Trò Chơi Đang Load
-
Chương 12: Seyin Hall
Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (12)
Chương 012: Seyin Hall
Trong đầu tràn ngập hai mươi bốn chữ vàng thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa...(*) bạn nhỏ Tạ Tịch có chút tiếp thu không nổi loại chuyện ma quỷ, siêu năng lực hỗn loạn này?
(K: 12 giá trị xã hội cốt lõi được đề xuất thúc đẩy tại Đại hội toàn quốc lần thứ 18 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, viết bằng 24 ký tự: Thịnh vượng (富强), Dân chủ (民主), Văn minh (文明), Hài hòa (和谐), Tự do (自由), Bình đẳng (平等), Công bằng (公正), Pháp quyền (法治), Yêu nước (爱国), Cống hiến (敬业), Liêm chính (城信), Thân thiện (友善).)
Tình huống này là sao? Tay của cậu sao còn nhanh hơn đao? Ngực của Glinton sao còn giòn hơn bánh bích quy? Cơ thể tràn đầy sức mạnh của cậu lại là chuyện gì?
Lúc này, bên tai cậu vang lên giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, là Seyin Hall - chủ nhân chân chính của thân thể này.
"Đáng chết, tất cả đều đáng chết."
"Cho dù trả giá bao nhiêu, ta cũng phải khiến bọn chúng chôn cùng!"
Trước mắt Tạ Tịch hoa lên, cậu nhìn thấy được kí ức thuộc về Seyin Hall, chúng ùn ùn kéo đến, không ngừng xoay chuyển.
Một đứa bé bảy tám tuổi có dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, cậu rúc vào trong lòng mẹ, cười đến hồn nhiên ngây thơ. Cảnh tượng thay đổi, thiếu niên trốn vào trong góc run lẩy bẩy, bên ngoài là tiếng phụ nữ cãi vã.
"Xin công chúa giữ tự trọng! Tôi mới là nữ chủ nhân của phủ công tước Hall!"
"Thứ đàn bà ti tiện, mày có tư cách gì gả cho anh ấy!"
Người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, tính tình kiêu căng vung tay tát một cái lên mặt mẹ Seyin, vẻ mặt công tước phu nhân hoảng sợ: "Ngài dựa vào cái gì đánh tôi!"
"Đánh mày?" Công chúa Cillin giẫm một phát lên bụng cô, "Tao giết mày thì mày làm được gì!"
Công tước phu nhân sắc mặt trắng bệch: "Đừng, tôi có..."
"Tao biết, lại mang thai đúng không." Công chúa Cillin dùng sức nghiền ép bụng mẹ Seyin, "Kẻ mang dòng máu bẩn thỉu như mày có tư cách gì mang thai con của anh ấy!"
Seyin Hall cực kỳ sợ hãi, nghe tiếng kêu thảm thiết của mẹ, cậu vội xông ra, muốn ngăn cản người đàn bà điên cuồng này lại, nhưng cậu quá nhỏ bé, bị người hầu dễ dàng giữ lại, trơ mắt nhìn mẹ bị tra tấn đến chết.
Máu tươi uốn lượn chảy ra, cậu nhìn người mẹ dịu dàng của mình giờ này sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, trong tròng mắt trống rỗng là sự tuyệt vọng đối với toàn bộ thế giới.
Kẻ hành hạ mẹ cậu đến chết không những không bị trừng phạt thích đáng, trái lại còn trở thành mẹ kế của cậu.
Seyin Hall khóc nháo lên án tội ác của bà ta với cha, cha lại nhốt cậu cả tháng, mãi đến khi cậu thay đổi lời nói, thừa nhận tất cả những gì mình nhìn thấy đều là ảo giác ác ma tạo ra.
Công chúa Cillin cũng không tính bỏ qua cho cậu, có điều cha cậu gắng gượng bảo vệ cậu, Seyin Hall ngoại trừ bị lạnh nhạt ra cũng không đến nỗi nhận quá nhiều ngược đãi. Nhưng mẹ mất, cha lại nhu nhược, hoàng thất và giáo hội coi thường khiến cho tâm hồn nhỏ bé của Seyin chịu tổn thương nghiêm trọng.
Không ai tin tưởng cậu, không ai tin tưởng nguyên nhân cái chết của mẹ, không ai tin tưởng công chúa là hung thủ giết người, và cũng không ai tin tưởng toàn bộ hoàng thất lẫn giáo hội đều đang bao che một mụ đàn bà ác ma.
Glinton là tia sáng đầu tiên của Seyin Hall, cậu vốn cho rằng anh họ sẽ giúp đỡ mình, bác trai sẽ vì cái chết của mẹ mà biểu dương công lý, nhưng mà không hề... Anh họ nói muốn dẫn cậu rời đi, lại nuốt lời; bác trai oán giận, nhưng căn bản không dám đắc tội hoàng thất.
Lúc mười bốn tuổi, Seyin Hall gặp vampire Aix. Cậu kế thừa vẻ đẹp của mẹ, dáng vẻ giống như một đóa hoa tường vi nở rộ, càng bởi vì đè nén tuyệt vọng và thống hận, khiến đóa tường vi này nhiễm lên màu máu tươi diễm lệ.
Aix vừa gặp đã yêu Seyin Hall, say đắm cậu sâu sắc. Mới đầu Seyin Hall cho rằng mình sẽ chết, nhưng cậu thấy được si mê trong mắt Aix, thấy được hi vọng.
Đó là một người đàn ông vô cùng cường đại, mượn sức mạnh của hắn ta, cậu có phải sẽ trả thù được đám người buồn nôn của đế quốc này hay không?
Cậu dụ dỗ Aix, mượn năng lực của hắn ta mưu tính tỉ mỉ. Cậu vốn muốn tìm Thánh Tâm, hoàn thành biến đổi, trở thành vampire bất tử bất diệt, nhưng lại bất ngờ phát hiện một cấm thuật trong phủ của Aix.
Lấy máu ngàn vạn kẻ thù, lấy trái tim của người yêu mình làm vật hiến tế là có thể đạt được sức mạnh của ác ma, tàn sát nhân gian.
Chỉ trở thành mỗi vampire thôi cũng giết không hết người đế quốc này, nhưng đạt được sức mạnh của ác ma lại có thể.
Seyin Hall hận công chúa Cillin tàn bạo, hận nữ hoàng bao che hung thủ, hận giáo hội không phân rõ phải trái đúng sai, càng hận hơn là người cha vô năng và tất cả những dân chúng ngu xuẩn tin thờ sự thống trị ngang ngược này.
Bọn họ đáng chết, toàn bộ đều đáng chết! Cậu muốn giết sạch tất cả, muốn tự tay đưa bọn chúng xuống địa ngục!
Thế là... Seyin Hall mười lăm tuổi bắt đầu chuẩn bị cho cấm thuật phát rồ này.
Gall là tế phẩm đầu tiên cậu chọn trúng, cậu ta là một kẻ đáng thương, cơ khổ, cầu bất cầu bơ. Seyin chỉ cần cho cậu ta một chút quan tâm, cậu ta liền dâng hiến trái tim mình vô điều kiện.
Seyin có mỹ mạo kinh người và thân phận cao quý trong mắt người đời, còn có giọng nói dễ nghe và câu từ ấm áp, Gall đúng như dự kiến rơi vào tay giặc, lưu luyến hãm sâu trong giấc mộng đẹp cậu ta vẽ nên đến không kiềm chế nổi bản thân.
Lần thứ nhất khởi động cấm thuật chấm dứt bằng sự thất bại, nhưng lại đạt được một niềm vui bất ngờ, quản gia thân cận của cậu, người duy nhất cậu tin tưởng - Randy - đạt được sức mạnh vượt quá tưởng tượng, trở thành kẻ mạnh không thua gì vampire Aix.
Điều này cho Seyin Hall cổ vũ to lớn, cậu biết cấm thuật này có thể thực hiện, chỉ cần khởi động thành công, cậu nhất định có thể thu được sức mạnh khổng lồ đủ để báo thù!
Thế là cậu bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bị cấm thuật lần thứ hai, lần này pháp trận bao trùm toàn bộ tòa thành và cậu sẽ dẫn tới càng nhiều kẻ thù!
Gall là tế phẩm thất bại, Seyin Hall vốn dĩ vứt bỏ cậu ta, hiến cho Aix làm đồ ăn, ai ngờ biến khéo thành vụng, Gall - bởi vì cấm thuật mà thu được một chút sức mạnh - biến thành vampire sống lại.
Seyin Hall không ngại nhiều thêm một con chó trung thành, cho nên giữ cậu ta làm "hầu gái" bên người.
Tế phẩm kế tiếp cậu lựa chọn chính là anh họ của mình - Glinton. Glinton vốn say mê cậu, sau khi được Seyin Hall tỏ tình, anh ta thậm chí còn mê mẩn đến mất kiểm soát, không phân rõ nổi ngày hay đêm.
Lần này cậu mượn dùng sức mạnh của Randy, giết chóc vô số, tạo thành nỗi sợ hãi và bất an to lớn cho toàn bộ đế quốc, cũng cho bọn họ động cơ để thảo phạt cậu.
Cậu cần thật nhiều máu của kẻ thù, cho nên cố ý dẫn bọn chúng đến tập kích tòa thành.
Hết thảy sẵn sàng, pháp trận kích hoạt, cấm thuật thành công phát động.
Tạ Tịch thu được sức mạnh của ác ma.
Thông qua ký ức xoay chuyển không ngừng, Tạ Tịch rốt cuộc hiểu rõ kịch bản của trò chơi.
Đối với cảnh ngộ của Seyin Hall, Tạ Tịch hoàn toàn đồng cảm, nhưng với những chuyện Seyin Hall đã làm, cậu không cách nào tán đồng.
Giết chết Cillin, trả thù nữ hoàng và công tước đều không có gì đáng trách, đây là quả báo của bọn họ.
Nhưng cần gì phải giận lây sang dân chúng vô tội? Sinh sống ở quốc gia này, sinh sống dưới chế độ thống trị đó, dân chúng bình dân nào có quyền lựa chọn? Chẳng qua bọn họ đang xây dựng cuộc sống của chính mình, chẳng qua là đang mở rộng chút mảnh đất yên vui bé cỏn con thuộc về chính mình dưới sự cai trị chuyên chế và hà khắc. Dựa vào đâu bắt họ phải tiếp nhận lửa giận của Seyin Hall?
Cảnh ngộ của Seyin Hall rất bi thảm, những điều cậu ta phải trải qua rất đau khổ, thực sự phải chịu đựng nhiều lắm... Nhưng bởi vì như vậy mà trả lại càng nhiều thống khổ, càng lớn tai nạn và tuyệt vọng lên đầu người vô tội, vậy cậu ta có khác gì vị công chúa kia?
Hai người họ đều trút nỗi thống khổ của bản thân, thật nhiều thật nhiều lên thân những người chẳng chút can hệ.
Tại sao phải bởi vì báo thù, mà biến bản thân thành bộ dáng của kẻ mình căm hận?
Lúc câu nói này hiện lên trong đầu, Tạ Tịch sững sờ cả người. Cảnh ngộ của cậu không đau khổ như Seyin Hall, nhưng trong lòng cậu cũng oán giận người cha dứt khoát bỏ đi không nói một lời, cũng hận người mẹ nhét cậu trong căn phòng tối đen như mực, đói bụng đến mức phải đi lục thùng rác kiếm ăn, cậu càng hận Tôn Mục Thanh hơn - người mà cậu vô cùng tín nhiệm cuối cùng lại bức cậu phải nghỉ học.
Cậu tuyệt đối không giống Seyin Hall làm những chuyện điên cuồng như vậy, nhưng cũng chìm đắm trong oán hận, cùng đường lạc lối, thậm chí từ bỏ cả giấc mơ.
Cậu tự giam mình trong căn phòng cho thuê chật hẹp, không tiếp xúc với bất kỳ ai, không kết giao với bất kỳ kẻ nào, cứ mãi tiếp tục như thế, có phải cậu sẽ giống như Seyin Hall không, giận lây sang tất cả mọi người?
Trong cuộc u mê ngoài cuộc tỉnh táo, rất nhiều chuyện đứng ở góc độ của bên thứ ba lại thấy đến vô cùng rõ ràng.
Lúc Tạ Tịch hoàn hồn, toàn bộ tòa thành đã lâm vào yên tĩnh như một phần mộ.
Người tập kích tòa thành đều chết hết, bọn họ bị hút khô máu, thi thể xám màu giống như đám cây khô chất đống, nhìn không ra hình dạng con người.
Tạ Tịch vô thức nhăn mày.
Randy và Gall quỳ một chân trên đất, tư thế chân thành và kính cẩn: "Chúc mừng cậu chủ đạt thành tâm nguyện."
Trong cơ thể Tạ Tịch tràn đầy sức mạnh, đây là thứ cảm giác mà người bình thường khó hình dung nổi, thân thể dường như có sức lực dùng không hết, giác quan phát triển, giống như tiếng thì thầm ở ngoài ngàn dặm cũng nghe được rõ ràng.
Cậu có sức mạnh vô hạn, đây là lực lượng có thể khiến người ta làm mưa làm gió.
Đến lúc này, Aix cuối cùng cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra, hắn ta lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt có chút lo lắng: "Seyin bé bỏng, em..."
Dưới góc phải tầm mắt của Tạ Tịch xuất hiện nhắc nhở:
[Kỹ năng (tạm thời): Lời Thì Thầm Của Ác Ma, hiệu quả mê man, thời gian duy trì hai mươi bốn tiếng.]
Hiện tại đã là rạng sáng ngày thứ bảy, qua hai mươi bốn giờ nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Tịch thở phào nhẹ nhõm, sử dụng kỹ năng mê man với ba người trước mặt.
Bởi vì hiện tại lực lượng của cậu mạnh hơn bọn họ rất nhiều cho nên ba người đồng thời ngã xuống đất, thành thật ngủ thiếp đi.
Nhìn như vậy... Chỉ cần chờ hai mươi bốn tiếng là có thể qua cửa?
Tạ Tịch dĩ nhiên sẽ không ra ngoài tàn sát một trận, cậu canh giữ bên trong lâu đài cổ, đợi cả một ngày.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, thời gian còn lại càng ngày càng ít.
Tạ Tịch nhớ lại toàn bộ trò chơi một chút, mặc dù nửa đoạn đầu đều cảm thấy lừa đảo muốn chết, nhưng một phần đoạn kết vẫn khiến cho cậu có chút sụt sùi.
Cậu học chuyên ngành máy tính, đã từng tham gia thiết kế một trò chơi, lúc ấy thầy giáo từng nói với cậu một câu - Một trò chơi chân chính cần phải đem lại cho người ta sự giác ngộ.
Nó là một tác phẩm, một tác phẩm nghệ thuật, không những cần mang đến sự kinh ngạc và vui vẻ cho người chơi mà nhiều hơn là mang lại ý thức tự kiểm điểm và suy ngẫm.
Tiếng chuông lúc rạng sáng vang lên, Tạ Tịch thở phào nhẹ nhõm, nhìn chăm chú dòng chữ dưới góc phải tầm mắt.
Tiến độ nhiệm vụ: Ngày thứ bảy.
Sau đó chắc là hoàn thành nhiệm vụ, không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào?
Ớ? Tạ Tịch trừng mắt nhìn, hoài nghi mình hoa mắt.
Nhiệm vụ thất bại, một phút sau bắt đầu load.
Tạ Tịch: "???"
Thất bại? Vì sao thất bại? Làm gì mà thất bại?
Không phải là sống sót qua bảy ngày hay sao? Cậu sống sót đến ngày thứ bảy, dựa vào đâu mà thất bại?
Tạ Tịch nhìn chằm chằm nhiệm vụ chính một phút, sau khi bắt đầu load, cậu đột nhiên hiểu ra.
Sống sót qua bảy ngày, không chỉ sống "đủ" bảy ngày mà còn có nghĩa "chỉ" có thể sống bảy ngày, thiếu không được, nhiều hơn cũng không được!
Cho nên nói...
Trước mắt Tạ Tịch tối sầm lại, load trở về nửa đêm mười hai giờ ngày thứ sáu.
Aix vô cùng kinh ngạc: " Seyin bé bỏng, em..."
Tạ Tịch không chút khách khí cho hắn ta một kỹ năng mê man: Ngủ tiếp đi, cậu thực sự không có tâm sức ứng phó với ba người này.
Đợi hai mươi bốn tiếng, mắt thấy ngày thứ bảy sắp kết thúc, Tạ Tịch căn đúng một giây cuối cùng đâm một nhát dao vào trái tim mình.
"Ưm... Đau quá."
Tạ Tịch nghĩ thầm, không phải mình có Miễn đau vết thương chí mạng sao? Vì sao lại đau như thế.
Hỏng rồi!
Tạ Tịch chăm chú nhìn vị trí dưới góc phải tầm nhìn, quả nhiên biểu thị nhiệm vụ thất bại.
Bây giờ cậu không phải là người bình thường, chỉ đơn giản đâm tim thì không chết được!
Tạ Tịch: "..."
Vốn đang có chút ấn tượng tốt với trò chơi này, bây giờ thì... MMP!
Tạ Tịch lại load, Aix lại tràn đầy kinh ngạc: "Seyin bé..."
Lần này hắn ta mới mở miệng, Tạ Tịch lập tức làm ngất bọn họ, cậu đợi đến khi trời tối, bắt đầu "Tự sát" sớm một tiếng.
Nhưng mà cậu đâm mình một nhát, chưa kịp rút dao vết thương đã bắt đầu khép miệng, còn ra sức đẩy con dao ra ngoài...
Mười hai giờ.
Bạn nhỏ Tạ Tịch - Điên cuồng bùng nổ - Đại ác ma - Thực sự không chết nổi: "..."
Hóa ra quá mạnh cũng không tốt, muốn chết khó như vậy sao???
Lại load tiếp, Tạ Tịch vừa muốn mê man ba người kia, đột nhiên lóe lên suy nghĩ trong đầu.
Cậu không giết được chính mình, ba người này gộp lại có phải có khả năng giết chết cậu không?
(K: Nghĩ cũng tội bạn nhỏ, muốn chết cũng không xong _(:з」∠)_)
Chương 012: Seyin Hall
Trong đầu tràn ngập hai mươi bốn chữ vàng thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa...(*) bạn nhỏ Tạ Tịch có chút tiếp thu không nổi loại chuyện ma quỷ, siêu năng lực hỗn loạn này?
(K: 12 giá trị xã hội cốt lõi được đề xuất thúc đẩy tại Đại hội toàn quốc lần thứ 18 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, viết bằng 24 ký tự: Thịnh vượng (富强), Dân chủ (民主), Văn minh (文明), Hài hòa (和谐), Tự do (自由), Bình đẳng (平等), Công bằng (公正), Pháp quyền (法治), Yêu nước (爱国), Cống hiến (敬业), Liêm chính (城信), Thân thiện (友善).)
Tình huống này là sao? Tay của cậu sao còn nhanh hơn đao? Ngực của Glinton sao còn giòn hơn bánh bích quy? Cơ thể tràn đầy sức mạnh của cậu lại là chuyện gì?
Lúc này, bên tai cậu vang lên giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, là Seyin Hall - chủ nhân chân chính của thân thể này.
"Đáng chết, tất cả đều đáng chết."
"Cho dù trả giá bao nhiêu, ta cũng phải khiến bọn chúng chôn cùng!"
Trước mắt Tạ Tịch hoa lên, cậu nhìn thấy được kí ức thuộc về Seyin Hall, chúng ùn ùn kéo đến, không ngừng xoay chuyển.
Một đứa bé bảy tám tuổi có dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, cậu rúc vào trong lòng mẹ, cười đến hồn nhiên ngây thơ. Cảnh tượng thay đổi, thiếu niên trốn vào trong góc run lẩy bẩy, bên ngoài là tiếng phụ nữ cãi vã.
"Xin công chúa giữ tự trọng! Tôi mới là nữ chủ nhân của phủ công tước Hall!"
"Thứ đàn bà ti tiện, mày có tư cách gì gả cho anh ấy!"
Người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, tính tình kiêu căng vung tay tát một cái lên mặt mẹ Seyin, vẻ mặt công tước phu nhân hoảng sợ: "Ngài dựa vào cái gì đánh tôi!"
"Đánh mày?" Công chúa Cillin giẫm một phát lên bụng cô, "Tao giết mày thì mày làm được gì!"
Công tước phu nhân sắc mặt trắng bệch: "Đừng, tôi có..."
"Tao biết, lại mang thai đúng không." Công chúa Cillin dùng sức nghiền ép bụng mẹ Seyin, "Kẻ mang dòng máu bẩn thỉu như mày có tư cách gì mang thai con của anh ấy!"
Seyin Hall cực kỳ sợ hãi, nghe tiếng kêu thảm thiết của mẹ, cậu vội xông ra, muốn ngăn cản người đàn bà điên cuồng này lại, nhưng cậu quá nhỏ bé, bị người hầu dễ dàng giữ lại, trơ mắt nhìn mẹ bị tra tấn đến chết.
Máu tươi uốn lượn chảy ra, cậu nhìn người mẹ dịu dàng của mình giờ này sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, trong tròng mắt trống rỗng là sự tuyệt vọng đối với toàn bộ thế giới.
Kẻ hành hạ mẹ cậu đến chết không những không bị trừng phạt thích đáng, trái lại còn trở thành mẹ kế của cậu.
Seyin Hall khóc nháo lên án tội ác của bà ta với cha, cha lại nhốt cậu cả tháng, mãi đến khi cậu thay đổi lời nói, thừa nhận tất cả những gì mình nhìn thấy đều là ảo giác ác ma tạo ra.
Công chúa Cillin cũng không tính bỏ qua cho cậu, có điều cha cậu gắng gượng bảo vệ cậu, Seyin Hall ngoại trừ bị lạnh nhạt ra cũng không đến nỗi nhận quá nhiều ngược đãi. Nhưng mẹ mất, cha lại nhu nhược, hoàng thất và giáo hội coi thường khiến cho tâm hồn nhỏ bé của Seyin chịu tổn thương nghiêm trọng.
Không ai tin tưởng cậu, không ai tin tưởng nguyên nhân cái chết của mẹ, không ai tin tưởng công chúa là hung thủ giết người, và cũng không ai tin tưởng toàn bộ hoàng thất lẫn giáo hội đều đang bao che một mụ đàn bà ác ma.
Glinton là tia sáng đầu tiên của Seyin Hall, cậu vốn cho rằng anh họ sẽ giúp đỡ mình, bác trai sẽ vì cái chết của mẹ mà biểu dương công lý, nhưng mà không hề... Anh họ nói muốn dẫn cậu rời đi, lại nuốt lời; bác trai oán giận, nhưng căn bản không dám đắc tội hoàng thất.
Lúc mười bốn tuổi, Seyin Hall gặp vampire Aix. Cậu kế thừa vẻ đẹp của mẹ, dáng vẻ giống như một đóa hoa tường vi nở rộ, càng bởi vì đè nén tuyệt vọng và thống hận, khiến đóa tường vi này nhiễm lên màu máu tươi diễm lệ.
Aix vừa gặp đã yêu Seyin Hall, say đắm cậu sâu sắc. Mới đầu Seyin Hall cho rằng mình sẽ chết, nhưng cậu thấy được si mê trong mắt Aix, thấy được hi vọng.
Đó là một người đàn ông vô cùng cường đại, mượn sức mạnh của hắn ta, cậu có phải sẽ trả thù được đám người buồn nôn của đế quốc này hay không?
Cậu dụ dỗ Aix, mượn năng lực của hắn ta mưu tính tỉ mỉ. Cậu vốn muốn tìm Thánh Tâm, hoàn thành biến đổi, trở thành vampire bất tử bất diệt, nhưng lại bất ngờ phát hiện một cấm thuật trong phủ của Aix.
Lấy máu ngàn vạn kẻ thù, lấy trái tim của người yêu mình làm vật hiến tế là có thể đạt được sức mạnh của ác ma, tàn sát nhân gian.
Chỉ trở thành mỗi vampire thôi cũng giết không hết người đế quốc này, nhưng đạt được sức mạnh của ác ma lại có thể.
Seyin Hall hận công chúa Cillin tàn bạo, hận nữ hoàng bao che hung thủ, hận giáo hội không phân rõ phải trái đúng sai, càng hận hơn là người cha vô năng và tất cả những dân chúng ngu xuẩn tin thờ sự thống trị ngang ngược này.
Bọn họ đáng chết, toàn bộ đều đáng chết! Cậu muốn giết sạch tất cả, muốn tự tay đưa bọn chúng xuống địa ngục!
Thế là... Seyin Hall mười lăm tuổi bắt đầu chuẩn bị cho cấm thuật phát rồ này.
Gall là tế phẩm đầu tiên cậu chọn trúng, cậu ta là một kẻ đáng thương, cơ khổ, cầu bất cầu bơ. Seyin chỉ cần cho cậu ta một chút quan tâm, cậu ta liền dâng hiến trái tim mình vô điều kiện.
Seyin có mỹ mạo kinh người và thân phận cao quý trong mắt người đời, còn có giọng nói dễ nghe và câu từ ấm áp, Gall đúng như dự kiến rơi vào tay giặc, lưu luyến hãm sâu trong giấc mộng đẹp cậu ta vẽ nên đến không kiềm chế nổi bản thân.
Lần thứ nhất khởi động cấm thuật chấm dứt bằng sự thất bại, nhưng lại đạt được một niềm vui bất ngờ, quản gia thân cận của cậu, người duy nhất cậu tin tưởng - Randy - đạt được sức mạnh vượt quá tưởng tượng, trở thành kẻ mạnh không thua gì vampire Aix.
Điều này cho Seyin Hall cổ vũ to lớn, cậu biết cấm thuật này có thể thực hiện, chỉ cần khởi động thành công, cậu nhất định có thể thu được sức mạnh khổng lồ đủ để báo thù!
Thế là cậu bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bị cấm thuật lần thứ hai, lần này pháp trận bao trùm toàn bộ tòa thành và cậu sẽ dẫn tới càng nhiều kẻ thù!
Gall là tế phẩm thất bại, Seyin Hall vốn dĩ vứt bỏ cậu ta, hiến cho Aix làm đồ ăn, ai ngờ biến khéo thành vụng, Gall - bởi vì cấm thuật mà thu được một chút sức mạnh - biến thành vampire sống lại.
Seyin Hall không ngại nhiều thêm một con chó trung thành, cho nên giữ cậu ta làm "hầu gái" bên người.
Tế phẩm kế tiếp cậu lựa chọn chính là anh họ của mình - Glinton. Glinton vốn say mê cậu, sau khi được Seyin Hall tỏ tình, anh ta thậm chí còn mê mẩn đến mất kiểm soát, không phân rõ nổi ngày hay đêm.
Lần này cậu mượn dùng sức mạnh của Randy, giết chóc vô số, tạo thành nỗi sợ hãi và bất an to lớn cho toàn bộ đế quốc, cũng cho bọn họ động cơ để thảo phạt cậu.
Cậu cần thật nhiều máu của kẻ thù, cho nên cố ý dẫn bọn chúng đến tập kích tòa thành.
Hết thảy sẵn sàng, pháp trận kích hoạt, cấm thuật thành công phát động.
Tạ Tịch thu được sức mạnh của ác ma.
Thông qua ký ức xoay chuyển không ngừng, Tạ Tịch rốt cuộc hiểu rõ kịch bản của trò chơi.
Đối với cảnh ngộ của Seyin Hall, Tạ Tịch hoàn toàn đồng cảm, nhưng với những chuyện Seyin Hall đã làm, cậu không cách nào tán đồng.
Giết chết Cillin, trả thù nữ hoàng và công tước đều không có gì đáng trách, đây là quả báo của bọn họ.
Nhưng cần gì phải giận lây sang dân chúng vô tội? Sinh sống ở quốc gia này, sinh sống dưới chế độ thống trị đó, dân chúng bình dân nào có quyền lựa chọn? Chẳng qua bọn họ đang xây dựng cuộc sống của chính mình, chẳng qua là đang mở rộng chút mảnh đất yên vui bé cỏn con thuộc về chính mình dưới sự cai trị chuyên chế và hà khắc. Dựa vào đâu bắt họ phải tiếp nhận lửa giận của Seyin Hall?
Cảnh ngộ của Seyin Hall rất bi thảm, những điều cậu ta phải trải qua rất đau khổ, thực sự phải chịu đựng nhiều lắm... Nhưng bởi vì như vậy mà trả lại càng nhiều thống khổ, càng lớn tai nạn và tuyệt vọng lên đầu người vô tội, vậy cậu ta có khác gì vị công chúa kia?
Hai người họ đều trút nỗi thống khổ của bản thân, thật nhiều thật nhiều lên thân những người chẳng chút can hệ.
Tại sao phải bởi vì báo thù, mà biến bản thân thành bộ dáng của kẻ mình căm hận?
Lúc câu nói này hiện lên trong đầu, Tạ Tịch sững sờ cả người. Cảnh ngộ của cậu không đau khổ như Seyin Hall, nhưng trong lòng cậu cũng oán giận người cha dứt khoát bỏ đi không nói một lời, cũng hận người mẹ nhét cậu trong căn phòng tối đen như mực, đói bụng đến mức phải đi lục thùng rác kiếm ăn, cậu càng hận Tôn Mục Thanh hơn - người mà cậu vô cùng tín nhiệm cuối cùng lại bức cậu phải nghỉ học.
Cậu tuyệt đối không giống Seyin Hall làm những chuyện điên cuồng như vậy, nhưng cũng chìm đắm trong oán hận, cùng đường lạc lối, thậm chí từ bỏ cả giấc mơ.
Cậu tự giam mình trong căn phòng cho thuê chật hẹp, không tiếp xúc với bất kỳ ai, không kết giao với bất kỳ kẻ nào, cứ mãi tiếp tục như thế, có phải cậu sẽ giống như Seyin Hall không, giận lây sang tất cả mọi người?
Trong cuộc u mê ngoài cuộc tỉnh táo, rất nhiều chuyện đứng ở góc độ của bên thứ ba lại thấy đến vô cùng rõ ràng.
Lúc Tạ Tịch hoàn hồn, toàn bộ tòa thành đã lâm vào yên tĩnh như một phần mộ.
Người tập kích tòa thành đều chết hết, bọn họ bị hút khô máu, thi thể xám màu giống như đám cây khô chất đống, nhìn không ra hình dạng con người.
Tạ Tịch vô thức nhăn mày.
Randy và Gall quỳ một chân trên đất, tư thế chân thành và kính cẩn: "Chúc mừng cậu chủ đạt thành tâm nguyện."
Trong cơ thể Tạ Tịch tràn đầy sức mạnh, đây là thứ cảm giác mà người bình thường khó hình dung nổi, thân thể dường như có sức lực dùng không hết, giác quan phát triển, giống như tiếng thì thầm ở ngoài ngàn dặm cũng nghe được rõ ràng.
Cậu có sức mạnh vô hạn, đây là lực lượng có thể khiến người ta làm mưa làm gió.
Đến lúc này, Aix cuối cùng cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra, hắn ta lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt có chút lo lắng: "Seyin bé bỏng, em..."
Dưới góc phải tầm mắt của Tạ Tịch xuất hiện nhắc nhở:
[Kỹ năng (tạm thời): Lời Thì Thầm Của Ác Ma, hiệu quả mê man, thời gian duy trì hai mươi bốn tiếng.]
Hiện tại đã là rạng sáng ngày thứ bảy, qua hai mươi bốn giờ nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Tịch thở phào nhẹ nhõm, sử dụng kỹ năng mê man với ba người trước mặt.
Bởi vì hiện tại lực lượng của cậu mạnh hơn bọn họ rất nhiều cho nên ba người đồng thời ngã xuống đất, thành thật ngủ thiếp đi.
Nhìn như vậy... Chỉ cần chờ hai mươi bốn tiếng là có thể qua cửa?
Tạ Tịch dĩ nhiên sẽ không ra ngoài tàn sát một trận, cậu canh giữ bên trong lâu đài cổ, đợi cả một ngày.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, thời gian còn lại càng ngày càng ít.
Tạ Tịch nhớ lại toàn bộ trò chơi một chút, mặc dù nửa đoạn đầu đều cảm thấy lừa đảo muốn chết, nhưng một phần đoạn kết vẫn khiến cho cậu có chút sụt sùi.
Cậu học chuyên ngành máy tính, đã từng tham gia thiết kế một trò chơi, lúc ấy thầy giáo từng nói với cậu một câu - Một trò chơi chân chính cần phải đem lại cho người ta sự giác ngộ.
Nó là một tác phẩm, một tác phẩm nghệ thuật, không những cần mang đến sự kinh ngạc và vui vẻ cho người chơi mà nhiều hơn là mang lại ý thức tự kiểm điểm và suy ngẫm.
Tiếng chuông lúc rạng sáng vang lên, Tạ Tịch thở phào nhẹ nhõm, nhìn chăm chú dòng chữ dưới góc phải tầm mắt.
Tiến độ nhiệm vụ: Ngày thứ bảy.
Sau đó chắc là hoàn thành nhiệm vụ, không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào?
Ớ? Tạ Tịch trừng mắt nhìn, hoài nghi mình hoa mắt.
Nhiệm vụ thất bại, một phút sau bắt đầu load.
Tạ Tịch: "???"
Thất bại? Vì sao thất bại? Làm gì mà thất bại?
Không phải là sống sót qua bảy ngày hay sao? Cậu sống sót đến ngày thứ bảy, dựa vào đâu mà thất bại?
Tạ Tịch nhìn chằm chằm nhiệm vụ chính một phút, sau khi bắt đầu load, cậu đột nhiên hiểu ra.
Sống sót qua bảy ngày, không chỉ sống "đủ" bảy ngày mà còn có nghĩa "chỉ" có thể sống bảy ngày, thiếu không được, nhiều hơn cũng không được!
Cho nên nói...
Trước mắt Tạ Tịch tối sầm lại, load trở về nửa đêm mười hai giờ ngày thứ sáu.
Aix vô cùng kinh ngạc: " Seyin bé bỏng, em..."
Tạ Tịch không chút khách khí cho hắn ta một kỹ năng mê man: Ngủ tiếp đi, cậu thực sự không có tâm sức ứng phó với ba người này.
Đợi hai mươi bốn tiếng, mắt thấy ngày thứ bảy sắp kết thúc, Tạ Tịch căn đúng một giây cuối cùng đâm một nhát dao vào trái tim mình.
"Ưm... Đau quá."
Tạ Tịch nghĩ thầm, không phải mình có Miễn đau vết thương chí mạng sao? Vì sao lại đau như thế.
Hỏng rồi!
Tạ Tịch chăm chú nhìn vị trí dưới góc phải tầm nhìn, quả nhiên biểu thị nhiệm vụ thất bại.
Bây giờ cậu không phải là người bình thường, chỉ đơn giản đâm tim thì không chết được!
Tạ Tịch: "..."
Vốn đang có chút ấn tượng tốt với trò chơi này, bây giờ thì... MMP!
Tạ Tịch lại load, Aix lại tràn đầy kinh ngạc: "Seyin bé..."
Lần này hắn ta mới mở miệng, Tạ Tịch lập tức làm ngất bọn họ, cậu đợi đến khi trời tối, bắt đầu "Tự sát" sớm một tiếng.
Nhưng mà cậu đâm mình một nhát, chưa kịp rút dao vết thương đã bắt đầu khép miệng, còn ra sức đẩy con dao ra ngoài...
Mười hai giờ.
Bạn nhỏ Tạ Tịch - Điên cuồng bùng nổ - Đại ác ma - Thực sự không chết nổi: "..."
Hóa ra quá mạnh cũng không tốt, muốn chết khó như vậy sao???
Lại load tiếp, Tạ Tịch vừa muốn mê man ba người kia, đột nhiên lóe lên suy nghĩ trong đầu.
Cậu không giết được chính mình, ba người này gộp lại có phải có khả năng giết chết cậu không?
(K: Nghĩ cũng tội bạn nhỏ, muốn chết cũng không xong _(:з」∠)_)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook