Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
-
Chương 47: Ký Ức
Biết được giáo sư Lý là thân thích của mình xong thì cuộc sống Giang Phong có thay đổi gì không?
Có, Giang Phong chiếm được càng nhiều cơ hội điểm danh lên lớp của giáo sư Lý.
Cơ hội này nhiều đến mức lớp học có người nghi ngờ Giang Phong có phải đắc tội với giáo sư Lý không mà bị ông gây khó khăn, suy cho cùng hình tượng Giang Phong là học tra đã in sâu vào lòng người, làm cho người ta rất khó liên tưởng đến hình ảnh anh được yêu quý kia.
Khai giảng hơn nửa tháng, Giang Phong đã có thể thành thạo mà chạy đi rèn luyện tài nấu nướng, hỗ trợ nhà hàng và học hành trá hình cùng lúc, Quý Nguyệt thành công lấy được kinh phí năm nay của câu lạc bộ từ hội học sinh, nhà hàng Kiện Khang Sao Thái cũng bắt đầu có khách quen ổn định, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chính đang từng ngày từ từ tăng lên.
Nhưng Giang Phong chung quy vẫn cảm thấy, mỗi ngày lúi húi ở trong phòng bếp cũng thôi đi, thỉnh thoảng đụng đụng nồi chảo, chủ nhật đến câu lạc bộ không có việc gì làm thì cuộc sống quá nhàm chán rồi.
"Tiểu Phong, cháo hình như được rồi, con đưa qua cho cậu con đi.” Giang Kiến Khang ở phía sau bếp nói.
Giang Phong đi vào sau bếp, mở nắp nồi trên lò than lên, dùng muỗng quấy rồi quấy, đúng là được rồi. Bỏ cháo vào cặp lồng, Giang Phong xách theo hộp cơm đi tới nhà giáo sư Lý.
Nhà giáo sư Lý cách phố mỹ thực không đến mười phút đồng hồ đi đường, căn hộ của giáo sư là được nhà trường cấp cách đây 20 năm, khu vực này rất cũ kỹ, các mảng xi măng trên tường đã thủng lỗ chỗ.
Mấy ngày qua cháo đều là do Giang Phong đưa, có một lần Giang Phong đến ngay lúc Lý Minh Nhất đang mê mang, lôi kéo tay Giang Phong liền gọi: “Thừa Đức à, sao giờ con mới đến thế, ta và Tuệ Cầm tìm con mười mấy năm rồi...” Rõ ràng là lão nhân gầy yếu như que củi, nhưng lực tay đặc biệt lớn, Giang Phong lại không dám giãy dụa sợ đả thương ông, chỉ có thể nghe ông nói liếng thoắng mơ hồ mấy chuyện không rõ.
Chẳng qua không bao lâu sau, Lý Minh Nhất lại không nhận ra anh nữa, nới lỏng tay của anh đi tìm Tuệ Cầm.
Giáo sư Lý chưa về, mở cửa cho Giang Phong là vợ của ông Trần Tố Hoa.
"Bác gái, ông có khỏe không?” Giang Phong hỏi.
"Rất tốt, bây giờ đang tỉnh táo, con đi vào nói chuyện với cậu con một lát đi.” Trần Tố Hoa lấy hộp cơm, đi vào phòng bếp, “Hai ngày này cũng không mê mang nữa, buổi sáng lúc bác mua thức ăn thấy táo đặc biệt ngon, bác rửa cho con một ít, con trước ngồi đợi một lát."
Trần Tố Hoa là con gái của bí thư thôn mà giáo sư Lý cưới khi còn trẻ về quê làm việc, không có văn hóa và chưa học hết cấp một, người đã ở độ tuổi 50-60 làm việc cũng hấp tấp, tính tình không chịu ngồi yên.
Lý Minh Nhất đang ngồi ở bên giường mang kính lão xem album, thấy Giang Phong vào, cười ngoắc ngoắc anh.
"Tiểu Phong qua đưa cháo à.” Lý Minh Nhất hỏi thăm Giang Phong ngồi ở bên cạnh ông, chỉ vào một tấm ảnh đen trắng trong album nói: “Đây là ảnh cưới của bà với ông lúc kết hôn, đáng tiếc lúc ấy chưa có hình ảnh màu, chụp không ra màu sắc gì, bà của con qua mai mối mà quen ông, lúc ấy ông nói chỉ chụp ảnh kết hôn kiểu phương Tây, bà ấy không chịu, sống chết không chịu mặc áo cưới, kết quả là ông mặc đồ phương Tây bà mặc đồ thời đó chụp ảnh kết hôn..."
"Bố, ăn cơm.” Trần Tố Hoa tay trái một chén cháo tay phải một đĩa táo, đặt táo ở trên tủ đầu giường, “Cháo có chút nóng, để con quấy một chút cho bố, đúng rồi, Tiểu Phong, ăn táo đi, ngọt lắm.”
"Không cần, bố tự mình làm.” Lý Minh Nhất chậm rãi để cuốn album xuống, nhận lấy bát đi tới bàn đọc sách bên kia ngồi xuống, từ từ khuấy cháo trong chén.
Giang Phong nhìn cuốn album trên giường mở ra, một tấm ảnh chụp đen trắng cũ có chút ố vàng. Trong hình có một nam một nữ, cũng rất trẻ tuổi, nhìn qua chính là học sinh cấp ba, nam mặc vest và đi giày da, mặt không chút thay đổi, nữ đầu đội mũ phượng, khăn voan nửa che mặt, trước ngực còn đeo mắt kính, một thân hán phục. Hai người không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, nếu như không phải là Lý Minh Nhất nói đây là hình ông kết hôn, Giang Phong thật sự nhìn không ra.
Lý Minh Nhất múc một muỗng cháo, để trước miệng thổi nhẹ.
Giang Phong phát hiện trong hình dính một cọng tóc ngắn màu xám trắng.
Lý Minh Nhất há miệng ra.
Giang Phong đưa tay ra.
Cháo vào miệng.
Tay rút ra.
"Đinh, hoàn thành nhiệm vụ nhánh 【 Liều thuốc cuối cùng】,
Lấy được vật phẩm phần thưởng nhiệm vụ:【 Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất】."
"Đinh, lấy được vật phẩm: 【Một đoạn ký ức của Giang Tuệ Cầm】."
Ôi chao?
Trò chơi keo kiệt này vậy mà một lần cho hai vật phẩm?
Hào phóng như vậy sao?!
Giang Phong vân vê cọng tóc vừa rút ra, ném vào thùng rác.
Không biết là bởi vì nguyên nhân xem ảnh chụp hay là tìm được một tiểu bối để chia sẻ chuyện tuổi còn trẻ, tâm trạng Lý Minh Nhất bây giờ rất tốt, khẩu phần cũng rất ngon, uống một nửa chén cháo xong lại lôi kéo Giang Phong nói liên miên không ít chuyện với vợ chưa cưới lúc tuổi trẻ.
Thành phía Đông sạp hàng có mì hoành thánh, mì hoành thánh và Giang Tuệ Cầm, chiếc váy rách lỗ chỗ, nghĩ đến gì là nói cái đó. Cuối cùng vẫn là vì người già sức lực có hạn, vừa nói xong đã mệt, Giang Phong mới lấy một túi táo mà Trần Tố Hoa cứng rắn nhét vào rồi rời đi.
Đưa cháo mất ước chừng hơn một giờ, Giang Phong lúc trở về thì Lưu Tử Hiên đã đi đến thư viện rồi, trong tiệm chỉ có Quý Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn với mấy bản vẽ.
"Cửa hàng đóng cửa rồi, chị ở đây trông cửa hàng. Cô chú đi mua món ăn, nói là có gì mà một nhóm hàng tốt, rồi vội vàng đi.” Quý Nguyệt nói, “Cậu trở về ngủ bù đi, có chị là được rồi."
Quý Nguyệt vừa nói xong, Giang Phong liền cảm thấy mình có chút mệt cần ngủ trưa, chỉ là không cần quay về ký túc xá, lên lầu ngủ bù là được.
Đóng cửa phòng lại, mở ra bảng điều khiển thuộc tính, thanh vật phẩm có thêm hai luồng sương mù.
【 Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất】: Một đoạn ký ức có thể vào nhiều lần.
【 Một đoạn ký ức của Giang Tuệ Cầm 】: Một đoạn ký ức, chỉ có thể vào một lần.
Duy nhất một lần?
Vì tò mò, Giang Phong ấn vào trí nhớ của Giang Tuệ Cầm, xem xem xong thì nhấp vào tùy chọn Có.
Một giây sau, Giang Phong phát hiện mình xuất hiện trong khuê phòng của một phụ nữ.
Một cô gái mặc trang phục học sinh dân quốc, ôm một cái áo con đỏ thẫm, ống tay áo tinh tế thêu lên hoa văn, nhìn mặt mày rõ ràng là Giang Tuệ Cầm như trong hình của Lý Minh Nhất bây giờ.
Chẳng qua Giang Tuệ Cầm hình như không nhìn thấy Giang Phong, chỉ chú ý đến áo con trong lồng ngực của mình. Giang Phong thử cầm lấy chén trà bên cạnh bàn nhỏ lên, tay anh giống như linh hồn trực tiếp xuyên qua chén trà. Lại thử xuyên tường đi ra ngoài, nhưng bị một cái bức tường vô hình ngăn trở, phát hiện mình chỉ có thể ở gần Giang Tuệ Cầm, Giang Phong quay về quan sát gian phòng này.
Đây là một gian phòng vô cùng nhỏ hẹp, vật dụng trong phòng cũng rất đơn giản, giường, tủ gỗ, một cái bàn nhỏ, một cái ghế, phòng như một tổ chim sẻ vậy tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đầy đủ.
Giường là một cái giường gỗ bình thường, phía trên phủ lên chăn đệm màu xám tro. Tủ gỗ cao gần bằng một người, rất mới, nhìn qua hình như là mới đóng, mấy nút đồng đều mới tinh, nước sơn rất đều, mặt trên còn có khắc hoa văn, thoạt nhìn giá tiền không rẻ.
Gian phòng rất sạch sẽ, trên bàn bày một quyển « Quốc văn », trên bệ cửa sổ có một chậu thiếc đổ đầy đất trồng hai cây hành lá nhỏ trong đó.
"Em gái, em gái!"
Ngoài cửa có người đang gọi.
"A, anh trai, anh chờ một chút, đừng vào, em ra ngay!” Giang Tuệ Cầm để áo con xuống, mở cửa đi ra ngoài, Giang Phong vội vàng đuổi theo.
Có, Giang Phong chiếm được càng nhiều cơ hội điểm danh lên lớp của giáo sư Lý.
Cơ hội này nhiều đến mức lớp học có người nghi ngờ Giang Phong có phải đắc tội với giáo sư Lý không mà bị ông gây khó khăn, suy cho cùng hình tượng Giang Phong là học tra đã in sâu vào lòng người, làm cho người ta rất khó liên tưởng đến hình ảnh anh được yêu quý kia.
Khai giảng hơn nửa tháng, Giang Phong đã có thể thành thạo mà chạy đi rèn luyện tài nấu nướng, hỗ trợ nhà hàng và học hành trá hình cùng lúc, Quý Nguyệt thành công lấy được kinh phí năm nay của câu lạc bộ từ hội học sinh, nhà hàng Kiện Khang Sao Thái cũng bắt đầu có khách quen ổn định, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chính đang từng ngày từ từ tăng lên.
Nhưng Giang Phong chung quy vẫn cảm thấy, mỗi ngày lúi húi ở trong phòng bếp cũng thôi đi, thỉnh thoảng đụng đụng nồi chảo, chủ nhật đến câu lạc bộ không có việc gì làm thì cuộc sống quá nhàm chán rồi.
"Tiểu Phong, cháo hình như được rồi, con đưa qua cho cậu con đi.” Giang Kiến Khang ở phía sau bếp nói.
Giang Phong đi vào sau bếp, mở nắp nồi trên lò than lên, dùng muỗng quấy rồi quấy, đúng là được rồi. Bỏ cháo vào cặp lồng, Giang Phong xách theo hộp cơm đi tới nhà giáo sư Lý.
Nhà giáo sư Lý cách phố mỹ thực không đến mười phút đồng hồ đi đường, căn hộ của giáo sư là được nhà trường cấp cách đây 20 năm, khu vực này rất cũ kỹ, các mảng xi măng trên tường đã thủng lỗ chỗ.
Mấy ngày qua cháo đều là do Giang Phong đưa, có một lần Giang Phong đến ngay lúc Lý Minh Nhất đang mê mang, lôi kéo tay Giang Phong liền gọi: “Thừa Đức à, sao giờ con mới đến thế, ta và Tuệ Cầm tìm con mười mấy năm rồi...” Rõ ràng là lão nhân gầy yếu như que củi, nhưng lực tay đặc biệt lớn, Giang Phong lại không dám giãy dụa sợ đả thương ông, chỉ có thể nghe ông nói liếng thoắng mơ hồ mấy chuyện không rõ.
Chẳng qua không bao lâu sau, Lý Minh Nhất lại không nhận ra anh nữa, nới lỏng tay của anh đi tìm Tuệ Cầm.
Giáo sư Lý chưa về, mở cửa cho Giang Phong là vợ của ông Trần Tố Hoa.
"Bác gái, ông có khỏe không?” Giang Phong hỏi.
"Rất tốt, bây giờ đang tỉnh táo, con đi vào nói chuyện với cậu con một lát đi.” Trần Tố Hoa lấy hộp cơm, đi vào phòng bếp, “Hai ngày này cũng không mê mang nữa, buổi sáng lúc bác mua thức ăn thấy táo đặc biệt ngon, bác rửa cho con một ít, con trước ngồi đợi một lát."
Trần Tố Hoa là con gái của bí thư thôn mà giáo sư Lý cưới khi còn trẻ về quê làm việc, không có văn hóa và chưa học hết cấp một, người đã ở độ tuổi 50-60 làm việc cũng hấp tấp, tính tình không chịu ngồi yên.
Lý Minh Nhất đang ngồi ở bên giường mang kính lão xem album, thấy Giang Phong vào, cười ngoắc ngoắc anh.
"Tiểu Phong qua đưa cháo à.” Lý Minh Nhất hỏi thăm Giang Phong ngồi ở bên cạnh ông, chỉ vào một tấm ảnh đen trắng trong album nói: “Đây là ảnh cưới của bà với ông lúc kết hôn, đáng tiếc lúc ấy chưa có hình ảnh màu, chụp không ra màu sắc gì, bà của con qua mai mối mà quen ông, lúc ấy ông nói chỉ chụp ảnh kết hôn kiểu phương Tây, bà ấy không chịu, sống chết không chịu mặc áo cưới, kết quả là ông mặc đồ phương Tây bà mặc đồ thời đó chụp ảnh kết hôn..."
"Bố, ăn cơm.” Trần Tố Hoa tay trái một chén cháo tay phải một đĩa táo, đặt táo ở trên tủ đầu giường, “Cháo có chút nóng, để con quấy một chút cho bố, đúng rồi, Tiểu Phong, ăn táo đi, ngọt lắm.”
"Không cần, bố tự mình làm.” Lý Minh Nhất chậm rãi để cuốn album xuống, nhận lấy bát đi tới bàn đọc sách bên kia ngồi xuống, từ từ khuấy cháo trong chén.
Giang Phong nhìn cuốn album trên giường mở ra, một tấm ảnh chụp đen trắng cũ có chút ố vàng. Trong hình có một nam một nữ, cũng rất trẻ tuổi, nhìn qua chính là học sinh cấp ba, nam mặc vest và đi giày da, mặt không chút thay đổi, nữ đầu đội mũ phượng, khăn voan nửa che mặt, trước ngực còn đeo mắt kính, một thân hán phục. Hai người không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, nếu như không phải là Lý Minh Nhất nói đây là hình ông kết hôn, Giang Phong thật sự nhìn không ra.
Lý Minh Nhất múc một muỗng cháo, để trước miệng thổi nhẹ.
Giang Phong phát hiện trong hình dính một cọng tóc ngắn màu xám trắng.
Lý Minh Nhất há miệng ra.
Giang Phong đưa tay ra.
Cháo vào miệng.
Tay rút ra.
"Đinh, hoàn thành nhiệm vụ nhánh 【 Liều thuốc cuối cùng】,
Lấy được vật phẩm phần thưởng nhiệm vụ:【 Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất】."
"Đinh, lấy được vật phẩm: 【Một đoạn ký ức của Giang Tuệ Cầm】."
Ôi chao?
Trò chơi keo kiệt này vậy mà một lần cho hai vật phẩm?
Hào phóng như vậy sao?!
Giang Phong vân vê cọng tóc vừa rút ra, ném vào thùng rác.
Không biết là bởi vì nguyên nhân xem ảnh chụp hay là tìm được một tiểu bối để chia sẻ chuyện tuổi còn trẻ, tâm trạng Lý Minh Nhất bây giờ rất tốt, khẩu phần cũng rất ngon, uống một nửa chén cháo xong lại lôi kéo Giang Phong nói liên miên không ít chuyện với vợ chưa cưới lúc tuổi trẻ.
Thành phía Đông sạp hàng có mì hoành thánh, mì hoành thánh và Giang Tuệ Cầm, chiếc váy rách lỗ chỗ, nghĩ đến gì là nói cái đó. Cuối cùng vẫn là vì người già sức lực có hạn, vừa nói xong đã mệt, Giang Phong mới lấy một túi táo mà Trần Tố Hoa cứng rắn nhét vào rồi rời đi.
Đưa cháo mất ước chừng hơn một giờ, Giang Phong lúc trở về thì Lưu Tử Hiên đã đi đến thư viện rồi, trong tiệm chỉ có Quý Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn với mấy bản vẽ.
"Cửa hàng đóng cửa rồi, chị ở đây trông cửa hàng. Cô chú đi mua món ăn, nói là có gì mà một nhóm hàng tốt, rồi vội vàng đi.” Quý Nguyệt nói, “Cậu trở về ngủ bù đi, có chị là được rồi."
Quý Nguyệt vừa nói xong, Giang Phong liền cảm thấy mình có chút mệt cần ngủ trưa, chỉ là không cần quay về ký túc xá, lên lầu ngủ bù là được.
Đóng cửa phòng lại, mở ra bảng điều khiển thuộc tính, thanh vật phẩm có thêm hai luồng sương mù.
【 Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất】: Một đoạn ký ức có thể vào nhiều lần.
【 Một đoạn ký ức của Giang Tuệ Cầm 】: Một đoạn ký ức, chỉ có thể vào một lần.
Duy nhất một lần?
Vì tò mò, Giang Phong ấn vào trí nhớ của Giang Tuệ Cầm, xem xem xong thì nhấp vào tùy chọn Có.
Một giây sau, Giang Phong phát hiện mình xuất hiện trong khuê phòng của một phụ nữ.
Một cô gái mặc trang phục học sinh dân quốc, ôm một cái áo con đỏ thẫm, ống tay áo tinh tế thêu lên hoa văn, nhìn mặt mày rõ ràng là Giang Tuệ Cầm như trong hình của Lý Minh Nhất bây giờ.
Chẳng qua Giang Tuệ Cầm hình như không nhìn thấy Giang Phong, chỉ chú ý đến áo con trong lồng ngực của mình. Giang Phong thử cầm lấy chén trà bên cạnh bàn nhỏ lên, tay anh giống như linh hồn trực tiếp xuyên qua chén trà. Lại thử xuyên tường đi ra ngoài, nhưng bị một cái bức tường vô hình ngăn trở, phát hiện mình chỉ có thể ở gần Giang Tuệ Cầm, Giang Phong quay về quan sát gian phòng này.
Đây là một gian phòng vô cùng nhỏ hẹp, vật dụng trong phòng cũng rất đơn giản, giường, tủ gỗ, một cái bàn nhỏ, một cái ghế, phòng như một tổ chim sẻ vậy tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đầy đủ.
Giường là một cái giường gỗ bình thường, phía trên phủ lên chăn đệm màu xám tro. Tủ gỗ cao gần bằng một người, rất mới, nhìn qua hình như là mới đóng, mấy nút đồng đều mới tinh, nước sơn rất đều, mặt trên còn có khắc hoa văn, thoạt nhìn giá tiền không rẻ.
Gian phòng rất sạch sẽ, trên bàn bày một quyển « Quốc văn », trên bệ cửa sổ có một chậu thiếc đổ đầy đất trồng hai cây hành lá nhỏ trong đó.
"Em gái, em gái!"
Ngoài cửa có người đang gọi.
"A, anh trai, anh chờ một chút, đừng vào, em ra ngay!” Giang Tuệ Cầm để áo con xuống, mở cửa đi ra ngoài, Giang Phong vội vàng đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook