Trò Chơi Nguy Hiểm
-
Chương 7
Quản gia thấy cô gật đầu, điệu bộ vâng lời thì xoay người đưa vòng hoa cho một người giúp việc trong đó.
Ông còn chưa nói gì thì người làm kia đã hoảng sợ lui về phía sau từng bước, vòng hoa rơi xuống đất.Đóa hoa màu xanh thẫm rơi thành từng mảnh nhỏ, nhìn mà cả lòng Mạch Khê cũng đau theo.“Hoảng sợ như thế là sao? Không muốn làm ở đây nữa hả?” Giọng quản gia trở nên lạnh như băng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.Người làm đó nghe vậy, nét mặt bi thảm, run rẩy đưa tay nhặt vòng hoa lên lần nữa, đám người hầu còn lại sắc mặt nhìn qua cũng có chút kiêng dè.“Đốt vòng hoa này ngay lập tức, còn nữa…”Quản gia hướng mặt về phía những người còn lại, tiếng nói lạnh lùng cứng rắn ra lệnh: “Chuyện liên quan đến việc tiểu thư Mạch Khê hái hoa, tuyệt đối một chữ cũng không được để lộ ra ngoài cho ta, nếu chuyện này để thiếu gia biết được, các người có mấy cái mạng cũng không đền nổi đâu, biết chưa?”“Biết ạ!” Đám người làm rụt người đáp, vội vã lui ra ngoài.“Tiểu thư Mạch Khê …”Quản gia ngồi xuống, ánh mắt nhìn lại Mạch Khê còn đang hoảng hốt, giọng điệu trầm thấp, “Nhất định phải nhớ kỹ, buổi tối đừng vào vườn hoa, còn nữa, không bao giờ được hái loại hoa màu xanh này nữa.”Mạch Khê nhận ra một sự bất thường từ cảm xúc nóng nảy của quản gia.…“Này này, mau nhìn đi, chính là nó đó.”“Nó đi ra từ tòa thành hả?”“Mình nghe mẹ nói, nó chính là con gái nuôi được nhận về tòa thành đấy.”“Trời ạ, thật đáng sợ.”Khi Mạch Khê tạm biệt bác Hàn Á đi ra từ chiếc xe sang trọng, một đám ánh mắt tò mò liền đưa đến, có người bằng tuổi, có người ít tuổi hơn.
Cô bé dừng bước, quay đầu lại, sự chỉ trỏ phía sau trong nháy mắt biến mất, mọi người đều hoảng sợ tản đi.Đây là chuyện kỳ quái nhất từ khi cô bé đến ngôi trường này!Đây là một trường học dành cho con em dòng dõi quý tộc vương thất, vườn trường xa hoa rộng lớn đủ cho thấy sự phú quý và quyền uy không giống người thường.
Ở nơi đây học sinh đều là con nhà giàu, bọn trẻ đều là hậu nhân chốn danh môn.Cô nhóc Mạch Khê kỳ thực thông minh, khi vừa mới nhập học, trường học kiểm tra đã phá lệ cho nhảy lớp ba năm.
Điều này khiến quản gia có chút kinh ngạc, càng nghĩ càng không hiểu sao, tám tuổi cô bé đã có thể học được nhiều như thế, thậm chí một vài phép toán phức tạp cũng đều làm một cách đơn giản.Nhân viên nhà trường dường như cũng rất quan tâm đến người nhà họ Lôi, nên đã xếp cô vào lớp có tố chất tốt nhất.
Ngay cả hiệu trưởng mỗi khi nhìn thấy quản gia Hàn Á của Lôi gia, trên mặt cũng mang theo nụ cười khiêm tốn.Có điều, mỗi ngày Mạch Khê đều nhận thấy phía sau mình luôn có những có ánh mắt đánh giá khác thường và lời nói kỳ quái.
Trong yên lặng, ánh mặt trời trong suốt xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu lên gò má cô bé, nổi lên màu sáng bóng, bàn tay nhỏ chống cằm, không thể nào hiểu được chuyện xảy ra sáng nay.Vì sao không cho hái hoa trong vườn hoa? Nhất là loại hoa màu xanh đó?Vì sao bác quản gia lại có vẻ nghiêm túc như thế, còn nét mặt kẻ dưới nhìn thấy vòng hoa màu xanh này thì như nhìn thấy quỷ vậy, cả chạm cũng không dám?Thật kỳ lạ!Đang suy nghĩ, một bàn tay mập mạp nhỏ xíu tiến đến trước mắt Tiểu Mạch Khê, ra sức huơ huơ vài cái.Mạch Khê hoảng sợ, lúc này mới bắt đầu có phản ứng.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, thấy một cô bé mập mạp đang chống nạnh nhíu mày, ở phía sau cô, còn có một đám con trai, con gái mang theo vẻ mặt tò mò.Từ khi Mạch Khê đi đến trường học này, mỗi ngày đến trường đều đơn độc.
Thậm chí đến giờ nghỉ giữa tiết, cô nhỏ cũng rất ít nói chuyện với bạn bè, bởi lẽ, những cô bé trước mắt này cô không có ấn tượng.“Này, Mạch Khê, cậu thật sự sống trong tòa lâu đài đó à?”Mạch Khê không hiểu lời của cô bạn, mở to mắt nhìn đối phương.“Sao cậu không nói lời nào? Cũng không phải câm điếc đi? Tôi đang hỏi cậu, có phải cậu được người ở trong đó nhận nuôi không?” Cô bạn béo mập được bạn học phía sau cổ vũ lại hỏi, nhìn ra cũng thấy được cô bé đó đang phải lấy hết dũng khí.Tiểu Mạch Khê nhìn xung quanh liếc mắt một cái, ngay cả phản ứng gì đó cũng lười.Cô nhóc mập mạp kia nóng nảy, giữ chặt cánh tay cô, lớn tiếng hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, thật ra cậu là Lôi Mạch Khê mới đúng, có phải hay không?”Mạch Khê lúc này mới đưa ánh mắt lên trên mặt cô bạn béo mập lần nữa, không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Bác Hàn Á từng nói, cha nuôi cô họ Lôi, từ giờ trở đi, cô cũng là họ Lôi, là người nhà Lôi gia.Ai ngờ khi cô gật đầu một cái, các bạn học đều sợ hãi, mở to hai mắt nhìn, thậm chí có người còn lui người về sau.“Trời ạ, Mạch Khê, trong tòa nhà đó có ma đấy, đáng sợ, đáng sợ lắm!” Cô bạn béo như thấy quỷ liền kêu lên, phía sau lại ồn ào tiếng bàn tán.Mạch Khê bất mãn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, đứng bật dậy, làm các bạn học hoảng sợ.“Đó là tòa thành nơi công chúa Bạch Tuyết sống, bên trong không có ma quỷ!”“Cậu gạt người, mẹ tôi nói trong tòa thành đó đều là ma quỷ đáng sợ!” Một bạn học khác nhỏ giọng nói.Mạch Khê hung tợn nhìn chằm chằm bạn học trước mắt này, đôi mắt đẹp bùng lên lên ngọn lửa tức giận! Tuy cô bị chuyện sáng nay dọa, nhưng trong lòng cô Bạc Tuyết bảo luôn mộng mơ, xinh đẹp, căn bản không liên quan đến ma quỷ gì hết.Đang lúc giằng co, một giọng trẻ con của bé trai vang lên…“Ai nói trong tòa thành đó có ma? Chẳng lẽ Mạch Khê là ma hay sao?”Các bạn học vội vã lui qua một bên.Ánh mặt trời như sợi vàng chiếu vào mặt, Mạch Khê theo bản năng nhìn lại…là một bé trai rất khôi ngô, từ phục sức quý giá trên người có thể nhận ra gia cảnh quyền quý.
Cậu được bao phủ dưới ánh mặt trời, từ từ đi đến chỗ cô, tuy trên gương mặt mang theo nét trẻ thơ, nhưng lại có khí chất quý tộc bẩm sinh.Thật hiển nhiên, cậu được các nữ sinh rất chào đón, nhất là cô bạn mập mạp vừa rồi còn kêu gào, giờ đã đỏ bừng cả mặt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook