Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương
-
Quyển 5 - Chương 201: Anh ta lần đầu tiên không giữ được bình tĩnh như vậy
“Tôi đưa cô về nhà.” Ngữ khí của anh ta vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến làm cô cảm thấy sợ vô cùng. ~
“Oh.” Noãn Noãn đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn đi đằng sau anh ta, hai người vào thang máy để đến bãi để xe.
Noãn Noãn đứng sau lưng Tấn Tịch, không nói một tiếng nào, chỉ có đôi mắt là hướng về phía chiếc camera đặt trong thang máy kia.
Thứ này, có lẽ đã ghi lại được cảnh ôm hôn của cô và Hàn Dật Thìn.
Khuôn miệng kia không lộ chút dấu vết nào mà chỉ hơi nhếch lên một chút, rồi sau đó lại rất nhanh phục hồi lại sự yên tĩnh.
“Lần trước anh nói kế hoạch cải tạo đô thị của chính phủ là vào một tháng sau đúng không?” Cô cẩn thận hỏi dò Tấn Tịch.
“Đúng.” Tấn Tịch lãnh đạm đáp lại một tiếng,trong tim lại đang bị nghẽn lại đến phát điên.
Thật không nghĩ tới, cô ấy còn có thể vào lúc nào mà như không có chuyện gì để bàn chuyện công việc với anh ta.
Noãn Noãn còn muốn hỏi nữa, nhưng nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Tấn Tịch, lại không dám hỏi tiếp gì cả.
Hai người bước ra khỏi thang máy, một câu cũng không nói, lên xe, đóng cửa, nổ máy.
Noãn Noãn ngồi ở ghế trước, theo thói quen mà giơ tay điều chỉnh nút nghe nhạc trên xe.
Cô có thói quen khi ngồi trên xe phải nghe một chút nhạc gì đó, hơn nữa, không khí hiện giờ quá gượng gạo, cô nhất định phải dùng chút âm nhạc để điều chỉnh lại, sự trầm mặc của Tấn Tịch thật quá đáng sợ.
Vừa mới bật được mấy phút, Tấn Tịch đã tắt nhạc đi.
Noãn Noãn biết, anh ta đang tức giận, đầu lông mày của anh ta đã sắp liền vào một chỗ rồi, anh ta là đang đợi sự giải thích của cô.
Nhưng cô thật sự, không muốn giải thích bất cứ điều gì, Tấn Tịch sẽ đến cứu cô, thực tế là đã nằm trong kế hoạch của cô rồi, nhưng chuyện Tấn Tịch xuất hiện ở cửa thang máy, vừa hay lại nhìn thấy một màn ôm hôn của cô cùng Hàn Dật Thìn, thì lại hoàn toàn không nằm trong phạm vi kế hoạch của cô.
Một màn đó, là cô tự nguyện, có giải thích thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Anh ta đã đụng đến cô chưa?” Rất lâu sau, anh ta cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi ra câu hỏi này.
Câu hỏi này, thật ấu trĩ, anh ta đã đụng đến cô chưa? Y phục đều bị anh ta xé rách ra rồi, làm sao lại chưa đụng vào được?
Cô đoán, điều anh ta muốn hỏi có lẽ là: Anh ta đã đi vào trong cô chưa?
“Chưa.” Cô bình tĩnh trả lời.
Lông mày anh ta nới lỏng ra một chút, hồi phục lại thần sắc đẹp đẽ.
“Anh ta có làm đau cô không?” Anh ta lại hỏi.
“Có một chút.” Noãn Noãn trả lời đúng sự thật, sau đó lại nhìn thấy đầu lông mày của anh ta lại dính lại một chỗ.
Đột nhiên xe phanh gấp lại, Tấn Tịch đem xe dừng lại ở bên đường.
Anh ta cuối cùng đã không duy trì được dáng vẻ bình tĩnh như bình thường, ánh mắt sắc bén nhìn vào Noãn Noãn.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy một áp lực vô hình đang ùn ùn kéo đến, mà cô không cách nào trốn được, chỉ có thể bị nhấn chìm trong đó.
“Tôi với Ninh Manh, đã hủy bỏ hôn ước rồi.” Giọng của anh ta, mang theo mùi vị của sự cô đơn, lãnh đạm, truyền vào trong tai cô.
Noãn Noãn ngây ra một chút, điều mà cô lo sợ cuối cùng vẫn xảy ra, đối với Tấn Tịch, cứ luôn có một tình cảm không nói rõ cũng không minh bạch được, mà cô tin, Tấn Tịch cũng thấy như vậy.
Anh ta đối tốt với cô, sớm đã vượt qua sự quan tâm đơn thuần của bạn bè.
Cô vẫn luôn cẩn thận giữ gìn sợi dây tình cảm dựa trên tình bạn này, song Tấn Tịch, vẫn là đã đâm thủng tầng giấy ngăn cách đó.
Lo ngại, Noãn Noãn nhìn vào Tấn Tịch, đôi mắt anh ta rất đẹp, có cảm giác quen thuộc vô cùng.
Vì vậy, cô không biết phải làm cách nào để đối mặt, hay nói là, phải làm sao để giải quyết mối tình cảm này.
Tấn Tịch nói với cô câu này, rốt cuộc là hi vọng cô sẽ có phản ứng như thế nào?
Chỉ trong giây lát do dự đó, Tấn Tịch đã đột nhiên nắm lấy tay cô.
Noãn Noãn bị hành động này của anh ta làm đông cứng lại một lúc, bản năng mà muốn rút tay về, song lại bị Tấn Tịch giữ lại chặt hơn.
Một Tấn Tịch không giữ được bình tĩnh như thế này, cô là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Oh.” Noãn Noãn đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn đi đằng sau anh ta, hai người vào thang máy để đến bãi để xe.
Noãn Noãn đứng sau lưng Tấn Tịch, không nói một tiếng nào, chỉ có đôi mắt là hướng về phía chiếc camera đặt trong thang máy kia.
Thứ này, có lẽ đã ghi lại được cảnh ôm hôn của cô và Hàn Dật Thìn.
Khuôn miệng kia không lộ chút dấu vết nào mà chỉ hơi nhếch lên một chút, rồi sau đó lại rất nhanh phục hồi lại sự yên tĩnh.
“Lần trước anh nói kế hoạch cải tạo đô thị của chính phủ là vào một tháng sau đúng không?” Cô cẩn thận hỏi dò Tấn Tịch.
“Đúng.” Tấn Tịch lãnh đạm đáp lại một tiếng,trong tim lại đang bị nghẽn lại đến phát điên.
Thật không nghĩ tới, cô ấy còn có thể vào lúc nào mà như không có chuyện gì để bàn chuyện công việc với anh ta.
Noãn Noãn còn muốn hỏi nữa, nhưng nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Tấn Tịch, lại không dám hỏi tiếp gì cả.
Hai người bước ra khỏi thang máy, một câu cũng không nói, lên xe, đóng cửa, nổ máy.
Noãn Noãn ngồi ở ghế trước, theo thói quen mà giơ tay điều chỉnh nút nghe nhạc trên xe.
Cô có thói quen khi ngồi trên xe phải nghe một chút nhạc gì đó, hơn nữa, không khí hiện giờ quá gượng gạo, cô nhất định phải dùng chút âm nhạc để điều chỉnh lại, sự trầm mặc của Tấn Tịch thật quá đáng sợ.
Vừa mới bật được mấy phút, Tấn Tịch đã tắt nhạc đi.
Noãn Noãn biết, anh ta đang tức giận, đầu lông mày của anh ta đã sắp liền vào một chỗ rồi, anh ta là đang đợi sự giải thích của cô.
Nhưng cô thật sự, không muốn giải thích bất cứ điều gì, Tấn Tịch sẽ đến cứu cô, thực tế là đã nằm trong kế hoạch của cô rồi, nhưng chuyện Tấn Tịch xuất hiện ở cửa thang máy, vừa hay lại nhìn thấy một màn ôm hôn của cô cùng Hàn Dật Thìn, thì lại hoàn toàn không nằm trong phạm vi kế hoạch của cô.
Một màn đó, là cô tự nguyện, có giải thích thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Anh ta đã đụng đến cô chưa?” Rất lâu sau, anh ta cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi ra câu hỏi này.
Câu hỏi này, thật ấu trĩ, anh ta đã đụng đến cô chưa? Y phục đều bị anh ta xé rách ra rồi, làm sao lại chưa đụng vào được?
Cô đoán, điều anh ta muốn hỏi có lẽ là: Anh ta đã đi vào trong cô chưa?
“Chưa.” Cô bình tĩnh trả lời.
Lông mày anh ta nới lỏng ra một chút, hồi phục lại thần sắc đẹp đẽ.
“Anh ta có làm đau cô không?” Anh ta lại hỏi.
“Có một chút.” Noãn Noãn trả lời đúng sự thật, sau đó lại nhìn thấy đầu lông mày của anh ta lại dính lại một chỗ.
Đột nhiên xe phanh gấp lại, Tấn Tịch đem xe dừng lại ở bên đường.
Anh ta cuối cùng đã không duy trì được dáng vẻ bình tĩnh như bình thường, ánh mắt sắc bén nhìn vào Noãn Noãn.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy một áp lực vô hình đang ùn ùn kéo đến, mà cô không cách nào trốn được, chỉ có thể bị nhấn chìm trong đó.
“Tôi với Ninh Manh, đã hủy bỏ hôn ước rồi.” Giọng của anh ta, mang theo mùi vị của sự cô đơn, lãnh đạm, truyền vào trong tai cô.
Noãn Noãn ngây ra một chút, điều mà cô lo sợ cuối cùng vẫn xảy ra, đối với Tấn Tịch, cứ luôn có một tình cảm không nói rõ cũng không minh bạch được, mà cô tin, Tấn Tịch cũng thấy như vậy.
Anh ta đối tốt với cô, sớm đã vượt qua sự quan tâm đơn thuần của bạn bè.
Cô vẫn luôn cẩn thận giữ gìn sợi dây tình cảm dựa trên tình bạn này, song Tấn Tịch, vẫn là đã đâm thủng tầng giấy ngăn cách đó.
Lo ngại, Noãn Noãn nhìn vào Tấn Tịch, đôi mắt anh ta rất đẹp, có cảm giác quen thuộc vô cùng.
Vì vậy, cô không biết phải làm cách nào để đối mặt, hay nói là, phải làm sao để giải quyết mối tình cảm này.
Tấn Tịch nói với cô câu này, rốt cuộc là hi vọng cô sẽ có phản ứng như thế nào?
Chỉ trong giây lát do dự đó, Tấn Tịch đã đột nhiên nắm lấy tay cô.
Noãn Noãn bị hành động này của anh ta làm đông cứng lại một lúc, bản năng mà muốn rút tay về, song lại bị Tấn Tịch giữ lại chặt hơn.
Một Tấn Tịch không giữ được bình tĩnh như thế này, cô là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook