Trò Chơi Địa Ngục
Chương 46: Bút tiên

Còn có 20 phút nữa, thì sẽ đến nửa đêm 12 giờ rồi.

Nhìn từ bên ngoài, hầu như cả lầu ký túc xá nữ sinh đều là đen tối, chỉ có phòng ngủ nào đó ở giữa tầng hai và hai phòng tự học ở tầng bốn còn đang sáng.

Ba cửa sổ đó dưới màu nền đen tối vô cùng chói mắt, nhìn từ xa, giống như là cái miệng há to và một đôi mắt kinh khủng.

Ánh trăng ảm đạm chiếu vào trong phòng ngủ tầng sáu, thổi phồng bầu không khí càng thêm u ám.

"Triệu Tiểu Hoa là đến từ trong núi, mà ba bạn cùng phòng khác đều là cô gái được nuông chiều từ bé, sao bọn họ có thể sống chung với nhau được, bình thường chắc bọn họ hay bắt nạt cô ta."

"Có thể là vì cô ta không chịu nổi ủy khuất, tối ngày nào đó, ba bạn cùng phòng ra ngoài đi chơi, bỏ cô ta một mình ở lại trong phòng, lúc trở về thì phát hiện cô ta đã treo cổ."

Bộ Lương nói rồi, ôm cánh tay ngẩng đầu lên, nhìn về phía đèn thủy tinh trên trần nhà.

"Đèn trước kia của ký túc xá không phải là như thế, giữa đèn và bức tường có liên kết, chịu trọng lực cực mạnh, cô ta chính là treo cổ chết trên đèn. Sau khi xảy ra chuyện này, trường học liền đổi hết tất cả đèn."

"Hơn nữa, nghe nói cách chết của cô ta vô cùng khủng bố."

Bộ Lương run bần bật mà tiếp tục nói: "Không biết trước khi còn sống rốt cuộc cô ta đã chịu ủy khuất lớn như thế nào, mới có thể tàn nhẫn với bản thân mình như vậy. Trước khi chết, cô ta dùng kéo cắt khóe miệng bên phải đến tận mang tai, nửa khuôn mặt bên phải toàn là máu, ném kéo xuống đất, khi được phát hiện ra máu vẫn còn chưa khô."

"Càng đáng sợ hơn là, lúc cô ta đứng lên ghế, còn trói tóc bím của mình lên đèn, người treo cổ chết thông thường đều sẽ gục đầu xuống, mà đầu của cô ta là giơ lên."

"Lúc các nữ sinh mở cửa phòng, đập vào mắt chính là khuôn mặt rách nát dính đầy máu của cô ta."

"Nghe nói mắt của cô ta đều trợn trắng, nhưng vẫn mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm người đi vào."

Bầu không khí trong phòng hình như đều trở nên lạnh đi, sau khi Bộ Lương nói xong thì khép chặt miệng lại, có chút run rẩy nhìn xung quanh, mà Ôn Nhã sắc mặt trắng bệch, mím môi chặt lại, không lên tiếng.

"Tại sao tôi và cô ấy lại không biết những chuyện này."

Dung Âm nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn 15 phút.

"Nữ sinh đều rất thích các câu chuyện về ma quỷ, huống chi câu chuyện này lại xảy ra bên cạnh, cho dù chuyện cô ta tự sát bị trường học đè xuống, không có dẫn đến sự chấn động của xã hội, câu chuyện này cũng đã lưu truyền trong trường."

Bộ Lương suy nghĩ: "Nghe nói trong ba nữ sinh đó có một người là con gái của hiệu trưởng, trường học đè chuyện này xuống, hơn nữa cấm các sinh viên bàn luận."

"Lúc đó bị phát hiện ra thì hình như sẽ có xử phạt nghiêm trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng tới việc du học, cho nên chuyện này liền dần dần bị các sinh viên lãng quên."

"Tính cách của tôi tương đối thoải mái, bạn bè nhiều, các loại tin đồn và bát quái cơ bản đều rõ hết. Tối nay không phải chúng ta phải đi tìm kích thích chơi bút tiên sao, nên tin tức là tôi thăm dò được từ hai ngày trước."

Bây giờ đã là 11h50.

Thời gian đã không còn đủ để cô đi tìm hiểu những chuyện sâu hơn nữa, Dung Âm cầm lấy bút và giấy trắng trên bàn, mang theo đèn pin và chìa khoá, đẩy cửa phòng ra: "Cầm lấy đồ vật cần thiết, chúng ta đi thôi."

Sinh viên thích thức khuya, bình thường khi 12 giờ còn có rất nhiều người đang chơi điện thoại, nhưng mà tối nay, lầu ký túc xá nữ sinh giống như đều rơi vào giấc ngủ.

Cả lầu yên tĩnh vô cùng, tất cả phòng ngủ đều rơi vào bóng tối, chỉ có đèn hành lang và cầu thang còn đang sáng.

Dung Âm cầm giấy và bút một mình đi phía trước, hai nữ sinh đi song song với nhau đi phía sau cô.

Đèn ở cửa cầu thang tầng bốn bị hư, mấy đường gợn sóng màu đen bập bềnh trên bề mặt đèn, ánh đèn chớp tắt không ngừng, giống như sắp lập tức hoàn toàn tắt đi.

Ba người tăng nhanh bước chân, đi đến trước cửa phòng 444.

Vừa nhìn, đây chính là một cánh cửa phòng bình thường, quét sơn màu xám, nhưng mà nếu nhìn cẩn thận, thì sẽ phát hiện mép khe cửa có tơ đỏ vô cùng nhỏ.

Giống như là huyết quản thu nhỏ lại gấp mấy lần, lại giống như là con sâu đỏ dùng để cho cá ăn.

Những tơ nhỏ đó giống như có sinh mệnh, khi Dung Âm đặt ngón tay lên mép cửa, tơ nhỏ màu đỏ máu liền sinh trưởng, không ngừng áp sát về phía cô.

Gió lạnh không ngừng truyền ra từ trong khe cửa, đặt tay lên mép cửa liền có thể cảm nhận được.

Người sống chớ vào.

Dung Âm đặt chìa khóa vào ổ khóa, cánh cửa này hình như rất lâu rồi chưa bị mở qua, ổ khóa không có quét dầu, có chút rỉ sắt, vặn có chút phí sức.

Cửa bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, phát ra tiếng két mỏng manh mà kéo dài, bụi bặm nhất thời đập vào mặt.

Dung Âm khẽ nhíu mày, che mũi lại.

Phòng vô cùng lộn xộn, hình như sau khi Triệu Tiểu Hoa chết, cảnh sát điều tra xong hiện trường mang đi thi thể, thì không còn động qua nữa.

Phòng vô cùng lớn, bên trái cửa là tủ quần áo bằng gỗ, bên phải là đặt bàn trang điểm có thể cho mấy người sử dụng. Trong phòng được đặt bốn cái giường, phía trên là giường, phía dưới chính là bàn của bọn họ, chính giữa phòng đặt bàn tròn, cho mấy nữ sinh ăn, uống cà phê dùng.

Vốn dĩ là phòng ngủ nữ sinh khá tốt, nhưng bây giờ lại trở thành hiện trường tử vọng cũ kỹ.

Hầu như tất cả vật dùng đều dính phải vết máu, giống như là bị người ta bôi lên vậy, có vài nơi có thể nhìn ra được hình dạng của ngón tay. Bởi vì đã trôi qua lâu, phía trên lại tích tụ bụi bặm dày đặc.

Những bụi bặm đó cũng không thể vùi lấp tất cả vết máu, ngược lại bởi vì tình trạng nửa lộ không lộ này, càng tỏ ra âm u kinh khủng hơn.

"Tất cả đồ vật trong đây đều chưa từng động qua."

Dung Âm ngẩng đầu, nhìn dây thừng rũ xuống từ trên cái đèn, bộ phận dùng để lồng vào cổ tràn đầy vết máu màu đen đông đặc.

Bàn tròn phía dưới dây thừng đổ lật về phía bên này của bọn họ, căn cứ theo vị trí, lúc đầu Triệu Tiểu Hoa chính là giẫm lên cái bàn này treo cổ.

Cô cắt miệng mình, bôi máu lên những đồ vật trong phòng, cuối cùng thì giẫm lên cái bàn, buộc bím tóc lên cột đèn, dứt khoát đá văng cái bàn.

Chỉ chờ các bạn cùng phòng của cô trở về, thưởng thức cách chết đẫm máu của cô.

"Nơi này bẩn quá, may mà lúc tôi đến đã mang theo khăn giấy và khăn ướt."

Nhìn thấy bàn ghế phủ đầy bụi bặm, Ôn Nhã dùng giấy che mũi lại, gắt gao nhíu mày lại: "Người trong trường học tại sao không quét dọn căn phòng, giữ như vậy không phải càng khiếp người hơn sao?"

"Đóng cửa lại."

Dung Âm nói xong, giơ tay với Bộ Lương, hai người hợp sức dựng lại cái bàn tròn nhỏ đang đổ dưới đất.

"Trò chơi địa ngục sẽ đem lại tiện lợi cho chúng ta."

"Căn phòng bảo trì tốt như vậy, rất có khả năng là sự trợ giúp của địa ngục, tối nay lầu ký túc xá yên tĩnh như vậy, chắc hẳn cũng là vì không để chúng ta bị phát hiện, nhưng mà cũng có khả năng là sự ảnh hưởng của cô ta."

Sau khi hai người bọn họ dựng bàn lại, Ôn Nhã liền dùng khăn giấy và khăn ướt lau sạch sẽ cái bàn và ba cái ghế.

Nghe thấy lời của Dung Âm, cô ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy dây thừng.

Ôn Nhã: "..."

Đóng cửa lại, tắt đèn pin, rèm cửa sổ khép kín.

Giấy trắng trải lên mặt bàn, bốn cây nến được đốt lên đặt ở bốn góc, ba nữ sinh vây quanh bên bàn, ánh sáng vàng của cây nến chiếu lên khuôn mặt có chút bất an của bọn họ.

Trong phòng đen tối, ánh đèn của cây nến đủ để chiếu sáng cả căn phòng, cái bóng của bọn họ trở nên vô cùng lớn, chiếu lên bức tường, quỷ khí âm u.

Hoàn cảnh u ám, cộng thêm một chút yếu tố khủng bố, một chút ám chỉ của tâm lý, đều sẽ nảy sinh hiệu quả khủng bố đủ để khiến người khác ngất xỉu, huống chi bọn họ biết nơi này tuyệt đối sẽ có quỷ.

Hai nữ sinh đều sợ hãi vô cùng, bọn họ run bần bật mà co lại, nhìn Dung Âm cầm lấy bút, rũ mắt viết phiên âm và ký hiệu trên giấy.

"Quy tắc chơi bút tiên chắc hẳn các cô đều rõ, bất luận xảy ra chuyện gì, đừng có buông tay trước, đừng có hỏi bút tiên là chết như thế nào."

"Sợ hãi sẽ khiến các cô mất đi khả năng tư duy bình thường, cho nên đừng có sợ."

Dung Âm nói xong, đưa tay phải ra, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hai nữ sinh sắc mặt trắng bệch kia: "Đến đây."

Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch còn hơn cả ánh trăng của bọn họ, cô nghiêng đầu: "Sau khi mời được bút tiên, người chết thảm ở nơi này chắc chắn sẽ đến, sau đó chúng ta sẽ bị cô ta quấn lấy, dùng đủ kiểu cách chết thảm thiết, trả giá thật lớn cho việc chúng ta tìm đường chết ngày hôm nay."

"Chuyện tương lai không biết là khủng bố nhất, tôi kể cho các cô biết về chuyện sẽ ra xảy ra sắp tới, có cảm giác tốt hơn chút không?"

Ôn Nhã: "..."

Bộ Lương: "..."

Bất luận thế nào, bọn họ đều phải chơi bút tiên, cho dù trong lòng hai nữ sinh bây giờ phát run, nhưng cũng là ngoan ngoãn đưa tay, cùng Dung Âm nắm lấy cây bút.

Nửa đêm 12 giờ, trong phòng yên tĩnh vô cùng, vang lên tiếng của các nữ sinh.

"Bút tiên, bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn cùng ta cầu nguyện, xin hãy vẽ tròn trên giấy. Bút tiên, bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi..."

Giọng nói của bọn họ ngược lại nổi bật lên căn phòng càng thêm yên tĩnh, các nữ sinh nâng cổ tay, nhẹ giọng đọc thần chú, hoang mang mà chờ đợi con quỷ nữ rách miệng đó xuất hiện.

Cửa sổ của phòng đều đóng chặt, cửa sổ càng là nhiều năm rồi chưa được mở ra, kín không kẽ hở, cho dù là có người muốn mở cũng có chút phí sức.

Ngay khi bọn họ đọc ba lần thần chú, rèm cửa sổ không gió mà bay, lộ ra một hình người.

Rèm cửa sổ mỏng phác hoạ đường nét của hình người, thoạt nhìn là một cô gái.

Hình người đó giống như đang đi tới chính giữa căn phòng, rất nhanh thì nó thoát khỏi ràng buộc của rèm cửa sổ, rèm cửa sổ cũng tự động hạ xuống.

Dung Âm đưa lưng về phía cửa sổ, Ôn Nhã và Bộ Lương đều chỉ lo nhìn chằm chằm vào bút trong tay, ai cũng không có nhìn thấy.

Dây thừng treo trên đỉnh đầu bọn họ, khẽ đung đưa.

Sao cô ta vẫn còn chưa đến?

Tính cách của Bộ Lương tương đối gấp gáp. Niệm thần chú liên tục mấy lần, bút trong tay đều không có phản ứng, tuy rằng cô không dám mở miệng nói chuyện ngay bây giờ, nhưng lại không ngừng nháy mắt với Dung Âm, hỏi cô ấy phải làm sao bây giờ.

Dung Âm ngước mắt, khẽ lắc đầu với cô ấy.

Chỉ có thể chờ sao?

Căn phòng này cho cô cảm giác quá âm u quá đè nén rồi, Bộ Lương luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chăm chú vào cô ở chỗ tối, giống như là nhìn thức ăn vậy mà thèm thuồng, khiến cả người cô sợ hãi.

Ngay lúc cô đứng ngồi không yên, bỗng nhiên cô cảm giác ngón tay của Dung Âm và Ôn Nhã trở nên lạnh. Thậm chí cô không biết là bắt đầu từ lúc nào, ngón tay của hai người bọn họ lại lạnh đến như đá vậy, còn có chút cứng ngắc.

Hai người bọn họ kéo theo cô, chậm rãi vẽ một vòng tròn trên giấy trắng.

Bộ Lương hoảng sợ mà ngẩng đầu lên.

Dung Âm không có biểu cảm gì, mà phản ứng của Ôn Nhã cũng không khác gì cô.

Một luồng lạnh lẽo khó diễn tả chui vào quần áo của Bộ Lương, bò đến sống lưng của cô.

Bút tiên đến rồi.

"Các cô có vấn đề gì muốn hỏi không?"

Nghe thấy giọng nói không chút gợn sóng của Dung Âm, hai nữ sinh lập tức hoảng sợ mà lắc đầu.

Dung Âm nhìn chằm chằm cây bút trong tay: "Bút tiên, đây là nơi ở ban đầu của cô sao?"

Trên giấy trắng được vẽ dấu V* và dấu X, loại câu hỏi mang tính nhận định này, đối với bút tiên mà nói tương đối dễ thao tác. Bút trong tay bọn họ dừng lại một chút, di chuyển tới dấu V, vẽ một vòng tròn.

*dấu V và dấu X là dấu đánh đúng sai ý, vì không gõ được dấu check nên mình ghi V nhé.

"Các bạn cùng phòng của cô, còn ở trong tòa lầu này không?"

Không.

"Bọn họ còn ở trong trường học này không?"

Còn.

"Bọn họ là khoa gì?"

Công nghệ thông tin.

Cự nhiên lại là học tỷ của bọn họ, nếu không có ở trong lầu ký túc xá này, thì chắc hẳn là nghiên cứu sinh.

"Cô có thích nam sinh nào không?"

Có.

"Anh ấy là khoa nào?"

Hàng không.

Dung Âm mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Nam sinh này và các bạn cùng phòng của cô có quan hệ gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương