Trò Chơi Nói Dối
-
Quyển 1 - Chương 1-3
Bữa cơm này Tôn Chân ăn có hơi không tập trung, nhưng bạn trai cô lại có vẻ hoàn toàn không để ý thấy.
Trước mặt cô bày món sườn cừu nướng sốt bạc hà kiểu Pháp và một suất gan ngỗng áp chảo, nhưng thật ra cô muốn ăn lườn gà nướng hương thảo hơn, chỉ vì hôm nay Hữu Lượng làm một bản tin về gà chết bệnh, cực lực phản đối cô ăn thịt gà, cô đành phải dẹp bỏ.
Dù là trên bàn ăn, Hữu Lượng cũng không ngừng lướt điện thoại, nhận tin hoặc nhắn tin, cả khi phục vụ đưa rượu vang đỏ anh đặc biệt gọi tới, anh cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Tôn Chân hơi hơi không vui, cố ý đặt mạnh ly rượu thuỷ tinh lên bàn, nói: "Này, hôm nay là sinh nhật em đấy. Anh thích lướt điện thoại thế thì dùng cơm với điện thoại luôn đi, cần gì phải tìm riêng em?"
Hữu Lương hiện ra vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, nhưng mới qua vài giây, anh lại cầm điện thoại lên, vừa xem tin nóng, vừa vô cùng hào hứng nói với Tôn Chân: "Em đã nghe nói chưa? Sách mới của nhà văn X bí ẩn kia còn chưa ra, nhà xuất bản đã bán bản quyền phim truyền hình đi rồi, em không cảm thấy rất lố sao?"
Tôn Chân không muốn nghe thấy bất cứ thông tin nào liên quan đến nhà văn lớn này nữa, cố tình chuyển hướng chủ đề: "Vang đỏ này chắc không rẻ?"
"Nhà xuất bản đã quảng cáo cho cuốn sách tận mấy tháng rồi, bây giờ lại dời thời gian xuất bản lần ba, không biết là xảy ra chuyện thật, hay đơn giản là cố tình nhử mồi độc giả?"
"Chắc là tài năng lụi tàn nhỉ?" Giọng điệu Tôn Chân hơi chua chua, gượng gạo đáp lại một câu.
Hữu Lương sờ cằm, mắt vẫn dán vào điện thoại, không hề để ý thấy sự bực mình của bạn gái.
"Không biết đề tài sách mới của hắn lần này là gì?"
Tôn Chân không kìm được ý định muốn lật bàn.
Cô biết Hữu Lượng luôn bám theo tin tức của nhà văn X, dù anh không phải rất tán thành với cách viết quá lố về nhục dục tanh nồng, mô phỏng theo nội dung những vụ án xã hội trong tác phẩm của X, nhưng anh vô cùng tin tưởng rằng đây là một cơ hội tốt để thay đổi nhận thức của mọi người về tin tức, thông qua việc đưa tin và phân tích thấu đáo, để phóng viên lần nữa nhận được tự tôn trọng cần có.
Tôn Chân cảm thấy rất bất lực, uống một hơi cạn vang đỏ trong ly rượu, tự bắt đầu lặng lẽ ăn bữa tối chẳng biết mùi vị gì.
Hôm nay thật sự là sinh nhật cô sao?
Cứ như để kiểm chứng nghi ngờ của cô, Hữu Lương bỗng bỏ điện thoại xuống, lấy một chiếc hộp trang sức xinh xắn ra từ túi áo vest khoác trên lưng ghế.
Tôn Chân trông thấy, trong lòng hoảng hốt.
Không phải chứ?
Cứ phải chọn hôm nay sao?
Cô nhìn Hữu Lương với vẻ mặt phức tạp, anh lại tưởng rằng cô quá cảm động vì hoàn toàn không đoán được trước.
Anh đưa chiếc hộp cho Tôn Chân, cô chỉ có thể nhận lấy, lại không hề thích thú mở ra luôn.
"Mở ra xem đi." Hữu Lương khích lệ cô.
Tôn Chân nuốt một ngụm nước miếng, rất căng thẳng mở hộp ra, cô phát hiện tay mình đang hơi run run.
Thứ đựng bên trong là một sợi dây chuyền bạc, kèm một mặt dây chuyền thạch anh hình trái tim trang nhã.
Cùng lúc trong lòng cô như trút được gánh nặng, cô nghe thấy Hữu Lương nói: "Chúng ta hẹn hò cũng ba năm rồi, là thời điểm tiến về trước thêm một bước em nhỉ? Em cũng ba mươi rồi. Em thấy sao?"
Tôn Chân chần chừ, không biết nên trả lời ra sao.
Lúc này người phục vụ nhẹ nhàng đặt hoá đơn lên bàn, Hữu Lương nhận lấy, xem kỹ giá tiền trên đó.
Tôn Chân nhìn về người đàn ông trước mắt, sự không chắc chắn trong lòng ngày càng lớn thêm.
Cô... thật sự yêu người đàn ông này sao?
▶▶▶
Ngày hôm sau.
Tôn Chân và Châu Châu mặc đồng phục của nhân viên công ty vệ sinh, buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, cùng bê một đống dụng cụ quét dọn từ trên xe của công ty vệ sinh xuống.
Họ đứng vững xong, nhìn ngắm căn biệt thự ba tầng lầu trước mắt.
Giàu thật đấy.
Tại sao trên thế giới này lại có người giàu tới mức ấy chứ?
Tôn Chân thấy trong lòng Châu Châu ôm một chiếc cặp tài liệu màu đen, bèn hỏi: "Không phải tới quét dọn sao? Đâu phải là tới công tác, cậu mang cặp tài liệu tới làm gì?"
"Bên trong là hợp đồng đấy. Chú tớ bảo, hợp đồng quét dọn với chủ căn biệt thự này sắp hết hạn rồi, muốn bọn mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, cố gắng gia hạn hợp đồng."
Tôn Chân hiểu ý gật gật đầu, cùng Châu Châu xách theo dụng cụ quét dọn đi nhấn chuông cửa.
Cửa lớn được mở ra.
Sau khi một người đàn ông trung niên mập mạp, miệng ngậm điếu xì gà xuất hiện sau cánh cửa, nhìn thấy hai người họ, sau khi không khách sáo đánh giá từ trên xuống dưới mấy lượt, mới hỏi: "Các cô là ai?"
"Chúng tôi là người tới quét dọn, nhân viên vệ sinh vốn là chú tôi, nhưng gần đây thím tôi phải nằm viện, chú phải đi chăm sóc thím ấy, nên đổi thành chúng tôi tới dọp dẹp." Châu Châu giải thích rất lịch sự.
"Cũng tốt, đổi người trẻ trung chút tới, ít ra cũng bổ mắt phết. Lần sau có tính mặc đồ hầu gái tới dọn dẹp không? Sẽ càng có cảm giác hơn đấy, khách hàng chắc chắn sẽ thích." Người đàn ông trung niên nói xong thì tự cười ầm lên, sau đó chầm chậm rời đi với bước chân có chút khó khăn, cứ như thể lúc nãy mới làm hoạt động dữ dội nào vậy.
Sau khi Tôn Chân và Châu Châu nhìn vào nhau một cái, cũng bám gót đi vào theo.
Vừa bước vào, đồ trang trí và vật dụng gia đình động cái lên tới tiền triệu* trong biệt thự khiến họ mắt chữ O miệng chữ A, cằm sắp rơi cả xuống.
*Đơn vị Tân Đài tệ của Đài Loan.
Đúng là có thể dùng nguy nga lộng lẫy để hình dung ha? Xa xỉ quá.
"Đã ngắm đủ chưa? Miệng có thể khép lại rồi chứ?" Người trung niên là chủ căn biệt thự có chút khó chịu nhìn hai cô gái vẫn chưa thấy cảnh đời này. "Còn ngẩn ra làm gì? Đợi tôi rót trà cho các cô uống sao?"
Tôn Chân và Châu Châu vội vàng cầm dụng cụ quét dọn lên, chuẩn bị làm việc.
Vào lúc người trung niên định rời khỏi tầm mắt của họ, đột nhiên quay đầu lại, trên mặt hiện lên nụ cười kỳ dị khó đoán, nói: "Mọi nơi đều phải quét dọn cho thật sạch sẽ, nhưng mà phải nhớ kỹ lấy, tuyệt đối không được lên tầng ba, nếu không, các cô chắc chắn sẽ hối hận."
Quả là giống lời cảnh cáo của lão Râu Xanh* trong truyện cổ tích.
*Nhân vật trong truyện của tác giả Charles Perrault, viết về một nhà quý tộc hung bạo và người vợ tò mò của ông ta.
Nhưng cảnh cáo như vậy, lại luôn luôn chỉ là cái bẫy để dụ người đi tra xét chân tướng.
▶▶▶
Hơn ba tiếng sau, Tôn Chân và Châu Châu rã rời tay chân dựa vào cạnh kệ trong nhà bếp, mệt tới mức cả một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.
"Châu Châu... Chúng ta có thể đi rồi chứ?" Tôn Chân cạn kiệt sức lực nói.
Tiền lao động chân tay quả nhiên không dễ kiếm mà.
Có khi thím của Châu Châu chính vì vất vả quá mức mới nằm viện ấy nhỉ?
"Được thôi, nhưng mà tớ còn chưa đưa hợp đồng cho lão béo kia ký tiếp." Châu Châu nói.
"Có phải lão ấy ra ngoài rồi không? Lúc nãy khi bọn mình quét dọn, mãi chẳng nhìn thấy lão." Tôn Chân nói.
"Không được, nhất định phải để lão gia hạn hợp đồng mới được. Bọn mình đi tìm lão." Châu Châu phấn chấn tinh thần lên, cùng Tôn Chân bắt đầu tìm người trong biệt thự.
Kỳ lạ là, họ tìm khắp tầng một và tầng hai,chẳng hề nhìn thấy bóng dáng người trung niên lúc trước.
Châu Châu đành phải hô to trong nhà: "Ông Trần! Thật ngại quá, xin hỏi ông đang ở đâu?"
Không có ai trả lời.
"Liệu có phải ở tầng ba không?" Châu Châu nói.
"Chẳng phải lão bảo đừng có đi tầng ba sao?" Tôn Chân nói.
"Lỡ như lão ở tầng ba thật, lại không nghe thấy bọn mình gọi lão thì phải làm sao? Bọn mình đứng ở đầu cầu thang tầng ba gọi là được mà." Thế là Châu Châu đi về phía cầu thang.
Tôn Chân chần chừ một lát, cũng vội vàng đuổi kịp.
"Ông Trần?" Châu Châu đã đi tới đầu cầu thang tầng ba, nhỏ giọng gọi.
Vẫn không ai trả lời.
Tôn Chân cũng đi lên theo, thấy Châu Châu đang định mở cửa gian phòng ngủ chính, vội vàng ngăn cản: "Châu Châu! Đừng làm thế!"
Châu Châu quay đầu lại, lè lè lưỡi với cô, vẫn định thử xoay xoay tay nắm cửa.
Cửa không khoá.
Châu Châu đẩy cửa ra.
"Ông Trần?"
Trong phòng ngủ chính không có người.
Cạnh phòng ngủ nối liền một phòng đọc sách, bên trong chất đầy tài liệu và hồ sơ.
"Ôi! Sao toàn là nước vậy." Châu Châu định đi vào, lại dẫm chân vào trong nước.
Ánh mắt của hai người men theo nước trên sàn thẳng tới phòng tắm.
"Cậu nghe thấy chứ?" Tôn Chân hỏi.
Cô cảm thấy rất không ổn.
Trong phòng rất yên tĩnh, vì vậy âm thanh đó càng rất khó khiến người ta xem nhẹ.
Tiếng nước chảy.
Từ phòng tắm truyền ra.
Tiếng nước chảy liên tục không hề bị ngắt quãng, có đôi chút khác thường.
Châu Châu cẩn thận quan sát nước tràn ra từ phòng tắm lan tới tận cửa, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi: "Tôn, Tôn Chân, nước chỗ này hình như có thứ màu đỏ, là máu sao?"
Họ lại nhìn nhau một cái.
"Lẽ nào ông Trần xảy ra chuyện rồi?" Tôn Chân nói.
"Nước từ phòng tắm chảy ra ngoài đấy." Châu Châu lấy can đảm, đi về phía phòng tắm.
Tôn Chân muốn ngăn cản đã không còn kịp.
"Châu Châu!"
"Tớ xem một cái thôi mà." Châu Châu hạ thấp giọng nói, quay đầu xua tay tỏ ý muốn Tôn Chân yên lặng.
Cửa phòng tắm không được chốt lại, từ khe cửa có thể thấy được nước trong bồn tắm đã đầy tràn ra ngoài, cả sàn đều là nước.
Mà nước lại tiếp tục chảy ra không ngừng từ trong vòi.
Châu Châu hít sâu một hơi, sau đó từ từ đẩy cửa ra.
Một cánh tay xuất hiện ngay trước mắt cô, cánh tay ấy nằm trong vũng nước đọng trên sàn phòng tắm, trắng bệch không chút màu máu.
Đôi mắt Châu Châu mở to hơn, tay đang đẩy cửa cũng chững lại, một lát sau, cô mới lấy can đảm tiếp tục đẩy hết cửa ra.
Người trung niên hơn ba tiếng trước mới mở cửa cho họ, lúc này cơ thể đang để trần, nửa thân dưới quấn khăn tắm, ngã bên cạnh bồn tắm, một chai nước tẩy bồn cầu đổ bên cạnh ông ta, chất lỏng bên trong gần như đã chảy ra hết, mà mặt ông ta vừa khéo ngâm trong thứ acid đậm đặc bị chảy ra, mặt mũi biến dạng.
Ông ta không hề động đậy.
Trong phút chốc, tiếng hét thảm thiết với decibel cao đã phá vỡ sự yên tĩnh của căn biệt thự này.
Trước mặt cô bày món sườn cừu nướng sốt bạc hà kiểu Pháp và một suất gan ngỗng áp chảo, nhưng thật ra cô muốn ăn lườn gà nướng hương thảo hơn, chỉ vì hôm nay Hữu Lượng làm một bản tin về gà chết bệnh, cực lực phản đối cô ăn thịt gà, cô đành phải dẹp bỏ.
Dù là trên bàn ăn, Hữu Lượng cũng không ngừng lướt điện thoại, nhận tin hoặc nhắn tin, cả khi phục vụ đưa rượu vang đỏ anh đặc biệt gọi tới, anh cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Tôn Chân hơi hơi không vui, cố ý đặt mạnh ly rượu thuỷ tinh lên bàn, nói: "Này, hôm nay là sinh nhật em đấy. Anh thích lướt điện thoại thế thì dùng cơm với điện thoại luôn đi, cần gì phải tìm riêng em?"
Hữu Lương hiện ra vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, nhưng mới qua vài giây, anh lại cầm điện thoại lên, vừa xem tin nóng, vừa vô cùng hào hứng nói với Tôn Chân: "Em đã nghe nói chưa? Sách mới của nhà văn X bí ẩn kia còn chưa ra, nhà xuất bản đã bán bản quyền phim truyền hình đi rồi, em không cảm thấy rất lố sao?"
Tôn Chân không muốn nghe thấy bất cứ thông tin nào liên quan đến nhà văn lớn này nữa, cố tình chuyển hướng chủ đề: "Vang đỏ này chắc không rẻ?"
"Nhà xuất bản đã quảng cáo cho cuốn sách tận mấy tháng rồi, bây giờ lại dời thời gian xuất bản lần ba, không biết là xảy ra chuyện thật, hay đơn giản là cố tình nhử mồi độc giả?"
"Chắc là tài năng lụi tàn nhỉ?" Giọng điệu Tôn Chân hơi chua chua, gượng gạo đáp lại một câu.
Hữu Lương sờ cằm, mắt vẫn dán vào điện thoại, không hề để ý thấy sự bực mình của bạn gái.
"Không biết đề tài sách mới của hắn lần này là gì?"
Tôn Chân không kìm được ý định muốn lật bàn.
Cô biết Hữu Lượng luôn bám theo tin tức của nhà văn X, dù anh không phải rất tán thành với cách viết quá lố về nhục dục tanh nồng, mô phỏng theo nội dung những vụ án xã hội trong tác phẩm của X, nhưng anh vô cùng tin tưởng rằng đây là một cơ hội tốt để thay đổi nhận thức của mọi người về tin tức, thông qua việc đưa tin và phân tích thấu đáo, để phóng viên lần nữa nhận được tự tôn trọng cần có.
Tôn Chân cảm thấy rất bất lực, uống một hơi cạn vang đỏ trong ly rượu, tự bắt đầu lặng lẽ ăn bữa tối chẳng biết mùi vị gì.
Hôm nay thật sự là sinh nhật cô sao?
Cứ như để kiểm chứng nghi ngờ của cô, Hữu Lương bỗng bỏ điện thoại xuống, lấy một chiếc hộp trang sức xinh xắn ra từ túi áo vest khoác trên lưng ghế.
Tôn Chân trông thấy, trong lòng hoảng hốt.
Không phải chứ?
Cứ phải chọn hôm nay sao?
Cô nhìn Hữu Lương với vẻ mặt phức tạp, anh lại tưởng rằng cô quá cảm động vì hoàn toàn không đoán được trước.
Anh đưa chiếc hộp cho Tôn Chân, cô chỉ có thể nhận lấy, lại không hề thích thú mở ra luôn.
"Mở ra xem đi." Hữu Lương khích lệ cô.
Tôn Chân nuốt một ngụm nước miếng, rất căng thẳng mở hộp ra, cô phát hiện tay mình đang hơi run run.
Thứ đựng bên trong là một sợi dây chuyền bạc, kèm một mặt dây chuyền thạch anh hình trái tim trang nhã.
Cùng lúc trong lòng cô như trút được gánh nặng, cô nghe thấy Hữu Lương nói: "Chúng ta hẹn hò cũng ba năm rồi, là thời điểm tiến về trước thêm một bước em nhỉ? Em cũng ba mươi rồi. Em thấy sao?"
Tôn Chân chần chừ, không biết nên trả lời ra sao.
Lúc này người phục vụ nhẹ nhàng đặt hoá đơn lên bàn, Hữu Lương nhận lấy, xem kỹ giá tiền trên đó.
Tôn Chân nhìn về người đàn ông trước mắt, sự không chắc chắn trong lòng ngày càng lớn thêm.
Cô... thật sự yêu người đàn ông này sao?
▶▶▶
Ngày hôm sau.
Tôn Chân và Châu Châu mặc đồng phục của nhân viên công ty vệ sinh, buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, cùng bê một đống dụng cụ quét dọn từ trên xe của công ty vệ sinh xuống.
Họ đứng vững xong, nhìn ngắm căn biệt thự ba tầng lầu trước mắt.
Giàu thật đấy.
Tại sao trên thế giới này lại có người giàu tới mức ấy chứ?
Tôn Chân thấy trong lòng Châu Châu ôm một chiếc cặp tài liệu màu đen, bèn hỏi: "Không phải tới quét dọn sao? Đâu phải là tới công tác, cậu mang cặp tài liệu tới làm gì?"
"Bên trong là hợp đồng đấy. Chú tớ bảo, hợp đồng quét dọn với chủ căn biệt thự này sắp hết hạn rồi, muốn bọn mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, cố gắng gia hạn hợp đồng."
Tôn Chân hiểu ý gật gật đầu, cùng Châu Châu xách theo dụng cụ quét dọn đi nhấn chuông cửa.
Cửa lớn được mở ra.
Sau khi một người đàn ông trung niên mập mạp, miệng ngậm điếu xì gà xuất hiện sau cánh cửa, nhìn thấy hai người họ, sau khi không khách sáo đánh giá từ trên xuống dưới mấy lượt, mới hỏi: "Các cô là ai?"
"Chúng tôi là người tới quét dọn, nhân viên vệ sinh vốn là chú tôi, nhưng gần đây thím tôi phải nằm viện, chú phải đi chăm sóc thím ấy, nên đổi thành chúng tôi tới dọp dẹp." Châu Châu giải thích rất lịch sự.
"Cũng tốt, đổi người trẻ trung chút tới, ít ra cũng bổ mắt phết. Lần sau có tính mặc đồ hầu gái tới dọn dẹp không? Sẽ càng có cảm giác hơn đấy, khách hàng chắc chắn sẽ thích." Người đàn ông trung niên nói xong thì tự cười ầm lên, sau đó chầm chậm rời đi với bước chân có chút khó khăn, cứ như thể lúc nãy mới làm hoạt động dữ dội nào vậy.
Sau khi Tôn Chân và Châu Châu nhìn vào nhau một cái, cũng bám gót đi vào theo.
Vừa bước vào, đồ trang trí và vật dụng gia đình động cái lên tới tiền triệu* trong biệt thự khiến họ mắt chữ O miệng chữ A, cằm sắp rơi cả xuống.
*Đơn vị Tân Đài tệ của Đài Loan.
Đúng là có thể dùng nguy nga lộng lẫy để hình dung ha? Xa xỉ quá.
"Đã ngắm đủ chưa? Miệng có thể khép lại rồi chứ?" Người trung niên là chủ căn biệt thự có chút khó chịu nhìn hai cô gái vẫn chưa thấy cảnh đời này. "Còn ngẩn ra làm gì? Đợi tôi rót trà cho các cô uống sao?"
Tôn Chân và Châu Châu vội vàng cầm dụng cụ quét dọn lên, chuẩn bị làm việc.
Vào lúc người trung niên định rời khỏi tầm mắt của họ, đột nhiên quay đầu lại, trên mặt hiện lên nụ cười kỳ dị khó đoán, nói: "Mọi nơi đều phải quét dọn cho thật sạch sẽ, nhưng mà phải nhớ kỹ lấy, tuyệt đối không được lên tầng ba, nếu không, các cô chắc chắn sẽ hối hận."
Quả là giống lời cảnh cáo của lão Râu Xanh* trong truyện cổ tích.
*Nhân vật trong truyện của tác giả Charles Perrault, viết về một nhà quý tộc hung bạo và người vợ tò mò của ông ta.
Nhưng cảnh cáo như vậy, lại luôn luôn chỉ là cái bẫy để dụ người đi tra xét chân tướng.
▶▶▶
Hơn ba tiếng sau, Tôn Chân và Châu Châu rã rời tay chân dựa vào cạnh kệ trong nhà bếp, mệt tới mức cả một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.
"Châu Châu... Chúng ta có thể đi rồi chứ?" Tôn Chân cạn kiệt sức lực nói.
Tiền lao động chân tay quả nhiên không dễ kiếm mà.
Có khi thím của Châu Châu chính vì vất vả quá mức mới nằm viện ấy nhỉ?
"Được thôi, nhưng mà tớ còn chưa đưa hợp đồng cho lão béo kia ký tiếp." Châu Châu nói.
"Có phải lão ấy ra ngoài rồi không? Lúc nãy khi bọn mình quét dọn, mãi chẳng nhìn thấy lão." Tôn Chân nói.
"Không được, nhất định phải để lão gia hạn hợp đồng mới được. Bọn mình đi tìm lão." Châu Châu phấn chấn tinh thần lên, cùng Tôn Chân bắt đầu tìm người trong biệt thự.
Kỳ lạ là, họ tìm khắp tầng một và tầng hai,chẳng hề nhìn thấy bóng dáng người trung niên lúc trước.
Châu Châu đành phải hô to trong nhà: "Ông Trần! Thật ngại quá, xin hỏi ông đang ở đâu?"
Không có ai trả lời.
"Liệu có phải ở tầng ba không?" Châu Châu nói.
"Chẳng phải lão bảo đừng có đi tầng ba sao?" Tôn Chân nói.
"Lỡ như lão ở tầng ba thật, lại không nghe thấy bọn mình gọi lão thì phải làm sao? Bọn mình đứng ở đầu cầu thang tầng ba gọi là được mà." Thế là Châu Châu đi về phía cầu thang.
Tôn Chân chần chừ một lát, cũng vội vàng đuổi kịp.
"Ông Trần?" Châu Châu đã đi tới đầu cầu thang tầng ba, nhỏ giọng gọi.
Vẫn không ai trả lời.
Tôn Chân cũng đi lên theo, thấy Châu Châu đang định mở cửa gian phòng ngủ chính, vội vàng ngăn cản: "Châu Châu! Đừng làm thế!"
Châu Châu quay đầu lại, lè lè lưỡi với cô, vẫn định thử xoay xoay tay nắm cửa.
Cửa không khoá.
Châu Châu đẩy cửa ra.
"Ông Trần?"
Trong phòng ngủ chính không có người.
Cạnh phòng ngủ nối liền một phòng đọc sách, bên trong chất đầy tài liệu và hồ sơ.
"Ôi! Sao toàn là nước vậy." Châu Châu định đi vào, lại dẫm chân vào trong nước.
Ánh mắt của hai người men theo nước trên sàn thẳng tới phòng tắm.
"Cậu nghe thấy chứ?" Tôn Chân hỏi.
Cô cảm thấy rất không ổn.
Trong phòng rất yên tĩnh, vì vậy âm thanh đó càng rất khó khiến người ta xem nhẹ.
Tiếng nước chảy.
Từ phòng tắm truyền ra.
Tiếng nước chảy liên tục không hề bị ngắt quãng, có đôi chút khác thường.
Châu Châu cẩn thận quan sát nước tràn ra từ phòng tắm lan tới tận cửa, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi: "Tôn, Tôn Chân, nước chỗ này hình như có thứ màu đỏ, là máu sao?"
Họ lại nhìn nhau một cái.
"Lẽ nào ông Trần xảy ra chuyện rồi?" Tôn Chân nói.
"Nước từ phòng tắm chảy ra ngoài đấy." Châu Châu lấy can đảm, đi về phía phòng tắm.
Tôn Chân muốn ngăn cản đã không còn kịp.
"Châu Châu!"
"Tớ xem một cái thôi mà." Châu Châu hạ thấp giọng nói, quay đầu xua tay tỏ ý muốn Tôn Chân yên lặng.
Cửa phòng tắm không được chốt lại, từ khe cửa có thể thấy được nước trong bồn tắm đã đầy tràn ra ngoài, cả sàn đều là nước.
Mà nước lại tiếp tục chảy ra không ngừng từ trong vòi.
Châu Châu hít sâu một hơi, sau đó từ từ đẩy cửa ra.
Một cánh tay xuất hiện ngay trước mắt cô, cánh tay ấy nằm trong vũng nước đọng trên sàn phòng tắm, trắng bệch không chút màu máu.
Đôi mắt Châu Châu mở to hơn, tay đang đẩy cửa cũng chững lại, một lát sau, cô mới lấy can đảm tiếp tục đẩy hết cửa ra.
Người trung niên hơn ba tiếng trước mới mở cửa cho họ, lúc này cơ thể đang để trần, nửa thân dưới quấn khăn tắm, ngã bên cạnh bồn tắm, một chai nước tẩy bồn cầu đổ bên cạnh ông ta, chất lỏng bên trong gần như đã chảy ra hết, mà mặt ông ta vừa khéo ngâm trong thứ acid đậm đặc bị chảy ra, mặt mũi biến dạng.
Ông ta không hề động đậy.
Trong phút chốc, tiếng hét thảm thiết với decibel cao đã phá vỡ sự yên tĩnh của căn biệt thự này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook