Trò Chơi Cút Bắt
-
Chương 1: Cố Nguyên
Những vụ án gần đây cứ liên tục xảy ra khiến đầu óc tôi muốn điên đảo. Trước mặt lúc nào cũng dày đặc những hồ sơ với nhiều cái chết kỳ dị. Kỳ dị đến mức buổi tối khi nhắm mắt ngủ, tôi đã bị nó ám ảnh.
Cả hai tháng nay đều vùi đầu vào mấy tập hồ sơ đó, rốt cục tôi vẫn không hiểu kẻ biến thái giết người hàng loạt kia là thế nào, động cơ là gì, cảm giác ra sao khi đã kết liễu những con người xấu số đó.
Những nạn nhân của cái tên biến thái đấy, tôi tạm gọi là S, vì cách hắn tra tấn từng người rất kinh khủng. Hiện trường vụ án thường sạch sẽ nhưng luôn để lại một vài dụng cụ tra tấn khiếp đảm.
Hiện tại đang là buổi tối, tôi vẫn chưa ra về vội, quyết định ở lại sở cảnh sát mà tìm hiểu thêm về S. Tách cà phê trên bàn cũng đã sớm nguội, tôi chợt nhớ đến liền nâng lên uống một ngụm. Kết quả chính là bị cái đắng làm cho đầu lưỡi tê dại một trận.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động va chạm mạnh mẽ. Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện đó là A Phương, một cảnh sát tuy nhỏ tuổi nhưng rất ngầu. Những vụ án của S, cậu ta đều theo sát tôi mà hỗ trợ. Tuyệt nhiên không như mấy tên cảnh sát trẻ tuổi mới vô nghề khác, A Phương rất gan dạ, cũng hơi ương bướng.
A Phương mở toang cửa, vẻ mặt hớn hở, chạy về phía tôi.
Nhìn cái mặt của cậu ta làm tôi lạnh cả người. Hiện tại là buổi tối, căn phòng này cũng không bật quá nhiều đèn, nụ cười của A Phương lại khiến tôi liên tưởng đến nhiều thứ kinh dị.
Đập hai tay xuống bàn, A Phương nói, " Đội trưởng Cố, em vừa phát hiện một chuyện rất quan trọng."
Tôi tên Cố Nguyên, một đội trưởng có trách nhiệm với công việc, được nhiều cấp dưới ngưỡng mộ. Cái này, tôi không nói dóc, là chính bọn họ đã nói như thế. Tôi lúc đầu nghe thấy cũng phát ngượng, nhưng rồi cũng quen.
Người ta khen mình, làm quái gì phải ngại ngùng?
Mỗi lần A Phương bảo rằng có phát hiện mới thì hầu như đều là những sự việc tôi đều đã nhận ra được rồi. Nhưng vì cái vẻ mặt háo hức kia, đã nhiều lần tôi giả vờ tỏ ra kinh ngạc và thán phục cậu ta.
Nghĩ lại, mình có chút tàn nhẫn.
Nâng tách cà phê lên uống thêm một ngụm nữa, tôi hơi nhăn mày, " Phát hiện gì?"
A Phương nãy giờ chỉ đợi có nhiêu đây thôi. Vừa nghe tôi hỏi liền hí hửng đặt lên bàn một đống hình. Nhìn sơ qua, tôi liền nhận ra đó là hình chụp ở những hiện trường gây án của S.
Không hiểu lắm ý của cậu ta, tôi tùy tiện cầm đại một tấm ảnh lên nhìn. Nhìn tới nhìn lui, không có gì mới, tôi ngẩng mặt, " Có gì mới?"
A Phương lại cười toe toét, chỉ chỉ vào một góc ảnh, vị trí trên bức tường phía sau. Chỗ đó bị một vết sáng lóe qua, làm mờ đi, rất khó nhìn.
" Đội trưởng, anh không thấy gì sao? Đây là chữ L, là L đó." Nói rồi cậu ta tiếp tục lôi ra một loạt ảnh nữa, cũng chỉ vào từng vị trí có xuất hiện chữ L.
Cuối cùng đã đĩnh đạc kết luận, " Đội trưởng, em nghĩ đây chính là một ám hiệu mà S để lại. Chữ L, rất có thể là chữ viết tắt của tên hắn?"
Tôi nghe A Phương giải thích xong, lại tiếp tục nhìn vào từng tấm hình. Chữ L kỳ lạ xuất hiện ở mỗi tấm ảnh, mỗi hiện trường gây án đều giống hệt nhau. Đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp.
Sự giải thích kia tạm thời rất có lý. Tôi gật gật đầu, " Nghe cũng hợp lý lắm. Cậu về điều tra thêm đi, nhưng đừng lơ là vụ án khác."
A Phương cười cười, giơ tay ngang trán, " Yes sir!" Nói xong liền ngoảnh đầu chạy ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, căn phòng thoáng chốc yên lặng.
Tôi ngả người ra sau ghế, vẫn trầm ngâm cầm từng tấm ảnh lên nhìn. Chữ L này thật đẹp, hệt như được vẽ rất tỉ mỉ, màu sơn còn là màu xanh dương.
L, xanh dương, L, xanh dương...
Bỗng dưng hai từ ấy liên tục xuất hiện trong đầu tôi, chạy thành một vòng tròn. Tôi nhu nhu thái dương, cảm thấy mắt hơi mờ, đầu hơi nhức.
Cuối cùng quyết định sắp xếp lại hồ sơ gây án, chuẩn bị ra về.
Ở Cục lúc này cũng chẳng còn mấy người nữa. Không gian xung quanh như tĩnh lại hẳn, tạo cho người khác một cảm giác thật bức bối.
Tôi một mình lướt ngang qua mấy cái hành lang, tiếng giày da ma sát với nền nhà cũng phát ra mấy tiếng khó chịu.
Rất nhanh đã rời khỏi Cục. Tôi lái xe tìm một quán ăn đêm để bồi đắp cho bao tử của mình, tiện thể ngồi suy nghĩ một chút về vụ án của L.
Từ bây giờ, tôi sẽ gọi con người đó, à không, với tôi thì hắn không giống con người nữa. Cứ gọi là L vậy.
Một tô mì nóng hổi, một chai bia ướp lạnh, tôi cảm thấy buổi tối thế này thực ấm áp. Mì đã đặt trước mặt, tôi tạm gác những thứ kinh tởm kia qua một bên, cúi mặt húp mì xùm xụp.
Ăn được một nửa, tôi ngửa cổ uống cạn ly bia.
Bao tử được lấp đầy, bây giờ thì sảng khoái thực sự.
Như đã nói, tôi tên Cố Nguyên, một đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm rất ưu tú. Trước đây khi mới vào nghề, tôi khá rụt rè và ít nói, cũng rất nghe lời. Nhiều lần theo đội đi tuần tra hoặc đến những hiện trường gây án, chứng kiến viễn cảnh máu me ghê rợn, tôi đã suýt nôn cả ra.
Đó là lần đầu đi thực hiện nhiệm vụ của tôi, và nó hơi tệ. Nói trắng là thất bại nặng nề.
Về sau tôi luyện tập mình phải chai lỳ với những thứ máu me tanh tưởi đó. Sau những ngày tháng tập luyện cực lực, kỹ năng bắn súng của tôi đã tốt vượt bậc, tâm lý cũng chai sờn dần, tính tình cũng khốc liệt khô khan.
Tuy thế, tôi vẫn biết yêu đấy nhé. Nhưng người tôi yêu hơi khác một chút. Tôi yêu đàn ông. Chuyện này không ai biết ngoại trừ người bạn nối khố với tôi, Đình Huy.
Con người này hiện đã là một vị chủ tịch triệu người mê, trong số đó lạc loài một thằng đàn ông là tôi.
Tôi yêu thầm Đình Huy cũng rất lâu rồi, thế nhưng mãi vẫn không nói ra. Tôi nghĩ cả đời này cứ yêu đơn phương như thế cũng không tệ.
Yêu, không nhất thiết phải bày tỏ. Tôi sợ nói ra rồi, ngay cả tình bạn tôi cũng không giữ nổi. Tôi không sợ ma quỷ, không sợ kẻ biến thái giết người hàng loạt, tôi sợ người khác từ chối tình cảm của mình.
Nghe có vẻ hèn nhát nhu nhược, nhưng mỗi người có một cái sợ riêng mà. Bạn sợ máu, tôi sợ yêu. Bạn sợ chuột, tôi sợ yêu. Bạn sợ ma quỷ, tôi sợ yêu.
Xét ra, tôi chỉ sợ mỗi yêu, còn bạn lại sợ rất nhiều thứ.
Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Khoảnh khắc khi thấy người mình đơn phương bao năm nay lại đang gần gũi với một cậu thanh niên khác, tôi Cố Nguyên đã bộc phát bản tính đố kỵ.
Tôi yêu Đình Huy đã rất lâu, tất nhiên là lâu hơn cái tên nhóc kỳ quặc ăn chơi ấy, cho nên khi nhìn cậu ta bám riết Đình Huy, tôi có chút khó chịu. Nhưng rồi tôi cũng không nói ra, mặc kệ thời gian trôi đi, tôi lại chúc mừng họ đến với nhau.
Và cuộc sống này thì làm gì có màu hồng hạnh phúc cơ chứ?
Chuyện tình của hai người họ cũng đến cái hồi gặp phải sóng gió. Đình Huy khi ấy trông rất suy sụp, còn tôi lại bất đắc dĩ trở thành một người bạn tâm sự giải khuây.
Chúng tôi đêm ấy uống rượu cùng nhau, nói biết bao nhiêu chuyện trên đời này và rồi khi ma men thấm vào trí óc, nó khiến chúng ta hành động hồ đồ. Tôi lật ván cờ muốn chiếm đoạt Đình Huy cho mình, nhưng rồi lại nhận lấy một cú sốc nặng nề.
Đình Huy không những không lay động mà còn vạch rõ một giới hạn tuyệt đối với tôi. Khi ấy, tôi đã đau lòng biết là bao. Sau đó thì quyết định dời chuyến công tác trở về Trung Quốc.
Từ ngày đó cho đến bây giờ cũng được một năm rồi. Quá khứ xem như đã mờ nhạt dần trong tâm trí của tôi.
Câu chuyện tình bi thương này cũng chỉ đến đấy, bây giờ tôi tốt nhất là không nên nghĩ về nó nữa.
Nói về vụ án của L, chúng tôi đã theo đuổi hắn gần một năm rưỡi rồi. Đây là vụ án khó nhằn nhất mà tôi đảm nhiệm.
Có thể L quá khôn khéo, hoặc chúng tôi là những tay cảnh sát đặc nhiệm dở tệ.
Theo những dấu vết để lại, tôi không nghĩ mình lại ngu ngốc như thế. Nhìn thấy nạn nhân cứ liên tục bị giết chết tàn nhẫn, mà chúng tôi thì không làm được gì, trong lòng tôi dấy lên nhiều cảm xúc khó diễn đạt.
Thương xót có, nhẹ nhõm có, cũng có một chút hả hê. Vì sao à? Vì những nạn nhân bị L giết hầu như đều là những người đáng phải chết.
Điểm chung về đối tượng của L chính là, những người đàn ông trung niên, có tiền án về buôn bán mại dâm, lợi dụng tình dục, cưỡng bức trẻ em, bốc lột sức lao động người khác.
Kể ra rồi tôi mới thấy, L giết bọn chúng là đúng đắn.
Nhưng bên cạnh đó, tôi không thể chối bỏ một điều, đó chính là L đã giết người, trực tiếp ra tay giết người, còn bằng những cách ghê rợn.
Đây là mấu chốt sự việc khiến tôi cảm thấy rất nhức đầu. Mỗi lần nói đến đây, tâm tình của tôi chẳng biết phải nghiêng về hướng nào nữa. Mặc dù người có quyền lực nhất trong Cục luôn nói rằng, L là tội phạm nguy hiểm, buộc phải bắt giam.
L không phải vì dân diệt bạo, L chỉ là một tên biến thái giết người để thỏa mãn sự ham muốn của hắn.
Người đó nói vậy, tôi đành phải nghe theo như vậy.
Bữa khuya đã xong, tôi lái xe trở về nhà. Căn nhà của tôi khá rộng rãi, chỉ có một người ở nên có chút hiu quạnh. Nếu như là một tay cảnh sát mới vào nghề, ban ngày chứng kiến viễn cảnh máu me, ban đêm sẽ chẳng dám ngủ trong căn nhà giống tôi đây.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, tinh thần đột nhiên thoải mái hẳn ra. Tất nhiên tôi sẽ không tìm hiểu về L nữa, không muốn nghĩ về hắn nữa, chỉ muốn lên giường đọc sách, sau đó đi ngủ. Ngủ một giấc thật ngon.
Cuốn sách trên tay dần dần bị thả lõng rồi rơi nhẹ trên nệm, ngón tay tôi cũng đang duỗi ra. Hai mắt lim dim, giấc ngủ của tôi sắp đến rồi.
Một chút nữa thôi, trước mắt dần chuyển sang một màn huyền nhuyễn.
Bất chợt, điện thoại trên bàn reo lên một trận.
Từ trên giường tôi giật bắn mình, ngồi dậy một góc chín mươi độ. Hai mắt hoàn toàn mở thao láo, rõ ràng cơn buồn ngủ đã bị tiếng chuông dọa bay đi mất.
Nhận thức được việc này, tôi không ngừng oán hận cái tên đang gọi quấy rầy mình. Quay sang với lấy điện thoại, tôi ghé mắt nhìn, phát hiện đó là thằng nhóc A Phương.
Nửa đêm lại gọi đến làm phiền giấc ngủ của mình, cái thằng này, thiếu đòn rồi.
Tôi oán giận hừ một tiếng, bắt máy rồi xả một tràng:
" Khấu Nhĩ Phương, cậu ăn nhầm cái gì mà lại gọi tôi vào lúc nửa đêm? Thằng ranh nhà cậu không để người ta ngủ ngon được sao? Có chuyện gì mai nói không được sao? Khốn khiếp!!!"
Đầu dây bên kia im lặng lắm. Tôi cũng dừng lại, thở mạnh một hơi.
A Phương hình như bị tôi dọa đến cắn đầu lưỡi, không nói được nữa. Mất một lúc, cậu ta mới ấp úng bên kia, ừ ừ rồi lại dạ dạ, cuối cùng hỏi nhỏ:
" Em vừa nhận được cái này, anh muốn biết không?"
Tôi nghe giọng nói ỉu xìu của A Phương, bất chợt cơn giận lại ập đến.
" Có cái gì mà úp úp mở mở chứ hả? Cậu là thiếu nữ mới lớn à? Nói thì nói mau!"
A Phương a một tiếng khẽ, sau đó nói, " Công sức hai tháng nay em bỏ ra điều tra về L, cuối cùng cũng có kết quả rồi."
" Là gì?" Tôi bỗng căng thẳng, cũng rất mong chờ.
Hai giây im lặng trôi qua, tôi nghe rõ ràng giọng nói chắc nịch của A Phương.
Cậu ta nói, " Em vừa nhận được một mail lạ tên L. Trong đó để lại một lời nhắn quái đản. Hắn ta nói, có mười con dê băng qua bờ hồ vào lúc ba giờ sáng."
Cả hai tháng nay đều vùi đầu vào mấy tập hồ sơ đó, rốt cục tôi vẫn không hiểu kẻ biến thái giết người hàng loạt kia là thế nào, động cơ là gì, cảm giác ra sao khi đã kết liễu những con người xấu số đó.
Những nạn nhân của cái tên biến thái đấy, tôi tạm gọi là S, vì cách hắn tra tấn từng người rất kinh khủng. Hiện trường vụ án thường sạch sẽ nhưng luôn để lại một vài dụng cụ tra tấn khiếp đảm.
Hiện tại đang là buổi tối, tôi vẫn chưa ra về vội, quyết định ở lại sở cảnh sát mà tìm hiểu thêm về S. Tách cà phê trên bàn cũng đã sớm nguội, tôi chợt nhớ đến liền nâng lên uống một ngụm. Kết quả chính là bị cái đắng làm cho đầu lưỡi tê dại một trận.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động va chạm mạnh mẽ. Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện đó là A Phương, một cảnh sát tuy nhỏ tuổi nhưng rất ngầu. Những vụ án của S, cậu ta đều theo sát tôi mà hỗ trợ. Tuyệt nhiên không như mấy tên cảnh sát trẻ tuổi mới vô nghề khác, A Phương rất gan dạ, cũng hơi ương bướng.
A Phương mở toang cửa, vẻ mặt hớn hở, chạy về phía tôi.
Nhìn cái mặt của cậu ta làm tôi lạnh cả người. Hiện tại là buổi tối, căn phòng này cũng không bật quá nhiều đèn, nụ cười của A Phương lại khiến tôi liên tưởng đến nhiều thứ kinh dị.
Đập hai tay xuống bàn, A Phương nói, " Đội trưởng Cố, em vừa phát hiện một chuyện rất quan trọng."
Tôi tên Cố Nguyên, một đội trưởng có trách nhiệm với công việc, được nhiều cấp dưới ngưỡng mộ. Cái này, tôi không nói dóc, là chính bọn họ đã nói như thế. Tôi lúc đầu nghe thấy cũng phát ngượng, nhưng rồi cũng quen.
Người ta khen mình, làm quái gì phải ngại ngùng?
Mỗi lần A Phương bảo rằng có phát hiện mới thì hầu như đều là những sự việc tôi đều đã nhận ra được rồi. Nhưng vì cái vẻ mặt háo hức kia, đã nhiều lần tôi giả vờ tỏ ra kinh ngạc và thán phục cậu ta.
Nghĩ lại, mình có chút tàn nhẫn.
Nâng tách cà phê lên uống thêm một ngụm nữa, tôi hơi nhăn mày, " Phát hiện gì?"
A Phương nãy giờ chỉ đợi có nhiêu đây thôi. Vừa nghe tôi hỏi liền hí hửng đặt lên bàn một đống hình. Nhìn sơ qua, tôi liền nhận ra đó là hình chụp ở những hiện trường gây án của S.
Không hiểu lắm ý của cậu ta, tôi tùy tiện cầm đại một tấm ảnh lên nhìn. Nhìn tới nhìn lui, không có gì mới, tôi ngẩng mặt, " Có gì mới?"
A Phương lại cười toe toét, chỉ chỉ vào một góc ảnh, vị trí trên bức tường phía sau. Chỗ đó bị một vết sáng lóe qua, làm mờ đi, rất khó nhìn.
" Đội trưởng, anh không thấy gì sao? Đây là chữ L, là L đó." Nói rồi cậu ta tiếp tục lôi ra một loạt ảnh nữa, cũng chỉ vào từng vị trí có xuất hiện chữ L.
Cuối cùng đã đĩnh đạc kết luận, " Đội trưởng, em nghĩ đây chính là một ám hiệu mà S để lại. Chữ L, rất có thể là chữ viết tắt của tên hắn?"
Tôi nghe A Phương giải thích xong, lại tiếp tục nhìn vào từng tấm hình. Chữ L kỳ lạ xuất hiện ở mỗi tấm ảnh, mỗi hiện trường gây án đều giống hệt nhau. Đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp.
Sự giải thích kia tạm thời rất có lý. Tôi gật gật đầu, " Nghe cũng hợp lý lắm. Cậu về điều tra thêm đi, nhưng đừng lơ là vụ án khác."
A Phương cười cười, giơ tay ngang trán, " Yes sir!" Nói xong liền ngoảnh đầu chạy ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, căn phòng thoáng chốc yên lặng.
Tôi ngả người ra sau ghế, vẫn trầm ngâm cầm từng tấm ảnh lên nhìn. Chữ L này thật đẹp, hệt như được vẽ rất tỉ mỉ, màu sơn còn là màu xanh dương.
L, xanh dương, L, xanh dương...
Bỗng dưng hai từ ấy liên tục xuất hiện trong đầu tôi, chạy thành một vòng tròn. Tôi nhu nhu thái dương, cảm thấy mắt hơi mờ, đầu hơi nhức.
Cuối cùng quyết định sắp xếp lại hồ sơ gây án, chuẩn bị ra về.
Ở Cục lúc này cũng chẳng còn mấy người nữa. Không gian xung quanh như tĩnh lại hẳn, tạo cho người khác một cảm giác thật bức bối.
Tôi một mình lướt ngang qua mấy cái hành lang, tiếng giày da ma sát với nền nhà cũng phát ra mấy tiếng khó chịu.
Rất nhanh đã rời khỏi Cục. Tôi lái xe tìm một quán ăn đêm để bồi đắp cho bao tử của mình, tiện thể ngồi suy nghĩ một chút về vụ án của L.
Từ bây giờ, tôi sẽ gọi con người đó, à không, với tôi thì hắn không giống con người nữa. Cứ gọi là L vậy.
Một tô mì nóng hổi, một chai bia ướp lạnh, tôi cảm thấy buổi tối thế này thực ấm áp. Mì đã đặt trước mặt, tôi tạm gác những thứ kinh tởm kia qua một bên, cúi mặt húp mì xùm xụp.
Ăn được một nửa, tôi ngửa cổ uống cạn ly bia.
Bao tử được lấp đầy, bây giờ thì sảng khoái thực sự.
Như đã nói, tôi tên Cố Nguyên, một đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm rất ưu tú. Trước đây khi mới vào nghề, tôi khá rụt rè và ít nói, cũng rất nghe lời. Nhiều lần theo đội đi tuần tra hoặc đến những hiện trường gây án, chứng kiến viễn cảnh máu me ghê rợn, tôi đã suýt nôn cả ra.
Đó là lần đầu đi thực hiện nhiệm vụ của tôi, và nó hơi tệ. Nói trắng là thất bại nặng nề.
Về sau tôi luyện tập mình phải chai lỳ với những thứ máu me tanh tưởi đó. Sau những ngày tháng tập luyện cực lực, kỹ năng bắn súng của tôi đã tốt vượt bậc, tâm lý cũng chai sờn dần, tính tình cũng khốc liệt khô khan.
Tuy thế, tôi vẫn biết yêu đấy nhé. Nhưng người tôi yêu hơi khác một chút. Tôi yêu đàn ông. Chuyện này không ai biết ngoại trừ người bạn nối khố với tôi, Đình Huy.
Con người này hiện đã là một vị chủ tịch triệu người mê, trong số đó lạc loài một thằng đàn ông là tôi.
Tôi yêu thầm Đình Huy cũng rất lâu rồi, thế nhưng mãi vẫn không nói ra. Tôi nghĩ cả đời này cứ yêu đơn phương như thế cũng không tệ.
Yêu, không nhất thiết phải bày tỏ. Tôi sợ nói ra rồi, ngay cả tình bạn tôi cũng không giữ nổi. Tôi không sợ ma quỷ, không sợ kẻ biến thái giết người hàng loạt, tôi sợ người khác từ chối tình cảm của mình.
Nghe có vẻ hèn nhát nhu nhược, nhưng mỗi người có một cái sợ riêng mà. Bạn sợ máu, tôi sợ yêu. Bạn sợ chuột, tôi sợ yêu. Bạn sợ ma quỷ, tôi sợ yêu.
Xét ra, tôi chỉ sợ mỗi yêu, còn bạn lại sợ rất nhiều thứ.
Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Khoảnh khắc khi thấy người mình đơn phương bao năm nay lại đang gần gũi với một cậu thanh niên khác, tôi Cố Nguyên đã bộc phát bản tính đố kỵ.
Tôi yêu Đình Huy đã rất lâu, tất nhiên là lâu hơn cái tên nhóc kỳ quặc ăn chơi ấy, cho nên khi nhìn cậu ta bám riết Đình Huy, tôi có chút khó chịu. Nhưng rồi tôi cũng không nói ra, mặc kệ thời gian trôi đi, tôi lại chúc mừng họ đến với nhau.
Và cuộc sống này thì làm gì có màu hồng hạnh phúc cơ chứ?
Chuyện tình của hai người họ cũng đến cái hồi gặp phải sóng gió. Đình Huy khi ấy trông rất suy sụp, còn tôi lại bất đắc dĩ trở thành một người bạn tâm sự giải khuây.
Chúng tôi đêm ấy uống rượu cùng nhau, nói biết bao nhiêu chuyện trên đời này và rồi khi ma men thấm vào trí óc, nó khiến chúng ta hành động hồ đồ. Tôi lật ván cờ muốn chiếm đoạt Đình Huy cho mình, nhưng rồi lại nhận lấy một cú sốc nặng nề.
Đình Huy không những không lay động mà còn vạch rõ một giới hạn tuyệt đối với tôi. Khi ấy, tôi đã đau lòng biết là bao. Sau đó thì quyết định dời chuyến công tác trở về Trung Quốc.
Từ ngày đó cho đến bây giờ cũng được một năm rồi. Quá khứ xem như đã mờ nhạt dần trong tâm trí của tôi.
Câu chuyện tình bi thương này cũng chỉ đến đấy, bây giờ tôi tốt nhất là không nên nghĩ về nó nữa.
Nói về vụ án của L, chúng tôi đã theo đuổi hắn gần một năm rưỡi rồi. Đây là vụ án khó nhằn nhất mà tôi đảm nhiệm.
Có thể L quá khôn khéo, hoặc chúng tôi là những tay cảnh sát đặc nhiệm dở tệ.
Theo những dấu vết để lại, tôi không nghĩ mình lại ngu ngốc như thế. Nhìn thấy nạn nhân cứ liên tục bị giết chết tàn nhẫn, mà chúng tôi thì không làm được gì, trong lòng tôi dấy lên nhiều cảm xúc khó diễn đạt.
Thương xót có, nhẹ nhõm có, cũng có một chút hả hê. Vì sao à? Vì những nạn nhân bị L giết hầu như đều là những người đáng phải chết.
Điểm chung về đối tượng của L chính là, những người đàn ông trung niên, có tiền án về buôn bán mại dâm, lợi dụng tình dục, cưỡng bức trẻ em, bốc lột sức lao động người khác.
Kể ra rồi tôi mới thấy, L giết bọn chúng là đúng đắn.
Nhưng bên cạnh đó, tôi không thể chối bỏ một điều, đó chính là L đã giết người, trực tiếp ra tay giết người, còn bằng những cách ghê rợn.
Đây là mấu chốt sự việc khiến tôi cảm thấy rất nhức đầu. Mỗi lần nói đến đây, tâm tình của tôi chẳng biết phải nghiêng về hướng nào nữa. Mặc dù người có quyền lực nhất trong Cục luôn nói rằng, L là tội phạm nguy hiểm, buộc phải bắt giam.
L không phải vì dân diệt bạo, L chỉ là một tên biến thái giết người để thỏa mãn sự ham muốn của hắn.
Người đó nói vậy, tôi đành phải nghe theo như vậy.
Bữa khuya đã xong, tôi lái xe trở về nhà. Căn nhà của tôi khá rộng rãi, chỉ có một người ở nên có chút hiu quạnh. Nếu như là một tay cảnh sát mới vào nghề, ban ngày chứng kiến viễn cảnh máu me, ban đêm sẽ chẳng dám ngủ trong căn nhà giống tôi đây.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, tinh thần đột nhiên thoải mái hẳn ra. Tất nhiên tôi sẽ không tìm hiểu về L nữa, không muốn nghĩ về hắn nữa, chỉ muốn lên giường đọc sách, sau đó đi ngủ. Ngủ một giấc thật ngon.
Cuốn sách trên tay dần dần bị thả lõng rồi rơi nhẹ trên nệm, ngón tay tôi cũng đang duỗi ra. Hai mắt lim dim, giấc ngủ của tôi sắp đến rồi.
Một chút nữa thôi, trước mắt dần chuyển sang một màn huyền nhuyễn.
Bất chợt, điện thoại trên bàn reo lên một trận.
Từ trên giường tôi giật bắn mình, ngồi dậy một góc chín mươi độ. Hai mắt hoàn toàn mở thao láo, rõ ràng cơn buồn ngủ đã bị tiếng chuông dọa bay đi mất.
Nhận thức được việc này, tôi không ngừng oán hận cái tên đang gọi quấy rầy mình. Quay sang với lấy điện thoại, tôi ghé mắt nhìn, phát hiện đó là thằng nhóc A Phương.
Nửa đêm lại gọi đến làm phiền giấc ngủ của mình, cái thằng này, thiếu đòn rồi.
Tôi oán giận hừ một tiếng, bắt máy rồi xả một tràng:
" Khấu Nhĩ Phương, cậu ăn nhầm cái gì mà lại gọi tôi vào lúc nửa đêm? Thằng ranh nhà cậu không để người ta ngủ ngon được sao? Có chuyện gì mai nói không được sao? Khốn khiếp!!!"
Đầu dây bên kia im lặng lắm. Tôi cũng dừng lại, thở mạnh một hơi.
A Phương hình như bị tôi dọa đến cắn đầu lưỡi, không nói được nữa. Mất một lúc, cậu ta mới ấp úng bên kia, ừ ừ rồi lại dạ dạ, cuối cùng hỏi nhỏ:
" Em vừa nhận được cái này, anh muốn biết không?"
Tôi nghe giọng nói ỉu xìu của A Phương, bất chợt cơn giận lại ập đến.
" Có cái gì mà úp úp mở mở chứ hả? Cậu là thiếu nữ mới lớn à? Nói thì nói mau!"
A Phương a một tiếng khẽ, sau đó nói, " Công sức hai tháng nay em bỏ ra điều tra về L, cuối cùng cũng có kết quả rồi."
" Là gì?" Tôi bỗng căng thẳng, cũng rất mong chờ.
Hai giây im lặng trôi qua, tôi nghe rõ ràng giọng nói chắc nịch của A Phương.
Cậu ta nói, " Em vừa nhận được một mail lạ tên L. Trong đó để lại một lời nhắn quái đản. Hắn ta nói, có mười con dê băng qua bờ hồ vào lúc ba giờ sáng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook