến nơi, ah lấy chìa khóa trong túi ra chuẩn bị vào nhà, vừa mở cửa phòng thì sau lưng đột ngột có một người đẩy mạnh anh vào trong -
"Ầm!"
Cả người mất cân bằng đụng phải góc bàn, một cơn gió vụt đến bên tai.
Lục Diên như thể đã sớm có phòng bị, anh lăn người qua chỗ khác, nhanh chóng đứng dậy rồi vòng tay ra sau bắt lấy lưỡi dao đang chĩa vào lưng mình, lòng bàn tay bị lưỡi dao cắt chảy máu, đau đớn không thôi.
Hai mắt Lục Diên sáng như đuốc, nhìn chòng chọc vào người mặc đồ đen xông vào nhà mình trước mặt, gằn giọng: "Tiết Tấn!"
Người áo đen nghe vậy thì sững lại, sau đó rút con dao về rồi đâm vào Lục Diên, chiêu nào cũng trí mạng, căn phòng thuê chặt hẹp chứa đầy bóng hình vật lộn của bọn họ, đồ đạc rơi vãi khắp phòng.

Trong lúc đánh nhau, điện thoại trong túi Lục Diên bất cẩn rơi xuống, màn hình vỡ thành mạng nhện, trên góc phải màn hình còn lóe lên tia sáng đỏ mờ.
Tuy bản lĩnh của Tiết Tấn không bằng Dụ Trạch Xuyên nhưng không ngờ đánh nhau với Lục Diên lại chẳng chiếm lợi được chút nào, y thấy thời gian không còn nhiều, nhân lúc quay người bèn lấy ống kim tiêm trong túi ra, nhắm ngay cổ Lục Diên muốn đâm vào song lại bị Lục Diên đá trúng cổ tay, ống kim tiêm cũng theo đó mà bay ra ngoài.

"Lúc trước anh đã dùng chiêu này rồi!"
Lục Diên lạnh lùng cất giọng, nhào người qua đè chặt Tiết Tấn lên bệ cửa sổ, bên ngoài mưa xối xả, nửa người trên của Tiết Tấn rơi ra ngoài, mũ lưỡi trai màu đen mất trọng lực rơi xuống dưới để lộ đôi mắt nhã nhặn chứa đầy sát khí.
Lòng bàn tay của Lục Diên bị dao cắt rách, máu tươi thuận theo khe hở chảy xuống, đỏ tươi chói mắt.

Anh siết chặt cổ Tiết Tấn, bụi mưa lạnh như băng đập vào mặt, hòa tan mùi máu tươi dần nồng đặc trong không khí.
"Anh có quan hệ thế nào với Dụ Trạch Xuyên!?"
Tiết Tấn nghe vậy thì ngẩn ra, y chật vật thở hổn hển, hai tay buộc phải bấu vào mép cửa sổ để bản thân không bị ngã xuống: "Sao cậu không hỏi tại sao tôi muốn giết cậu?"
Lục Diên đã tính sẵn đến kết quả xấu nhất của ván này, nhưng trước khi chết, anh nhất định phải lấy được tin tức có giá trị lợi dụng, ví dụ như thân phận của Tiết Tấn, ví dụ như nhiệm vụ phụ của anh, lại ví dụ như 50 điểm thưởng.
"Anh giết tôi đơn giản là vì sợ tôi báo cảnh sát vạch trần Dụ Trạch Xuyên, hiện giờ tôi chỉ muốn biết anh có quan hệ gì với anh ấy thôi."
Tiết Tấn hỏi lại đầy địch ý: "Sao tôi phải nói cho cậu biết?"
Lục Diên đáp nửa thật nửa giả: "Tôi thích Dụ Trạch Xuyên, tôi muốn biết có phải anh thích anh ấy không, không thì sao anh lại vứt bỏ cả tương lai xán lạn để theo anh ấy đi trả thù?"
Tiết Tấn vẫn luôn cảm thấy Lục Diên giống kẻ yêu đương mù quáng, vẻ mặt bỗng chốc trở nên khó hiểu cực độ: "Nếu tôi không nói thì sao?"
Nước mưa bên ngoài hắt vào làm cả người Lục Diên ướt đẫm, khuôn mặt tuấn mỹ trong đêm tối lộ ra mấy phần coi thường mạng người: "Đây là tầng tám, anh cứ thử xem."
Nói xong, anh cố tình lỏng tay ra một chút, người Tiết Tấn mất lực giữ nên hơi ngã xuống, tầm mắt thoáng xoay chuyển, gió thổi ở tầng tám tạt vào mặt y đau rát hết cả, dọa cho y phải hốt hoảng lên tiếng: "Tôi nói! Mau kéo tôi lên!"
Tiết Tấn là người làm ăn, y không cương quyết như Dụ Trạch Xuyên, đương nhiên không thể vì một tin tức "Quan trọng nhưng chẳng quan trọng đến vậy" mà góp cả mạng của bản thân vào được.
Lục Diên tóm chặt cổ áo của y, hơi kéo y lên nhưng hơn nửa người y vẫn còn lơ lửng bên ngoài: "Anh nói trước đi!"
Tiết Tấn biết lần này tại mình nóng vội lại khinh địch, y im lặng cắn răng, cuối cùng không cam lòng phun ra một câu: "Mẹ tôi..."
Tiết Tấn tạm dừng rồi mới nói nốt câu, sắc mặt khó coi vô cùng: "Mẹ tôi là nhân tình của cha Dụ Trạch Xuyên."
Lục Diên nhíu mày: "Anh là con riêng của nhà họ Dụ?"
Tiết Tấn nghe vậy thì nở nụ cười giễu cợt: "Con riêng? Nếu tôi là con riêng thật thì lại tốt, nhưng để cậu thất vọng rồi, tôi chỉ là một đứa con hoang ngay cả cha ruột mình là ai cũng không biết."
Mẹ của Tiết Tấn là gái bán hoa cao cấp, năm đó ngoài cha Dụ ra thì còn rất nhiều nhân tình khác nữa.

Bà chẳng biết mình mang thai con của ai, nhưng khi ấy do sức kháng của cơ thể không chịu nổi việc phá thai nên buộc phải sinh đứa bé ra.
Lúc đó, cha Dụ vừa qua đời trong vụ tai nạn giao thông chưa đầy một tháng, không có di chúc.

Mẹ của Tiết Tấn chẳng biết nghĩ gì mà lại bế con đến cửa bảo rằng đây là dòng máu của nhà họ Dụ, muốn chia một phần tài sản.

Đương nhiên ông nội Dụ không ngu, ông sắp xếp bác sĩ cho bọn họ đến làm giám định, như đã đoán, mẹ Tiết Tấn bị dọa chạy mất, lúc bỏ đi bà ta còn không cả mang theo con trai, cứ vậy bỏ y lại trong bệnh viện.
Ánh mắt Tiết Tấn mờ mịt trong phút chốc, như đang nhớ lại chuyện xưa: "Ban đầu lẽ ra tôi sẽ được đưa đến viện mồ côi, nhưng ông Dụ đã tìm một nhân viên kỳ cựu trong tập đoàn Ngân Xuyên nhận nuôi tôi.

Sau này biết tôi học được, ông đã chi rất nhiều tiền cho tôi đi du học, còn để tôi gọi ông là ông nội giống với Trạch Xuyên."
"Cha nuôi rất tốt với tôi, ông nội cũng rất tốt với tôi..."
"Nhưng cậu biết lúc tôi học xong trở về đã thấy những gì không? Ông nội của tôi qua đời vì đau tim! Cha tôi vì bị vu tham ô hàng tỷ, bị ép cho phải nhảy từ sân thượng xuống! Toàn bộ đều do Tưởng Bác Vân làm!!"
Gương mặt nhã nhặn của Tiết Tấn bỗng chốc trở nên vặn vẹo.

Hóa ra người có đẹp đến đâu thì khi nhiễm hận thù cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, y nhìn Lục Diên chòng chọc đầy căm hận: "Còn cậu nữa, cậu là đồng lõa của gã ta!"
"Lục Diên, cậu cũng đáng chết như Tưởng Bác Vân!"
Tiết Tấn là cô nhi, cho nên tình thân không có huyết thống ràng buộc này vô cùng quý giá đối với y.

Ông nội hiền hòa, cha nuôi cần cù chăm chỉ chất phác, y vất vả học hành mười mấy năm trời đạt được thành tựu, nhưng chưa kịp báo đáp những người ấy thì hết thảy đã tan thành mây khói.
Tưởng Bác Vân không chỉ hủy hoại cuộc đời của Dụ Trạch Xuyên mà còn hủy hoại cả đời Tiết Tấn.
Hai người trẻ tuổi vốn có tương lai tươi sáng chỉ vì gã mà bị ép phải bước lên con đường không lối về.

Tiết Tấn nói xong, căn phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, cùng lúc đó, âm thanh thông báo lạnh lẽo của hệ thống vang bên tai Lục Diên:
【Tinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ!】
【Thành công khám phá ra thân phận của Tiết Tấn, nhận được 50 điểm tích lũy, có thể vào cửa hàng đổi đạo cụ cần thiết bất cứ lúc nào!】
Nghe vậy, Lục Diên đang chuẩn bị kéo Tiết Tấn từ bệ cửa sổ lên, nhưng đúng lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã nặng nề từ ngoài hành lang vọng vào, càng ngày càng gần, giống như có ai đang gấp rút chạy về phía này vậy.
Khu cư xá này sắp phải di dời, tầng tám chỉ có mình Lục Diên ở nên bình thường sẽ không có ai đến.

Lục Diên đột nhiên nhìn xuống chiếc điện thoại bị vỡ màn hình dưới sàn, con ngươi lập tức co lại -
Không ổn! Là Dụ Trạch Xuyên!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương