Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
-
Chương 131
Nếu tích cả đời có thể về nhà thì vẫn không có gì, nhưng theo tiến độ trùng kiến sau tai họa, đồ cổ chắc chắn sẽ không dễ dàng được tặng cho, cố tình thứ khác lại không đáng tích phân, vẫn tiếp tục như vậy, quả thật là đang tiêu hao thời gian.“Thật ra muốn bản đồ kế tiếp không dựa theo sự bố trí của trung tâm mua sắm, không phải không có cách.” Chử Đình thổi hơi nóng từ bình giữ ấm nói.
Thẩm Tiêu ngẩn ra: “Sao nói vậy?”
“Cô còn có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không, tôi giao dịch cho cô một vật phẩm nhiệm vụ.” Chử Đình nói: “Nói như vậy, nếu giữ vật phẩm nhiệm vụ của thế giới khác, địa điểm kế tiếp sẽ ưu tiên truyền tống qua đó.”
Thẩm Tiêu nhớ đến lúc trước tới thế giới đáy biển, lúc ấy hình như trung tâm mua sắm đưa ra một nhắc nhở như vậy: “Vậy nói cách khác nếu chúng ta có thể có đạo cụ nhiệm vụ của bản đồ khác là được rồi?” Thẩm Tiêu hơi vực dậy tinh thần, nhưng nghĩ lại: “Loại đồ này có thể gặp nhưng không thể cầu, chúng ta vẫn chỉ hy vọng xa vời. Trừ phi anh đã có manh mối.”
Nói xong, càng nghĩ Thẩm Tiêu càng cảm thấy có khả năng.
Chử Đình không phải loại người không chuẩn bị gì chỉ trông vào vận may hư vô mờ mịt.
“Có một chút.” Chử Đình cũng không giấu diếm.
“Nhưng trước mắt người nọ không quá muốn bán ra.”
“Vật phẩm nhiệm vụ là bản đồ gì?” Thẩm Tiêu hỏi. Nếu cũng là nơi hung hiểm như bản đồ chiến tranh, bọn họ phải suy nghĩ kỹ càng có muốn mua hay không.
“Nghe nói có chút quan hệ với thần quái.” Chính bởi vì không phải bản đồ bình thường gì, tin tức này mới có thể lộ ra.
“Thần quái?” Thần quái và chiến tranh… Thẩm Tiêu so sánh một chút, hình như cũng không khá hơn là bao.
Chiến tranh coi mạng người như một việc không đáng bận tâm, bản đồ thần quái cũng giống vậy không kịp kiếm nhiều.
“Đúng. Trong khi tôi tranh thủ đạo cụ nhiệm vụ này…” Chử Đình nói: “Cô cũng có thể thông qua vòng xã giao của cô hỏi thăm một chút, nếu chúng ta có lựa chọn tốt hơn, có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.”
Tuy là nói như vậy, nhưng Thẩm Tiêu lại biết, trừ phi là gặp tay mới, còn chưa hiểu quy tắc trò chơi, nếu không có thể bị bán ra, cơ bản đều là bản đồ tương đối khó có thể sinh tồn. Dù cho đạo cụ nhiệm vụ có thể lựa chọn bản đồ kế tiếp, chưa chắc có thể tốt hơn bản đồ thần quái.
“Được, tôi sẽ lưu ý.”
Hai người trò chuyện xong, sau đó lại ăn uống no đủ, bắt đầu tiến tới vùng ngoại ô thu gom vật tư.
Thiết bị như đèn tia tử ngoại cần dùng dưới lòng đất hình như chỉ có khu nhà kính ở thôn quê mới có thể kiếm thấy, hơn nữa khi sử dụng mấy thứ này, còn cần những món như năng lượng mặt trời.
Quan sát phương hướng xung quanh một chút, bọn họ trực tiếp đến nơi có những tòa nhà đổ nát ít nhất, đi về phía trước khoảng hơn hai giờ, thật sự để bọn họ nhìn thấy một khu nhà kính.
Hai người tiến vào khu nhà kính, nhà kính bên trong sụp hơn phân nửa, còn lại không sụp đổ cũng bị băng tuyết thật dày đông cứng lại, về phần thực vật trong nhà kính, hầu như đều bị đông chết. Đối với vật tư bên trong, Thẩm Tiêu vốn không ôm nhiều chờ mong, cũng may ở trong một ít lớp băng, bọn họ ngoài ý muốn tìm được một ít thiết bị. Nhưng hai người bọn họ cũng không phải những nhà thám hiểm, nhận biết được thiết bị, nhưng rốt cuộc dùng như thế nào thì không rõ lắm.
“Trở về để người chuyên môn làm.” Chử Đình nói.
Thuật nghiệp hữu chuyên công (Ai cũng có chuyên môn của mình). Nếu bọn họ không hiểu, vậy không vơ công việc vĩ đại này.
“Ừ.”
Sau khi bọn họ nhớ sơ vị trí, lại tìm tòi xung quanh nhà kính một lát, cuối cùng phát hiện một vườn củ cải rau dưa bị đông lạnh. Hai người đã rất lâu không ăn được rau quả mới mẻ không có đi phá nát lớp băng giữ những rau dưa đó, sau khi thấy không còn gì thu hoạch nữa, đơn giản làm như không thấy được rời khu nhà kính này.
Sau khi bọn họ trở về sườn núi không lập tức thông báo việc này lên, mà trước hết nghe thu hoạch của những người khác một chút, thấy những người khác đều không phát hiện khu nhà kính, lúc này mới nói chuyện thời tiết: “Vô tình” để lộ ra hình như ở phía đông nam nhìn thấy một khu nhà kính, nhưng bởi vì sắc trời tối đen, chưa từng đi vào thăm dò xem “Hai người thực sự thấy?” Tin tức này không thể nghi ngờ dẫn tới sự chú ý của một số người.
“Không quá xác định.” Thẩm Tiêu đương nhiên sẽ không nói hết: “Chỉ là đứng ở xa nhìn thấy có gì đó phản quang, xung quanh địa phương đó lại không có phòng ốc gì, giống như là ở vùng ngoại ô, cho nên mới có suy đoán như vậy.”
“Vậy ngày mai chúng ta qua đó nhìn xem.” Mọi người nói.
Lại một ngày trôi qua, khi mọi người hẹn đi tới phía đông nam xem bên kia có phải có khu nhà kính hay không, Thẩm Tiêu lại tỏ vẻ bụng đau, bảo mọi người đi trước. Sau khi đợi mọi người đi xa, cô và Chử Đình bèn đến một nơi khác.
Làm làm nổi bật như vậy, không quá hợp với cô và Chử Đình.
Đợi tới buổi tối hai người bọn họ trở lại lòng đất, bầu không khí ở dưới lòng đất rõ ràng sôi nổi hơn bình thường rất nhiều.
Vì sao có thể như vậy, trong lòng hai người Thẩm Tiêu đều biết, bọn họ nhìn nhau, sau đó làm bộ như không biết gì cả tiến lên hỏi những người khác nói: “Đã xảy ra chuyện gì, hình như mọi người đều rất vui vẻ?”
“Đám người thím Lý tìm được thiết bị chiếu sáng ánh mặt trời, đồng thời còn có thiết bị năng lượng mặt trời. Mới nãy kỹ sư Lý bọn họ đã dẫn theo không ít người qua đó, chuẩn bị chuyển những món đồ ấy về.” Có người thấy bọn họ đến, lúc này vui sướng chia sẻ.
“Có ánh nắng, hạt giống trong lòng đất hẳn là có thể nảy mầm.”
“Hy vọng có thể tìm được thêm một vài thiết bị, chúng ta có nhiều người như vậy, một miếng đất thôi không đủ.”
“Nghe nói khu nhà kính đó rất lớn, nói không chừng còn có thể tìm được hạt giống khác.”
“Thật hy vọng những thiết bị này không bị hỏng hóc.”
Mọi người ríu rít xôn xao, trong bầu không khí đều là hy vọng đối với tương lai.
Thẩm Tiêu cười cười, tách ra với Chử Đình trở về giường lò mà cô hay ngủ.
“Chị Thẩm.” Vừa thấy cô trở về, Lâm Đồng lập tức đi lên chào đón, giúp cô hạ cái sọt trên người xuống: “Hôm nay đi ra ngoài có thu hoạch gì không?”
“Có.” Thẩm Tiêu biết chocolate mà lúc trước cô nhóc này được chia đều bị cô bé lén đút cho mình, ăn đồ ăn vặt của trẻ con cô có hơi xấu hổ một chút, cho nên hôm nay làm bộ tìm được một gói kẹo ở bên ngoài. Cô nhét kẹo sữa vào trong túi Lâm Đồng: “Đây là đồ tìm được ở bên ngoài, em giữ tự mình ăn đi.”
“Ồ.” Lâm Đồng không từ chối: “Bọn họ nói tìm được đèn tia tử ngoại, về sau trong lòng đất cũng có thể trồng đồ ăn.”
“Đúng vậy, sau này sẽ càng ngày càng tốt.”
…
Đám người kỹ sư Lý bọn họ trở lại sườn núi vào chiều hôm sau, bọn họ mang về không ít thiết bị. Ngoại trừ những thiết bị này, đám người thím Lý trở về vui vẻ nói cho mọi người bọn họ tìm được ít thực vật.
“Thật hả?” Hiện tại chính là lúc thiếu quần áo thức ăn, mọi người vừa nghe có đồ ăn, lúc này hơn một nửa đứng lên.
“Đồ ăn không nhiều lắm, là hai túi gạo to chưa mở ra và một túi mì sợi to.” Nhắc tới việc này, cả đường đi tươi cười trên mặt thím Lý chưa từng ngừng lại: “Ngoại trừ những thứ này, chúng tôi còn tìm được một vườn củ cải bị đông lạnh.”
“Oa! Vậy không phải hôm nay có cơm trắng ăn sao?” Trong khoảng thời gian này thức ăn sắp khô kiệt, phần lớn người bọn họ đều ăn không đủ no, càng đừng nói ăn cơm.
Nhìn thấy bầu không khí náo nhiệt xung quanh, Thẩm Tiêu nhịn không được hiện lên một nụ cười nhạt trên mặt, cô thật mừng vì những thực vật đó không bị độc chiếm, mà được lấy ra hưởng chung.
Bởi vì kỹ sư Lý đã đến, sườn núi náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng mọi người nên làm gì thì vẫn phải tiếp tục làm.
Đợi đến khi buổi tối mọi người trở lại lòng đất đều vui vẻ vì thu hoạch hôm nay. Về phần có thể ăn được cơm trắng hay không, đối với việc này thật ra tất cả mọi người không ôm hy vọng gì, dù sao hiện tại thức ăn quá ít, có thể tiết kiệm một chút cũng là một chút.
Giống với mọi người suy đoán, nhân viên quản lý phụ trách thức ăn quả thật không nấu toàn bộ gạo thành cơm để mọi người ăn no nê, nhưng túi mì sợi to đó lại nấu thành mì nước. Tuy rằng nước nhiều mì ít, nhưng bên trong có những gia vị như muối ăn, ớt, đối với hoàn cảnh hiện tại mà nói, đã là một bữa ăn mỹ vị phong phú.
Bởi vì không gian không đủ, thức ăn do người phụ trách cơm canh đưa đến từng giường lò. Khi Thẩm Tiêu nhận lấy phần mì của cô, lại ngoài ý muốn phát hiện mười miếng củ cải ở phía dưới mì…
Ngày hôm qua Thẩm Tiêu thấy củ cải ở khu nhà kính chỉ có một chút như vậy, cả sườn núi nhiều người thế, mỗi người đều không thấy được chia, càng đừng nói một mình cô mà có nhiều như vậy.
Là thêm lộn rồi sao?
Thẩm Tiêu rất nhanh phủ định suy đoán này.
Hiện tại người quản lý sau nhà bếp là một bà cụ góa chồng, chưa bao giờ cho ai mặt mũi, cũng rất keo kiệt với thức ăn, thậm chí một hạt gạo còn không thể chia làm hai bữa, không có khả năng sẽ vô duyên vô cớ thêm lộn.
Nếu không phải thêm lộn, xem ra hẳn là nghe phân phó của ai đó nên làm như vậy.
Thẩm Tiêu nghĩ tới kiếm cổ mà cô cầm.
Bởi vì đề cập đến vấn đề hiệu suất, hơn nữa có người từng đặc biệt tìm cô bàn bạc kỹ càng, hiện tại cô đã tạm thời cho bên ngoài mượn thanh kiếm cổ đó. Trước mắt mà nói sự thay đổi mà kiếm cổ mang đến là rất lớn, thanh thế lại tương đối nhỏ. Tất cả mọi người biết có sự tồn tại của một món đồ như vậy, nhưng ngược lại với vấn đề khác mà nói, ít có người sẽ đàm luận sự tồn tại của nó.
Nghĩ đến hẳn là phía trên đặc biệt “Chiếu cố”, cũng giống như củ cải trong bát cô vậy, rất nhiều chuyện trong lòng mọi người đều biết, sẽ không lòe ra với bên ngoài, nhưng sẽ lén nhớ ơn.
Gắp một miếng củ cải trắng bỏ vào trong miệng, củ cải trắng mới muối ngọt cay giòn rụm, vô cùng ngon miệng.
Thẩm Tiêu chừa lại một miếng cho mình, toàn bộ phần còn lại thì đưa cho Lâm Đồng. Trẻ con phát triển thân thể, ăn nhiều một chút cũng là một chút.
Lâm Đồng nhìn thấy trong bát có thêm củ cải xắt miếng, cô bé có chút kinh ngạc. Trải qua nhiều cảnh ngộ biến cố như vậy, cô bé đã không gào to kêu la, cái gì cũng kêu gào ra nữa. Những củ cải này từ đâu tới, cô bé không cần biết, Thẩm Tiêu đối tốt với cô bé, mỗi một việc cô bé đều ghi tạc trong lòng.
Hai người ngồi ở trên giường ăn từng ngụm từng ngụm, bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện qua lại vui mừng của những người khác.
“Trong bát tôi có một miếng củ cải!”
“Vì sao tôi chỉ có một gốc?”
“Có lẽ là phân chia ngẫu nhiên. Khi chúng ta xuống thuyền nghe nói có mang theo hạt giống củ cải, đến lúc đó chờ trồng ra củ cải, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Thật nhớ trước kia, bây giờ một cây củ cải tươi cũng là thứ hiếm có.”
Mọi người vừa ăn đồ ăn vừa nói chuyện trước đây, những lời về thuở trước có hoài niệm, cũng may không hề sa vào.
Quá khứ là chuyện không thể quên, nhưng mỗi người đều phải tiến về phía trước.
…
Sau bữa mì lần này, vận may tựa như bắt đầu phủ xuống.
Còn chưa qua hai ngày, bên bờ biển người trên thuyền đột nhiên đưa không ít cá bắt được lại đây, những con cá này chưa thể để cho mọi người cải thiện cuộc sống, nhưng nếu tiết kiệm đồ ăn một chút, có thể ăn được vài ngày.
Cùng ngày ngay sau đó, bên ngoài người thu gom vật tư cũng đã trở lại, bọn họ mang về một hàng “Xe lửa” vật tư dài, khiến cả sườn núi đều sôi trào, hầu như tất cả mọi người đều lại gần, chỉ thấy trên tất cả bốn chiếc xe đầy đó đều là gạo mì dầu lương thực, tràn đầy, người xem như nở gan nở ruột.
Ông cụ quản lý việc ăn uống của mọi người nghe thấy tin tức lập tức đến đây, ông ta cầm dao chặt thịt tiến về phía trước chém một nhát lên bao gạo, từng hạt gạo tuyết trắng trong suốt no đủ, là sự thật không sai.
“Chúng tôi còn phát hiện một nhà xưởng, tìm được rất nhiều mì ăn liền ở bên trong. Nhưng những thứ như mì ăn liền này để lâu được, trước hết chúng tôi vận chuyện thứ khác về.” Người dẫn đầu tiểu đội vật tư tiếp tục mang đến tin vui cho mọi người nói: “Lát nữa chúng tôi lại phái người qua đó kéo đống mì ăn liền này trở về.”
“Ngoại trừ những vật tư này, chúng tôi còn phát hiện một ít đồng bạn may mắn sống sót ở nơi đó. Nhưng bọn họ tạm thời không muốn lại đây, việc này tôi cảm thấy chỉ có thể chờ bên chúng ta ổn định rồi nói sau.”
“Ừ, mọi người có thể mang về nhiều vật tư như thế cũng đã rất khá rồi. Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, còn lại cứ giao cho chúng tôi đi.” Nhân viên quản lý vui vẻ nói.
Vật tư tới rồi, bọn họ phải kiểm kê nhập kho mới được. “Được.”
Vào ban đêm, mỗi người đều được chia một bát cơm trắng nóng hôi hổi bốc khói nghi ngút.
Lúc đồ đạc sinh hoạt hoạt sung túc, rất nhiều người đều cảm thấy cơm có lượng cacbonhydrat quá cao, không phù hợp yêu cầu dưỡng sinh, cũng không thích ăn nó. Hiện tại tới lúc này, một bát cơm mới ra nồi không bao lâu làm cho không ít người ăn rơi nước mắt.
“Cơm rất ngon.” Lâm Đồng ăn đến quai hàm phình ra, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. 𝙉hanh nhấ𝑡 𝑡ại — 𝐓𝒓ùm𝐓𝒓u𝐲ện.𝘝𝙉 —
Thẩm Tiêu cũng gật đầu: “Sau này sẽ được ăn nữa.”
Thẩm Tiêu ngẩn ra: “Sao nói vậy?”
“Cô còn có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không, tôi giao dịch cho cô một vật phẩm nhiệm vụ.” Chử Đình nói: “Nói như vậy, nếu giữ vật phẩm nhiệm vụ của thế giới khác, địa điểm kế tiếp sẽ ưu tiên truyền tống qua đó.”
Thẩm Tiêu nhớ đến lúc trước tới thế giới đáy biển, lúc ấy hình như trung tâm mua sắm đưa ra một nhắc nhở như vậy: “Vậy nói cách khác nếu chúng ta có thể có đạo cụ nhiệm vụ của bản đồ khác là được rồi?” Thẩm Tiêu hơi vực dậy tinh thần, nhưng nghĩ lại: “Loại đồ này có thể gặp nhưng không thể cầu, chúng ta vẫn chỉ hy vọng xa vời. Trừ phi anh đã có manh mối.”
Nói xong, càng nghĩ Thẩm Tiêu càng cảm thấy có khả năng.
Chử Đình không phải loại người không chuẩn bị gì chỉ trông vào vận may hư vô mờ mịt.
“Có một chút.” Chử Đình cũng không giấu diếm.
“Nhưng trước mắt người nọ không quá muốn bán ra.”
“Vật phẩm nhiệm vụ là bản đồ gì?” Thẩm Tiêu hỏi. Nếu cũng là nơi hung hiểm như bản đồ chiến tranh, bọn họ phải suy nghĩ kỹ càng có muốn mua hay không.
“Nghe nói có chút quan hệ với thần quái.” Chính bởi vì không phải bản đồ bình thường gì, tin tức này mới có thể lộ ra.
“Thần quái?” Thần quái và chiến tranh… Thẩm Tiêu so sánh một chút, hình như cũng không khá hơn là bao.
Chiến tranh coi mạng người như một việc không đáng bận tâm, bản đồ thần quái cũng giống vậy không kịp kiếm nhiều.
“Đúng. Trong khi tôi tranh thủ đạo cụ nhiệm vụ này…” Chử Đình nói: “Cô cũng có thể thông qua vòng xã giao của cô hỏi thăm một chút, nếu chúng ta có lựa chọn tốt hơn, có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.”
Tuy là nói như vậy, nhưng Thẩm Tiêu lại biết, trừ phi là gặp tay mới, còn chưa hiểu quy tắc trò chơi, nếu không có thể bị bán ra, cơ bản đều là bản đồ tương đối khó có thể sinh tồn. Dù cho đạo cụ nhiệm vụ có thể lựa chọn bản đồ kế tiếp, chưa chắc có thể tốt hơn bản đồ thần quái.
“Được, tôi sẽ lưu ý.”
Hai người trò chuyện xong, sau đó lại ăn uống no đủ, bắt đầu tiến tới vùng ngoại ô thu gom vật tư.
Thiết bị như đèn tia tử ngoại cần dùng dưới lòng đất hình như chỉ có khu nhà kính ở thôn quê mới có thể kiếm thấy, hơn nữa khi sử dụng mấy thứ này, còn cần những món như năng lượng mặt trời.
Quan sát phương hướng xung quanh một chút, bọn họ trực tiếp đến nơi có những tòa nhà đổ nát ít nhất, đi về phía trước khoảng hơn hai giờ, thật sự để bọn họ nhìn thấy một khu nhà kính.
Hai người tiến vào khu nhà kính, nhà kính bên trong sụp hơn phân nửa, còn lại không sụp đổ cũng bị băng tuyết thật dày đông cứng lại, về phần thực vật trong nhà kính, hầu như đều bị đông chết. Đối với vật tư bên trong, Thẩm Tiêu vốn không ôm nhiều chờ mong, cũng may ở trong một ít lớp băng, bọn họ ngoài ý muốn tìm được một ít thiết bị. Nhưng hai người bọn họ cũng không phải những nhà thám hiểm, nhận biết được thiết bị, nhưng rốt cuộc dùng như thế nào thì không rõ lắm.
“Trở về để người chuyên môn làm.” Chử Đình nói.
Thuật nghiệp hữu chuyên công (Ai cũng có chuyên môn của mình). Nếu bọn họ không hiểu, vậy không vơ công việc vĩ đại này.
“Ừ.”
Sau khi bọn họ nhớ sơ vị trí, lại tìm tòi xung quanh nhà kính một lát, cuối cùng phát hiện một vườn củ cải rau dưa bị đông lạnh. Hai người đã rất lâu không ăn được rau quả mới mẻ không có đi phá nát lớp băng giữ những rau dưa đó, sau khi thấy không còn gì thu hoạch nữa, đơn giản làm như không thấy được rời khu nhà kính này.
Sau khi bọn họ trở về sườn núi không lập tức thông báo việc này lên, mà trước hết nghe thu hoạch của những người khác một chút, thấy những người khác đều không phát hiện khu nhà kính, lúc này mới nói chuyện thời tiết: “Vô tình” để lộ ra hình như ở phía đông nam nhìn thấy một khu nhà kính, nhưng bởi vì sắc trời tối đen, chưa từng đi vào thăm dò xem “Hai người thực sự thấy?” Tin tức này không thể nghi ngờ dẫn tới sự chú ý của một số người.
“Không quá xác định.” Thẩm Tiêu đương nhiên sẽ không nói hết: “Chỉ là đứng ở xa nhìn thấy có gì đó phản quang, xung quanh địa phương đó lại không có phòng ốc gì, giống như là ở vùng ngoại ô, cho nên mới có suy đoán như vậy.”
“Vậy ngày mai chúng ta qua đó nhìn xem.” Mọi người nói.
Lại một ngày trôi qua, khi mọi người hẹn đi tới phía đông nam xem bên kia có phải có khu nhà kính hay không, Thẩm Tiêu lại tỏ vẻ bụng đau, bảo mọi người đi trước. Sau khi đợi mọi người đi xa, cô và Chử Đình bèn đến một nơi khác.
Làm làm nổi bật như vậy, không quá hợp với cô và Chử Đình.
Đợi tới buổi tối hai người bọn họ trở lại lòng đất, bầu không khí ở dưới lòng đất rõ ràng sôi nổi hơn bình thường rất nhiều.
Vì sao có thể như vậy, trong lòng hai người Thẩm Tiêu đều biết, bọn họ nhìn nhau, sau đó làm bộ như không biết gì cả tiến lên hỏi những người khác nói: “Đã xảy ra chuyện gì, hình như mọi người đều rất vui vẻ?”
“Đám người thím Lý tìm được thiết bị chiếu sáng ánh mặt trời, đồng thời còn có thiết bị năng lượng mặt trời. Mới nãy kỹ sư Lý bọn họ đã dẫn theo không ít người qua đó, chuẩn bị chuyển những món đồ ấy về.” Có người thấy bọn họ đến, lúc này vui sướng chia sẻ.
“Có ánh nắng, hạt giống trong lòng đất hẳn là có thể nảy mầm.”
“Hy vọng có thể tìm được thêm một vài thiết bị, chúng ta có nhiều người như vậy, một miếng đất thôi không đủ.”
“Nghe nói khu nhà kính đó rất lớn, nói không chừng còn có thể tìm được hạt giống khác.”
“Thật hy vọng những thiết bị này không bị hỏng hóc.”
Mọi người ríu rít xôn xao, trong bầu không khí đều là hy vọng đối với tương lai.
Thẩm Tiêu cười cười, tách ra với Chử Đình trở về giường lò mà cô hay ngủ.
“Chị Thẩm.” Vừa thấy cô trở về, Lâm Đồng lập tức đi lên chào đón, giúp cô hạ cái sọt trên người xuống: “Hôm nay đi ra ngoài có thu hoạch gì không?”
“Có.” Thẩm Tiêu biết chocolate mà lúc trước cô nhóc này được chia đều bị cô bé lén đút cho mình, ăn đồ ăn vặt của trẻ con cô có hơi xấu hổ một chút, cho nên hôm nay làm bộ tìm được một gói kẹo ở bên ngoài. Cô nhét kẹo sữa vào trong túi Lâm Đồng: “Đây là đồ tìm được ở bên ngoài, em giữ tự mình ăn đi.”
“Ồ.” Lâm Đồng không từ chối: “Bọn họ nói tìm được đèn tia tử ngoại, về sau trong lòng đất cũng có thể trồng đồ ăn.”
“Đúng vậy, sau này sẽ càng ngày càng tốt.”
…
Đám người kỹ sư Lý bọn họ trở lại sườn núi vào chiều hôm sau, bọn họ mang về không ít thiết bị. Ngoại trừ những thiết bị này, đám người thím Lý trở về vui vẻ nói cho mọi người bọn họ tìm được ít thực vật.
“Thật hả?” Hiện tại chính là lúc thiếu quần áo thức ăn, mọi người vừa nghe có đồ ăn, lúc này hơn một nửa đứng lên.
“Đồ ăn không nhiều lắm, là hai túi gạo to chưa mở ra và một túi mì sợi to.” Nhắc tới việc này, cả đường đi tươi cười trên mặt thím Lý chưa từng ngừng lại: “Ngoại trừ những thứ này, chúng tôi còn tìm được một vườn củ cải bị đông lạnh.”
“Oa! Vậy không phải hôm nay có cơm trắng ăn sao?” Trong khoảng thời gian này thức ăn sắp khô kiệt, phần lớn người bọn họ đều ăn không đủ no, càng đừng nói ăn cơm.
Nhìn thấy bầu không khí náo nhiệt xung quanh, Thẩm Tiêu nhịn không được hiện lên một nụ cười nhạt trên mặt, cô thật mừng vì những thực vật đó không bị độc chiếm, mà được lấy ra hưởng chung.
Bởi vì kỹ sư Lý đã đến, sườn núi náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng mọi người nên làm gì thì vẫn phải tiếp tục làm.
Đợi đến khi buổi tối mọi người trở lại lòng đất đều vui vẻ vì thu hoạch hôm nay. Về phần có thể ăn được cơm trắng hay không, đối với việc này thật ra tất cả mọi người không ôm hy vọng gì, dù sao hiện tại thức ăn quá ít, có thể tiết kiệm một chút cũng là một chút.
Giống với mọi người suy đoán, nhân viên quản lý phụ trách thức ăn quả thật không nấu toàn bộ gạo thành cơm để mọi người ăn no nê, nhưng túi mì sợi to đó lại nấu thành mì nước. Tuy rằng nước nhiều mì ít, nhưng bên trong có những gia vị như muối ăn, ớt, đối với hoàn cảnh hiện tại mà nói, đã là một bữa ăn mỹ vị phong phú.
Bởi vì không gian không đủ, thức ăn do người phụ trách cơm canh đưa đến từng giường lò. Khi Thẩm Tiêu nhận lấy phần mì của cô, lại ngoài ý muốn phát hiện mười miếng củ cải ở phía dưới mì…
Ngày hôm qua Thẩm Tiêu thấy củ cải ở khu nhà kính chỉ có một chút như vậy, cả sườn núi nhiều người thế, mỗi người đều không thấy được chia, càng đừng nói một mình cô mà có nhiều như vậy.
Là thêm lộn rồi sao?
Thẩm Tiêu rất nhanh phủ định suy đoán này.
Hiện tại người quản lý sau nhà bếp là một bà cụ góa chồng, chưa bao giờ cho ai mặt mũi, cũng rất keo kiệt với thức ăn, thậm chí một hạt gạo còn không thể chia làm hai bữa, không có khả năng sẽ vô duyên vô cớ thêm lộn.
Nếu không phải thêm lộn, xem ra hẳn là nghe phân phó của ai đó nên làm như vậy.
Thẩm Tiêu nghĩ tới kiếm cổ mà cô cầm.
Bởi vì đề cập đến vấn đề hiệu suất, hơn nữa có người từng đặc biệt tìm cô bàn bạc kỹ càng, hiện tại cô đã tạm thời cho bên ngoài mượn thanh kiếm cổ đó. Trước mắt mà nói sự thay đổi mà kiếm cổ mang đến là rất lớn, thanh thế lại tương đối nhỏ. Tất cả mọi người biết có sự tồn tại của một món đồ như vậy, nhưng ngược lại với vấn đề khác mà nói, ít có người sẽ đàm luận sự tồn tại của nó.
Nghĩ đến hẳn là phía trên đặc biệt “Chiếu cố”, cũng giống như củ cải trong bát cô vậy, rất nhiều chuyện trong lòng mọi người đều biết, sẽ không lòe ra với bên ngoài, nhưng sẽ lén nhớ ơn.
Gắp một miếng củ cải trắng bỏ vào trong miệng, củ cải trắng mới muối ngọt cay giòn rụm, vô cùng ngon miệng.
Thẩm Tiêu chừa lại một miếng cho mình, toàn bộ phần còn lại thì đưa cho Lâm Đồng. Trẻ con phát triển thân thể, ăn nhiều một chút cũng là một chút.
Lâm Đồng nhìn thấy trong bát có thêm củ cải xắt miếng, cô bé có chút kinh ngạc. Trải qua nhiều cảnh ngộ biến cố như vậy, cô bé đã không gào to kêu la, cái gì cũng kêu gào ra nữa. Những củ cải này từ đâu tới, cô bé không cần biết, Thẩm Tiêu đối tốt với cô bé, mỗi một việc cô bé đều ghi tạc trong lòng.
Hai người ngồi ở trên giường ăn từng ngụm từng ngụm, bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện qua lại vui mừng của những người khác.
“Trong bát tôi có một miếng củ cải!”
“Vì sao tôi chỉ có một gốc?”
“Có lẽ là phân chia ngẫu nhiên. Khi chúng ta xuống thuyền nghe nói có mang theo hạt giống củ cải, đến lúc đó chờ trồng ra củ cải, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Thật nhớ trước kia, bây giờ một cây củ cải tươi cũng là thứ hiếm có.”
Mọi người vừa ăn đồ ăn vừa nói chuyện trước đây, những lời về thuở trước có hoài niệm, cũng may không hề sa vào.
Quá khứ là chuyện không thể quên, nhưng mỗi người đều phải tiến về phía trước.
…
Sau bữa mì lần này, vận may tựa như bắt đầu phủ xuống.
Còn chưa qua hai ngày, bên bờ biển người trên thuyền đột nhiên đưa không ít cá bắt được lại đây, những con cá này chưa thể để cho mọi người cải thiện cuộc sống, nhưng nếu tiết kiệm đồ ăn một chút, có thể ăn được vài ngày.
Cùng ngày ngay sau đó, bên ngoài người thu gom vật tư cũng đã trở lại, bọn họ mang về một hàng “Xe lửa” vật tư dài, khiến cả sườn núi đều sôi trào, hầu như tất cả mọi người đều lại gần, chỉ thấy trên tất cả bốn chiếc xe đầy đó đều là gạo mì dầu lương thực, tràn đầy, người xem như nở gan nở ruột.
Ông cụ quản lý việc ăn uống của mọi người nghe thấy tin tức lập tức đến đây, ông ta cầm dao chặt thịt tiến về phía trước chém một nhát lên bao gạo, từng hạt gạo tuyết trắng trong suốt no đủ, là sự thật không sai.
“Chúng tôi còn phát hiện một nhà xưởng, tìm được rất nhiều mì ăn liền ở bên trong. Nhưng những thứ như mì ăn liền này để lâu được, trước hết chúng tôi vận chuyện thứ khác về.” Người dẫn đầu tiểu đội vật tư tiếp tục mang đến tin vui cho mọi người nói: “Lát nữa chúng tôi lại phái người qua đó kéo đống mì ăn liền này trở về.”
“Ngoại trừ những vật tư này, chúng tôi còn phát hiện một ít đồng bạn may mắn sống sót ở nơi đó. Nhưng bọn họ tạm thời không muốn lại đây, việc này tôi cảm thấy chỉ có thể chờ bên chúng ta ổn định rồi nói sau.”
“Ừ, mọi người có thể mang về nhiều vật tư như thế cũng đã rất khá rồi. Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, còn lại cứ giao cho chúng tôi đi.” Nhân viên quản lý vui vẻ nói.
Vật tư tới rồi, bọn họ phải kiểm kê nhập kho mới được. “Được.”
Vào ban đêm, mỗi người đều được chia một bát cơm trắng nóng hôi hổi bốc khói nghi ngút.
Lúc đồ đạc sinh hoạt hoạt sung túc, rất nhiều người đều cảm thấy cơm có lượng cacbonhydrat quá cao, không phù hợp yêu cầu dưỡng sinh, cũng không thích ăn nó. Hiện tại tới lúc này, một bát cơm mới ra nồi không bao lâu làm cho không ít người ăn rơi nước mắt.
“Cơm rất ngon.” Lâm Đồng ăn đến quai hàm phình ra, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. 𝙉hanh nhấ𝑡 𝑡ại — 𝐓𝒓ùm𝐓𝒓u𝐲ện.𝘝𝙉 —
Thẩm Tiêu cũng gật đầu: “Sau này sẽ được ăn nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook