Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
-
Chương 19: Nhà Hàng Mới
Một nhà ba người Giang Phong mang theo rất nhiều túi xách và vali đi lên tàu cao tốc. Ban đầu, Giang Kiến Khang còn muốn mang theo bộ dụng cụ làm bếp quý giá của mình lên tàu cao tốc, trong khi đồng chí Vương Tú Liên không thể ngăn cản được, thì đến cuối cùng, may mắn là đất nước đã ngăn cản được ông ấy.
Dụng cụ cắt thái sắc nhọn mà lại muốn mang lên tàu cao tốc ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà!
Giang Kiến Khang tách ra một căn phòng đơn nhỏ rộng hai mươi mét vuông trên tầng hai của nhà hàng mới để ở, nhưng nếu muốn tắm rửa thì phải đến nhà tắm ở gần trường học. Lúc đầu, Giang Phong đề nghị thuê một nhà trọ ở gần trường học, hoặc là trực tiếp thuê một nhà trọ dành cho giáo viên ở bên trong trường học, nhưng đồng chí Giang Kiến Khang đã phản đối kịch liệt nên cuối cùng đành phải từ bỏ suy nghĩ đó.
Đồng chí Giang Kiến Khang là người có ý thức bảo vệ lãnh thổ của mình rất mãnh liệt và không thích sống trong nhà của người khác. Dựa theo cách nói của ông ấy, nếu muốn sống thật tốt thì phải sống trong chính ngôi nhà của mình.
Giang Phong đã tính toán một chút giá nhà ở thành phố A. Anh ước tính là gia đình bọn họ phải mang rau đi bán với giá cao giống như giá cả trong nhà hàng ba sao Michelin thì mới có thể trả hết nợ và mua một căn nhà trước khi anh tốt nghiệp đại học.
Giang Phong ngồi ở trên tàu cao tốc. Anh sử dụng WeChat để liên hệ với Vương Hạo và nói cho cậu ta biết khi nào tàu cao tốc sẽ đến nơi. Nhà bọn họ mang theo rất nhiều đồ. Hơn nữa, dù đổng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đã từng đến thành phố A một lần nhưng họ vẫn chưa quen thuộc với cuộc sống ở nơi này, cho nên vẫn cần phải có người đến đón. Ngày nào Vương Hạo cũng mong chờ Giang Phong trở lại đến mức mòn cả con mắt nên cậu ta cực kỳ thoải mái mà lập tức đồng ý.
Hai đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên ngồi ở trong khoang thương gia vì khoang hạng nhất và khoang hạng hai quá chật chội, không thích hợp với bọn họ.
Đồng chí Vương Tú Liên đã viết rất nhiều bức thư nêu ý kiến đề nghị ngành đường sắt về vấn để này.
Nhà hàng mới đã được cải tạo và trang trí xong. Hiệu thuốc của Giang Kiến Đảng ở bên cạnh vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện những công việc cuối cùng. Giấy phép kinh doanh của hiệu thuốc bị trì hoãn và Giang Kiến Đảng vẫn đang trong quá trình tranh cãi về khoản tiền bồi thường cuối cùng cho việc nhà ở bị phá dỡ vậy nên ông ấy tạm thời không thể đến thành phố A được.
Trong khoảng thời gian này, bác cả, chú tư và chú năm của Giang Phong đã phải chịu nhiều vất vả. Việc sửa sang lại hai nhà hàng đều là do bọn họ phụ trách. Ba người họ không chỉ phải dầm mưa dãi nắng vào những ngày cực kỳ nắng nóng, mà còn chưa được ăn một miếng nào đồ ăn do ông nội làm ra dù đã trôi qua hơn nửa tháng rồi.
Thật sự là quá bi thảm!
Giang Phong vừa bày tỏ sự thương xót sâu sắc với bác cả, chú tư và chú năm, vừa lên quan sát vòng bạn bè của Vương Hạo.
Mỗi ngày cậu ta đều kiên trì tuyên truyền cho nhà hàng Kiện Khang Sao Thái, rõ ràng là cậu ta đã biến vòng bạn bè của mình trở thành một nơi để quảng cáo sản phẩm. Khi quảng cáo, cậu ta vẫn không quên nhắc đến câu chuyện của Giang Phong, khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng việc mở ra nhà hàng này chính là ước mơ của gia đình Giang Phong và bọn họ đang phải gánh một số nợ khổng lồ.
Với tài năng biên kịch mà Vương Hạo không đi viết kịch bản cho các bộ phim truyền hình thì thật đúng là rất đáng tiếc.
Mặc dù tay nghề nấu nướng của Giang Phong không nổi tiếng ở khắp cả trường học, nhưng ít nhất thì cũng có danh tiếng trong khu ký túc xá này. Hơn nữa, khi cộng thêm những lời quảng cáo khoa trương và giật gân như vậy của Vương Hạo thì mỗi người ở trong vòng bạn bè của cậu ta đều cho một cái like.
Trong hơn nửa tháng học nấu ăn dưới sự giám sát của ông nội, Giang Phong bắt đầu nghi ngờ rằng bản thân đang bị cô lập với thế giới.
Thời gian đầu, mỗi ngày ngoại trừ cắt thái rau củ thì chính là đi ngủ, sau đó lại ngoại trừ tập cách xóc chảo thì cũng chính là đi ngủ. Thậm chí việc nhìn bảng thuộc tính cũng phải là thỉnh thoảng dành ra một chút thời gian thì anh mới nhìn thấy nó được.
Chơi điện thoại di động ư?
Căn bản là không hề tồn tại.
Anh lướt qua vòng bạn bè mà đã hơn nửa tháng không lướt ở trên tàu cao tốc, thời gian trôi qua rất nhanh.
Vương Hạo đã sớm đợi ở ga tàu cao tốc. Khi nhìn thấy Giang Phong ra khỏi nhà ga thì cậu ta liền hưng phấn mà vẫy tay với anh một cách điên cuồng rồi chạy nhanh về phía Giang Phong. Cậu ta đã thể hiện một sự linh hoạt đáng kinh ngạc không phù hợp với cân nặng một trăm bảy mươi của mình trong việc chạy nước rút năm mươi mét ngắn ngủi đó.
Tay trái của Giang Phong cầm một túi xách cỡ lớn và tay phải của anh đang kéo một cái vali cực lớn. Vương Hạo liền đưa tay cầm lấy túi xách từ trên tay anh.
Túi xách lớn này ít nhất cũng nặng khoảng bốn mươi, năm mươi cân. Vương Hạo không để ý mà cầm lấy bằng một tay cho nên suýt chút nữa thì không cầm được khiến cái túi bị rơi xuống đất.
Trời đất, đống mỡ vô dụng này.
Dụng cụ cắt thái sắc nhọn mà lại muốn mang lên tàu cao tốc ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà!
Giang Kiến Khang tách ra một căn phòng đơn nhỏ rộng hai mươi mét vuông trên tầng hai của nhà hàng mới để ở, nhưng nếu muốn tắm rửa thì phải đến nhà tắm ở gần trường học. Lúc đầu, Giang Phong đề nghị thuê một nhà trọ ở gần trường học, hoặc là trực tiếp thuê một nhà trọ dành cho giáo viên ở bên trong trường học, nhưng đồng chí Giang Kiến Khang đã phản đối kịch liệt nên cuối cùng đành phải từ bỏ suy nghĩ đó.
Đồng chí Giang Kiến Khang là người có ý thức bảo vệ lãnh thổ của mình rất mãnh liệt và không thích sống trong nhà của người khác. Dựa theo cách nói của ông ấy, nếu muốn sống thật tốt thì phải sống trong chính ngôi nhà của mình.
Giang Phong đã tính toán một chút giá nhà ở thành phố A. Anh ước tính là gia đình bọn họ phải mang rau đi bán với giá cao giống như giá cả trong nhà hàng ba sao Michelin thì mới có thể trả hết nợ và mua một căn nhà trước khi anh tốt nghiệp đại học.
Giang Phong ngồi ở trên tàu cao tốc. Anh sử dụng WeChat để liên hệ với Vương Hạo và nói cho cậu ta biết khi nào tàu cao tốc sẽ đến nơi. Nhà bọn họ mang theo rất nhiều đồ. Hơn nữa, dù đổng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đã từng đến thành phố A một lần nhưng họ vẫn chưa quen thuộc với cuộc sống ở nơi này, cho nên vẫn cần phải có người đến đón. Ngày nào Vương Hạo cũng mong chờ Giang Phong trở lại đến mức mòn cả con mắt nên cậu ta cực kỳ thoải mái mà lập tức đồng ý.
Hai đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên ngồi ở trong khoang thương gia vì khoang hạng nhất và khoang hạng hai quá chật chội, không thích hợp với bọn họ.
Đồng chí Vương Tú Liên đã viết rất nhiều bức thư nêu ý kiến đề nghị ngành đường sắt về vấn để này.
Nhà hàng mới đã được cải tạo và trang trí xong. Hiệu thuốc của Giang Kiến Đảng ở bên cạnh vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện những công việc cuối cùng. Giấy phép kinh doanh của hiệu thuốc bị trì hoãn và Giang Kiến Đảng vẫn đang trong quá trình tranh cãi về khoản tiền bồi thường cuối cùng cho việc nhà ở bị phá dỡ vậy nên ông ấy tạm thời không thể đến thành phố A được.
Trong khoảng thời gian này, bác cả, chú tư và chú năm của Giang Phong đã phải chịu nhiều vất vả. Việc sửa sang lại hai nhà hàng đều là do bọn họ phụ trách. Ba người họ không chỉ phải dầm mưa dãi nắng vào những ngày cực kỳ nắng nóng, mà còn chưa được ăn một miếng nào đồ ăn do ông nội làm ra dù đã trôi qua hơn nửa tháng rồi.
Thật sự là quá bi thảm!
Giang Phong vừa bày tỏ sự thương xót sâu sắc với bác cả, chú tư và chú năm, vừa lên quan sát vòng bạn bè của Vương Hạo.
Mỗi ngày cậu ta đều kiên trì tuyên truyền cho nhà hàng Kiện Khang Sao Thái, rõ ràng là cậu ta đã biến vòng bạn bè của mình trở thành một nơi để quảng cáo sản phẩm. Khi quảng cáo, cậu ta vẫn không quên nhắc đến câu chuyện của Giang Phong, khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng việc mở ra nhà hàng này chính là ước mơ của gia đình Giang Phong và bọn họ đang phải gánh một số nợ khổng lồ.
Với tài năng biên kịch mà Vương Hạo không đi viết kịch bản cho các bộ phim truyền hình thì thật đúng là rất đáng tiếc.
Mặc dù tay nghề nấu nướng của Giang Phong không nổi tiếng ở khắp cả trường học, nhưng ít nhất thì cũng có danh tiếng trong khu ký túc xá này. Hơn nữa, khi cộng thêm những lời quảng cáo khoa trương và giật gân như vậy của Vương Hạo thì mỗi người ở trong vòng bạn bè của cậu ta đều cho một cái like.
Trong hơn nửa tháng học nấu ăn dưới sự giám sát của ông nội, Giang Phong bắt đầu nghi ngờ rằng bản thân đang bị cô lập với thế giới.
Thời gian đầu, mỗi ngày ngoại trừ cắt thái rau củ thì chính là đi ngủ, sau đó lại ngoại trừ tập cách xóc chảo thì cũng chính là đi ngủ. Thậm chí việc nhìn bảng thuộc tính cũng phải là thỉnh thoảng dành ra một chút thời gian thì anh mới nhìn thấy nó được.
Chơi điện thoại di động ư?
Căn bản là không hề tồn tại.
Anh lướt qua vòng bạn bè mà đã hơn nửa tháng không lướt ở trên tàu cao tốc, thời gian trôi qua rất nhanh.
Vương Hạo đã sớm đợi ở ga tàu cao tốc. Khi nhìn thấy Giang Phong ra khỏi nhà ga thì cậu ta liền hưng phấn mà vẫy tay với anh một cách điên cuồng rồi chạy nhanh về phía Giang Phong. Cậu ta đã thể hiện một sự linh hoạt đáng kinh ngạc không phù hợp với cân nặng một trăm bảy mươi của mình trong việc chạy nước rút năm mươi mét ngắn ngủi đó.
Tay trái của Giang Phong cầm một túi xách cỡ lớn và tay phải của anh đang kéo một cái vali cực lớn. Vương Hạo liền đưa tay cầm lấy túi xách từ trên tay anh.
Túi xách lớn này ít nhất cũng nặng khoảng bốn mươi, năm mươi cân. Vương Hạo không để ý mà cầm lấy bằng một tay cho nên suýt chút nữa thì không cầm được khiến cái túi bị rơi xuống đất.
Trời đất, đống mỡ vô dụng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook