Trò Chơi Đối Kháng
-
C169: Cầu xin
Edit: Kazuo
"Lý tiên sinh yên tâm, hiện tại Chu Lẫm không hề hấn gì. Cố Thâm Mục tôi không phải là người thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, chỉ cần Lý tiên sinh hợp tác, ngài cũng có thể bình yên vô sự mang Chu Lẫm rời khỏi đây." Cố Thâm Mục nói chậm rãi, giống như đang đàm phán chuyện làm ăn.
Lý Hàn Phong thần sắc bình tĩnh, dựa lưng vào ghế, mặt không chút thay đổi nhìn Cố Thâm Mục, "Tiếp tục."
Cố Thâm Mục cười lạnh vài tiếng, sau đó đột nhiên thay đổi bộ dáng khiêm tốn trước đó, trầm giọng nói: "Lý Hàn Phong, ta thật muốn biết tự tin của ngươi từ đâu mà có, đã ở đây mà còn tỏ vẻ cao cao tại thượng, chẳng lẽ ngươi không biết ta có thể lấy mạng Chu Lẫm bất cứ lúc nào sao?"
Ánh mắt Lý Hàn Phong rốt cuộc trở nên nghiêm túc, "Đây mới là bộ mặt thật của ngươi, cần gì phải giả vờ làm quân tử, Cố thiếu gia."
Cố Thâm Mục phát hiện nếu hắn không đi thẳng vào vấn đề, sợ là rất dễ bị Lý Hàn Phong khơi mào lửa giận.
"Ta biết việc phụ thân nói chuyện riêng với ngươi, nhưng ta nói thật cho ngươi biết, hiện tại Hồng Viêm Đường căn bản không thèm hợp tác với ngươi." Hắn cười nói, từ trong người lấy ra một tờ giấy.
Từ xa, Lý Hàn Phong mơ hồ có thể nhận ra chữ viết trên giấy chính là của Chu Lẫm, ánh mắt trầm lãnh ngay lập tức trở nên sắc bén hơn, "Ngươi đã làm gì hắn?"
Nhìn thấy Lý Hàn Phong cuối cùng cũng kích động, Cố Thâm Mục cực kỳ hài lòng, nói: "Những số liệu kia ta đã có rồi, đương nhiên đều là nhờ ngươi."
“Cố Thâm Mục, ngươi đừng quên.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói: “Nếu như để ta phát hiện trên người Chu Lẫm có dù chỉ là một vết thương nhỏ, tất cả thỏa thuận tối nay giữa ta với ngươi đều vô hiệu."
"Thỏa thuận? Ta kêu ngươi đến đây không phải là vì mấy thứ đó."
"Làm sao ngươi có được những tư liệu này?" Thanh âm của Lý Hàn Phong càng ngày càng lạnh.
"Ha ha..." Cố Thâm Mục cười hai tiếng, "Ta nói cho ngươi biết sự thật, những nội dung này là do Chu Lẫm cam tâm tình nguyện viết, nếu ngươi muốn biết ta dùng phương thức gì, thì đó chính là ngươi."
“Xem ra ngay cả ta cũng bị ngươi lợi dụng.” Lý Hàn Phong thản nhiên nói: “Nếu mục đích của ngươi đã đạt được, vậy ta hẳn là có thể mang Chu Lẫm đi.”
Giây tiếp theo, Cố Thâm Mục xé nát tờ giấy trước mặt Lý Hàn Phong, sau đó nở nụ cười nham hiểm, "Ngươi cho rằng ta thật sự tin những gì Chu Lẫm viết cho ta là thật sao?"
Cố Thâm Mục từ bé đã theo Cố Bắc Thanh tôi luyện, cho nên hiểu rất rõ suy nghĩ của mọi người, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt Chu Lẫm tối sầm đi trong giây lát lúc cầm bút, hắn đã đoán được Chu Lẫm sẽ viết một phần số liệu giả đưa cho hắn.
Lý Hàn Phong bắt đầu cảm thấy bất an, Cố Thâm Mục cười đứng lên, đi tới trước gương, ấn một cái nút bên cạnh, hình ảnh trong gương gần như trong nháy mắt biến thành hình ảnh của căn phòng đối diện.
Nhìn cảnh tượng ở phòng đối diện, vẻ mặt Lý Hàn Phong giật mình, đột ngột từ trên ghế đứng dậy, Phó Tuyệt cảnh giác rút súng chỉ vào Lý Hàn Phong, "Tôi khuyên cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ, từ trong ra ngoài đều là người của Cố thiếu gia, đừng hy vọng ở nơi này làm được trò trống gì."
Cố Thâm Mục xoay người trở lại chỗ ngồi, nhàn nhã ngồi xuống, Lý Hàn Phong còn đang nhìn chằm chằm hình ảnh trong gương, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Cố Thâm Mục, chỉ với việc ngươi làm với Chu Lẫm, ngươi mười cái mạng cũng không đủ."
Tư duy bình thường của Lý Hàn Phong gần như bị hình ảnh trong gương phá vỡ...
Chu Lẫm bị trói trong một bồn chứa hình trụ chứa đầy nước, trên khuôn mặt cậu được che bằng một chiếc mặt nạ nối với một ống dẫn oxy mỏng, cơ thể cậu hoàn toàn chìm trong nước, thần sắc có chút hoảng hốt, tay giữ chặt mặt nạ bảo hộ, theo bản năng muốn hít thở nhiều dưỡng khí hơn."
"Ta nghĩ nhất định là ngươi hiểu lầm ta." Cố Thậm Mục nói: "Cái bồn này chứa đầy thuốc chữa bệnh cao cấp nhất. Từ khi Chu Lẫm đi theo ngươi, vết thương cũ còn chưa lành, vết thương mới liền phát sinh, ta rốn rất nhiều tiền mua những thứ này chính là muốn chữa trị cho Chu Lẫm, cho nên phải nói ta rất ôn nhu với em ấy."
Cố Thâm Mục nói xong, liền lấy bộ điều khiển khí ra, cười nhạt nói: "Ngươi biết đây là cái gì không?"
Lý Hàn Phong hoàn toàn không để ý tới Cố Thâm Mục, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Chu Lẫm bị tấm gương ngăn cách, mong chờ Chu Lẫm nhìn hắn.
Ánh mắt Chu Lẫm đúng là đang nhìn về phía bên này, nhưng lại nhìn lung tung không có tiêu cự, hiển nhiên Chu Lẫm biết đối diện có Lý Hàn Phong, nhưng thứ cậu nhìn thấy chỉ là hình ảnh phản chiếu của bản thân.
“Lý Hàn Phong.” Âm thanh của Cố Thâm Mục càng lúc càng lớn, hiển nhiên rất khó chịu trước hành vi làm lơ của Lý Hàn Phong, “Ngươi hiện tại tốt nhất nghe rõ từng lời ta nói, nếu không, ta vĩnh viễn đem Chu Lẫm biến thành tiêu bản ngâm trong đó."
Lý Hàn Phong lại ngồi xuống, sau đó ánh mắt rơi vào điều khiển trong tay Cố Thâm Mục.
Phó Tuyệt đứng sau Cố Thâm Mục mở miệng nói: "Đây là bộ điều khiển được kết nối trực tiếp với ống oxy trên mặt nạ thở của Chu tiên sinh. Nó có thể kiểm soát lượng oxy được cung cấp. Tất nhiên, cũng có thể trực tiếp tắt nguồn cung cấp."
Lý Hàn Phong cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng rằng ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy là có động cơ gì, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn thô sơ nhất, chính là uy hiếp. Thủ đoạn của ngươi thật sự làm ta thất vọng."
"Thất vọng? Ta sợ sẽ làm cho ngươi tuyệt vọng." Cổ Thâm Mục cười khẽ một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Lý Hàn Phong, đem bộ điều khiển trong tay chậm rãi gạt thanh điều khiển xuống phía dưới, "Cách chết tốt nhất mà không cần phải đổ máu chính là chết ngạt, loại phúc lợi này tất nhiên là phải dành cho Tiểu Lẫm yêu quý nhất rồi."
Hô hấp của Chu Lẫm có chút dồn dập, hai tay theo bản năng giữ chặt mặt nạ để thở, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt trở nên khó coi.
“Dừng tay.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói, “Ngươi còn chưa đưa ra điều kiện, dùng thủ đoạn này có phải còn quá sớm không?”
“Đây là sự trừng phạt vì dám dùng số liệu giả lừa ta.” Cố Thâm Mục bình tĩnh nói, nhưng trong đáy mắt Lý Hàn Phong đã toát ra sát khí.
Phó Tuyệt liên tục chĩa súng vào Lý Hàn Phong, tự nhiên là để ngăn Lý Hàn Phong đột ngột tấn công Cố Thâm Mục, thấy Lý Hàn Phong cuối cùng cũng bị chọc giận, Phó Tuyệt đột nhiên cảm thấy người đàn ông mạnh mẽ này cũng có ngày bị sụp đổ.
Lý Hàn Phong biết lúc này Cố Thâm Mục không muốn giết Chu Lẫm, nhưng nhìn thấy Chu Lẫm đau đớn dưới nước, hắn lại cảm thấy rất khó chịu.
Chu Lẫm tựa hồ ý thức được cái gì, liều mạng hướng về phía này lắc đầu, sợi dây cứng rắn cuối cùng của Lý Hàn Phong cuối cùng cũng mềm ra. Hắn có thể đối mặt với tất cả mọi thứ, cũng có thể bình tĩnh thản nhiên đứng trước sinh tử. Nhưng chỉ là...
“Cố Thâm Mục, dừng tay.” Ánh mắt Lý Hàn Phong không còn hung hãn, hai mắt rũ xuống, thấp giọng nói: “Cầu xin ngươi.”
Điều mà Cố Thâm Mục chờ chính là hai từ "cầu xin" của Lý Hàn Phong, kẻ luôn cao cao tại thượng, luôn khiến bất kể ai nghe thấy tên Lý Hàn Phong đều sợ vỡ mật, cuối cùng cũng chịu cúi đầu trước hắn, từ giờ trở đi mọi chuyện sẽ diễn ra hết sức thuận lợi.
Giống như nhận được món quà lớn, Cố Thâm Mục tươi cười đẩy cần gạt lên, Chu Lẫm ở trong nước cũng dần hô hấp bình thường.
Cố Thâm Mục vẫy tay, Phó Tuyệt hiểu ý lập tức đứng sang một bên, sau đó nhấn nút quay video.
"Lý tiên sinh yên tâm, hiện tại Chu Lẫm không hề hấn gì. Cố Thâm Mục tôi không phải là người thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, chỉ cần Lý tiên sinh hợp tác, ngài cũng có thể bình yên vô sự mang Chu Lẫm rời khỏi đây." Cố Thâm Mục nói chậm rãi, giống như đang đàm phán chuyện làm ăn.
Lý Hàn Phong thần sắc bình tĩnh, dựa lưng vào ghế, mặt không chút thay đổi nhìn Cố Thâm Mục, "Tiếp tục."
Cố Thâm Mục cười lạnh vài tiếng, sau đó đột nhiên thay đổi bộ dáng khiêm tốn trước đó, trầm giọng nói: "Lý Hàn Phong, ta thật muốn biết tự tin của ngươi từ đâu mà có, đã ở đây mà còn tỏ vẻ cao cao tại thượng, chẳng lẽ ngươi không biết ta có thể lấy mạng Chu Lẫm bất cứ lúc nào sao?"
Ánh mắt Lý Hàn Phong rốt cuộc trở nên nghiêm túc, "Đây mới là bộ mặt thật của ngươi, cần gì phải giả vờ làm quân tử, Cố thiếu gia."
Cố Thâm Mục phát hiện nếu hắn không đi thẳng vào vấn đề, sợ là rất dễ bị Lý Hàn Phong khơi mào lửa giận.
"Ta biết việc phụ thân nói chuyện riêng với ngươi, nhưng ta nói thật cho ngươi biết, hiện tại Hồng Viêm Đường căn bản không thèm hợp tác với ngươi." Hắn cười nói, từ trong người lấy ra một tờ giấy.
Từ xa, Lý Hàn Phong mơ hồ có thể nhận ra chữ viết trên giấy chính là của Chu Lẫm, ánh mắt trầm lãnh ngay lập tức trở nên sắc bén hơn, "Ngươi đã làm gì hắn?"
Nhìn thấy Lý Hàn Phong cuối cùng cũng kích động, Cố Thâm Mục cực kỳ hài lòng, nói: "Những số liệu kia ta đã có rồi, đương nhiên đều là nhờ ngươi."
“Cố Thâm Mục, ngươi đừng quên.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói: “Nếu như để ta phát hiện trên người Chu Lẫm có dù chỉ là một vết thương nhỏ, tất cả thỏa thuận tối nay giữa ta với ngươi đều vô hiệu."
"Thỏa thuận? Ta kêu ngươi đến đây không phải là vì mấy thứ đó."
"Làm sao ngươi có được những tư liệu này?" Thanh âm của Lý Hàn Phong càng ngày càng lạnh.
"Ha ha..." Cố Thâm Mục cười hai tiếng, "Ta nói cho ngươi biết sự thật, những nội dung này là do Chu Lẫm cam tâm tình nguyện viết, nếu ngươi muốn biết ta dùng phương thức gì, thì đó chính là ngươi."
“Xem ra ngay cả ta cũng bị ngươi lợi dụng.” Lý Hàn Phong thản nhiên nói: “Nếu mục đích của ngươi đã đạt được, vậy ta hẳn là có thể mang Chu Lẫm đi.”
Giây tiếp theo, Cố Thâm Mục xé nát tờ giấy trước mặt Lý Hàn Phong, sau đó nở nụ cười nham hiểm, "Ngươi cho rằng ta thật sự tin những gì Chu Lẫm viết cho ta là thật sao?"
Cố Thâm Mục từ bé đã theo Cố Bắc Thanh tôi luyện, cho nên hiểu rất rõ suy nghĩ của mọi người, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt Chu Lẫm tối sầm đi trong giây lát lúc cầm bút, hắn đã đoán được Chu Lẫm sẽ viết một phần số liệu giả đưa cho hắn.
Lý Hàn Phong bắt đầu cảm thấy bất an, Cố Thâm Mục cười đứng lên, đi tới trước gương, ấn một cái nút bên cạnh, hình ảnh trong gương gần như trong nháy mắt biến thành hình ảnh của căn phòng đối diện.
Nhìn cảnh tượng ở phòng đối diện, vẻ mặt Lý Hàn Phong giật mình, đột ngột từ trên ghế đứng dậy, Phó Tuyệt cảnh giác rút súng chỉ vào Lý Hàn Phong, "Tôi khuyên cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ, từ trong ra ngoài đều là người của Cố thiếu gia, đừng hy vọng ở nơi này làm được trò trống gì."
Cố Thâm Mục xoay người trở lại chỗ ngồi, nhàn nhã ngồi xuống, Lý Hàn Phong còn đang nhìn chằm chằm hình ảnh trong gương, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Cố Thâm Mục, chỉ với việc ngươi làm với Chu Lẫm, ngươi mười cái mạng cũng không đủ."
Tư duy bình thường của Lý Hàn Phong gần như bị hình ảnh trong gương phá vỡ...
Chu Lẫm bị trói trong một bồn chứa hình trụ chứa đầy nước, trên khuôn mặt cậu được che bằng một chiếc mặt nạ nối với một ống dẫn oxy mỏng, cơ thể cậu hoàn toàn chìm trong nước, thần sắc có chút hoảng hốt, tay giữ chặt mặt nạ bảo hộ, theo bản năng muốn hít thở nhiều dưỡng khí hơn."
"Ta nghĩ nhất định là ngươi hiểu lầm ta." Cố Thậm Mục nói: "Cái bồn này chứa đầy thuốc chữa bệnh cao cấp nhất. Từ khi Chu Lẫm đi theo ngươi, vết thương cũ còn chưa lành, vết thương mới liền phát sinh, ta rốn rất nhiều tiền mua những thứ này chính là muốn chữa trị cho Chu Lẫm, cho nên phải nói ta rất ôn nhu với em ấy."
Cố Thâm Mục nói xong, liền lấy bộ điều khiển khí ra, cười nhạt nói: "Ngươi biết đây là cái gì không?"
Lý Hàn Phong hoàn toàn không để ý tới Cố Thâm Mục, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Chu Lẫm bị tấm gương ngăn cách, mong chờ Chu Lẫm nhìn hắn.
Ánh mắt Chu Lẫm đúng là đang nhìn về phía bên này, nhưng lại nhìn lung tung không có tiêu cự, hiển nhiên Chu Lẫm biết đối diện có Lý Hàn Phong, nhưng thứ cậu nhìn thấy chỉ là hình ảnh phản chiếu của bản thân.
“Lý Hàn Phong.” Âm thanh của Cố Thâm Mục càng lúc càng lớn, hiển nhiên rất khó chịu trước hành vi làm lơ của Lý Hàn Phong, “Ngươi hiện tại tốt nhất nghe rõ từng lời ta nói, nếu không, ta vĩnh viễn đem Chu Lẫm biến thành tiêu bản ngâm trong đó."
Lý Hàn Phong lại ngồi xuống, sau đó ánh mắt rơi vào điều khiển trong tay Cố Thâm Mục.
Phó Tuyệt đứng sau Cố Thâm Mục mở miệng nói: "Đây là bộ điều khiển được kết nối trực tiếp với ống oxy trên mặt nạ thở của Chu tiên sinh. Nó có thể kiểm soát lượng oxy được cung cấp. Tất nhiên, cũng có thể trực tiếp tắt nguồn cung cấp."
Lý Hàn Phong cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng rằng ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy là có động cơ gì, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn thô sơ nhất, chính là uy hiếp. Thủ đoạn của ngươi thật sự làm ta thất vọng."
"Thất vọng? Ta sợ sẽ làm cho ngươi tuyệt vọng." Cổ Thâm Mục cười khẽ một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Lý Hàn Phong, đem bộ điều khiển trong tay chậm rãi gạt thanh điều khiển xuống phía dưới, "Cách chết tốt nhất mà không cần phải đổ máu chính là chết ngạt, loại phúc lợi này tất nhiên là phải dành cho Tiểu Lẫm yêu quý nhất rồi."
Hô hấp của Chu Lẫm có chút dồn dập, hai tay theo bản năng giữ chặt mặt nạ để thở, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt trở nên khó coi.
“Dừng tay.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói, “Ngươi còn chưa đưa ra điều kiện, dùng thủ đoạn này có phải còn quá sớm không?”
“Đây là sự trừng phạt vì dám dùng số liệu giả lừa ta.” Cố Thâm Mục bình tĩnh nói, nhưng trong đáy mắt Lý Hàn Phong đã toát ra sát khí.
Phó Tuyệt liên tục chĩa súng vào Lý Hàn Phong, tự nhiên là để ngăn Lý Hàn Phong đột ngột tấn công Cố Thâm Mục, thấy Lý Hàn Phong cuối cùng cũng bị chọc giận, Phó Tuyệt đột nhiên cảm thấy người đàn ông mạnh mẽ này cũng có ngày bị sụp đổ.
Lý Hàn Phong biết lúc này Cố Thâm Mục không muốn giết Chu Lẫm, nhưng nhìn thấy Chu Lẫm đau đớn dưới nước, hắn lại cảm thấy rất khó chịu.
Chu Lẫm tựa hồ ý thức được cái gì, liều mạng hướng về phía này lắc đầu, sợi dây cứng rắn cuối cùng của Lý Hàn Phong cuối cùng cũng mềm ra. Hắn có thể đối mặt với tất cả mọi thứ, cũng có thể bình tĩnh thản nhiên đứng trước sinh tử. Nhưng chỉ là...
“Cố Thâm Mục, dừng tay.” Ánh mắt Lý Hàn Phong không còn hung hãn, hai mắt rũ xuống, thấp giọng nói: “Cầu xin ngươi.”
Điều mà Cố Thâm Mục chờ chính là hai từ "cầu xin" của Lý Hàn Phong, kẻ luôn cao cao tại thượng, luôn khiến bất kể ai nghe thấy tên Lý Hàn Phong đều sợ vỡ mật, cuối cùng cũng chịu cúi đầu trước hắn, từ giờ trở đi mọi chuyện sẽ diễn ra hết sức thuận lợi.
Giống như nhận được món quà lớn, Cố Thâm Mục tươi cười đẩy cần gạt lên, Chu Lẫm ở trong nước cũng dần hô hấp bình thường.
Cố Thâm Mục vẫy tay, Phó Tuyệt hiểu ý lập tức đứng sang một bên, sau đó nhấn nút quay video.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook