Trò Chơi Của Tổng Giám Đốc (Tổng Tài! Cẩn Thận Mắc Bẫy)
-
Chương 6: Chỉ là khởi đầu thôi
Khôi phục lại được ý thức Mạc Lam vội vàng đứng dậy chạy khỏi phòng hạng nhất chạy khỏi Cạm Bẫy.
Nữ nhân trong lòng Dương Thần Phong hết sức ngạc nhiên miệng há hốc mắt trợn ngược.
Bàn tay anh xiết chặt lấy bàn tay của nữ nhân kia khiến cô ta nhăn nhó vì đau
- Thần, anh đang làm đau em đó.
Gương mặt Dương Thần Phong lúc này không khác gì con quỷ khát máu. Thật đáng sợ a. Nữ nhân kia rụt rè không dám hó hé thêm câu nào nữa khi mà ánh mắt như muốn giết người của Dương Thần Phong rơi thẳng vào người cô ta.
Mạc Lam không biết mình đã chạy ra khỏi Cạm Bẫy được như thế nào đã chạy được bao lâu trong cô lúc này chỉ biết chạy và chạy thật nhanh ở nơi nào đó có người đang rất cần cô.
Mọi thứ xung quanh như bị bao phủ bởi tầng hơi nước cô không còn nhìn rõ thứ gì nữa.
Trên con đường tấp nập người ta chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang chạy bán sống bán chết đằng sau là những tiếng nói khó chịu không ngừng vang lên
- Mắt mũi để ở đâu vậy hả?
-Đi đứng kiểu gì thế?
-Đụng phải người ta mà không biết xin lỗi sao?
****
Cuối cùng cũng tới bệnh viên cô không biết mình đã lấy sức mạnh từ đâu để có thể chạy được tới đây. Dừng chân trước cổng bệnh viện cô cúi gập người thở dốc ngã khuỵu xuống nền đường.
Người người qua lại nhìn cô như thể sinh vật lạ. Cũng đúng thôi một cô gái có gương mặt xinh đẹp nhưng đầu tóc lại rối bù, quần áo xộc xệch, trên người lấm tấm mồ hôi, người không ra người ma không ra ma. Trông cô thực thảm hại.
Dùng hết mọi sức lực còn có trong cơ thể cô bấu chặt vào tường cô nâng thân thể đứng dậy. Đôi chân đã mềm nhũn từ lâu thân thể tự do rơi phịch xuống nền đường. Đau điếng. Mạc Lam mặt mày nhăn nhó hết sức khó coi, bàn tay trắng nõn đã chảy ra vài giọt máu tươi.
Một cô y tá từ xa chạy tới vội vàng nâng cô đứng dậy.
- Cô à cô không sao chứ?
Miệng khô lưới đắng Mạc Lam lắc đầu miệng không nói lên lời.
- Tay cô bị thương rồi để tôi giúp cô
Cô y tá tốt bụng đỡ Mạc Lam đi vào trong. Hô hấp dần ổn định Lam Lam nắm chặt tay cô y tá lắc đầu
- Không cần. Cảm ơn cô đã giúp tôi.
Nói rồi Mạc Lam rời khỏi vòng tay của cô ý tá những bước đi siêu vẹo thân thể như trực ngã. Cô vẫn kiên định bước về phía trước mặc cho cô ý tá ở phía sau vẫy tay gọi lại
Đôi chân dần lấy lại được cảm giác cô chạy tới phòng phẫu thuật cũng lúc đó chiếc đèn đỏ vụt tắt cánh cửa mở ra. Bước ra ngoài là một vị bác sĩ trung niên đang gỡ cặp kiếng gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi bên cạnh là cô y tá đang cầm tập tài liệu cùng một chiếc hộp màu đen trông có vẻ huyền bí.
- Cô Mạc.
Ông bác sĩ tiến tới bên cạnh cô, cô gái này ông không còn lạ lẫm gì nữa bởi ngày nào ông cũng gặp cô trong bệnh viện khi cô đến thăm ba cô
- Bác sĩ Lương, ba tôi bị làm sao vậy?
Ánh mắt chờ đợi của đứa con hiếu thảo làm trái tim ông siêu lòng. Cảm thông thay cho số phận con người đầy bất hạnh ông nhẹ nhàng an ủi.
- Cô Mạc đừng lo. Ba cô đã qua cơn nguy hiểm chúng tôi sẽ chuyển ông qua phòng chăm sóc đặc biệt cho tiện việc theo dõi. Lát cô có thể qua thăm Mạc Lam cất tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Bác sĩ Lương trước khi đi còn không quên mỉm cười vỗ vai cô như một lời động viên của người cha dành cho đứa con gái vậy.
- Cảm ơn bác sĩ.
Cô ý tá bước tới trước mặt cô đưa cho cô cái hộp đen kì bí đang cầm trên tay.
- Vì nhìn thấy những thứ này mà bệnh của ba cô mới tái phát.
Cô y tá nhanh chóng rời đi cô ngỡ như cô ta đang trốn tà.
Tò mò cô mở nắp hộp ra
-AAAAA....
Cô hét lên vội vứt cái hộp xuống đất mặt mày tái mét.Cô hoảng sở ngồi thụp xuống nền nhà vòng hai tay ra ôm chặt lấy thân thể đang không ngừng run rẩy miệng lắp bắp không nói lên lời.
Va chạm với tường nhà mọi thứ bên trong cái hộp bị văng hết ra bên ngoài. Là...là..một..một con con...dao dính máu còn còn có một bức ảnh.
Mạc lam run rẩy tiến tới gần bức ảnh run run nhặt lên. Kinh hãi cô hét len lần nữa
- AAAA...ba...ba...người...người...đàn...đàn ông...chết...chết...
Cô lắp bắp nói nhưng không rõ có nghĩa là gì nữa.
Bức...bức ảnh.. đó là..là hình ảnh một người đàn ông đang nằm trên một vũng máu bị con dao kia đâm thẳng vào tim miệng hộc máu mắt trợn ngược nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng bên cạnh. Dù là tấm ảnh đã cũ kĩ theo thời gian đã phai mờ nhưng cô vẫn nhận ra người đàn ông đang đứng kia chính là...là... ba cô.
Cô không tin nổi vào mắt mình nữa ba cô không phải là người như vậy.Cô không tin chắc ai đó đã cố tình gây ra. Phải, đúng rồi chắc chắn có người muốn hãm hại ba cô nên mới gửi những thứ đáng sợ như thế này tới ông. Là ai mà độc ác như vậy chứ.
Ở một nơi nào đó u uất lạnh lẽo có một cái nhếch mép khinh bỉ hiện lên trong đêm tĩnh mịch
""Chỉ là khởi đầu thôi "".
Nữ nhân trong lòng Dương Thần Phong hết sức ngạc nhiên miệng há hốc mắt trợn ngược.
Bàn tay anh xiết chặt lấy bàn tay của nữ nhân kia khiến cô ta nhăn nhó vì đau
- Thần, anh đang làm đau em đó.
Gương mặt Dương Thần Phong lúc này không khác gì con quỷ khát máu. Thật đáng sợ a. Nữ nhân kia rụt rè không dám hó hé thêm câu nào nữa khi mà ánh mắt như muốn giết người của Dương Thần Phong rơi thẳng vào người cô ta.
Mạc Lam không biết mình đã chạy ra khỏi Cạm Bẫy được như thế nào đã chạy được bao lâu trong cô lúc này chỉ biết chạy và chạy thật nhanh ở nơi nào đó có người đang rất cần cô.
Mọi thứ xung quanh như bị bao phủ bởi tầng hơi nước cô không còn nhìn rõ thứ gì nữa.
Trên con đường tấp nập người ta chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang chạy bán sống bán chết đằng sau là những tiếng nói khó chịu không ngừng vang lên
- Mắt mũi để ở đâu vậy hả?
-Đi đứng kiểu gì thế?
-Đụng phải người ta mà không biết xin lỗi sao?
****
Cuối cùng cũng tới bệnh viên cô không biết mình đã lấy sức mạnh từ đâu để có thể chạy được tới đây. Dừng chân trước cổng bệnh viện cô cúi gập người thở dốc ngã khuỵu xuống nền đường.
Người người qua lại nhìn cô như thể sinh vật lạ. Cũng đúng thôi một cô gái có gương mặt xinh đẹp nhưng đầu tóc lại rối bù, quần áo xộc xệch, trên người lấm tấm mồ hôi, người không ra người ma không ra ma. Trông cô thực thảm hại.
Dùng hết mọi sức lực còn có trong cơ thể cô bấu chặt vào tường cô nâng thân thể đứng dậy. Đôi chân đã mềm nhũn từ lâu thân thể tự do rơi phịch xuống nền đường. Đau điếng. Mạc Lam mặt mày nhăn nhó hết sức khó coi, bàn tay trắng nõn đã chảy ra vài giọt máu tươi.
Một cô y tá từ xa chạy tới vội vàng nâng cô đứng dậy.
- Cô à cô không sao chứ?
Miệng khô lưới đắng Mạc Lam lắc đầu miệng không nói lên lời.
- Tay cô bị thương rồi để tôi giúp cô
Cô y tá tốt bụng đỡ Mạc Lam đi vào trong. Hô hấp dần ổn định Lam Lam nắm chặt tay cô y tá lắc đầu
- Không cần. Cảm ơn cô đã giúp tôi.
Nói rồi Mạc Lam rời khỏi vòng tay của cô ý tá những bước đi siêu vẹo thân thể như trực ngã. Cô vẫn kiên định bước về phía trước mặc cho cô ý tá ở phía sau vẫy tay gọi lại
Đôi chân dần lấy lại được cảm giác cô chạy tới phòng phẫu thuật cũng lúc đó chiếc đèn đỏ vụt tắt cánh cửa mở ra. Bước ra ngoài là một vị bác sĩ trung niên đang gỡ cặp kiếng gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi bên cạnh là cô y tá đang cầm tập tài liệu cùng một chiếc hộp màu đen trông có vẻ huyền bí.
- Cô Mạc.
Ông bác sĩ tiến tới bên cạnh cô, cô gái này ông không còn lạ lẫm gì nữa bởi ngày nào ông cũng gặp cô trong bệnh viện khi cô đến thăm ba cô
- Bác sĩ Lương, ba tôi bị làm sao vậy?
Ánh mắt chờ đợi của đứa con hiếu thảo làm trái tim ông siêu lòng. Cảm thông thay cho số phận con người đầy bất hạnh ông nhẹ nhàng an ủi.
- Cô Mạc đừng lo. Ba cô đã qua cơn nguy hiểm chúng tôi sẽ chuyển ông qua phòng chăm sóc đặc biệt cho tiện việc theo dõi. Lát cô có thể qua thăm Mạc Lam cất tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Bác sĩ Lương trước khi đi còn không quên mỉm cười vỗ vai cô như một lời động viên của người cha dành cho đứa con gái vậy.
- Cảm ơn bác sĩ.
Cô ý tá bước tới trước mặt cô đưa cho cô cái hộp đen kì bí đang cầm trên tay.
- Vì nhìn thấy những thứ này mà bệnh của ba cô mới tái phát.
Cô y tá nhanh chóng rời đi cô ngỡ như cô ta đang trốn tà.
Tò mò cô mở nắp hộp ra
-AAAAA....
Cô hét lên vội vứt cái hộp xuống đất mặt mày tái mét.Cô hoảng sở ngồi thụp xuống nền nhà vòng hai tay ra ôm chặt lấy thân thể đang không ngừng run rẩy miệng lắp bắp không nói lên lời.
Va chạm với tường nhà mọi thứ bên trong cái hộp bị văng hết ra bên ngoài. Là...là..một..một con con...dao dính máu còn còn có một bức ảnh.
Mạc lam run rẩy tiến tới gần bức ảnh run run nhặt lên. Kinh hãi cô hét len lần nữa
- AAAA...ba...ba...người...người...đàn...đàn ông...chết...chết...
Cô lắp bắp nói nhưng không rõ có nghĩa là gì nữa.
Bức...bức ảnh.. đó là..là hình ảnh một người đàn ông đang nằm trên một vũng máu bị con dao kia đâm thẳng vào tim miệng hộc máu mắt trợn ngược nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng bên cạnh. Dù là tấm ảnh đã cũ kĩ theo thời gian đã phai mờ nhưng cô vẫn nhận ra người đàn ông đang đứng kia chính là...là... ba cô.
Cô không tin nổi vào mắt mình nữa ba cô không phải là người như vậy.Cô không tin chắc ai đó đã cố tình gây ra. Phải, đúng rồi chắc chắn có người muốn hãm hại ba cô nên mới gửi những thứ đáng sợ như thế này tới ông. Là ai mà độc ác như vậy chứ.
Ở một nơi nào đó u uất lạnh lẽo có một cái nhếch mép khinh bỉ hiện lên trong đêm tĩnh mịch
""Chỉ là khởi đầu thôi "".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook