Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương
Quyển 5 - Chương 209: Ninh nam, tôi không phải là không có anh thì không được

Noãn Noãn ngẩng đầu lên, ý cười trên gương mặt càng thâm sâu hơn, “Thật đúng là con bài mê hoặc, Ninh Nam, điều kiện của anh, làm tôi động tâm rồi đấy.”

“Vậy là em đồng ý rồi?” Ngữ khí của anh dần dần mềm mỏng ra.

“Vẫn chưa đâu … … “ Noãn Noãn thay đổi câu chuyện, cười cười lắc đầu, đáp ứng quá dễ dàng, sẽ để mất đi ý nghĩa của cuộc giao dịch này.

“Để tôi … … Suy nghĩ đã … … ”

“Suy nghĩ bao lâu?” Anh ngồi xuống bên cô, nhìn cô thật chăm chú.

Anh đột nhiên phát hiện, rõ ràng là anh đem cô đến đây, nhưng cô lại dễ dàng nắm được thế thượng phong trong cuộc giao dịch này.

“Mười ngày … …?” Ngữ khí của cô dò hỏi, cũng nhìn anh, cười rất ngọt ngào, không hề lo sợ.

“Quá lâu … … Anh hi vọng em sẽ nhanh chóng ở lại Ninh gia.”

“Vậy thì mười lăm ngày … …?”

“Em … … ”

“Hai mươi ngày … …?”

“Được rồi, mười ngày.” Anh là lần đầu tiên bất lực mà thỏa hiệp như thế này, ai bảo đứa bé lại ở trên người cô ấy đây.

Noãn Noãn đứng dậy, cầm tập văn kiện chuẩn bị rời đi.

Trên thực tế, mục đích của cô đã đạt được.

“Em hình như đang rất vui.” Ninh Nam cũng đứng dậy, gọi giật cô lại.

Noãn Noãn dừng bước, quay đầu lại, đứng im ở nơi đó chờ anh đi đến.

Ninh Nam bước tới, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, dường như muốn nhìn thấu được con người cô.

“Em đang vui gì thế …. …?” Anh tiến sát vào cô, nhìn đôi mắt trong sạch như tuyết đang tan của cô, lại không nhìn ra được chút manh mối nào.

Noãn Noãn cười, cười rất vui vẻ, “Tôi vui mừng, vì ít nhất anh cũng còn có chút nhân tính.”

“Nhân tính!” Ninh Nam nghiến răng mà lặp lại một lần, câu nói này nghe thì là lời khen ngợi nhưng tuyệt đối không phải là lời nói có ý tốt đẹp.

“Đúng vậy, thật không ngờ anh lại có thể vì đứa bé, mà chịu bỏ ra cái giá lớn như thế này.” Noãn Noãn vung vẩy tập văn kiện trên tay, “Không phải là phong cách của Ninh Nam.”

“Tô Noãn Noãn … … ” Anh đột nhiên nắm lấy bàn tay đang giơ lên của cô, cổ tay gầy gò đến nỗi làm anh thương xót, lực đạo cũng vì thế mà lơi lỏng chút ra.

“Nếu như anh không ngăn em lại, em thực sự … …nỡ lòng để bỏ đi đứa bé này sao? Đối với anh, đối với đứa bé này, em đều một chút tình cảm cũng không có sao?”

Trong mắt anh có một loại cảm xúc như bị thương khó mà nhìn rõ được, được cất giấu kỹ nơi đáy mắt.

Noãn Noãn ngây ra, nụ cười trên gương mặt hơi cứng lại, song lại vẫn giữ được như cũ.

“Tình cảm … … Đó là cái gì?” Giọng cô có chút nghẹn ngào, lông mi như đôi cánh bướm yếu ớt mà run rẩy, sự tuyệt vọng trong giọng điệu làm tim anh như muốn ngừng lại.

Anh nhìn hướng về cô, mặc dù cô đang cười rạng rỡ thế, nhưng hạt pha lê trong mắt kia vẫn đang chạy vòng quanh, cô đang cố nhẫn nhịn, để nó không rơi xuống.

Đột nhiên cảm thấy bản thân đã làm tổn thương cô quá sâu, tình yêu mà bọn họ đã từng có đó, bất kể là âm mưu hay không, đều thực sự đã có tồn tại qua.

Mà anh thì lại đã tự tay hủy diệt tất cả.

“Cho nên bây giờ, em không còn tình cảm nữa sao? Trong mắt em chỉ còn lợi ích, cho nên mới suy nghĩ về điều kiện mà anh trao đổi sao, em như thế này, đã không còn là em của trước đây nữa rồi.”

“Anh nói đúng, tôi đã không còn là tôi của trước đây nữa, tôi của trước đây, chỉ biết dựa dẫm vào anh mà sống, tôi của hiện tại, đã không còn không có anh thì không thể nữa.”

Trong thần tình của cô, có lạnh lẽo, có chút hoang tàn, lại càng có chút ngoan cố.

Ninh Nam trầm tư nghĩ lời nói của cô, cô đã không còn không có anh là không thể được nữa rồi.

Khóe miệng dâng lên một tia cười khổ, song lại rất thấu hiểu, “Đúng, em nói đúng, em hiện giờ, đã mạnh mẽ hơn nhiều, cũng không cần anh nữa, là anh đã biến em thành như thế này … … Như thế này cũng rất tốt.”

Lời nói đứt quãng, Noãn Noãn không biết anh đang muốn bày tỏ điều gì, song nghe ra được sự bất lực trong lời nói của anh.

Chỉ một sinh mạng, dường như thật sự xóa bỏ đi được sự thù địch của anh.

“Tôi muốn về rồi…. …” Không muốn ở lại nơi có không khí như thế này nữa, sẽ làm cho bản thân mềm yếu, Noãn Noãn chỉ đành lựa chọn rời đi.

Ninh Nam buông tay cô ra, nhìn cô rời đi.

Lúc đi đến cửa, anh lại gọi cô, Noãn Noãn quay đầu, khuôn miệng anh động đậy một chút, dường như có lời muốn nói nhưng lại bị nghẹn trong cổ vậy.

Noãn Noãn rất kiên nhẫn đứng ở cửa, cứ nhìn anh, cũng không hỏi gì, chỉ đứng đó đợi anh nói.

“Em muốn đi đâu? Anh tiễn em … … ” Anh dường như đang gom hết sự dũng cảm lại mới dám nói ra, bởi vì quan tâm đến cô, lại không phải một điều tất nhiên, mà còn phải vượt qua chướng ngại trong tim mình.

“A … … Tôi đến công ty, anh tự mình đưa đi sao? Tôi sẽ bị kinh ngạc vì được nuông chiều đấy.”

Ngữ khí của cô có chút nhạo báng, nhưng có thể nghe ra được, là đang vui mừng.

Ninh Nam lái xe rất chậm, dường như đang rất cẩn thận vậy.

Noãn Noãn cảm thấy có lẽ anh cố ý như vậy, câu nói “Bởi vì tôi yêu em, cho nên tôi muốn đứa bé này.” vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô, bất giác, mà khóe miệng dâng lên một ý cười ngọt ngào.

Không khí giữa hai người họ rất trầm mặc.

Ninh Nam ấn nút nghe đài, để không khí được thoải mái hơn.

Trong loa, vừa hay lại đang phát bài hát ” Con tin ”

“Anh và em tồn tại trong một mối quan hệ nguy hiểm

Chúng ta lại cùng kìm kẹp một phần khác của bản thân mình

Vốn cho rằng đây đã là định nghĩa tình yêu hoàn chỉnh

Vậy nên ngoan ngoãn mà chăm sóc anh.

Tình yêu đã biến thành trò chơi hoài nghi suy đoán tồi tệ

Quy tắc là phải nín thở, dựa vào càng lúc càng gần

Nhưng sự ôn nhu của anh là điều duy nhất em say mê

Anh nếu yêu em thì đừng sợ có khoảng cách.

Dùng lực mà bắn một phát đạn vào trái tim em đây

Làm tất cả trở về con số không chỉ sau tiếng nổ đó

Nếu như yêu là nói gì cũng không thể buông xuống được

Em sẽ không giãy dụa, dù sao em cũng không kém chút nào.

Con tin vào thời khắc này đã được giải thoát

Sự thuần khiết của tình yêu đã chết đi như thế đấy

Anh có vừa lòng không? Chúng ta đừng nói dối nữa … … ”

Lời bài hát bi thương từ trong loa vọng ra, lời nỉ non đó là sự bất lực của ai?

Hai người họ, càng trầm mặc thêm, bởi vì bài hát này, chứa quá nhiều cảm xúc.

Sự thuần khiết của tình yêu đã chết đi như thế, anh có vừa lòng không? Chúng ta đừng nói dối nữa.

Đây chính là điều mà Noãn Noãn định hỏi anh, đã từng rất thuần khiết mà yêu anh, song lại là một màn âm mưu, kết quả như thế này, anh có vừa lòng không?

Nếu như vừa lòng, tại sao lúc này hai người lại đau khổ như vậy, mà bản thân đến khi nào mới có thể được giải thoát?

Xe đã đỗ lại ở dưới tòa lầu của Hoàn Thịnh.

Noãn Noãn mở cửa, lại bị anh kéo lại.

“Sao thế, còn có việc gì sao? Anh muốn lên kia ngồi không?” Cô rất khách khí mời, khách khí đến nỗi làm anh cảm thấy xa cách vô cùng.

“Em … … Tự chăm sóc cho tốt, đừng để mệt quá.” Ngữ khí quan tâm sống sượng, song thực sự như vậy, anh là lần đầu tiên không còn dùng đến giọng điệu ôn nhu theo quán tính mà nói chuyện nữa, làm tim Noãn Noãn chấn động vô cùng.

“Anh là đang quan tâm đứa bé, hay là quan tâm tôi?” Cô nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu lại có chút kỳ vọng bị đè nén, cô thật sự muốn biết điều này.

“Anh đều quan tâm.” Anh trả lời dứt khoát, trên gương mặt lại lộ ra vẻ non nớt của tiểu nam sinh.

“Ừm, tôi biết rồi … … “ Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Noãn Noãn không muốn bị anh nhìn thấy mắt cô lại đỏ lên nữa, mở cửa xe, bước xuống.

Nhanh chóng bước vào trong tòa nhà, nhìn vào, lại thấy như cô đang hoảng loạn mà chạy trốn.

Trở về văn phòng của mình, đã sắp chiều tối, nhân viên trong công ty cơ bản là đã hết giờ làm việc.

Đẩy cửa bước vào trong văn phòng mình, không ngờ thấy Hàn Cảnh Thìn lại đang đợi cô.

“Anh sao lại không đến Yêu Kiều?” Cô có chút nghi ngờ, đem tập văn kiện trong tay không để phát ra tiếng động mà cất vào trong ngăn kéo, kế hoạch này, cô vẫn đang giấu anh.

“Anh đang đợi em … … “

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương